Giấc Mộng Giang Sơn
-
Chương 63: Thủ đoạn độc ác
Một đường đi thẳng tới hoàng cung Thiên Thành, lần nữa tiến vào nơi
cung vàng điện ngọc, Lâm Phong không khỏi thấy chút nực cười, nàng đến
thế giới này cũng không lâu lắm mà cung điện của hai đại đế quốc Bắc
Thần, Thiên Thành nàng đều đã đi dạo qua. Hơn nữa, cả hai lần tiến vào
hoàng cung thân phận đều có chút quỷ dị, quỷ dị đủ để làm mỗi người
trong cung giật mình.
Cửa thành trăm quan nghênh đón, khí thế oai hùng, đông đảo các tần phi cũng đến, cả đoàn hồng hồng lục lục oanh oanh yến yến náo nhiệt không dứt, tuy nói khí chất không giống nhau nhưng thoạt nhìn cũng không kém phần bao la hùng vĩ.
“Cung nghênh Lôi Vương hồi cung!” Một nữ tử hoàng sam mỹ lệ, đầu đội kim phượng bó ngạch, tai đeo minh châu, ung dung quý phái đứng đầu đoàn tần phi, cúi đầu hành lễ, tiếng nói thanh thúy.
“Cung nghênh Lôi Vương hồi cung!” Phía sau nữ tử đó, đông đảo phi tần khom lưng cúi đầu, khúm núm quỳ xuống, hình ảnh người người cúi đầu từ phía trên nhìn lại quả thật có một loại cảm giác thành tựu phi thường lớn, Lâm Phong gật đầu, cảm thán một phen.
Vén rèm lên, Lôi Nhiên kéo Lâm Phong, hai người đẩy đẩy kéo kéo, thân mật đi ra, tận lực để không ai nhìn thấy sợi dây thừng giữa tay hai người. Nếu người ta trông thấy nói không chừng lại tưởng rằng bọn họ có điều gì bất minh, dù sao Lam Phượng trong cung Thiên Thành hầu như ai cũng nhận ra, thôi, cứ xuôi dòng đẩy thuyền vậy.
Lâm Phong cũng biết ý hắn, dứt khoát bĩu môi, nắm một tay hắn, tốt xấu gì cũng xem như lưu đủ mặt mũi cho hắn ở trước mặt mọi người, nét mặt anh tuấn của Lôi Nhiên lộ ra chút đắc ý, có chút hưởng thụ.
“Bình thân!” Lôi Nhiên uy nghiêm phất tay áo, trên mặt đất hơn một ngàn người lúc này mới lục tục ngẩng đầu lên.
Hoàng sam nữ tử ngẩng đầu, đang định tiến lên đi đồng hành cùng Lôi Nhiên, nheo mắt kinh dị phát hiện, bên cạnh Lôi Nhiên lại có người! Tâm trạng không khỏi hoảng hốt, Lôi Vương ghét nhất bị người khác xâm phạm tôn nghiêm, tại sao tính tình lại thay đổi? Cư nhiên cho phép một người cùng hắn đồng hành, không phải quỳ lạy vấn an, lại còn tùy ý cho người kia nắm một cánh tay hắn?
Hoàng sam nữ tử nhất thời có cảm giác nguy cơ mãnh liệt, trong chốc lát Lôi Nhiên đi tới trước mặt vài phi tần, Lâm Phong bên cạnh hai mắt đang ngắm trời mây tự nhiên cũng bị người ta nhìn rõ mặt.
“Là ngươi! Lam Phượng!” Các vị phi tần nhất thời kinh ngạc xôn xao, một lục y nữ tử đứng phía sau hoàng sam nữ tử chỉ vào Lâm Phong mà kinh hô.
Lâm Phong liếc mắt một cái liền nhận ra, hoàng sam nữ tử này chính là thái tử phi ngày đó tại Trường Bàn Cung, mà lục y nữ tử kia chắc là “chủ mưu” sự kiện ám sát hai ngày trước – Dung Quý phi.
“Lam Phượng to gan! Một tội phi, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương còn không thi lễ? Có còn biết quy củ hay không ?!” Thần sắc trên mặt Dung Quý phi rất đặc sắc, xanh lại chuyển đen, mở miệng gầm lên cũng chưa đến mức quá ngu dốt, còn hiểu được nói ra uy hoàng hậu để áp người, còn mình đứng phía sau.
Hoàng sam nữ tử vốn là thái tử phi giờ này cũng thăng lên làm hoàng hậu, nghĩ đến hậu thuẫn vững chắc nhà mình, thần sắc khi nhìn Lâm Phong cũng có vài phần đắc ý, lại có vài phần ghen ghét, còn có vài phần nghi hoặc.
Khí chất Lâm Phong hoàn toàn khác Lam Phượng, các nàng cũng có phát hiện ra nhưng dung mạo Lâm Phong là đệ nhất mỹ nhân hàng thật giá thật, tự Lâm Phong có nói mình không phải thế cũng không thể nào.
Hai người phụ nữ ngẩng đầu, như hai con gà kiêu ngạo, cùng đợi tên tội phi quỳ xuống.
Song, chuyện làm cho các nàng kinh dị lại xảy ra, Lâm Phong lỗ mũi hừ một hơi khinh thường, hai mắt nhìn trời, cực kỳ hay hơn là ngáp một cái, thật sự đã đem tôn nghiêm của đám người hoàng hậu, quý phi một cước dẫm nát dưới chân!
“Phượng Phi! Ngươi dám…” Dung Quý phi không nhịn được tức, mày liễu dựng thẳng giận dữ, nàng chưa từng chịu qua bực vũ nhục này! Một Lam Phượng nho nhỏ cư nhiên có dũng khí vểnh đuôi lên trời rồi! Cho dù nàng về tới Trường Bàn Cung, cũng chỉ là một tội phi, cư nhiên dám ở trước mặt nàng làm càn?
Một câu còn chưa nói hết, Lâm Phong đã trừng mắt, ra tay dứt khoát, “bộp!” một thanh âm thanh thúy vang dội, trên gương mặt bạch ngọc của Dung Quý phi nhất thời xuất hiện một dấu tay năm ngón đỏ tươi!
“Làm càn! Nhìn thấy bổn vương cũng không quỳ xuống hành lễ, Lôi Vương, nữ nhân Thiên Thành các ngươi lúc tiến cung không học qua quy củ sao? Nữ tử như này lại có thể được phong là Quý phi, con mắt của Lôi Vương thật đúng là rất cao a~.” Đánh người xong, Lâm Phong chậm rãi phất phất tay, thản nhiên lạnh lùng hướng lỗ mũi lên trời mà nói.
Mọi người nhất thời trợn tròn mắt! Kể cả hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi cùng tất cả tần phi thái giám đều trừng to hai mắt, miệng há rộng như thể nhét được vào cả quả dưa hấu!
Nàng ta vừa nói cái gì? Bổn vương? Một tội phi nho nhỏ, từ lúc nào biến thành Vương rồi?
Sắc mặt hoàng hậu thâm thúy, trong mắt lóe ra tia nhìn tàn nhẫn, hận không thể một phát cắn nuốt vào bụng, nhưng ở trước mắt Lôi Nhiên cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Trên mặt Dung Quý phi cũng chuyển xanh lại hồng, cẩn trọng nhìn chăm chú Lôi Nhiên, cũng đợi phản ứng của Lôi Vương.
Lôi Nhiên thần sắc nghiêm nghị, trong mắt hàn quang chợt lóe, ra tay chính là một trọng chưởng. “bộp!” một tiếng vang lên, thân thể Dung Quý phi tựa như diều đứt dây, thoáng cái bị tung ra thật xa, ngã sấp xuống gần đám cung nữ thái giám, khiến sự việc càng hỗn loạn nghiêm trọng.
Lâm Phong ra tay đã dùng lực, Lôi Nhiên còn tay còn dùng lực mạnh hơn! Một chưởng tung ra, nửa mặt Dung Quý phi bị phù lên, máu đỏ tươi từ khóe môi chậm rãi chảy xuống, nàng choáng váng đầu óc, từ trong đau đớn khó khăn thanh tỉnh lại, quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt không thể ngờ nổi nhìn Lôi Nhiên.
Nàng tốt xấu gì cũng là một Quý phi! Hơn nữa, bên nhà nàng trong triều cũng có chút thế lực, Lôi Vương vì một tội phi lại xuống tay với nàng!
“Người đâu, Dung Quý phi thất lễ với khách quý Bắc Thần! Nay, tước bỏ danh hiệu Quý phi, giam vào lãnh cung, trọn đời không được xuất ngoại!” Lôi Nhiên lạnh lùng ra lệnh như là một đạo sấm sét, cả ngàn người trong lòng nhất thời như nổ tung! Ngay cả khi mắng Dung Quý phi hắn cũng không thèm nhìn nàng ta, chỉ nhìn về phía Lâm Phong, trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười hữu hảo: “Ám Vương hài lòng chứ?”
“Chậc chậc, Lôi Vương, nói thế nào thì bổn vương cũng là Bắc Thần Tịnh Kiên Vương, bị quân tiện tỳ này vũ nhục mà chỉ đánh vào lãnh cung qua loa cho xong thế sao? Ngươi cũng làm cho bổn vương quá thất vọng rồi?” Lâm Phong lạnh lùng nhìn hắn, biết hắn hành động vậy cũng là vì thử dò xét chân tướng vụ hành thích, nhưng không để hắn được như ý, nàng cố ý làm khó.
Mọi người xung quanh nghe khẩu khí này đều run sợ trong lòng, giam Dung Quý phi vào lãnh cung trọn đời mà còn không chịu bỏ qua, đây là cố ý gây sự? Dám tại trước mặt Lôi Vương ăn nói như thế, người này cũng quá kiêu ngạo rồi!
Ai ngờ Lôi Nhiên không hề giận dữ, chỉ là “Ồ” một tiếng, gật đầu, vẫy vẫy tay phân phó: “Đem tội phi Dung thị lại đây!”
Bốn cẩm y thị vệ mau chóng kéo Dung Phi tới trước mắt hai người, Dung Phi vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Lôi Nhiên lạnh băng, nhất thời toàn thân run rẩy, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Lôi Vương, thần thiếp không biết, xin ngài tha tội cho thiếp! Thần thiếp không dám nữa, thần thiếp không dám nữa…”
Lôi Nhiên thoáng như không nghe thấy, chỉ hứng thú nhìn Lâm Phong: “Giao cho Ám Vương, Ám Vương muốn làm gì thì cứ tự nhiên!”
Lâm Phong sửng sốt, ngay sau đó trong lòng hiểu ra, khóe môi câu khởi một tia cười lạnh, Lôi Nhiên quả là không coi phi tử hắn là chuyện lớn. Dung Phi này vốn chỉ là một quý phi đã hết toàn bộ giá trị lợi dụng, hắn muốn bỏ là bỏ, thuận tiện còn có thể diệt trừ thế lực của nàng ta trong triều.
Lôi Nhiên đơn giản là đang cảnh cáo các phi tử, hắn có thể cho các nàng địa vị vinh hoa phú quý thì cũng có thể coi các nàng như hạt bụi mà ném bỏ đi, Dung Phi này là con chim đầu tiên, đụng phải miệng thuốc súng.
Nhưng Lâm Phong cũng không thèm để ý điều đó, ngược lại còn rất cảm tạ Lôi Nhiên. Nếu ngay từ đầu nàng không lập uy cảnh cáo thì còn không biết mấy nữ nhân trong hậu cung sẽ nhằm vào nàng thế nào nữa, đề phòng âm mưu quỷ kế, nếu không muốn bị hãm hại thì so với người khác phải tàn nhẫn hơn, ác độc hơn!
Vì vậy, Lâm Phong cười, cười rất quỷ dị, làm cho tất cả những người chứng kiến nàng tươi cười một trận nổi da gà.
“Bổn vương nhớ kỹ, mới vừa rồi chính là cánh tay này của nàng ta chỉ vào bổn vương đúng không?” Lâm Phong thản nhiên hỏi một thị vệ bên cạnh.
“Dạ… Đúng vậy, Ám Vương.” Tên thị vệ đêm đó đã nghe miêu tả kinh khủng của nàng, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, âm thầm làm cho Dung Phi cũng đổ mồ hôi lạnh.
“Ta biết rồi, chuyện này thật ra cũng không lớn, không cần thương tổn tánh mạng.” Lâm Phong gật đầu hững hờ, phân phó mấy hộ vệ bên cạnh: “Các ngươi, đi tìm một chiếc xe nặng, dùng tuấn mã khỏe nhất kéo xe, rồi tìm một đoạn dây dài buộc trên bàn tay nghiệp chướng của vị Dung Phi này, sau buộc nàng vào cọc gỗ hoặc một khối hình trụ, dục ngựa chạy, kéo sợi dây, khi bàn tay của nàng ta bị xé ra thì thôi, không cần truy cứu nữa.”
Mấy thị vệ nghe được sau lưng “xoạt!” một cái, đều lạnh cả người, nhất thời trên trán đều là mồ hôi lạnh! Nữ tử này lại tàn nhẫn như thế! Muốn đem kéo nát cánh tay của một người còn sống sờ sờ, lại còn không phải là vấn đề lớn mà nói “không cần truy cứu nữa”! Nếu… Nếu có “truy cứu” thì sẽ thành cục diện gì?
Vừa nghĩ tới những gì nàng vừa nói, mọi người không nhịn được rùng mình.
Lôi Nhiên ở bên cạnh nàng, mặc dù đối với thủ đoạn của nàng có chút hiểu rõ, nhưng là lần đầu tiên nghe thấy nàng muốn áp dụng lên người, thủ đoạn tàn độc như vậy, làm cho lòng hắn bỗng xao động, ánh mắt nhìn nàng càng thêm thâm thúy, ai cũng nói hắn là bạo quân, sao hắn lại cảm giác nàng so với hắn còn bạo quân hơn?
Dung Phi đã sớm ngây ngốc, nàng có chết cũng không thể ngờ nữ tử này lại không buông tha người, túm được bím tóc sẽ giật cả da đầu! Thủ đoạn ác độc đáng sợ làm nàng ta điên cuồng kêu to: “Các ngươi không thể làm vậy với ta! Ta là Quý phi! Các ngươi không thể làm vậy!”
“Còn không kéo xuống? Muốn cùng kết quả với nàng ta sao?” Lâm Phong thản nhiên liếc thị vệ, bọn họ vừa vuốt mồ hôi vừa vội vã kéo Dung Phi ra ngoài, cách xa nữ tử ác ma này một chút! Bọn họ còn chưa muốn chết đâu!
Dung Phi vừa hô khóc vừa bị kéo xuống, đông đảo tần phi cảm thấy da đầu tê dại, ngay cả hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi cũng kinh hãi khiếp đảm, đây là Phượng Phi? Đây là Phượng Phi tao nhã động lòng người? Mới bao lâu không gặp mà nữ tử này đã trở thành tâm địa rắn rết! Đây… Đây quả thực là…
“Hồi cung dự tiệc!” Lôi Nhiên phất phất tay, nắm tay Lâm Phong, hai người trong tư thế tương đối quỷ dị chậm rãi đi về phía Long Tường cung của thiên tử, trong lòng cung nhân đều sợ hãi, vẫn chưa thể tỉnh táo lại sau thủ đoạn tàn nhẫn, tanh máu của vị Bắc Thần Ám Vương này.
Cửa thành trăm quan nghênh đón, khí thế oai hùng, đông đảo các tần phi cũng đến, cả đoàn hồng hồng lục lục oanh oanh yến yến náo nhiệt không dứt, tuy nói khí chất không giống nhau nhưng thoạt nhìn cũng không kém phần bao la hùng vĩ.
“Cung nghênh Lôi Vương hồi cung!” Một nữ tử hoàng sam mỹ lệ, đầu đội kim phượng bó ngạch, tai đeo minh châu, ung dung quý phái đứng đầu đoàn tần phi, cúi đầu hành lễ, tiếng nói thanh thúy.
“Cung nghênh Lôi Vương hồi cung!” Phía sau nữ tử đó, đông đảo phi tần khom lưng cúi đầu, khúm núm quỳ xuống, hình ảnh người người cúi đầu từ phía trên nhìn lại quả thật có một loại cảm giác thành tựu phi thường lớn, Lâm Phong gật đầu, cảm thán một phen.
Vén rèm lên, Lôi Nhiên kéo Lâm Phong, hai người đẩy đẩy kéo kéo, thân mật đi ra, tận lực để không ai nhìn thấy sợi dây thừng giữa tay hai người. Nếu người ta trông thấy nói không chừng lại tưởng rằng bọn họ có điều gì bất minh, dù sao Lam Phượng trong cung Thiên Thành hầu như ai cũng nhận ra, thôi, cứ xuôi dòng đẩy thuyền vậy.
Lâm Phong cũng biết ý hắn, dứt khoát bĩu môi, nắm một tay hắn, tốt xấu gì cũng xem như lưu đủ mặt mũi cho hắn ở trước mặt mọi người, nét mặt anh tuấn của Lôi Nhiên lộ ra chút đắc ý, có chút hưởng thụ.
“Bình thân!” Lôi Nhiên uy nghiêm phất tay áo, trên mặt đất hơn một ngàn người lúc này mới lục tục ngẩng đầu lên.
Hoàng sam nữ tử ngẩng đầu, đang định tiến lên đi đồng hành cùng Lôi Nhiên, nheo mắt kinh dị phát hiện, bên cạnh Lôi Nhiên lại có người! Tâm trạng không khỏi hoảng hốt, Lôi Vương ghét nhất bị người khác xâm phạm tôn nghiêm, tại sao tính tình lại thay đổi? Cư nhiên cho phép một người cùng hắn đồng hành, không phải quỳ lạy vấn an, lại còn tùy ý cho người kia nắm một cánh tay hắn?
Hoàng sam nữ tử nhất thời có cảm giác nguy cơ mãnh liệt, trong chốc lát Lôi Nhiên đi tới trước mặt vài phi tần, Lâm Phong bên cạnh hai mắt đang ngắm trời mây tự nhiên cũng bị người ta nhìn rõ mặt.
“Là ngươi! Lam Phượng!” Các vị phi tần nhất thời kinh ngạc xôn xao, một lục y nữ tử đứng phía sau hoàng sam nữ tử chỉ vào Lâm Phong mà kinh hô.
Lâm Phong liếc mắt một cái liền nhận ra, hoàng sam nữ tử này chính là thái tử phi ngày đó tại Trường Bàn Cung, mà lục y nữ tử kia chắc là “chủ mưu” sự kiện ám sát hai ngày trước – Dung Quý phi.
“Lam Phượng to gan! Một tội phi, nhìn thấy Hoàng hậu nương nương còn không thi lễ? Có còn biết quy củ hay không ?!” Thần sắc trên mặt Dung Quý phi rất đặc sắc, xanh lại chuyển đen, mở miệng gầm lên cũng chưa đến mức quá ngu dốt, còn hiểu được nói ra uy hoàng hậu để áp người, còn mình đứng phía sau.
Hoàng sam nữ tử vốn là thái tử phi giờ này cũng thăng lên làm hoàng hậu, nghĩ đến hậu thuẫn vững chắc nhà mình, thần sắc khi nhìn Lâm Phong cũng có vài phần đắc ý, lại có vài phần ghen ghét, còn có vài phần nghi hoặc.
Khí chất Lâm Phong hoàn toàn khác Lam Phượng, các nàng cũng có phát hiện ra nhưng dung mạo Lâm Phong là đệ nhất mỹ nhân hàng thật giá thật, tự Lâm Phong có nói mình không phải thế cũng không thể nào.
Hai người phụ nữ ngẩng đầu, như hai con gà kiêu ngạo, cùng đợi tên tội phi quỳ xuống.
Song, chuyện làm cho các nàng kinh dị lại xảy ra, Lâm Phong lỗ mũi hừ một hơi khinh thường, hai mắt nhìn trời, cực kỳ hay hơn là ngáp một cái, thật sự đã đem tôn nghiêm của đám người hoàng hậu, quý phi một cước dẫm nát dưới chân!
“Phượng Phi! Ngươi dám…” Dung Quý phi không nhịn được tức, mày liễu dựng thẳng giận dữ, nàng chưa từng chịu qua bực vũ nhục này! Một Lam Phượng nho nhỏ cư nhiên có dũng khí vểnh đuôi lên trời rồi! Cho dù nàng về tới Trường Bàn Cung, cũng chỉ là một tội phi, cư nhiên dám ở trước mặt nàng làm càn?
Một câu còn chưa nói hết, Lâm Phong đã trừng mắt, ra tay dứt khoát, “bộp!” một thanh âm thanh thúy vang dội, trên gương mặt bạch ngọc của Dung Quý phi nhất thời xuất hiện một dấu tay năm ngón đỏ tươi!
“Làm càn! Nhìn thấy bổn vương cũng không quỳ xuống hành lễ, Lôi Vương, nữ nhân Thiên Thành các ngươi lúc tiến cung không học qua quy củ sao? Nữ tử như này lại có thể được phong là Quý phi, con mắt của Lôi Vương thật đúng là rất cao a~.” Đánh người xong, Lâm Phong chậm rãi phất phất tay, thản nhiên lạnh lùng hướng lỗ mũi lên trời mà nói.
Mọi người nhất thời trợn tròn mắt! Kể cả hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi cùng tất cả tần phi thái giám đều trừng to hai mắt, miệng há rộng như thể nhét được vào cả quả dưa hấu!
Nàng ta vừa nói cái gì? Bổn vương? Một tội phi nho nhỏ, từ lúc nào biến thành Vương rồi?
Sắc mặt hoàng hậu thâm thúy, trong mắt lóe ra tia nhìn tàn nhẫn, hận không thể một phát cắn nuốt vào bụng, nhưng ở trước mắt Lôi Nhiên cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Trên mặt Dung Quý phi cũng chuyển xanh lại hồng, cẩn trọng nhìn chăm chú Lôi Nhiên, cũng đợi phản ứng của Lôi Vương.
Lôi Nhiên thần sắc nghiêm nghị, trong mắt hàn quang chợt lóe, ra tay chính là một trọng chưởng. “bộp!” một tiếng vang lên, thân thể Dung Quý phi tựa như diều đứt dây, thoáng cái bị tung ra thật xa, ngã sấp xuống gần đám cung nữ thái giám, khiến sự việc càng hỗn loạn nghiêm trọng.
Lâm Phong ra tay đã dùng lực, Lôi Nhiên còn tay còn dùng lực mạnh hơn! Một chưởng tung ra, nửa mặt Dung Quý phi bị phù lên, máu đỏ tươi từ khóe môi chậm rãi chảy xuống, nàng choáng váng đầu óc, từ trong đau đớn khó khăn thanh tỉnh lại, quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt không thể ngờ nổi nhìn Lôi Nhiên.
Nàng tốt xấu gì cũng là một Quý phi! Hơn nữa, bên nhà nàng trong triều cũng có chút thế lực, Lôi Vương vì một tội phi lại xuống tay với nàng!
“Người đâu, Dung Quý phi thất lễ với khách quý Bắc Thần! Nay, tước bỏ danh hiệu Quý phi, giam vào lãnh cung, trọn đời không được xuất ngoại!” Lôi Nhiên lạnh lùng ra lệnh như là một đạo sấm sét, cả ngàn người trong lòng nhất thời như nổ tung! Ngay cả khi mắng Dung Quý phi hắn cũng không thèm nhìn nàng ta, chỉ nhìn về phía Lâm Phong, trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười hữu hảo: “Ám Vương hài lòng chứ?”
“Chậc chậc, Lôi Vương, nói thế nào thì bổn vương cũng là Bắc Thần Tịnh Kiên Vương, bị quân tiện tỳ này vũ nhục mà chỉ đánh vào lãnh cung qua loa cho xong thế sao? Ngươi cũng làm cho bổn vương quá thất vọng rồi?” Lâm Phong lạnh lùng nhìn hắn, biết hắn hành động vậy cũng là vì thử dò xét chân tướng vụ hành thích, nhưng không để hắn được như ý, nàng cố ý làm khó.
Mọi người xung quanh nghe khẩu khí này đều run sợ trong lòng, giam Dung Quý phi vào lãnh cung trọn đời mà còn không chịu bỏ qua, đây là cố ý gây sự? Dám tại trước mặt Lôi Vương ăn nói như thế, người này cũng quá kiêu ngạo rồi!
Ai ngờ Lôi Nhiên không hề giận dữ, chỉ là “Ồ” một tiếng, gật đầu, vẫy vẫy tay phân phó: “Đem tội phi Dung thị lại đây!”
Bốn cẩm y thị vệ mau chóng kéo Dung Phi tới trước mắt hai người, Dung Phi vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Lôi Nhiên lạnh băng, nhất thời toàn thân run rẩy, khóc lóc cầu xin tha thứ: “Lôi Vương, thần thiếp không biết, xin ngài tha tội cho thiếp! Thần thiếp không dám nữa, thần thiếp không dám nữa…”
Lôi Nhiên thoáng như không nghe thấy, chỉ hứng thú nhìn Lâm Phong: “Giao cho Ám Vương, Ám Vương muốn làm gì thì cứ tự nhiên!”
Lâm Phong sửng sốt, ngay sau đó trong lòng hiểu ra, khóe môi câu khởi một tia cười lạnh, Lôi Nhiên quả là không coi phi tử hắn là chuyện lớn. Dung Phi này vốn chỉ là một quý phi đã hết toàn bộ giá trị lợi dụng, hắn muốn bỏ là bỏ, thuận tiện còn có thể diệt trừ thế lực của nàng ta trong triều.
Lôi Nhiên đơn giản là đang cảnh cáo các phi tử, hắn có thể cho các nàng địa vị vinh hoa phú quý thì cũng có thể coi các nàng như hạt bụi mà ném bỏ đi, Dung Phi này là con chim đầu tiên, đụng phải miệng thuốc súng.
Nhưng Lâm Phong cũng không thèm để ý điều đó, ngược lại còn rất cảm tạ Lôi Nhiên. Nếu ngay từ đầu nàng không lập uy cảnh cáo thì còn không biết mấy nữ nhân trong hậu cung sẽ nhằm vào nàng thế nào nữa, đề phòng âm mưu quỷ kế, nếu không muốn bị hãm hại thì so với người khác phải tàn nhẫn hơn, ác độc hơn!
Vì vậy, Lâm Phong cười, cười rất quỷ dị, làm cho tất cả những người chứng kiến nàng tươi cười một trận nổi da gà.
“Bổn vương nhớ kỹ, mới vừa rồi chính là cánh tay này của nàng ta chỉ vào bổn vương đúng không?” Lâm Phong thản nhiên hỏi một thị vệ bên cạnh.
“Dạ… Đúng vậy, Ám Vương.” Tên thị vệ đêm đó đã nghe miêu tả kinh khủng của nàng, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, âm thầm làm cho Dung Phi cũng đổ mồ hôi lạnh.
“Ta biết rồi, chuyện này thật ra cũng không lớn, không cần thương tổn tánh mạng.” Lâm Phong gật đầu hững hờ, phân phó mấy hộ vệ bên cạnh: “Các ngươi, đi tìm một chiếc xe nặng, dùng tuấn mã khỏe nhất kéo xe, rồi tìm một đoạn dây dài buộc trên bàn tay nghiệp chướng của vị Dung Phi này, sau buộc nàng vào cọc gỗ hoặc một khối hình trụ, dục ngựa chạy, kéo sợi dây, khi bàn tay của nàng ta bị xé ra thì thôi, không cần truy cứu nữa.”
Mấy thị vệ nghe được sau lưng “xoạt!” một cái, đều lạnh cả người, nhất thời trên trán đều là mồ hôi lạnh! Nữ tử này lại tàn nhẫn như thế! Muốn đem kéo nát cánh tay của một người còn sống sờ sờ, lại còn không phải là vấn đề lớn mà nói “không cần truy cứu nữa”! Nếu… Nếu có “truy cứu” thì sẽ thành cục diện gì?
Vừa nghĩ tới những gì nàng vừa nói, mọi người không nhịn được rùng mình.
Lôi Nhiên ở bên cạnh nàng, mặc dù đối với thủ đoạn của nàng có chút hiểu rõ, nhưng là lần đầu tiên nghe thấy nàng muốn áp dụng lên người, thủ đoạn tàn độc như vậy, làm cho lòng hắn bỗng xao động, ánh mắt nhìn nàng càng thêm thâm thúy, ai cũng nói hắn là bạo quân, sao hắn lại cảm giác nàng so với hắn còn bạo quân hơn?
Dung Phi đã sớm ngây ngốc, nàng có chết cũng không thể ngờ nữ tử này lại không buông tha người, túm được bím tóc sẽ giật cả da đầu! Thủ đoạn ác độc đáng sợ làm nàng ta điên cuồng kêu to: “Các ngươi không thể làm vậy với ta! Ta là Quý phi! Các ngươi không thể làm vậy!”
“Còn không kéo xuống? Muốn cùng kết quả với nàng ta sao?” Lâm Phong thản nhiên liếc thị vệ, bọn họ vừa vuốt mồ hôi vừa vội vã kéo Dung Phi ra ngoài, cách xa nữ tử ác ma này một chút! Bọn họ còn chưa muốn chết đâu!
Dung Phi vừa hô khóc vừa bị kéo xuống, đông đảo tần phi cảm thấy da đầu tê dại, ngay cả hoàng hậu Triệu Phỉ Nhi cũng kinh hãi khiếp đảm, đây là Phượng Phi? Đây là Phượng Phi tao nhã động lòng người? Mới bao lâu không gặp mà nữ tử này đã trở thành tâm địa rắn rết! Đây… Đây quả thực là…
“Hồi cung dự tiệc!” Lôi Nhiên phất phất tay, nắm tay Lâm Phong, hai người trong tư thế tương đối quỷ dị chậm rãi đi về phía Long Tường cung của thiên tử, trong lòng cung nhân đều sợ hãi, vẫn chưa thể tỉnh táo lại sau thủ đoạn tàn nhẫn, tanh máu của vị Bắc Thần Ám Vương này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook