Giấc Mộng Ngày Xuân
-
Chương 53
Hai năm sau.
Buổi sáng, thời tiết hãy còn mát mẻ, Tiểu Bảo chơi cùng bà ngoại ở ngõ trước sân nhà, cậu bé mới hơn một tuổi nhưng khá lanh lẹ và hiểu chuyện. Con chó trắng năm nào bây giờ đã sinh được mấy lứa, nó đang nô đùa cùng mấy chú chó con ở góc đống rơm. Tiểu Bảo nhìn thấy cảnh đó đặc biệt thích thú, cậu bé vỗ tay, miệng chúm chím cười, thỉnh thoảng lại nói:
Bà ơi... con chó... con chó!!
Con chó đấy...
Đúng rồi. Con chó trắng!
Tiểu Bảo nói lại cho bà nghe nào?
Con chó trắng!
Tiểu Bảo nghe bà nói xong cũng chậm rãi nói:
Con...chó... trắng!
Giỏi quá! Tiểu Bảo của bà nói rất hay..
Đến đây bà bế con nào...
Bà ngoại đưa hai cánh tay ra, Tiểu Bảo ngoan ngoãn chạy đến sà vào lòng bà. Từ phía xa, một người đàn ông nãy giờ đang đứng và quan sát tất cả. Lòng anh dấy lên một niềm hạnh phúc khó tả, cảm xúc nao nao... anh hy vọng đứa trẻ đó là con của mình.
Người đàn ông ấy chính là Hải. Ba năm trước, anh rời quê hương, gia đình đi vào Nam lập nghiệp. Khi đi còn luyến tiếc Mùa - cô gái mà anh yêu tha thiết. Ba năm qua, không một hồi âm, không một cuộc trò chuyện, anh nghe một người bạn nói rằng cô giờ đây vẫn thế, vẫn chưa có chồng. Nhưng đã có một đứa con.
Hải nghe tin mà mừng rỡ khôn xiết... lẽ nào... cô ở vậy mà chờ đợi anh về ư?
Còn đứa trẻ nữa... có khi nào cậu bé là con trai của anh không? Tính từ thời điểm ấy, nếu như Mùa có thai, vậy bây giờ con hai người cũng hơn hai tuổi rồi. Nhưng cậu bé trước mặt nhìn hãy còn bé... Liệu có điều gì nhầm lẫn ở đây không? Hải liên kết sự việc lại với nhau, dù có chỗ không được khớp nhưng anh vẫn hy vọng đứa trẻ chính là con của mình và Mùa... kết quả của buổi chiều tà đêm đông năm ấy! Có thể là con chậm lớn nên nhìn hơi nhỏ so với những đứa trẻ hơn 2 tuổi khác. Hải tự huyễn hoặc bản thân mình!
Không nhịn được, Hải mạnh dạn bước đến gần hai bà cháu. Trước đây, khi Mùa và Hải còn yêu nhau, vì bị cấm đoán nên cô không dám đi chung hay dắt anh về nhà bao giờ, bởi vậy, mẹ cô có biết chuyện nhưng chưa một lần gặp mặt Hải. Thấy người đàn ông này đi đến gần, lại là người lạ mặt, mẹ Mùa có chút đề phòng, bà ôm Tiểu Bảo vào lòng thật chặt, không để cậu bé quay mặt lại.
Cháu chào bác ạ!
Hải tiến đến gần, cúi đầu và chào lễ phép. Anh biết đây là mẹ Mùa, bởi hai người sống cùng làng, dù chưa gặp gỡ nói chuyện trực tiếp nhưng nhiều lần anh lén lút đến rủ Mùa đi làm tại nhà máy gạch, đứng thập thò ở đầu ngõ nên biết được bà ấy là mẹ cô.
Cháu tìm nhà ai à?
Mẹ Mùa hỏi lại.
Dạ. Cháu...
Bác cho cháu hỏi Mùa có ở nhà không ạ?
Nghe thấy hỏi con gái mình, mẹ Mùa khựng lại, bà cố nghĩ xem thời gian gần đây con gái có gặp gỡ kết bạn với người nào không? Vì từ ngày Mùa trở về, hứa hẹn yêu đương với Hiểu và có Tiểu Bảo đến nay Mùa chỉ chuyên tâm đi làm, rảnh thì ở bên con nhỏ. Hầu như không giao lưu bạn bè gì... nếu vậy, đây là ai nhỉ?
Em nó đi vắng... cậu có việc gì không?
Dạ... cháu không có việc gì cả, chỉ là...bạn bè lâu ngày không gặp nên...
Hải ngập ngừng. Chính anh cũng không biết phải nói chuyện với mẹ Mùa thế nào. Anh vốn định vào nhà chơi, nhưng nhìn thái độ dè chừng của mẹ cô Hải lại thôi không vào nữa. Bởi bà cũng không ngỏ ý mời anh vào, nhìn cậu bé trong vòng tay của bà, Hải cứ ngỡ đấy là con mình nên anh khao khát được bế con biết bao.
Bác ơi... cậu bé này là con của Mùa đúng không ạ?
Đúng thế.
Mẹ Mùa thật thà.
Cu cậu kháu khỉnh và đáng yêu quá!
Hải dành lời khen. Tiểu Bảo thấy người lạ khen thì quay đầu lại nhìn trộm, mẹ Mùa thấy người này khen cháu mình nên cũng vui, ai khen cháu bà xinh, đáng yêu là bà thích lắm. Cậu bé chính là niềm vui mỗi ngày của bà, bởi vậy bà nói thêm:
Cảm ơn cậu, cháu được hơn một tuổi thôi nhưng nói rõ lắm.
Tiểu Bảo, chào bác đi con!
Tiểu Bảo nghe bà nói liền ngoan ngoãn cúi đầu:
Con... chào... bác!!
Giọng của trẻ con bập bẹ từng từ nghe ngây ngô mà đáng yêu làm sao, đặc biệt, Hải lại đang nghĩ cậu bé là con của mình nên anh càng thích thú. Nghe giọng con nói mà trái tim anh tan chảy...
Bác chào con, Tiểu Bảo.
Con ngoan lắm!
Hải làm mặt cười rạng rỡ với Tiểu Bảo, nhìn anh vui vẻ đến mức người ngoài lại nghĩ anh chính là cha ruột của cậu bé. Chào hỏi xong Hải có chút lúng túng vì mẹ Mùa không mời vào nhà, mà cứ đứng ở ngoài này cũng kỳ, nếu như đây là con của anh thì cũng không vội. Chuyến này anh về ở nhà hẳn, dần dần anh sẽ dành thời gian cho con, và việc đầu tiên chính là gặp gỡ mẹ của cậu bé. Nhìn Tiểu Bảo, Hải nôn nóng muốn gặp Mùa, anh chào tạm biệt hai bà cháu rồi rời đi.
Buổi tối Mùa ngồi chơi với con, vẫn thói quen mỗi tối trước khi ngủ cô đem ảnh cưới của mình và bố của Tiểu Bảo ra cho con xem. Vừa xem hình Mùa không quên nhắc nhở:
Người đứng bên cạnh mẹ là bố Hiểu, bố của Tiểu Bảo, con đã nhớ chưa?
Bố Hiểu! Bố Hiểu...
Tiểu Bảo lắp bắp nhắc lại lời của mẹ.
Con trai mẹ giỏi lắm.
Hôm nay ở nhà với bà ngoại có vui không con yêu?
Mùa bế Tiểu Bảo vào lòng, cưng nựng con đầy âu yếm, bởi cô đi làm cả ngày, giờ mới có thời gian được ở bên con nên tranh thủ hít hà cái má phính của cậu bé. Mỗi ngày với cô như thế là hạnh phúc lắm!
Mẹ Mùa trông cháu cả ngày nên cũng mệt, hơn nữa hai mẹ con cả ngày mới được ở bên nhau, bà biết ý để Tiểu Bảo chơi với mẹ. Nằm ở ngoài nhà, bà nghe thấy Mùa trò chuyện với con thì liền nhớ đến chuyện lúc sáng, chưa ngủ được nên chạy vào trong nói chuyện với con gái.
Mùa này!
Gì vậy mẹ?
Hôm nay có người đàn ông lạ lắm, đến nhà mình cứ chăm chăm nhìn Tiểu Bảo, đã vậy còn hỏi con có ở nhà không?
Nói là bạn gì đó...
Mùa nghe mẹ nói thì tim bỗng đập nhanh, "người đàn ông lạ lắm"... trong phút chốc cô liền nghĩ ngay tới Hiểu. Ngần ấy thời gian ly biệt, dù không có liên lạc gì với nhau nhưng chưa có phút giây nào cô quên được hình bóng của anh. Huống chi, anh đi rồi nhưng ông trời thương xót vẫn để lại cho cô một Tiểu Bảo - phiên bản Hiểu con giống bố y đúc, mỗi ngày ngắm nhìn con cô lại nhớ tới bố đứa trẻ. Đã lâu như vậy, kể từ lúc anh về nước, biết là chuyến này nghìn trùng cách biệt, cô không dám hy vọng quá nhiều việc anh sẽ trở lại... nhưng thực sự là rất mong chờ đến ngày đó.
Một năm.. hai năm... ba năm... hoặc nhiều hơn thế... cô tin rằng, có cô ở đây, có Tiểu Bảo ở đây, chắc chắn sẽ có ngày anh quay lại. Bởi, anh còn gia đình, còn công việc, một lần bất chấp tất cả để đưa cô trở về nhà vào hai năm trước... đã là quá sức tưởng tượng rồi. Cô chỉ mong anh sống bình an, mạnh khỏe mỗi ngày... những thứ khác đều không quan trọng nữa... vì cô biết anh và cô chính là người ở hai thế giới khác nhau. Ông trời đã vô tình đưa hai người đến bên nhau đã là một kỳ tích rồi...
Mùa cứ suy nghĩ miên man như thế, mẹ cô thấy vậy thì có chút không yên tâm.
Này... con sao thế?
Người đó là ai vậy? Sao tự nhiên mày lại thần người ra thế kia?
À... con không sao đâu mẹ?
Mùa chợt quay lại với thực tại, khi nãy nghe mẹ nói bản thân lại chìm đắm trong những hoài niệm về quá khứ... có anh ấy. Cô quên mất là mẹ cô cũng biết Hiểu, bởi vậy người đàn ông sáng nay đến nhà tìm cô chắc chắn không phải anh ấy rồi. Vậy, người đàn ông ấy là ai được nhỉ, Mùa nhớ rằng thời gian này cô không quen biết hay mở lòng với người khác giới nào cả.
Mẹ buồn cười thật...
Người đó đến nhà mình gặp mẹ chứ có gặp con đâu... con chưa gặp qua thì làm sao biết được họ là ai?
Ừ nhỉ.
... Thời gian này mày không gặp gỡ ai đấy chứ?
Nói vậy chứ mẹ cô vẫn không tin, bởi không cớ gì lại có người đến tận nhà tìm kiếm con gái mình. Bà sợ Mùa đi làm có người tán tỉnh nhưng cô giấu không chịu nói.
Trời ơi mẹ đang nghĩ cái gì vậy ạ?
Con bận tối mắt ở nhà hàng, thời gian ngủ còn đang thiếu thốn, mẹ xem con còn sức nào mà gặp gỡ người ta?
Cũng có mấy người muốn hẹn hò nhưng con từ chối hết rồi, con sợ họ biết con có Tiểu Bảo thì lảng tránh. Hơn nữa, nếu như hẹn hò, chẳng may đem tình cảm trao cho người ta, sau này mà có đi lấy chồng... người thiệt thòi là Tiểu Bảo, mẹ có hiểu không?
Nghe Mùa nói bà thôi không gặng hỏi nữa, con gái bà dù có một đứa con nhưng vẫn còn rất trẻ và xinh xắn. Nếu như ở vậy cả đời thì cũng tiếc, bởi tuổi xuân của người con gái nó chỉ có giới hạn thôi. Bà chợt nghĩ đến Hiểu, bà biết việc anh có quay lại được hay không là chuyện vô cùng khó... nhưng nếu có thể thì con gái bà đỡ vất vả, Tiểu Bảo cũng có bố...
Nhưng mày cũng không thể ở vậy cả đời được...
Đêm dài lắm con ạ!
Có Tiểu Bảo ở bên, con không cần người đàn ông nào khác!
Cô vẫn là mong mỏi ngày Hiểu quay lại đây, từ khi anh đi, trái tim cô cũng khép lại, không cho phép bản thân rung động trước bất kỳ ai khác. Cô sợ, chẳng may anh ấy quay lại thì bản thân thật có lỗi, mới có một hai năm đã thay lòng đổi dạ. Như thế chẳng phải cô không xứng đáng với anh sao?
Nhà hàng Hương Biển.
Hải tìm đến đây vào lúc 9h sáng, nhà hàng này gần bờ hồ, ngay sát sân golf nên lúc nào cũng đông khách. Qua lời kể của một số người, Hải biết chắc rằng Mùa hiện tại đang làm ở đây, nghe nói cô đang làm bếp trưởng. Không ngờ, cô gái nhút nhát năm nào giờ cũng có bản lĩnh ghê. Hải thầm nghĩ và tự hào về người mình yêu.. không đúng, tự hào về mẹ của con trai anh mới đúng nhỉ? Hải vẫn nghĩ rằng Tiểu Bảo chính là đứa con của anh và Mùa sinh ra, chuyện này người ngoài ko ai biết cả, bởi vậy họ ko đồn thổi điều gì.
Ba năm giời sống ở quê hương cà phê (Tây Nguyên), Hải giờ đây đã có thói quen uống cafe mỗi sáng. Chọn một góc khuất yên tĩnh, vừa tránh ồn ào lại có thể ngắm cảnh bờ hồ tuyệt đẹp, Anh gọi một ly cafe và ngồi suy tư. Khách vẫn ra vào tấp nập, ngồi chán Hải đứng dậy vờ tìm lối đi đến WC, anh biết rõ mỗi tầng lầu đều có WC dành cho khách nhưng anh không vào. Cố ý mon men xuống khu vực nhà bếp, trong phòng bếp, mọi người đang nhanh tay làm công việc của mình. Thoáng nhìn qua khe của những tủ bát, Hải thấy bóng dáng Mùa đang bận rộn ở trong. Xem kìa, cái dáng vẻ nhanh nhẹn của cô khi lật cái chảo dầu đầy lửa thật điêu luyện, từ khi nào cô ấy lại giỏi như thế.
Thấy có bóng người thập thò ở ngoài, một chị nhân viên của nhà hàng liền nói:
Anh cần tìm ai hay có nhu cầu gì không ạ?
À...
Hải bị bắt thóp, anh không biết trả lời sao nhất thời còn ngập ngừng, gãi đầu mấy cái anh nói:
Tôi kiếm chỗ để đi WC nhưng chưa tìm ra... đi qua chỗ này lại gặp người quen nên lán lại nhìn...
Xin lỗi chị nhé!
Không có gì ạ. Nhà vệ sinh thì anh đi về phía tay trái lối cầu thang là có nhé, tầng nào cũng có WC ở hướng đấy.
Mà anh tìm người quen nào thế ạ?
Ở đây nhiều người lắm!
Tôi tìm người tên Mùa.
À. Cô ấy bây giờ là bếp trưởng của nhà hàng này đấy anh ạ!
Chị nhân viên tán thưởng tay nghề của Mùa.
Mà anh là gì của cô ấy? Để tôi nói lại cho, bây giờ đang trong giờ làm việc, khách lại đông nên e là Mùa không thể ra ngoài ngay được đâu.
Tôi là bạn...
Cũng không có gì nghiêm trọng cả đâu, đừng làm phiền cô ấy, nếu có thể thì cô chuyển lời giúp tôi, giờ nghỉ trưa lên tầng 2 đối diện bờ hồ gặp tôi nhé. Bạn bè lâu ngày không gặp mà...
Vậy được... chào anh!
Chị nhân viên nhanh chóng quay lại với công việc, lát sau giãn khách hơn một chút chị ấy liền đi đến chỗ Mùa. Thấy cô đang tỉa hoa quả để trang trí món ăn, chị nói:
Mùa này, đến giờ nghỉ thì lên tầng 2 có anh dai hẹn gặp nhé!
Ô. Ai hẹn em thế chị?
Mùa nghe nói có người hẹn gặp thì ngạc nhiên.
Chị không biết... thấy anh ta bảo là bạn cũ, lâu ngày không gặp, nhìn cũng cao to, hiền lành. Chắc bạn thật!
Chị nhân viên thật thà kể lại, bởi làm ở đây thỉnh thoảng chị em cũng tâm sự với nhau, có ai tán tỉnh Mùa đều nói với mọi người. Bây giờ có người lạ hẹn gặp nên họ cũng cẩn thận nhắc nhở.
Nghe chị ấy nói đến chữ "cao to, hiền lành"... Trái tim Mùa lại đập rộn lên, có khi nào không? Có khi nào anh ấy đã quay lại đây không? Mùa đang mơ tưởng đến Hiểu, cô vẫn hy vọng ngày nào đó anh sẽ về tìm cô. Hơn nữa, hôm qua mẹ cô cũng nói có người đến nhà tìm... lạ nhỉ, là ai mà có thể biết được nhà mình, lại biết cả nơi mình làm việc thế này??
Nghĩ vậy Mùa càng nôn nóng đến giờ nghỉ giải lao, cô tò mò muốn gặp người đó quá. Từ lúc nghe chị nhân viên nói có người chờ trên lầu 2, tay chân Mùa cứ cuống cả lên, phải chi cô quá hy vọng, quá mong chờ điều kỳ diệu sẽ đến nên mới có biểu hiện như thế? Hết giờ làm, Mùa chạy vội vào WC, cô chỉnh đốn lại quần áo, đầu tóc gọn gàng, ngắm kĩ lại mình rồi mới lên lầu 2. Sợ rằng, nếu như thật sự gặp lại anh ấy, nhìn xấu quá thì anh chê cô...
Theo lời dặn của chị nhân viên, Mùa đi lên lầu hai, tìm bàn có khách đang ngồi đối diện phía bờ hồ. Giờ này quán vắng khách, chỉ có duy nhất một người đàn ông đang ngồi ở đó, anh ta quay mặt ra hướng cửa sổ trầm tư suy nghĩ. Nhìn bóng lưng, Mùa thấy hụt hẫng, bởi cô biết người đó không phải Hiểu. Con người anh thì cô quá rõ rồi, từng đường nét đều không thể quên được, bởi vậy người ngồi đó chắc chắn không phải anh. Vậy thì đó là ai?
Mùa tiến đến gần, cất lời chào hỏi:
Xin hỏi, anh muốn tìm tôi đúng không ạ?
Nghe tiếng người nói, Hải giật mình quay người lại nhìn. Nhất thời cả đôi bên đều đơ ra mấy giây, nhất là Mùa, trong phút chốc cô không thể ngờ được người trước mặt cô lúc này là Hải. Bởi lẽ, cô vẫn luôn nghĩ rằng, anh giờ đây đang ở một nơi rất xa, hơn cả, từ ngày đến với Hiểu, trải qua biến cố lớn trong cuộc đời, cộng thêm sự xuất hiện của Tiểu Bảo, Mùa đã hoàn toàn quên đi mối tình thuở vụng dại ngày nào với người đàn ông đang ở trước mắt.
Buổi sáng, thời tiết hãy còn mát mẻ, Tiểu Bảo chơi cùng bà ngoại ở ngõ trước sân nhà, cậu bé mới hơn một tuổi nhưng khá lanh lẹ và hiểu chuyện. Con chó trắng năm nào bây giờ đã sinh được mấy lứa, nó đang nô đùa cùng mấy chú chó con ở góc đống rơm. Tiểu Bảo nhìn thấy cảnh đó đặc biệt thích thú, cậu bé vỗ tay, miệng chúm chím cười, thỉnh thoảng lại nói:
Bà ơi... con chó... con chó!!
Con chó đấy...
Đúng rồi. Con chó trắng!
Tiểu Bảo nói lại cho bà nghe nào?
Con chó trắng!
Tiểu Bảo nghe bà nói xong cũng chậm rãi nói:
Con...chó... trắng!
Giỏi quá! Tiểu Bảo của bà nói rất hay..
Đến đây bà bế con nào...
Bà ngoại đưa hai cánh tay ra, Tiểu Bảo ngoan ngoãn chạy đến sà vào lòng bà. Từ phía xa, một người đàn ông nãy giờ đang đứng và quan sát tất cả. Lòng anh dấy lên một niềm hạnh phúc khó tả, cảm xúc nao nao... anh hy vọng đứa trẻ đó là con của mình.
Người đàn ông ấy chính là Hải. Ba năm trước, anh rời quê hương, gia đình đi vào Nam lập nghiệp. Khi đi còn luyến tiếc Mùa - cô gái mà anh yêu tha thiết. Ba năm qua, không một hồi âm, không một cuộc trò chuyện, anh nghe một người bạn nói rằng cô giờ đây vẫn thế, vẫn chưa có chồng. Nhưng đã có một đứa con.
Hải nghe tin mà mừng rỡ khôn xiết... lẽ nào... cô ở vậy mà chờ đợi anh về ư?
Còn đứa trẻ nữa... có khi nào cậu bé là con trai của anh không? Tính từ thời điểm ấy, nếu như Mùa có thai, vậy bây giờ con hai người cũng hơn hai tuổi rồi. Nhưng cậu bé trước mặt nhìn hãy còn bé... Liệu có điều gì nhầm lẫn ở đây không? Hải liên kết sự việc lại với nhau, dù có chỗ không được khớp nhưng anh vẫn hy vọng đứa trẻ chính là con của mình và Mùa... kết quả của buổi chiều tà đêm đông năm ấy! Có thể là con chậm lớn nên nhìn hơi nhỏ so với những đứa trẻ hơn 2 tuổi khác. Hải tự huyễn hoặc bản thân mình!
Không nhịn được, Hải mạnh dạn bước đến gần hai bà cháu. Trước đây, khi Mùa và Hải còn yêu nhau, vì bị cấm đoán nên cô không dám đi chung hay dắt anh về nhà bao giờ, bởi vậy, mẹ cô có biết chuyện nhưng chưa một lần gặp mặt Hải. Thấy người đàn ông này đi đến gần, lại là người lạ mặt, mẹ Mùa có chút đề phòng, bà ôm Tiểu Bảo vào lòng thật chặt, không để cậu bé quay mặt lại.
Cháu chào bác ạ!
Hải tiến đến gần, cúi đầu và chào lễ phép. Anh biết đây là mẹ Mùa, bởi hai người sống cùng làng, dù chưa gặp gỡ nói chuyện trực tiếp nhưng nhiều lần anh lén lút đến rủ Mùa đi làm tại nhà máy gạch, đứng thập thò ở đầu ngõ nên biết được bà ấy là mẹ cô.
Cháu tìm nhà ai à?
Mẹ Mùa hỏi lại.
Dạ. Cháu...
Bác cho cháu hỏi Mùa có ở nhà không ạ?
Nghe thấy hỏi con gái mình, mẹ Mùa khựng lại, bà cố nghĩ xem thời gian gần đây con gái có gặp gỡ kết bạn với người nào không? Vì từ ngày Mùa trở về, hứa hẹn yêu đương với Hiểu và có Tiểu Bảo đến nay Mùa chỉ chuyên tâm đi làm, rảnh thì ở bên con nhỏ. Hầu như không giao lưu bạn bè gì... nếu vậy, đây là ai nhỉ?
Em nó đi vắng... cậu có việc gì không?
Dạ... cháu không có việc gì cả, chỉ là...bạn bè lâu ngày không gặp nên...
Hải ngập ngừng. Chính anh cũng không biết phải nói chuyện với mẹ Mùa thế nào. Anh vốn định vào nhà chơi, nhưng nhìn thái độ dè chừng của mẹ cô Hải lại thôi không vào nữa. Bởi bà cũng không ngỏ ý mời anh vào, nhìn cậu bé trong vòng tay của bà, Hải cứ ngỡ đấy là con mình nên anh khao khát được bế con biết bao.
Bác ơi... cậu bé này là con của Mùa đúng không ạ?
Đúng thế.
Mẹ Mùa thật thà.
Cu cậu kháu khỉnh và đáng yêu quá!
Hải dành lời khen. Tiểu Bảo thấy người lạ khen thì quay đầu lại nhìn trộm, mẹ Mùa thấy người này khen cháu mình nên cũng vui, ai khen cháu bà xinh, đáng yêu là bà thích lắm. Cậu bé chính là niềm vui mỗi ngày của bà, bởi vậy bà nói thêm:
Cảm ơn cậu, cháu được hơn một tuổi thôi nhưng nói rõ lắm.
Tiểu Bảo, chào bác đi con!
Tiểu Bảo nghe bà nói liền ngoan ngoãn cúi đầu:
Con... chào... bác!!
Giọng của trẻ con bập bẹ từng từ nghe ngây ngô mà đáng yêu làm sao, đặc biệt, Hải lại đang nghĩ cậu bé là con của mình nên anh càng thích thú. Nghe giọng con nói mà trái tim anh tan chảy...
Bác chào con, Tiểu Bảo.
Con ngoan lắm!
Hải làm mặt cười rạng rỡ với Tiểu Bảo, nhìn anh vui vẻ đến mức người ngoài lại nghĩ anh chính là cha ruột của cậu bé. Chào hỏi xong Hải có chút lúng túng vì mẹ Mùa không mời vào nhà, mà cứ đứng ở ngoài này cũng kỳ, nếu như đây là con của anh thì cũng không vội. Chuyến này anh về ở nhà hẳn, dần dần anh sẽ dành thời gian cho con, và việc đầu tiên chính là gặp gỡ mẹ của cậu bé. Nhìn Tiểu Bảo, Hải nôn nóng muốn gặp Mùa, anh chào tạm biệt hai bà cháu rồi rời đi.
Buổi tối Mùa ngồi chơi với con, vẫn thói quen mỗi tối trước khi ngủ cô đem ảnh cưới của mình và bố của Tiểu Bảo ra cho con xem. Vừa xem hình Mùa không quên nhắc nhở:
Người đứng bên cạnh mẹ là bố Hiểu, bố của Tiểu Bảo, con đã nhớ chưa?
Bố Hiểu! Bố Hiểu...
Tiểu Bảo lắp bắp nhắc lại lời của mẹ.
Con trai mẹ giỏi lắm.
Hôm nay ở nhà với bà ngoại có vui không con yêu?
Mùa bế Tiểu Bảo vào lòng, cưng nựng con đầy âu yếm, bởi cô đi làm cả ngày, giờ mới có thời gian được ở bên con nên tranh thủ hít hà cái má phính của cậu bé. Mỗi ngày với cô như thế là hạnh phúc lắm!
Mẹ Mùa trông cháu cả ngày nên cũng mệt, hơn nữa hai mẹ con cả ngày mới được ở bên nhau, bà biết ý để Tiểu Bảo chơi với mẹ. Nằm ở ngoài nhà, bà nghe thấy Mùa trò chuyện với con thì liền nhớ đến chuyện lúc sáng, chưa ngủ được nên chạy vào trong nói chuyện với con gái.
Mùa này!
Gì vậy mẹ?
Hôm nay có người đàn ông lạ lắm, đến nhà mình cứ chăm chăm nhìn Tiểu Bảo, đã vậy còn hỏi con có ở nhà không?
Nói là bạn gì đó...
Mùa nghe mẹ nói thì tim bỗng đập nhanh, "người đàn ông lạ lắm"... trong phút chốc cô liền nghĩ ngay tới Hiểu. Ngần ấy thời gian ly biệt, dù không có liên lạc gì với nhau nhưng chưa có phút giây nào cô quên được hình bóng của anh. Huống chi, anh đi rồi nhưng ông trời thương xót vẫn để lại cho cô một Tiểu Bảo - phiên bản Hiểu con giống bố y đúc, mỗi ngày ngắm nhìn con cô lại nhớ tới bố đứa trẻ. Đã lâu như vậy, kể từ lúc anh về nước, biết là chuyến này nghìn trùng cách biệt, cô không dám hy vọng quá nhiều việc anh sẽ trở lại... nhưng thực sự là rất mong chờ đến ngày đó.
Một năm.. hai năm... ba năm... hoặc nhiều hơn thế... cô tin rằng, có cô ở đây, có Tiểu Bảo ở đây, chắc chắn sẽ có ngày anh quay lại. Bởi, anh còn gia đình, còn công việc, một lần bất chấp tất cả để đưa cô trở về nhà vào hai năm trước... đã là quá sức tưởng tượng rồi. Cô chỉ mong anh sống bình an, mạnh khỏe mỗi ngày... những thứ khác đều không quan trọng nữa... vì cô biết anh và cô chính là người ở hai thế giới khác nhau. Ông trời đã vô tình đưa hai người đến bên nhau đã là một kỳ tích rồi...
Mùa cứ suy nghĩ miên man như thế, mẹ cô thấy vậy thì có chút không yên tâm.
Này... con sao thế?
Người đó là ai vậy? Sao tự nhiên mày lại thần người ra thế kia?
À... con không sao đâu mẹ?
Mùa chợt quay lại với thực tại, khi nãy nghe mẹ nói bản thân lại chìm đắm trong những hoài niệm về quá khứ... có anh ấy. Cô quên mất là mẹ cô cũng biết Hiểu, bởi vậy người đàn ông sáng nay đến nhà tìm cô chắc chắn không phải anh ấy rồi. Vậy, người đàn ông ấy là ai được nhỉ, Mùa nhớ rằng thời gian này cô không quen biết hay mở lòng với người khác giới nào cả.
Mẹ buồn cười thật...
Người đó đến nhà mình gặp mẹ chứ có gặp con đâu... con chưa gặp qua thì làm sao biết được họ là ai?
Ừ nhỉ.
... Thời gian này mày không gặp gỡ ai đấy chứ?
Nói vậy chứ mẹ cô vẫn không tin, bởi không cớ gì lại có người đến tận nhà tìm kiếm con gái mình. Bà sợ Mùa đi làm có người tán tỉnh nhưng cô giấu không chịu nói.
Trời ơi mẹ đang nghĩ cái gì vậy ạ?
Con bận tối mắt ở nhà hàng, thời gian ngủ còn đang thiếu thốn, mẹ xem con còn sức nào mà gặp gỡ người ta?
Cũng có mấy người muốn hẹn hò nhưng con từ chối hết rồi, con sợ họ biết con có Tiểu Bảo thì lảng tránh. Hơn nữa, nếu như hẹn hò, chẳng may đem tình cảm trao cho người ta, sau này mà có đi lấy chồng... người thiệt thòi là Tiểu Bảo, mẹ có hiểu không?
Nghe Mùa nói bà thôi không gặng hỏi nữa, con gái bà dù có một đứa con nhưng vẫn còn rất trẻ và xinh xắn. Nếu như ở vậy cả đời thì cũng tiếc, bởi tuổi xuân của người con gái nó chỉ có giới hạn thôi. Bà chợt nghĩ đến Hiểu, bà biết việc anh có quay lại được hay không là chuyện vô cùng khó... nhưng nếu có thể thì con gái bà đỡ vất vả, Tiểu Bảo cũng có bố...
Nhưng mày cũng không thể ở vậy cả đời được...
Đêm dài lắm con ạ!
Có Tiểu Bảo ở bên, con không cần người đàn ông nào khác!
Cô vẫn là mong mỏi ngày Hiểu quay lại đây, từ khi anh đi, trái tim cô cũng khép lại, không cho phép bản thân rung động trước bất kỳ ai khác. Cô sợ, chẳng may anh ấy quay lại thì bản thân thật có lỗi, mới có một hai năm đã thay lòng đổi dạ. Như thế chẳng phải cô không xứng đáng với anh sao?
Nhà hàng Hương Biển.
Hải tìm đến đây vào lúc 9h sáng, nhà hàng này gần bờ hồ, ngay sát sân golf nên lúc nào cũng đông khách. Qua lời kể của một số người, Hải biết chắc rằng Mùa hiện tại đang làm ở đây, nghe nói cô đang làm bếp trưởng. Không ngờ, cô gái nhút nhát năm nào giờ cũng có bản lĩnh ghê. Hải thầm nghĩ và tự hào về người mình yêu.. không đúng, tự hào về mẹ của con trai anh mới đúng nhỉ? Hải vẫn nghĩ rằng Tiểu Bảo chính là đứa con của anh và Mùa sinh ra, chuyện này người ngoài ko ai biết cả, bởi vậy họ ko đồn thổi điều gì.
Ba năm giời sống ở quê hương cà phê (Tây Nguyên), Hải giờ đây đã có thói quen uống cafe mỗi sáng. Chọn một góc khuất yên tĩnh, vừa tránh ồn ào lại có thể ngắm cảnh bờ hồ tuyệt đẹp, Anh gọi một ly cafe và ngồi suy tư. Khách vẫn ra vào tấp nập, ngồi chán Hải đứng dậy vờ tìm lối đi đến WC, anh biết rõ mỗi tầng lầu đều có WC dành cho khách nhưng anh không vào. Cố ý mon men xuống khu vực nhà bếp, trong phòng bếp, mọi người đang nhanh tay làm công việc của mình. Thoáng nhìn qua khe của những tủ bát, Hải thấy bóng dáng Mùa đang bận rộn ở trong. Xem kìa, cái dáng vẻ nhanh nhẹn của cô khi lật cái chảo dầu đầy lửa thật điêu luyện, từ khi nào cô ấy lại giỏi như thế.
Thấy có bóng người thập thò ở ngoài, một chị nhân viên của nhà hàng liền nói:
Anh cần tìm ai hay có nhu cầu gì không ạ?
À...
Hải bị bắt thóp, anh không biết trả lời sao nhất thời còn ngập ngừng, gãi đầu mấy cái anh nói:
Tôi kiếm chỗ để đi WC nhưng chưa tìm ra... đi qua chỗ này lại gặp người quen nên lán lại nhìn...
Xin lỗi chị nhé!
Không có gì ạ. Nhà vệ sinh thì anh đi về phía tay trái lối cầu thang là có nhé, tầng nào cũng có WC ở hướng đấy.
Mà anh tìm người quen nào thế ạ?
Ở đây nhiều người lắm!
Tôi tìm người tên Mùa.
À. Cô ấy bây giờ là bếp trưởng của nhà hàng này đấy anh ạ!
Chị nhân viên tán thưởng tay nghề của Mùa.
Mà anh là gì của cô ấy? Để tôi nói lại cho, bây giờ đang trong giờ làm việc, khách lại đông nên e là Mùa không thể ra ngoài ngay được đâu.
Tôi là bạn...
Cũng không có gì nghiêm trọng cả đâu, đừng làm phiền cô ấy, nếu có thể thì cô chuyển lời giúp tôi, giờ nghỉ trưa lên tầng 2 đối diện bờ hồ gặp tôi nhé. Bạn bè lâu ngày không gặp mà...
Vậy được... chào anh!
Chị nhân viên nhanh chóng quay lại với công việc, lát sau giãn khách hơn một chút chị ấy liền đi đến chỗ Mùa. Thấy cô đang tỉa hoa quả để trang trí món ăn, chị nói:
Mùa này, đến giờ nghỉ thì lên tầng 2 có anh dai hẹn gặp nhé!
Ô. Ai hẹn em thế chị?
Mùa nghe nói có người hẹn gặp thì ngạc nhiên.
Chị không biết... thấy anh ta bảo là bạn cũ, lâu ngày không gặp, nhìn cũng cao to, hiền lành. Chắc bạn thật!
Chị nhân viên thật thà kể lại, bởi làm ở đây thỉnh thoảng chị em cũng tâm sự với nhau, có ai tán tỉnh Mùa đều nói với mọi người. Bây giờ có người lạ hẹn gặp nên họ cũng cẩn thận nhắc nhở.
Nghe chị ấy nói đến chữ "cao to, hiền lành"... Trái tim Mùa lại đập rộn lên, có khi nào không? Có khi nào anh ấy đã quay lại đây không? Mùa đang mơ tưởng đến Hiểu, cô vẫn hy vọng ngày nào đó anh sẽ về tìm cô. Hơn nữa, hôm qua mẹ cô cũng nói có người đến nhà tìm... lạ nhỉ, là ai mà có thể biết được nhà mình, lại biết cả nơi mình làm việc thế này??
Nghĩ vậy Mùa càng nôn nóng đến giờ nghỉ giải lao, cô tò mò muốn gặp người đó quá. Từ lúc nghe chị nhân viên nói có người chờ trên lầu 2, tay chân Mùa cứ cuống cả lên, phải chi cô quá hy vọng, quá mong chờ điều kỳ diệu sẽ đến nên mới có biểu hiện như thế? Hết giờ làm, Mùa chạy vội vào WC, cô chỉnh đốn lại quần áo, đầu tóc gọn gàng, ngắm kĩ lại mình rồi mới lên lầu 2. Sợ rằng, nếu như thật sự gặp lại anh ấy, nhìn xấu quá thì anh chê cô...
Theo lời dặn của chị nhân viên, Mùa đi lên lầu hai, tìm bàn có khách đang ngồi đối diện phía bờ hồ. Giờ này quán vắng khách, chỉ có duy nhất một người đàn ông đang ngồi ở đó, anh ta quay mặt ra hướng cửa sổ trầm tư suy nghĩ. Nhìn bóng lưng, Mùa thấy hụt hẫng, bởi cô biết người đó không phải Hiểu. Con người anh thì cô quá rõ rồi, từng đường nét đều không thể quên được, bởi vậy người ngồi đó chắc chắn không phải anh. Vậy thì đó là ai?
Mùa tiến đến gần, cất lời chào hỏi:
Xin hỏi, anh muốn tìm tôi đúng không ạ?
Nghe tiếng người nói, Hải giật mình quay người lại nhìn. Nhất thời cả đôi bên đều đơ ra mấy giây, nhất là Mùa, trong phút chốc cô không thể ngờ được người trước mặt cô lúc này là Hải. Bởi lẽ, cô vẫn luôn nghĩ rằng, anh giờ đây đang ở một nơi rất xa, hơn cả, từ ngày đến với Hiểu, trải qua biến cố lớn trong cuộc đời, cộng thêm sự xuất hiện của Tiểu Bảo, Mùa đã hoàn toàn quên đi mối tình thuở vụng dại ngày nào với người đàn ông đang ở trước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook