Gia Tộc Quái Dị
-
Chương 5: Phần cuối
“Đau quá, Cung, ngươi mau lăn ra đây cho ta.” Không nghĩ tới sinh tiểu hài tử lại đau nhức như thế, mang thai ba mươi sáu tháng làm cho bụng Tiêu Thú trướng thành một quả cầu thật lớn, làm hại hắn bình thường chưa bao giờ dám ra khỏi cửa, một đại nam nhân đỉnh đỉnh lại mang thai? Bây giờ, ta đang dưới sự giúp đỡ, con mẹ nó hoàn thành khoảnh khắc sinh sản vĩ đại nhất.
“Thú, tôi ở đây, anh đừng sợ.” Tiêu Cung ngay tức khắc vọt đến, gắt gao cầm lấy tay của Tiêu Thú.
“Cung… ngươi… ta ghét ngươi.” Tiêu Thú đau đến đầu đầy mồ hôi, một ngụm cắn lấy cánh tay Tiêu Cung không nhả ra.
“Thú cắn tôi, dùng sức cắn sẽ không thấy đau nữa.” Tiêu Cung duỗi thẳng cánh tay nhượng Tiêu Thú cắn, còn lau mồi hôi trên đầu cho hắn.
“Mau, dùng sức, sắp ra rồi.” Bà Tiêu kêu to phấn khởi.
“A!” Nhìn đến ánh mắt thâm tình Tiêu Cung, Tiêu Thú quát to một tiếng đem hài tử sinh ra, chẳng bao lâu sau Tiêu Thú đã hoàn thành sự kiện vĩ đại nhất trong cuộc đời bình thường của hắn.
“Oa” một tiếng, tiếng khóc của tiểu hài tử vang lên trong phòng.
Tiêu Thú cuối cùng thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.
“Chậm đã, hình như còn một đứa.” Bà Tiêu thét chói tai, dọa hắn hoảng sợ.
“Oa.” Lại một tiếng, một tiểu hài tử nữa cất tiếng khóc vang vọng cả phòng.
“Cung, con xem hai người bọn chúng lớn lên giống nhau như đúc.” Bà Tiêu ôm tiểu hài tử đến trước mặt Tiêu Cung.
“Đúng vậy, tướng bọn chúng là hảo hữu phu thê a.” Tiêu Cung tán thành gật đầu.
“Không nên, không nên.” Nghĩ đến số phận của trưởng tử, Tiêu Thú không khỏi nghĩ đến tương lai của cặp song sinh. Thiên địa, trên đời này nào có cái gọi là song sinh phu thê chứ, Tiêu Thú kêu lên thảm thiết một tiếng rồi té xỉu tại trong lòng Tiêu Cung.
Hoàn
“Thú, tôi ở đây, anh đừng sợ.” Tiêu Cung ngay tức khắc vọt đến, gắt gao cầm lấy tay của Tiêu Thú.
“Cung… ngươi… ta ghét ngươi.” Tiêu Thú đau đến đầu đầy mồ hôi, một ngụm cắn lấy cánh tay Tiêu Cung không nhả ra.
“Thú cắn tôi, dùng sức cắn sẽ không thấy đau nữa.” Tiêu Cung duỗi thẳng cánh tay nhượng Tiêu Thú cắn, còn lau mồi hôi trên đầu cho hắn.
“Mau, dùng sức, sắp ra rồi.” Bà Tiêu kêu to phấn khởi.
“A!” Nhìn đến ánh mắt thâm tình Tiêu Cung, Tiêu Thú quát to một tiếng đem hài tử sinh ra, chẳng bao lâu sau Tiêu Thú đã hoàn thành sự kiện vĩ đại nhất trong cuộc đời bình thường của hắn.
“Oa” một tiếng, tiếng khóc của tiểu hài tử vang lên trong phòng.
Tiêu Thú cuối cùng thở dài một hơi, nhắm hai mắt lại.
“Chậm đã, hình như còn một đứa.” Bà Tiêu thét chói tai, dọa hắn hoảng sợ.
“Oa.” Lại một tiếng, một tiểu hài tử nữa cất tiếng khóc vang vọng cả phòng.
“Cung, con xem hai người bọn chúng lớn lên giống nhau như đúc.” Bà Tiêu ôm tiểu hài tử đến trước mặt Tiêu Cung.
“Đúng vậy, tướng bọn chúng là hảo hữu phu thê a.” Tiêu Cung tán thành gật đầu.
“Không nên, không nên.” Nghĩ đến số phận của trưởng tử, Tiêu Thú không khỏi nghĩ đến tương lai của cặp song sinh. Thiên địa, trên đời này nào có cái gọi là song sinh phu thê chứ, Tiêu Thú kêu lên thảm thiết một tiếng rồi té xỉu tại trong lòng Tiêu Cung.
Hoàn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook