Lúc Lôi Ti Ti cười khúc khích với màn ảnh, Lưu Chiêu Chiêu mò tới phòng máy.

Lưu Chiêu Chiêu vuốt cằm: đây là thế nào? Nụ cười của nha đầu này, nhìn thế nào cũng quỷ dị.

Lưu Chiêu Chiêu theo bản năng nhìn ra phía ngoài: không đúng, là mùa hè, sao đứa nhỏ này vẫn còn phát xuân

“Ti Ti!”

Lôi Ti Ti thiếu chút nữa nhảy lên: “Chiêu Chiêu, là cậu à! Làm mình sợ muốn chết.”

Thừa dịp Lôi Ti Ti chưa chuẩn bị, Lưu Chiêu Chiêu vội vàng đưa mặt tới trên màn ảnh. Cô hé mắt, cười rất bà tám: “Lôi Ti Ti, đến đây, kể ra mấy chuyện của cậu với Giang gia —— thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị!”

Lôi Ti Ti đẩy cô ra, ôm lấy Computer: “Đừng nói càn.”

“Nói càn?” Lưu Chiêu Chiêu nhướng lông mày, “Được được được, mình nói càn. Vậy xin ngài nói rõ cho tôi nghe đi.”

Lôi Ti Ti quýnh lên, vội thoát ra khỏi Mộng Tưởng quốc. Lúc xác định thoát ra cô lại hơi do dự. Lôi Ti Ti trừng mắt, cố gắng nhớ hình ảnh định dạng trên màn ảnh ——

Đêm trăng gió nhẹ đèn như đậu, hoa thụ áo đen tiếng đàn rỗi rãnh. Nhất Vĩ Độ Giang đứng ở vách đá, áo đã cởi thắt lưng, tay áo phất động, lộ ra ý vị mơ hồ xào xạc.

Lòng của Lôi Ti Ti khẽ run lên: xong đời, hình như cô... Bị câu dẫn T_T

Vì vậy Lôi Ti Ti cảm thấy cực kỳ xấu hổ, chừng mấy ngày cũng không dám vào Mộng Tưởng quốc. Cho đến đêm trước bang chiến, cô mới chột dạ leo lên.

So sánh với người của Khinh Hiệp các đang thấy bất an, khắp trong Hạo Miểu các tràn đầy không khí “mùa xuân” sung sướng hài hòa.

[Tề Thiên Đại Thẩm]: sau khi bang chiến chúng ta đi nướng thịt không? Oa cắn cắn cắn, tôi muốn ăn thịt tôi muốn ăn thịt >V

[Yêu Giang Gia Nhiều Nhất]: Thôi đi, giữa ngày hè mà ăn thịt nướng? Mi xác định là mi nướng thịt chứ không phải mặt trời nướng mi?

[Tề Thiên Đại Thẩm]: không có kiến thức thì xin ngài có kiến thức. Đất không đất, tìm một tiệm bán thịt nướng không phải được sao?

[Chủ Tịch Tiểu Mật Đoàn Số 1]: lời nói có thể nói lung tung, thịt nướng không thể ăn lung tung ~ ô ô ô, tôi đang giảm cân a giảm cân! Suốt cả một ngày không ăn cơm, đói chết tôi T_T nếu không chúng ta đi ăn Buffet Bar, tôi bảo đảm đỡ tường đi vào, đỡ tường ra ngoài ~

[Nhất Kỵ Tuyệt Hậu]: cắt -., -

...

Rất nhanh, đã bàn đến vấn đề sau khi chiến đấu, một nhóm người lọt vào tranh đấu oanh oanh liệt liệt, nhất thời náo loạn, lông gà đầy đất.

Thỉnh Đẳng Đẳng rất u buồn: “Sao tôi cảm thấy mình đang mở vườn trẻ?”

Tôi Là Thương Gian phản bác: “Vườn trẻ? NO NO NO. Đây là hậu cung của lão đại.”

Lôi Ti Ti lặn dưới nước không thể nhẫn nhịn nữa, kêu gào ở trong lòng: Giang gia là của tôi, là của mình tôi, gào khóc ngao!

Cô chợt giật mình, tại sao cô có thể có ý tưởng ngu xuẩn như thế gào khóc ngao >_

Cô dè dặc nói: “Vậy các anh không phải là ‘công công’ trong truyền thuyết chứ?”

Lời vừa nói ra, bốn tòa vắng lặng.

Công công, là thái giám. Theo cách nói của cường hào, Hạo Miểu các là hậu cung, thì đàn ông ở Hạo Miểu các, dĩ nhiên chính là thái giám, cũng chính là công công ~ Bang chủ phu nhân thân yêu, sao ngài có thể tà ác như vậy? >V

Lúc này Tìm Triệu Triệu yếu ớt giơ tay: “Bọn họ... Tại sao không thể là nam sủng?”

Cả đám phun. Một đám sói đam mỹ lập tức hiện hình, bắt đầu điên cuồng đánh chữ:

“Chủ tịch đại nhân rất mạnh mẽ, nhất định là cắm cả hai ~”

“Ừ, phúc hắc đế vương công a phúc hắc đế vương công, NGAO...OOO ——”

“Tôi thấy được, anh Tinh Tinh nhất định là thụ kiêu ngạo thụ kiêu ngạo ~”

“Đồng ý! Gật đầu!”

“GG Thỉnh Đẳng Đẳng đâu?”

“Oa ken két, nhất định là thụ ốm yếu thụ ốm yếu ~”

...

Đề tài trong nháy mắt chạy như điên đến chỗ không tưởng nổi, một nhóm người đều trò chuyện rất high, chỉ có Lôi Ti Ti ngẩn ra với màn hình.

Công công? Tại sao nhìn thấy hai chữ bỉ ổi này, cô sẽ phản xạ có điều kiện đây?

Ai bảo hai chữ này, ở trong tự điển của cô, người khác.

Hai mắt của Lôi Ti Ti bay lên không, bắt đầu nhìn màn ảnh hồi ức. Sau khi đối cứng với công công, Lôi Ti Ti vẫn không có cốt khí ăn nhờ ở đậu.

Lưu Chiêu Chiêu cười cô: “Liệt nữ Ti Ti, vì mấy đồng tiền mướn một tháng mà khom lưng a?”

Lôi Ti Ti giận, cái gì gọi là mấy đồng tiền mướn?!

Nếu dọn đi ra, cô tính tính toán toán a, coi như là mướn chung cùng người khác, một tháng cũng phải tốn ít nhất một ngàn.

Một ngàn một ngàn, đủ cô ăn bao nhiêu phần đùi gà thịt!

Ặc, nghĩ xa. Lôi Ti Ti gõ đầu óc của mình một cái, tiếp tục nhớ lại.

Cũng may mấy ngày nay công công cũng đi sớm về trễ. Tình huống căn bản là, Lôi Ti Ti ngủ công công còn chưa có trở về; trước khi cô rời giường, anh đã đi làm. Có lúc cô thậm chí hoài nghi anh ở bên ngoài suốt đêm, căn bản không có trở lại.

Nghĩ như vậy, trong lòng Lôi Ti Ti liền vô cùng không vui. Cô chỉ có thể an ủi mình, công công luôn đi đầu, nên bận đến như vậy.

Đi đầu, không phải kiểu “Một năm mua xe, hai năm mua nhà, ba năm mua quan tài” quỷ quái trong truyền thuyết sao?

Lôi Ti Ti giật mình:

Nói như vậy, công công đã có nhà có xe...

Nói như vậy, công công đã làm việc ở đó ba năm...

Nói như vậy, thể lực công công nhất định tiêu hao rất lớn, Lôi Ti Ti không tự chủ được liền bắt đầu đau lòng. Cô âm thầm nắm chặt quả đấm, hôm nay, hôm nay quan tâm anh một lần đi!

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng làm thật, cô lại cảm thấy hơi khó khăn rồi.

Lôi Ti Ti khổ cực suy nghĩ một ngày, vẫn là... Vẫn là suy nghĩ không ra a T_T

Chủ yếu là thái độ của công công thật làm cho người ta giận sôi rồi. Thật vất vả đụng phải một lần, anh trừ mặt không chút thay đổi chính là cười như không cười, khiến cô nhìn đến ngu ngơ.

Rõ ràng là cô bị đá có được hay không?! Tại sao anh lại có bộ dạng như cô dâu nhỏ bị uất ức?

Tại sao? Tại sao? Tại sao?! Thật là có bệnh T_T

Lôi Ti Ti oán thầm đến mức kích động, hung hăng vỗ tay một cái: có, làm bữa ăn khuya tình yêu cho công công đi. Trở về trễ vậy, nhất định sẽ rất đói? Ừ, cứ quyết định như vậy >V

Lôi Ti Ti cũng không biết mình thế nào, gửi một tin nhắn cũng lén lút.

“Công công, hôm nay anh có bận không?”

Ngụy Dịch rất nhanh nhắn lại: “Tạm được.”

Tạm được. Lôi Ti Ti có hơi thất vọng. Công công trâu bò vậy, sẽ rất ít cảm thấy bận. Nếu anh nói “Tạm được”, đó chính là rất bận.

“Đại khái lúc nào thì anh trở về?”

Tin nhắn này thì Lôi Ti Ti đợi thật lâu. Ngữ điệu của Ngụy Dịch thường thường: “Sáng mai em không cần đi học sao?”

Lôi Ti Ti nhục chí, ghét nhất chiêu này của công công. Không đáp hỏi ngược lại, nhiều lần đều đâm chọt chỗ đau của cô.

Tiết thứ nhất ngày mai, là giờ của sư thái! Giờ của sư thái! >

Lôi Ti Ti lập tức ăn vạ: “Không nói em biết cũng được, em chờ anh.”

Khi Ngụy Dịch nhận được tin nhắn này, hơi nhướng lông mày bên phải, không khỏi cười.

Nhóc ngu ngốc này không biết là cô đang dụ dỗ anh sao? Như vậy, cô còn dám dây dưa không rõ với Nghiêm Vũ Vi?!

Mặc dù nghĩ như vậy, nụ cười ở khóe miệng Ngụy Dịch vẫn không cầm được phóng đại.

Em chờ anh? anh lặp lại một lần nữa, bấm một hàng chữ thật nhanh: “Anh tận lực trở lại trước 0h. Không chờ được thì đi ngủ sớm một chút.” Ấn xong anh dừng một chút, thần sắc có chút do dự.

Anh nghĩ nghĩ, bổ sung thêm một chữ: “Ngoan”.

Bấm nút gửi đi xong, khóe mắt của anh tỏa ra dịu dàng, hình ảnh này rơi vào trong mắt người khác, lại có vẻ phong lưu khác thường.

Lôi Ti Ti nhận được tin nhắn liền có động lực mười phần.

Trước 0 giờ đúng không? Trước 0 giờ đúng không! Cô kích động: cô nhất định phải chuẩn bị thật tốt >V

Thật ra thì, hành động “bữa ăn khuya tình yêu” của Lôi Ti Ti lần này, là có lòng riêng. Mấy ngày nay, cô suy nghĩ rất nhiều, bị một câu nói của Chiêu Chiêu nữ vương thuyết phục.

“Không có người tỏ tình uổng thiếu niên, Ti Ti ~ nói rồi, ít nhất không phụ lòng một cuộc tình mệt sống mệt chết của mình!”

Mặc dù công công gián tiếp cự tuyệt cô hai lần...

Mặc dù cô không có dũng khí trực tiếp nói với anh ấy...

Nhưng, cô có thể giấu tâm ý ở trong bánh ngọt chứ?

Ừ, nhất định có thể.

Lần này Lôi Ti Ti muốn làm Thư Phù Lôi[1]. Mẹ Ngụy là hiền thê lương mẫu điển hình, biết làm bánh ngọt ăn cực ngon và cùng nhiều công thức món ăn. Trước kia cô thường thường chạy đến xem, cho nên dù Thư Phù Lôi nổi tiếng khó làm, cô vẫn tràn đầy tự tin >V

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] Thư Phù Lôi: tên tiếng Anh là Souffle. Là một loại bánh xuất xứ từ Pháp. Nguyên liệu chủ yếu là lòng đỏ trứng phố với những nguyên liệu khác nhau, đánh cho đều đặn, sau đó nướng.

Chủ yếu là cô quá thích Thư Phù Lôi. Mẹ Ngụy nói cho cô biết, Thư Phù Lôi tựa như tình yêu đầu tiên, đúng thời cơ đưa cho đúng người nếm, mới có thể cảm nhận được hương vị cực kỳ ngọt ngào.

Cô không chết tà tâm, trong lòng có hy vọng xa vời nho nhỏ: có lẽ công công cự tuyệt cô, là bởi vì chưa phát hiện chỗ tốt của cô.

Cả Chiêu Chiêu nữ vương hay bắt bẻ cũng khen cô: “Lên được phòng khách xuống được phòng bếp, đấu thắng tiểu tam đánh thắng lưu manh” tại sao công công có mắt không tròng như vậy?

—— được rồi được rồi, trước khi Lưu Chiêu Chiêu nói như vậy, mình đã dùng bánh tiramisu[1] hối lộ cô ấy.

Cô có tội >

Lôi Ti Ti không có việc gì chờ chờ. Không phải cô lười, chủ yếu là Thư Phù Lôi thật rất phiền toái. Nó chỉ cần vừa ra lò sẽ héo rũ, qua một thời gian liền thê thảm không nỡ nhìn. Làm hại Lôi Ti Ti không thể không canh đúng thời gian. Cô tính toán rồi, trước nửa giờ mới bắt đầu động thủ làm, chờ công công trở lại, là có thể ăn được Thư Phù Lôi mới ra lò rồi.

Nghĩ như vậy, cô nôn nóng sốt ruột phát liền ba tin nhắn: “Sắp trở về, nhớ nói trước nửa giờ cho em biết ~”

Ngàn chờ vạn chờ tin nhắn của công công cuối cùng đã tới: “Nửa giờ sau trở lại.”

Lôi Ti Ti nhìn đồng hồ, trời đã sắp rạng sáng.

Bọn công công, thật đúng là khổ cực.

Cô rất đau lòng... >_

Lôi Ti Ti bộc phát tính của mẹ, ý chí chiến đấu sục sôi đầu nhập chiến đấu: làm mềm bơ, lau tô, trộn đều qua... Bỏ vào lò nướng rồi chờ ra lò thôi.

Lôi Ti Ti nâng cằm lên, ánh mắt nhìn chằm chằm lò nướng sáng sáng, nháy mắt cũng không nháy mắt.

Cục bột trong lò nướng bắt đầu từ từ lớn lên, giống như con sứa từ từ tỏa râu ra. Lôi Ti Ti có phiền muộn trong lòng. Sao cô lại cảm thấy mình giống như nó? Đều cẩn thận thổ lộ tâm ý của mình —— Lôi Ti Ti nhất thời lạnh run, lúc nào cô trở nên cảm tính vậy rồi? Khóc chết.

Khi Lôi Ti Ti đợi sắp mốc meo, nơi cửa truyền đến tiếng vang sột sột soạt soạt.

Cô vội vã chạy đi, dưới ánh đèn mông lung thân hình Ngụy Dịch có vẻ càng cao ngất. Quen thuộc, anh tuấn, hơn nữa làm cho người ta hoài niệm. Chóp mũi Lôi Ti Ti đau xót, cơ hồ nhào tới theo bản năng: “Công công.”

Lại bổ nhào sai lệch T_T

Cũng may Ngụy Dịch đưa tay đỡ cô, anh cười khẽ bên tai cô: “Sao vội vã như vậy?”

Mặt của Lôi Ti Ti vụt đỏ. Đều do ngữ điệu của công công quá đầu độc, cô không kìm hãm được nghĩ sai. Lôi Ti Ti sợ hãi quan sát Ngụy Dịch, trong mắt sóng sâu đen của anh gợn lăn tăn như một đầm nước.

Lôi Ti Ti lại ngẩn ngơ: công công uống say, công công vậy mà say!

Cô là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng say rượu của anh đó: khóe mắt nghiêng lên, lông mày rậm đen như thấm ra nước. Tóc của anh mềm nhũn, vẻ mặt mềm nhũn, đôi môi cũng mềm nhũn —— hoàn toàn khác ngoại hình hơi lộ ra trong trẻo lạnh lùng bình thường, thật là, rất thích... >///

Tôi muốn sỗ sàng tôi muốn sỗ sàng ~ Lôi Ti Ti tà ác rồi, giắt trên người của Ngụy Dịch không chịu xuống.

Vẻ mặt Ngụy Dịch mỏi mệt, nhưng vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ, anh ôm Lôi Ti Ti lên, thanh âm rất kiên nhẫn: “Lôi Ti Ti, mập a.”

Trên trán trắng xanh của Lôi Ti Ti treo lên ba đường đen: uống say vẫn không quên đả kích cô, người đàn ông này không thể cứu được!

Vừa nghĩ tới sau khi dọn vào nhà họ Ngụy, mình đã mập lên 0.5kg, Lôi Ti Ti càng thêm đầy lòng căm phẫn. Hai tay cô xoay tròn như máy xoay gió, đánh ra phía ngoài.

Cái bổ nhào về phía trước này, thật là bổ nhào mất hồn, bổ nhào bi kịch.

Thân thể Lôi Ti Ti hoàn toàn ngã về sau. Lôi Ti Ti thét chói tai, tiếng gió xào xạc xẹt qua bên tai. Mắt thấy cái ót sẽ phải tiếp xúc thân mật cùng sàn nhà, Lôi Ti Ti thật muốn chết.

Đầu tôi đã dẹp vậy, không cần dẹp hơn!!

Lúc này Ngụy Dịch ngã xuống đất, cực nhanh trượt đến dưới người cô. Trên tay dùng sức nhẹ, Lôi Ti Ti liền bị anh nâng lên.

Ngụy Dịch buông tay, Lôi Ti Ti liền mạnh mạnh mẽ mẽ ngồi ở trên người anh.

Lôi Ti Ti càng luống cuống: xong rồi xong rồi, nữ ở trên!

Ti Ti thân yêu, trong đầu mi cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc đang suy nghĩ gì?!

Nghĩ như vậy, người nào đó vẫn còn sợ hãi càng hét lớn tiếng hơn.

Ngụy Dịch ở dưới người cô nhíu mày một cái, đè đầu cô xuống dưới, chận lại.

Vẻ mặt của anh có chút mê hoặc, tâm tình không tốt lẩm bẩm: “Ồn quá...”

Mà Lôi Ti Ti nằm ở trên người của anh hoàn toàn ngây người:

Trời ạ a, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Tròng mắt cô xoay tròn nhìn chằm chằm Ngụy Dịch. Con ngươi của Ngụy Dịch hơi rủ xuống, anh khẽ hừ một tiếng, không đợi Lôi Ti Ti phản ứng kịp, đầu lưỡi đã đẩy môi của cô ra luồn vào.

Tiếp đó Lôi Ti Ti cảm giác miệng mình bị chiếm lấy, không thể động đậy.

Cho đến lúc này cô mới tỉnh cơn mơ: anh, bọn họ hôn môi!

Sao như vậy được?!

Anh còn chưa được cô đồng ý mà?

Lôi Ti Ti rất có ý thức chủ quyền bắt đầu đấm Ngụy Dịch, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, dán vào môi của cô cười: “Chuyên tâm chút.”

Vì tỏ vẻ trừng phạt, anh đánh mông của cô một cái?!

Liệt nữ Ti Ti hoàn toàn hỏng mất, lúc này Ngụy Dịch ôm cô vào trong ngực, mùi hương nhàn nhạt trong nháy mắt che phủ cô.

Lôi Ti Ti thiếu dưỡng khí rồi, bị choáng rồi, không thể phản kháng.

Khi cô cho là cô sắp ngất đi, Ngụy Dịch liền thông qua môi lưỡi đút cho cô một chút dưỡng khí. Nhưng mỗi lần đều thật là ít ỏi, làm hại cô không thể không lè lưỡi tranh thủ nhiều hơn. Nhưng mỗi lần đều bị anh đoán được, tiếp theo lại bị anh giữ chặt, hết sức dây dưa.

Lôi Ti Ti khó chịu như bị bóp tim gãi phổi, không khỏi càng áp sát Ngụy Dịch. Anh phát ra một tiếng cười khẽ, mùi rượu nhàn nhạt khuếch tán.

Trước kia cô cảm thấy mùi rượu rất khó ngửi, hiện tại mới phát hiện thì ra không phải như thế. Mùi của anh, cô tuyệt không ghét, ngược lại bị rượu cồn hun đến choáng váng, không thể suy tư.

Cô cảm thấy bàn tay nóng bỏng ôm hông của cô, cô muốn tránh thoát, anh liền vỗ về chơi đùa dọc theo từng đoạn xương sống của cô, trêu chọc làm cô cả người mềm yếu vô lực, chỉ có thể nằm ở trên người anh thở nhẹ. Loại cảm giác quấn quít này vừa kỳ quái vừa nguy hiểm, giống như cách một tầng thủy tinh mờ ảo, mơ hồ, làm cho người ta không tự chủ được muốn nhiều hơn.

Ý thức thân thể đã bị nâng lên, Lôi Ti Ti cúi người đặt hai khuỷu tay ở hai bên anh, ngón tay không khỏi luồng vào tóc của anh. Làm sao bây giờ? Loại cảm giác lửa đốt nóng này, tựa hồ muốn thế nào cũng muốn không đủ, chỉ muốn bị anh đốt thành một đống bụi.

Bởi vì động tác cúi người, cái mông Lôi Ti Ti nhô lên thật cao, áo sơ mi trược xuống, lộ ra da thịt ở eo. Lạnh như băng chợt tới khiến cho cô giật thót mình. Lôi Ti Ti khẽ co rúm lại, trong đôi mắt trống rỗng: loại cảm giác này thật quá xa lạ. Cô, anh, bọn họ, rốt cuộc thế nào?

Mà ánh mắt Ngụy Dịch lại lóe nhẹ, ánh sáng trắng làm choáng ánh mắt của anh.

Lôi Ti Ti chợt ý thức được cái gì, vội vàng nhìn ngực. Xong đời, đây là áo sơ mi cổ rộng. Mới vừa rồi động như vậy, phần vai trái đã rớt xuống, lộ ra gần phân nửa dây áo ngực!

Đời này cô chưa từng mất mặt vậy >

Lôi Ti Ti vội vội vàng vàng muốn kéo lại, kết quả lại khiến Ngụy Dịch được lời. Tay anh kéo xuống, Lôi Ti Ti liền bị anh đẩy ngã dưới thân thể. Ánh đèn từ phía sau anh theo tới đây, quăng ra bóng ma khổng lồ ở trên người cô. Giống như quy định phạm vi hoạt động, anh dùng cái bóng của mình khóa cô lại, từ đó không cho phép cô rời đi nửa bước.

Lôi Ti Ti không còn hơi sức đẩy anh từng cái.

Làm sao bây giờ?

Lần đầu tiên ở trên sàn nhà chiếu sáng mông >

Nghĩ xong Lôi Ti Ti lập tức hết sức khinh bỉ mình, cô đang suy nghĩ gì?

Ngụy Dịch căn bản không để ý cô, nụ hôn thấm ướt dọc theo cổ của cô một đường ấn xuống. Lôi Ti Ti vội vã ngẩng đầu lên, đèn treo sáng loáng trên đỉnh đầu, chợt xa chợt gần.

Ngụy Dịch vừa hôn, vừa nói liên miên. Có lúc gọi cô “Ti Ti”, có lúc gọi cô “Ngu ngốc”. Lôi Ti Ti giận muốn chết, ngực càng thêm phập phồng lợi hại. Tiếp đó cả người cô rét run, cảm thấy giống như điện giật lan đi khắp toàn thân.

Anh, anh, anh hôn đến ngực cô rồi!

Chỗ đó của cô cực kỳ nhạy cảm, anh nhẹ nhàng mút là có thể khiến cả người cô bị điện giật. Lôi Ti Ti đè lại bả vai Ngụy Dịch đẩy anh, kết quả thấy hình ảnh khiến cho cô vô cùng xấu hổ.

Ngụy Dịch chui ở giữa ngực cô hôn, theo động tác chút nhẹ chút nặng của anh, một đôi con thỏ nhỏ mềm mại bị anh đẩy ra rồi tụ lại, cứ bị anh vây quanh. Ngay sau đó Ngụy Dịch liền dùng sức mạnh hơn, lúc này lò nướng chợt đinh một tiếng, trong nháy mắt bị gặm cắn đau đớn giống như dây cung giương căng bị ngăn lại.

Nước mắt của Lôi Ti Ti rơi ra ngoài, dùng hết toàn lực phát ra một tiếng: “Đau!” Kêu xong cô liền thút tha thút thít khóc lên. Thân hình Ngụy Dịch dừng lại, động tác càng ngày càng chậm, đến tần số nào đó anh chợt dừng.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, thần sắc trong đôi mắt chậm rãi rút đi, dâng lên mê mang. Tiếp trong mắt của anh nhanh chóng lướt qua các loại tình cảm, tay không tự giác buông bả vai cô ra.

Lôi Ti Ti đạp anh một cước, vội vàng chạy trốn tới phòng bếp. Cô quơ múa dao phay ở phòng bếp kêu to: “Công công đại sắc lang!”

Ngụy Dịch ngẩn người một chút, tiếp đó vò vò đầu tóc, biểu lộ hơi uất ức: “Ti Ti, chỉ với em anh mới như vậy.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1]Tiramisu: Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý. Cái tên “Tirami su” được hiểu theo nghĩa là “Nhặt tôi lên”. Bánh là một sự kết hợp hòa quyện giữa hương thơm của cà phê, rượu nhẹ và vị béo của trứng cùng kem phô mai. Chỉ cần ăn một miếng là sẽ cảm nhận được tất cả các hương vị đó hòa quyện cùng một lúc, chính vì thế mà người ta còn gọi nó là “Thiên đường trong miệng của bạn” (Heaven in your mouth).


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương