Giả Vờ Không Quan Tâm
-
Chương 12
Chiếc xe đen dừng lại ngay trước cửa nhà.
Dì Lưu đã che ô đi tới, mưa rơi đầy trời, thật ra Đào Túy rất lạnh, cô liếc mắt nhìn Lý Dịch ngồi đằng trước, thấy dì Lưu đến gần, cô đẩy cửa xe ra, dì Lưu vội vàng đỡ cô: “Ấy, đừng vội.”
Chân Đào Túy giẫm lên mặt đất kêu bạch bạch.
Cô cầm ô, ôm cánh tay của dì Lưu, nói: “Lạnh quá dì Lưu ạ.”
“Đi, vào nhà.” Dì Lưu ném chiếc ô vào ghế ngồi phía sau.
Vốn dĩ ghế ngồi đằng sau cũng ướt, Lý Dịch thản nhiên liếc mắt nhìn, nghe cửa xe đóng sập một tiếng, anh thu hồi tầm mắt, trong miệng còn có nửa điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ.
Thật ra bả vai và ngực đã khô hơn nhiều rồi, nhưng vẫn dính vào da thịt rất khó chịu, sau khi bước vào cửa, cảm thấy trong phòng hơi lạnh, lúc này dì Lưu mới phản ứng lại, vội vàng tắt điều hòa, kéo Đào Túy lên lầu, nói: “Dì đã chuẩn bị nước tắm cho cháu xong rồi, mau tắm nước nóng đi, để cho cơ thể được ấm.”
“Ôi chao cả người cũng ướt rồi.” Dì Lưu nhìn bộ dạng nhếch nhác của cô, không ngừng giúp cô lau tóc.
Đào Túy xông vào phòng tắm thật nhanh, đầu tóc xoăn ướt dính lại với nhau, kẻ mắt đã nhòa đi hơn nửa, son môi cũng đã hết từ lâu, chỉ còn lại đôi môi tái nhợt cùng màu da.
Đào Túy men theo bồn rửa tay đi về phía trước, nhìn bản thân cô trong gương, cho dù nhìn rất nhếch nhác.
Nhưng vẫn xinh đẹp, ít nhất là đôi mắt này của cô vẫn rất đẹp.
Nhưng anh lại không xem trọng cô.
Nghĩ đến đây, Đào Tuy lôi chiếc áo khoác trên vai xuống, mở cửa phòng tắm, dùng sức ném áo khoác ra ngoài.
Bịch.
Rơi ở bên chân Lý Dịch, đầu ngón tay người đàn ông kẹp điếu thuốc, nhìn mấy giây, lại nhìn dì Lưu đứng một bên, dì Lưu cũng sững sờ, sau đó dì vội vàng nhặt lên, run run nói: “Có lẽ trong phòng tắm không có chỗ để treo nên mới phải ném ra ngoài.”
Nói xong, dì Lưu cảm thấy những lời này đến ngay cả bản thân bà ấy cũng không thể thuyết phục.
Căn phòng ngủ này là do Đào Túy bố trí, phòng tắm ngăn cách chỗ ướt khô, vị trí treo đồ có thể để rất nhiều, dù sao còn có cả hộp đựng quần áo khô.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Lý Dịch mới không gõ cửa, nói với dì Lưu: “Xem ra tối nay tâm trạng cô ấy không được tốt lắm.”
Lúc thấy cô ngồi trên bậc thang, trong hốc mắt đỏ lòm, đầu mũi cũng đỏ, thoạt nhìn là muốn khóc.
Lúc ở trong xe cũng không nói một lời, trước đây không giống như vậy, chơi trò chơi trên điện thoại di động còn trò chuyện với người ta cả ngày.
“Yên tâm đi, bây giờ dì xuống lầu nấu chút canh gừng.” Dì Lưu cầm áo khoác đi ra ngoài, áo khoác trên tay giống như khoai lang phỏng tay.
Lý Dịch đáp lại một tiếng, lại liếc mắt nhìn phòng tắm rồi mới đi ra ngoài.
Trước khi lên lầu, anh liếc mắt nhìn chiếc áo khoác trong tay dì Lưu.
Ba mươi phút sau, Lý Dịch tắm xong, thay bộ quần áo ngủ màu đen, xuống lầu, ánh mắt nhìn sang phòng ngủ của Đào Túy.
Cửa còn mở hé, anh đứng ở cầu thang, chỉnh lại cổ áo.
Lúc này, dì Lưu bưng canh gừng và một gói thuốc cảm đi lên, Lý Dịch đưa tay nhận lấy: “Cháu mang lên cho, dì đi ngủ sớm chút đi ạ.”
Dì Lưu hơi ngạc nhiên, dì cho rằng Lý Dịch tắm xong đã đi nghỉ, không ngờ còn đi xuống.
Dì chỉ đành buông tay, nói: “Dì đợi ở dưới lầu một lát, con bé còn chưa tắm xong, thế này hơi lâu rồi.”
“Vâng.”
Tay Lý Dịch cầm lấy khay, bước vào cửa, quay lại nhìn thì thấy cửa phòng tắm mở ra, nữ sinh chân trần bước ra, mặc váy quây, trên vai khoác một chiếc khăn lông lớn, lúc nhìn thấy anh thì dừng lại.
Khăn lông rơi xuống, một màu hồng nhạt lan tỏa trên da thịt trắng nõn của cô.
Vì mới tắm xong, đôi mắt cô hơi mơ màng vì thiếu không khí.
Lý Dịch híp mắt, bước tới, đặt khay lên trên một chiếc bàn thấp, cầm thìa lên khuấy canh gừng, giọng nhàn nhạt nói: “Đến uống đi.”
Đào Túy hoàn hồn, cô nhặt chiếc khăn lông lên, nhìn chằm chằm gò má của anh mà bước tới, ngồi xuống ở mép giường, bực bội trực tiếp lấy chân đá chiếc bàn thấp.
Lý Dịch đứng hình một lát, ngước mắt lên nhìn cô.
Đào Túy cũng nhìn anh, tỏ vẻ anh nhìn em làm gì.
Ngón chân cô không sơn, lại trắng hồng, bắp chân nhỏ gầy, phía trên còn buộc một sợi dây màu đỏ.
Mắt Lý Dịch nhìn mấy giây, sau đó nâng mắt cá chân của cô lên, buông chân của cô ra, giọng thờ ơ: “Ầm ĩ cái gì? Có chuyện gì thì nói thẳng.”
Đào Túy không nói tiếng nào.
Trong lòng lại âm thầm cắn răng, cũng sắp nghiền nát cả hàm rồi.
Lý Dịch bưng bát canh gừng lên, đưa cho cô.
Đào Túy không động đậy.
Cô rất muốn hỏi anh, anh biết cô thích anh không.
Anh biết không? Anh có cảm giác gì với em, tại sao còn hẹn gặp mặt với Tần Tư Tư, anh biết Tần Tư Tư có mối quan hệ nào với em không?
Nhưng những lời này không nói được bằng lời, lúc không thèm quan tâm thì có thể không cần kiêng nể, trái lại lúc quan tâm thì miệng mồm lại dè dặt.
Đào Túy vẫn còn tự đấu tranh với bản thân.
Nhưng không biết tại sao, trong đầu lại hiện lên cảnh anh và Dương Nhu kết hôn, anh đứng trên lễ đường, đưa tay dắt Dương Nhu lên lễ đài.
Toàn thân Dương Nhu trắng phau màu áo cưới, phóng khoáng lại nhu mì.
Cô vốn là người yếu đuối, khóc cũng khóc không ra tiếng, trước kia cô may mắn nhìn thấy cô ta khóc bên cạnh anh Hứa Điện, khiến người ta đau lòng.
Mà Tần Tư Tư cũng là loại người yếu đuối đó.
Anh có thể vẫn luôn thích loại yếu đuối kia.
Nên mới có thể hẹn gặp với Tần Tư Tư.
Đào Túy nhìn chằm chằm bát canh gừng, suy nghĩ nên nhận hay không nhận, hoặc dứt khoát xoay người đi ngủ, kết thúc ngày hôm nay.
Lúc này, Lý Dịch đã hết kiên nhẫn, anh nâng cằm cô lên: “Không uống? Anh đút cho em.”
Đào Túy hỏi: “Anh muốn đút thế nào.”
Câu hỏi này có phần khiêu khích.
Lý Dịch nâng bát kề miệng cô.
Rõ ràng anh đang ra sức uy hiếp.
Đào Túy ngạc nhiên, cô cắn răng: “Anh không thể dùng miệng đút sao?”
Tay cô chỉ vào bát canh: “Uống một ngụm rồi đút cho em, như vậy không được sao?”
Lý Dịch ngừng một lát, tròng mắt sâu xa rơi xuống môi cô, một lúc lâu mới dời mắt, anh buông lỏng tay, đặt bát canh gừng xuống chiếc bàn thấp, sau đó hai tay anh chống xuống mép giường, cúi người, cất giọng trầm thấp bên tai cô: “Cô bé, thu lại thái độ ban nãy của em đi.”
“Thái độ gì?”
“Trêu chọc đàn ông.”
“Em còn nhỏ.” Anh bồi thêm một câu.
Đào Túy không cử động, tư thế này rất hờ hững, nhưng khí thế của anh rất mạnh mẽ, khiến cô không dám làm bừa.
Hơn nữa anh còn nghiêm túc khuyên cô không được trêu chọc đàn ông.
Không phải loại người nói nhiều lời với cô.
Cô rút ra một kết luận đáng sợ từ việc này.
Anh thật sự coi cô là em gái!
Thật sự.
Thật.
Sự.
Thật cái mông khỉ.
Nhìn cô uống bát canh gừng, lại dùng nhiệt kế đo thân nhiệt, không lên cơn sốt, Lý Dịch đắp kín chăn cho cô, đi ra ngoài, dưới lầu còn le lói ánh đèn.
Lý Dịch bước đến lan can, nói với dì Lưu một tiếng để dì đi ngủ, sau đó anh lên lầu, mấy giọt mồ hôi men theo sau lưng rơi xuống.
Máy tính bảng để trên bàn vang lên, anh cầm lên và vuốt màn hình.
Bóng người Chu Dương xuất hiện trước màn hình, anh ấy cười hỏi: “Thế nào rồi?”
Lý Dịch tựa người dọc theo chiếc bàn, nói: “Còn chưa xử lý xong.”
“Nhiếp Soái đang giúp đỡ rồi, nhưng chuyện này thật sự không dễ dàng như vậy, có quá nhiều bè phái trong đó, trước đây tôi có giao du với nhà họ Tần mấy lần, thấy đám người nhà họ Tần sa sút, nhưng bên trong lại ăn sâu bén rễ, thực sự khó chơi.”
Lý Dịch châm điếu thuốc, gật đầu: “Too biết rồi.”
Chu Dương: “Cho dù là nhà họ Tần ở Lê Thành hay nhà họ Tần ở thủ đô đều không phải loại dễ xơi, cậu gửi văn kiện cho tôi, giờ tôi xem qua một chút.”
Lý Dịch buông máy tính bảng xuống, xoay người di chuyển máy tính xách tay, tìm văn kiện gửi email.
Chu Dương nhìn qua màn hình, đột nhiên anh ấy hỏi: “Lý Dịch, sao sau lưng cậu lại hơi ướt.”
“Ở nhà mà ngay cả điều hòa cũng không nỡ bật sao?”
Đầu ngón tay gập máy tính xách tay lại, Lý Dịch kéo nhẹ cổ áo, cầm máy tính bảng lên, vẻ mặt hờ hững: “Vừa đến phòng Đào Túy một lát.”
“Đi một lát mà sau lưng đã ướt nhẹp?” Chu Dương có chút hứng thú hỏi.
Lý Dịch cười khẽ: “Sợ cô ấy bị cảm nên phòng không mở điều hòa, tôi chảy mồ hôi không phải chuyện bình thường sao?”
“Hả?”
Lý Dịch nghiêng đầu liếc mắt nhìn chiếc máy tính để bàn, anh nói: “Cúp đây.”
Chu Dương bật cười: “Được.”
Sau đó màn hình tối đen.
Lý Dịch đặt máy tính bảng lại mặt bàn, nhưng không xem tin nhắn gửi tới máy tính để bàn, tựa vào dọc bàn, ung dung thong thả hút thuốc, khói thuốc lượn lờ.
Khuôn mặt người đàn ông tỏ ra vô cùng sâu sắc, lạnh lùng cứng rắn.
Trong phòng cô gái nhỏ thật sự hơi nóng.
Sau khi cửa đóng lại, Đào Túy mở mắt ra trong bóng tối, sau đó cô xoay người, mở đèn le lói một chút, lấy điện thoại di động vào trong chăn, gọi video với Khâu Viện.
Đầu kia nhận rất nhanh.
Khâu Viện vẫn còn đang vẽ phác thảo, xõa tóc, nhìn cô: “Người cậu đâu? Sao lại đen thùi lùi một góc thế kia.”
“Không có mở đèn sáng, đâu đến mức đen thùi lùi, vẫn thấy mặt tớ mà.” Giọng Đào Túy trì trệ, cũng lười điều chỉnh góc quay.
Khâu Viện: “Có tâm sự?”
“Có, rất nhiều tâm sự.”
“Lại là chuyện liên quan đến người anh kia à?”
Đào Túy gật đầu.
Khâu Viện đặt bút xuống, dựa vào sau ghế, nhìn màn hình: “Thế nào, khó khăn gì.”
“Tớ nói cậu nghe, mặc dù tớ cũng mới yêu đương ba lần, nhưng lại lâu dài hơn cậu, bởi vì tớ nhìn ra được một người đàn ông rốt cuộc có thích cậu hay không.”
“Nhìn qua người anh kia thì chính là một loại đàn ông hạng A, khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở quán rượu, không nhận ra được cậu, thứ nhất nhất định là do tấm ảnh đó anh ta không nhìn kỹ.
Nói rõ ra thì anh ta cũng không thích loại người như cậu, nếu như thích thì nhìn một cái là có thể nhận ra.
Thứ hai là cuộc gặp gỡ ở quán rượu lần đó, đáy mắt anh ta không hề lay động, cũng không nhìn cậu quá một giây, tớ nói chuyện với anh ta, anh ta lập tức rời mắt đi chỗ khác rồi, anh ta không có để mắt đến cậu.”
“Thứ ba là anh ta vẫn luôn chiếu cố cậu, cho dù hơi mập mờ một chút, chắc cũng chỉ là do tự cậu đa tình, anh ta ấy mà, có lẽ trong lòng không hề có chút thấp thỏm nào, thậm chí còn cảm thấy cậu tranh cãi hơi vô lý.
Thứ tư là loại đàn ông như anh ấy có thích hay không thì thật ra vô cùng rõ ràng, sẽ sớm biết rốt cuộc anh ta thích kiểu phụ nữ như thế nào rồi.
Thứ năm là cậu nên từ bỏ đi.”
Vì gọi video nên không thể đánh.
Trên đời này điều phiền nhất chính là nghe lời nói thật, Khâu Viện cũng chỉ gặp Lý Dịch một lần, nhưng cái gì cũng bị cô ấy nói trúng, Đào Túy vừa tức vừa giận, cả buổi không nói lên lời.
Thế giới của đàn ông trưởng thành không giống bọn họ.
Lý Dịch nhìn qua thì không phải là loại người đàn ông sẽ tùy tiện thích ai đó, nếu anh thích thì đã thích từ lâu rồi.
Giọng Đào Túy buồn bực: “Cậu cúp đi, tớ không muốn nhìn thấy cậu.”
Khâu Viện: “Ôi chao tớ cũng biết nhất định cậu sẽ như vậy, được rồi, vậy cậu đi ngủ sớm một chút.”
Đào Túy: “Cậu không thể an ủi tớ mấy câu sao?”
Khâu Viện: “Đối với người nhân từ thì phải để người đó đau thương nặng hơn.”
Đào Túy hung hăng nhấn vào nút màu đỏ.
Trở lại trang trò chuyện, Đào Túy lại nằm xuống giường, đầu ngón tay nắm mép gối, vò tới vò lui, giống như là đang xoa mặt ai đó, rồi gục vào giường, hốc mắt lại đỏ lên.
Lúc này, wechat vang lên.
Cô ngẩng đầu lên, đầu mũi cũng đã đỏ nhìn khung trò chuyện.
Tôi là Khâu Viện nha: [Nhưng mà, mọi chuyện đều có lỡ như, lỡ như sức cuốn hút của cậu quá lớn, ngay cả đối với loại người không dễ rung động như anh ta cũng có thể say mê, cho nên sao cậu không thử dò la anh ta một chút, ba lần giăng bẫy, hai lần phân thắng bại, như vậy cậu mới có thể từ bỏ ý định, Túy Túy à.”
Đào Túy: “…”
Coi cô là cái thứ gì hả, vừa đấm vừa xoa.
Khâu Viện thật xấu.
Nhưng lại có lý.
Ngày hôm sau, Đào Túy tỉnh dậy đã hơn tám giờ, cô thức dậy rửa mặt, thay quần áo, mở cửa phòng ra, vươn vai một cái, sau đó chuyển hướng xuống cầu thang.
Hai người dưới lầu nghe động tĩnh, dì Lưu từ trong phòng bếp thò đầu ra, nhìn thần thái tươi sáng của Đào Túy đang bước xuống, mi mắt cong lên: “Dậy rồi sao?”
“Anh, dì Lưu, chào buổi sáng.” Mi mắt Đào Túy chúm chím cười, liếc mắt nhìn Lý Dịch, người đàn ông bỏ tạp chí xuống, ngước mắt nhìn cô.
Đào Túy đi tới, ôm lấy cổ dì Lưu, hôn vào mặt dì Lưu một cái.
Sau đó, cô bước đến, ôm lấy cổ của Lý Dịch, cũng đặt một nụ hôn trên môi của anh.
Trong chốc lát.
Phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook