Giả Vương Bình Thiên Hạ
21: Văn Chương Phát Uy


"Hai vị..! Không biết Khánh Vương hiện tại..?"
Nguyễn Nhật cũng không có vòng vo quá nhiều làm gì, hắn muốn là hỏi thăm hai người này xem Khánh Vương hiện tại đã nghĩ ngơi chưa.
"Tướng quân..! Ngài tìm Điện Hạ..!"
Không có chuyện gì quan trọng, vậy cũng không nên làm phiền ngài ấy, mấy hôm nay Khánh Vương là đã chịu qua kinh hãi quá nhiều, tinh thần nhiều khi không có ổn định, cần phải nghi ngơi thật tốt một chút.

Ý của Nguyễn Niêm hai người chính là như vậy, dù mấy ngày qua bọn họ cùng Nguyễn Nhật có quan hệ rất tốt, chỉ là liên quan đến chủ tử của mình một chuyện, hai người bọn họ không thể nhân nhượng được.

"Tướng quân..! Tư Âm Huyện Trưởng lúc trước..!" Nguyễn Niêm tế nhị nhắc nhở.

Không lâu trước đây, tên Huyện Lệnh Tư Âm Huyện này đến tìm, còn là dẫn theo một đám được xem là mỹ nhân đến hầu hạ Khánh Vương Điện Hạ.

Nhưng là đáng tiếc kể từ sau khi trải qua chuyện tại Thanh Nhai Thành đến nay, Khánh Vương dường như đối với chuyện này không có hứng thú như trước, còn đem Nguyễn Niêm hắn mắng cho máu cho phun đầu.

Hắn thật không biết vị Tướng Quân này đến tìm Khánh Vương lần này có phải cũng cùng chung mục đích với lại tên Huyện Lệnh kia hay không, vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.
"Hai vị đại nhân..! Bên ngoài có một đám người, nhận mình là quan lại của Liên Hoa Thành, muốn gặp Điện Hạ một chút..!" Nguyễn Nhật nói ra ý định của mình là đến đây thông báo một tiếng.
Chuyện tên Huyện Lệnh kia dâng mỹ nữ lên bị Khánh Vương mắng hắn cũng có nghe nói qua, hắn sẽ không đi làm chuyện như thế này, cũng không dám đến làm phiền Khánh Vương nghỉ ngơi.

Nhưng bên ngoài là Tri Phủ của Liên Hoa Thành cùng Phó Tri Phù đám người, chức vị cũng không kém, bọn chúng không quản ngại đường xa chạy từ Liên Hoa Thành đến nơi đây, nhờ hắn thông tri một tiếng, hắn cũng nên nể mặt.
Nói sao Lý Đồng Vân kia cũng từng là người quen của hắn, đối phương lại còn không dẫn theo bất kỳ cô gái nào, có thể châm chước đi một chút.
"Chuyện này..?"
"Để cho bọn họ vào đi..!"
Nguyễn Văn Chương âm thanh vang lên, cũng là đã giải quyết không ít khó khăn của hai người Nguyễn Niêm, rõ ràng là Nguyễn Văn Chương còn chưa có đi ngủ, lời đối thoại vừa rồi của ba người này hắn cũng đã nghe được hết.
...
Tên Khánh Vương này đang muốn giở trò gì đây..? Lý Đồng Vân cúi đầu xuống khi đối mặt với lại Nguyễn Văn Chương, trong lòng của hắn có muôn vàn suy nghĩ.
Đúng như dự kiến, bọn họ đám quan viên trên Liên Hoa Thành thông qua quan hệ với Nguyễn Nhật liền đã được Khánh Vương tên này triệu kiến, tuy nhiên Khánh Vương chỉ vài lời khách sáo liền đuổi hết đám người kia đi, chỉ còn để lại một mình hắn ở lại nơi này.


Ở lại thì cũng thôi đi, nhưng tên Khánh Vương này lại để cho hắn đứng như vậy cả mười lăm phút đồng hồ, không hề lên tiếng cùng hắn nói lấy một lời, cứ như là cho hắn một cái hạ mã uy một dạng.
Chuyện này quái lạ nha, hắn nhớ mình chưa có đắc tội qua vị Khánh Vương này, y đâu có nguyên nhân gì đi đối phó với lại hắn đây, có đối phó thì cũng nên tìm tên Quản Hàm kia, chính tên đó có âm mưu muốn giết đi Khánh Vương ngài mới phải, hiện tại đưa ta ra để trút giận là có ý gì đây?
Cùng là Tri Phủ với nhau, tuy nhiên hắn cùng tên Quản Hàm kia là hai người hoàn toàn khác nhau nha, vị Khánh Vương này đâu thể giận cá chém thớt như vậy.
"Đồng Vân Tri Phủ..! Ngươi là đã biết tội của mình hay chưa..?"
Hỏa hầu thấy cũng đã đủ rồi, Nguyễn Văn Chương nghĩ cũng là đã đến lúc mình lên tiếng.
"Hồi Điện Hạ..! Thứ cho hạ quan ngu dốt, đến bây giờ hạ quan vẫn chưa nghĩ ra mình đã phạm tội gì..!"
Lý Đồng Vân thất kinh hồn vía, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại được bình tĩnh, tên Khánh Vương này khí tràng quá lớn, như quan lại bình thường mà gặp phải, chắc chắn sẽ bối rối chân tay, trước tiên nhận lỗi cái đã, sau đó mới nghĩ cách sau.

Tuy nhiên nha, Lý Đồng Vân hắn không phải là quan viên bình thường, hắn là từ tầng dưới chót, dựa hoàn toàn vào bản lĩnh của mình mới đi được đến ngày hôm nay, những lời nói vừa rồi của vị Khánh Vương này tuyệt đối không thể nào làm cho hắn bối rối được.
"Đồng Vân Tri Phủ..! Có lẽ ông không biết, không lâu trước đây người của Nguyễn Nhật tướng quân bắt được một tên mật thám, tên đó có khai ra Lý Đồng Vân ông chính là người sai hắn đến nơi đây để điều tra Bản Vương..!" Nguyễn Văn Chương ánh mắt hơi có chút híp lại, tràn đầy nguy hiểm nhìn về phía Lý Đồng Vân.
"Điện Hạ..! Hạ quan bị oan, hạ quan chưa bao giờ dám phái ra người điều tra hành tung..!"
Lý Đồng Vân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lấy kinh nghiệm mấy chục năm trên quan trường của hắn đến xem, chuyện mà Nguyên Văn Khánh vừa rồi nói nhiều khả năng là sự thật, nếu không làm sao mà Nguyễn Văn Khánh có thể biết được là hắn cho người theo dõi y cho được, thêm vài thần thái chắc chắn của Nguyễn Văn Khánh, hắn càng thêm tin tưởng hơn.


Có thể là người của hắn rút đi không được lưu loát sạch sẽ, vô tình bị người của Khánh Vương bắt được, cũng có thể là tên Lý Hùng kia làm việc không được gọn gàng để lộ ra sơ hở.
Dù trong lòng có hiểu như thế, nhưng trong trường hợp như thế này, hắn không thể nào nhận tên mật thám kia là do hắn phái đến được, nếu mà không, hậu quả rất là nghiêm trọng, cái mũ quan của hắn không giữ được, e là cái đầu của mình cũng phải dọn nhà đi mất.
"Đồng Vân Tri Phủ..! Tên mật thám kia không chịu được cực hình, khai ra không ít chuyện, giấy trắng mực đen, chứng cứ vô cùng rõ ràng, chắc ông không phải chối cãi nữa đi..!"
"Cái này..!"
Khốn kiếp, tên đó là ai, nếu như mà hắn biết được, chắc chắn sẽ đem y phanh thây muôn mảnh, Lý Đồng Vân trong lòng âm thầm nghĩ.
"Điện Hạ.! Xin ngài minh giám, hạ quan chỉ là cho người điều tra hướng đi của ngài, từ đó biết đường nghênh đón, tuyệt đối không có ý nào làm hại Điện Hạ..!"
Nhân chứng cùng vật chứng đều có trong tay của Khánh Vương, hắn có mười cái miệng cũng không cãi lại được, thành khẩn vẫn là tốt hơn.

Hắn nói đây cũng hoàn toàn là sự thật, hắn là có cho người điều tra vị trí của Khánh Vương, nhưng không hề chỉ thị đâm người kia ra tay với lại Khánh Vương, nếu không hôm nay hắn cũng không dám một mình đến nơi này.

Tuy là như thế, nhưng người của hắn có đem tin tức của Khánh Vương truyền đi ra bên ngoài cũng là sự thật, đây cũng được xem như là đồng phạm, không biết tay Khánh Vương này sẽ xử lý mình như thế nào đây.
"Tuy nhiên..!"
Nguyễn Văn Chương thầm mắng một tiếng, hắn ban đầu suy đoán đám thích khách kia nhanh chóng tìm ra được vị trí của hắn như thế, không thể không có người tại phía sau mật báo.


Mà tại Liên Hoa Thành nơi đây, nói thế lực mạnh nhất, không có ai qua được Lý Đồng Vân tên Tri Phủ này.

Ban đầu hắn cũng chỉ nghi hoặc một chút thôi, hoàn toàn không hề chắc chắn là tên Lý Đồng Vân này ở phía sau giở trò, chỉ là qua phép thử vừa rồi hắn đã biết, tên này cũng là có một chân hại hắn bên trong.
"Điện Hạ..! Có chuyện gì xin ngài hãy chỉ thị, dù cho lên núi đao hay xuống biển lửa, hạ quan cũng sẽ không từ chối..!"
Dù sao cũng là trên quan trường lăn lộn lâu năm, Lý Đồng Vân sau một hồi thất thố thì cũng đã bình tĩnh trở lại.

Hắn nghĩ ra, nếu mà Nguyễn Văn Khánh muốn trừng trị hắn, liền sẽ không có cùng hắn nói nhiều chuyện như vậy, cho người áp giải hắn đi chém đầu không phải mọi chuyện đều đã xong xuôi.

Y không có làm như vậy, chứng tỏ còn cần đến mình, hay nói đúng hơn Lý Đồng Vân hắn còn có giá trị lợi dụng.
Hừ..! Ta chờ chính là câu nói này của ngươi..! Nguyễn Văn Chương trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng.
Lý gia là một gia tộc lớn, không muốn nói là thuộc hàng nhất nhì tại Đại Thành Quốc nơi này, ngày sau hắn lên làm Hoàng Đế, còn nhiều chuyện phải cần đến sự giúp đỡ của Lý gia đám người này, tạm thời nhẫn nhịn bọn chúng trong chốc lát đi vậy.
...
Quán trọ nổi tiếng nhất Tư Âm Huyện..! La Thế Khách Sạn..!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương