Giả Yêu Thành Thật
-
Chương 210: Chiếm đoạt thân thể, nhanh chóng chặt đứt ý nghĩ của cô
Minh Tranh cắn
chặt răng, về sau lại thoáng cười: "Người phụ nữ đầu tiên của tôi có
phải là cô ấy hay không, cô ấy là người rõ ràng nhất."
"Thật không?" Tống Cẩm Trác tiếp lời thay La Văn Anh: "Chỉ là người đàn ông đầu tiên, dựa vào cái gì đòi người khác cân nhắc tới?"
Hai người tranh luận qua lại, không khỏi đem suy nghĩ của La Văn Anh hướng về phía bọn họ, nếu nói chỉ là một buổi tối, khi đó Minh Tranh hết lòng vì việc chung, nếu hoài nghi anh chuẩn bị chu đáo thì oan uổng quá, suy nghĩ một chút dù sao cũng là đàn ông, cung tên đã lên dây, làm sao có thể không bắn, sau nhìn lại phản ứng của anh...
Sắc mặt La Văn Anh khẽ chuyển sang hồng, than thở một câu: "Tôi làm sao biết."
Minh Tranh nghe thế, lửa giận cơ hồ không thể nhịn được: "Em không biết?"
Anh cao giọng, có vẻ như đang trách cô, Tống Cẩm Trác mím chặt môi, La Văn Anh sợ giằng co thêm nữa, Minh Tranh sẽ đem tình tiết đêm đó lôi ra kể hết: "Cẩm Trác, em đi lên trước, anh về sớm nghỉ ngơi một chút, còn anh nữa…" Cô nhìn về phía Minh Tranh: "Anh cũng đừng ở đây mà giả điên, đi nhanh lên."
Tống Cẩm Trác gật đầu, vẫn chưa nói thêm gì, La Văn Anh nhìn anh ngồi vào bên trong xe, sau đó mới đứng thẳng dậy, ánh mắt Tống Cẩm Trác cố định nhìn Minh Tranh, không lập tức rời đi.
Minh Tranh hẳn là ở nơi này canh chừng cô cho tới bây giờ, bóng dáng anh trải dài bên dưới ánh đèn, ánh mắt đìu hiu mất tinh thần, La Văn Anh đi về phía tầng trệt, phía sau truyền đến tiếng động cơ ô tô, cô quay lại phía sau, nhìn thấy Minh Tranh rời đi trước, Tống Cẩm Trác liền theo ở phía sau.
La Văn Anh khẽ lắc đầu, tùy bọn họ đi.
Cô lấy ra chìa khóa từ dưới chỗ cất dấu, La Văn Anh mở cửa vào trong, bảo mẫu quét dọn thật sự quá sạch sẽ, qua bóng dáng soi trên nền gạch có thể thấy một bóng dáng thanh mảnh lạnh lẽo, cô tùy tiện ném cái túi lên trên ghế sa lon, bình thường cô không phải là loại người lười nhác, nhưng lúc này lại không muốn động đậy.
Mở TV trong khách lên, cô nhận được điện thoại của mẹ, La Văn Anh chỉnh âm lượng nhỏ xuống: "Alo, mẹ."
"Vừa mới dùng cơm cùng Cẩm Trác xong?"
"Sao mẹ biết?"
"Ta cùng dì của Cẩm Trác chơi mạt chược, nói về hai người các con, bà ấy có nói hôm nay Cẩm Trác trở về Nghênh An khẳng định chắc chắn sẽ tìm con trước, chúng ta thiếu chút nữa còn đánh cá với nhau đấy." Miệng mẹ La đầy vui vẻ, La Văn Anh ôm cái gối vào trong ngực: "Mẹ."
"Mẹ nói cho con biết, Cẩm Trác là đứa bé ngoan, rất là xứng đôi với con, con cũng đừng khinh suất, nhớ làm cho tốt." Mẹ La còn nói chuyện phiếm với cô thêm đôi ba câu, La Văn Anh ra sức phụ hoạ: "Mẹ, mẹ vẫn còn đang đánh mạt chược sao?"
"Ở đây, hôm nay vận may tốt, cho nên ăn cơm tối xong còn đánh thêm vài ván."
"Vậy mẹ nhớ về sớm một chút."
"Đừng có mà chuyển đề tài, nghe dì của Cẩm Trác nói, Tống gia cũng rất hài lòng về con, nhanh chóng xác định thời gian dẫn Cẩm Trác tới nhà, hai bên gặp nhau, sau còn tính chuyện kết hôn sớm một chút, các con cũng trưởng thành hết rồi."
Không phải vậy sao? Tuổi thanh xuân của cô cứ như vậy trôi đi, cũng nên sớm kết hôn sinh con cái rồi.
La Văn Anh ứng phó mấy câu, cho đến khi bên kia truyền đến tiếng thúc giục, mẹ La mới nôn nóng cúp điện thoại.
Trở về phòng tắm tắm rửa xong, mặc bộ đồ màu trắng ở nhà bước ra ngoài, La Văn Anh tựa vào trước ban công cửa sổ sát đất, ngẫu nhiên còn có thể thấy mấy bóng người di chuyển ở phía tầng trệt hướng đối diện, không giống như cô, một người lẻ loi trơ trọi trong căn phòng lớn.
Bên tai truyền đến một loạt tiếng động lạ, La Văn Anh đột nhiên giật mình, hôm nay mới đổi khóa xong, không phải là trong nhà có trộm chứ?
Cô xoay người một cái tiến về phía trước, nhìn thấy Minh Tranh đang đứng thay giày ở cửa, La Văn Anh giật mình trợn mắt há hốc miệng, trên mặt hiện đầy vẻ khó tin: "Anh?"
"Thật vất vả mới có thể bỏ rơi hắn ta." Minh Tranh liếc nhìn La Văn Anh: "Có gì ăn không? Anh chưa ăn cơm chiều."
Khẩu khí như vậy, tự nhiên giống như là ở nhà. Cũng không phải sao? Qua lại tự nhiên như vậy, không biến chỗ này thành nhà còn tưởng là cái gì?
"Anh vào bằng cách nào?" La Văn Anh nổi giận gầm lên một tiếng, giọng nói phát ra ngoài nghe rất bén nhọn.
Minh Tranh tựa như bị dọa đến sốc, chỉ chỉ cánh cửa kia: "Anh đi vào."
Tay La Văn Anh nắm chặt thành nắm đấm, mắt hận không thể từ trên người anh khoét ra từng cái lỗ, cô bước nhanh tới trước người Minh Tranh, tay lục lọi lung tung trên người anh: "Lấy chìa khóa nhà tôi trả lại đây!"
"Chính em không đóng cửa, em đổi khóa sao anh có chìa khóa được?" Minh Tranh sống chết không thừa nhận, bàn tay La Văn Anh cho vào túi quần anh, một phen với vào nhưng trật chỗ, mu bàn tay tựa như vừa lướt qua bộ phận nhạy cảm, sau đó kỳ dị phát hiện nó đột nhiên trở nên to lớn, chỗ tay chạm vào nóng lên, biến thành cứng rắn, cả khuôn mặt La Văn Anh đỏ lên: "Lưu manh!"
Trong mắt Minh Tranh cũng có chút lúng túng, lại đứng bất động ở đó: "Là em ra tay, làm thế nào người bị trêu chọc lại trở thành lưu manh?"
"Biến đi." Cái gì mà lễ nghi giáo dưỡng, nhìn thấy người như vậy tốt nhất lập tức đuổi cho cút đi, La Văn Anh nheo đôi mắt đẹp: "Minh Tranh, anh cũng thật có năng lực, xem ra tôi có đổi khóa cũng không đối phó được anh."
"Vậy dứt khoát về sau để cho anh đến đây ở đi."
Nếu như là La Văn Anh trước kia còn có thể nhịn lại được, nhưng lúc này tên đã lên dây, hiện tại cô không thể xóa hận được nên mũi tên liền hướng trên người anh đâm tới, Minh Tranh thấy cô giận đến hai vai phát run, anh lướt qua bờ vai La Văn Anh đi tới phòng khách: "Nếu em không tin anh có thể lật cho em xem, trên người anh có mấy chỗ có thể giấu đồ được đâu."
Ánh mắt La Văn Anh giống như kính lúp lần lượt quét trên khắp người anh: "Được, lật lên cho tôi xem."
Minh Tranh gật đầu, đưa tay cởi nút áo sơ mi, vạt áo mở ra, anh lôi kéo xé toạc ra, ném áo về phía La Văn Anh: "Em xem một chút, trên người anh chỗ nào cất giấu chìa khóa nhà em, ồ, còn có quần, anh cởi liền đây."
La Văn Anh bắt lấy áo của anh trong tay, cô đột nhiên lấy lại tinh thần, nghe được tiếng dây kéo kim loại từ từ kéo ra, La Văn Anh bước mấy bước đến cạnh ghế sofa, quơ lấy một cái gối ôm phía trên, không nói hai lời đập vào người Minh Tranh: "Anh năm lần bảy lượt làm như vậy là ý gì? Ỷ vào việc tôi có tình cảm với anh nên tùy tiện coi thường tôi phải không? Muốn cởi quần áo thì đi tìm người phụ nữ khác đi, anh nghĩ muốn làm gì tôi thì làm phải không? Anh, đồ cặn bã, cút cho tôi!"
Cô thật là giận dữ, trước giờ Minh Tranh chưa thấy cô phát hỏa như vậy bao giờ, trên mặt bị nện xuống vài cái, cô lại dùng hết sức, anh thật vất vả mới thuận tay ôm cô vào lòng, nhưng lúc này La Văn Anh bị chọc giận, lộn nhào như sư tử, cô ra sức giẫm lên chân anh, thừa dịp anh bị đau mà né ra, La Văn Anh vung gối ôm lên đánh thẳng lên người Minh Tranh làm cho cả phòng loạn cả lên.
Anh cũng đoán được là mình tới đây sẽ bị đánh, nhưng không nghĩ đến La Văn Anh ra tay thật độc ác, hai tay Minh Tranh ôm lấy đầu, La Văn Anh tức giận không chỉ bởi vì anh xuất hiện ở trước mặt Tống Cẩm Trác, mà còn vì những lời anh nói ra, anh là cố ý, muốn thăm dò thái độ La Văn Anh tới cùng là như thế nào. Nhưng không nghi ngờ chút nào, ngay trước sự hiện diện của Tống Cẩm Trác, cô hoàn toàn phủ nhận quan hệ với anh. Trong lòng Minh Tranh chua xót mờ mịt, hai chân bên dưới vấp vào nhau, cả người bổ nhào về phía trước, “phanh” một tiếng vang lên, cùng lúc cảm thấy đau nhức đánh tới, La Văn Anh ngơ ngẩn nhìn đầu anh nện lên bàn trà, men theo đó thân thể nặng nề ngã xuống mặt đất, cô buông lỏng gối ôm đang cầm chặt trong tay, bên tai vang lên tiếng ong ong, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Cô giận, cô cáu, là bởi vì anh nhẹ nhàng thoải mái có thể phá hoại cuộc sống sinh hoạt vốn dĩ rất thanh tịnh của cô, thay khóa cửa cũng không thể ngăn anh ở bên ngoài, trong lòng La Văn Anh tràn ngập cảm giác vô lực, toàn thân không có chỗ phát tiết.
Minh Tranh lên tiếng kêu đau, lấy tay che phía sau ót, sau đưa lên nhìn thử, trong lòng bàn tay đều là máu.
La Văn Anh sợ hãi kêu lên, giống như có cái gì đó dưới đáy lòng bỗng nhiên vỡ vụn, nước mắt cô rỉ ra mờ ảo, liền cất bước chạy về phòng ngủ.
"Văn Anh…" Minh Tranh vô lực gọi, giãy dụa vài cái mới ngồi dậy, La Văn Anh thấy bộ dáng này của anh liền nhanh chóng đến bên cạnh: "Anh đừng động đậy, tôi đi gọi xe cứu thương."
Minh Tranh thuận thế bắt lấy tay của cô: "Anh nghĩ là em không thèm quan tâm anh sống chết ra sao."
Cô cắn chặt răng không mở miệng, làn môi cũng đang run rẩy, sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch.
Nửa người trên của Minh Tranh không mặc áo, từng giọt máu ồ ồ chảy xuống, tràn qua trên lưng anh, sau lướt xuống eo, nhỏ xuống thảm trải sàn, La Văn Anh lục tìm trong túi xách, vội vội vàng vàng lấy điện thoại di động ra, Minh Tranh đè lại cổ tay của cô: "Anh không sao, em đưa anh đến bệnh viện băng bó lại là tốt rồi."
Vội vàng cầm lấy túi xách cùng chìa khóa xe, La Văn Anh nhặt áo sơ mi của Minh Tranh lên, dìu anh đứng dậy, cô đưa áo cho anh: "Nhanh chóng mặc vào đi, tôi chở anh đi bệnh viện liền."
"Em mặc vào cho anh đi."
La Văn Anh ngẩng đầu, hung hăng ném cái áo trong tay vào trước ngực anh, Minh Tranh đành phải tự xỏ vào rồi đi theo phía sau La Văn Anh.
Dọc theo đường đi, La Văn Anh cố tự trấn định, thấy Minh Tranh mới mặc áo vào, trên vai cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, xem ra miệng vết thương không nhỏ, cô nắm chặt tay lái, tay không tự chủ bóp chặt lại, cánh tay mãnh khảnh run rẩy, môi Minh Tranh trở nên nhợt nhạt, cười nhạo nói: "Ở nhà em bị đả thương tới mấy lần, một lần là bị phỏng, một lần là bị em cắn bị thương, hiện tại lại..."
La Văn Anh không có tâm tư nói giỡn cùng anh: "Cho nên, về sau anh tránh xa nhà tôi ra."
Minh Tranh há miệng thở dốc, không thể không trầm mặc dựa người vào lưng ghế.
Đến bệnh viện yêu cầu khám gấp, bác sĩ nói cần phải khâu vết thương, La Văn Anh tưởng tượng tới cảnh cây kim dài xuyên qua da thịt, cứ thế đứng yên ở bên cạnh không dám lên tiếng, lúc khâu vết thương lại càng không dám nhìn, cô đi chuẩn bị thủ tục xong xuôi, bảo là muốn để Minh Tranh ở lại quan sát thêm.
Lúc La Văn Anh đi vào phòng bệnh, Minh Tranh nằm ở trên giường, đã thay quần áo bệnh nhân, trên đầu quấn băng vải, La Văn Anh khó nén vẻ xấu hổ trong mắt: "Nếu anh không thật quá đáng, tôi cũng sẽ không đuổi đánh anh."
"Em nói xem anh quá đáng chỗ nào?" Minh Tranh mệt mỏi dựa vào đầu giường.
La Văn Anh đứng ở cuối giường: "Tôi gọi điện thoại nói bác gái tới đây cùng anh, anh còn chưa ăn cơm, tôi đi đặt cho anh một phần cơm."
Lúc cô định xoay người đi, Minh Tranh mở miệng từ chối: "Không cần phải gọi điện thoại cho mẹ anh, em muốn về nghỉ thì cứ về đi."
La Văn Anh thở dài: "Anh còn phải đợi chuyền thêm hai chai nước."
Minh Tranh quay người lại: "Sức khỏe bà gần đây không tốt, không cần thiết phải tới đây lo lắng thêm nữa."
Bên tai truyền đến tiếng bước chân đi ra ngoài, còn nghe rõ tiếng đóng cửa, Minh Tranh lăn qua ngồi dậy, không còn thấy bóng dáng La Văn Anh đứng đó, môi Minh Tranh mím chặt lại, cuối cùng cũng nằm xuống.
Không bao lâu sau, La Văn Anh cầm thức ăn trở lại cửa phòng bệnh, nghe bên trong chuyền ra tiếng nói.
"Tại sao không có người nhà chăm sóc?"
"Ừ." Minh Tranh không nói nhiều, hừ nhẹ một tiếng.
"Như vậy rất nguy hiểm, anh nên gọi thông báo cho người trong nhà biết đi."
"Cuối cùng cô có định cắm vào hay không?" Giọng nói của Minh Tranh lộ vẻ không kiên nhẫn.
Y tá nghe nói như vậy, sắc mặt ửng hồng: "Được rồi, anh chú ý quan sát một chút, có chuyện gì thì rung chuông."
"Ừ."
Từ nhỏ La Văn Anh đã có thói quen được che chở, nghĩ đến gia cảnh Minh Tranh, đến lúc anh sinh bệnh còn phải ra vẻ cứng rắn một mình, nơi nào đó dưới đáy lòng La Văn Anh lại mềm nhũn, cô lắc đầu, đẩy cửa vào trong.
"Đây là người nhà của anh? Nhanh chóng lại đây xem." Y tá hoàn thành xong công việc chuẩn bị rời đi. La Văn Anh mở bịch đồ ăn ra, lấy hộp đóng gói đặt lên trên tủ phía đầu giường Minh Tranh: "Ngồi dậy ăn chút đi."
"Mua cái gì?" Ánh mắt Minh Tranh sáng lên.
"Biết rõ sở thích của anh, đều là món anh thích ăn." La Văn Anh đáp lại một câu, vô thức làm cho người khác cảm thấy rất thân mật, y tá cười cười đi ra ngoài, Minh Tranh ngồi dậy, cẩn thận dè dặt đón lấy hộp cơm trong tay La Văn Anh, ánh mắt chớp chớp thỏa mãn, gương mặt tuấn tú của anh sáng lên. La Văn Anh ngồi cạnh giường bệnh, nhìn bộ dáng anh tập trung ăn uống. Bên trong gian phòng yên tĩnh không một tiếng động, Minh Tranh thật đói bụng, La Văn Anh liếc nhìn người ngồi trước mắt, một tay cần tay trái của anh đặt xuống: "Đừng giơ quá cao, cẩn thận máu bị hút ngược lại lên bình chuyền nước."
Cô ngồi xuống mép giường, nhận lấy hộp cơm trong tay anh, thay anh bưng, Minh Tranh liền ăn cơm xong, La Văn Anh dọn dẹp thỏa đáng xong mới ngồi lại xuống ghế "Muốn xem tivi không?"
Anh lắc đầu: "Anh muốn nhìn em một chút."
La Văn Anh xoay mặt chỗ khác: "Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi canh chừng cho."
"Em không phải về nhà sao?"
La Văn Anh bĩu môi một cái: "Đừng làm bộ làm tịch, mau ngủ đi."
Minh Tranh cười khẽ mấy tiếng, La Văn Anh chú ý nhìn ngũ quan tuấn tú của người đàn ông trước mắt, Minh Tranh kiềm chế không nổi, lồng ngực nhấp nhô: "Anh thật cao hứng..."
"Anh là tự ngược chính mình."
Minh Tranh không quan tâm: "Em nói gì cũng được."
La Văn Anh mở ti vi lên, muốn ngăn ngừa sự lúng túng không cần thiết, Minh Tranh nằm nghiêng nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, La Văn Anh ngồi ở đó không nhúc nhích, trừ một lần đứng dậy ấn chuông. Tay chân dần dần trở nên uể oải mệt mỏi, Minh Tranh ngủ say sưa. Kim chuyền nước trên mu bàn tay được tháo ra lúc nào cũng không biết.
Hôm sau, Minh Tranh bị một loạt âm thanh nhỏ nhặt đánh thức, anh lim dim mở mắt, trong miệng phát ra thanh âm: "Văn Anh."
"Minh Tranh, tỉnh dậy."
Anh giật mình một cái, tựa như bị kéo ra: "Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây?"
"Sáng nay nhận được điện thoại của Văn Anh, nói con ở bệnh viện, đi rửa mặt đi, mẹ có làm bữa sáng mang tới."
Minh Tranh nhìn xung quanh bốn phía, ánh mắt rời rạc: "Cô ấy đi lúc nào?"
"Mẹ cũng không biết, chắc là buổi sáng, con bé dùng điện thoại di động của con gọi về số điện thoại nhà."
Minh Tranh nằm lại trên giường, bị vỡ đầu vốn cũng không phải là chuyện lớn, không nghĩ tới tự nhiên thấy hai người tiến vào đây, người trước mặt nâng cao cái bụng to, người phía sau đang mẫu mực ra sức đánh giá phòng bệnh.
"Anh."
Minh Thành Hữu ở phía sau nói thêm một câu: "Gọi anh cả không được sao."
Bao nhiêu tuổi rồi, còn giữ cách xưng hô kiểu này? Phó Nhiễm hoàn toàn không quan tâm tới phản ứng của anh, Minh Thành Hữu đưa tay để giỏ trái cây lên tủ đầu giường. Minh Tranh kéo căng khuôn mặt: "Sao hai người lại biết anh ở đây?"
"Hôm nay mẹ nói không tới Y Vân thủ phủ, do anh có chuyện."
"Cũng không phải chuyện lớn gì."
"Ui…" Minh Thành Hữu vừa bước qua thì nhìn thấy: "Bị thương thành như vậy, còn quấn quanh đầu như cái bánh chưng, lão đại, anh trêu ghẹo ai vậy?"
Tuy so ra thì Minh Thành Hữu lại lớn hơn Minh Tranh một chút, nhưng cách xưng hô đều là quán tính, đã quen chẳng muốn sửa đổi.
Phó Nhiễm trừng anh một cái.
Thần sắc Minh Tranh vẫn như cũ, cũng không nói nhiều lời, nhìn bụng Phó Nhiễm nói: "Bây giờ em đi lại không tiện, đừng có hở chút lại chạy ra ngoài."
"Anh, anh yên tâm đi, em biết rồi."
Minh Thành Hữu vừa nghe hai chữ này, nhìn lại Minh Tranh một chút, quay qua bà xã bên cạnh nói: "Đi ra ngoài tìm xem mẹ em đang làm gì."
"Bà không phải mẹ anh?" Phó Nhiễm cãi lại.
Miệng Minh Thành Hữu nhếch lên: "Anh ngồi ở đây, tận hưởng một chút khí lạnh."
Thấy bóng dáng Phó Nhiễm biến mất ở ngưỡng cửa, Minh Thành Hữu kéo ghế dựa ra ngồi ở bên giường Minh Tranh: "Anh định làm trò gì mà nằm ở đây diễn khổ nhục kế."
"Tôi không có tâm tư rảnh rỗi mà tranh luận với cậu."
Minh Thành Hữu nhấc chân lên, người đàn ông mang bộ dạng đẹp cũng là yêu nghiệt, giống như anh, xưa nay ở Nghênh An được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam, đi đến đâu là đào hoa đến đó: "Tôi nghe Phó Nhiễm nói chuyện anh cùng La Văn Anh vẫn chưa tới đâu hả? Anh có ra sức nắm bắt không?"
"Cậu quản chuyện của tôi làm cái gì, tôi sẽ không chạy về cạy góc tường nhà cậu."
Câu nói của Minh Tranh có hàm ý khác nữa, sao Minh Thành Hữu lại không hiểu, anh cười một cách trong sáng: "Tôi sợ anh sao? Nếu là thật có thể thành công, sao mấy năm trước không làm gì đi?"
Thấy sắc mặt Minh Tranh từ từ trầm xuống, Minh Thành Hữu che giấu nụ cười: "Không đùa giỡn với anh nữa, kỳ thật muốn trói chặt một người phụ nữ rất dễ dàng."
Lông mày của Minh Tranh giãn ra, Minh Thành Hữu che miệng, nghiêng người qua nói: "Anh đem cô ấy biến thành người của anh, chỉ sợ tạm thời sẽ không dễ nghe lời, nên trước hết chiếm lấy thân thể, cô ấy còn có thể có tâm tư khác sao? Nghe nói cô ấy gần đây kết giao cùng công tử họ Tống, anh đem cô ấy giữ chặt lại, nếu như cô ấy thật có ý tưởng kia cũng không thể không bị chặt đứt."
Ngay giữa hai hàng lông mày Minh Tranh càng căng lên, thân thể Minh Thành Hữu dựa trở lại ghế: "Hai người lôi lôi kéo kéo như vậy, chơi trò anh trốn tôi đuổi, anh đuổi tôi trốn đến khi nào dừng, đây là phương pháp tốc chiến tốc thắng tốt nhất."
"Nhưng hiện tại cô ấy muốn phủi sạch sẽ mối quan hệ với tôi."
"Chỉ cần anh không muốn phủi sạch hết với cô ấy là được." Minh Thành Hữu tranh thủ dùng chiêu dẹp bỏ tình địch tiềm ẩn thứ nhất, chính là nhanh chóng thay anh ta thu phục người con gái anh ta thương nhớ: "Anh nói là không có cơ hội xuống tay thật sao? Chuyện này rất dễ dàng, nếu lúc cô ấy không muốn mà anh dùng sức mạnh ngược lại sẽ đưa tới phản cảm, tạo cơ hội say rượu mất lý trí là tốt nhất."
Minh Tranh nhìn Minh Thành Hữu chằm chằm không nói gì. Tựa như đang suy ngẫm.
"Dù sao ngày hôm sau tỉnh lại ăn cũng đã ăn rồi, cô ấy còn có thể làm gì anh, nhiều lắm là ăn ngược lại." Minh Thành Hữu nghĩ đến một buổi sáng sớm ngày đó, khuôn mặt Phó Nhiễm căm giận, lúc này nhớ tới lại buồn cười: "Hơn nữa hai người cũng đâu phải là lần đầu tiên?"
Minh Tranh lên tiếng hừ lạnh: "Nghe ý của cậu, có vẻ rất thành thạo."
"Chớ ra vẻ giống như ăn thuốc súng, tôi đây chính là đang giúp anh." Tiếng nói Minh Thành Hữu vừa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng cười, ngay sau đó Phó Nhiễm cùng Triệu lan một trước một sau đi vào: "Hai người các anh đang nói gì đấy?"
Minh Tranh giành nói trước: "Không có gì, trao đổi một chút."
Phó Nhiễm ưỡn bụng đi tới bên người Minh Thành Hữu, cánh tay tự nhiên choàng qua cổ anh, Minh Thành Hữu ngẩng đầu, một cánh tay ôm Phó Nhiễm vào trong ngực: "Anh đang dạy lão đại cách theo đuổi con gái."
"Anh thì có chủ ý gì tốt?"
"Mỏi mắt chờ xem đi."
Lúc La Văn Anh tới, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đều không ở đây, Triệu Lan ngồi cạnh giường bệnh, Minh Tranh nghe được tiếng bước chân liền mở mắt ra, miệng mới gọi ra hai chữ Văn Anh thì bị một loạt giọng nói khác bao phủ: "Lão đại, chúng tôi tới thăm anh!"
Tiểu Chu mặc quần bò trực tiếp nhảy vào, bên cạnh có Tạ Nam đi theo.
"Bác gái."
"Bác gái."
Mấy người lần lượt bắt chuyện qua, Triệu Lan nhanh chóng đứng dậy chào hỏi: "Văn Anh, mau tới ngồi, các con cũng ngồi đi."
Minh Tranh gần như nhảy dựng lên, thấy Tạ Nam theo ở phía sau, sắc mặt khẽ biến thành âm u, anh không tin La Văn Anh không nhận ra Tạ Nam có tâm tư khác với anh, lúc này còn mang cô ta tới bệnh viện, không phải muốn làm anh tức chết thì là làm cái gì?
"Cô gái này nhìn rất quen mặt, Minh Tranh, có lần con uống rượu say, là cô ấy đưa con về nhà đúng không?"
Sắc mặt Tạ Nam ửng hồng, Tiểu Chu quay mặt đi cười lành lạnh, còn La Văn Anh lại là khuôn mặt không cần quan tâm. Minh Tranh không trả lời Triệu Lan, Tạ Nam đi tới bên cạnh giường anh: "Lão đại, đầu của anh làm sao bị thương thành như vậy? Gặp ăn cướp sao?"
Minh Tranh mím chặt môi, đôi mắt không hề chớp nhìn La Văn Anh. La Văn Anh ho nhẹ một tiếng: "Lúc tan việc gặp được Tiểu Chu, biết rõ anh ở bệnh viện này cho nên nói muốn đại diện công ty tới ‘an ủi anh’, vừa lúc Tạ thư ký cũng ở đó, không kìm được quan tâm, liền cùng đi đến đây."
Ẩn ý, là Tạ Nam muốn đi theo.
Tạ Nam thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt.
Mọi người không ở lại phòng bệnh lâu, La Văn Anh biết vết thương của Minh Tranh cũng không có gì đáng lo ngại, cùng Triệu Lan nói mấy câu sau đó mới rời đi.
Bên trong phòng bệnh khôi phục lại không khí yên tĩnh, La Văn Anh đi với Tiểu Chu và Tạ Nam về phía bãi đỗ xe, lấy xe chở các cô đi được một đoạn, Tạ Nam ra hiệu muốn dừng xe ở phía trước: "Bạn bè tôi hẹn tôi ăn cơm ở đây, La quản lý, cho tôi xuống đây là được."
"Ừ." La Văn Anh ngừng xe để Tạ Nam đi xuống.
Tiểu Chu quan sát bóng dáng biến mất ở phía sau kính chiếu hậu: "Eve, tám phần là Tạ Nam trở lại bệnh viện."
La Văn Anh từ chối cho ý kiến, cười cười cho xe chạy tiếp. Trong lòng Minh Tranh cất giấu Phó Nhiễm, ngay cả cô đều không thể đi vào trong, chỉ bằng Tạ Nam thôi sao?
Qua ngày hôm sau đồng nghiệp công ty lại có buổi tụ họp, Minh Tranh nhớ được ngày ra khỏi viện anh không đi đến Hào Khôn, lời Minh Thành Hữu nói thường xuyên xoay tít ở trong đầu anh, mới đầu còn có chút ý muốn chống cự, dần dần câu nói kia “trước đem người chiếm đoạt, tâm tư từ từ sẽ trở lại” càng lúc càng chiếm vị trí chủ đạo.
Minh Tranh tựa trước cửa sổ, thấy bóng đêm mông lung rơi vào tấm màn đen, anh biết rõ mỗi khi liên hoan trở về, La Văn Anh đều sẽ uống rượu, hơn nữa lần này thăng chức, chỉ riêng việc chúc mừng, những đồng nghiệp khác sao có thể bỏ qua cơ hội chuốc rượu. Minh Tranh cầm điện thoại di động khép khép mở mở, tựa như đang do dự, vừa tựa như đang nghĩ tới chuyện trọng yếu gì đó. Sau một lúc lâu, anh bấm số điện thoại Tiểu Chu, biết được quả nhiên La Văn Anh đã uống rất nhiều.
"Lão đại, những người đó thật không hiểu chuyện, cứ bắt Eve uống rượu, chán chết." Giọng Tiểu Chu nói chuyện cao vút, ánh mắt Minh Tranh nhanh chóng sáng lên: "Tôi biết, vẫn đang ở chỗ cũ hả?"
"Vâng."
Minh Tranh lái xe tới quán rượu, Tiểu Chu đỡ La Văn Anh đang lung la lung lay ra ngoài, thấy anh, Tiểu Chu vội vàng quơ tay gọi: "Lão đại, ở đây!"
Minh Tranh đến gần mấy bước, tiếp nhận La Văn Anh từ trong tay Tiểu Chu: "Làm thế nào uống tới như vậy?" Trong lòng lại có tiếng vọng lại, uống nhiều vậy mới dễ làm việc.
Tiểu Chu liến thoắng không ngừng oán trách, còn đề nghị Minh Tranh trừ tiền lương những người đó đi, Minh Tranh dìu La Văn Anh vào xe: "Dài dòng, cô cũng về đi thôi, tôi đưa cô ấy về."
Tiểu Chu quan sát ánh mắt mơ mơ màng màng của La Văn Anh, cẩn thận dè dặt hỏi một câu: "Eve, chị không sao chứ?"
Sau này cô nghĩ lại, phải gọi điện thoại cho Tống Cẩm Trác mới phải, chẳng qua cô không số của anh ta. Minh Tranh nâng cửa kính xe lên: "Đưa cô ấy về nhà còn có thể xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Chu nghĩ thầm, dù sao Minh Tranh cũng là một người đứng đắn, trong ngày thường mặt mày lạnh nhạt, muốn nói một câu đều phải quan sát tâm tình của anh, người như vậy chắc cũng sẽ có nhân cách cao thượng đúng không?
"Thật không?" Tống Cẩm Trác tiếp lời thay La Văn Anh: "Chỉ là người đàn ông đầu tiên, dựa vào cái gì đòi người khác cân nhắc tới?"
Hai người tranh luận qua lại, không khỏi đem suy nghĩ của La Văn Anh hướng về phía bọn họ, nếu nói chỉ là một buổi tối, khi đó Minh Tranh hết lòng vì việc chung, nếu hoài nghi anh chuẩn bị chu đáo thì oan uổng quá, suy nghĩ một chút dù sao cũng là đàn ông, cung tên đã lên dây, làm sao có thể không bắn, sau nhìn lại phản ứng của anh...
Sắc mặt La Văn Anh khẽ chuyển sang hồng, than thở một câu: "Tôi làm sao biết."
Minh Tranh nghe thế, lửa giận cơ hồ không thể nhịn được: "Em không biết?"
Anh cao giọng, có vẻ như đang trách cô, Tống Cẩm Trác mím chặt môi, La Văn Anh sợ giằng co thêm nữa, Minh Tranh sẽ đem tình tiết đêm đó lôi ra kể hết: "Cẩm Trác, em đi lên trước, anh về sớm nghỉ ngơi một chút, còn anh nữa…" Cô nhìn về phía Minh Tranh: "Anh cũng đừng ở đây mà giả điên, đi nhanh lên."
Tống Cẩm Trác gật đầu, vẫn chưa nói thêm gì, La Văn Anh nhìn anh ngồi vào bên trong xe, sau đó mới đứng thẳng dậy, ánh mắt Tống Cẩm Trác cố định nhìn Minh Tranh, không lập tức rời đi.
Minh Tranh hẳn là ở nơi này canh chừng cô cho tới bây giờ, bóng dáng anh trải dài bên dưới ánh đèn, ánh mắt đìu hiu mất tinh thần, La Văn Anh đi về phía tầng trệt, phía sau truyền đến tiếng động cơ ô tô, cô quay lại phía sau, nhìn thấy Minh Tranh rời đi trước, Tống Cẩm Trác liền theo ở phía sau.
La Văn Anh khẽ lắc đầu, tùy bọn họ đi.
Cô lấy ra chìa khóa từ dưới chỗ cất dấu, La Văn Anh mở cửa vào trong, bảo mẫu quét dọn thật sự quá sạch sẽ, qua bóng dáng soi trên nền gạch có thể thấy một bóng dáng thanh mảnh lạnh lẽo, cô tùy tiện ném cái túi lên trên ghế sa lon, bình thường cô không phải là loại người lười nhác, nhưng lúc này lại không muốn động đậy.
Mở TV trong khách lên, cô nhận được điện thoại của mẹ, La Văn Anh chỉnh âm lượng nhỏ xuống: "Alo, mẹ."
"Vừa mới dùng cơm cùng Cẩm Trác xong?"
"Sao mẹ biết?"
"Ta cùng dì của Cẩm Trác chơi mạt chược, nói về hai người các con, bà ấy có nói hôm nay Cẩm Trác trở về Nghênh An khẳng định chắc chắn sẽ tìm con trước, chúng ta thiếu chút nữa còn đánh cá với nhau đấy." Miệng mẹ La đầy vui vẻ, La Văn Anh ôm cái gối vào trong ngực: "Mẹ."
"Mẹ nói cho con biết, Cẩm Trác là đứa bé ngoan, rất là xứng đôi với con, con cũng đừng khinh suất, nhớ làm cho tốt." Mẹ La còn nói chuyện phiếm với cô thêm đôi ba câu, La Văn Anh ra sức phụ hoạ: "Mẹ, mẹ vẫn còn đang đánh mạt chược sao?"
"Ở đây, hôm nay vận may tốt, cho nên ăn cơm tối xong còn đánh thêm vài ván."
"Vậy mẹ nhớ về sớm một chút."
"Đừng có mà chuyển đề tài, nghe dì của Cẩm Trác nói, Tống gia cũng rất hài lòng về con, nhanh chóng xác định thời gian dẫn Cẩm Trác tới nhà, hai bên gặp nhau, sau còn tính chuyện kết hôn sớm một chút, các con cũng trưởng thành hết rồi."
Không phải vậy sao? Tuổi thanh xuân của cô cứ như vậy trôi đi, cũng nên sớm kết hôn sinh con cái rồi.
La Văn Anh ứng phó mấy câu, cho đến khi bên kia truyền đến tiếng thúc giục, mẹ La mới nôn nóng cúp điện thoại.
Trở về phòng tắm tắm rửa xong, mặc bộ đồ màu trắng ở nhà bước ra ngoài, La Văn Anh tựa vào trước ban công cửa sổ sát đất, ngẫu nhiên còn có thể thấy mấy bóng người di chuyển ở phía tầng trệt hướng đối diện, không giống như cô, một người lẻ loi trơ trọi trong căn phòng lớn.
Bên tai truyền đến một loạt tiếng động lạ, La Văn Anh đột nhiên giật mình, hôm nay mới đổi khóa xong, không phải là trong nhà có trộm chứ?
Cô xoay người một cái tiến về phía trước, nhìn thấy Minh Tranh đang đứng thay giày ở cửa, La Văn Anh giật mình trợn mắt há hốc miệng, trên mặt hiện đầy vẻ khó tin: "Anh?"
"Thật vất vả mới có thể bỏ rơi hắn ta." Minh Tranh liếc nhìn La Văn Anh: "Có gì ăn không? Anh chưa ăn cơm chiều."
Khẩu khí như vậy, tự nhiên giống như là ở nhà. Cũng không phải sao? Qua lại tự nhiên như vậy, không biến chỗ này thành nhà còn tưởng là cái gì?
"Anh vào bằng cách nào?" La Văn Anh nổi giận gầm lên một tiếng, giọng nói phát ra ngoài nghe rất bén nhọn.
Minh Tranh tựa như bị dọa đến sốc, chỉ chỉ cánh cửa kia: "Anh đi vào."
Tay La Văn Anh nắm chặt thành nắm đấm, mắt hận không thể từ trên người anh khoét ra từng cái lỗ, cô bước nhanh tới trước người Minh Tranh, tay lục lọi lung tung trên người anh: "Lấy chìa khóa nhà tôi trả lại đây!"
"Chính em không đóng cửa, em đổi khóa sao anh có chìa khóa được?" Minh Tranh sống chết không thừa nhận, bàn tay La Văn Anh cho vào túi quần anh, một phen với vào nhưng trật chỗ, mu bàn tay tựa như vừa lướt qua bộ phận nhạy cảm, sau đó kỳ dị phát hiện nó đột nhiên trở nên to lớn, chỗ tay chạm vào nóng lên, biến thành cứng rắn, cả khuôn mặt La Văn Anh đỏ lên: "Lưu manh!"
Trong mắt Minh Tranh cũng có chút lúng túng, lại đứng bất động ở đó: "Là em ra tay, làm thế nào người bị trêu chọc lại trở thành lưu manh?"
"Biến đi." Cái gì mà lễ nghi giáo dưỡng, nhìn thấy người như vậy tốt nhất lập tức đuổi cho cút đi, La Văn Anh nheo đôi mắt đẹp: "Minh Tranh, anh cũng thật có năng lực, xem ra tôi có đổi khóa cũng không đối phó được anh."
"Vậy dứt khoát về sau để cho anh đến đây ở đi."
Nếu như là La Văn Anh trước kia còn có thể nhịn lại được, nhưng lúc này tên đã lên dây, hiện tại cô không thể xóa hận được nên mũi tên liền hướng trên người anh đâm tới, Minh Tranh thấy cô giận đến hai vai phát run, anh lướt qua bờ vai La Văn Anh đi tới phòng khách: "Nếu em không tin anh có thể lật cho em xem, trên người anh có mấy chỗ có thể giấu đồ được đâu."
Ánh mắt La Văn Anh giống như kính lúp lần lượt quét trên khắp người anh: "Được, lật lên cho tôi xem."
Minh Tranh gật đầu, đưa tay cởi nút áo sơ mi, vạt áo mở ra, anh lôi kéo xé toạc ra, ném áo về phía La Văn Anh: "Em xem một chút, trên người anh chỗ nào cất giấu chìa khóa nhà em, ồ, còn có quần, anh cởi liền đây."
La Văn Anh bắt lấy áo của anh trong tay, cô đột nhiên lấy lại tinh thần, nghe được tiếng dây kéo kim loại từ từ kéo ra, La Văn Anh bước mấy bước đến cạnh ghế sofa, quơ lấy một cái gối ôm phía trên, không nói hai lời đập vào người Minh Tranh: "Anh năm lần bảy lượt làm như vậy là ý gì? Ỷ vào việc tôi có tình cảm với anh nên tùy tiện coi thường tôi phải không? Muốn cởi quần áo thì đi tìm người phụ nữ khác đi, anh nghĩ muốn làm gì tôi thì làm phải không? Anh, đồ cặn bã, cút cho tôi!"
Cô thật là giận dữ, trước giờ Minh Tranh chưa thấy cô phát hỏa như vậy bao giờ, trên mặt bị nện xuống vài cái, cô lại dùng hết sức, anh thật vất vả mới thuận tay ôm cô vào lòng, nhưng lúc này La Văn Anh bị chọc giận, lộn nhào như sư tử, cô ra sức giẫm lên chân anh, thừa dịp anh bị đau mà né ra, La Văn Anh vung gối ôm lên đánh thẳng lên người Minh Tranh làm cho cả phòng loạn cả lên.
Anh cũng đoán được là mình tới đây sẽ bị đánh, nhưng không nghĩ đến La Văn Anh ra tay thật độc ác, hai tay Minh Tranh ôm lấy đầu, La Văn Anh tức giận không chỉ bởi vì anh xuất hiện ở trước mặt Tống Cẩm Trác, mà còn vì những lời anh nói ra, anh là cố ý, muốn thăm dò thái độ La Văn Anh tới cùng là như thế nào. Nhưng không nghi ngờ chút nào, ngay trước sự hiện diện của Tống Cẩm Trác, cô hoàn toàn phủ nhận quan hệ với anh. Trong lòng Minh Tranh chua xót mờ mịt, hai chân bên dưới vấp vào nhau, cả người bổ nhào về phía trước, “phanh” một tiếng vang lên, cùng lúc cảm thấy đau nhức đánh tới, La Văn Anh ngơ ngẩn nhìn đầu anh nện lên bàn trà, men theo đó thân thể nặng nề ngã xuống mặt đất, cô buông lỏng gối ôm đang cầm chặt trong tay, bên tai vang lên tiếng ong ong, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Cô giận, cô cáu, là bởi vì anh nhẹ nhàng thoải mái có thể phá hoại cuộc sống sinh hoạt vốn dĩ rất thanh tịnh của cô, thay khóa cửa cũng không thể ngăn anh ở bên ngoài, trong lòng La Văn Anh tràn ngập cảm giác vô lực, toàn thân không có chỗ phát tiết.
Minh Tranh lên tiếng kêu đau, lấy tay che phía sau ót, sau đưa lên nhìn thử, trong lòng bàn tay đều là máu.
La Văn Anh sợ hãi kêu lên, giống như có cái gì đó dưới đáy lòng bỗng nhiên vỡ vụn, nước mắt cô rỉ ra mờ ảo, liền cất bước chạy về phòng ngủ.
"Văn Anh…" Minh Tranh vô lực gọi, giãy dụa vài cái mới ngồi dậy, La Văn Anh thấy bộ dáng này của anh liền nhanh chóng đến bên cạnh: "Anh đừng động đậy, tôi đi gọi xe cứu thương."
Minh Tranh thuận thế bắt lấy tay của cô: "Anh nghĩ là em không thèm quan tâm anh sống chết ra sao."
Cô cắn chặt răng không mở miệng, làn môi cũng đang run rẩy, sắc mặt đã chuyển sang trắng bệch.
Nửa người trên của Minh Tranh không mặc áo, từng giọt máu ồ ồ chảy xuống, tràn qua trên lưng anh, sau lướt xuống eo, nhỏ xuống thảm trải sàn, La Văn Anh lục tìm trong túi xách, vội vội vàng vàng lấy điện thoại di động ra, Minh Tranh đè lại cổ tay của cô: "Anh không sao, em đưa anh đến bệnh viện băng bó lại là tốt rồi."
Vội vàng cầm lấy túi xách cùng chìa khóa xe, La Văn Anh nhặt áo sơ mi của Minh Tranh lên, dìu anh đứng dậy, cô đưa áo cho anh: "Nhanh chóng mặc vào đi, tôi chở anh đi bệnh viện liền."
"Em mặc vào cho anh đi."
La Văn Anh ngẩng đầu, hung hăng ném cái áo trong tay vào trước ngực anh, Minh Tranh đành phải tự xỏ vào rồi đi theo phía sau La Văn Anh.
Dọc theo đường đi, La Văn Anh cố tự trấn định, thấy Minh Tranh mới mặc áo vào, trên vai cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, xem ra miệng vết thương không nhỏ, cô nắm chặt tay lái, tay không tự chủ bóp chặt lại, cánh tay mãnh khảnh run rẩy, môi Minh Tranh trở nên nhợt nhạt, cười nhạo nói: "Ở nhà em bị đả thương tới mấy lần, một lần là bị phỏng, một lần là bị em cắn bị thương, hiện tại lại..."
La Văn Anh không có tâm tư nói giỡn cùng anh: "Cho nên, về sau anh tránh xa nhà tôi ra."
Minh Tranh há miệng thở dốc, không thể không trầm mặc dựa người vào lưng ghế.
Đến bệnh viện yêu cầu khám gấp, bác sĩ nói cần phải khâu vết thương, La Văn Anh tưởng tượng tới cảnh cây kim dài xuyên qua da thịt, cứ thế đứng yên ở bên cạnh không dám lên tiếng, lúc khâu vết thương lại càng không dám nhìn, cô đi chuẩn bị thủ tục xong xuôi, bảo là muốn để Minh Tranh ở lại quan sát thêm.
Lúc La Văn Anh đi vào phòng bệnh, Minh Tranh nằm ở trên giường, đã thay quần áo bệnh nhân, trên đầu quấn băng vải, La Văn Anh khó nén vẻ xấu hổ trong mắt: "Nếu anh không thật quá đáng, tôi cũng sẽ không đuổi đánh anh."
"Em nói xem anh quá đáng chỗ nào?" Minh Tranh mệt mỏi dựa vào đầu giường.
La Văn Anh đứng ở cuối giường: "Tôi gọi điện thoại nói bác gái tới đây cùng anh, anh còn chưa ăn cơm, tôi đi đặt cho anh một phần cơm."
Lúc cô định xoay người đi, Minh Tranh mở miệng từ chối: "Không cần phải gọi điện thoại cho mẹ anh, em muốn về nghỉ thì cứ về đi."
La Văn Anh thở dài: "Anh còn phải đợi chuyền thêm hai chai nước."
Minh Tranh quay người lại: "Sức khỏe bà gần đây không tốt, không cần thiết phải tới đây lo lắng thêm nữa."
Bên tai truyền đến tiếng bước chân đi ra ngoài, còn nghe rõ tiếng đóng cửa, Minh Tranh lăn qua ngồi dậy, không còn thấy bóng dáng La Văn Anh đứng đó, môi Minh Tranh mím chặt lại, cuối cùng cũng nằm xuống.
Không bao lâu sau, La Văn Anh cầm thức ăn trở lại cửa phòng bệnh, nghe bên trong chuyền ra tiếng nói.
"Tại sao không có người nhà chăm sóc?"
"Ừ." Minh Tranh không nói nhiều, hừ nhẹ một tiếng.
"Như vậy rất nguy hiểm, anh nên gọi thông báo cho người trong nhà biết đi."
"Cuối cùng cô có định cắm vào hay không?" Giọng nói của Minh Tranh lộ vẻ không kiên nhẫn.
Y tá nghe nói như vậy, sắc mặt ửng hồng: "Được rồi, anh chú ý quan sát một chút, có chuyện gì thì rung chuông."
"Ừ."
Từ nhỏ La Văn Anh đã có thói quen được che chở, nghĩ đến gia cảnh Minh Tranh, đến lúc anh sinh bệnh còn phải ra vẻ cứng rắn một mình, nơi nào đó dưới đáy lòng La Văn Anh lại mềm nhũn, cô lắc đầu, đẩy cửa vào trong.
"Đây là người nhà của anh? Nhanh chóng lại đây xem." Y tá hoàn thành xong công việc chuẩn bị rời đi. La Văn Anh mở bịch đồ ăn ra, lấy hộp đóng gói đặt lên trên tủ phía đầu giường Minh Tranh: "Ngồi dậy ăn chút đi."
"Mua cái gì?" Ánh mắt Minh Tranh sáng lên.
"Biết rõ sở thích của anh, đều là món anh thích ăn." La Văn Anh đáp lại một câu, vô thức làm cho người khác cảm thấy rất thân mật, y tá cười cười đi ra ngoài, Minh Tranh ngồi dậy, cẩn thận dè dặt đón lấy hộp cơm trong tay La Văn Anh, ánh mắt chớp chớp thỏa mãn, gương mặt tuấn tú của anh sáng lên. La Văn Anh ngồi cạnh giường bệnh, nhìn bộ dáng anh tập trung ăn uống. Bên trong gian phòng yên tĩnh không một tiếng động, Minh Tranh thật đói bụng, La Văn Anh liếc nhìn người ngồi trước mắt, một tay cần tay trái của anh đặt xuống: "Đừng giơ quá cao, cẩn thận máu bị hút ngược lại lên bình chuyền nước."
Cô ngồi xuống mép giường, nhận lấy hộp cơm trong tay anh, thay anh bưng, Minh Tranh liền ăn cơm xong, La Văn Anh dọn dẹp thỏa đáng xong mới ngồi lại xuống ghế "Muốn xem tivi không?"
Anh lắc đầu: "Anh muốn nhìn em một chút."
La Văn Anh xoay mặt chỗ khác: "Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi canh chừng cho."
"Em không phải về nhà sao?"
La Văn Anh bĩu môi một cái: "Đừng làm bộ làm tịch, mau ngủ đi."
Minh Tranh cười khẽ mấy tiếng, La Văn Anh chú ý nhìn ngũ quan tuấn tú của người đàn ông trước mắt, Minh Tranh kiềm chế không nổi, lồng ngực nhấp nhô: "Anh thật cao hứng..."
"Anh là tự ngược chính mình."
Minh Tranh không quan tâm: "Em nói gì cũng được."
La Văn Anh mở ti vi lên, muốn ngăn ngừa sự lúng túng không cần thiết, Minh Tranh nằm nghiêng nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, La Văn Anh ngồi ở đó không nhúc nhích, trừ một lần đứng dậy ấn chuông. Tay chân dần dần trở nên uể oải mệt mỏi, Minh Tranh ngủ say sưa. Kim chuyền nước trên mu bàn tay được tháo ra lúc nào cũng không biết.
Hôm sau, Minh Tranh bị một loạt âm thanh nhỏ nhặt đánh thức, anh lim dim mở mắt, trong miệng phát ra thanh âm: "Văn Anh."
"Minh Tranh, tỉnh dậy."
Anh giật mình một cái, tựa như bị kéo ra: "Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây?"
"Sáng nay nhận được điện thoại của Văn Anh, nói con ở bệnh viện, đi rửa mặt đi, mẹ có làm bữa sáng mang tới."
Minh Tranh nhìn xung quanh bốn phía, ánh mắt rời rạc: "Cô ấy đi lúc nào?"
"Mẹ cũng không biết, chắc là buổi sáng, con bé dùng điện thoại di động của con gọi về số điện thoại nhà."
Minh Tranh nằm lại trên giường, bị vỡ đầu vốn cũng không phải là chuyện lớn, không nghĩ tới tự nhiên thấy hai người tiến vào đây, người trước mặt nâng cao cái bụng to, người phía sau đang mẫu mực ra sức đánh giá phòng bệnh.
"Anh."
Minh Thành Hữu ở phía sau nói thêm một câu: "Gọi anh cả không được sao."
Bao nhiêu tuổi rồi, còn giữ cách xưng hô kiểu này? Phó Nhiễm hoàn toàn không quan tâm tới phản ứng của anh, Minh Thành Hữu đưa tay để giỏ trái cây lên tủ đầu giường. Minh Tranh kéo căng khuôn mặt: "Sao hai người lại biết anh ở đây?"
"Hôm nay mẹ nói không tới Y Vân thủ phủ, do anh có chuyện."
"Cũng không phải chuyện lớn gì."
"Ui…" Minh Thành Hữu vừa bước qua thì nhìn thấy: "Bị thương thành như vậy, còn quấn quanh đầu như cái bánh chưng, lão đại, anh trêu ghẹo ai vậy?"
Tuy so ra thì Minh Thành Hữu lại lớn hơn Minh Tranh một chút, nhưng cách xưng hô đều là quán tính, đã quen chẳng muốn sửa đổi.
Phó Nhiễm trừng anh một cái.
Thần sắc Minh Tranh vẫn như cũ, cũng không nói nhiều lời, nhìn bụng Phó Nhiễm nói: "Bây giờ em đi lại không tiện, đừng có hở chút lại chạy ra ngoài."
"Anh, anh yên tâm đi, em biết rồi."
Minh Thành Hữu vừa nghe hai chữ này, nhìn lại Minh Tranh một chút, quay qua bà xã bên cạnh nói: "Đi ra ngoài tìm xem mẹ em đang làm gì."
"Bà không phải mẹ anh?" Phó Nhiễm cãi lại.
Miệng Minh Thành Hữu nhếch lên: "Anh ngồi ở đây, tận hưởng một chút khí lạnh."
Thấy bóng dáng Phó Nhiễm biến mất ở ngưỡng cửa, Minh Thành Hữu kéo ghế dựa ra ngồi ở bên giường Minh Tranh: "Anh định làm trò gì mà nằm ở đây diễn khổ nhục kế."
"Tôi không có tâm tư rảnh rỗi mà tranh luận với cậu."
Minh Thành Hữu nhấc chân lên, người đàn ông mang bộ dạng đẹp cũng là yêu nghiệt, giống như anh, xưa nay ở Nghênh An được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam, đi đến đâu là đào hoa đến đó: "Tôi nghe Phó Nhiễm nói chuyện anh cùng La Văn Anh vẫn chưa tới đâu hả? Anh có ra sức nắm bắt không?"
"Cậu quản chuyện của tôi làm cái gì, tôi sẽ không chạy về cạy góc tường nhà cậu."
Câu nói của Minh Tranh có hàm ý khác nữa, sao Minh Thành Hữu lại không hiểu, anh cười một cách trong sáng: "Tôi sợ anh sao? Nếu là thật có thể thành công, sao mấy năm trước không làm gì đi?"
Thấy sắc mặt Minh Tranh từ từ trầm xuống, Minh Thành Hữu che giấu nụ cười: "Không đùa giỡn với anh nữa, kỳ thật muốn trói chặt một người phụ nữ rất dễ dàng."
Lông mày của Minh Tranh giãn ra, Minh Thành Hữu che miệng, nghiêng người qua nói: "Anh đem cô ấy biến thành người của anh, chỉ sợ tạm thời sẽ không dễ nghe lời, nên trước hết chiếm lấy thân thể, cô ấy còn có thể có tâm tư khác sao? Nghe nói cô ấy gần đây kết giao cùng công tử họ Tống, anh đem cô ấy giữ chặt lại, nếu như cô ấy thật có ý tưởng kia cũng không thể không bị chặt đứt."
Ngay giữa hai hàng lông mày Minh Tranh càng căng lên, thân thể Minh Thành Hữu dựa trở lại ghế: "Hai người lôi lôi kéo kéo như vậy, chơi trò anh trốn tôi đuổi, anh đuổi tôi trốn đến khi nào dừng, đây là phương pháp tốc chiến tốc thắng tốt nhất."
"Nhưng hiện tại cô ấy muốn phủi sạch sẽ mối quan hệ với tôi."
"Chỉ cần anh không muốn phủi sạch hết với cô ấy là được." Minh Thành Hữu tranh thủ dùng chiêu dẹp bỏ tình địch tiềm ẩn thứ nhất, chính là nhanh chóng thay anh ta thu phục người con gái anh ta thương nhớ: "Anh nói là không có cơ hội xuống tay thật sao? Chuyện này rất dễ dàng, nếu lúc cô ấy không muốn mà anh dùng sức mạnh ngược lại sẽ đưa tới phản cảm, tạo cơ hội say rượu mất lý trí là tốt nhất."
Minh Tranh nhìn Minh Thành Hữu chằm chằm không nói gì. Tựa như đang suy ngẫm.
"Dù sao ngày hôm sau tỉnh lại ăn cũng đã ăn rồi, cô ấy còn có thể làm gì anh, nhiều lắm là ăn ngược lại." Minh Thành Hữu nghĩ đến một buổi sáng sớm ngày đó, khuôn mặt Phó Nhiễm căm giận, lúc này nhớ tới lại buồn cười: "Hơn nữa hai người cũng đâu phải là lần đầu tiên?"
Minh Tranh lên tiếng hừ lạnh: "Nghe ý của cậu, có vẻ rất thành thạo."
"Chớ ra vẻ giống như ăn thuốc súng, tôi đây chính là đang giúp anh." Tiếng nói Minh Thành Hữu vừa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng cười, ngay sau đó Phó Nhiễm cùng Triệu lan một trước một sau đi vào: "Hai người các anh đang nói gì đấy?"
Minh Tranh giành nói trước: "Không có gì, trao đổi một chút."
Phó Nhiễm ưỡn bụng đi tới bên người Minh Thành Hữu, cánh tay tự nhiên choàng qua cổ anh, Minh Thành Hữu ngẩng đầu, một cánh tay ôm Phó Nhiễm vào trong ngực: "Anh đang dạy lão đại cách theo đuổi con gái."
"Anh thì có chủ ý gì tốt?"
"Mỏi mắt chờ xem đi."
Lúc La Văn Anh tới, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đều không ở đây, Triệu Lan ngồi cạnh giường bệnh, Minh Tranh nghe được tiếng bước chân liền mở mắt ra, miệng mới gọi ra hai chữ Văn Anh thì bị một loạt giọng nói khác bao phủ: "Lão đại, chúng tôi tới thăm anh!"
Tiểu Chu mặc quần bò trực tiếp nhảy vào, bên cạnh có Tạ Nam đi theo.
"Bác gái."
"Bác gái."
Mấy người lần lượt bắt chuyện qua, Triệu Lan nhanh chóng đứng dậy chào hỏi: "Văn Anh, mau tới ngồi, các con cũng ngồi đi."
Minh Tranh gần như nhảy dựng lên, thấy Tạ Nam theo ở phía sau, sắc mặt khẽ biến thành âm u, anh không tin La Văn Anh không nhận ra Tạ Nam có tâm tư khác với anh, lúc này còn mang cô ta tới bệnh viện, không phải muốn làm anh tức chết thì là làm cái gì?
"Cô gái này nhìn rất quen mặt, Minh Tranh, có lần con uống rượu say, là cô ấy đưa con về nhà đúng không?"
Sắc mặt Tạ Nam ửng hồng, Tiểu Chu quay mặt đi cười lành lạnh, còn La Văn Anh lại là khuôn mặt không cần quan tâm. Minh Tranh không trả lời Triệu Lan, Tạ Nam đi tới bên cạnh giường anh: "Lão đại, đầu của anh làm sao bị thương thành như vậy? Gặp ăn cướp sao?"
Minh Tranh mím chặt môi, đôi mắt không hề chớp nhìn La Văn Anh. La Văn Anh ho nhẹ một tiếng: "Lúc tan việc gặp được Tiểu Chu, biết rõ anh ở bệnh viện này cho nên nói muốn đại diện công ty tới ‘an ủi anh’, vừa lúc Tạ thư ký cũng ở đó, không kìm được quan tâm, liền cùng đi đến đây."
Ẩn ý, là Tạ Nam muốn đi theo.
Tạ Nam thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt.
Mọi người không ở lại phòng bệnh lâu, La Văn Anh biết vết thương của Minh Tranh cũng không có gì đáng lo ngại, cùng Triệu Lan nói mấy câu sau đó mới rời đi.
Bên trong phòng bệnh khôi phục lại không khí yên tĩnh, La Văn Anh đi với Tiểu Chu và Tạ Nam về phía bãi đỗ xe, lấy xe chở các cô đi được một đoạn, Tạ Nam ra hiệu muốn dừng xe ở phía trước: "Bạn bè tôi hẹn tôi ăn cơm ở đây, La quản lý, cho tôi xuống đây là được."
"Ừ." La Văn Anh ngừng xe để Tạ Nam đi xuống.
Tiểu Chu quan sát bóng dáng biến mất ở phía sau kính chiếu hậu: "Eve, tám phần là Tạ Nam trở lại bệnh viện."
La Văn Anh từ chối cho ý kiến, cười cười cho xe chạy tiếp. Trong lòng Minh Tranh cất giấu Phó Nhiễm, ngay cả cô đều không thể đi vào trong, chỉ bằng Tạ Nam thôi sao?
Qua ngày hôm sau đồng nghiệp công ty lại có buổi tụ họp, Minh Tranh nhớ được ngày ra khỏi viện anh không đi đến Hào Khôn, lời Minh Thành Hữu nói thường xuyên xoay tít ở trong đầu anh, mới đầu còn có chút ý muốn chống cự, dần dần câu nói kia “trước đem người chiếm đoạt, tâm tư từ từ sẽ trở lại” càng lúc càng chiếm vị trí chủ đạo.
Minh Tranh tựa trước cửa sổ, thấy bóng đêm mông lung rơi vào tấm màn đen, anh biết rõ mỗi khi liên hoan trở về, La Văn Anh đều sẽ uống rượu, hơn nữa lần này thăng chức, chỉ riêng việc chúc mừng, những đồng nghiệp khác sao có thể bỏ qua cơ hội chuốc rượu. Minh Tranh cầm điện thoại di động khép khép mở mở, tựa như đang do dự, vừa tựa như đang nghĩ tới chuyện trọng yếu gì đó. Sau một lúc lâu, anh bấm số điện thoại Tiểu Chu, biết được quả nhiên La Văn Anh đã uống rất nhiều.
"Lão đại, những người đó thật không hiểu chuyện, cứ bắt Eve uống rượu, chán chết." Giọng Tiểu Chu nói chuyện cao vút, ánh mắt Minh Tranh nhanh chóng sáng lên: "Tôi biết, vẫn đang ở chỗ cũ hả?"
"Vâng."
Minh Tranh lái xe tới quán rượu, Tiểu Chu đỡ La Văn Anh đang lung la lung lay ra ngoài, thấy anh, Tiểu Chu vội vàng quơ tay gọi: "Lão đại, ở đây!"
Minh Tranh đến gần mấy bước, tiếp nhận La Văn Anh từ trong tay Tiểu Chu: "Làm thế nào uống tới như vậy?" Trong lòng lại có tiếng vọng lại, uống nhiều vậy mới dễ làm việc.
Tiểu Chu liến thoắng không ngừng oán trách, còn đề nghị Minh Tranh trừ tiền lương những người đó đi, Minh Tranh dìu La Văn Anh vào xe: "Dài dòng, cô cũng về đi thôi, tôi đưa cô ấy về."
Tiểu Chu quan sát ánh mắt mơ mơ màng màng của La Văn Anh, cẩn thận dè dặt hỏi một câu: "Eve, chị không sao chứ?"
Sau này cô nghĩ lại, phải gọi điện thoại cho Tống Cẩm Trác mới phải, chẳng qua cô không số của anh ta. Minh Tranh nâng cửa kính xe lên: "Đưa cô ấy về nhà còn có thể xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Chu nghĩ thầm, dù sao Minh Tranh cũng là một người đứng đắn, trong ngày thường mặt mày lạnh nhạt, muốn nói một câu đều phải quan sát tâm tình của anh, người như vậy chắc cũng sẽ có nhân cách cao thượng đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook