Giả Trai
Chương 77: QUÀ SINH NHẬT

“Minh…”

“Ngày mai rồi đến.” Lý Minh Châu nhăn mặt.

Cô nhìn Lý Sâm với ánh mắt rét lạnh, như thể nếu Lý Sâm dám nói bậy bạ gì đó thì cô sẽ nhào tới cắn anh ta ngay.

Chỉ số EQ về quan hệ gia đình luôn ít ỏi của Lý Sâm lập tức xuất hiện.

Trong lúc đó, Lục Dao cũng nhìn Lý Sâm với cái nhìn ác ý.

“Anh là ai?”

Phong thái của Lý Sâm hiển nhiên không giống loại thiếu niên chưa trải đời bao giờ như Lục Dao. Ngày thường anh đều mặc tây trang suốt, dù bây giờ không đi làm thì vẫn mặc một cái áo măng tô đen rất nghiêm chỉnh, tóc chải ngay ngắn, trông cực kỳ phong độ.

Lục Dao thì ngược lại, trên người cậu mang hơi thở thằng nhóc học trò không xóa nhòa nổi.

Dù cho ai thấy trước mặt người yêu mình xuất hiện một tên bảnh bao chuẩn không cần chỉnh như thế thì cõi lòng cũng sốt ruột.

Lục Dao len lén đưa mắt nhìn Lý Minh Châu, thấy Lý Minh Châu còn tỏ vẻ phiền chán hơn cả cậu thì thầm thở phào.

Cậu quay sang đánh giá Lý Sâm, rồi nhìn xe của anh, nghĩ bụng: Cái đồ mặt dày làm màu.

Song Lục Dao chưa đắc ý được bao lâu thì Lý Minh Châu đã mở miệng: “Lục Dao, cậu lên lầu trước đi.”

Mặt cậu thoáng cứng lại.

Lý Minh Châu: “Tí nữa tôi lên.”

“Tôi không thể nghe?” Lục Dao hỏi cô.

“Không liên quan tới cậu.” Lý Minh Châu ăn ngay nói thật.

Nhưng kiểu nói trắng trợn “đàn ông” của cô như đâm thẳng một dao vào tim Lục Dao.

Lục Dao nhấp môi, rất không vui, trước khi đi thì hung hăng liếc Lý Sâm một cái.

Đợi cậu lên lầu, Lý Sâm rốt cuộc lên tiếng.

“Nó là ai thế?”

Lý Minh Châu dùng một câu y chang hòng đối phó với Lý Sâm: “Không liên quan tới anh.”

Cô dừng lại, không biết đang nghĩ gì mà lúc này lại không lấy đá chọi như chọi chó để đuổi anh đi. Lý Minh Châu đứng im tại chỗ, dường như đang đợi Lý Sâm nói gì.

Lý Sâm lấy một tập văn kiện ra khỏi xe, cầm trong tay, đứng song song với Lý Minh Châu, vừa hay mặt đối mặt với cô.

“Đây là cái gì? Em tới Lĩnh Nam làm gì? Không đi học à?”

Lý Minh Châu bình tĩnh nói, “Ờ, anh tra rồi còn gì.”

“Chuyện lớn như vậy còn cần anh tra sao?” Lý Sâm hừ một tiếng.

Lý Minh Châu: “Tôi còn tưởng lão già ở Cục Phát triển Nam Châu là tên hãm tài, không ngờ lão ta thông minh hơn tôi, lấy đồ của tôi nộp lên tranh công, cũng không sợ ban đêm tôi biến thành quỷ tới gõ cửa nhà lão.”

Lý Sâm chẳng buồn nghe cô nói lời vô nghĩa, ngắt lời cô, “Em không đưa gã thì sao gã có được tư liệu? Em đừng nói với anh là lão ta có siêu năng lực gặp qua sẽ không quên chứ.”

Lý Minh Châu ngước mắt lên, “À, là tôi đưa à?”

“Ngại quá, tôi nhiều chuyện nên chắc quên mất.” Cô cười một tiếng, “Đưa cho bọn anh xem qua?”

“Bọn anh?”

“Lão ta không thể nào chỉ cho mỗi anh xem, vậy thì quá phụ sự kỳ vọng của tôi về lão.” Lý Minh Châu dừng một chút, “Còn ai đã xem?”

“Em điên rồi, Lý Minh Châu, em ôm một dự án lớn như vậy mà không sợ nuốt không trôi… bị người ta giết sao!” Lý Sâm phát hỏa, “Em mới học cấp Ba, rốt cuộc em muốn làm gì?”

“Kiếm tiền.” Lý Minh Châu nói, “Tôi không giống anh, tôi cần tiền, nếu anh không phải tới để đưa tiền cho tôi thì mau cút sang một bên, đừng cản đường tôi phát tài.”

Lý Minh Châu nói hai câu đầy tục tằn khiến Lý Sâm nắm chặt tay thành nắm đấm, nện xuống chiếc Lamborghini.

“Phần quy hoạch của dự án này đâu?”

Lý Minh Châu cười một tiếng, “Liên quan tới anh à?”

Lý Sâm nói, “Tô…”

“Dừng lại.” Lý Minh Châu mở miệng, “Tôi không muốn nghe thấy tên bà ấy thốt ra từ miệng anh.”

“Tôi làm chuyện này không phải cho anh nhìn.”

Lý Sâm gọi cô lại.

“Minh châu, anh có thể giúp em.”

“Tôi có thể tự giúp chính mình.”

Lý Sâm thong thả nói, “Em có thể kiếm tiền, còn quan hệ thì sao?”

“Bây giờ Tô… Bệnh của bà ấy ở trong nước hầu như không chữa được, Minh Châu, cho dù em có tiền thì em cũng không móc nối được quan hệ, nếu em muốn bà ấy sống sót thì phải đưa ra nước ngoài.” Anh thở phào nhẹ nhõm, “Anh có một quen thầy của một người bạn chuyên nghiên cứu về chứng bệnh này, nếu em nghĩ thông suốt thì khi nào tới tìm anh cũng được.”

Mắt Lý Sâm tối sầm lại, “Dự án của em anh sẽ giữ lại.”

“Làm trao đổi.”

Bước chân Lý Minh Châu khựng lại.

“Tôi sẽ không xuất ngoại.”

“Sao lại không? Vì thằng nhãi kia?” Lý Sâm nhíu mày, “Cái tên vừa rồi là ai? Nó biết em là con gái sao? Nó không biết, em biết rõ mà vẫn làm loạn theo nó sao!”

Lý Minh Châu thầm nghĩ: Liên quan rắm gì tới anh.

Lý Sâm càng nhíu mày sâu hơn, “Đừng hành động theo cảm tính, em mới bao lớn, nó mới bao lớn, ấu trĩ cũng một vừa hai phải thôi.”

Trong khoảng thời gian này Lý Sâm bận rộn hạng mục thu mua hội đồng quản trị tới sứt đầu mẻ trán, ngay cả những chuyện xảy ra gần đây với Lý Minh Châu cũng không bận tâm được.

Nếu không phải tình cờ trong một bữa tiệc nghe một người bạn ở Lĩnh Nam nhắc tới chuyện này: Nói Cục Phát triển Nam Châu đang triển khai một dự án rất lớn, lôi kéo công ty khắp nơi tham gia.

Lúc đó khi Lý Sâm nhìn thấy dự án này có lưu ý một chút, không ngờ sau khi điều tra mới biết người đưa ra dự án này là Lý Minh Châu.

Lúc đó anh vừa mừng vừa sợ, đồng thời còn thấy lo lắng.

Sự ưu tú của Lý Minh Châu đúng là vượt xa tưởng tượng của anh, hội đồng quản trị càng bức anh vào đường cùng, anh càng tứ cố vô thân thì càng muốn túm chặt lấy Lý Minh Châu như chiếc phao cứu mạng.

Chẳng thà tài trí của Lý Minh Châu chỉ thường thường bậc trung thì không nói, nhưng cô lại thông minh vốn sẵn tính trời, nên tham gia chuyện này mới phải.

Thư ký âm thầm ám chỉ với anh: Nếu anh muốn ngồi vững ở vị trí đó thì tốt nhất là kéo Lý Minh Châu lên thuyền, dù cô có hận ông chủ tịch như thế nào thì chuyện cô và anh có cùng huyết thống là ván đã đóng thuyền, dù là chiến hữu tốt đều có ngày trở mặt, không có gì tốt hơn huyết thống cả.

Lý Sâm không cam lòng, nhưng nhiều lời vô ích, nói một chút lời nghe lọt tai Lý Minh Châu là đủ.

Chiếc Lamborghini dần khuất xa.

Lý Minh Châu vừa lên lầu thì Lục Dao đã khoanh tay, mặt đen thui đứng ở cửa thang máy chờ cô.

Lý Minh Châu nhìn cậu một cái, sau đó đi thẳng về hướng phòng bệnh.

Lục Dao động đậy người, đuổi theo, “Này! Cậu không có gì muốn nói à?”

Lý Minh Châu hỏi, “Cậu muốn nghe gì?”

“Gã kia là ai?”

“Một tên râu ria, cậu quan tâm làm gì cho mệt.” Lý Minh Châu thản nhiên đáp.

Mấy chữ râu ria đã khiến Lục Dao yên lòng, tâm tình tốt hẳn.

“Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở bên cậu.”

Lý Minh Châu ghét bỏ, “Đừng ở bệnh viện vướng chân tôi, thấy tôi rồi thì mau quay về đi.”

Lục Dao: “Thấy một cái sao đủ, phải nhìn vài lần.”

Lúc đối mặt với cô thì Lục Dao dường như rất bám người, khác hoàn toàn lúc cậu thi đấu.

Nếu bảo đám người trong chiến đội tới xem Lục Dao bây giờ thì bọn họ tuyệt đối không nhận ra cái tên nhõng nhẽo này lại là tên người mới lạnh lùng suốt ngày đanh mặt trong phòng huấn luyện.

Lý Minh Châu cũng đã quen với mấy trò nhõng nhẽo của cậu.

“Tự về nhà ngủ đi, ở đây không có giường.”

“Tôi có thể ngủ chung giường với cậu.”

“Cậu ngàn dặm xa xôi chạy tới để ăn đòn phải không?”

Lục Dao lập tức ngoan ngoãn.

Đêm nay cậu không thể bò lên giường Lý Minh Châu được nên tự thấy mình làm bạn trai mới thất bại làm sao.

Làm gì có ai hẹn hò lâu như thế mà chẳng bò lên giường người yêu nổi.

Giường nhỏ không nói, dù giường lớn thì Lý Minh Châu cũng không để cậu nằm chung cơ!



Sinh nhật Lục Dao không rơi vào kỳ nghỉ dài hạn tháng Mười Một, mà Lý Minh Châu cũng không cho cậu bò lên giường.

Lúc đi cậu vẫn ra rả “niệm chú”, nhắc nhở Lý Minh Châu đừng quên chuẩn bị quà sinh nhật cho mình.

Lý Minh Châu thuận miệng đáp hai câu chiếu lệ, nhíu mày, tiễn ông nội này về lại chiến đội.

Lục Dao đón sinh nhật năm nay ở chiến đội.

Tuy cậu không ở thành phố H nhưng Weibo muốn nổ tung, đều là fan chúc mừng sinh nhật cậu.

Lục Dao vừa vào nghề đã nổi tiếng là nhờ có gương mặt mà kéo fan nữ, kỹ thuật để kéo fan nam, mới nửa năm ngắn ngủi đã nghiễm nhiên trở thành một người mới hót hòn họt.

Rất nhiều nhãn hàng và quảng cáo đề nghị Lục Dao làm người đại diện, Phương Thiên đếm tiền mỏi rã tay, cười vui quên Tổ Quốc.

Vậy nên Lục Dao mới mở một Weibo chính thức, hôm sinh nhật bị Phương Thiên bắt ép, khăng khăng bắt cậu phải đăng gì đó giao lưu với fan.

Hôm sinh nhật Lục Dao đành đăng một bài trên Weibo, ý tứ rất rõ ràng:

@ Lục Dao V: Nợ quà sinh nhật của tôi thì sang năm tôi sẽ tính lãi đó.

Ảnh đăng kèm là một bóng lưng dịp Giáng sinh, ảnh chắc chắn được chụp vào buổi tối, bóng lưng rất mờ, nhưng có thể nhìn ra là một chàng trai cắt tóc ngắn.

Fan cũng không nghĩ gì, cho rằng bóng lưng đó là Lục Dao.

Khi Lý Minh Châu xuống dưới lầu bệnh viện, nghe thấy hai cô sinh viên thảo luận mới biết Lục Dao có Weibo, tối về cô liền tải ứng dụng Weibo xuống điện thoại, vừa tìm được Weibo Lục Dao đã nhìn thấy bài đăng hôm sinh nhật.

Cô nhấn thích, lẳng lặng bình luận: Sang năm gặp.

Nhưng bình luận này lập tức chìm nghỉm.

Cuộc đời luôn là thế, khi người ta đang vui vẻ tiến về phía trước thì nó sẽ giáng một đòn trí mạng đánh người ta ngã vào vực sâu.

Vừa sang năm mới, bệnh tình Tô Thiên Du trở nặng, phải vào phòng cấp cứu năm bảy bận khiến số tiền Lý Minh Châu dành dụm được đều đội nón ra đi.

Tằng Huy cho cô mượn mấy vạn nhưng thiếu vẫn hoàn thiếu, hoàn toàn như muối bỏ biển.

Bác sĩ bắt đầu nói chuyện với cô, bảo cô thời thời khắc khắc hãy chuẩn bị tâm lý.

Đến đầu xuân, Lý Minh Châu chính thức tới trường làm thủ tục thôi học.

Cô sớm đoán ngày này sẽ đến, chẳng qua lúc nó thực sự tới thì lòng vẫn nặng như chì, cô rầu rĩ không thôi, thấy lòng quặn đau.

Lão La nghe được thì vội vàng lao khỏi văn phòng đuổi theo.

Ông tận tình khuyên bảo cô rất lâu, nói Lý Minh Châu chỉ nên xin nghỉ học dài hạn, đừng xin thôi học.

Chuyện Lý Minh Châu đã quyết thì người ta hầu như không lay chuyển được, cô luôn là một người ngoan cố chuyên hại cả người lẫn mình.

Cô cầm giấy báo trúng tuyển đi thăm mộ Lục Tri.

Không phải mùa tảo mộ nên trong nghĩa trang chỉ có mình cô.

Lý Minh Châu tới đây, ngoài giấy báo trúng tuyển còn mang theo hộp quẹt.

Cô đứng trước mộ, lưu loát đốt giấy báo trúng tuyển, cũng thiêu hủy luôn mơ ước hão huyền mười mấy năm của mình.

Lý Minh Châu làm bộ thoải mái nói, “Trước đó em bảo sẽ đốt bản sao cho anh, giờ không cần nữa, em đốt luôn bản gốc cho anh này.”

Cô nghĩ bụng: Mình hẳn là nên khóc lớn một trận.

Nhưng Lục Dao không ở đây, khóc cho ai xem chứ.

Tầm giữa tháng Tám, khu vực quy hoạch trồng đảng sâm bắc ở thôn Long Tương ra đời, cùng lúc đó, chiến đội Thương Thủy bước vào mùa đấu tiếp theo.

Độ nổi tiếng của Lục Dao ngày càng tăng, Phương Thiên ra sức o bế cậu, để cậu trở thành tuyển thủ được phong thần nhanh nhất giới đấu BS chuyên nghiệp.

Sau giải đấu, chiến đội tổ chức tiệc rượu. Lục Dao say khướt, không hiểu sao lại nhớ tới chuyện trước kia mình uống say, Lý Minh Châu quay lại cảnh cậu hát hò.

Bây giờ tửu lượng của cậu đã tốt hơn trước kia nhiều, vóc người cũng cao ráo hơn, cầm điện thoại chân đăm đá chân chiêu mà đi.

Cậu nghĩ: Mình phải gọi điện tìm cậu ấy hỏi tội mới được.

Hai ngày trước lúc Lý Minh Châu xuống núi thì tay bị đứt một đường rất sâu, nên khi Lục Dao gọi tới “hỏi tội”, cô dùng tay phải nghe điện thoại.

Lục Dao hỏi cô đã biết điểm thi Đại học chưa, Lý Minh Châu vừa thay băng vừa bình tĩnh đáp, “Tôi được tuyển thẳng.”

Tuy giấy báo trúng tuyển đã bị cô đốt rồi.

Lục Dao à ờ cả buổi ở đầu dây bên kia, Lý Minh Châu cười một tiếng, “Sao hả? Uống rượu à?”

“Uống một chút, bọn tôi vừa thi đấu xong.” Lục Dao lẩm bẩm, “Tôi muốn gặp cậu.”

Lục Dao phát hiện, từ khi mình tới chiến đội, rời khỏi trường học thì cậu và Lý Minh Châu chỉ liên lạc qua điện thoại.

Mỗi khi cậu muốn gặp cô thì Lý Minh Châu sẽ tìm đủ cớ để từ chối.

Nếu không phải là bận thi Đại học thì cũng là bận ôn thi, Lục Dao thầm nghĩ: Cậu được tuyển thẳng mà còn học hành cứt gì nữa.

Nhưng Lý Minh Châu vẫn lấy cớ bận học không có thời gian gặp mặt để đối phó với cậu.

Lục Dao biết cô coi trọng việc học nên khi Lý Minh Châu lấy cớ này để không gặp cậu thì cậu cũng không nghĩ nhiều.

“Đợi tới sinh nhật cậu đi.”

Lục Dao bấm tay tính toán, còn những nửa năm.

Cả năm nay chỉ gặp mặt nhau được một lần, ít ỏi tới mức khiến Lục Dao khó chịu.

Yêu xa nhọc nhằn đến thế ư!

Phương Thiên nhận ba quảng cáo mỗi ngày cho cậu, Lục Dao ngoài việc huấn luyện hàng ngày còn phải chạy show.

Phương Thiên biết Lục Dao không thích xuất đầu lộ diện, lúc nhận quảng cáo sợ ông nội này không chịu phối hợp, nào ngờ đối phương lại rất hợp tác khiến anh bớt lo hẳn.

Lúc quay, Lục Dao luôn muốn gọi điện hỏi Lý Minh Châu có đủ tiền viện phí không.

Tiền trong thẻ cậu Lý Minh Châu chẳng đụng lấy một đồng, lúc Lục Dao hỏi đến cô mới nhớ ra mình đang giữ nó.

Lý Minh Châu ấp ủng nói lảng sang chuyện khác.

Cô lăn lộn ở thôn Long Tương một năm mà bệnh viện đã hai lần gửi thư báo bệnh tình nguy kịch hai lần trong khoảng thời gian nửa năm sau.

Tháng Mười Một, Tô Thiên Du phải nằm trong phòng cấp cứu suốt một ngày một đêm, Lý Minh Châu không thể không buông việc trên tay xuống mà chạy suốt đêm về bệnh viện.

Thân hình gầy gò của cô dường như lại gầy đi một lớp, ngỡ như gió thổi qua có thể thổi bay cô khỏi cổng bệnh viện.

Ở bệnh viện, Vương Tú chạy xuống đón cô, lúc thấy Lý Minh Châu thì bà suýt nữa không nhận ra cô.

“Mẹ cháu đâu?”

“Trong phòng cấp cứu… Cháu…”

Lý Minh Châu không để bà nói hết thì đã lảo đảo chạy về phía phòng cấp cứu.

Tô Thiên Du được đẩy ra, tim Lý Minh Châu muốn trào lên cổ, thấy trên mặt Tô Thiên Du không bị phủ vải trắng thì mới bình tĩnh lại.

Nhưng câu nói sau đó của bác sĩ lại không khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn.

“Trong nước chỉ có thể làm được tới mức đó.” Bác sĩ vẫn lặp lại, “Hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Lý Minh Châu đã không ngủ tận bốn mươi tám giờ, hốc mắt khô khốc, cô suy sụp dựa vào tường, muốn khóc hai tiếng để phát tiết mà lại chẳng có nước mắt.

Cô nghe giọng mình máy móc vang lên, “Tôi biết rồi.”

Lý Minh Châu nghĩ: Mình cùng đường thật rồi.

Từ khoảnh khắc mẹ cô ngã xuống, cô đã làm rất nhiều chuyện mà vẫn không thay đổi được gì, biết rõ bà sẽ chết mà vẫn hy sinh tiền đồ của bản thân để đánh cược. Biết rõ cứu không được, biết rõ là ném tiền qua cửa sổ, Lý Minh Châu biết rõ kết cục nhưng vẫn cứ không cam lòng tranh đấu, cố gắng hơn một năm.

Đó là mẹ cô, người mẹ bầu bạn với cô suốt mười mấy năm cuộc đời đầy khổ hạnh của cô, cho dù bà có là người điên thì vẫn là mẹ cô.

Cô khao khát kỳ tích có thể phát sinh trên cơ thể phàm trần của Tô Thiên Du, nhưng mà không có. Hễ kỳ tích phát sinh sẽ được lên báo, Lý Minh Châu hiển nhiên là không có cơ hội này.

Tô Thiên Du được hộ lý chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Lý Minh Châu trầm mặc ngồi bên ngoài một tuần, mệt thì chợp mắt một lát, tỉnh lại chăm sóc Tô Thiên Du.

Trước hôm tiểu tuyết, Lý Minh Châu phá lệ, gọi điện cho Lục Dao.

Lúc Lục Dao nghe máy thì đang mơ ngủ. Khi giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Minh Châu vang lên bên tai cậu, suy nghĩ đầu tiên của cậu là: Trễ vậy còn chưa ngủ, không cần mạng nữa sao!

Lý Minh Châu bình thản hỏi, “Lục Dao, cậu định đón sinh nhật ở đâu?”

Lục Dao làm nũng, “Ở chỗ cậu.”

Lý Minh Châu: “Ừ, năm nay mười tám tuổi à?”

Lục Dao trở mình, thầm thì, “Hỏi chuyện này làm gì?”

Lý Minh Châu thở dài, “Tôi sẽ tặng cậu một món quà.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương