Giấc Mơ Cổ Tích
-
3: Con Hẻm Chật Hẹp
[Anh ấy chẳng qua chỉ thoáng xuất hiện trong cuộc đời bạn, nhưng bạn lại muốn vì anh ấy mà rung động đến cuối đời.]
Nhìn nhau chỉ một lúc, Từ Tấn Uyên liền hướng ánh mắt lên trên, tầm nhìn dừng ở mái tóc chó gặm của Thịnh Tửu Lê.
Giống hệt như lần cô bị người khác nhìn trộm và bàn tán khi mới bước vào cổng trường, chẳng qua là Từ Tấn Uyên trực tiếp hơn bọn họ, không hề che giấu mục đích và cảm xúc của chính mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Mấy nam sinh trong lớp học ngày trước đều rất nể mặt, để bản thân không có bất cứ quan hệ gì với cô, bọn họ chủ yếu đều chọn coi cô như không khí, hoặc tránh cô như tránh vi rút, dường như nhìn cô lâu thêm chút nữa sẽ làm mắt bị ô nhiễm, hầu như không có nam sinh nào chủ động bắt chuyện với cô.
Thịnh Tửu Lê đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, nhanh chóng cúi đầu tránh ánh nhìn đang đánh giá mình chằm chằm của Từ Tấn Uyên, trực tiếp ngồi xuống ghế sắp xếp lại đống sách vở.
Sau đó cô nghe thấy một tiếng cười của thiếu niên nhẹ như gió thoảng sau lưng, vừa có chút lười biếng lại trong trẻo.
Thịnh Tửu Lê sững sờ một lúc, động tác thu dọn bàn trở nên lưỡng lự, đôi tai giấu trong mũ và tóc nóng lên một cách khó hiểu.
Chưa từng có chàng trai nào quang minh chính đại cười nhạo ngay trước mặt cô như vậy.
Khi còn nhỏ, lần đầu tiên cô có phản ứng sinh lý như thế này là vì lũ trẻ hàng xóm chửi cô là đồ con hoang, cô tức giận quá liền cãi nhau với chúng đến mức mặt đỏ tía tai, sau này xảy ra quá nhiều lần, cô đã hình thành thói quen không thèm đếm xỉa tới những lời nhục mạ không có ý nghĩa kia, cũng chẳng xuất hiện mấy loại tình huống dị thường này nữa.
Ở phía sau, Từ Tấn Uyên thu lại độ cong của khóe miệng, trở lại với trạng thái thờ ơ, lười nhác uể oải của mình, thuận tay ném cặp sách và đồng phục học sinh lên bàn học, dùng một chân móc chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, chân phải duỗi thẳng ngang ngược đặt ngay lối đi nhỏ ở giữa.
Khi Thịnh Tửu Lê đang bỏ một phần sách giáo khoa vào ngăn bàn, ánh mắt cô thoáng nhìn qua cái chân đi giày trắng ở lối đi nhỏ đang đạp lên bên cạnh thành ghế của cô kia, ống quần bị kéo ra vài nếp gấp thẳng tắp, tôn lên vẻ mạnh mẽ của đường cong ở mắt cá chân, đó là cảm giác nhanh nhẹn hoạt bát của thiếu niên.
Cô nhìn không chớp mắt, lơ đễnh trong giây lát.
Tư thế của Từ Tấn Uyên tuỳ ý vô cùng, ngang nhiên ngủ bù giấc trong thời gian đọc sách buổi sáng.
Tuy nói Phùng Thiên Dương ngồi cùng bàn với vị đại gia này, nhưng bình thường muốn bắt chéo chân cũng phải nhìn sắc mặt anh.
Khi thấy có người nằm trên bàn, Phùng Thiên Dương tự giác im miệng, ngẩng đầu ưỡn ngực ôm đống sách vở quay về chỗ, ngồi thẳng người, không dám cử động nhiều.
Đinh Diễn cũng quay trở lại chỗ ngồi của mình, mở cặp sách và lục lọi lấy cuốn sách toán học ra.
Cậu quay sang nhìn khối băng lạnh lùng Thịnh Tửu Lê, không thèm mảy may để ý đến việc vừa rồi Thịnh Tửu Lê từ chối đáp lại, nở nụ cười quen thuộc rồi nhắc nhở cô: “Tiết học đầu tiên là Toán học, giáo viên dạy toán thích để cho chúng ta chuẩn bị bài trước sau đó cô sẽ đặt câu hỏi cho mỗi người, tốt nhất là cậu nên xem qua phần kiến thức này trước khi vào học.
“
Thịnh Tửu Lê bị những lời này kéo về thực tại, từ từ ngẩng đầu nhìn Đinh Diễn.
Đinh Diễn cho rằng cô đồng ý nói chuyện, liền nhiệt tình nghiêng người dựa sát lại và hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau ở phía trước tòa nhà văn phòng đấy, cậu còn nhớ tôi và Tấn Uyên không? Chính là người ngồi phía sau cậu đó.”
Thịnh Tửu Lê khẽ đảo mắt, vẫn là cái biểu cảm không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào, không ngừng quá lâu cô liền thu lại ánh mắt, tìm cuốn sách toán để chuẩn bị bài trước.
“…” Lần thứ ba cậu bị từ chối bắt chuyện.
Nụ cười trên mặt Đinh Diễn cứng đờ, trầm mặc một lát, cậu không tiếp tục quấy rầy Thịnh Tửu Lê nữa.
…
Môi trường mới, lớp học mới, bạn học mới, giáo viên mới, đối với họ mà nói, Thịnh Tửu Lê cũng rất mới mẻ.
Là một học sinh chuyển trường, Thịnh Tửu Lê đương nhiên không thể thoát khỏi quy luật bị các giáo viên bộ môn điểm danh, nhưng chỉ là đứng lên và trả lời một số câu hỏi về việc học tập trước đây của cô mà thôi, sau đó mọi thứ lại diễn ra như bình thường.
Đinh Diễn vẫn duy trì trạng thái bạn cùng bàn thân sĩ suốt buổi sáng, chăm chú lắng nghe trong giờ học như thường lệ, tan học liền trò chuyện cùng với các bạn cùng lớp xung quanh, không tuỳ tiện tìm Thịnh Tửu Lê nói chuyện nữa.
Phía sau cũng không có động tĩnh gì khác, bởi vì Từ Tấn Uyên vẫn luôn ngủ bù, Phùng Thiên Dương không dám lỗ mãng, quả thực miệng cậu đã ngứa ngáy muốn nói chuyện lắm rồi nên cũng chạy ra chỗ khác.
Đợi đến buổi trưa tan học, Từ Tấn Uyên xách cặp sách và đồng phục học sinh của mình rời đi, lớp học buổi chiều anh cũng không đến học.
Điều kỳ lạ là không một giáo viên nào hỏi cả, các bạn trong lớp cũng không tố cáo hay bàn tán gì về điều đó, dường như mọi người đã rất quen với hành vi trốn học của anh.
Ngày đầu tiên của quãng đời học sinh cũng coi như kết thúc tốt đẹp.
Trường trung học cơ sở số 1 Thanh Xuyên không hổ là tháp ngà trong số những tháp ngà.
Ngoài môi trường, cơ sở vật chất hoàn thiện và ưu việt ra, năng lực giảng dạy của đoàn đội giáo viên cũng cực kỳ nhanh nhẹn, dứt khoát.
Trải qua ngày sinh hoạt đầu tiên ở trường mới, bầu không khí vẫn còn trộn lẫn dư âm của kì nghỉ hè, các học sinh vẫn chưa hoàn toàn bước vào trạng thái học tập, tiến độ nắm bắt chương trình học của giáo viên đã vượt xa trăm mét, để lại không ít bài tập về nhà sau mỗi giờ học.
Tiếng chuông tan học cuối cùng của buổi chiều vang lên, lớp học trở lại trạng thái náo nhiệt sôi nổi, người này hẹn người kia lát nữa cùng đi đâu đó chơi.
Bây giờ các học sinh ngoại trú lớp 10 và lớp 11 vẫn chưa cần tự học buổi tối, nhưng khi lên lớp 12, cho dù là học sinh ngoại trú hay ở trọ trong trường đều phải tham gia lớp tự học.
Sau khi cất tất cả vở bài tập vào cặp, Thịnh Tửu Lê ôm bộ đồng phục rời khỏi lớp học.
Trạm xe buýt cách đó không xa, ngay bên ven đường đối diện với cổng trường, lúc này đã có rất nhiều học sinh đang xếp hàng chờ ở trạm xe.
Những gia đình có điều kiện thì đưa xe riêng đến đón, đủ kiểu đủ loại xe tạm thời dừng lại, xếp đầy ngoài cổng lớn, học sinh tấp nập qua lại, cảnh tượng lộ ra vẻ chen chúc chật chội.
Thịnh Tửu Lê đứng ở cổng chính liếc nhìn trạm xe, nhanh chóng kéo mũ và đi về hướng ngược lại, đi qua hai ngã tư đường chính là khu vực chủ yếu nối liền giới buôn bán và sinh hoạt ở phía nam thành phố.
Thịnh Tửu Lê đi dạo quanh các cửa hàng và trung tâm mua sắm trên phố, sau khi chụp một vài bức ảnh, cô đi vào tầng một của siêu thị đồ gia dụng, mua một số thứ còn thiếu ở nhà và một xấp giấy Tuyên Thành* rẻ nhất.
Khi cô đi ra từ siêu thị, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống, những ngọn đèn rực rỡ được treo lên ngọn cây, chiếu sáng thành phố với những toà nhà cao tầng san sát nhau, vừa xa hoa lãng phí vừa tàn khốc, lạnh lẽo.
Chú thích:*là một loại giấy mỹ thuật cao cấp, chủ yếu được sử dụng cho thư pháp và hội họa của Trung Quốc
Rời khỏi trung tâm mua sắm và đi về hướng đông, có một chuyến xe buýt chạy thẳng đến hẻm Lý Ngư.
Thịnh Tửu Lê theo chỉ dẫn của bản đồ trên điện thoại đi đến trạm xe buýt, có lẽ do thời gian đã hơi muộn nên không có ai ở trạm, Thịnh Tửu Lê đi qua ngồi trên băng ghế, tìm tai nghe từ cặp sách, vừa nghe nhạc vừa chờ đợi.
Sau khi một bài hát trôi qua, Thịnh Tửu Lê đột nhiên rủ mắt, nhìn chằm chằm mấy bóng người đang tiến lại gần trên mặt đất, mùi thuốc lá cay nồng xộc vào mũi Thịnh Tửu Lê.
Mấy đôi chân của đàn ông mang đầy ý xấu lọt vào tầm mắt của cô.
Một người đàn ông tóc vàng vừa phì phèo khói thuốc trong miệng vừa giật tai nghe Thịnh Tửu Lê: “Này em gái, trong túi có bật lửa không cho anh mượn nào?”
Thịnh Tửu Lê ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nhạt nhẽo nhìn mấy tên cao to thô kệch, ăn mặc lòe loẹt trước mặt, cô lại nhét tai nghe vào tai, cầm đồ đạc đứng dậy rồi đi sang bên cạnh.
“Đứng lại! Anh cho mày đi à?” Người đàn ông tóc vàng lớn tiếng ngăn cản cô, bàn tay vừa béo vừa ngắn vươn ra giữ lấy vai, kéo cô trở lại: “Cha mẹ mày không dạy mày phải lễ phép với người lớn, được hỏi thì phải trả lời hay sao?!”
Thịnh Tửu Lê loạng choạng hai bước, định trở tay hất văng tay của người đàn ông tóc vàng ra, nhưng sức lực của gã rất lớn, chỉ dùng chút lực đã nắm cổ áo xách cô lên: “Anh đây dịu dàng hỏi mày xin cái bật lửa, nhưng mày lại muốn đánh ông đây à… “
Thịnh Tửu Lê hoàn toàn bị khống chế, ngón chân trầy trật chạm mặt đất, dáng vẻ nhỏ con của cô nửa người lơ lửng trên không trung cực kì buồn cười, làm cho mấy tên bật cười ha hả.
“Đại ca, anh mau nhìn mái tóc của cô ta này, đây là cái quái gì vậy ha ha ha ha ha ha…”
Có người bước đến kéo mũ cô xuống.
Người đàn ông tóc vàng thấy vậy càng cười thích chí hơn: “Ôi con mẹ nó, là tiệm cắt tóc nào cắt đây, kỹ thuật còn kém hơn cả ông đây, em gái à, hắn lấy em bao nhiêu tiền, anh giảm giá một nửa thôi, cắt cho em mái tóc úp tô thịnh hành thời thượng nhất hiện nay nha.”
Thịnh Tửu Lê căng thẳng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông tóc vàng, tuyệt nhiên không hề nghĩ đến việc giãy dụa, lợi dụng lúc gã đang đắc chí, cô nắm lấy cánh tay gã hung hăng cắn mạnh xuống.
“Đệch!!” Người đàn ông tóc vàng hét lên một tiếng ngay tại chỗ, mạnh bạo quăng Thịnh Tửu Lê xuống.
Cơ thể trong nháy mắt bị mất thăng bằng, Thịnh Tửu Lê căn bản không kịp đứng vững, cả người thẳng tắp bị quăng ngả về phía sau.
Nhưng cô không bị ngã, không biết từ đâu xuất hiện một bàn tay nâng mũ của cô lên, nặng nề nắm ót cô kéo trở lại, sau đó đỡ cô đứng vững.
Thịnh Tửu Lê vội vàng ôm chặt túi đựng đồ trang điểm, tóc mái chó gặm bị vành mũ đè lên, một nắm tóc nhỏ lỗi thời vểnh lên phía sau.
“Đệch mợ đau chết mất! Con mẹ nó mày cũng mạnh miệng lắm…”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook