Giấc Mộng Của Anh Chính Là Em
-
Chương 12
Lưu Chiêu Chiêu không
ngồi yên: “Mẹ nó, thì ra Giang gia nông cạn thế này!”
Lôi Ti Ti nghiêm trọng đồng ý. Bình thường lãnh khốc, nhìn thấy mỹ nữ lập tức không ngồi yên, khi dễ khi dễ +–+
Tề Thiên Đại Thẩm khóc ở trong kênh thế giới: “Ô ô, tôi rất xấu xí nhưng rất công chúa. Cõi lòng thủy tinh của tôi tan nát rồi.”
Nhất thời người người trả lời như mây, trái tim của mọi người trên thế giới bịch bịch rớt bể.
Người ái mộ Tố Thủ Lộng Cầm hỗn loạn: “Con mẹ nó, lão tử liều mạng với mày!”
“Mi xác định?”
“... Không xác định. Nhưng không thể để ác ma này vấy bẩn nữ thần Cầm Nhi của chúng ta?!”
Bầy rống: “Dĩ không được! Lão tử liều mạng với mày!”
Mà Tố Thủ Lộng Cầm thì nũng nịu nói: “Thật bất ngờ, nhưng rất hài lòng ^_^”
Lôi Ti Ti mới không quan tâm cái vấn đề này, vấn đề lớn nhất của cô là giải thích với Yên Vũ thế nào.
Ơ mà, vừa rồi sao cô lại chém giết tú cầu đây?
Ở trong mắt người bình thường, Bất Thị Nhân Yêu (không phải là nhân yêu) cũng là Lôi Ti, còn có tên ID bi thống như thế.
Này, tôi thật sự không muốn làm nhân yêu nữa >
“Yên Vũ, em...”
“Ti Ti là giành tú cầu vì anh sao?”
Lôi Ti Ti trợn to hai mắt: “Làm sao có thể?!!!!!”
Nghiêm Vũ Vi cười yếu ớt: “Vậy thì tốt, anh tin em.”
Ba chữ ngắn ngủn, lại nở ra hoa sen trong lòng Lôi Ti Ti.
Đáy mắt nam tử áo tím toàn là dịu dàng, ánh mắt nữ tử áo trắng cười cười, ở trong rối rít hỗn loạn, có vẻ hết sức xuất trần mà ngọt ngào.
Mà sự ngọt ngào này đối với người còn lại mà nói, cũng là độc dược khổ sở.
Ngón tay Nhất Vĩ Độ Giang chuyển một cái, tú cầu lại thẳng tắp đánh tới Yên Vũ!
Lôi Ti Ti muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn. Cô trơ mắt nhìn tú cầu rơi vào trong ngực Yên Vũ, sau đó hắn cũng biến mất.
Mà Nhất Vĩ Độ Giang vẫy vẫy tay áo, chỉ chừa cho mọi người một bóng lưng.
Trên thế giới nhất thời sôi trào: “A a a a, đây là chuyện gì xảy ra?!!! Cầu xin chân tướng a chân tướng, chân tướng đang ở đâu?”
Tề Thiên Đại Thẩm nhảy ra trước hết: “Căn cứ tin tức nội bộ của Đại Thẩm, gần đây Mộng Tưởng quốc cập nhật chức năng thần bí mới...”
“Mẹ nó, Đại Thẩm mi nói chuyện thì nói cho hết, nếu không chúng ta luân phiên giết mi!”
Tề Thiên Đại Thẩm đổ mồ hôi, ngoan ngoãn nói: “Hình như gọi Càn Khôn Đại Na Di. Oa cắn cắn cắn, chẳng lẽ ma công của Giang gia đã thành, Yên Vũ SAMA nháy mắt biến mất?”
Trên màn ảnh nhất thời thành biển im lặng tuyệt đối.
Lôi Ti Ti nhảy ra: “Mới không phải! Yên Vũ rời khỏi Internet rồi.”
Trường học của bọn họ rất “đạo đức”, mười một giờ thì phải rời khỏi Internet. Nghe nói là vì —— vì công việc, khỏe mạnh năm mươi năm của tổ quốc, 囧.
Người ái mộ Yên Vũ lập tức không ngồi yên.
Yên Vũ Mông Mông: “Làm sao mi biết?! Nói, có phải cô câu dẫn Yên Vũ SAMA hay không, JQ, ở chung với hắn?! Cô nói đi!!!”
Yên Vũ Mông Mông (Mông trong mưa nhỏ 濛) vừa dứt lời, Yên Vũ Mung Mung, Yên Vũ Mông Mông (Mông trong mịt mờ 蒙), Yên Vũ Mộng Mộng đều nhảy ra ngoài.
Lôi Ti Ti đổ mồ hôi, nếu lên tiếng nói, làm sao có thể làm rõ ràng: đều là mịt mù, orz.
Nhưng trong sạch trước mắt là quan trọng nhất: “Tôi! Chưa! Có!”
Một nhóm người rống giận: “Mới là lạ!”
Lôi Ti Ti rơi lệ. Vậy mà Giang gia đi rồi quay lại, phóng ra một kỹ năng quần công.
Nhất thời, chết một mảnh. Nháy mắt giết chết người chơi ở cấp 70, cũng chỉ có con quái vật này.
Lôi Ti Ti vốn cực kỳ khó chịu anh, anh lại ném tú cầu hãm hại Yên Vũ khiến cô khó chịu bạo.
Lôi Ti Ti mắng to trên thế giới: “Nhất Vĩ Độ Giang anh bệnh thần kinh?! Cấp bậc cao nổi a, trang bị tốt lắm nổi a? Hừ, dẫu rất giỏi anh cũng là đệ nhất nick đỏ!”
Hãm hại học trưởng nhà ta... >///
“Hừ.” Một đơn âm của Giang gia liền giết Ti Ti lập tức.
“Wase, rất đẹp trai a... Giang gia rốt cuộc nói chuyện trên thế giới!!!” Nhóm hoa si trong đảng Giang gia rơi lệ.
Lôi Ti Ti giận: “Anh chính là đố kỵ Yên Vũ!”
Thấy Giang gia thật lâu không có nói chuyện, Lôi Ti Ti liền khinh thường.
Bị tôi đâm trúng chỗ đau rồi, không có lời gì để nói à?
Mặc dù nói, Yên Vũ cũng không có gì tốt khiến Giang gia đố kỵ orz
Nhất Vĩ Độ Giang: “Yên Vũ?”
Sau đó anh lại trầm ngâm: “Hắn ta không phải Yên Hoa Nhâm Bình Sinh sao?”
囧 a, Giang gia làm sao biết sự tích thiếu não của mình năm đó >
“Đó là người ngu ngốc ăn cơm chùa sao?”
Phụt, Lôi Ti Ti trực tiếp phun máu tươi mà chết.
Tại sao những câu của Giang gia đều đâm trúng chỗ đau của cô, lệ rơi >
Có mấy đồng chí đã sống lại, người cả gan ngăn ở trước mặt Giang gia: “Nhất Vĩ Độ Giang mi đừng quá kiêu ngạo! Chịu chết đi!”
Giang gia lãnh đạm nhìn bọn họ một cái: “Cắm sừng không xứng giao thủ với tôi.”
Nón xanh, ý gì?
Tầm mắt Lôi Ti Ti chuyển tới trên ID của đám người kia, đều là xanh mơn mởn...
So, chính là nón xanh?!
Trí tưởng tượng của chủ tịch thật phong phú T_T
Tiểu Ti Ti trèo tường, cô thật không thể hiểu Giang gia rồi.
Chủ tịch nói chuyện, từ trước đến giờ là một câu hai nghĩa a ~
Bởi vì các đồng chí nón xanh liên tục khiêu khích, Giang gia không nhịn được lập tức giết bọn họ.
Giang gia đạp cổ của một người: “Đây mới gọi là ‘chịu chết đi (Thụ tử ba) ’.”
Quần chúng vây xem ngây ngốc: ý gì?
Đầu sói đam mỹ trong trò chơi phản ứng kịp: “Đào Kaka, Giang gia thật là tà ác >
Lôi Ti Ti không biết điều hỏi: “Vậy Giang gia là công hở??”
Mọi người lại nhìn thấy tức giận trên mặt sóng nước chẳng xao động (luôn bình tĩnh) của Giang gia!
Mẹ nó, đại kỳ tích thứ chín của thế giới a!!!
Giang gia lại nói chuyện trên thế giới lần nữa: “Phỉ Ngã Lôi Ti, em rất nhanh sẽ biết!”
Người nào đó ở trước màn ảnh, vì vậy quyết định, phải thu nha đầu không biết điều này.
Ti Ti đáng thương tựa hồ dự cảm được tương lai bi thống, đêm đó gặp N cơn ác mộng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mắt Lôi Ti Ti sưng hết.
Làm sao bây giờ, cô thật lo lắng >
Ngộ nhỡ, Yên Vũ đâm lao phải theo lao lấy Tố Thủ Lộng Cầm thì sao?
Không cần a!!
Vì vậy, Lôi Ti Ti rất “Đạo đức” đi đến trêu chọc Nghiêm Vũ Vi.
“Học trưởng, có phải anh thích cái loại...” Lôi Ti Ti hồi tưởng bộ dạng Tố Thủ Lộng Cầm, cảm thấy đặc điểm lớn nhất đúng là Mimi (ngực) lớn. “Cái loại đó, cái loại đó...”
Nghiêm Vũ Vi nhíu mày.
“Nữ sinh có chỗ đó rất lớn?!” Lôi Ti Ti rốt cuộc rống lên.
Nghiêm Vũ Vi một mặt kinh ngạc: “Ti Ti, em nói là mình sao? Đúng vậy a, anh thích em.”
Lôi Ti Ti ngốc trệ...
Lôi Ti Ti hết ý kiến...
Lôi Ti Ti đỏ bừng mặt cướp đường chạy như điên.
Mới vừa rồi cô rốt cuộc nói cái gì?!
Cô không có ý thức được, một ngày bi thống của cô vừa mới bắt đầu.
Lôi Ti Ti trở lại Ngụy sào, lại phát hiện một vị khách không mời mà đến.
Người tới môi hồng răng trắng, trong đôi mắt lại lóe ánh sáng bỉ ổi.
“Anh...”
Môi hồng răng trắng huynh rất nhiệt tình: “Em gái là Ti Ti à? Ngụy Dịch thường nhắc à?”
Lôi Ti Ti cảnh giác: “Nhắc tới em? Không phải anh ấy nói em ngu ngốc hay thiếu não chứ?”
Trong miệng Ngụy công công khẳng định nhả không ra răng ngà >
Anh môi hồng răng trắng ngây ngốc: “Vậy cũng không có.”
Lôi Ti Ti thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Chỉ là, hiện tại anh hiểu rõ rồi.”
“Phụt ——” Lôi Ti Ti phun một ngụm nước ra ngoài.
Ngụy Dịch ở trong phòng bếp nghe tiếng chạy tới.
“Phì ha ha ha!” Lôi Ti Ti cười rút, trên mặt nổi lên đỏ ửng khả nghi.
Ngụy công công lại đeo tạp dề?! Nhưng vì sao đẹp mắt như vậy >
Ngụy Dịch ném tạp dề lên đất, cả người sát khí nhìn anh môi hồng răng trắng.
Anh môi hồng răng trắng vốn tên Lâm Lâm, nhìn thấy bộ dạng này của Ngụy Dịch thật là thỏa mãn a thỏa mãn.
Ai bảo trong tay anh có điểm yếu của bạn học này đây? Ha ha ha...
Ba người ăn xong cơm trưa, cảm thấy cần tiến hành xây dựng tình cảm.
Lâm Lâm uốn éo người: “Ai, tôi muốn xem Sharp ở nhà cậu rất lâu rồi ~ hình ảnh này, âm hưởng này, này... Xem phim nhất định rất mất hồn”
TV nhà công công là Sharp kiểu mới nhất.
“Em gái Ti Ti, em có muốn xem Khổng Tử》Châu Nhuận Phát hay không?”
“Ừ ừ.” Lôi Ti Ti gật đầu như bằm tỏi.
Điện ảnh trong nước am hiểu quay phim hài thành phim buồn, quay phim buồn thành phim hài nhất. Cô vừa lúc có thể xem một chút, thư thái tâm tình buồn bực.
Lâm Lâm kết nối với hard disk xong, ba người đều 囧 rồi.
Này... Lúc này đây tại sao là tóc dài a a a!!
Trong phòng khách trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, quanh quẩn tiếng rên rỉ làm người ta mặt hồng tim đập.
Mà tình huống bây giờ là, Ngụy Dịch ngồi ở giữa, Lâm Lâm ngồi ở bên tay phải Ngụy Dịch, Lôi Ti Ti ngồi ở bên tay trái Ngụy Dịch.
Không biết vì sao, Lôi Ti Ti cảm thấy tim của công công đập rất nhanh, ánh mắt giống như nóng rực, cả mùi nước hoa nhàn nhạt cũng đặc biệt hấp dẫn!
Lôi Ti Ti bịt mũi, tận lực dời đi sự chú ý của mình.
Nhưng chuyển dời, đã nhìn thấy một đống thịt trắng trắng trên màn ảnh.
Mặt Lôi Ti Ti càng đỏ, nai con chạy loạn trong lòng.
Tình huống của Ngụy Dịch cũng không khá hơn chút nào.
Dưới huống bình thường, anh khẳng định trước tiên tắt TV, sau đó nắm lấy Lâm Lâm đánh cho tê người.
Nhưng không biết vì sao a, hiện tại cả người anh cứng ngắc.
Hương thơm nhàn nhạt trên người Lôi Ti Ti, lơ đãng liền gợi lên vô hạn mộng tưởng của anh.
Ngụy Dịch hít một hơi thật sâu, bá đạo che ánh mắt của cô: “Con nít xem cái gì vậy?” Lại đạp Lâm Lâm: “Đổi phim đi!”
Mặc dù hết sức đè nén, nhưng giọng nói trầm thấp của ai đó vẫn tiết lộ ai đó không thuần khiết.
Nhưng Lôi Ti Ti ngốc nghếch nghĩ đến không phải những thứ này.
Gọi cô ngu ngốc cô có thể nhịn, gọi cô thiếu não cô cũng có thể nhịn, nhưng không thể gọi cô là trẻ con!
“Em không phải trẻ con.”
Ngụy Dịch vuốt vuốt tóc của cô: “Em chính là.”
“Em không phải!” Lôi Ti Ti nổi giận, Ngụy Dịch lại dáng vẻ nhẹ nhàng.
“Không phải sao? Em xem qua rất nhiều! Ozawa Maria đúng không, Kaede Matsushma đúng không...” Lôi Ti Ti cậy mạnh, kết quả báo hai tên liền im rồi.
Lâm Lâm rất “đạo đức” tiếp một câu: “Anh thích Phạn Đảo Ái hơn ~ cô vĩnh viễn sống trong ổ cứng của anh!”
Ánh mắt giết người của Ngụy Dịch đuổi theo.
Lâm Lâm đắc ý: “Hừ, Ngụy Dịch giả bộ tinh khiết cái gì? Có thân kinh bách chiến còn nhìn cái gì vậy?”
Lâm Lâm trực tiếp bị Ngụy Dịch nện trên mặt đất.
Công công thân kinh bách chiến? Trong lòng Lôi Ti Ti chợt rất không thoải mái.
Đảo cổ nửa ngày, trên màn hình TV rốt cuộc xuất hiện Khổng Tử biết bắn tên biết binh phức.
Lôi Ti Ti vẫn chưa hết tức, xem một nửa liền nói một câu: “Thôi đi, Khổng Tử nói nữa ngày chưa hết.”
Ai nói cô là trẻ con!
Lâm Lâm rốt cuộc phun một ngụm trà, len lén nâng ngón tay cái: em gái, em mạnh!
Mà Ngụy Dịch lại nghiêng đầu, ý vị sâu xa cười với cô.
Lôi Ti Ti nhỏ giọng ngập ngừng: “Công công, anh đừng làm loạn!”
“Làm loạn? Có muốn anh dạy em cái gì gọi là làm loạn không?”
Hơi thở ấm áp như có như không phất qua tai của cô, mặt của Lôi Ti Ti nhất thời đỏ, vành tai tựa hồ có thể nhỏ ra máu.
Vậy mà lại nghe thấy tiếng cười ranh mãnh của Ngụy Dịch.
Công công anh đi chết!
Lôi Ti Ti nổi giận >
Lúc này Lưu Chiêu Chiêu lại gửi tin nhắn tới: “Lôi Ti Ti, mau vào Mộng Tưởng quố[email protected]#$%[email protected], tên khốn kia!”
Lôi Ti Ti nghiêm trọng đồng ý. Bình thường lãnh khốc, nhìn thấy mỹ nữ lập tức không ngồi yên, khi dễ khi dễ +–+
Tề Thiên Đại Thẩm khóc ở trong kênh thế giới: “Ô ô, tôi rất xấu xí nhưng rất công chúa. Cõi lòng thủy tinh của tôi tan nát rồi.”
Nhất thời người người trả lời như mây, trái tim của mọi người trên thế giới bịch bịch rớt bể.
Người ái mộ Tố Thủ Lộng Cầm hỗn loạn: “Con mẹ nó, lão tử liều mạng với mày!”
“Mi xác định?”
“... Không xác định. Nhưng không thể để ác ma này vấy bẩn nữ thần Cầm Nhi của chúng ta?!”
Bầy rống: “Dĩ không được! Lão tử liều mạng với mày!”
Mà Tố Thủ Lộng Cầm thì nũng nịu nói: “Thật bất ngờ, nhưng rất hài lòng ^_^”
Lôi Ti Ti mới không quan tâm cái vấn đề này, vấn đề lớn nhất của cô là giải thích với Yên Vũ thế nào.
Ơ mà, vừa rồi sao cô lại chém giết tú cầu đây?
Ở trong mắt người bình thường, Bất Thị Nhân Yêu (không phải là nhân yêu) cũng là Lôi Ti, còn có tên ID bi thống như thế.
Này, tôi thật sự không muốn làm nhân yêu nữa >
“Yên Vũ, em...”
“Ti Ti là giành tú cầu vì anh sao?”
Lôi Ti Ti trợn to hai mắt: “Làm sao có thể?!!!!!”
Nghiêm Vũ Vi cười yếu ớt: “Vậy thì tốt, anh tin em.”
Ba chữ ngắn ngủn, lại nở ra hoa sen trong lòng Lôi Ti Ti.
Đáy mắt nam tử áo tím toàn là dịu dàng, ánh mắt nữ tử áo trắng cười cười, ở trong rối rít hỗn loạn, có vẻ hết sức xuất trần mà ngọt ngào.
Mà sự ngọt ngào này đối với người còn lại mà nói, cũng là độc dược khổ sở.
Ngón tay Nhất Vĩ Độ Giang chuyển một cái, tú cầu lại thẳng tắp đánh tới Yên Vũ!
Lôi Ti Ti muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn. Cô trơ mắt nhìn tú cầu rơi vào trong ngực Yên Vũ, sau đó hắn cũng biến mất.
Mà Nhất Vĩ Độ Giang vẫy vẫy tay áo, chỉ chừa cho mọi người một bóng lưng.
Trên thế giới nhất thời sôi trào: “A a a a, đây là chuyện gì xảy ra?!!! Cầu xin chân tướng a chân tướng, chân tướng đang ở đâu?”
Tề Thiên Đại Thẩm nhảy ra trước hết: “Căn cứ tin tức nội bộ của Đại Thẩm, gần đây Mộng Tưởng quốc cập nhật chức năng thần bí mới...”
“Mẹ nó, Đại Thẩm mi nói chuyện thì nói cho hết, nếu không chúng ta luân phiên giết mi!”
Tề Thiên Đại Thẩm đổ mồ hôi, ngoan ngoãn nói: “Hình như gọi Càn Khôn Đại Na Di. Oa cắn cắn cắn, chẳng lẽ ma công của Giang gia đã thành, Yên Vũ SAMA nháy mắt biến mất?”
Trên màn ảnh nhất thời thành biển im lặng tuyệt đối.
Lôi Ti Ti nhảy ra: “Mới không phải! Yên Vũ rời khỏi Internet rồi.”
Trường học của bọn họ rất “đạo đức”, mười một giờ thì phải rời khỏi Internet. Nghe nói là vì —— vì công việc, khỏe mạnh năm mươi năm của tổ quốc, 囧.
Người ái mộ Yên Vũ lập tức không ngồi yên.
Yên Vũ Mông Mông: “Làm sao mi biết?! Nói, có phải cô câu dẫn Yên Vũ SAMA hay không, JQ, ở chung với hắn?! Cô nói đi!!!”
Yên Vũ Mông Mông (Mông trong mưa nhỏ 濛) vừa dứt lời, Yên Vũ Mung Mung, Yên Vũ Mông Mông (Mông trong mịt mờ 蒙), Yên Vũ Mộng Mộng đều nhảy ra ngoài.
Lôi Ti Ti đổ mồ hôi, nếu lên tiếng nói, làm sao có thể làm rõ ràng: đều là mịt mù, orz.
Nhưng trong sạch trước mắt là quan trọng nhất: “Tôi! Chưa! Có!”
Một nhóm người rống giận: “Mới là lạ!”
Lôi Ti Ti rơi lệ. Vậy mà Giang gia đi rồi quay lại, phóng ra một kỹ năng quần công.
Nhất thời, chết một mảnh. Nháy mắt giết chết người chơi ở cấp 70, cũng chỉ có con quái vật này.
Lôi Ti Ti vốn cực kỳ khó chịu anh, anh lại ném tú cầu hãm hại Yên Vũ khiến cô khó chịu bạo.
Lôi Ti Ti mắng to trên thế giới: “Nhất Vĩ Độ Giang anh bệnh thần kinh?! Cấp bậc cao nổi a, trang bị tốt lắm nổi a? Hừ, dẫu rất giỏi anh cũng là đệ nhất nick đỏ!”
Hãm hại học trưởng nhà ta... >///
“Hừ.” Một đơn âm của Giang gia liền giết Ti Ti lập tức.
“Wase, rất đẹp trai a... Giang gia rốt cuộc nói chuyện trên thế giới!!!” Nhóm hoa si trong đảng Giang gia rơi lệ.
Lôi Ti Ti giận: “Anh chính là đố kỵ Yên Vũ!”
Thấy Giang gia thật lâu không có nói chuyện, Lôi Ti Ti liền khinh thường.
Bị tôi đâm trúng chỗ đau rồi, không có lời gì để nói à?
Mặc dù nói, Yên Vũ cũng không có gì tốt khiến Giang gia đố kỵ orz
Nhất Vĩ Độ Giang: “Yên Vũ?”
Sau đó anh lại trầm ngâm: “Hắn ta không phải Yên Hoa Nhâm Bình Sinh sao?”
囧 a, Giang gia làm sao biết sự tích thiếu não của mình năm đó >
“Đó là người ngu ngốc ăn cơm chùa sao?”
Phụt, Lôi Ti Ti trực tiếp phun máu tươi mà chết.
Tại sao những câu của Giang gia đều đâm trúng chỗ đau của cô, lệ rơi >
Có mấy đồng chí đã sống lại, người cả gan ngăn ở trước mặt Giang gia: “Nhất Vĩ Độ Giang mi đừng quá kiêu ngạo! Chịu chết đi!”
Giang gia lãnh đạm nhìn bọn họ một cái: “Cắm sừng không xứng giao thủ với tôi.”
Nón xanh, ý gì?
Tầm mắt Lôi Ti Ti chuyển tới trên ID của đám người kia, đều là xanh mơn mởn...
So, chính là nón xanh?!
Trí tưởng tượng của chủ tịch thật phong phú T_T
Tiểu Ti Ti trèo tường, cô thật không thể hiểu Giang gia rồi.
Chủ tịch nói chuyện, từ trước đến giờ là một câu hai nghĩa a ~
Bởi vì các đồng chí nón xanh liên tục khiêu khích, Giang gia không nhịn được lập tức giết bọn họ.
Giang gia đạp cổ của một người: “Đây mới gọi là ‘chịu chết đi (Thụ tử ba) ’.”
Quần chúng vây xem ngây ngốc: ý gì?
Đầu sói đam mỹ trong trò chơi phản ứng kịp: “Đào Kaka, Giang gia thật là tà ác >
Lôi Ti Ti không biết điều hỏi: “Vậy Giang gia là công hở??”
Mọi người lại nhìn thấy tức giận trên mặt sóng nước chẳng xao động (luôn bình tĩnh) của Giang gia!
Mẹ nó, đại kỳ tích thứ chín của thế giới a!!!
Giang gia lại nói chuyện trên thế giới lần nữa: “Phỉ Ngã Lôi Ti, em rất nhanh sẽ biết!”
Người nào đó ở trước màn ảnh, vì vậy quyết định, phải thu nha đầu không biết điều này.
Ti Ti đáng thương tựa hồ dự cảm được tương lai bi thống, đêm đó gặp N cơn ác mộng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mắt Lôi Ti Ti sưng hết.
Làm sao bây giờ, cô thật lo lắng >
Ngộ nhỡ, Yên Vũ đâm lao phải theo lao lấy Tố Thủ Lộng Cầm thì sao?
Không cần a!!
Vì vậy, Lôi Ti Ti rất “Đạo đức” đi đến trêu chọc Nghiêm Vũ Vi.
“Học trưởng, có phải anh thích cái loại...” Lôi Ti Ti hồi tưởng bộ dạng Tố Thủ Lộng Cầm, cảm thấy đặc điểm lớn nhất đúng là Mimi (ngực) lớn. “Cái loại đó, cái loại đó...”
Nghiêm Vũ Vi nhíu mày.
“Nữ sinh có chỗ đó rất lớn?!” Lôi Ti Ti rốt cuộc rống lên.
Nghiêm Vũ Vi một mặt kinh ngạc: “Ti Ti, em nói là mình sao? Đúng vậy a, anh thích em.”
Lôi Ti Ti ngốc trệ...
Lôi Ti Ti hết ý kiến...
Lôi Ti Ti đỏ bừng mặt cướp đường chạy như điên.
Mới vừa rồi cô rốt cuộc nói cái gì?!
Cô không có ý thức được, một ngày bi thống của cô vừa mới bắt đầu.
Lôi Ti Ti trở lại Ngụy sào, lại phát hiện một vị khách không mời mà đến.
Người tới môi hồng răng trắng, trong đôi mắt lại lóe ánh sáng bỉ ổi.
“Anh...”
Môi hồng răng trắng huynh rất nhiệt tình: “Em gái là Ti Ti à? Ngụy Dịch thường nhắc à?”
Lôi Ti Ti cảnh giác: “Nhắc tới em? Không phải anh ấy nói em ngu ngốc hay thiếu não chứ?”
Trong miệng Ngụy công công khẳng định nhả không ra răng ngà >
Anh môi hồng răng trắng ngây ngốc: “Vậy cũng không có.”
Lôi Ti Ti thở một hơi dài nhẹ nhõm.
“Chỉ là, hiện tại anh hiểu rõ rồi.”
“Phụt ——” Lôi Ti Ti phun một ngụm nước ra ngoài.
Ngụy Dịch ở trong phòng bếp nghe tiếng chạy tới.
“Phì ha ha ha!” Lôi Ti Ti cười rút, trên mặt nổi lên đỏ ửng khả nghi.
Ngụy công công lại đeo tạp dề?! Nhưng vì sao đẹp mắt như vậy >
Ngụy Dịch ném tạp dề lên đất, cả người sát khí nhìn anh môi hồng răng trắng.
Anh môi hồng răng trắng vốn tên Lâm Lâm, nhìn thấy bộ dạng này của Ngụy Dịch thật là thỏa mãn a thỏa mãn.
Ai bảo trong tay anh có điểm yếu của bạn học này đây? Ha ha ha...
Ba người ăn xong cơm trưa, cảm thấy cần tiến hành xây dựng tình cảm.
Lâm Lâm uốn éo người: “Ai, tôi muốn xem Sharp ở nhà cậu rất lâu rồi ~ hình ảnh này, âm hưởng này, này... Xem phim nhất định rất mất hồn”
TV nhà công công là Sharp kiểu mới nhất.
“Em gái Ti Ti, em có muốn xem Khổng Tử》Châu Nhuận Phát hay không?”
“Ừ ừ.” Lôi Ti Ti gật đầu như bằm tỏi.
Điện ảnh trong nước am hiểu quay phim hài thành phim buồn, quay phim buồn thành phim hài nhất. Cô vừa lúc có thể xem một chút, thư thái tâm tình buồn bực.
Lâm Lâm kết nối với hard disk xong, ba người đều 囧 rồi.
Này... Lúc này đây tại sao là tóc dài a a a!!
Trong phòng khách trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh, quanh quẩn tiếng rên rỉ làm người ta mặt hồng tim đập.
Mà tình huống bây giờ là, Ngụy Dịch ngồi ở giữa, Lâm Lâm ngồi ở bên tay phải Ngụy Dịch, Lôi Ti Ti ngồi ở bên tay trái Ngụy Dịch.
Không biết vì sao, Lôi Ti Ti cảm thấy tim của công công đập rất nhanh, ánh mắt giống như nóng rực, cả mùi nước hoa nhàn nhạt cũng đặc biệt hấp dẫn!
Lôi Ti Ti bịt mũi, tận lực dời đi sự chú ý của mình.
Nhưng chuyển dời, đã nhìn thấy một đống thịt trắng trắng trên màn ảnh.
Mặt Lôi Ti Ti càng đỏ, nai con chạy loạn trong lòng.
Tình huống của Ngụy Dịch cũng không khá hơn chút nào.
Dưới huống bình thường, anh khẳng định trước tiên tắt TV, sau đó nắm lấy Lâm Lâm đánh cho tê người.
Nhưng không biết vì sao a, hiện tại cả người anh cứng ngắc.
Hương thơm nhàn nhạt trên người Lôi Ti Ti, lơ đãng liền gợi lên vô hạn mộng tưởng của anh.
Ngụy Dịch hít một hơi thật sâu, bá đạo che ánh mắt của cô: “Con nít xem cái gì vậy?” Lại đạp Lâm Lâm: “Đổi phim đi!”
Mặc dù hết sức đè nén, nhưng giọng nói trầm thấp của ai đó vẫn tiết lộ ai đó không thuần khiết.
Nhưng Lôi Ti Ti ngốc nghếch nghĩ đến không phải những thứ này.
Gọi cô ngu ngốc cô có thể nhịn, gọi cô thiếu não cô cũng có thể nhịn, nhưng không thể gọi cô là trẻ con!
“Em không phải trẻ con.”
Ngụy Dịch vuốt vuốt tóc của cô: “Em chính là.”
“Em không phải!” Lôi Ti Ti nổi giận, Ngụy Dịch lại dáng vẻ nhẹ nhàng.
“Không phải sao? Em xem qua rất nhiều! Ozawa Maria đúng không, Kaede Matsushma đúng không...” Lôi Ti Ti cậy mạnh, kết quả báo hai tên liền im rồi.
Lâm Lâm rất “đạo đức” tiếp một câu: “Anh thích Phạn Đảo Ái hơn ~ cô vĩnh viễn sống trong ổ cứng của anh!”
Ánh mắt giết người của Ngụy Dịch đuổi theo.
Lâm Lâm đắc ý: “Hừ, Ngụy Dịch giả bộ tinh khiết cái gì? Có thân kinh bách chiến còn nhìn cái gì vậy?”
Lâm Lâm trực tiếp bị Ngụy Dịch nện trên mặt đất.
Công công thân kinh bách chiến? Trong lòng Lôi Ti Ti chợt rất không thoải mái.
Đảo cổ nửa ngày, trên màn hình TV rốt cuộc xuất hiện Khổng Tử biết bắn tên biết binh phức.
Lôi Ti Ti vẫn chưa hết tức, xem một nửa liền nói một câu: “Thôi đi, Khổng Tử nói nữa ngày chưa hết.”
Ai nói cô là trẻ con!
Lâm Lâm rốt cuộc phun một ngụm trà, len lén nâng ngón tay cái: em gái, em mạnh!
Mà Ngụy Dịch lại nghiêng đầu, ý vị sâu xa cười với cô.
Lôi Ti Ti nhỏ giọng ngập ngừng: “Công công, anh đừng làm loạn!”
“Làm loạn? Có muốn anh dạy em cái gì gọi là làm loạn không?”
Hơi thở ấm áp như có như không phất qua tai của cô, mặt của Lôi Ti Ti nhất thời đỏ, vành tai tựa hồ có thể nhỏ ra máu.
Vậy mà lại nghe thấy tiếng cười ranh mãnh của Ngụy Dịch.
Công công anh đi chết!
Lôi Ti Ti nổi giận >
Lúc này Lưu Chiêu Chiêu lại gửi tin nhắn tới: “Lôi Ti Ti, mau vào Mộng Tưởng quố[email protected]#$%[email protected], tên khốn kia!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook