Giấc Mộng Giang Sơn
-
Chương 65: Hối lộ
Ánh mắt vừa động, phảng phất như có đáp án, Lôi Nhiên nóng rực nhìn
chuyên chú nàng. Lâm Phong nhếch đôi môi đỏ mọng lên, có chút mở ra muốn nói chuyện, Lôi Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng hồi hộp, từ lúc ngồi trên ngai vị Đế Vương tới hôm nay dường như chưa từng khẩn trương tới vậy.
“Ta…”
Ngay lúc nguy cơ vạn phần trước mắt, bất thình lình một tiếng cười mang theo vẻ nịnh nọt tiến lên, cắt đứt lời nói của Lâm Phong.
“Hạ thần bái kiến Ám Vương, chúc mừng Ám Vương được phong Tịnh Kiên Vương, hạ thần xin kính Ám Vương một chén!”
Lâm Phong sửng sốt, lời nói đến miệng nuốt trở lại, quay đầu khẽ nhíu mi nghi hoặc nhìn nam nhân này, trong lòng rung động, phát hiện ra người này chính là một trong những người có thần sắc khác thường vừa nãy, hẳn là có quen biết Lam Phượng, không biết rốt cục hắn là thân thích của vị phi tần hậu cung nào.
Lôi Nhiên tức đến nỗi suýt hộc máu ra ngoài!
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn khẩn trương như thế! Mắt thấy sẽ nghe được ngay đáp án mà cái tên hỗn đản đáng chết này cư nhiên có dũng khí cắt đứt! Ngay lúc này, quả thực hắn có cả ý niệm giết người!
Hỗn đản! Ngươi sớm không tới, muộn không tới, đúng lúc này chui ra làm gì? Cố tình phá hỏng “chuyện tốt” của bổn vương hả? Đáng chết! Cố ý! Ngươi nhất định là cố ý!
Trong lòng Lôi Nhiên điên cuồng rít gào, chỉ cảm thấy tên quan này phạm tội lớn ngập trời đủ để bị đưa đi Ngọ Môn chém đầu vạn lần, chu di cửu tộc cả ngàn lần!
Nếu không phải chung quanh trăm quan tụ tập sẽ gây ảnh hưởng không tốt thì khẳng định là bây giờ hắn đã chém tên nam nhân này thành nhiều mảnh nhỏ rồi! Tuy không động thủ nhưng trong ánh mắt hung tợn vẫn phát ra sát khí kinh khủng, đôi mắt đen nhánh như mãnh hổ mới rời núi, tràn ngập mùi vị tàn nhẫn.
Có thể nghĩ, tiền đồ của người này về sau nhất định vô cùng vô tận là đen tối, thật đáng thương, ai bảo hắn đi phá vỡ thời khắc Lôi Vương và Lâm Phong đại nhân của chúng ta – người gặp người thích hoa gặp hoa nở (mồ hôi) biểu lộ chứ…
Người lên kính rượu cảm thấy da đầu tê rần, toàn thân không nhịn được run rẩy, rùng mình lớn. Trời ạ! Lôi Vương làm sao vậy? Sao bộ dạng như muốn ăn thịt người a~~! Hắn chỉ lên vỗ mông ngựa Lôi Vương nhân tiện kính rượu Ám Vương, tại sao lại làm Lôi Vương tức giận lớn như vậy?
Càng nghĩ càng lo, hắn rốt cuộc vẫn không nghĩ ra mình làm Lôi Vương mất hứng thế nào.
Lâm Phong thoáng thấy sắc mặt Lôi Nhiên, đương nhiên hiểu trong lòng hắn suy nghĩ gì, cơ hồ nghẹn cười đến mức nội thương, thật vất vả mới ho khan một tiếng, nghiêm túc nhấc chén rượu, nhẹ nhàng uống một chút, cười khẽ nói: “Vị đại nhân này, không biết ngài có chuyện gì?”
Lôi Nhiên mặt âm trầm, hung tợn trừng mắt nhìn người đó, cắn răng nói: “Hộ bộ thượng thư Lý Thời, tốt nhất ngươi đừng nói với bổn vương ngươi chỉ đến tâng bốc ta, nếu không bổn vương không ngại phái ngươi đến Trường Bàn Cung mỗi ngày vuốt mông ngựa đâu!”
Lý Thời rùng mình một cái, thiếu chút nữa khóc không ra tiếng, hắn không định nói chuyện gì, nhưng bây giờ xem thái độ Lôi Nhiên không có chuyện cũng phải có chuyện để nói, lấy tính tình “bạo quân” của Lôi Vương, nếu muốn đưa hắn đi xung quân thì chảng phải là chỉ cần một câu nói thôi sao?
Lâm Phong vẫn mạn bất kinh tâm uống rượu, trong lòng nghĩ tới rất nhiều vấn đề.
Hộ bộ thượng thư Lý Thời dường như chính là biểu huynh của Lý Phi nương nương? Lý Phi nương nương kia dù luôn yên lặng, trầm mặc, nhưng ở trong cung nhiều năm như vậy còn có thể sừng sững đứng ở ngai vị quý phi thì hiển nhiên là rất biết cách ‘sát ngôn quan sắc’, hơn nữa nàng còn có một đứa con ba tuổi, hôm nay Dung Phi xảy ra chuyện, địa vị của Đại hoàng tử cũng bị rơi xuống ngàn trượng rồi.
Lôi Nhiên năm nay hai mươi hai tuổi, từ khi mười sáu tuổi hắn bắt đầu có sườn phi, Dung Phi là phi tử sớm nhất, cho nên con cô ta cũng không nhỏ, Đại hoàng tử Lôi Chấn đã năm tuổi, nhị hoàng tử Lôi Phi là con của Lý Phi đã ba tuổi, Tam hoàng tử Lôi Thường mới một tuổi, người sinh thành là một cung nữ, thời điểm sinh hạ là sau lúc Lâm Phong rời Trường Bàn Cung, cung nữ đó vì sinh hạ hoàng tử nên được sắc phong thành Chiêu nghi.
Đương nhiên, không phải là hắn say rượu loạn trí, năng lực tự khống chế của Lôi Nhiên không hề kém Bắc Thần Thiên, ý lưu luyến sắc đẹp cũng là cực nhỏ. Mấy hoàng phi, kể cả hoàng hậu ở trong cung cơ hồ hắn không có một chút tình cảm thật nào, lưu lại con nối dõi cũng nằm trong kế hoạch của hắn. Sau khi cung nữ sinh hạ hoàng tử, hắn mới chính thức sắc phong Triệu Phỉ Nhi là hoàng hậu, mục đích là để cảnh cáo ngoại thích Triệu thị đừng tham chính, đồng thời cân bằng thế lực và mối quan hệ giữa các nữ tử trong hậu cung.
Mà hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi cho tới bây giờ còn chưa có hài tử, đó cũng là nguyên nhân Lôi Nhiên an tâm để nàng ta ngồi trên ngai vị hoàng hậu. Nàng ta làm hoàng hậu ngày nào thì ngày đó nàng ta sẽ không thể có mang, nữ nhân đáng thương này, dù tranh quyền đoạt lợi, ám sát Lam Phượng, nhưng vĩnh viễn cũng không thể hoài thai con của Lôi Nhiên, trong mắt Lôi Nhiên nàng chỉ là một công cụ mà thôi.
Tình hình truóc mắt, Dung Phi bị giáng chức, Triệu Phỉ Nhi lại không có con nối dõi, Lý Thời tới nịnh hót Lôi Nhiên, hiệu quả dĩ nhiên là phi thường tốt. Hơn nữa, muốn ra tay từ nàng cũng mười phần to gan, lại không hề phạm phải tật xấu của mấy nữ nhân hậu cung ngu xuẩn đố kỵ, còn biết đánh giá kỹ lưỡng sự tình. Xem ra trong hậu cung của Lôi Nhiên, người lợi hại nhất không phải hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi, mà là Lý Phi nương nương!
Chỉ tiếc tên này đáng thương, vận khí thật sự quá kém, chuyện tốt cũng làm thành chuyện xấu, vuốt mông ngựa thoáng cái lại chụp nhầm đùi ngựa, hơn nữa còn không biết mình sai ở đâu, Lâm Phong vừa nghĩ đến vẻ mặt Lôi Nhiên thiếu chút nữa thì tức chết là lại cảm thấy buồn cười.
Lý Thời khóc không ra nước mắt, một hồi lâu thấy thần sắc Lôi Nhiên càng thêm cáu giận, đành phải cắn răng kiên trì cười nói: “Kỳ thật là thế này, Lôi Vương, nếu ngài phong Ám Vương là Tịnh Kiên Vương thì ngài ấy cũng không thể không có vương phủ của riêng mình chứ? Lý gia cái khác không có, nhưng coi như là chút tài sản nhỏ, gần đây quốc khố trống không, khoản phí lớn này không nên lấy từ quốc khố, không bằng để Lý gia thay mặt giám sát, đốc thúc làm vương phủ, coi như tỏ chút tấm lòng với Ám Vương.”
Hối lộ! Tuyệt đối là hối lộ! Nhưng lại là hối lộ quang minh chính đại!
Lời vừa nói ra, mấy vị đại thần to béo quyền cao chức trọng ngồi phía dưới làm nghiêng đổ cả chén rượu, đại đa số là ngoại thích hoàng tộc.
Lâm Phong có chút kinh ngạc nhìn thần sắc Lôi Nhiên vẫn âm trầm, hộ bộ thượng thư phụ trách quản lý tiền tài quốc khố, nghe nói Lý gia cũng có tài sản không nhỏ, năm đó Lôi Nhiên coi trọng Lý Phi dĩ nhiên là vì coi trọng tài phú Lý gia hơn, đủ để giúp hắn leo lên vương vị.
Nhưng hôm nay Lôi Nhiên đã leo lên ngôi vị hoàng đế, thứ không phải của mình, nhất là tài phú lớn thế rất dễ gây nên đảo chính. Lôi Nhiên có lẽ từ lâu đã muốn tìm cớ tạo áp lực với Lý gia rồi, chỉ tiếc không có cơ hội, hôm nay lại làm hắn vô tình bắt được cơ hội, nam nhân này quả là tâm cơ hơn người!
“Ồ? Vương phủ cho ta?” Lâm Phong mỉm cười, vẻ mặt hưng phấn, thiên chân vô tà ước mơ: “Không biết vương phủ của ta sẽ to lớn thế nào đây? Có lớn như hoàng cung không?”
Lý Thời suýt nữa bất tỉnh tại chỗ, công tử này, lớn như hoàng cung? Vậy phải tốn bao nhiêu tiền tài đây? Ngươi muốn vét sạch tiền của Lý gia ta sao?
Lôi Nhiên thần sắc vừa động, ôn hòa nhìn Lâm Phong, vẻ mặt yêu chiều, cười nói: “Đương nhiên là có, đừng quên, nàng là Tịnh Kiên Vương của ta, vương phủ sao có thể không lớn như hoàng cung của ta? Bản thân ta thấy xây lớn thêm chút nữa cũng không sao cả, vậy thì chọn một ngọn núi đi, dù sao xây xong bổn vương cũng sẽ thường xuyên quang lâm.”
Một lời nói quang minh chính đại phát ra… hoàng đế đích thân tới đó! Đủ thấy Lôi Vương “sủng ái” vị Ám Vương này đến thế nào, còn muốn thường xuyên quang lâm nữa. Vậy xây vương phủ cũng không thể cắt xén nguyên vật liệu, vạn nhất Lôi Vương đi lại đâu đó bỗng thấy không hài lòng, nghe tiếng gẫy răng rắc, trách nhiệm này ai sẽ đảm đương?
Một… Một ngọn núi!
Lý Thời miệng sùi bọt mép, cơ bản đã nói không nổi nửa chữ…
Lâm Phong khinh thường liếc mắt nhìn Lôi Nhiên một cái, hắn có chủ tâm muốn Lý gia giao nộp tiền tài đây! Còn lấy nàng làm cớ, cẩn thận nàng tìm hắn đòi lợi tức đó!
Lôi Nhiên lại khôi phục bộ dáng thâm trầm thận trọng, không còn thấy vẻ thất thố nữa, vô tình giải quyết một vấn đề ngoại thích, trong lòng hắn dần cao hứng, đồng thời càng thêm nhận định Lâm Phong đem đến vận may. Nàng mới đến một hồi mà ngoại thích của mấy nữ nhân hậu cung làm hắn phiền lòng cứ một người lại một người lộ ra, thật sự là rất thoải mái!
“Còn không mau đi xuống? Còn muốn kính rượu sao?” Lôi Nhiên nhìn Lý Thời đang ngây ngốc, lãnh đạm hỏi.
“Không không không! Vi thần tạ ân điển của Lôi Vương, Ám Vương, thần… Thần đau bụng, xin cáo lui trước…” Lý Thời vội vàng, nhanh như chớp chạy xuống so với thỏ còn chạy nhanh hơn, cũng có thể coi như đệ nhất khinh công đương thời nha.
Bữa tiệc kéo dài đến tận đêm khuya, trên đường trăm quan về phủ, họ vẫn còn đang thảo luận chuyện làm vương phủ cho Ám Vương, có người vui, có người sầu, nhiều nhất là những kẻ hả hê khi thấy người gặp họa.
Uống rượu không ít, ngay cả Lâm Phong cũng thấy trên mặt có chút nóng lên, cùng Lôi Nhiên đi tới Chính Dương Cung, hơi gãi đầu, nhìn dây trói trên tay, nàng đột nhiên buông lỏng đầu nút, cởi ra.
Lôi Nhiên đang mở cửa, thấy hành động của nàng thì ngẩn ra.
“Nàng… Nàng làm gì vậy?”
Giờ khắc này, tâm tình Lôi Nhiên có chút quái dị, đoạn đường đi hắn lao lực ‘thiên tân vạn khổ’, dùng sức của chín trâu hai hổ, thậm chí còn làm ra sự kiện “đi tiểu nhiều lần” đáng chê cười, rõ ràng ngày đêm đều mong nữ nhân đáng chết này cởi dây trói. Nhưng lúc dây trói thật sự cởi ra, hắn lại không hề cao hứng, ngược lại còn có chút cảm giác mất mát quanh quẩn trong lòng.
“Làm sao? Lôi Vương, đầu óc ngươi không bị nước vào, chuyện ấy còn muốn ta giải thích sao?” Lâm Phong xoay người, xem thường nói: “Hôm nay ngươi cũng đã mượn sức ta, điều này thể hiện ngươi không có sát ý với ta nữa, ngươi đã không có sát ý với ta thì ta một tấc không rời, kề cận ngươi có gì tốt? Mỗi ngày nhìn ngươi tắm rửa chắc? Ngươi thực sự nghĩ mình trần truồng ngắm đẹp lắm hả?”
“Bổn vương ở trần thì không hấp dẫn, người đó ở trần thì đẹp mắt? Bổn vương cho nàng quan sát miễn phí đã là lợi ích không nhỏ rồi, nàng còn muốn xem ba chọn bốn!” Lôi Nhiên thiếu chút nữa tức giận bùng phát.
Ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao vừa nhìn thấy Lâm Phong là có loại xúc động bùng phát, rõ ràng định lực của hắn cũng rất mạnh mẽ, nhưng nữ nhân Lâm Phong này, đúng là có bản lãnh làm người sống tức chết, bức thánh nhân phát điên.
“Ta…”
Ngay lúc nguy cơ vạn phần trước mắt, bất thình lình một tiếng cười mang theo vẻ nịnh nọt tiến lên, cắt đứt lời nói của Lâm Phong.
“Hạ thần bái kiến Ám Vương, chúc mừng Ám Vương được phong Tịnh Kiên Vương, hạ thần xin kính Ám Vương một chén!”
Lâm Phong sửng sốt, lời nói đến miệng nuốt trở lại, quay đầu khẽ nhíu mi nghi hoặc nhìn nam nhân này, trong lòng rung động, phát hiện ra người này chính là một trong những người có thần sắc khác thường vừa nãy, hẳn là có quen biết Lam Phượng, không biết rốt cục hắn là thân thích của vị phi tần hậu cung nào.
Lôi Nhiên tức đến nỗi suýt hộc máu ra ngoài!
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn khẩn trương như thế! Mắt thấy sẽ nghe được ngay đáp án mà cái tên hỗn đản đáng chết này cư nhiên có dũng khí cắt đứt! Ngay lúc này, quả thực hắn có cả ý niệm giết người!
Hỗn đản! Ngươi sớm không tới, muộn không tới, đúng lúc này chui ra làm gì? Cố tình phá hỏng “chuyện tốt” của bổn vương hả? Đáng chết! Cố ý! Ngươi nhất định là cố ý!
Trong lòng Lôi Nhiên điên cuồng rít gào, chỉ cảm thấy tên quan này phạm tội lớn ngập trời đủ để bị đưa đi Ngọ Môn chém đầu vạn lần, chu di cửu tộc cả ngàn lần!
Nếu không phải chung quanh trăm quan tụ tập sẽ gây ảnh hưởng không tốt thì khẳng định là bây giờ hắn đã chém tên nam nhân này thành nhiều mảnh nhỏ rồi! Tuy không động thủ nhưng trong ánh mắt hung tợn vẫn phát ra sát khí kinh khủng, đôi mắt đen nhánh như mãnh hổ mới rời núi, tràn ngập mùi vị tàn nhẫn.
Có thể nghĩ, tiền đồ của người này về sau nhất định vô cùng vô tận là đen tối, thật đáng thương, ai bảo hắn đi phá vỡ thời khắc Lôi Vương và Lâm Phong đại nhân của chúng ta – người gặp người thích hoa gặp hoa nở (mồ hôi) biểu lộ chứ…
Người lên kính rượu cảm thấy da đầu tê rần, toàn thân không nhịn được run rẩy, rùng mình lớn. Trời ạ! Lôi Vương làm sao vậy? Sao bộ dạng như muốn ăn thịt người a~~! Hắn chỉ lên vỗ mông ngựa Lôi Vương nhân tiện kính rượu Ám Vương, tại sao lại làm Lôi Vương tức giận lớn như vậy?
Càng nghĩ càng lo, hắn rốt cuộc vẫn không nghĩ ra mình làm Lôi Vương mất hứng thế nào.
Lâm Phong thoáng thấy sắc mặt Lôi Nhiên, đương nhiên hiểu trong lòng hắn suy nghĩ gì, cơ hồ nghẹn cười đến mức nội thương, thật vất vả mới ho khan một tiếng, nghiêm túc nhấc chén rượu, nhẹ nhàng uống một chút, cười khẽ nói: “Vị đại nhân này, không biết ngài có chuyện gì?”
Lôi Nhiên mặt âm trầm, hung tợn trừng mắt nhìn người đó, cắn răng nói: “Hộ bộ thượng thư Lý Thời, tốt nhất ngươi đừng nói với bổn vương ngươi chỉ đến tâng bốc ta, nếu không bổn vương không ngại phái ngươi đến Trường Bàn Cung mỗi ngày vuốt mông ngựa đâu!”
Lý Thời rùng mình một cái, thiếu chút nữa khóc không ra tiếng, hắn không định nói chuyện gì, nhưng bây giờ xem thái độ Lôi Nhiên không có chuyện cũng phải có chuyện để nói, lấy tính tình “bạo quân” của Lôi Vương, nếu muốn đưa hắn đi xung quân thì chảng phải là chỉ cần một câu nói thôi sao?
Lâm Phong vẫn mạn bất kinh tâm uống rượu, trong lòng nghĩ tới rất nhiều vấn đề.
Hộ bộ thượng thư Lý Thời dường như chính là biểu huynh của Lý Phi nương nương? Lý Phi nương nương kia dù luôn yên lặng, trầm mặc, nhưng ở trong cung nhiều năm như vậy còn có thể sừng sững đứng ở ngai vị quý phi thì hiển nhiên là rất biết cách ‘sát ngôn quan sắc’, hơn nữa nàng còn có một đứa con ba tuổi, hôm nay Dung Phi xảy ra chuyện, địa vị của Đại hoàng tử cũng bị rơi xuống ngàn trượng rồi.
Lôi Nhiên năm nay hai mươi hai tuổi, từ khi mười sáu tuổi hắn bắt đầu có sườn phi, Dung Phi là phi tử sớm nhất, cho nên con cô ta cũng không nhỏ, Đại hoàng tử Lôi Chấn đã năm tuổi, nhị hoàng tử Lôi Phi là con của Lý Phi đã ba tuổi, Tam hoàng tử Lôi Thường mới một tuổi, người sinh thành là một cung nữ, thời điểm sinh hạ là sau lúc Lâm Phong rời Trường Bàn Cung, cung nữ đó vì sinh hạ hoàng tử nên được sắc phong thành Chiêu nghi.
Đương nhiên, không phải là hắn say rượu loạn trí, năng lực tự khống chế của Lôi Nhiên không hề kém Bắc Thần Thiên, ý lưu luyến sắc đẹp cũng là cực nhỏ. Mấy hoàng phi, kể cả hoàng hậu ở trong cung cơ hồ hắn không có một chút tình cảm thật nào, lưu lại con nối dõi cũng nằm trong kế hoạch của hắn. Sau khi cung nữ sinh hạ hoàng tử, hắn mới chính thức sắc phong Triệu Phỉ Nhi là hoàng hậu, mục đích là để cảnh cáo ngoại thích Triệu thị đừng tham chính, đồng thời cân bằng thế lực và mối quan hệ giữa các nữ tử trong hậu cung.
Mà hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi cho tới bây giờ còn chưa có hài tử, đó cũng là nguyên nhân Lôi Nhiên an tâm để nàng ta ngồi trên ngai vị hoàng hậu. Nàng ta làm hoàng hậu ngày nào thì ngày đó nàng ta sẽ không thể có mang, nữ nhân đáng thương này, dù tranh quyền đoạt lợi, ám sát Lam Phượng, nhưng vĩnh viễn cũng không thể hoài thai con của Lôi Nhiên, trong mắt Lôi Nhiên nàng chỉ là một công cụ mà thôi.
Tình hình truóc mắt, Dung Phi bị giáng chức, Triệu Phỉ Nhi lại không có con nối dõi, Lý Thời tới nịnh hót Lôi Nhiên, hiệu quả dĩ nhiên là phi thường tốt. Hơn nữa, muốn ra tay từ nàng cũng mười phần to gan, lại không hề phạm phải tật xấu của mấy nữ nhân hậu cung ngu xuẩn đố kỵ, còn biết đánh giá kỹ lưỡng sự tình. Xem ra trong hậu cung của Lôi Nhiên, người lợi hại nhất không phải hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi, mà là Lý Phi nương nương!
Chỉ tiếc tên này đáng thương, vận khí thật sự quá kém, chuyện tốt cũng làm thành chuyện xấu, vuốt mông ngựa thoáng cái lại chụp nhầm đùi ngựa, hơn nữa còn không biết mình sai ở đâu, Lâm Phong vừa nghĩ đến vẻ mặt Lôi Nhiên thiếu chút nữa thì tức chết là lại cảm thấy buồn cười.
Lý Thời khóc không ra nước mắt, một hồi lâu thấy thần sắc Lôi Nhiên càng thêm cáu giận, đành phải cắn răng kiên trì cười nói: “Kỳ thật là thế này, Lôi Vương, nếu ngài phong Ám Vương là Tịnh Kiên Vương thì ngài ấy cũng không thể không có vương phủ của riêng mình chứ? Lý gia cái khác không có, nhưng coi như là chút tài sản nhỏ, gần đây quốc khố trống không, khoản phí lớn này không nên lấy từ quốc khố, không bằng để Lý gia thay mặt giám sát, đốc thúc làm vương phủ, coi như tỏ chút tấm lòng với Ám Vương.”
Hối lộ! Tuyệt đối là hối lộ! Nhưng lại là hối lộ quang minh chính đại!
Lời vừa nói ra, mấy vị đại thần to béo quyền cao chức trọng ngồi phía dưới làm nghiêng đổ cả chén rượu, đại đa số là ngoại thích hoàng tộc.
Lâm Phong có chút kinh ngạc nhìn thần sắc Lôi Nhiên vẫn âm trầm, hộ bộ thượng thư phụ trách quản lý tiền tài quốc khố, nghe nói Lý gia cũng có tài sản không nhỏ, năm đó Lôi Nhiên coi trọng Lý Phi dĩ nhiên là vì coi trọng tài phú Lý gia hơn, đủ để giúp hắn leo lên vương vị.
Nhưng hôm nay Lôi Nhiên đã leo lên ngôi vị hoàng đế, thứ không phải của mình, nhất là tài phú lớn thế rất dễ gây nên đảo chính. Lôi Nhiên có lẽ từ lâu đã muốn tìm cớ tạo áp lực với Lý gia rồi, chỉ tiếc không có cơ hội, hôm nay lại làm hắn vô tình bắt được cơ hội, nam nhân này quả là tâm cơ hơn người!
“Ồ? Vương phủ cho ta?” Lâm Phong mỉm cười, vẻ mặt hưng phấn, thiên chân vô tà ước mơ: “Không biết vương phủ của ta sẽ to lớn thế nào đây? Có lớn như hoàng cung không?”
Lý Thời suýt nữa bất tỉnh tại chỗ, công tử này, lớn như hoàng cung? Vậy phải tốn bao nhiêu tiền tài đây? Ngươi muốn vét sạch tiền của Lý gia ta sao?
Lôi Nhiên thần sắc vừa động, ôn hòa nhìn Lâm Phong, vẻ mặt yêu chiều, cười nói: “Đương nhiên là có, đừng quên, nàng là Tịnh Kiên Vương của ta, vương phủ sao có thể không lớn như hoàng cung của ta? Bản thân ta thấy xây lớn thêm chút nữa cũng không sao cả, vậy thì chọn một ngọn núi đi, dù sao xây xong bổn vương cũng sẽ thường xuyên quang lâm.”
Một lời nói quang minh chính đại phát ra… hoàng đế đích thân tới đó! Đủ thấy Lôi Vương “sủng ái” vị Ám Vương này đến thế nào, còn muốn thường xuyên quang lâm nữa. Vậy xây vương phủ cũng không thể cắt xén nguyên vật liệu, vạn nhất Lôi Vương đi lại đâu đó bỗng thấy không hài lòng, nghe tiếng gẫy răng rắc, trách nhiệm này ai sẽ đảm đương?
Một… Một ngọn núi!
Lý Thời miệng sùi bọt mép, cơ bản đã nói không nổi nửa chữ…
Lâm Phong khinh thường liếc mắt nhìn Lôi Nhiên một cái, hắn có chủ tâm muốn Lý gia giao nộp tiền tài đây! Còn lấy nàng làm cớ, cẩn thận nàng tìm hắn đòi lợi tức đó!
Lôi Nhiên lại khôi phục bộ dáng thâm trầm thận trọng, không còn thấy vẻ thất thố nữa, vô tình giải quyết một vấn đề ngoại thích, trong lòng hắn dần cao hứng, đồng thời càng thêm nhận định Lâm Phong đem đến vận may. Nàng mới đến một hồi mà ngoại thích của mấy nữ nhân hậu cung làm hắn phiền lòng cứ một người lại một người lộ ra, thật sự là rất thoải mái!
“Còn không mau đi xuống? Còn muốn kính rượu sao?” Lôi Nhiên nhìn Lý Thời đang ngây ngốc, lãnh đạm hỏi.
“Không không không! Vi thần tạ ân điển của Lôi Vương, Ám Vương, thần… Thần đau bụng, xin cáo lui trước…” Lý Thời vội vàng, nhanh như chớp chạy xuống so với thỏ còn chạy nhanh hơn, cũng có thể coi như đệ nhất khinh công đương thời nha.
Bữa tiệc kéo dài đến tận đêm khuya, trên đường trăm quan về phủ, họ vẫn còn đang thảo luận chuyện làm vương phủ cho Ám Vương, có người vui, có người sầu, nhiều nhất là những kẻ hả hê khi thấy người gặp họa.
Uống rượu không ít, ngay cả Lâm Phong cũng thấy trên mặt có chút nóng lên, cùng Lôi Nhiên đi tới Chính Dương Cung, hơi gãi đầu, nhìn dây trói trên tay, nàng đột nhiên buông lỏng đầu nút, cởi ra.
Lôi Nhiên đang mở cửa, thấy hành động của nàng thì ngẩn ra.
“Nàng… Nàng làm gì vậy?”
Giờ khắc này, tâm tình Lôi Nhiên có chút quái dị, đoạn đường đi hắn lao lực ‘thiên tân vạn khổ’, dùng sức của chín trâu hai hổ, thậm chí còn làm ra sự kiện “đi tiểu nhiều lần” đáng chê cười, rõ ràng ngày đêm đều mong nữ nhân đáng chết này cởi dây trói. Nhưng lúc dây trói thật sự cởi ra, hắn lại không hề cao hứng, ngược lại còn có chút cảm giác mất mát quanh quẩn trong lòng.
“Làm sao? Lôi Vương, đầu óc ngươi không bị nước vào, chuyện ấy còn muốn ta giải thích sao?” Lâm Phong xoay người, xem thường nói: “Hôm nay ngươi cũng đã mượn sức ta, điều này thể hiện ngươi không có sát ý với ta nữa, ngươi đã không có sát ý với ta thì ta một tấc không rời, kề cận ngươi có gì tốt? Mỗi ngày nhìn ngươi tắm rửa chắc? Ngươi thực sự nghĩ mình trần truồng ngắm đẹp lắm hả?”
“Bổn vương ở trần thì không hấp dẫn, người đó ở trần thì đẹp mắt? Bổn vương cho nàng quan sát miễn phí đã là lợi ích không nhỏ rồi, nàng còn muốn xem ba chọn bốn!” Lôi Nhiên thiếu chút nữa tức giận bùng phát.
Ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao vừa nhìn thấy Lâm Phong là có loại xúc động bùng phát, rõ ràng định lực của hắn cũng rất mạnh mẽ, nhưng nữ nhân Lâm Phong này, đúng là có bản lãnh làm người sống tức chết, bức thánh nhân phát điên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook