Giấc Mộng Ngàn Năm
-
Chương 11
Mấy ngày sau đó, Quý Trần Lăng ngày nào cũng tới để nấu cơm cho Lý Lạc Tân, bất cứ lúc nào cũng tìm cách lẻn vào nhà anh.
Nếu đúng lúc Lý Lạc Tân đang hứng tình thì sẽ đè cậu ra quất, nhưng thường thì sẽ đuổi cậu đi hoặc là đánh cho một trận.
Ban đầu còn thủ hạ lưu tình, sau đó anh nhận ra là vô dụng với cậu liền trực tiếp đánh người đến nhập viện, thường thì sẽ được yên tĩnh mấy ngày, nhưng khi đối phương bình phục sẽ lại tới làm phiền anh.
Hơn nữa, Lý Lạc Tân phát hiện nhiều món đồ của anh đã không cánh mà bay….
Thực ra Lý Lạc Tân thấy một người để cho anh đánh đập, hành hạ, rồi vẫn chịu cơm nước đàng hoàng cho anh cũng không quá phản cảm, vì thế nên mới không dùng thủ đoạn để cậu vĩnh viễn biến mất.
Mà Quý Trần Lăng cũng lạ, bị Lý Lạc Tân đối xử như vậy cũng không phản kháng, còn tỏ ra cam chịu. Bị đánh đến nhập viện thì không dám đứng trước mặt Lý Lạc Tân, là bởi vì cậu thấy mình thật xấu xí, dáng vẻ chật vật như vậy không thể để Lạc Tân nhìn thấy, sợ anh bị bẩn mắt.
Thời điểm đính hôn còn nửa tháng nữa, Lý Lạc Tân nhận được điện thoại của Lâm Nguyệt.
“Lạc Tân, chúng ta gặp mặt được không?” Em có chuyện phải nói với anh?”
Lý Lạc Tân có hơi kinh ngạc, vợ chưa cưới của anh yếu đuối lại dễ xấu hổ, trước đây chỉ cần nói vài câu tình cảm cũng đủ làm cô xấu hổ, chạy trối chết, sao hôm nay lại bạo dạn quá vậy?
“Được, ở đâu? Có cần anh tới đón em?”
“Không cần, ngay ở đường Cẩm Tú có một tiệm cà phê, em chờ anh ở đấy.”
“Được.”
Lý Lạc Tân cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe ra cửa.
“Trong quán cà phê, hai người ngồi đối mặt nhau, không ai lên tiếng.
Một lúc lâu, Lâm Nguyệt cắn môi, mở miệng: “Lạc Tân, đính ước của chúng ta tốt nhất là nên hủy đi.”
“Lý do?” Lý Lạc Tân mặt không hệ cảm xúc, không nhìn ra vui giận.
“Em…em…em không thích anh…” Lâm Nguyệt bị dọa đến phát run, cô vốn là lá gan nhỏ, làm thế nào cũng không bạo dạn lên được.
Lý Lạc Tân cười khẽ, đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, anh đáp lại: “Được thôi, em đừng hối hận.” câu nói chứa đầy hàm ý.
Lâm Nguyệt nghe cũng không hiểu, chỉ gật gật đầu, cầm túi xách lên rồi chạy đi.
Chờ Lâm Nguyệt đi rồi, Lý Lạc Tân gõ lên bàn: “Đi ra.”
Quả nhiên, Quý Trần lăng từ bên bàn bên cạnh bước ra. Vị trí đấy được che khuất bởi bồn hoa, nếu nhìn kỹ sẽ không nhận ra nơi ấy có bàn ngồi, nhưng từ đây sẽ nhìn rõ bàn của Lý lạc Tân.
“Cậu làm?” Lý Lạc Tân không giải thích rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhưng chắc chắn cả hai đều biết anh đang nói đến chuyện gì.
“…Đúng, em xin lỗi.”
“Cậu xen vào chuyện của tôi?” Giọng nói Lý Lạc Tân lạnh nhạt.
Quý Trần Lăng sợ muốn khóc: “Không, không phải! Là cô ta không xứng với anh. Ả chỉ vì tiền của anh.”
“Quên đi, trở về thôi.” Chuyện cũng đã rồi, Lý Lạc Tân không muốn tính toán, cũng chỉ là một người con gái có hay không có cũng được. Chỉ là hơi lo cho vận mệnh của Lâm gia, Lý Lạc Tân cảm thấy Quý Trần Lăng sẽ không bởi vì Lâm gia chủ động từ hôn mà bỏ qua cho Lâm gia, ngược lại bởi vì mất đi mối liên minh với Lý gia nên kết cục sẽ càng thảm khốc.
Thực tế diễn ra đúng như anh dự liệu.
Quý Trần Lăng kinh ngạc ngẩng đầu lên, không nghĩ tới Lý Lạc Tân cứ như vậy buông tha cho cậu.
Lý Lạc Tân nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, bật cười: “Con cẩu ngu xuẩn này.”
“Chính là con cẩu ngu xuẩn của Lạc Tân.” Quý Trần Lăng một mặt kiêu ngạo, một mặt chạy theo sau mông Lý Lạc Tân.
Một lát sau, Quý Trần Lăng cắn cắn môi, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Lạc Tân, anh nhất định phải kết hôn sao?”
“Đương nhiên.”
“Không thể không kết sao?”
“Không kết? Lý gia cần một đứa trẻ, tôi cũng cần.”
“Em có thể có con với anh, không muốn có được hay không?”
“Cùng cậu? Cậu có thể mang thai?” Lý Lạc Tân hơi kinh ngạc, hồ nghi nhìn bụng của Quý Trần Lăng: “Nghĩa là cậu có thể mang thai?” Anh nghe đồn về kiểu người song tính nam có thể mang thai.
Nghe đồn người song tính có hai bộ phận sinh dục của cả nam lẫn nữ, song tính nam bên ngoài không khác gì đàn ông bình thường, nhưng trong cơ thể sẽ có buồng trứng cùng tử cung.
Hơn nữa, Lý Lạc Tân lúc lên giường không mang thích mang bao, vì thế bạn tình của anh đều phải sạch sẽ. Quý Trần Lăng trước đây cũng phải đưa anh xem giấy khám sức khỏe, Lý Lạc Tân thấy không có vấn đề nên mới không mang bao.
Lẽ nào Quý Trần Lăng là người song tính?
Lý Lạc Tân tưởng tượng dáng vẻ mang thai của đàn ông, sắc mặt lập tức tái xanh lại.
“Không phải, em là đàn ông bình thường, Lạc Tân đừng ghét em.” Quý Trần Lăng xem sắc mặt Lý Lạc Tân không đúng, lập tức giải thích.
Lúc này anh mới khôi phục vẻ bình thường: “Vậy cậu nhắc đến chuyện con cái là sao?
Quý Trần Lăng liếc Lý Lạc Tân một cái, có chút do dự: “Em nói Lạc Tân đừng tức giận nữa có được không?”
“Mau mau nói!”
“Là!” Quý Trần Lăng đáp lại như phản xạ có điều kiện, sau đó do dự một chút, quyết định nói hết ra: “Em lén lút lấy t*ng trùng của anh để đi thụ tinh nhân tạo.”
Lạc Tân híp mắt lại: “Được bao lâu rồi?”
“Vẫn chưa một tháng.”
Lý Lạc Tân hút thuốc, không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.
Quý Trần Lăng có hơi hoảng hốt: “Đúng vậy, xin lỗi, anh không thích em sẽ bảo họ dừng lại, Lạc Tân, anh đừng nổi giận….”
“Quên đi, trước tiên giữ lại, ông già khẳng định rất thích.” Thân thể cha Lý Lạc Tân gần đây sa sút, cũng không biết sẽ sống được bao lâu, cho nên mới vội vã hối thúc Lý Lạc Tân kết hôn, để được bế cháu nội. Hiện tại vụ đính hôn xem như vỡ trận, có con cũng tốt, đem về báo cáo chắc cũng quẩy được thêm hai năm.
“Là.” Quý Trần Lăng thở phào nhẹ nhõm, biết kế hoạch thành công, Lý Lạc Tân mấy năm tiếp theo chắc sẽ không kết hôn. Quý Trần Lăng không che giấu được nụ cười, cười đến méo miệng.
Sau lần đó, Lý Lạc Tân coi như chấp nhận cậu ở bên cạnh, đương nhiên cũng sẽ thường xuyên ra ngoài đi chịch dạo. Lý Lạc Tân sẽ không bao giờ vì một người mà dừng lại khi ngoài kia là muôn hoa khoe sắc.
Mối khi lúc này, Quý Trần lăng đều theo lưng anh, Lý Lạc Tân làm tình ở trong phòng, cậu đứng ngoài kia, để tiếng thở dốc bên trong như tra tấn anh.
Cậu sẽ luôn trung thành ngồi đợi trước cửa, không quên nắm chặt hai tay.
___(ˇωˇ」∠)__
Nếu đúng lúc Lý Lạc Tân đang hứng tình thì sẽ đè cậu ra quất, nhưng thường thì sẽ đuổi cậu đi hoặc là đánh cho một trận.
Ban đầu còn thủ hạ lưu tình, sau đó anh nhận ra là vô dụng với cậu liền trực tiếp đánh người đến nhập viện, thường thì sẽ được yên tĩnh mấy ngày, nhưng khi đối phương bình phục sẽ lại tới làm phiền anh.
Hơn nữa, Lý Lạc Tân phát hiện nhiều món đồ của anh đã không cánh mà bay….
Thực ra Lý Lạc Tân thấy một người để cho anh đánh đập, hành hạ, rồi vẫn chịu cơm nước đàng hoàng cho anh cũng không quá phản cảm, vì thế nên mới không dùng thủ đoạn để cậu vĩnh viễn biến mất.
Mà Quý Trần Lăng cũng lạ, bị Lý Lạc Tân đối xử như vậy cũng không phản kháng, còn tỏ ra cam chịu. Bị đánh đến nhập viện thì không dám đứng trước mặt Lý Lạc Tân, là bởi vì cậu thấy mình thật xấu xí, dáng vẻ chật vật như vậy không thể để Lạc Tân nhìn thấy, sợ anh bị bẩn mắt.
Thời điểm đính hôn còn nửa tháng nữa, Lý Lạc Tân nhận được điện thoại của Lâm Nguyệt.
“Lạc Tân, chúng ta gặp mặt được không?” Em có chuyện phải nói với anh?”
Lý Lạc Tân có hơi kinh ngạc, vợ chưa cưới của anh yếu đuối lại dễ xấu hổ, trước đây chỉ cần nói vài câu tình cảm cũng đủ làm cô xấu hổ, chạy trối chết, sao hôm nay lại bạo dạn quá vậy?
“Được, ở đâu? Có cần anh tới đón em?”
“Không cần, ngay ở đường Cẩm Tú có một tiệm cà phê, em chờ anh ở đấy.”
“Được.”
Lý Lạc Tân cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe ra cửa.
“Trong quán cà phê, hai người ngồi đối mặt nhau, không ai lên tiếng.
Một lúc lâu, Lâm Nguyệt cắn môi, mở miệng: “Lạc Tân, đính ước của chúng ta tốt nhất là nên hủy đi.”
“Lý do?” Lý Lạc Tân mặt không hệ cảm xúc, không nhìn ra vui giận.
“Em…em…em không thích anh…” Lâm Nguyệt bị dọa đến phát run, cô vốn là lá gan nhỏ, làm thế nào cũng không bạo dạn lên được.
Lý Lạc Tân cười khẽ, đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, anh đáp lại: “Được thôi, em đừng hối hận.” câu nói chứa đầy hàm ý.
Lâm Nguyệt nghe cũng không hiểu, chỉ gật gật đầu, cầm túi xách lên rồi chạy đi.
Chờ Lâm Nguyệt đi rồi, Lý Lạc Tân gõ lên bàn: “Đi ra.”
Quả nhiên, Quý Trần lăng từ bên bàn bên cạnh bước ra. Vị trí đấy được che khuất bởi bồn hoa, nếu nhìn kỹ sẽ không nhận ra nơi ấy có bàn ngồi, nhưng từ đây sẽ nhìn rõ bàn của Lý lạc Tân.
“Cậu làm?” Lý Lạc Tân không giải thích rõ chuyện gì vừa xảy ra, nhưng chắc chắn cả hai đều biết anh đang nói đến chuyện gì.
“…Đúng, em xin lỗi.”
“Cậu xen vào chuyện của tôi?” Giọng nói Lý Lạc Tân lạnh nhạt.
Quý Trần Lăng sợ muốn khóc: “Không, không phải! Là cô ta không xứng với anh. Ả chỉ vì tiền của anh.”
“Quên đi, trở về thôi.” Chuyện cũng đã rồi, Lý Lạc Tân không muốn tính toán, cũng chỉ là một người con gái có hay không có cũng được. Chỉ là hơi lo cho vận mệnh của Lâm gia, Lý Lạc Tân cảm thấy Quý Trần Lăng sẽ không bởi vì Lâm gia chủ động từ hôn mà bỏ qua cho Lâm gia, ngược lại bởi vì mất đi mối liên minh với Lý gia nên kết cục sẽ càng thảm khốc.
Thực tế diễn ra đúng như anh dự liệu.
Quý Trần Lăng kinh ngạc ngẩng đầu lên, không nghĩ tới Lý Lạc Tân cứ như vậy buông tha cho cậu.
Lý Lạc Tân nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, bật cười: “Con cẩu ngu xuẩn này.”
“Chính là con cẩu ngu xuẩn của Lạc Tân.” Quý Trần Lăng một mặt kiêu ngạo, một mặt chạy theo sau mông Lý Lạc Tân.
Một lát sau, Quý Trần Lăng cắn cắn môi, vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Lạc Tân, anh nhất định phải kết hôn sao?”
“Đương nhiên.”
“Không thể không kết sao?”
“Không kết? Lý gia cần một đứa trẻ, tôi cũng cần.”
“Em có thể có con với anh, không muốn có được hay không?”
“Cùng cậu? Cậu có thể mang thai?” Lý Lạc Tân hơi kinh ngạc, hồ nghi nhìn bụng của Quý Trần Lăng: “Nghĩa là cậu có thể mang thai?” Anh nghe đồn về kiểu người song tính nam có thể mang thai.
Nghe đồn người song tính có hai bộ phận sinh dục của cả nam lẫn nữ, song tính nam bên ngoài không khác gì đàn ông bình thường, nhưng trong cơ thể sẽ có buồng trứng cùng tử cung.
Hơn nữa, Lý Lạc Tân lúc lên giường không mang thích mang bao, vì thế bạn tình của anh đều phải sạch sẽ. Quý Trần Lăng trước đây cũng phải đưa anh xem giấy khám sức khỏe, Lý Lạc Tân thấy không có vấn đề nên mới không mang bao.
Lẽ nào Quý Trần Lăng là người song tính?
Lý Lạc Tân tưởng tượng dáng vẻ mang thai của đàn ông, sắc mặt lập tức tái xanh lại.
“Không phải, em là đàn ông bình thường, Lạc Tân đừng ghét em.” Quý Trần Lăng xem sắc mặt Lý Lạc Tân không đúng, lập tức giải thích.
Lúc này anh mới khôi phục vẻ bình thường: “Vậy cậu nhắc đến chuyện con cái là sao?
Quý Trần Lăng liếc Lý Lạc Tân một cái, có chút do dự: “Em nói Lạc Tân đừng tức giận nữa có được không?”
“Mau mau nói!”
“Là!” Quý Trần Lăng đáp lại như phản xạ có điều kiện, sau đó do dự một chút, quyết định nói hết ra: “Em lén lút lấy t*ng trùng của anh để đi thụ tinh nhân tạo.”
Lạc Tân híp mắt lại: “Được bao lâu rồi?”
“Vẫn chưa một tháng.”
Lý Lạc Tân hút thuốc, không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.
Quý Trần Lăng có hơi hoảng hốt: “Đúng vậy, xin lỗi, anh không thích em sẽ bảo họ dừng lại, Lạc Tân, anh đừng nổi giận….”
“Quên đi, trước tiên giữ lại, ông già khẳng định rất thích.” Thân thể cha Lý Lạc Tân gần đây sa sút, cũng không biết sẽ sống được bao lâu, cho nên mới vội vã hối thúc Lý Lạc Tân kết hôn, để được bế cháu nội. Hiện tại vụ đính hôn xem như vỡ trận, có con cũng tốt, đem về báo cáo chắc cũng quẩy được thêm hai năm.
“Là.” Quý Trần Lăng thở phào nhẹ nhõm, biết kế hoạch thành công, Lý Lạc Tân mấy năm tiếp theo chắc sẽ không kết hôn. Quý Trần Lăng không che giấu được nụ cười, cười đến méo miệng.
Sau lần đó, Lý Lạc Tân coi như chấp nhận cậu ở bên cạnh, đương nhiên cũng sẽ thường xuyên ra ngoài đi chịch dạo. Lý Lạc Tân sẽ không bao giờ vì một người mà dừng lại khi ngoài kia là muôn hoa khoe sắc.
Mối khi lúc này, Quý Trần lăng đều theo lưng anh, Lý Lạc Tân làm tình ở trong phòng, cậu đứng ngoài kia, để tiếng thở dốc bên trong như tra tấn anh.
Cậu sẽ luôn trung thành ngồi đợi trước cửa, không quên nắm chặt hai tay.
___(ˇωˇ」∠)__
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook