Giấc Mộng Hoa Tư
-
Chương 17: Mang thai
Ta hơi bất ngờ,mắt híp lại nhìn Độc Cô Lãnh Thiên,cười nhạt rồi nhẹ nhàng mở miệng:
_K được.
Hắn im lặng nhìn ta,cười ôn hoà:
_Tại sao?
Ta lắc đầu nhìn hắn,trẩm ổn mở miệng:
_Trên đời này nam nhân khó nắm trái tim nhất là đế vương,tam cung lục viện,3000 giai lệ.Ai nắm được trái tim đế vương cả đời.Ta nguyện lấy 1 người bình thường yêu thương ta cả đời.
Hắn trầm mặc nhìn ta,nụ cười có chút cứng ngắc,đáy mắt thoáng tia bi ai,rất nhanh biến mất k dấu vết,nụ cười vài phần nhạt đi:
_Nàng nghĩ nữ tử bình thường có thể leo lên được cái ghế hoàng qúy phi dễ sao?
Ta cười nhạt,giọng k đổi:
_Ta k phải dạng người thích tranh dành,hậu cung so với chiến trường lãnh khốc hơn vài phần.Ta k muốn chết rõ ràng nơi thâm cung của ngài.
Hắn vẫn cười,giọng nói có vài phần khổ tâm:
_Nàng thế nào cũng không nguyện ý.
Ta chung thủy lắc đầu,khí trầm ổn nhìn ra ngoài,k khí trầm mặc diễn ra bỗng có tiếng gõ cửa vang lên,ta trầm ổn lên tiếng:
_Nương nương bữa trưa chuẩn bị xong.
Tiếng Tiểu Đào vang vào,ta nhìn hắn nói:
_Hoàng đế ở lại với ta dùng bữa chứ.
Hắn mỉn cười,yêu mị lên tiếng:'Nga'.Ta cười nhạt bảo tiểu Đào mang cơm vào,mùi cá sộc vào mũi làm ta cảm thấy k thoải mái,bất giác nhíu mày,thấy vậy nhưng ta vẫn ngồi vào bàn.Hắn nhìn mân cơm trước mắt,nhíu mày:
_Nàng bình thường đều ăn như vậy.
Ta gật đầu,mân cơm vài món đơn giản,ta gắp miếng cá vô miệng cảm giác mọi thứ trong dạ dày muốn cuộn lên,ta quay mặt nôn khan,Hắn biến sắc nhìn ta,bắt lấy tay ta,phun ra mấy thứ như sét nổ bên tai:
_Nàng mang thai rồi.
Ta mở to mắt,mẹ nó mới dây dưa với một thời gian cự nhiên mang hài tử,k được tuyệt đối k thể cho ĐC Lãnh Hàn biết.Ta kịch liệt nắm tay hắn,kích động nói:
_Ta van cầu ngươi đừng nói cho ĐC Lãnh Hàn được k?
Hắn k cười mặt có phần đanh lại,đây là lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của hắn,ta đột nhiên lo sợ:
_k được.
Ta qùy xuống,giọng nói khẩn khoản mở miệng:
_Ta van cầu ngươi,Lãnh Thiên.Nam nhân đó k yêu ta,đứa nhỏ ra đời sẽ k có tình thương của ta,phải chịu ủy khuất.Ta tha rằng tự nuôi nó,chứ ngàn vạn lận k để nó chịu khổ tâm giống ta.Van cầu ngươi.
Tiểu Đào đau lòng đỡ ta dậy,giọng van nài nhìn ĐC Lãnh Thiên:
_Xin hoàng thượng thành toàn cho nương nương nô tỳ,từ nhỏ người phải chịu rất nhều ủy khuất,van cầu hoàng thương thương tình.
Hắn chăm chú nhìn ta,ta kiên trì k cho nước mắt rơi xuống,ta tuyệt đối k cho con ta đau lòng.Hắn thở dài,cười ôn nhu với ta rồi đỡ ta dậy:
_Ta thành toàn cho nàng.
Ta cảm kích nhìn hắn,hắn cười nhẹ,quay lưng đi ra ngoài,hắn ra đến cửa dừng lại ôn nhu nói:
_Bảo trọng.
Ta gật đầu:'Ân'.Bóng hắn đi xa ta vô lực ngồi xuống bàn,nhìn vào bụng còn bằng phẳng của mình bất giác ta rất đỗi chua xót.Ta lẩm bẩm nói:
_Hài tử của ta,ta sau này ta nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.Mẫu tử ta nương tựa được k?
_K được.
Hắn im lặng nhìn ta,cười ôn hoà:
_Tại sao?
Ta lắc đầu nhìn hắn,trẩm ổn mở miệng:
_Trên đời này nam nhân khó nắm trái tim nhất là đế vương,tam cung lục viện,3000 giai lệ.Ai nắm được trái tim đế vương cả đời.Ta nguyện lấy 1 người bình thường yêu thương ta cả đời.
Hắn trầm mặc nhìn ta,nụ cười có chút cứng ngắc,đáy mắt thoáng tia bi ai,rất nhanh biến mất k dấu vết,nụ cười vài phần nhạt đi:
_Nàng nghĩ nữ tử bình thường có thể leo lên được cái ghế hoàng qúy phi dễ sao?
Ta cười nhạt,giọng k đổi:
_Ta k phải dạng người thích tranh dành,hậu cung so với chiến trường lãnh khốc hơn vài phần.Ta k muốn chết rõ ràng nơi thâm cung của ngài.
Hắn vẫn cười,giọng nói có vài phần khổ tâm:
_Nàng thế nào cũng không nguyện ý.
Ta chung thủy lắc đầu,khí trầm ổn nhìn ra ngoài,k khí trầm mặc diễn ra bỗng có tiếng gõ cửa vang lên,ta trầm ổn lên tiếng:
_Nương nương bữa trưa chuẩn bị xong.
Tiếng Tiểu Đào vang vào,ta nhìn hắn nói:
_Hoàng đế ở lại với ta dùng bữa chứ.
Hắn mỉn cười,yêu mị lên tiếng:'Nga'.Ta cười nhạt bảo tiểu Đào mang cơm vào,mùi cá sộc vào mũi làm ta cảm thấy k thoải mái,bất giác nhíu mày,thấy vậy nhưng ta vẫn ngồi vào bàn.Hắn nhìn mân cơm trước mắt,nhíu mày:
_Nàng bình thường đều ăn như vậy.
Ta gật đầu,mân cơm vài món đơn giản,ta gắp miếng cá vô miệng cảm giác mọi thứ trong dạ dày muốn cuộn lên,ta quay mặt nôn khan,Hắn biến sắc nhìn ta,bắt lấy tay ta,phun ra mấy thứ như sét nổ bên tai:
_Nàng mang thai rồi.
Ta mở to mắt,mẹ nó mới dây dưa với một thời gian cự nhiên mang hài tử,k được tuyệt đối k thể cho ĐC Lãnh Hàn biết.Ta kịch liệt nắm tay hắn,kích động nói:
_Ta van cầu ngươi đừng nói cho ĐC Lãnh Hàn được k?
Hắn k cười mặt có phần đanh lại,đây là lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của hắn,ta đột nhiên lo sợ:
_k được.
Ta qùy xuống,giọng nói khẩn khoản mở miệng:
_Ta van cầu ngươi,Lãnh Thiên.Nam nhân đó k yêu ta,đứa nhỏ ra đời sẽ k có tình thương của ta,phải chịu ủy khuất.Ta tha rằng tự nuôi nó,chứ ngàn vạn lận k để nó chịu khổ tâm giống ta.Van cầu ngươi.
Tiểu Đào đau lòng đỡ ta dậy,giọng van nài nhìn ĐC Lãnh Thiên:
_Xin hoàng thượng thành toàn cho nương nương nô tỳ,từ nhỏ người phải chịu rất nhều ủy khuất,van cầu hoàng thương thương tình.
Hắn chăm chú nhìn ta,ta kiên trì k cho nước mắt rơi xuống,ta tuyệt đối k cho con ta đau lòng.Hắn thở dài,cười ôn nhu với ta rồi đỡ ta dậy:
_Ta thành toàn cho nàng.
Ta cảm kích nhìn hắn,hắn cười nhẹ,quay lưng đi ra ngoài,hắn ra đến cửa dừng lại ôn nhu nói:
_Bảo trọng.
Ta gật đầu:'Ân'.Bóng hắn đi xa ta vô lực ngồi xuống bàn,nhìn vào bụng còn bằng phẳng của mình bất giác ta rất đỗi chua xót.Ta lẩm bẩm nói:
_Hài tử của ta,ta sau này ta nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.Mẫu tử ta nương tựa được k?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook