Giả Yêu Thành Thật
-
Chương 168: Chữa bệnh - tìm kẻ trả thù
Hắn đưa mắt nhìn hai chân Lý Lận Thần. “Trước hết là chân, chắc anh cũng rất tò mò, liệu sau này chân của hắn sẽ như thế nào?”
Lý Lận Thần chau mày, tựa hồ nghĩ đến tình cảnh của mình trong tương lai.
Biểu tình của hắn có chút cổ quái, như muốn cười.
“Khi nào thì anh ra tay với anh ta?”
“Tôi không có năng lực đó, chỉ có thể thông qua người khác, vả lại nhìn sự đắc ý của anh ta, thì tiệc vui sẽ chóng tàn thôi.”
Lý Lận thần đưa tay cầm lấy ly trà, đầu ngón tay vì kích động mà run rẩy.
Người đàn ông hạ khóe mắt xuống, nhìn Lý Lận Thần chằm chằm. “ Không phải anh vẫn luôn tìm bác sĩ sao?”
“ Anh cảm thấy tôi còn có thể được phải không?” Lý Lận Thần khổ sở hớp một ngụm trà.
“Tóm lại, tôi sẽ có biện pháp.” Người đàn ông nói kiên định.
Lý Lận Thần lắc lắc đầu: “ Một chân thì sẽ chẳng được gì cả, dù sao cũng chỉ là cắt ngắn đi mà thôi, nhưng tôi vẫn là một người đàn ông.”
“Vậy anh hãy nói thẳng với cậu ta.”
“Lần trước tôi không kết hôn cùng với Phó Nhiễm, tôi nói với mọi người trong nhà, ai cũng không thể tin được chuyện này. Anh cũng biết, với tuổi của tôi bây giờ đã sớm kết hôn và có con rồi.”
Người đàn ông đứng lên, nhìn ra ngoài cửa rồi bước đi, Lý Lận Thần đưa mắt nhìn theo. “ Lời anh vừa nói, có thật không?”
“Tôi sẽ không lừa anh.”
Bồi bàn mang thức ăn lên, người đàn ông lúc này mới nói. “Phó Nhiễm không chấp nhận anh vì Minh Thành Hữu còn sống, trước tiên anh cứ tiếp cận cô ta, tạm thời làm bạn tốt cũng được.”
Lý Lận Thần gật đầu. “ Tôi muốn một kết quả hoàn mỹ nhất, nếu không thì tôi đã không nhẫn nhịn tới hôm nay.”
Phó Nhiễm ngồi trong vườn suy nghĩ vẩn vơ, chị Nguyệt đang chơi đùa cùng Hãn Hãn,Minh Thành Hữu tự giam mình trong thư phòng ở tầng hai. Chuông cửa vang lên, xuyên vào trong vườn. Bảo mẫu mở cửa ra, khi quay lại thì có cả Triệu Lan.
Phó Nhiễm lúc đầu không chú ý lắm, mắt nhìn chân như người mất hồn, cho đến khi giọng nói của Triệu Lan vang lên trên đỉnh đầu.
“Tiểu Nhiễm!”
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt chưa thích ứng được với tia nắng mặt trời, cô khẽ nheo mắt lại. “Mẹ.”
Triệu Lan nhìn xung quanh. “Có phải Thành Hữu đã trở lại hay không?”
Mặc dù Minh Tranh chưa nói gì, nhưng tin tức mấy ngày nay khá rầm rộ, ban đầu Triệu Lan cũng khiệp sợ, bà không tin lắm, cho nên mới đến đây. Phó Nhiễm gật đầu một cái. “Vâng.”
“Nó đâu rồi?” Triệu Lan đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Đúng lúc này, Minh Thành Hữu đang bước ra ngoài, ánh mắt bà chợt dừng lại trên người anh, bà sải bước chạy tới bên cạnh anh, đưa đôi mắt nhìn anh thật kỹ để xác nhận sự thật, bà chỉ sợ mình nhìn nhầm. Bóng dáng của anh cao ráo, ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lẽo.
“Thành Hữu!” Triệu Lan ôm chầm lấy cổ anh, nước mắt tuôn rơi. “ Thật sự không có việc gì, không có việc gì!”
Phó Nhiễm bước tới bên cạnh hai người.
Đôi tay anh đang buông thõng hai bên, nâng lên cao rồi chợt buông xuống, bóng dáng gầy yếu của Triệu Lan ôm anh có chút lực bất tòng tâm, bà nhón chân lên, mặc kệ việc anh có đẩy bà ra hay không, con trai tưởng chừng đã mất đi nay xuất hiện trước mặt bà làm bà không còn lý trí nữa.
Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót.
Minh Thành Hữu đứng bất động tại chỗ, một hồi lâu sau mới đưa tay đẩy bà ra.
Triệu Lan lau nước mắt không ngừng. “Minh Tranh chưa nói cho mẹ biết, sau khi xem được tin tức, mẹ hỏi nó thì nó mới xác nhận tin tức này là thật, Thành Hữu, về sau con sẽ không có chuyện gì chứ? Thời gian bài xích đã qua rồi sao? Bay giờ có còn uống thuốc nữa không?”
Bà liên tiếp hỏi rất nhiều câu, nhưng vẻ mặt Minh Thành Hữu vẫn lạnh nhạt, anh bước qua bà rồi tiến về phía trước.
Nhận lấy con trai từ tay chị Nguyệt, Minh Thành Hữu đưa hai tay xách nách con trai giơ lên cao rồi xoay tròn, hốc mắt Triệu Lan đỏ hồng, bước tới bên cạnh anh.
“Hãn Hãn.”
Anh đang ôm con trai, ánh mắt quét về phía Triệu Lan. “Bà đến đây làm gì?”
Triệu Lan không hề nghĩ tới anh sẽ hỏi bà một câu như thế. “Mẹ, mẹ tới tham các con một chút.”
Minh Thành Hữu bước tới, kéo tay Phó Nhiễm “ Lúc ấy mang Hãn Hãn đi xét nghiệm ADN, bà cũng có phần chứ?”
Triệu Lan ngập ngừng, không biết nói như thế nào, tuy sự việc đã qua, nhưng bà vẫn rất hối hận. “Thành Hữu.”
Phó Nhiễm không đành lòng, nắm chặt tay anh. “Đừng như vậy, thời điểm anh không có ở đây, đều là mẹ chăm sóc em cùng Hãn Hãn.”
Giám định ADN, mặc dù chỉ là một tờ giấy, nhưng đã làm tổn thương tới con trai anh, Minh Thành Hữu không thể quên được, thậm chí có thể nghĩ tới cảnh con trai khóc tới tê tâm liệt phế, dù con không biết gì, nhưng chuyện này, anh không thể tha thứ cho Lý Vận Linh cùng Triệu Lan được.
Chị Nguyệt cầm áo khoác của Hãn Hãn bước tới.
Triệu Lan nhận lấy, muốn mặc cho cháu, Minh Thành Hữu lại cầm lấy áo đưa cho Phó Nhiễm, hai tay bà chợt run rẩy, không biết phải
Phó Nhiễm bảo bà ở lại ăn cơm, còn Thành Hữu thì ôm con trở về phòng.
Triệu Lan lắc đầu. “Không, Thành Hữu không muốn gặp mẹ, hai con không dễ dàng gì mới ở chung một chỗ với nhau, chớ vì chuyện của mẹ mà mất hòa khí.” Triệu Lan thở dài. “Mẹ vẫn muốn nói xin lỗi với con, con đối xử với mẹ tốt như thế, mà mẹ lại không tin con, mang Hãn Hãn đi bệnh viện, người mẹ muốn xin lỗi nhất là Hãn Hãn.”
Phó Nhiễm tiễn Triệu Lan ra ngoài, khi trở vào thì thấy anh đang ôm con chơi trong phòng khách, cô bước tới ngồi cạnh anh. “Chuyện đã qua rồi thì cho qua đi.”
“Nếu bỏ qua một cách đơn giản như thế, Phó Nhiễm à, bọn họ sẽ mau chóng quên đi lỗi lầm của mình, về sau lỡ có tái diễn thì sao? Có một số việc không nên dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Đây chính là Minh Thành Hữu, muốn lừa gạt anh sợ rằng còn khó hơn so với lên trời.
Hãn Hãn ăn xong liền lăn ra ngủ, Minh Thành Hữu đang tập luyện trong phòng thể thao, cô cũng không muốn phiền anh, cho nên chuyện của công ty đa phần đều do cô giải quyết.
Sau bữa trưa, hai người vừa tan họp, mấy ngày nay cô có vẻ không vui, anh biết cô buồn vì chuyện của Phạm Nhàn. “Chúng ta đi bơi.”
“Em không muốn.”
“Nhìn thân thể anh miễn phí, có muốn không?”
Phó Nhiễm bị anh nắm tay kéo về phía trước, tới trước hồ bơi, ánh mặt trời chiếu lên mặt nước, phản xạ lại, những gợn sóng lăn tăn, Minh Thành Hữu đã thay quần bơi đứng bên cạnh, tung người nhảy xuống, những giọt nước bắn lên cả chân cô, cô vội nhảy ra vài bước, hai tay vô ý che trước mặt.
Anh có thân hình tráng kiện, dưới mặt nước càng đẹp hơn, Phó Nhiễm ngồi xuống ghế, trong đầu hiện lên lời nói của má Trần.
Minh Thành Hữu nhô đầu ra khỏi mặt nước, bơi tới gần cô. “Xuống bơi một vòng đi.”
Phó Nhiễm rút hai chân về, nhưng không kịp, cô cúi đầu nhìn ống quần bị ướt. “Em sợ lạnh.”
“Nhiệt độ rất ấm, không lạnh đâu.”
Cô lười vận động “Anh bơi hai vòng nữa rồi lên đi, kẻo lạnh bây giờ.”
Đôi tay anh chống lên thành bể bơi, đẩy người ra.
Mới bơi được một nửa, đột nhiên chân cảm thấy co rút, đau đớn, muốn cố sức bơi một tý nhưng chân co rút càng mạnh. Cả người anh không dùng sức được nữa, dù bể bơi không sâu, nhưng cả người anh vẫn chìm xuống.
Trên mặt nước tĩnh lặng, nước tràn qua đầu, thân thể mất thăng bằng, anh bị uống một ngụm nước, sâu đó cả người chìm dần xuống.
Phó Nhiễm nhìn mặt nước, cảm thấy có gì đó không đúng. “Thành Hữu.”
Cô không chút nghĩ ngợi, vứt khăn tắm ra sau rối nhảy vào bể bơi, nước cũng không sâu lắm, Phó Nhiễm ôm lấy thắt lưng của anh, kéo anh lên. “Thành Hữu, anh làm sao thế?”
Tay anh vịn chặt bả vai cô, giọng nói nặng nề. “Không có chuyện gì, chắc bị chuột rút.”
Cô cố hết sức mang anh tới thành bể bơi, một lát sau, chân anh đã có thể động đậy được, cô dìu anh lên ngồi trên ghế mây. “Hiện tại anh sao rồi?”
“Không sao.” Minh Thành Hữu đưa tay xoa xoa chân, cảm giác lần này thật giống với lần trước khi ở trong khách sạn, anh nhíu chặt chân mày lại.
“Đang yên lành sao bị chuột rút?
“Phó Nhiễm.” Anh nắm chặt tay cô. “Đừng khẩn trương, anh cảm thấy dường như không phải bị chuột rút.”
Loại cảm giác này thật không tốt, đôi chân có cảm giác như không còn tồn tại trên người, anh cố sức bấm lên chân, nhưng không hề cảm giác được sự đau đớn, Minh Thành Hữu nhìn vết máu bầm ứ đọng trên đùi, trái tim cô run lên. “Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
“Anh cũng không biết nữa.” Minh Thành Hữu động đậy chân, đã có thể bước đi bình thường được.
“Trước kia có từng xảy ra tình huống này không?”
“Đây là lần thứ hai.” Minh Thành Hữu nhận lấy khăn tắm cô đưa tới, lau sạch nước đọng trên người.
“Hay là tới bệnh viện kiểm tra?” Phó Nhiễm không yên lòng.
Minh Thành Hữu đứng lên. “Ngày mai chúng ta đi.”
Dù sao thân thể anh cũng mới bình phục, một chút xíu khó chịu anh cũng không dám bỏ qua.
Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu đều ở thành phố Bạch Sa, Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu vừa tới, đã có người tới đón.
Phó Nhiễm thấy chỗ ghế lái là Duật Tôn, cô không khỏi nhướng mày lên, Duật Tôn đưa ánh mắt nhìn Minh Thành Hữu qua kính chiếu hậu. “Vợ cậu nhìn tớ chằm chằm, không phải là cô ấy cho rằng tớ lừa cậu mười tỷ đấy chứ?”
Minh Thành Hữu nắm tay cô. “Cô ấy còn chưa biết.”
Phó Nhiễm suy nghĩ, sau đó nhìn anh. “Thì ra không phải là mười triệu mà là mười tỷ, ngay trong lúc MR gặp nguy, đã có người tung một đống tiền khổng lồ ra để nâng cao giá cổ phiếu, hóa ra số tiền đó là dùng vào việc này?”
“Bà xã tớ thật sự lợi hại.”
Duật Tôn khởi động xe. “Tớ đã hẹn với Từ Khiêm, hiện tại vừa tới giờ hẹn.”
Phó Nhiễm không nói gì nữa, Minh Thành Hữu hợp tác với Duật Tôn. Mười tỷ kia anh giữ lại là để giải vây cho cô.
Xe chạy thẳng một đường tới bệnh viện.
Đây là bệnh viện tư nhân, nhìn kiến trúc bên ngoài là có thể biết được đã đầu tư không ít, cửa bệnh viện ít người lui tới, nhưng ngược lại trong bãi đậu xe có rất nhiều xe sang trọng, Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu bước vào trong đại sảnh, trong lòng không hiểu sao lại lo lắng.
Minh Thành Hữu thấy cô nắm chặt tay anh, anh quay sang nhìn cô. “Không có chuyện gì đâu.”
Duật Tôn đi tới trước thang máy, có y tá tới dẫn bọn họ tới phòng làm việc.
Phó Nhiễm nghĩ rằng viện trưởng của bệnh viện thường là những người già lớn tuổi, các bác sĩ cũng thế. Nhưng khi cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, mặt mày khôi ngô, bộ dạng tuấn tú, làm cho suy nghĩ của cô chợt bị sai lệch, cô bỗng giật mình.
Từ Khiêm bắt tay cùng Minh Thành Hữu, y tá mang trà vào.
“Tình huống của cậu, Tôn đã nói với tôi rồi, hiện tại cậu bị đau ở đâu?”
“Ở đây.”
Từ Khiêm đưa mắt nhìn vào chân anh. “ Ở đây tôi có một số thiết bị rất tân tiến, tôi sẽ cho anh thử một chút.”
Duật Tôn ở bên cạnh chế nhạo. “Cậu chớ có thấy người nào tới cũng mang ra làm chuột bạch mà thử nghiệm.”
“Giờ tôi muốn đem anh đi thử nghiệm, anh có chịu không?”
Từ Khiêm cười cười nói chuyện với Duật Tôn, sau đó nhìn về phía Minh Thành Hữu. “Theo tôi, nếu tất cả đều bình thường thì kiểm tra sẽ an tâm hơn, không có việc gì là tốt nhất, chỉ là…”
Từ Khiêm dừng lại một chút. “Cứ kiểm tra trước đi, cũng không biết tôi đoán có đúng không?”
Phó Nhiễm nghe Từ Khiêm nói lấp lửng, trái tim cô như bị treo ngược lên.
Dưới sự hướng dẫn của y tá, Minh Thành Hữu đã làm xong các loại kiểm tra, chỉ chờ kết quả.
Sự chờ đợi luôn là điều đau khổ nhất, nhưng sắc mặt Minh Thành Hữu không có gì khác thường, thỉnh thoảng còn nói chuyện cùng Duật Tôn.
Một sấp giấy thật dày được y tá mang đến cho Từ Khiêm.
Phó Nhiễm khẩn trương, nhìn sắc mặt của Từ Khiêm.
Ngược lại, vẻ mặt anh ta rất bình thường, thong thả ung dung lật xem từng tờ, Duật Tôn hơi nghiêng người, Minh Thành Hữu cũng nhướng mắt lên nhìn về phía Từ Khiêm.
Một hồi lâu sau, anh ta mới bỏ sấp giấy xuống.
“Người đẹp, đã xem qua phim khoa học viễn tưởng chưa?”
Phó Nhiễm dường như không mấy hứng thú với đề tài này. “Nói trọng tâm đi.”
“A…” Từ Khiêm cười khẽ. “ Sao người đẹp khó chịu thế?”
“Bớt nói nhảm đi.” Duật Tôn cũng đang đợi kết quả. i mau đi.”
“Nếu mọi người đã xem qua phim khoa học viễn tưởng, có thể hiểu rõ tác dụng phụ của loại thuốc này.” Từ Khiêm nói ra một cái tên tiếng Anh. “Chăng qua đó gọi là mỹ từ, từ khoa học, gọi nôm na là đóng băng, nghe hiểu chứ?”
Phó Nhiễm cảm thấy sống lưng lạnh băng, sau đó lan ra toàn thân, Minh Thành Hữu nheo mắt. “Có ý gì?”
“Tên gọi như ý nghĩa, nó là một loại thuốc kiểu mới ở chợ đen, truyền vào cơ thể qua đường máu, có thời gian ủ bệnh lâu, phản ứng ban đầu là tứ chi tê liệt, nói không chừng chỉ bước một bước liền không hoạt động được nữa, nhưng thời gian rất ngắn, khoảng một phút là có thể trở lại bình thường. Cho nên có một số người không để ý lắm, theo thời gian phát bệnh, cơ thể dần dần trở nên tê liệt, cuối cùng cơ quan nội tạng dần dần mất đi chức năng, không làm việc được nữa, đến lúc ấy muốn cứu cũng không được.”
Phó Nhiễm nghe Từ Khiêm giải thích, hồn vía cô như bay mất hết. “Sao lại có loại thuốc này thế?”
Từ Khiêm nhìn vào mắt cô. “Chuyện người đẹp không biết còn rất nhiều.”
Đôi tay cô trắng bệch, cầm chặt bàn tay anh. “Tại sao lại có thể như vậy được?”
“Thuốc tôi uống không có vấn đề gì?” Minh Thành Hữu ngẫm nghĩ rồi nói.
“Không phải thuốc uống, mà thông qua tiêm chích đi vào trong cơ thể, nói cách khác, trong lúc cậu hôn mê, đã có người tiêm cho cậu loại thuốc này nhưng cậu không hề hay biết.”
Phó Nhiễm hít mạnh một hơi, nước mắt gần như muốn trào ra, sắc mặt Minh Thành Hữu lạnh đi.“Trước khi giải phẫu ghép tim, hình như tôi có tiêm một loại thuốc, chỉ là không nhớ rõ lúc nào mà thôi.”
“Vậy bây giờ phải làm như thế nào?” Đây là điều cô quan tâm nhất. “Làm sao để chữa khỏi?
Từ Khiêm xòe đôi bàn tay ra.
Nước mắt cô trào ra, lăn tròn trên đôi gò má ửng đỏ, cô kinh ngạc nhìn về phía Minh Thành Hữu, quên cả việc lau nước mắt.
Minh Thành Hữu mất hồn trong chốc lát rồi nhìn cô, đưa tay lau sạch nước mắt cho cô.
Duật Tôn nhìn sắc mặt Từ Khiêm, nặng nề nói. “Cậu xem đi, cậu làm cho cô ấy sợ hãi rồi khóc rồi kìa, bệnh của Thành Hữu cậu rõ nhất, một vài kẽ hở trong lời nói kia của cậu há có thể lừa gạt được ai?”
Từ Khiêm cầm hộp khăn giấy đưa cho Minh Thành Hữu, nở nụ cười xin lỗi. “Thật sự xin lỗi nha, tôi chưa nói là không thể chữa trị được, làm sao mà người đẹp khóc đến nỗng nỗi này cơ chứ?”
Phó Nhiễm nghe vậy, hai tay đặt lên đùi Minh Thành Hữu, tâm tình cũng không vì thế mà tốt lên được.
“Tới sớm không bằng đúng dịp, trong phòng thí nghiệm tôi có một vài con chuột bạch cũng bị tiêm loại thuốc này, gần đây nghiên cứu có chút tiến triển, nếu không hôm nay cho cậu thử một chút.”
Phó Nhiễm nghe Từ Khiêm nói, đưa mắt nhìn anh ta rồi lại nắm chặt tay Minh Thành Hữu. Từ Khiêm nào dám bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, lập tức đưa tay chỉ vào Duật Tôn. “Thuốc của tôi có vẻ rất tốt, không tin hai người cứ hỏi Tôn.”
Duật Tôn trợn tròn mắt. “Tôi dùng thuốc của cậu khi nào?”
“Chuyện tốt mà cậu không dám thừa nhận sao? Tháng trước cậu cùng Tước mỗi người một phần mà phải không? Chỉ là các cậu không có bệnh, thuốc kia chỉ dùng ở trên giường mà thôi.”
“Cút!!!” Duật Tôn ném chiếc gạt tàn thuốc qua.
Từ Khiêm tựa vào bàn làm việc. “Mỗi tháng tới đây tiêm một lần, tôi sẽ trực tiếp làm, tôi nắm rõ lượng thuốc điều trị cho cậu.”
“Nếu như hôm nay tôi không đến, về sau kết quả ra sao?”
Từ Khiêm đưa một ngón tay ra chỉ. “Nhiều nhất chỉ một tháng nữa, chân của cậu liền tàn phế.”
Phó Nhiễm kinh ngạc, lúc này cô không còn sợ hãi, mà là nghĩ quá may mắn, Minh Thành Hữu đối với bệnh tình của mình không dám lơ là, gương mặt tuấn tú căng thẳng, hiển nhiên lo sợ cái chết đến một lần nữa.
Duật Tôn bưng ly trà lên, Từ Khiêm nhìn Duật Tôn rồi nói. “Làm sao cậu đoán được tôi sẽ có cách chữa trị?”
“Nhìn sắc mặt của cậu là biết, nếu cậu không có cách chữa trị, cậu liền gặp xui xẻo với tôi rồi.”
Phó Nhiễm đứng ngồi không yên bên ngoài phòng giải phẫu, thời gian rất ngắn, chỉ có mười phút, Từ Khiêm cùng Minh Thành Hữu bước ra ngoài, cô vội vàng tiến lên.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
“An tâm đi, một mũi này chữa khỏi trăm bệnh đó người đẹp.” Từ Khiêm không quên buông lời trêu chọc cô.
“Vậy sao?” Phó Nhiễm nói với Từ Khiêm, nhưng mắt lại nhìn về phía Minh Thành Hữu.
Hừ, anh ta còn so đo chuyện vừa rồi.
Từ Khiêm cười cười, tiến về phía trước.
Phó Nhiễm nói vọng tới từ phía sau. “Cám ơn anh.”
Từ Khiêm vung tay xuống. “Một tháng sau nhớ đến.
Hai người đi cả đêm để quay trở lại Nghênh An, Phó Nhiễm lái xe, đôi tay cầm chặt tay lái, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Minh Thành Hữu.
Còn anh thì nhìn chăm chú phong cảnh bên ngoài.
“Thành Hữu?”
Minh Thành Hữu quay mặt lại.
Tay phải cô nắm chặt tay anh, chặt tới mức tay cô đau luôn. “Chuyện này chúng ta có cần giấu mọi người không?”
“Anh cũng đang nghĩ tới điều này.” Minh Thành Hữu chuẩn bị đứng dậy.
“Chỉ sợ nói ra lại gây bất lợi cho anh.”
“Không đâu.” Minh Thành Hữu đưa tay chống cằm. “Anh có cảm giác người này đang ở xung quanh anh, anh không thể ngồi một chỗ chờ đợi hắn ta xuất hiện. Chỉ có cắt đứt hi vọng của đối phương thì mình mới có thể nắm chắc được phần thắng, Phó Nhiễm, anh sẽ không ngồi một chỗ mà chờ đợi.”
"Thật sự em không nghĩ ra, ai sẽ gây khó dễ chúng ta, nếu như là người bên cạnh…." Phó Nhiễm mệt mỏi thở dài. "Từng chiếc mặt nạ trên mặt, không tới ngày lật tẩy, thì em không có cách nào phân biệt được."
Trở lại Y Vân Thủ Phủ, tắm rửa xong, Minh Thành Hữu nằm yên trên giường. Hôm nay, Phó Nhiễm mang Hãn Hãn vào phòng chị Nguyệt, cô cuộn người lại, gối đầu lên đùi anh.
Anh buông tờ tạp chí trong tay ra. “Xoa bóp chân giúp anh đi.”
Phó Nhiễm đứng dậy, hai tay đặt lên đùi anh, xoa bóp, Minh Thành Hữu lại kéo hai tay cô lại. “Lúc nào em lại vâng lời như thế?”
“Em sợ chân anh có chuyện gì?”
“Nếu như, chân anh bị tàn phế, về sau làm sao có thể ôm em lên trên giường nhỉ?”
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên. “Anh bớt nói nhảm đi.”
“Thiệt là, anh nói bế em lên trên giường chứ có phải lên giường đâu?”
Mấy ngày gần đây, có Từ Khiêm chăm sóc anh, chuyện của MR cũng ổn định, cô định để cho Minh Thành Hữu ở nhà nghỉ ngơi.
Đám người lục tục đi ra ngoài phòng họp, Phó Nhiễm đang sắp xếp lại tài liệu, Minh Vanh ngồi bên cạnh nói. “Cuối cùng cũng đi vào nề nếp rồi, anh đây có thể trở về công ty của mình rồi.”
“Anh hai, mấy ngày nay nhờ có anh giúp đỡ.”
Minh Vanh nhún vai. “Thành Hữu đâu rồi, sau khi trở lại sao trốn trong nhà hoài thế, để cho nó quản lý MR đi chứ?”
Sắc mặt Phó Nhiễm ảm đạm. “Em để anh ấy ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.”
Minh Vanh kéo sát ghế tới cạnh cô. “Đau lòng sao, chẳng lẽ định để anh làm trâu làm ngựa cho nó sao ta?”
Phó Nhiễm bị chọc cười, đem tài liệu sắp lại gọn gàng, đóng máy tính lại, rồi đưa mắt nhìn về phía Minh Vanh. “ Anh hai, Thành Hữu có một chút bệnh, trước mắt chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng.”
“Thân thể bị gì thế?” Minh Vanh nhíu mày lại, thần sắc ngưng tụ.
Phó Nhiễm cũng không nói dối. “ Mới phát hiện ra có người bí mật đánh thuốc anh ấy, hiện tại anh ấy cần trị liệu.”
“Thuốc gìhuốc xổ?” Ánh mắt Minh Vanh mờ mịt.
Phó Nhiễm nói ra tên thuốc, sau đó nói tiếp. “Hai ngày trước, khi anh ấy đang bơi trong hồ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện có vấn đề, bác sĩ nói nếu trễ một tí nữa là tầm một tháng sau có thể sẽ bị tàn phế.”
Minh Vanh không nén được tức giận, quát to. “Ai dám làm chuyện này?”
“Không biết.” Phó Nhiễm nhún nhún vai. “Không tra ra được.”
“Sẽ không có di chứng về sau chứ?”
“May mắn phát hiện ra sớm, cũng có thể chữa trị, cho nên chuyện của công ty còn phiền anh giúp một tay.”
Minh Vanh than thở “Thiệt là khổ mà, làm người của Minh gia thật không dễ dàng gì.”
Phó Nhiễm mỉm cười, mở chai nước đưa cho Minh Vanh, anh khoát tay.
Phó Nhiễm hớp một hớp. Minh Vanh đem tài liệu trong tay đưa cho Phó Nhiễm. “Em nên bảo Thành Hữu ở nhà nghỉ ngơi, chuyện của công ty đừng lo lắng nữa.”
“Vâng.”
Phó Nhiễm và Minh Vanh là những người cuối cùng bước ra khỏi phòng họp, thư ký Nghê nhận lấy tài liệu, cô nói với Phó Nhiễm. “Tổng giám đốc, cô có hoa.”
Phó Nhiễm thấy thư ký Nghê đang ôm một bó hoa bách hợp.
Cô và Minh Vanh bước tới, cầm danh thiếp lên, là Lý Lận Thần.
Minh Vanh đưa mắt nhìn, đây là chuyện cá nhân của Tiểu Nhiễm, anh cũng không tiện xen vào, anh xoay người liền trở về phòng làm việc
“Tổng giám đốc, hoa này đem cắm vào phòng làm việc chứ?” Thanh âm của thư ký Nghê cứng nhắc.
Phó Nhiễm bật cười, người này đi theo Thành Hữu, tính tình ngay thẳng, trên mặt hiện rõ lên nếu cô dám nhận thì sẽ mật báo ngay cho Thành Hữu biết, Phó Nhiễm cầm danh thiếp cắm trở lại rồi nói. “Tìm một cái bình hoa, vừa vặn làm thay đổi không khí phòng làm việc cho thư ký Nghê.”
Thư ký Nghê vội vàng gật đầu, đi mau như làn khói.
Giữa trưa, cô có việc tạm thời đi ra ngoài tiếp khách, khi nói chuyện xong, đưa đối tượng hợp tác ra ngoài cửa. Đến cửa, có người không cẩn thận đụng vào bả vai cô, cô quay đầu lại nhìn, thấy Lý Lận Thần xiêu vẹo xém nữa thì ngã, cô vội vàng đưa tay kéo anh lại.
“Tiểu Nhiễm, em cũng ở đây sao?” Sắc mặt Lý Lận Thần có chút giật mình.
“Thật là trùng hợp.” Phó Nhiễm đợi hắn đứng vững mới buông tay ra.
“ Ở đây cà phê không tệ, chúng ta làm một ly chứ?”
“Không đâu, tôi mới vừa đi gặp khách hàng, bụng còn no lắm.”
Lý Lận Thần bước theo cô. “Vậy đi với anh một chút thôi.”
“Mà anh không về công ty sao?”
“Gần đây anh rất rảnh rỗi.”
Xe của Phó Nhiễm đậu cách đó không xa, trong lòng cảm thấy áy náy, mỗi lần đối diện với Lý Lận Thần cô không tiện nói từ chối. “Hay là chúng ta đi một chút
Cà phê nóng hổi được bưng lên. Phó Nhiễm cầm một ly lên rồi nói. “Cám ơn hoa của anh.”
“Thật sự anh không biết nên tặng em cái gì?”
“Làm gì mà khách sao thế?” Phó Nhiễm bỏ một ít đường vào cà phê, nói tiếp. “Thật ra thì anh không cần phải tặng hoa cho tôi.”
Lý Lận Thần cười dịu dàng, đôi mắt nhìn cô chăm chú. “ Sợ Minh Thành Hữu ghen sao?”
“Không phải.” Phó Nhiễm đưa tay vén sợi tóc lên. “Một bó hoa cũng không ít tiền đâu.”
“Nếu như không có nếu như…” Lý Lận Thần nói một câu châm chọc. “Chúng ta bây giờ đã là vợ chồng rồi nhỉ?”
Phó Nhiễm nhướng mắt nhìn, đôi mắt tỉnh táo, giống như mặt hồ phẳng lặng, Lý Lận Thần dĩ nhiên không cho cô nói, liền nói tiếp. “Nhưng giờ em đã có một gia đình hạnh phúc, không có gì hơn, tặng cho em bó hoa chúc phúc, anh nghĩ đây cũng là điều rất bình thường.”
Cô nhấp một ngụm cà phê. “ Điều mấu chốt nhất, là giữa anh và tôi không có tình yêu.”
Lý Lận Thần cũng không hề phủ nhận, nhưng lại nói tiếp. “Lúc em nói giải trừ hôn ước, anh không hề do dự liền đồng ý, bởi vì anh biết hạnh phúc của em không phải ở nơi anh, anh vẫn chưa kết hôn vì chưa tìm được người thích hợp, đến gần em, cũng không có suy nghĩ gì, chỉ muốn làm bạn của em. Có Minh Thành Hữu bên cạnh em, anh sẽ không hề đánh chủ ý lên em đâu, tiểu Nhiễm, hôm nay anh nói hết tất cả với em, là muốn em mỗi lần gặp anh sẽ không cảm thấy khó xử như thế.”
Nói đến đây, cô chợt cảm thấy mình đã lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Mà những lời này của Lý Lận Thần, còn bóng gió nhắc đến việc ban đầu cô chủ động giải trừ hôn
“Lận Thần, tôi vẫn luôn coi anh là bạn.”
Lý Lận Thần bưng tách cà phê lên, chạm với cô. “Có câu này của em là tốt rồi.”
Phó Nhiễm ngồi một chút, sau đó lấy điện thoại ra xem giờ.
“Gần đây em thế nào? Thân thể Minh Thành Hữu khôi phục tốt chứ?”
“Tốt lắm.” Phó NHiễm nói tiếp. “Hai ngày trước chân có chút vấn đề, nhưng đã đi khám rồi, không có gì đáng ngại lắm.”
“Chân?” Ánh mắt Lý Lận Thần chợt lóe lên.
“Vâng.” Phó Nhiễm nói đại khái. “ Thật may là phát hiện sớm.”
Tay Lý Lận Thần đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền. “Vậy thì tốt, sợ để lại di chứng mới phiên toái.”
Thần sắc Phó Nhiễm nhẹ nhõm, không giống như là cố ý giấu giếm cái gì. “Còn anh, nếu tìm được người thích hợp thì mau kết hôn đi.”
Lý Lận Thần mất hồn trong chốc lát, suy nghĩ về lời nói của cô.
Cho đến khi tiếng ly cà phê chạm xuống bàn, hắn mới hoàn hồn. “ Anh như thế này, chỉ sợ rất khó kết hôn.”
“Không phải anh yêu cầu cao quá chứ?”
Lý Lận Thần có tài mạo, có gia thế, dù bị một chút tật ở chân, nhưng muốn tìm một người kết hôn thì không phải không có, mà có rất là nhiều.
Lý Lận Thần ngẩng đầu lên muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được.
Phó Nhiễm còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy một bóng đen che kín tầm mắt cô, khi ngẩng đầu lên thì thấy Cung Nguyện, trên mặt còn vết bầm, bên mắt phải dường như bị một vật cứng đâm phải, mắt không mở ra được.
Phó Nhiễm giật mình, nếu không phải nhìn kỹ, cô thật sự không nhận ra cô ta. Sắc mặt Lý Lận Thần khẩn trương, lại giả vờ như không nhìn thấy, trợn tròn mắt.
Ánh mắt Cung Nguyện nhìn hai người băn khoăn. “Lận Thần, em với anh đã ở cùng một chỗ, vì sao anh còn ra ngoài gặp cô ta?”
“Cung Nguyện, em nói bậy bạ gì đó?” Sắc mặt Lý Lận Thần u ám.
Cung Nguyện khi ra ngoài không có ý chải chuốt cách ăn mặt, vết bầm trên mặt cơ hồ là tiêu điểm, Lý Lận Thần đứng dậy, cầm tay muốn kéo cô ta ngồi xuống, nhưng không ngờ cô ta lại hất ra, chân Lý Lận Thần vốn không tốt, liền bị đầy ngã xuống ghế.
Thấy hắn ngã xuống, Cung Nguyện muốn tới đỡ, Lý Lận Thần tức giận quát. “ Cô biến đi cho khuất mắt tôi.”
Cung Nguyện thu tay lại, đưa mắt nhìn Phó Nhiễm. “ Cô ta có cái gì tốt? Có chồng có con rồi, Lận Thần, em muốn cùng anh sống yên ổn qua ngày, chuyện trước kia em sẽ không nhắc lại nữa, em sẽ đi theo anh…”
Phó Nhiễm cảm thấy mình không nên ngồi đây nữa.
Lý Lận Thần thấy xung quanh có không ít người đang nhìn, hắn nhỏ giọng trách cứ. “Cung Nguyện, em trở về trước đi.”
Cung Nguyện không hề đi, ngược lại ngồi vào ghế bên cạnh Phó Nhiễm. “Cô biết không? Anh ta rất biến thái, vết thương trên mặt là do anh ta đánh tôi, tôi vì muốn cô hạnh phúc nên mới báo cho cô biết, cô nên tránh xa anh ta.”
“Cung Nguyện.” Lý Lận Thần không thể nhịn được nữa. “ Bất kể vết thương trên người cô từ đâu ra, giữa tôi và cô không còn gìi đi.”
“Thế nào, sợ tôi nói với cô ta anh biến thái tới mức độ nào ư?” Cung Nguyện chỉ vào vết thương trên mặt. “Đây là tôi bị anh ta đè đầu đập vào khay trà, ở đây, là anh ta lấy chai rượu đập, còn ở đây…”
Lý Lận Thần đứng lên, kéo Cung Nguyện. “Cô nói tôi đánh cô, vì sao còn muốn đi theo tôi, Cung Nguyện, tôi nói với cô một lần cuối, dù cả đời này tôi sống cô độc cũng không kết hôn cùng cô.”
Cung Nguyện như bị điên loạn, xòe tay ra muốn tát Lý Lận Thần.
Phó Nhiễm cầm túi xách đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Trong mắt cô cùng những người xung quanh, Cung Nguyện chẳng khác gì kẻ điên.
Lý Lận Thần nhìn bóng lưng của cô, hắn siết chặt tay Cung Nguyện, hận không thể trực tiếp cắt đứt tay cô ra, Cung Nguyện bị đau thét chói tai, Lý Lận Thần kéo cô ta ra ngoài.
“Lận Thần, em biết sai rồi, anh thả em ra đi.”
Tay Lý Lận Thần găm chặt vào bàn tay Cung Nguyện, hai người lôi kéo nhau tới bãi đỗ xe, Cung Nguyện bị anh ta nhét vào ghế lái phụ.
Hắn lái xe nhanh chóng rời đi.
Xe chạy tới 160km/h, Cung Nguyện sợ tới mức không dám lên tiếng, Lý Lận Thần lại thắng gấp, cô không kịp cài dây an toàn, đầu liền đập vào cửa sổ, đau tới mức nổ đom đóm, vết thương lần trước chưa kịp lành nay lại nứt toét ra.
Cung Nguyện còn chưa kịp phản ứng lại, da đầu liền truyền đến trận đau đớn, Lý Lận Thần đang nắm lấy tóc của cô ta mà kéo, Cung Nguyện cong cả lưng lên. “Lận Thần, buông tôi ra.”
Quản nhiên, hắn ta buông tay, Cung Nguyện đưa tay đè đỉnh đầu, nhưng mặt lại bị ăn một cái tát.
“Nói tôi biến thái ư? Cô cút đi.”
Cung Nguyện che mặt, thân thể co rút lại một chỗ. “Ban đầu là do em không đúng, bỏ lại không chăm sóc anh, hiện tại em sẽ không như thế.”
Lồng ngực Lý Lận Thần phập phồng, đấm một đấm lên tay lái, Cung Nguyên đưa tay ôm kín mặt, gò má một bên bị sưng đau không chịu được.
Phó Nhiễm lái xe trở lại công ty, mang một ít tài liệu của ngày mai về nhà làm.
Lái xe vào Y Vân thủ phủ, Minh Thành Hữu đang ôm con chơi đùa, thấy vợ yêu đi tới, liền cười. “Bà chủ, đã về rồi sao?”
“Cái gì?” Phó Nhiễm đem đồ trên tay tiện thể đặt lên bàn đá.
“ Em là người nuôi anh cùng Hãn Hãn, em chính là bà chủ của anh.”
“Được, vậy anh mau tới đây bóp vai cho bà chủ ta đây.”
Dĩ nhiên, chuyện công ty không phải anh không quan tâm, gặp chuyện khó khăn, anh sẽ cùng cô giải quyết.
Phó Nhiễm bưng đồ ăn lên lầu, nghe được giọng nói ấm áp của anh từ trong thư phòng truyền tới, cửa phòng không đóng, cô đẩy ra một khe hở nhỏ, thấy anh đang tựa vào ghế, đang gọi điện thoại hội nghị. Thần sắc anh lạnh lùng, ánh mặt lộ ra sự cường nghạnh, bộ dáng như vậy cô rất ít khi thấy trong ngày thường.
Cô tựa vào cửa, ánh mặt trời xuyên thấu qua vai anh, bên trong thư phòng đều bị nhiễm màu vàng rực rỡ của ánh mặt trời.
Phó Nhiễm mỉm cười, từ ngày cô và anh quen nhau, cô đã chứng kiến anh hô phong hoán vũ, có một số việc không thể không gọi là duyên phận, ít nhất ở trước mặt cô, anh chưa bao giờ có biểu hiện gì làm cho cô sợ hãi.
Minh Thành Hữu lơ đãng ngẩng đầu, thấy cô đứng ở cửa, liền đưa tay gọi cô vào.
Cô liền đẩy cửa bước vào, biết anh đang họp, cô bước thật nhẹ nhàng, đặt mâm thức ăn bên cạnh.
Minh Thành Hữu ý bảo cô tới gần.
Anh đặt cô ngồi lên đùi, nói hai câu gì đó rồi tắt điện thoại. Cô đưa tay sờ sờ chân anh. “Có cảm giác gì không?”
“Có.” Anh ngả đầu lên thành ghế, nụ cười tươi rói không giấu đi đâu được.
“Có phải sau khi tiêm xong thuốc cảm thấy không thoải mái?”
Phó Nhiễm vẫn không tin tưởng đối với thí nghiệm của Từ Khiêm lắm, Minh Thành Hữu cầm tay cô đặt lên môi. “ Em trái sờ phải sờ, anh lại không có phản ứng gì thì anh còn là đàn ông sao?”
Phó Nhiễm ôm lấy cổ anh mà cắn, điện thoại trên bàn anh chợt vang lên.
Phó Nhiễm cầm lên nhìn, là Minh Vanh. Cô nhận điện thoại rồi đưa tới bên tai anh. “Alo.”
“Thành Hữu, hai người mau về nhà một chút, mẹ xảy ra chuyện rồi.”
Thần sắc lười biếng của anh chợt căng thẳng. “Xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ bị té cầu thang, gãy chân rồi, hiện tại đang ở bệnh viện.”
Minh Thành Hữu tắt điện thoại, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Tiêu quản gia cùng Minh Vanh đang ngồi trong phòng bệnh, chân Lý Vận Linh bị bó bột, sắc mặt thống khổ, trong miêng rên đau
“Mẹ, sao lại không cẩn thận như thế?” Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm tiến đến gần.
Đôi môi bà khô nứt, muốn nói nhưng không nói được, Tiêu quản gia liền cầm khăn ướt thấm môi cho bà. “Tam thiếu, thiếu phu nhân, hai người đừng trách phu nhân nữa, những ngày qua, tôi nhìn thấy thần sắc phu nhân thường xuyên hoảng hốt, núp trong thư phòng của lão gia, lúc phu nhân bước ra, bước hụt cầu thang mới té xuống, may mắn chỉ bị gãy chân.”
Phó Nhiễm ngồi vào mép giường, Minh Thành Hữu và Minh Vanh đứng cùng nhau.
Lý Vận Linh kéo tay cô. “Trước kia là mẹ không đúng, con đừng để trong lòng.”
Tiêu quản gia vội nói. “Thiếu phu nhân làm sao để trong lòng, phu nhân đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Minh Thành Hữu nhìn bà, thấy thần sắc bà tiều tụy, cũng không nói gì thêm.
Lý Vận Linh lôi kéo Phó Nhiễm nói không ít chuyện, lúc bác sĩ đi vào nói có thể xuất viện, đồ đạc cũng không cần thu dọn, Tiêu quản gia bước tới dìu bà, vì chưa quen nên động tác còn vụng về.
Minh Thành Hữu bước tới ôm bà ngồi ở mép giường.
Hốc mắt bà ướt át, nắm chặt tay anh. “Thành Hữu, con đừng giận mẹ nữa.”
Tiêu quản gia ở bên cạnh nói giúp. “Tam thiếu, thiếu phu nhân, phu nhân hiện tại rất cần hai người ở bên cạnh. Hiện tại phu nhân đi đứng bất tiện, nếu không thì hai người chuyển về nhà ở một thời gian, phòng ốc cũng có sẵn, tiện thể chăm sóc cho nhau.”
Lý Vận Linh chờ đợi hai người mở miệng, Phó Nhiễm và Thành Hữu đưa mắt nhìn nhau, cô liền gật đầu một cái. “Được ạ.”
Vốn con dâu phải chăm sóc mẹ chồng, huống chi hiện tại bà ấy còn bị té gãy chân.
Cái gọi là chấn thương xương cốt, tốt nhất nên nghỉ ngơi 100 ngày.
Lý Vận Linh không hề nghĩ tới cô đồng ý nhanh như vậy, thần sắc bà kích động. “Tốt quá, mẹ rất chờ mong các con trở về nhà ở.”
Đoàn người trở về Minh gia, Minh Thành Hữu muốn cõng Lý Vận Linh lên lầu, Minh Vanh liền đưa tay ra cản lại. “ Để cho anh, chân của em còn chưa tốt lắm.”
Lý Vận Linh nằm trên lưng Minh Vanh vội hỏi. “Thành Hữu, chân con bị làm sao?”
“Không có gì đâu ạ.” Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm bước lên lầu. “Mấy ngày trước không cẩn thận bị bong gân.”
“Con vẫn như thế, không chú ý gì cả.”
Đưa Lý Vận Linh về phòng, muốn đến Minh gia, còn phải mang theo Hãn Hãn nữa, Phó Nhiễm về nhà sắp xếp đồ đạc.
Đến MR, lại nhận được hoa Lý Lận Thần đưa tới.
Gần một tuần nay, hoa mà hắn gửi tới không hề có hoa hồng.
Thư ký Nghê cũng ký nhận, không hỏi ý kiến cô nữa, trực tiếp cắm vào bình, có hoa miễn phí cớ sao không tận dụng chứ?
Phó Nhiễm ăn cơm xong chuẩn bị đi ra ngoài.
Lý Lận Thần đứng trước cửa MR rất lâu, đang gọi điện thoại, trong ánh mắt anh ta hiện lên sự tàn ác cùng tức giận, nói lời tức tối. “ Còn làm gì vậy? Hiện tại anh ta đang ngã bệnh, sao không tiến hành, về sau làm gì còn có cơ hội?”
“Lận Thần, anh đừng có xía vào!” Phía đầu dây truyền đến âm thanh của một người đàn ông.
“Không làm sẽ không kịp, bằng không tôi sẽ tự làm.” Lý Lận Thần thu hẹp các ngón tay lại, sắc mặt dữ tợn, người đàn ông kia tựa hồ nhận ra được điều gì. “Anh đang ở đâu? Có phải đang trước cửa MR, anh mau trở về đi.”
Lý Lận Thần thấy xe của Phó Nhiễm chạy ra, lời nói của người đàn ông kia anh ta không nghe lọt chữ nào, cúp điện thoại, nhét vào trong túi quần.
“Tiểu Nhiễm.”
Phó Nhiễm cho xe đậu ven đường, hạ cửa kính xuống.
“Có thể mượn em nửa ngày được không?”
Phó Nhiễm lộ ra vẻ mặt khó khăn. “ Sợ rằng không được, tôi bận việc rồi.”
Vẻ mặt Lý Lận Thần thất vọng. “Hôm nay là sinh nhật anh, anh muốn tìm người chúc mừng sinh nhật với mình.”
Phó Nhiễm hơi ngạc nhiên. “Tại sao anh không nói sớm, ngay cả quà tôi còn chưa chuẩn bị.”
“Chuyện của Cung Nguyện lần trước em đừng để trong lòng.” Lý Lận Thần tự giễu nói. “ Nói không chừng có ngày nào đó, em sẽ nhận được thiệp cưới của anh và cô ta, náo loạn cả ngày như vậy, anh thật sự quá mệt mỏi rồi.”
Phó Nhiễm nhìn Lý Lận Thần, thấy đôi môi hắn nở nụ cười khổ như có như không. Thời gian của cô còn một ít, lời mời như thế, cô không đành lòng cự tuyệt. “Được rồi, em mời anh ăn cơm, coi như là quà sinh nhật tặng anh.”
Lý Lận Thần cũng không khách khí, không nói hai lời liền đáp ứng. “Tốt quá.”
Phó Nhiễm thấy Lý Lận Thần bước về phía xe của hắn, còn nói. “ Anh đi trước dẫn đường, anh biết một nhà hàng rất ngon, em
Điện thoại trong túi vang lên không ngừng, Lý Lận Thần ngồi vào ghế lái, tiện tay tắt điện thoại luôn.
Hắn khởi động xe, lái đi một đoạn ngắn rồi đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, Lý Lận Thần đưa tay sờ vào vết thương trên chân mình, dùng sức đập mạnh mấy cái.
Lý Lận Thần chau mày, tựa hồ nghĩ đến tình cảnh của mình trong tương lai.
Biểu tình của hắn có chút cổ quái, như muốn cười.
“Khi nào thì anh ra tay với anh ta?”
“Tôi không có năng lực đó, chỉ có thể thông qua người khác, vả lại nhìn sự đắc ý của anh ta, thì tiệc vui sẽ chóng tàn thôi.”
Lý Lận thần đưa tay cầm lấy ly trà, đầu ngón tay vì kích động mà run rẩy.
Người đàn ông hạ khóe mắt xuống, nhìn Lý Lận Thần chằm chằm. “ Không phải anh vẫn luôn tìm bác sĩ sao?”
“ Anh cảm thấy tôi còn có thể được phải không?” Lý Lận Thần khổ sở hớp một ngụm trà.
“Tóm lại, tôi sẽ có biện pháp.” Người đàn ông nói kiên định.
Lý Lận Thần lắc lắc đầu: “ Một chân thì sẽ chẳng được gì cả, dù sao cũng chỉ là cắt ngắn đi mà thôi, nhưng tôi vẫn là một người đàn ông.”
“Vậy anh hãy nói thẳng với cậu ta.”
“Lần trước tôi không kết hôn cùng với Phó Nhiễm, tôi nói với mọi người trong nhà, ai cũng không thể tin được chuyện này. Anh cũng biết, với tuổi của tôi bây giờ đã sớm kết hôn và có con rồi.”
Người đàn ông đứng lên, nhìn ra ngoài cửa rồi bước đi, Lý Lận Thần đưa mắt nhìn theo. “ Lời anh vừa nói, có thật không?”
“Tôi sẽ không lừa anh.”
Bồi bàn mang thức ăn lên, người đàn ông lúc này mới nói. “Phó Nhiễm không chấp nhận anh vì Minh Thành Hữu còn sống, trước tiên anh cứ tiếp cận cô ta, tạm thời làm bạn tốt cũng được.”
Lý Lận Thần gật đầu. “ Tôi muốn một kết quả hoàn mỹ nhất, nếu không thì tôi đã không nhẫn nhịn tới hôm nay.”
Phó Nhiễm ngồi trong vườn suy nghĩ vẩn vơ, chị Nguyệt đang chơi đùa cùng Hãn Hãn,Minh Thành Hữu tự giam mình trong thư phòng ở tầng hai. Chuông cửa vang lên, xuyên vào trong vườn. Bảo mẫu mở cửa ra, khi quay lại thì có cả Triệu Lan.
Phó Nhiễm lúc đầu không chú ý lắm, mắt nhìn chân như người mất hồn, cho đến khi giọng nói của Triệu Lan vang lên trên đỉnh đầu.
“Tiểu Nhiễm!”
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt chưa thích ứng được với tia nắng mặt trời, cô khẽ nheo mắt lại. “Mẹ.”
Triệu Lan nhìn xung quanh. “Có phải Thành Hữu đã trở lại hay không?”
Mặc dù Minh Tranh chưa nói gì, nhưng tin tức mấy ngày nay khá rầm rộ, ban đầu Triệu Lan cũng khiệp sợ, bà không tin lắm, cho nên mới đến đây. Phó Nhiễm gật đầu một cái. “Vâng.”
“Nó đâu rồi?” Triệu Lan đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Đúng lúc này, Minh Thành Hữu đang bước ra ngoài, ánh mắt bà chợt dừng lại trên người anh, bà sải bước chạy tới bên cạnh anh, đưa đôi mắt nhìn anh thật kỹ để xác nhận sự thật, bà chỉ sợ mình nhìn nhầm. Bóng dáng của anh cao ráo, ngạo nghễ, ánh mắt lạnh lẽo.
“Thành Hữu!” Triệu Lan ôm chầm lấy cổ anh, nước mắt tuôn rơi. “ Thật sự không có việc gì, không có việc gì!”
Phó Nhiễm bước tới bên cạnh hai người.
Đôi tay anh đang buông thõng hai bên, nâng lên cao rồi chợt buông xuống, bóng dáng gầy yếu của Triệu Lan ôm anh có chút lực bất tòng tâm, bà nhón chân lên, mặc kệ việc anh có đẩy bà ra hay không, con trai tưởng chừng đã mất đi nay xuất hiện trước mặt bà làm bà không còn lý trí nữa.
Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót.
Minh Thành Hữu đứng bất động tại chỗ, một hồi lâu sau mới đưa tay đẩy bà ra.
Triệu Lan lau nước mắt không ngừng. “Minh Tranh chưa nói cho mẹ biết, sau khi xem được tin tức, mẹ hỏi nó thì nó mới xác nhận tin tức này là thật, Thành Hữu, về sau con sẽ không có chuyện gì chứ? Thời gian bài xích đã qua rồi sao? Bay giờ có còn uống thuốc nữa không?”
Bà liên tiếp hỏi rất nhiều câu, nhưng vẻ mặt Minh Thành Hữu vẫn lạnh nhạt, anh bước qua bà rồi tiến về phía trước.
Nhận lấy con trai từ tay chị Nguyệt, Minh Thành Hữu đưa hai tay xách nách con trai giơ lên cao rồi xoay tròn, hốc mắt Triệu Lan đỏ hồng, bước tới bên cạnh anh.
“Hãn Hãn.”
Anh đang ôm con trai, ánh mắt quét về phía Triệu Lan. “Bà đến đây làm gì?”
Triệu Lan không hề nghĩ tới anh sẽ hỏi bà một câu như thế. “Mẹ, mẹ tới tham các con một chút.”
Minh Thành Hữu bước tới, kéo tay Phó Nhiễm “ Lúc ấy mang Hãn Hãn đi xét nghiệm ADN, bà cũng có phần chứ?”
Triệu Lan ngập ngừng, không biết nói như thế nào, tuy sự việc đã qua, nhưng bà vẫn rất hối hận. “Thành Hữu.”
Phó Nhiễm không đành lòng, nắm chặt tay anh. “Đừng như vậy, thời điểm anh không có ở đây, đều là mẹ chăm sóc em cùng Hãn Hãn.”
Giám định ADN, mặc dù chỉ là một tờ giấy, nhưng đã làm tổn thương tới con trai anh, Minh Thành Hữu không thể quên được, thậm chí có thể nghĩ tới cảnh con trai khóc tới tê tâm liệt phế, dù con không biết gì, nhưng chuyện này, anh không thể tha thứ cho Lý Vận Linh cùng Triệu Lan được.
Chị Nguyệt cầm áo khoác của Hãn Hãn bước tới.
Triệu Lan nhận lấy, muốn mặc cho cháu, Minh Thành Hữu lại cầm lấy áo đưa cho Phó Nhiễm, hai tay bà chợt run rẩy, không biết phải
Phó Nhiễm bảo bà ở lại ăn cơm, còn Thành Hữu thì ôm con trở về phòng.
Triệu Lan lắc đầu. “Không, Thành Hữu không muốn gặp mẹ, hai con không dễ dàng gì mới ở chung một chỗ với nhau, chớ vì chuyện của mẹ mà mất hòa khí.” Triệu Lan thở dài. “Mẹ vẫn muốn nói xin lỗi với con, con đối xử với mẹ tốt như thế, mà mẹ lại không tin con, mang Hãn Hãn đi bệnh viện, người mẹ muốn xin lỗi nhất là Hãn Hãn.”
Phó Nhiễm tiễn Triệu Lan ra ngoài, khi trở vào thì thấy anh đang ôm con chơi trong phòng khách, cô bước tới ngồi cạnh anh. “Chuyện đã qua rồi thì cho qua đi.”
“Nếu bỏ qua một cách đơn giản như thế, Phó Nhiễm à, bọn họ sẽ mau chóng quên đi lỗi lầm của mình, về sau lỡ có tái diễn thì sao? Có một số việc không nên dễ dàng bỏ qua như vậy.”
Đây chính là Minh Thành Hữu, muốn lừa gạt anh sợ rằng còn khó hơn so với lên trời.
Hãn Hãn ăn xong liền lăn ra ngủ, Minh Thành Hữu đang tập luyện trong phòng thể thao, cô cũng không muốn phiền anh, cho nên chuyện của công ty đa phần đều do cô giải quyết.
Sau bữa trưa, hai người vừa tan họp, mấy ngày nay cô có vẻ không vui, anh biết cô buồn vì chuyện của Phạm Nhàn. “Chúng ta đi bơi.”
“Em không muốn.”
“Nhìn thân thể anh miễn phí, có muốn không?”
Phó Nhiễm bị anh nắm tay kéo về phía trước, tới trước hồ bơi, ánh mặt trời chiếu lên mặt nước, phản xạ lại, những gợn sóng lăn tăn, Minh Thành Hữu đã thay quần bơi đứng bên cạnh, tung người nhảy xuống, những giọt nước bắn lên cả chân cô, cô vội nhảy ra vài bước, hai tay vô ý che trước mặt.
Anh có thân hình tráng kiện, dưới mặt nước càng đẹp hơn, Phó Nhiễm ngồi xuống ghế, trong đầu hiện lên lời nói của má Trần.
Minh Thành Hữu nhô đầu ra khỏi mặt nước, bơi tới gần cô. “Xuống bơi một vòng đi.”
Phó Nhiễm rút hai chân về, nhưng không kịp, cô cúi đầu nhìn ống quần bị ướt. “Em sợ lạnh.”
“Nhiệt độ rất ấm, không lạnh đâu.”
Cô lười vận động “Anh bơi hai vòng nữa rồi lên đi, kẻo lạnh bây giờ.”
Đôi tay anh chống lên thành bể bơi, đẩy người ra.
Mới bơi được một nửa, đột nhiên chân cảm thấy co rút, đau đớn, muốn cố sức bơi một tý nhưng chân co rút càng mạnh. Cả người anh không dùng sức được nữa, dù bể bơi không sâu, nhưng cả người anh vẫn chìm xuống.
Trên mặt nước tĩnh lặng, nước tràn qua đầu, thân thể mất thăng bằng, anh bị uống một ngụm nước, sâu đó cả người chìm dần xuống.
Phó Nhiễm nhìn mặt nước, cảm thấy có gì đó không đúng. “Thành Hữu.”
Cô không chút nghĩ ngợi, vứt khăn tắm ra sau rối nhảy vào bể bơi, nước cũng không sâu lắm, Phó Nhiễm ôm lấy thắt lưng của anh, kéo anh lên. “Thành Hữu, anh làm sao thế?”
Tay anh vịn chặt bả vai cô, giọng nói nặng nề. “Không có chuyện gì, chắc bị chuột rút.”
Cô cố hết sức mang anh tới thành bể bơi, một lát sau, chân anh đã có thể động đậy được, cô dìu anh lên ngồi trên ghế mây. “Hiện tại anh sao rồi?”
“Không sao.” Minh Thành Hữu đưa tay xoa xoa chân, cảm giác lần này thật giống với lần trước khi ở trong khách sạn, anh nhíu chặt chân mày lại.
“Đang yên lành sao bị chuột rút?
“Phó Nhiễm.” Anh nắm chặt tay cô. “Đừng khẩn trương, anh cảm thấy dường như không phải bị chuột rút.”
Loại cảm giác này thật không tốt, đôi chân có cảm giác như không còn tồn tại trên người, anh cố sức bấm lên chân, nhưng không hề cảm giác được sự đau đớn, Minh Thành Hữu nhìn vết máu bầm ứ đọng trên đùi, trái tim cô run lên. “Anh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
“Anh cũng không biết nữa.” Minh Thành Hữu động đậy chân, đã có thể bước đi bình thường được.
“Trước kia có từng xảy ra tình huống này không?”
“Đây là lần thứ hai.” Minh Thành Hữu nhận lấy khăn tắm cô đưa tới, lau sạch nước đọng trên người.
“Hay là tới bệnh viện kiểm tra?” Phó Nhiễm không yên lòng.
Minh Thành Hữu đứng lên. “Ngày mai chúng ta đi.”
Dù sao thân thể anh cũng mới bình phục, một chút xíu khó chịu anh cũng không dám bỏ qua.
Duật Tôn và Mạch Sanh Tiêu đều ở thành phố Bạch Sa, Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu vừa tới, đã có người tới đón.
Phó Nhiễm thấy chỗ ghế lái là Duật Tôn, cô không khỏi nhướng mày lên, Duật Tôn đưa ánh mắt nhìn Minh Thành Hữu qua kính chiếu hậu. “Vợ cậu nhìn tớ chằm chằm, không phải là cô ấy cho rằng tớ lừa cậu mười tỷ đấy chứ?”
Minh Thành Hữu nắm tay cô. “Cô ấy còn chưa biết.”
Phó Nhiễm suy nghĩ, sau đó nhìn anh. “Thì ra không phải là mười triệu mà là mười tỷ, ngay trong lúc MR gặp nguy, đã có người tung một đống tiền khổng lồ ra để nâng cao giá cổ phiếu, hóa ra số tiền đó là dùng vào việc này?”
“Bà xã tớ thật sự lợi hại.”
Duật Tôn khởi động xe. “Tớ đã hẹn với Từ Khiêm, hiện tại vừa tới giờ hẹn.”
Phó Nhiễm không nói gì nữa, Minh Thành Hữu hợp tác với Duật Tôn. Mười tỷ kia anh giữ lại là để giải vây cho cô.
Xe chạy thẳng một đường tới bệnh viện.
Đây là bệnh viện tư nhân, nhìn kiến trúc bên ngoài là có thể biết được đã đầu tư không ít, cửa bệnh viện ít người lui tới, nhưng ngược lại trong bãi đậu xe có rất nhiều xe sang trọng, Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu bước vào trong đại sảnh, trong lòng không hiểu sao lại lo lắng.
Minh Thành Hữu thấy cô nắm chặt tay anh, anh quay sang nhìn cô. “Không có chuyện gì đâu.”
Duật Tôn đi tới trước thang máy, có y tá tới dẫn bọn họ tới phòng làm việc.
Phó Nhiễm nghĩ rằng viện trưởng của bệnh viện thường là những người già lớn tuổi, các bác sĩ cũng thế. Nhưng khi cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, mặt mày khôi ngô, bộ dạng tuấn tú, làm cho suy nghĩ của cô chợt bị sai lệch, cô bỗng giật mình.
Từ Khiêm bắt tay cùng Minh Thành Hữu, y tá mang trà vào.
“Tình huống của cậu, Tôn đã nói với tôi rồi, hiện tại cậu bị đau ở đâu?”
“Ở đây.”
Từ Khiêm đưa mắt nhìn vào chân anh. “ Ở đây tôi có một số thiết bị rất tân tiến, tôi sẽ cho anh thử một chút.”
Duật Tôn ở bên cạnh chế nhạo. “Cậu chớ có thấy người nào tới cũng mang ra làm chuột bạch mà thử nghiệm.”
“Giờ tôi muốn đem anh đi thử nghiệm, anh có chịu không?”
Từ Khiêm cười cười nói chuyện với Duật Tôn, sau đó nhìn về phía Minh Thành Hữu. “Theo tôi, nếu tất cả đều bình thường thì kiểm tra sẽ an tâm hơn, không có việc gì là tốt nhất, chỉ là…”
Từ Khiêm dừng lại một chút. “Cứ kiểm tra trước đi, cũng không biết tôi đoán có đúng không?”
Phó Nhiễm nghe Từ Khiêm nói lấp lửng, trái tim cô như bị treo ngược lên.
Dưới sự hướng dẫn của y tá, Minh Thành Hữu đã làm xong các loại kiểm tra, chỉ chờ kết quả.
Sự chờ đợi luôn là điều đau khổ nhất, nhưng sắc mặt Minh Thành Hữu không có gì khác thường, thỉnh thoảng còn nói chuyện cùng Duật Tôn.
Một sấp giấy thật dày được y tá mang đến cho Từ Khiêm.
Phó Nhiễm khẩn trương, nhìn sắc mặt của Từ Khiêm.
Ngược lại, vẻ mặt anh ta rất bình thường, thong thả ung dung lật xem từng tờ, Duật Tôn hơi nghiêng người, Minh Thành Hữu cũng nhướng mắt lên nhìn về phía Từ Khiêm.
Một hồi lâu sau, anh ta mới bỏ sấp giấy xuống.
“Người đẹp, đã xem qua phim khoa học viễn tưởng chưa?”
Phó Nhiễm dường như không mấy hứng thú với đề tài này. “Nói trọng tâm đi.”
“A…” Từ Khiêm cười khẽ. “ Sao người đẹp khó chịu thế?”
“Bớt nói nhảm đi.” Duật Tôn cũng đang đợi kết quả. i mau đi.”
“Nếu mọi người đã xem qua phim khoa học viễn tưởng, có thể hiểu rõ tác dụng phụ của loại thuốc này.” Từ Khiêm nói ra một cái tên tiếng Anh. “Chăng qua đó gọi là mỹ từ, từ khoa học, gọi nôm na là đóng băng, nghe hiểu chứ?”
Phó Nhiễm cảm thấy sống lưng lạnh băng, sau đó lan ra toàn thân, Minh Thành Hữu nheo mắt. “Có ý gì?”
“Tên gọi như ý nghĩa, nó là một loại thuốc kiểu mới ở chợ đen, truyền vào cơ thể qua đường máu, có thời gian ủ bệnh lâu, phản ứng ban đầu là tứ chi tê liệt, nói không chừng chỉ bước một bước liền không hoạt động được nữa, nhưng thời gian rất ngắn, khoảng một phút là có thể trở lại bình thường. Cho nên có một số người không để ý lắm, theo thời gian phát bệnh, cơ thể dần dần trở nên tê liệt, cuối cùng cơ quan nội tạng dần dần mất đi chức năng, không làm việc được nữa, đến lúc ấy muốn cứu cũng không được.”
Phó Nhiễm nghe Từ Khiêm giải thích, hồn vía cô như bay mất hết. “Sao lại có loại thuốc này thế?”
Từ Khiêm nhìn vào mắt cô. “Chuyện người đẹp không biết còn rất nhiều.”
Đôi tay cô trắng bệch, cầm chặt bàn tay anh. “Tại sao lại có thể như vậy được?”
“Thuốc tôi uống không có vấn đề gì?” Minh Thành Hữu ngẫm nghĩ rồi nói.
“Không phải thuốc uống, mà thông qua tiêm chích đi vào trong cơ thể, nói cách khác, trong lúc cậu hôn mê, đã có người tiêm cho cậu loại thuốc này nhưng cậu không hề hay biết.”
Phó Nhiễm hít mạnh một hơi, nước mắt gần như muốn trào ra, sắc mặt Minh Thành Hữu lạnh đi.“Trước khi giải phẫu ghép tim, hình như tôi có tiêm một loại thuốc, chỉ là không nhớ rõ lúc nào mà thôi.”
“Vậy bây giờ phải làm như thế nào?” Đây là điều cô quan tâm nhất. “Làm sao để chữa khỏi?
Từ Khiêm xòe đôi bàn tay ra.
Nước mắt cô trào ra, lăn tròn trên đôi gò má ửng đỏ, cô kinh ngạc nhìn về phía Minh Thành Hữu, quên cả việc lau nước mắt.
Minh Thành Hữu mất hồn trong chốc lát rồi nhìn cô, đưa tay lau sạch nước mắt cho cô.
Duật Tôn nhìn sắc mặt Từ Khiêm, nặng nề nói. “Cậu xem đi, cậu làm cho cô ấy sợ hãi rồi khóc rồi kìa, bệnh của Thành Hữu cậu rõ nhất, một vài kẽ hở trong lời nói kia của cậu há có thể lừa gạt được ai?”
Từ Khiêm cầm hộp khăn giấy đưa cho Minh Thành Hữu, nở nụ cười xin lỗi. “Thật sự xin lỗi nha, tôi chưa nói là không thể chữa trị được, làm sao mà người đẹp khóc đến nỗng nỗi này cơ chứ?”
Phó Nhiễm nghe vậy, hai tay đặt lên đùi Minh Thành Hữu, tâm tình cũng không vì thế mà tốt lên được.
“Tới sớm không bằng đúng dịp, trong phòng thí nghiệm tôi có một vài con chuột bạch cũng bị tiêm loại thuốc này, gần đây nghiên cứu có chút tiến triển, nếu không hôm nay cho cậu thử một chút.”
Phó Nhiễm nghe Từ Khiêm nói, đưa mắt nhìn anh ta rồi lại nắm chặt tay Minh Thành Hữu. Từ Khiêm nào dám bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, lập tức đưa tay chỉ vào Duật Tôn. “Thuốc của tôi có vẻ rất tốt, không tin hai người cứ hỏi Tôn.”
Duật Tôn trợn tròn mắt. “Tôi dùng thuốc của cậu khi nào?”
“Chuyện tốt mà cậu không dám thừa nhận sao? Tháng trước cậu cùng Tước mỗi người một phần mà phải không? Chỉ là các cậu không có bệnh, thuốc kia chỉ dùng ở trên giường mà thôi.”
“Cút!!!” Duật Tôn ném chiếc gạt tàn thuốc qua.
Từ Khiêm tựa vào bàn làm việc. “Mỗi tháng tới đây tiêm một lần, tôi sẽ trực tiếp làm, tôi nắm rõ lượng thuốc điều trị cho cậu.”
“Nếu như hôm nay tôi không đến, về sau kết quả ra sao?”
Từ Khiêm đưa một ngón tay ra chỉ. “Nhiều nhất chỉ một tháng nữa, chân của cậu liền tàn phế.”
Phó Nhiễm kinh ngạc, lúc này cô không còn sợ hãi, mà là nghĩ quá may mắn, Minh Thành Hữu đối với bệnh tình của mình không dám lơ là, gương mặt tuấn tú căng thẳng, hiển nhiên lo sợ cái chết đến một lần nữa.
Duật Tôn bưng ly trà lên, Từ Khiêm nhìn Duật Tôn rồi nói. “Làm sao cậu đoán được tôi sẽ có cách chữa trị?”
“Nhìn sắc mặt của cậu là biết, nếu cậu không có cách chữa trị, cậu liền gặp xui xẻo với tôi rồi.”
Phó Nhiễm đứng ngồi không yên bên ngoài phòng giải phẫu, thời gian rất ngắn, chỉ có mười phút, Từ Khiêm cùng Minh Thành Hữu bước ra ngoài, cô vội vàng tiến lên.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
“An tâm đi, một mũi này chữa khỏi trăm bệnh đó người đẹp.” Từ Khiêm không quên buông lời trêu chọc cô.
“Vậy sao?” Phó Nhiễm nói với Từ Khiêm, nhưng mắt lại nhìn về phía Minh Thành Hữu.
Hừ, anh ta còn so đo chuyện vừa rồi.
Từ Khiêm cười cười, tiến về phía trước.
Phó Nhiễm nói vọng tới từ phía sau. “Cám ơn anh.”
Từ Khiêm vung tay xuống. “Một tháng sau nhớ đến.
Hai người đi cả đêm để quay trở lại Nghênh An, Phó Nhiễm lái xe, đôi tay cầm chặt tay lái, mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Minh Thành Hữu.
Còn anh thì nhìn chăm chú phong cảnh bên ngoài.
“Thành Hữu?”
Minh Thành Hữu quay mặt lại.
Tay phải cô nắm chặt tay anh, chặt tới mức tay cô đau luôn. “Chuyện này chúng ta có cần giấu mọi người không?”
“Anh cũng đang nghĩ tới điều này.” Minh Thành Hữu chuẩn bị đứng dậy.
“Chỉ sợ nói ra lại gây bất lợi cho anh.”
“Không đâu.” Minh Thành Hữu đưa tay chống cằm. “Anh có cảm giác người này đang ở xung quanh anh, anh không thể ngồi một chỗ chờ đợi hắn ta xuất hiện. Chỉ có cắt đứt hi vọng của đối phương thì mình mới có thể nắm chắc được phần thắng, Phó Nhiễm, anh sẽ không ngồi một chỗ mà chờ đợi.”
"Thật sự em không nghĩ ra, ai sẽ gây khó dễ chúng ta, nếu như là người bên cạnh…." Phó Nhiễm mệt mỏi thở dài. "Từng chiếc mặt nạ trên mặt, không tới ngày lật tẩy, thì em không có cách nào phân biệt được."
Trở lại Y Vân Thủ Phủ, tắm rửa xong, Minh Thành Hữu nằm yên trên giường. Hôm nay, Phó Nhiễm mang Hãn Hãn vào phòng chị Nguyệt, cô cuộn người lại, gối đầu lên đùi anh.
Anh buông tờ tạp chí trong tay ra. “Xoa bóp chân giúp anh đi.”
Phó Nhiễm đứng dậy, hai tay đặt lên đùi anh, xoa bóp, Minh Thành Hữu lại kéo hai tay cô lại. “Lúc nào em lại vâng lời như thế?”
“Em sợ chân anh có chuyện gì?”
“Nếu như, chân anh bị tàn phế, về sau làm sao có thể ôm em lên trên giường nhỉ?”
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên. “Anh bớt nói nhảm đi.”
“Thiệt là, anh nói bế em lên trên giường chứ có phải lên giường đâu?”
Mấy ngày gần đây, có Từ Khiêm chăm sóc anh, chuyện của MR cũng ổn định, cô định để cho Minh Thành Hữu ở nhà nghỉ ngơi.
Đám người lục tục đi ra ngoài phòng họp, Phó Nhiễm đang sắp xếp lại tài liệu, Minh Vanh ngồi bên cạnh nói. “Cuối cùng cũng đi vào nề nếp rồi, anh đây có thể trở về công ty của mình rồi.”
“Anh hai, mấy ngày nay nhờ có anh giúp đỡ.”
Minh Vanh nhún vai. “Thành Hữu đâu rồi, sau khi trở lại sao trốn trong nhà hoài thế, để cho nó quản lý MR đi chứ?”
Sắc mặt Phó Nhiễm ảm đạm. “Em để anh ấy ở nhà nghỉ ngơi một thời gian.”
Minh Vanh kéo sát ghế tới cạnh cô. “Đau lòng sao, chẳng lẽ định để anh làm trâu làm ngựa cho nó sao ta?”
Phó Nhiễm bị chọc cười, đem tài liệu sắp lại gọn gàng, đóng máy tính lại, rồi đưa mắt nhìn về phía Minh Vanh. “ Anh hai, Thành Hữu có một chút bệnh, trước mắt chỉ có thể ở nhà tĩnh dưỡng.”
“Thân thể bị gì thế?” Minh Vanh nhíu mày lại, thần sắc ngưng tụ.
Phó Nhiễm cũng không nói dối. “ Mới phát hiện ra có người bí mật đánh thuốc anh ấy, hiện tại anh ấy cần trị liệu.”
“Thuốc gìhuốc xổ?” Ánh mắt Minh Vanh mờ mịt.
Phó Nhiễm nói ra tên thuốc, sau đó nói tiếp. “Hai ngày trước, khi anh ấy đang bơi trong hồ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện có vấn đề, bác sĩ nói nếu trễ một tí nữa là tầm một tháng sau có thể sẽ bị tàn phế.”
Minh Vanh không nén được tức giận, quát to. “Ai dám làm chuyện này?”
“Không biết.” Phó Nhiễm nhún nhún vai. “Không tra ra được.”
“Sẽ không có di chứng về sau chứ?”
“May mắn phát hiện ra sớm, cũng có thể chữa trị, cho nên chuyện của công ty còn phiền anh giúp một tay.”
Minh Vanh than thở “Thiệt là khổ mà, làm người của Minh gia thật không dễ dàng gì.”
Phó Nhiễm mỉm cười, mở chai nước đưa cho Minh Vanh, anh khoát tay.
Phó Nhiễm hớp một hớp. Minh Vanh đem tài liệu trong tay đưa cho Phó Nhiễm. “Em nên bảo Thành Hữu ở nhà nghỉ ngơi, chuyện của công ty đừng lo lắng nữa.”
“Vâng.”
Phó Nhiễm và Minh Vanh là những người cuối cùng bước ra khỏi phòng họp, thư ký Nghê nhận lấy tài liệu, cô nói với Phó Nhiễm. “Tổng giám đốc, cô có hoa.”
Phó Nhiễm thấy thư ký Nghê đang ôm một bó hoa bách hợp.
Cô và Minh Vanh bước tới, cầm danh thiếp lên, là Lý Lận Thần.
Minh Vanh đưa mắt nhìn, đây là chuyện cá nhân của Tiểu Nhiễm, anh cũng không tiện xen vào, anh xoay người liền trở về phòng làm việc
“Tổng giám đốc, hoa này đem cắm vào phòng làm việc chứ?” Thanh âm của thư ký Nghê cứng nhắc.
Phó Nhiễm bật cười, người này đi theo Thành Hữu, tính tình ngay thẳng, trên mặt hiện rõ lên nếu cô dám nhận thì sẽ mật báo ngay cho Thành Hữu biết, Phó Nhiễm cầm danh thiếp cắm trở lại rồi nói. “Tìm một cái bình hoa, vừa vặn làm thay đổi không khí phòng làm việc cho thư ký Nghê.”
Thư ký Nghê vội vàng gật đầu, đi mau như làn khói.
Giữa trưa, cô có việc tạm thời đi ra ngoài tiếp khách, khi nói chuyện xong, đưa đối tượng hợp tác ra ngoài cửa. Đến cửa, có người không cẩn thận đụng vào bả vai cô, cô quay đầu lại nhìn, thấy Lý Lận Thần xiêu vẹo xém nữa thì ngã, cô vội vàng đưa tay kéo anh lại.
“Tiểu Nhiễm, em cũng ở đây sao?” Sắc mặt Lý Lận Thần có chút giật mình.
“Thật là trùng hợp.” Phó Nhiễm đợi hắn đứng vững mới buông tay ra.
“ Ở đây cà phê không tệ, chúng ta làm một ly chứ?”
“Không đâu, tôi mới vừa đi gặp khách hàng, bụng còn no lắm.”
Lý Lận Thần bước theo cô. “Vậy đi với anh một chút thôi.”
“Mà anh không về công ty sao?”
“Gần đây anh rất rảnh rỗi.”
Xe của Phó Nhiễm đậu cách đó không xa, trong lòng cảm thấy áy náy, mỗi lần đối diện với Lý Lận Thần cô không tiện nói từ chối. “Hay là chúng ta đi một chút
Cà phê nóng hổi được bưng lên. Phó Nhiễm cầm một ly lên rồi nói. “Cám ơn hoa của anh.”
“Thật sự anh không biết nên tặng em cái gì?”
“Làm gì mà khách sao thế?” Phó Nhiễm bỏ một ít đường vào cà phê, nói tiếp. “Thật ra thì anh không cần phải tặng hoa cho tôi.”
Lý Lận Thần cười dịu dàng, đôi mắt nhìn cô chăm chú. “ Sợ Minh Thành Hữu ghen sao?”
“Không phải.” Phó Nhiễm đưa tay vén sợi tóc lên. “Một bó hoa cũng không ít tiền đâu.”
“Nếu như không có nếu như…” Lý Lận Thần nói một câu châm chọc. “Chúng ta bây giờ đã là vợ chồng rồi nhỉ?”
Phó Nhiễm nhướng mắt nhìn, đôi mắt tỉnh táo, giống như mặt hồ phẳng lặng, Lý Lận Thần dĩ nhiên không cho cô nói, liền nói tiếp. “Nhưng giờ em đã có một gia đình hạnh phúc, không có gì hơn, tặng cho em bó hoa chúc phúc, anh nghĩ đây cũng là điều rất bình thường.”
Cô nhấp một ngụm cà phê. “ Điều mấu chốt nhất, là giữa anh và tôi không có tình yêu.”
Lý Lận Thần cũng không hề phủ nhận, nhưng lại nói tiếp. “Lúc em nói giải trừ hôn ước, anh không hề do dự liền đồng ý, bởi vì anh biết hạnh phúc của em không phải ở nơi anh, anh vẫn chưa kết hôn vì chưa tìm được người thích hợp, đến gần em, cũng không có suy nghĩ gì, chỉ muốn làm bạn của em. Có Minh Thành Hữu bên cạnh em, anh sẽ không hề đánh chủ ý lên em đâu, tiểu Nhiễm, hôm nay anh nói hết tất cả với em, là muốn em mỗi lần gặp anh sẽ không cảm thấy khó xử như thế.”
Nói đến đây, cô chợt cảm thấy mình đã lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Mà những lời này của Lý Lận Thần, còn bóng gió nhắc đến việc ban đầu cô chủ động giải trừ hôn
“Lận Thần, tôi vẫn luôn coi anh là bạn.”
Lý Lận Thần bưng tách cà phê lên, chạm với cô. “Có câu này của em là tốt rồi.”
Phó Nhiễm ngồi một chút, sau đó lấy điện thoại ra xem giờ.
“Gần đây em thế nào? Thân thể Minh Thành Hữu khôi phục tốt chứ?”
“Tốt lắm.” Phó NHiễm nói tiếp. “Hai ngày trước chân có chút vấn đề, nhưng đã đi khám rồi, không có gì đáng ngại lắm.”
“Chân?” Ánh mắt Lý Lận Thần chợt lóe lên.
“Vâng.” Phó Nhiễm nói đại khái. “ Thật may là phát hiện sớm.”
Tay Lý Lận Thần đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền. “Vậy thì tốt, sợ để lại di chứng mới phiên toái.”
Thần sắc Phó Nhiễm nhẹ nhõm, không giống như là cố ý giấu giếm cái gì. “Còn anh, nếu tìm được người thích hợp thì mau kết hôn đi.”
Lý Lận Thần mất hồn trong chốc lát, suy nghĩ về lời nói của cô.
Cho đến khi tiếng ly cà phê chạm xuống bàn, hắn mới hoàn hồn. “ Anh như thế này, chỉ sợ rất khó kết hôn.”
“Không phải anh yêu cầu cao quá chứ?”
Lý Lận Thần có tài mạo, có gia thế, dù bị một chút tật ở chân, nhưng muốn tìm một người kết hôn thì không phải không có, mà có rất là nhiều.
Lý Lận Thần ngẩng đầu lên muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được.
Phó Nhiễm còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy một bóng đen che kín tầm mắt cô, khi ngẩng đầu lên thì thấy Cung Nguyện, trên mặt còn vết bầm, bên mắt phải dường như bị một vật cứng đâm phải, mắt không mở ra được.
Phó Nhiễm giật mình, nếu không phải nhìn kỹ, cô thật sự không nhận ra cô ta. Sắc mặt Lý Lận Thần khẩn trương, lại giả vờ như không nhìn thấy, trợn tròn mắt.
Ánh mắt Cung Nguyện nhìn hai người băn khoăn. “Lận Thần, em với anh đã ở cùng một chỗ, vì sao anh còn ra ngoài gặp cô ta?”
“Cung Nguyện, em nói bậy bạ gì đó?” Sắc mặt Lý Lận Thần u ám.
Cung Nguyện khi ra ngoài không có ý chải chuốt cách ăn mặt, vết bầm trên mặt cơ hồ là tiêu điểm, Lý Lận Thần đứng dậy, cầm tay muốn kéo cô ta ngồi xuống, nhưng không ngờ cô ta lại hất ra, chân Lý Lận Thần vốn không tốt, liền bị đầy ngã xuống ghế.
Thấy hắn ngã xuống, Cung Nguyện muốn tới đỡ, Lý Lận Thần tức giận quát. “ Cô biến đi cho khuất mắt tôi.”
Cung Nguyện thu tay lại, đưa mắt nhìn Phó Nhiễm. “ Cô ta có cái gì tốt? Có chồng có con rồi, Lận Thần, em muốn cùng anh sống yên ổn qua ngày, chuyện trước kia em sẽ không nhắc lại nữa, em sẽ đi theo anh…”
Phó Nhiễm cảm thấy mình không nên ngồi đây nữa.
Lý Lận Thần thấy xung quanh có không ít người đang nhìn, hắn nhỏ giọng trách cứ. “Cung Nguyện, em trở về trước đi.”
Cung Nguyện không hề đi, ngược lại ngồi vào ghế bên cạnh Phó Nhiễm. “Cô biết không? Anh ta rất biến thái, vết thương trên mặt là do anh ta đánh tôi, tôi vì muốn cô hạnh phúc nên mới báo cho cô biết, cô nên tránh xa anh ta.”
“Cung Nguyện.” Lý Lận Thần không thể nhịn được nữa. “ Bất kể vết thương trên người cô từ đâu ra, giữa tôi và cô không còn gìi đi.”
“Thế nào, sợ tôi nói với cô ta anh biến thái tới mức độ nào ư?” Cung Nguyện chỉ vào vết thương trên mặt. “Đây là tôi bị anh ta đè đầu đập vào khay trà, ở đây, là anh ta lấy chai rượu đập, còn ở đây…”
Lý Lận Thần đứng lên, kéo Cung Nguyện. “Cô nói tôi đánh cô, vì sao còn muốn đi theo tôi, Cung Nguyện, tôi nói với cô một lần cuối, dù cả đời này tôi sống cô độc cũng không kết hôn cùng cô.”
Cung Nguyện như bị điên loạn, xòe tay ra muốn tát Lý Lận Thần.
Phó Nhiễm cầm túi xách đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Trong mắt cô cùng những người xung quanh, Cung Nguyện chẳng khác gì kẻ điên.
Lý Lận Thần nhìn bóng lưng của cô, hắn siết chặt tay Cung Nguyện, hận không thể trực tiếp cắt đứt tay cô ra, Cung Nguyện bị đau thét chói tai, Lý Lận Thần kéo cô ta ra ngoài.
“Lận Thần, em biết sai rồi, anh thả em ra đi.”
Tay Lý Lận Thần găm chặt vào bàn tay Cung Nguyện, hai người lôi kéo nhau tới bãi đỗ xe, Cung Nguyện bị anh ta nhét vào ghế lái phụ.
Hắn lái xe nhanh chóng rời đi.
Xe chạy tới 160km/h, Cung Nguyện sợ tới mức không dám lên tiếng, Lý Lận Thần lại thắng gấp, cô không kịp cài dây an toàn, đầu liền đập vào cửa sổ, đau tới mức nổ đom đóm, vết thương lần trước chưa kịp lành nay lại nứt toét ra.
Cung Nguyện còn chưa kịp phản ứng lại, da đầu liền truyền đến trận đau đớn, Lý Lận Thần đang nắm lấy tóc của cô ta mà kéo, Cung Nguyện cong cả lưng lên. “Lận Thần, buông tôi ra.”
Quản nhiên, hắn ta buông tay, Cung Nguyện đưa tay đè đỉnh đầu, nhưng mặt lại bị ăn một cái tát.
“Nói tôi biến thái ư? Cô cút đi.”
Cung Nguyện che mặt, thân thể co rút lại một chỗ. “Ban đầu là do em không đúng, bỏ lại không chăm sóc anh, hiện tại em sẽ không như thế.”
Lồng ngực Lý Lận Thần phập phồng, đấm một đấm lên tay lái, Cung Nguyên đưa tay ôm kín mặt, gò má một bên bị sưng đau không chịu được.
Phó Nhiễm lái xe trở lại công ty, mang một ít tài liệu của ngày mai về nhà làm.
Lái xe vào Y Vân thủ phủ, Minh Thành Hữu đang ôm con chơi đùa, thấy vợ yêu đi tới, liền cười. “Bà chủ, đã về rồi sao?”
“Cái gì?” Phó Nhiễm đem đồ trên tay tiện thể đặt lên bàn đá.
“ Em là người nuôi anh cùng Hãn Hãn, em chính là bà chủ của anh.”
“Được, vậy anh mau tới đây bóp vai cho bà chủ ta đây.”
Dĩ nhiên, chuyện công ty không phải anh không quan tâm, gặp chuyện khó khăn, anh sẽ cùng cô giải quyết.
Phó Nhiễm bưng đồ ăn lên lầu, nghe được giọng nói ấm áp của anh từ trong thư phòng truyền tới, cửa phòng không đóng, cô đẩy ra một khe hở nhỏ, thấy anh đang tựa vào ghế, đang gọi điện thoại hội nghị. Thần sắc anh lạnh lùng, ánh mặt lộ ra sự cường nghạnh, bộ dáng như vậy cô rất ít khi thấy trong ngày thường.
Cô tựa vào cửa, ánh mặt trời xuyên thấu qua vai anh, bên trong thư phòng đều bị nhiễm màu vàng rực rỡ của ánh mặt trời.
Phó Nhiễm mỉm cười, từ ngày cô và anh quen nhau, cô đã chứng kiến anh hô phong hoán vũ, có một số việc không thể không gọi là duyên phận, ít nhất ở trước mặt cô, anh chưa bao giờ có biểu hiện gì làm cho cô sợ hãi.
Minh Thành Hữu lơ đãng ngẩng đầu, thấy cô đứng ở cửa, liền đưa tay gọi cô vào.
Cô liền đẩy cửa bước vào, biết anh đang họp, cô bước thật nhẹ nhàng, đặt mâm thức ăn bên cạnh.
Minh Thành Hữu ý bảo cô tới gần.
Anh đặt cô ngồi lên đùi, nói hai câu gì đó rồi tắt điện thoại. Cô đưa tay sờ sờ chân anh. “Có cảm giác gì không?”
“Có.” Anh ngả đầu lên thành ghế, nụ cười tươi rói không giấu đi đâu được.
“Có phải sau khi tiêm xong thuốc cảm thấy không thoải mái?”
Phó Nhiễm vẫn không tin tưởng đối với thí nghiệm của Từ Khiêm lắm, Minh Thành Hữu cầm tay cô đặt lên môi. “ Em trái sờ phải sờ, anh lại không có phản ứng gì thì anh còn là đàn ông sao?”
Phó Nhiễm ôm lấy cổ anh mà cắn, điện thoại trên bàn anh chợt vang lên.
Phó Nhiễm cầm lên nhìn, là Minh Vanh. Cô nhận điện thoại rồi đưa tới bên tai anh. “Alo.”
“Thành Hữu, hai người mau về nhà một chút, mẹ xảy ra chuyện rồi.”
Thần sắc lười biếng của anh chợt căng thẳng. “Xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ bị té cầu thang, gãy chân rồi, hiện tại đang ở bệnh viện.”
Minh Thành Hữu tắt điện thoại, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Tiêu quản gia cùng Minh Vanh đang ngồi trong phòng bệnh, chân Lý Vận Linh bị bó bột, sắc mặt thống khổ, trong miêng rên đau
“Mẹ, sao lại không cẩn thận như thế?” Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm tiến đến gần.
Đôi môi bà khô nứt, muốn nói nhưng không nói được, Tiêu quản gia liền cầm khăn ướt thấm môi cho bà. “Tam thiếu, thiếu phu nhân, hai người đừng trách phu nhân nữa, những ngày qua, tôi nhìn thấy thần sắc phu nhân thường xuyên hoảng hốt, núp trong thư phòng của lão gia, lúc phu nhân bước ra, bước hụt cầu thang mới té xuống, may mắn chỉ bị gãy chân.”
Phó Nhiễm ngồi vào mép giường, Minh Thành Hữu và Minh Vanh đứng cùng nhau.
Lý Vận Linh kéo tay cô. “Trước kia là mẹ không đúng, con đừng để trong lòng.”
Tiêu quản gia vội nói. “Thiếu phu nhân làm sao để trong lòng, phu nhân đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Minh Thành Hữu nhìn bà, thấy thần sắc bà tiều tụy, cũng không nói gì thêm.
Lý Vận Linh lôi kéo Phó Nhiễm nói không ít chuyện, lúc bác sĩ đi vào nói có thể xuất viện, đồ đạc cũng không cần thu dọn, Tiêu quản gia bước tới dìu bà, vì chưa quen nên động tác còn vụng về.
Minh Thành Hữu bước tới ôm bà ngồi ở mép giường.
Hốc mắt bà ướt át, nắm chặt tay anh. “Thành Hữu, con đừng giận mẹ nữa.”
Tiêu quản gia ở bên cạnh nói giúp. “Tam thiếu, thiếu phu nhân, phu nhân hiện tại rất cần hai người ở bên cạnh. Hiện tại phu nhân đi đứng bất tiện, nếu không thì hai người chuyển về nhà ở một thời gian, phòng ốc cũng có sẵn, tiện thể chăm sóc cho nhau.”
Lý Vận Linh chờ đợi hai người mở miệng, Phó Nhiễm và Thành Hữu đưa mắt nhìn nhau, cô liền gật đầu một cái. “Được ạ.”
Vốn con dâu phải chăm sóc mẹ chồng, huống chi hiện tại bà ấy còn bị té gãy chân.
Cái gọi là chấn thương xương cốt, tốt nhất nên nghỉ ngơi 100 ngày.
Lý Vận Linh không hề nghĩ tới cô đồng ý nhanh như vậy, thần sắc bà kích động. “Tốt quá, mẹ rất chờ mong các con trở về nhà ở.”
Đoàn người trở về Minh gia, Minh Thành Hữu muốn cõng Lý Vận Linh lên lầu, Minh Vanh liền đưa tay ra cản lại. “ Để cho anh, chân của em còn chưa tốt lắm.”
Lý Vận Linh nằm trên lưng Minh Vanh vội hỏi. “Thành Hữu, chân con bị làm sao?”
“Không có gì đâu ạ.” Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm bước lên lầu. “Mấy ngày trước không cẩn thận bị bong gân.”
“Con vẫn như thế, không chú ý gì cả.”
Đưa Lý Vận Linh về phòng, muốn đến Minh gia, còn phải mang theo Hãn Hãn nữa, Phó Nhiễm về nhà sắp xếp đồ đạc.
Đến MR, lại nhận được hoa Lý Lận Thần đưa tới.
Gần một tuần nay, hoa mà hắn gửi tới không hề có hoa hồng.
Thư ký Nghê cũng ký nhận, không hỏi ý kiến cô nữa, trực tiếp cắm vào bình, có hoa miễn phí cớ sao không tận dụng chứ?
Phó Nhiễm ăn cơm xong chuẩn bị đi ra ngoài.
Lý Lận Thần đứng trước cửa MR rất lâu, đang gọi điện thoại, trong ánh mắt anh ta hiện lên sự tàn ác cùng tức giận, nói lời tức tối. “ Còn làm gì vậy? Hiện tại anh ta đang ngã bệnh, sao không tiến hành, về sau làm gì còn có cơ hội?”
“Lận Thần, anh đừng có xía vào!” Phía đầu dây truyền đến âm thanh của một người đàn ông.
“Không làm sẽ không kịp, bằng không tôi sẽ tự làm.” Lý Lận Thần thu hẹp các ngón tay lại, sắc mặt dữ tợn, người đàn ông kia tựa hồ nhận ra được điều gì. “Anh đang ở đâu? Có phải đang trước cửa MR, anh mau trở về đi.”
Lý Lận Thần thấy xe của Phó Nhiễm chạy ra, lời nói của người đàn ông kia anh ta không nghe lọt chữ nào, cúp điện thoại, nhét vào trong túi quần.
“Tiểu Nhiễm.”
Phó Nhiễm cho xe đậu ven đường, hạ cửa kính xuống.
“Có thể mượn em nửa ngày được không?”
Phó Nhiễm lộ ra vẻ mặt khó khăn. “ Sợ rằng không được, tôi bận việc rồi.”
Vẻ mặt Lý Lận Thần thất vọng. “Hôm nay là sinh nhật anh, anh muốn tìm người chúc mừng sinh nhật với mình.”
Phó Nhiễm hơi ngạc nhiên. “Tại sao anh không nói sớm, ngay cả quà tôi còn chưa chuẩn bị.”
“Chuyện của Cung Nguyện lần trước em đừng để trong lòng.” Lý Lận Thần tự giễu nói. “ Nói không chừng có ngày nào đó, em sẽ nhận được thiệp cưới của anh và cô ta, náo loạn cả ngày như vậy, anh thật sự quá mệt mỏi rồi.”
Phó Nhiễm nhìn Lý Lận Thần, thấy đôi môi hắn nở nụ cười khổ như có như không. Thời gian của cô còn một ít, lời mời như thế, cô không đành lòng cự tuyệt. “Được rồi, em mời anh ăn cơm, coi như là quà sinh nhật tặng anh.”
Lý Lận Thần cũng không khách khí, không nói hai lời liền đáp ứng. “Tốt quá.”
Phó Nhiễm thấy Lý Lận Thần bước về phía xe của hắn, còn nói. “ Anh đi trước dẫn đường, anh biết một nhà hàng rất ngon, em
Điện thoại trong túi vang lên không ngừng, Lý Lận Thần ngồi vào ghế lái, tiện tay tắt điện thoại luôn.
Hắn khởi động xe, lái đi một đoạn ngắn rồi đưa mắt nhìn gương chiếu hậu, Lý Lận Thần đưa tay sờ vào vết thương trên chân mình, dùng sức đập mạnh mấy cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook