Giấc Mơ Tuổi Trẻ
-
Chương 5: Gần trong gang tấc
Trong đời người có hai việc quan trọng nhất, đám cưới và đám tang. Giữa hai đám đó, đám cưới chắc chắn là việc mệt nhất, bởi vì đám tang, hahha, khi đó người lo liệu mọi việc cũng không phải mình, có muốn lo cũng lo không được. Nhưng quan trọng là ở ý nghĩa.
Dù tôi chưa từng có cơ hội làm qua hai việc đó, nhưng tôi nghĩ, đám cưới, là lúc cuộc đời bạn chính thức bắt đầu, còn đám tang, là lúc tổng kết của cuộc đời bạn.
Vì sao nói đám cưới là lúc bắt đầu? Đơn giản lắm, vì khi còn độc thân, bạn không phải lo nghĩ, không phải quan tâm, bạn là của riêng bạn. Nhưng khi cưới rồi, trong cuộc sống của bạn kể từ đây đều có hai người, sống cho hai người, sau đó là sống cho ba người, bốn người, n - người. Nói cách khác, hôn nhân chính là trách nhiệm. Dù là nam hay nữ, một khi đã quyết định gánh trách nhiệm đó lên vai, bạn phải mang theo nó đến cuối cuộc đời.
Đến cuối cuộc đời, khi bỏ gánh trách nhiệm cũng là khi nằm xuống. Nếu thần chết cho bạn một phút mặc niệm lại cuộc đời mình, bạn nên tự hỏi bản thân mình ba câu:
Được những gì?
Mất những gì?
Hối tiếc không?
Tuy tôi không ở cạnh họ, nhưng tôi biết câu chuyện tình yêu không tính là lôi cuốn kịch tính hoặc lâm li bi đát như truyện phim của đôi cô dâu chú rể hôm nay. Cũng như chị Thu và chồng chị, Tuyết và Khoa yêu nhau tám năm. Trong tám năm, có bao nhiêu lần cười, bao nhiêu lần khóc, bao nhiêu lần nghĩ muốn buông tay mà buông không được, lại bao nhiêu lần níu kéo, thỏa hiệp.
Tình yêu vốn dĩ là một trận chiến trường kì của hai người. Tình tan vỡ có nghĩa cả hai đều là kẻ thua cuộc, bởi vì đã không vượt qua được cái tôi của mình để có thể chấp nhận khuyết điểm và bao dung cho sai lầm hoặc thất bại của đối phương, càng không thể chiến thắng bản thân để tránh những vấp ngã, cám dỗ trong cuộc sống. Nhưng cả hai người họ cuối cùng cũng đã cùng nắm tay nhau đi đến đích, mới có được ngày hôm nay.
Những lời chúc ngày hôm nay và hạnh phúc mãi về sau, cả hai người họ đều xứng đáng.
Trong bàn tiệc, tôi và Tuyết cụng ly với nhau, văng vẳng bên tai lời nó nói với tôi, “Đã tới lúc chị tìm hạnh phúc cho mình rồi.” tôi nhìn nụ cười rực rỡ của Tuyết, chân thành nói, “Chúc hai em trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão.”
Không ngờ Tuyết cũng cụng ly với tôi, nói, “Em cũng chúc chị và người ấy tương lai vững bền, cùng nhau sánh bước, trọn đời bên nhau.” làm tôi ngạc nhiên, nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc và ánh mắt thoáng chút khiêu khích của Tuyết, máu thanh niên cuối mùa trong người tôi cũng sôi sục lên, thúc tôi kiên quyết gật đầu cười thật sảng khoái, “Cái đó là tất nhiên!”
Tiệc tùng đến tầm chín mười giờ tối, lớp ‘trưởng lão’ sau đó là đến các bậc ‘tiền bối,’ tiếp nữa là các bậc ‘huynh trưởng’ đã lập gia đình (dĩ nhiên, trừ ai đó vẫn tỉnh queo như con cá khô) đều lần lượt kéo nhau ra về. Đám nhỏ tụi tôi liền lục tục thay đồ, cả cô dâu chú rể cũng rửa mặt sửa soạn, chuẩn bị kéo nhau xuống vũ trường dưới lầu để ‘tăng ca ba.’ Chỉ tội cho nhóc Mai, chưa đủ tuổi nên đã bị cậu mợ Út xách về.
Anh hai Thiên dẫn chị dâu và thằng cháu ra về, khi đi ngang qua đám nhóc tụi tui vẫn không quên để quăng cho tôi và nhóc Văn mỗi đứa một cái chìa khóa phòng, cười cười nói, “Nói tụi nó chơi chút thôi, không được quá xỉn, không được kéo thuốc, mệt thì phải lập tức lên phòng ngủ cho anh! Phòng anh lấy rộng lắm, trai một phòng, gái một phòng. Sáng gọi về bọn anh ra đón nghe chưa?”
Tuyết đứng bên cạnh tôi lúc này mới vỗ trán trợn mắt, “Em cũng quên mất tiêu! Cũng may có anh chị hai chu đáo!”
Anh hai xoa đầu nó cười, “Lấy chồng rồi mà còn như con nít! Anh về đây, mấy đứa nhớ đàng hoàng một chút, đừng để lên báo ầm ĩ.”
Gia đình anh hai vừa đi, lại đến lượt anh Tân đi ra, cặp mắt đào hoa cứ híp híp nhìn tụi tôi cười tà, nhìn anh có vẻ hơi say rồi, nhưng khi đảo qua đám thanh niên nhà trai và bạn bè của cô dâu chú rể bên ấy liền lập tức sắc lẻm như dao. Anh đứng giữa lối đi một hồi, trầm ngâm nhìn đám đó như muốn nhớ kĩ mặt từng tên. Anh Tân khác với anh hai Thiên, bề ngoài phong lưu nho nhã, nhưng mà tôi biết, gian manh nhất nhà này là ảnh. Dường như cảm giác được ánh mắt quan sát của tôi, ảnh quay sang nhìn tôi rồi đi tới, cười lộ hai lúm đồng tiền với cái răng khểnh mê chết người làm cho tôi toàn thân run rẩy.
Anh hất cằm về phía đám thanh niên bên kia, cười cười hỏi, “Có quen ai không?”
Tôi lắc đầu, “Dạ không!” có quen cũng không dám nhận.
Anh gật gù búng tay một cái gọi quản lý khách sạn, rì rầm dặn dò mấy câu mà tôi nghe loáng thoáng là, “…em gái tôi… chú ý… coi chừng…” sau cùng là, “Cậu cẩn thận đám thanh niên trong bar cho tôi, liệu mà làm.” Nghe tới đây, không chỉ chú quản lý, bản thân tụi tôi là em gái ảnh mà còn đổ mồ hôi lạnh.
Anh Tân, anh rốt cuộc làm nghề gì, sao mà giọng điệu cứ thích máu me như vậy?
Tôi còn chưa kịp mếu, anh đã quay sang cười hiền như bụt, nói, “Hình xăm đẹp đó!” rồi rời khỏi.
Rùng mình tập hai. Tuy đã thay bộ đầm ngắn hở lưng, nhưng tôi còn xã tóc dài để che đi. Anh à, nói vậy là, em được quyền khoe ra nha!
Cái đám này, tôi ở Mỹ nhưng cũng biết cuộc sống của tụi nó có biết bao nhiêu bấp bênh thì cũng có biết bao nhiêu vui thú.
Chẳng hạn như, nhóc Văn ban ngày đi làm, ban đêm thích xách xe ra đường rú ga, bao nhiêu văn nhã đều vứt sạch.
Rồi ví dụ như, cô giáo Thủy nhà ta bình thường vẫn nghiêm mặt dạy dỗ học trò bộ môn chuyên văn, ấy mà về đêm vẫn thích xem phim hành động kinh dị máu me.
Còn ví như người nào đó mặc dù đã làm mẹ hai đứa nhỏ, mà vẫn thích yoga giữ dáng, còn ôm niềm đam mê làm đàn chị…
Nhưng mà, những thứ đó chẳng là gì so với những hình ảnh đang đập vào mắt tôi sau khi kéo vào vũ trường.
Tôi ngồi nhắm trái cây trong ghế lô, nhìn cái đám ‘dã man tộc’ nhà tôi đang đốt sàn trên kia. Thiệt tình, cũng không phải lần đầu vô bar, sung như vậy, chắc là do hôm nay vui quá, lại là dịp anh chị em trong nhà tụ tập mà ra đây mà.
Nhà trai cũng không yếu thế, anh chàng tên Lâm hồi sáng say khướt bị ném ở nhà, sau khi bỏ lỡ bữa tiệc chính bây giờ đã có mặt. Có cậu-kia-tên-gì-đó bị một câu thách đố của bé Thảo mà dám sảng khoái rung chuông vàng. Chậc chậc, nhìn sâm banh đổ đầy tháp ly kia kìa, đó là uống tiền chứ không phải uống rượu đâu nha.
Còn cô dâu chú rể thì khỏi cần nói tới, mới được nửa tiếng đã kéo nhau lên phòng rồi. Dù gì cũng là đêm tân hôn, bảo người ta tốn sức nhảy nhót như khỉ ở đây sao được?
Thủy ngồi phịch xuống bên cạnh tôi, vớ lấy chai bia trên bàn tu ừng ực. Ánh đèn màu chớp nhá trên gương mặt sắc sảo ướt mồ hôi của cô nàng, mấy giọt bia chảy xuống cằm, ực, quả nhiên là mỹ nữ.
Tôi lia mắt một vòng chung quanh, quả nhiên có không ít mắt sói đánh về phía này nha, tuy nhiên, haha, gần mấy anh sói đó đều có một đống mắt hổ đang hăm he canh giữ. Tôi dám cá, chỉ cần có con sói đói nào động một cái là sẽ bị thộp cổ ném ra cửa sau.
Điều kiện an toàn như vậy mà tôi lại không thể thỏa thích chơi, thật là có chút tiếc.
Thủy vuốt tóc, lắc lắc chai bia trong tay, hỏi tôi, “Lại đau nữa hả?”
Tôi sờ sờ chân trái, mặc đầm ngắn mà phải mang vớ da, chắc cả vũ trường này cũng chỉ có mình tôi. Hồi nãy sung quá, vận động hơi kịch liệt, cộng thêm đôi giày cao gót, nên bây giờ thấy hơi ê ẩm một chút. Tôi rót thêm rượu, cười lắc đầu, “Không sao, quen rồi.”
Thủy hất cằm về phía trung tâm sàn nhảy, hỏi bóng gió, “Là con đó phải không?”
Tôi có hơi giật mình, một phần vì câu hỏi của Thủy, một phần vì hình ảnh trước mắt. Trên sàn nhảy, một cô gái thân hình như rắn nước, gương mặt mê đắm cùng mái tóc uốn bồng bềnh có biết bao nhiêu kiều mị dụ hoặc đang nhảy thật bốc lửa. Đó là Trúc sao? Như một đóa hoa thơm ngát giữa một bầy ong bướm, là Trúc, người mà tôi của ngày xưa từng cho rằng rất nhút nhát yếu đuối, cần bảo hộ đó sao?
Giữa không trung, ánh mắt hai người chúng tôi như có như không gặp nhau. Tôi còn đang sững sờ, cô ấy đã quay đi, dán vào lòng người đàn ông bên cạnh.
Trong tim tôi có cái gì đó nhói một cái, buộc tôi phải dời đi tầm mắt, không dám nhìn rõ người đàn ông kia. Một hơi hết ly rượu, tự dưng cảm thấy mình ngu quá, có cái gì phải sợ, đều đã là người trưởng thành cả rồi, quan hệ nam nữ là chuyện thường thôi.
Tôi cười đáp với Thủy, “Không phải, là một người khác, yếu đuối, mềm mỏng lắm.”
Thủy nhìn chăm chăm vào mắt tôi, hỏi, “Thằng đó thích thục nữ?”
“Ừ, chắc vậy.” dù không phải vậy thì anh cũng không thích tôi.
“Dớ dẩn, đúng là không biết thưởng thức!” Thủy hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì.
Thêm vài ly rượu, chất cồn với đá lạnh vào miệng thật mát, xuống cổ thật đã khát, tới bụng lại xuất ra hương cay nồng, lám máu trong người tôi cũng ấm lên, cái hay là, nó giúp chân trái tôi bớt đi cảm giác ê ẩm, nói cho chính xác là làm tôi quên dần nó.
Con trai con gái nhà tôi có một đặc điểm hơn người ở chỗ thước đo độ cồn cao, nghĩa là, uống được nhiều hơn người khác. Bản thân tôi dở hơn đám dã man kia ở chỗ là, dù có say khướt thì bản mặt vẫn không đỏ, không tái, chỉ bình thường như uống trà, nhưng đến limit thì tự nhiên sẽ ngã lăn quay ra ngủ như chết, còn về phần trong lúc ngủ có nói nhảm, có mê sảng linh tinh gì hay không thì chưa từng nghe ai đề cập tới.
Bởi vì tôi rất ít uống, có uống cũng không để say, có say thì cũng là lúc chỉ có một mình.
Lý do thì cũng như mọi người, sợ khi say mình sẽ không đủ lý trí mà làm ra những việc dở người như ‘ai kia.’
Dù tôi chưa từng có cơ hội làm qua hai việc đó, nhưng tôi nghĩ, đám cưới, là lúc cuộc đời bạn chính thức bắt đầu, còn đám tang, là lúc tổng kết của cuộc đời bạn.
Vì sao nói đám cưới là lúc bắt đầu? Đơn giản lắm, vì khi còn độc thân, bạn không phải lo nghĩ, không phải quan tâm, bạn là của riêng bạn. Nhưng khi cưới rồi, trong cuộc sống của bạn kể từ đây đều có hai người, sống cho hai người, sau đó là sống cho ba người, bốn người, n - người. Nói cách khác, hôn nhân chính là trách nhiệm. Dù là nam hay nữ, một khi đã quyết định gánh trách nhiệm đó lên vai, bạn phải mang theo nó đến cuối cuộc đời.
Đến cuối cuộc đời, khi bỏ gánh trách nhiệm cũng là khi nằm xuống. Nếu thần chết cho bạn một phút mặc niệm lại cuộc đời mình, bạn nên tự hỏi bản thân mình ba câu:
Được những gì?
Mất những gì?
Hối tiếc không?
Tuy tôi không ở cạnh họ, nhưng tôi biết câu chuyện tình yêu không tính là lôi cuốn kịch tính hoặc lâm li bi đát như truyện phim của đôi cô dâu chú rể hôm nay. Cũng như chị Thu và chồng chị, Tuyết và Khoa yêu nhau tám năm. Trong tám năm, có bao nhiêu lần cười, bao nhiêu lần khóc, bao nhiêu lần nghĩ muốn buông tay mà buông không được, lại bao nhiêu lần níu kéo, thỏa hiệp.
Tình yêu vốn dĩ là một trận chiến trường kì của hai người. Tình tan vỡ có nghĩa cả hai đều là kẻ thua cuộc, bởi vì đã không vượt qua được cái tôi của mình để có thể chấp nhận khuyết điểm và bao dung cho sai lầm hoặc thất bại của đối phương, càng không thể chiến thắng bản thân để tránh những vấp ngã, cám dỗ trong cuộc sống. Nhưng cả hai người họ cuối cùng cũng đã cùng nắm tay nhau đi đến đích, mới có được ngày hôm nay.
Những lời chúc ngày hôm nay và hạnh phúc mãi về sau, cả hai người họ đều xứng đáng.
Trong bàn tiệc, tôi và Tuyết cụng ly với nhau, văng vẳng bên tai lời nó nói với tôi, “Đã tới lúc chị tìm hạnh phúc cho mình rồi.” tôi nhìn nụ cười rực rỡ của Tuyết, chân thành nói, “Chúc hai em trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão.”
Không ngờ Tuyết cũng cụng ly với tôi, nói, “Em cũng chúc chị và người ấy tương lai vững bền, cùng nhau sánh bước, trọn đời bên nhau.” làm tôi ngạc nhiên, nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc và ánh mắt thoáng chút khiêu khích của Tuyết, máu thanh niên cuối mùa trong người tôi cũng sôi sục lên, thúc tôi kiên quyết gật đầu cười thật sảng khoái, “Cái đó là tất nhiên!”
Tiệc tùng đến tầm chín mười giờ tối, lớp ‘trưởng lão’ sau đó là đến các bậc ‘tiền bối,’ tiếp nữa là các bậc ‘huynh trưởng’ đã lập gia đình (dĩ nhiên, trừ ai đó vẫn tỉnh queo như con cá khô) đều lần lượt kéo nhau ra về. Đám nhỏ tụi tôi liền lục tục thay đồ, cả cô dâu chú rể cũng rửa mặt sửa soạn, chuẩn bị kéo nhau xuống vũ trường dưới lầu để ‘tăng ca ba.’ Chỉ tội cho nhóc Mai, chưa đủ tuổi nên đã bị cậu mợ Út xách về.
Anh hai Thiên dẫn chị dâu và thằng cháu ra về, khi đi ngang qua đám nhóc tụi tui vẫn không quên để quăng cho tôi và nhóc Văn mỗi đứa một cái chìa khóa phòng, cười cười nói, “Nói tụi nó chơi chút thôi, không được quá xỉn, không được kéo thuốc, mệt thì phải lập tức lên phòng ngủ cho anh! Phòng anh lấy rộng lắm, trai một phòng, gái một phòng. Sáng gọi về bọn anh ra đón nghe chưa?”
Tuyết đứng bên cạnh tôi lúc này mới vỗ trán trợn mắt, “Em cũng quên mất tiêu! Cũng may có anh chị hai chu đáo!”
Anh hai xoa đầu nó cười, “Lấy chồng rồi mà còn như con nít! Anh về đây, mấy đứa nhớ đàng hoàng một chút, đừng để lên báo ầm ĩ.”
Gia đình anh hai vừa đi, lại đến lượt anh Tân đi ra, cặp mắt đào hoa cứ híp híp nhìn tụi tôi cười tà, nhìn anh có vẻ hơi say rồi, nhưng khi đảo qua đám thanh niên nhà trai và bạn bè của cô dâu chú rể bên ấy liền lập tức sắc lẻm như dao. Anh đứng giữa lối đi một hồi, trầm ngâm nhìn đám đó như muốn nhớ kĩ mặt từng tên. Anh Tân khác với anh hai Thiên, bề ngoài phong lưu nho nhã, nhưng mà tôi biết, gian manh nhất nhà này là ảnh. Dường như cảm giác được ánh mắt quan sát của tôi, ảnh quay sang nhìn tôi rồi đi tới, cười lộ hai lúm đồng tiền với cái răng khểnh mê chết người làm cho tôi toàn thân run rẩy.
Anh hất cằm về phía đám thanh niên bên kia, cười cười hỏi, “Có quen ai không?”
Tôi lắc đầu, “Dạ không!” có quen cũng không dám nhận.
Anh gật gù búng tay một cái gọi quản lý khách sạn, rì rầm dặn dò mấy câu mà tôi nghe loáng thoáng là, “…em gái tôi… chú ý… coi chừng…” sau cùng là, “Cậu cẩn thận đám thanh niên trong bar cho tôi, liệu mà làm.” Nghe tới đây, không chỉ chú quản lý, bản thân tụi tôi là em gái ảnh mà còn đổ mồ hôi lạnh.
Anh Tân, anh rốt cuộc làm nghề gì, sao mà giọng điệu cứ thích máu me như vậy?
Tôi còn chưa kịp mếu, anh đã quay sang cười hiền như bụt, nói, “Hình xăm đẹp đó!” rồi rời khỏi.
Rùng mình tập hai. Tuy đã thay bộ đầm ngắn hở lưng, nhưng tôi còn xã tóc dài để che đi. Anh à, nói vậy là, em được quyền khoe ra nha!
Cái đám này, tôi ở Mỹ nhưng cũng biết cuộc sống của tụi nó có biết bao nhiêu bấp bênh thì cũng có biết bao nhiêu vui thú.
Chẳng hạn như, nhóc Văn ban ngày đi làm, ban đêm thích xách xe ra đường rú ga, bao nhiêu văn nhã đều vứt sạch.
Rồi ví dụ như, cô giáo Thủy nhà ta bình thường vẫn nghiêm mặt dạy dỗ học trò bộ môn chuyên văn, ấy mà về đêm vẫn thích xem phim hành động kinh dị máu me.
Còn ví như người nào đó mặc dù đã làm mẹ hai đứa nhỏ, mà vẫn thích yoga giữ dáng, còn ôm niềm đam mê làm đàn chị…
Nhưng mà, những thứ đó chẳng là gì so với những hình ảnh đang đập vào mắt tôi sau khi kéo vào vũ trường.
Tôi ngồi nhắm trái cây trong ghế lô, nhìn cái đám ‘dã man tộc’ nhà tôi đang đốt sàn trên kia. Thiệt tình, cũng không phải lần đầu vô bar, sung như vậy, chắc là do hôm nay vui quá, lại là dịp anh chị em trong nhà tụ tập mà ra đây mà.
Nhà trai cũng không yếu thế, anh chàng tên Lâm hồi sáng say khướt bị ném ở nhà, sau khi bỏ lỡ bữa tiệc chính bây giờ đã có mặt. Có cậu-kia-tên-gì-đó bị một câu thách đố của bé Thảo mà dám sảng khoái rung chuông vàng. Chậc chậc, nhìn sâm banh đổ đầy tháp ly kia kìa, đó là uống tiền chứ không phải uống rượu đâu nha.
Còn cô dâu chú rể thì khỏi cần nói tới, mới được nửa tiếng đã kéo nhau lên phòng rồi. Dù gì cũng là đêm tân hôn, bảo người ta tốn sức nhảy nhót như khỉ ở đây sao được?
Thủy ngồi phịch xuống bên cạnh tôi, vớ lấy chai bia trên bàn tu ừng ực. Ánh đèn màu chớp nhá trên gương mặt sắc sảo ướt mồ hôi của cô nàng, mấy giọt bia chảy xuống cằm, ực, quả nhiên là mỹ nữ.
Tôi lia mắt một vòng chung quanh, quả nhiên có không ít mắt sói đánh về phía này nha, tuy nhiên, haha, gần mấy anh sói đó đều có một đống mắt hổ đang hăm he canh giữ. Tôi dám cá, chỉ cần có con sói đói nào động một cái là sẽ bị thộp cổ ném ra cửa sau.
Điều kiện an toàn như vậy mà tôi lại không thể thỏa thích chơi, thật là có chút tiếc.
Thủy vuốt tóc, lắc lắc chai bia trong tay, hỏi tôi, “Lại đau nữa hả?”
Tôi sờ sờ chân trái, mặc đầm ngắn mà phải mang vớ da, chắc cả vũ trường này cũng chỉ có mình tôi. Hồi nãy sung quá, vận động hơi kịch liệt, cộng thêm đôi giày cao gót, nên bây giờ thấy hơi ê ẩm một chút. Tôi rót thêm rượu, cười lắc đầu, “Không sao, quen rồi.”
Thủy hất cằm về phía trung tâm sàn nhảy, hỏi bóng gió, “Là con đó phải không?”
Tôi có hơi giật mình, một phần vì câu hỏi của Thủy, một phần vì hình ảnh trước mắt. Trên sàn nhảy, một cô gái thân hình như rắn nước, gương mặt mê đắm cùng mái tóc uốn bồng bềnh có biết bao nhiêu kiều mị dụ hoặc đang nhảy thật bốc lửa. Đó là Trúc sao? Như một đóa hoa thơm ngát giữa một bầy ong bướm, là Trúc, người mà tôi của ngày xưa từng cho rằng rất nhút nhát yếu đuối, cần bảo hộ đó sao?
Giữa không trung, ánh mắt hai người chúng tôi như có như không gặp nhau. Tôi còn đang sững sờ, cô ấy đã quay đi, dán vào lòng người đàn ông bên cạnh.
Trong tim tôi có cái gì đó nhói một cái, buộc tôi phải dời đi tầm mắt, không dám nhìn rõ người đàn ông kia. Một hơi hết ly rượu, tự dưng cảm thấy mình ngu quá, có cái gì phải sợ, đều đã là người trưởng thành cả rồi, quan hệ nam nữ là chuyện thường thôi.
Tôi cười đáp với Thủy, “Không phải, là một người khác, yếu đuối, mềm mỏng lắm.”
Thủy nhìn chăm chăm vào mắt tôi, hỏi, “Thằng đó thích thục nữ?”
“Ừ, chắc vậy.” dù không phải vậy thì anh cũng không thích tôi.
“Dớ dẩn, đúng là không biết thưởng thức!” Thủy hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì.
Thêm vài ly rượu, chất cồn với đá lạnh vào miệng thật mát, xuống cổ thật đã khát, tới bụng lại xuất ra hương cay nồng, lám máu trong người tôi cũng ấm lên, cái hay là, nó giúp chân trái tôi bớt đi cảm giác ê ẩm, nói cho chính xác là làm tôi quên dần nó.
Con trai con gái nhà tôi có một đặc điểm hơn người ở chỗ thước đo độ cồn cao, nghĩa là, uống được nhiều hơn người khác. Bản thân tôi dở hơn đám dã man kia ở chỗ là, dù có say khướt thì bản mặt vẫn không đỏ, không tái, chỉ bình thường như uống trà, nhưng đến limit thì tự nhiên sẽ ngã lăn quay ra ngủ như chết, còn về phần trong lúc ngủ có nói nhảm, có mê sảng linh tinh gì hay không thì chưa từng nghe ai đề cập tới.
Bởi vì tôi rất ít uống, có uống cũng không để say, có say thì cũng là lúc chỉ có một mình.
Lý do thì cũng như mọi người, sợ khi say mình sẽ không đủ lý trí mà làm ra những việc dở người như ‘ai kia.’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook