Gia Tộc Mander
-
Chương 8:
Cánh cửa lớn mở ra, Bella đi vào trong căn phòng tối. Căn phòng bé chỉ đủ cho một chiếc giường nhỏ và một chiếc bàn, ánh trăng bên ngoài cửa sổ soi rọi vào trong căn phòng. Cô vứt ba lô xuống đất rồi rút điện thoại ra, bấm gọi một số máy đã học thuộc trong đầu. Âm thanh đầu dây bên kia vọng vào.
“Tình hình như nào rồi?”
Bella cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đúng họ là một đôi, nhưng có vẻ không chính thức.” Cô vẩy điếu thuốc trên tay mình, lẩm bẩm nói “Còn con nhỏ đó… có vẻ cũng chẳng có giá trị gì với tên khốn kia đâu.”
“Nghe có vẻ ai đó đang tức giận hả?” Giọng nói từ đầu dây bên kia có vẻ như đang cười.
“Roy là một tên kiêu căng hống hách không coi ai ra gì. Nếu không phải nhiệm vụ này, tôi chắc chắn sẽ cho hắn ta một trận.”
“Haha, cậu cứ bình tĩnh, mọi chuyện rồi sẽ theo ý cậu thôi.” Người trong điện thoại cười lớn.
“Nhưng nói toẹt ra vụ hôn sự đã làm họ ghét tôi rồi, giờ cậu tính sao?”
“Đó mới chính là cách làm của chúng ta, cậu nghĩ Peterson dễ chơi vậy sao? Lấy lòng hắn cũng chỉ khiến hắn nghi ngờ cậu thêm thôi. Giờ hắn chỉ nghĩ cậu là một đứa phiền phức cố gắng tán tỉnh hắn để hắn làm bạn với cậu và cậu phải tiếp tục diễn tiếp vai đó.”
Bella vứt điếu thuốc xuống rồi dùng chân miết lên trên, ánh mắt trống rỗng theo tiếng người phía bên kia đầu dây.
.
Ngày hôm đó mọi thứ thật sự đã đi quá giới hạn của nó. Ánh mắt của Roy khiến cho Rose chỉ muốn kết thúc mọi thứ mà làm như hai đứa chưa từng quen biết nhau. Cô chút hơi thở mệt nhọc đó ra ngoài, lặng người nhìn xuống. Mandy ngồi bên cạnh khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay cô “Không sao đâu, mọi thứ đều sẽ ổn thôi.”
Rose bấu lấy ngón tay mình, nhìn vào hư vô mà nói với Mandy “Em nghĩ mình nên dừng lại. Trong đầu anh ấy, em lúc nào cũng hành xử như một con ngốc. Em lúc nào cũng chỉ khiến tâm trạng anh ấy trở nên tồi tệ mà thôi. Có lẽ, đã đến lúc em cần phải suy nghĩ lại về mối quan hệ này.”
Mandy nhìn Rose ân cần nói “Không phải do em, Rose. Em là cô gái hoàn hảo, em không được phép hạ thấp bản thân mình như thế chỉ vì Roy xa lánh em.”
Rose không lên tiếng, gương mặt đã không còn muốn thể hiện một cảm xúc nào.
"Anh ấy vẫn còn trẻ con và không thể điều khiển được cảm xúc của mình. Thật ra, hai người rất giống nhau có biết không?"
Rose ngước nhìn Mandy.
"Cả hai người đều ngốc như nhau vậy, từ bé đến tận bây giờ. Ngốc nghếch không biết thể hiện tình cảm của bản thân, dày vò nhau quá lâu rồi."
Rose cười một chút, nỗi buồn vẫn chưa thể vơi đi. Thứ mà trong lòng cô đang nghĩ tới lúc này chỉ có thể là dừng lại thôi. Thấy ánh mắt lo lắng của Mandy dành cho mình, cô vội đổi chủ đề “Chị tính ra sân bay bây giờ luôn sao?”
Mandy gật đầu “Đưa em đến trường rồi chị sẽ ra sân bay luôn.”
“Chị sẽ về sớm chứ?”
“Chị sẽ hoàn thành nốt việc học hành bên đó.”
Đột nhiên, Mandy đưa tay khẽ vén lại mái tóc cho Rose rồi mỉm cười “Mọi thứ sẽ ổn thôi, chị hứa."
Lúc này, chiếc xe đã dừng lại tại học viện Mander, Mandy nhìn về phía sau mỉm cười vỗ vai Rose “Bước vào và cho tên đó biết thế nào là Rose đi.”
Rose rất cảm động, cô ôm Mandy một cái trước khi xuống xe. Hai người đưa tay tạm biệt nhau. Rose đưa mắt nhìn theo chiếc xe cho đến khi chiếc xe khuất dần cô mới quay người bước đi.
Đi được một đoạn thì Rose gặp Bella. Bella có vẻ hơi lúng túng, cô từ từ bước tới trước mặt Rose.
.
Mandy ngồi trên xe đợi cho tới khuất bóng Rose cô mới ra lệnh cho chiếc xe chuyển bánh. Lúc này, điện thoại cô đột nhiên reo lên. Mandy mỉm cười khi biết chủ nhân của cuộc gọi, cô vội đáp: “Tôi chuẩn bị ra sân bay rồi đây thưa cô Karin cao quý.”
Karin vui vẻ cười “Mau lên đó! Tớ đợi cậu.”
Mandy gật đầu đáp lại “Biết rồi mà. Lúc đến nơi chắc cậu cũng biểu diễn xong rồi.”
“Mà cậu qua đây học nốt thật sao? Tớ thấy mọi người đều quý cậu mà sao cậu không học ở Mander luôn đi.” Karin tò mò hỏi.
Mandy đưa mắt nhìn ra con đường, cảm nhận làn gió mát mẻ sớm mai, cô đưa mắt nhìn những cành cây và bầu trời một cảm giác rất tự hào “Thật ra, phu nhân cũng muốn tớ theo học ở đây, tớ cũng rất yêu Mander, yêu thiên nhiên ở đây nhưng cậu biết đó, tớ từng nói ông tớ là giáo sư văn học ở đại học Harvard mà. Ông đã cống hiến rất nhiều cho ngôi trường này, bản thân là cháu gái, tớ cũng muốn được theo học ngôi trường mà ông từng vun đắp.”
“Được rồi, cô nhà văn trẻ của tôi ơi. Mau qua đây gặp tôi đi vì tôi nhớ cô lắm rồi.”
“Tớ cũng vậy. Lát gặp lại.”
Hai cô gái mỉm cười thích thú qua điện thoại. Mandy tắt máy sau đó dựa đầu vào bên cửa sổ. Cô đưa mắt nhìn lên bầu trời cao ấy.
Đã rời xa và trở về rất nhiều lần nhưng tại sao vẫn luyến tiếc đến thế?
.
“Tớ thật sự đã nói chuyện đó cho cậu sao?” Rose đưa mắt ngờ ngợ nhìn Bella.
“Cậu muốn hỏi chuyện gì cơ?” Bella lúng túng.
“Chuyện hôn ước. Tớ đã nói thật sao?”
Bella mỉm cười “Là cậu nói mà, cậu không nhớ thật sao?”
Rose có vẻ chán nản “Không sao đâu, dù sao tớ cũng không muốn đề cập chuyện này nữa. Mọi chuyện cũng qua rồi, cậu cũng đừng nghĩ gì.” Nói xong, cô bước đi.
Bella vội nói theo “Tớ vẫn có thể làm bạn với cậu chứ?”
Rose quay người nhìn Bella, cô mỉm cười “Tất nhiên rồi, tớ đã nói chuyện cũ thì nên bỏ qua mà.”
Bella vô cùng vui vẻ đi tới bên cạnh Rose giơ ngón út lên “Làm hòa nhá.”
Rose mỉm cười sau đó ngoắc tay lại “Ừm.”
“Cậu vào lớp trước đi. Tớ đi mua nước nhé!” Bella nói sau đó quay người bỏ đi.
Rose đưa mắt nhìn theo bóng lưng đó mà ngay cả trong chính bản thân cô cũng nhẹ lòng hơn “Sao tớ lại giận cậu chứ?”
Cô đi vào lớp. Ngay lúc này, cô chạm mặt anh ấy. Người con trai có hôn ước năm mười tuổi với mình. Roy đưa mắt nhìn Rose bằng cái vẻ mặt không chút biểu cảm nào. Cô đưa mắt nhìn Roy không nói một câu nào chỉ cứ như vậy mà bước qua anh.
Roy đứng lặng người đưa mắt nhìn theo bóng lưng người con gái ấy.
Cảm giác thật lạ.
Rose bước vào lớp, lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống học như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Như mọi khi, đến giờ ăn trưa. Peter đi tới bên cạnh Rose mỉm cười “Đi ăn chứ?”
Rose đưa mắt nhìn Peter vui vẻ đáp “Vâng ạ.” Sau đó gấp cuốn sách trên bàn lại.
Mọi người cùng nhau bước xuống nhà ăn. Lúc này, Roy đã ở đây trước, anh cũng chẳng nói gì với cô cả. Anh đặt đĩa đồ ăn mình vừa lấy xuống bàn sau đó ngồi xuống.
Ted đưa mắt nhìn sau đó quay qua Rose “Em ngồi đây đi. Để anh với Nick lấy đồ ăn.”
Rose mỉm cười “Em tự đi lấy được mà. Em muốn xem nhà bếp hôm nay có những món gì.”
Roy vẫn không hề hấn gì, anh lấy điện thoại ra để chơi game. Thực chất muốn cho cô thấy vẻ vô cảm của bản thân.
Peter quay qua Ted “Lấy giúp anh một suất, anh đi lấy nước.”
Rose nhìn Peter vội nói “Em muốn uống nước cam. Anh lấy cho em luôn nhé.”
Peter mỉm cười “Tất nhiên là được” sau đó anh quay qua chỗ Roy “Còn em thì sao?”
Roy nhìn Peter cười “Nước gì cũng được, không phải nước cam là được.”
Peter không nói một lời nào, anh đi tới thẳng thừng cốc đầu Roy. Roy vội cau mày nhìn Peter “Cái anh này!”
Sau khi lấy đồ ăn xong, mọi người trở về bàn. Peter cũng lấy nước về, anh đặt đồ xuống bàn. Roy đưa mắt nhìn mấy cốc nước trên bàn sau đó lại nhìn lên người anh họ thân quý của mình “Nước cam? Anh đùa em à?”
Ted với lấy cốc nước cam vui vẻ “Uống nước hoa quả tốt cho sức khoẻ mà.”
Roy đặt chiếc điện thoại xuống đưa mắt nhìn sang Peter đang thản nhiên uống nước. Anh suy nghĩ “Anh em gì mà lúc nào cũng chỉ chọc tức nhau.”
“Anh Royce…” Một cô gái đi tới chỗ Roy, ánh mắt lấp lánh còn giọng điệu bẽn lẽn nói.
Mọi người đưa mắt nhìn cô gái đó. Roy hơi bất ngờ quay người nhìn lại ngờ ngợ. Đúng lúc này, Rose cũng bước tới.
Cô gái bước tới gần hơn chỗ Roy “Là em này, anh không nhớ à?”
Rose đưa mắt nhìn, mọi người có thể chưa nhận ra nhưng cô đã nhận ra rồi. Đây là Emma, người đã tặng bánh ngọt cho Roy ở đây. Cô vẫn không hề nói gì đi tới đặt khay đồ ăn xuống bàn, kéo ghế thản nhiên ngồi xuống.
Roy hơi nhíu mày, anh nhìn Emma mỉm cười “Là Emma à?”
Peter đưa mắt nhìn Rose, anh đặt cốc nước cam cạnh cô. Rose nhìn anh “Em cảm ơn.”
Emma vui vẻ liền túm lấy tay Roy “Là em đây, anh hứa sẽ cho em số điện thoại cơ mà. Anh có số em rồi sao không gọi em?”
Roy cười “Do tôi quên mất. Xin lỗi em nhé.” Anh đảo mắt nhìn về phía Rose nhưng cô vẫn đang rất thản nhiên ăn. Roy lấy cốc nước cam trên bàn đưa cho Emma “Em uống chút nước cam đi, nước hoa quả rất tốt cho các cô gái.”
Ted có vẻ sắp mất kiên nhẫn, anh đặt đôi đũa xuống bàn khoanh tay nhìn đứa em trước mặt. Nick thì lại lo lắng nhiều hơn đến suy nghĩ của Rose.
Emma đưa mắt nhìn mọi người. Hình như không ai quan tâm đến sự xuất hiện của cô nhưng nếu được ngồi ăn cạnh những người này, cô sẽ trở nên rất nổi tiếng. Chỉ cần nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến cô sẵn sàng làm mọi thứ, Emma vui vẻ đưa tay với lấy cốc nước cam sau đó nhìn Roy “Em có thể ngồi ăn ở đây cùng với mọi người luôn không ạ.”
Roy đảo mắt nhìn về phía Peter “Chuyện này…”
Peter vẫn rất bình tĩnh anh đưa mắt nhìn Emma “Xin lỗi, chúng tôi…”
“Không sao đâu, nếu em ấy muốn cứ để em ấy cùng ăn.”
Câu nói vừa kết thúc thì mọi ánh mắt đều dồn về phía Rose. Rose nhìn Peter mỉm cười. Đột nhiên, một dáng người quen thuộc phía sau Peter khiến Rose bị chú ý “Bella?”
Peter quay người nhìn lại.
Bella vừa bê đĩa đồ ăn tới gần, cô đang tìm chỗ ngồi. Rose vội nói “Cậu ngồi đây ăn cùng luôn đi.”
Bella có chút lúng túng đưa mắt nhìn Rose. Mọi ánh mắt lúc này cũng đã chuyển hướng tập trung về phía Bella.
Roy thở dài, anh vứt cái thìa xuống bàn sau đó quay qua nhìn Rose “Vẫn chưa hiểu ra vấn đề à? Tôi nói em thế mà em vẫn chơi với cô ta?”
“Roy, em thôi đi.” Ted cau mày.
Rose không chút bối rối, cô đưa mắt nhìn Roy “Nếu vậy, anh cứ ăn với bạn anh đi, em sẽ ăn với bạn của em.” Nói rồi, cô đứng dậy đi ra phía Bella “Chúng ta qua bên kia đi.”
Roy tức giận. Emma không hiểu chuyện gì cô tiến tới muốn nói gì đó thì anh đã lên tiếng “Tôi muốn ở một mình.” Nghe tới đây, cô lặng lẽ rời đi.
Ted thở dài “Nuốt không nổi.”
Peter đưa mắt nhìn về chỗ Rose. Cô bé đó thật sự ổn chứ?
.
Suốt giờ học, tâm trạng của Roy rất tệ. Thái độ của cô như thế là sao? Vừa hết tiết học, anh đã đứng dậy rời đi. Ted nhìn theo “Này, còn ba tiết nữa đấy!”
Roy không hề để tâm, anh cứ thẳng thừng bỏ đi. Ted vội vã đi theo.
Nick đưa mắt nhìn Peter “Anh không ngăn cản sao?”
Peter vẫn đang đọc sách anh nói “Để Ted theo nó đi, lát nữa chúng ta cần nói chuyện với Rose.”
Kết thúc buổi học, Peter ngồi dưới ghế đá đợi. Lúc này, Bella từ từ tiến tới. Peter tưởng là tiếng chân của Rose nên anh quay người nhìn lại. Bella nhìn Peter cô hơi ngại còn anh thì lại bất ngờ trước sự xuất hiện của cô.
Bella nhìn Peter “Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu, chúng ta có thể đi đâu đó uống nước…”
Không để cô nói hết câu, anh đã ngắt lời “Tôi không muốn, bây giờ và sau này cũng vậy. Đừng gây rắc rối thêm nữa.” Nói xong, anh đứng dậy định bỏ đi thì Bella đã giơ tay chắn ngang đường anh “Tôi xin lỗi vì đã làm rối mọi chuyện lên. Tôi thật sự xin lỗi.”
Peter đưa mắt nhìn Bella. Cô nhìn anh nghẹn ngào “Tôi không hề muốn như vậy đâu, Rose là người bạn duy nhất mà tôi có, cậu nghĩ tôi muốn làm loạn lên sao? Các cậu ai cũng như vậy chứ gì?”
Peter vẫn rất bình tĩnh, thấy anh như vậy cô bèn nói tiếp “Các cậu vừa sinh ra đã được chú ý, đã được yêu quý. Còn tôi, đến một người bạn thật sự tôi còn chẳng có. Tôi đáng bị thế lắm sao?”
Peter nhìn cô vẫn giữ ánh mắt đó “Chúng ta không thể làm bạn đâu.” Anh bỏ đi.
Bella siết chặt tay. Cô đưa mắt nhìn theo bóng lưng người con trai đó… Đã làm bộ dạng đến thế này mà hắn vẫn không mềm lòng sao? Bella vô cùng thất vọng, cô quay người bỏ đi.
Từ đằng xa, Nick lặng im quan sát tất cả. Anh lặng lẽ bước theo Bella.
Bella đi ra phía sau trường, cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi tựa người vào tường. Ánh mắt có chút mệt mỏi. Cô rút trong túi ra một bao thuốc. Nick hơi bất ngờ trước cảnh tượng này.
Hút hết điếu thuốc, Bella quay người rời đi. Anh suy nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định đi theo. Thì ra đây là con đường mà cô đi về. Đột nhiên, Bella rẽ vào một quán tiện lợi, Nick thấy vậy vội rẽ vào theo. Ngay lúc này, cô thấy anh “Nicholas?” Bella hơi bất ngờ.
Nick lúng túng “Sao vậy?” Anh vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Bella tiến gần về phía anh cau mày hỏi “Sao anh lại ở đây?”
Nick đảo mắt nhìn về phía quầy hàng “Thì tôi mua đồ ở đây mà.”
“Chỗ này cách nhà cậu, tôi nghĩ không gần đâu. Một thiếu gia như cậu sao lại mua đồ ở đây nhỉ?” Cô nghi ngờ.
Nick vội bỏ qua ánh mắt đó, anh đi tới quầy lấy một gói snack “Tôi vẫn mua ở đây mà.”
Bella gật đầu, cô đi lấy một phong kẹo sau đó ra quầy thanh toán rồi lập tức rời đi. Nick vội vã chạy theo.
Đi được một đoạn. Bella rẽ vào trong một cái ngõ, anh cũng vội vã rẽ theo.
Bụp!
Bella kéo vai Nick đẩy vào tường, cô nhìn anh “Lại trùng hợp rồi này.”
Nick vội vã tỏ ra bất ngờ “Ơ, cậu cũng đi đường này à?”
Bella cau mày “Cậu theo dõi tôi đấy à?”
“Tại sao tôi phải làm vậy chứ?” Nick tránh né sau đó quay người bỏ đi trước. Bella bước theo sau túm lấy vai anh. Nick hơi giận mình. Bella ghì mạnh “Nếu cậu còn theo tôi nữa, cậu chết chắc.”
Nick có chút ấp úng “Có chuyện đó sao?”
Cô không nói gì thêm quay người bỏ đi. Nick lặng người nhìn theo cô “Haizz bị lộ sớm vậy sao?” Anh suy nghĩ.
Bella tức giận. Tên đó nghi ngờ mình rồi sao? Đột nhiên một đám nữ sinh chặn đường cô.
“Đây không phải là Bella sao?”
Bella đưa mắt nhìn “À, bạn cũ này.”
Đám học sinh nhìn nhau cười lớn “Nghe nói mày chuyển trường. Để bọn tao xem nào.” Một cô gái tiến tới kéo áo Bella.
“Mander?” Bọn chúng hơi bất ngờ.
Bella thở dài “Bỏ tay ra…”
“Này, nhà mày mà đủ tiền vào đây học sao? Loại như mày á?”
Đúng lúc này, Nick lúng túng. Anh vội nấp vào bức tường gần đó. Chuyện gì nữa đây? Anh bắt đầu lo lắng, liệu có nên ra mặt không?
Trong khi Nick đang bận suy nghĩ thì Bella đã thẳng tay túm tóc một đứa “Loại gì cơ?”
“Này! Mày dám à?”
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau muốn xông lên thì Bella đã giơ chân đạp cho đứa đầu tiên một cái.
Thôi được rồi, mình sẽ giúp cô ấy một lần. Nghĩ tới đây, anh quay người bước ra.
Nick lặng người trước cảnh tượng trước mắt. Bella cúi xuống nhặt chiếc balo lên. Cô đưa tay chỉnh lại cổ áo sau đó bước thẳng tiếp mà không hề hay biết sự xuất hiện của anh. Đám học sinh nằm dưới đất mà đau đớn, đứa ôm tay, đứa ôm bụng, đứa ôm chân.
Lại chuyện gì đây? Một đám học sinh gồm sáu người mà bị xử gọn lẹ trong vài phút vậy sao? Nick đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Bella. Cô gái này là sao đây?
.
“Anh Peter…” Rose đưa mắt nhìn hơi bất ngờ khi thấy Peter đang ngồi cạnh mình trong thư viện. Đã quá giờ rồi mà anh ấy vẫn ngồi đây để đợi cô. Có lẽ, cô đã quá tập trung vào suy nghĩ mà quên mất mọi thứ xung quanh rồi.
Peter đưa mắt nhìn cô “Em đọc xong cuốn sách đó chưa?”
Rose mỉm cười gấp cuốn sách vào “Anh biết rồi à?” Cô còn chẳng mở sang trang mới một lần nào. Anh ấy lúc nào cũng nhìn thấu được tâm tư của cô. Anh ấy vẫn cứ đợi cô, cho cô có thời gian để suy nghĩ, cứ lặng lẽ và ấm áp.
“Nếu đã suy nghĩ xong thì mau đi giải quyết với tên đó thôi.” Peter đứng dậy đưa bàn tay về phía cô.
“Đi đâu cơ ạ?”
Hai người cùng nhau bước ra khuôn viên trường. Từ phía xa, Ted và Roy cũng bước tới. Ted giơ tay chào về phía Peter kèm theo phía sau là gương mặt hiện rõ sự muộn phiền của Roy.
Rose siết chặt tay lại, cô bước tới trước mặt Roy còn anh lại dành cho cô một ánh mắt hết sức thờ ơ.
“Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi.”
Roy đưa mắt nhìn cô.
“Cái hôn ước này, chúng ta hãy cùng nhau phá bỏ nó đi.” Cô nhìn anh nghiêm túc nói.
Peter và Ted đưa mắt nhìn nhau. Một sự ngạc nhiên và khó hiểu.
Roy lặng người đi.
Phía sau bước từng gần đó. Một người đã chứng kiến tất cả, hắn rất đắc ý, nhếch mép cười sau đó quay người lặng lẽ rời đi...
“Tình hình như nào rồi?”
Bella cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đúng họ là một đôi, nhưng có vẻ không chính thức.” Cô vẩy điếu thuốc trên tay mình, lẩm bẩm nói “Còn con nhỏ đó… có vẻ cũng chẳng có giá trị gì với tên khốn kia đâu.”
“Nghe có vẻ ai đó đang tức giận hả?” Giọng nói từ đầu dây bên kia có vẻ như đang cười.
“Roy là một tên kiêu căng hống hách không coi ai ra gì. Nếu không phải nhiệm vụ này, tôi chắc chắn sẽ cho hắn ta một trận.”
“Haha, cậu cứ bình tĩnh, mọi chuyện rồi sẽ theo ý cậu thôi.” Người trong điện thoại cười lớn.
“Nhưng nói toẹt ra vụ hôn sự đã làm họ ghét tôi rồi, giờ cậu tính sao?”
“Đó mới chính là cách làm của chúng ta, cậu nghĩ Peterson dễ chơi vậy sao? Lấy lòng hắn cũng chỉ khiến hắn nghi ngờ cậu thêm thôi. Giờ hắn chỉ nghĩ cậu là một đứa phiền phức cố gắng tán tỉnh hắn để hắn làm bạn với cậu và cậu phải tiếp tục diễn tiếp vai đó.”
Bella vứt điếu thuốc xuống rồi dùng chân miết lên trên, ánh mắt trống rỗng theo tiếng người phía bên kia đầu dây.
.
Ngày hôm đó mọi thứ thật sự đã đi quá giới hạn của nó. Ánh mắt của Roy khiến cho Rose chỉ muốn kết thúc mọi thứ mà làm như hai đứa chưa từng quen biết nhau. Cô chút hơi thở mệt nhọc đó ra ngoài, lặng người nhìn xuống. Mandy ngồi bên cạnh khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay cô “Không sao đâu, mọi thứ đều sẽ ổn thôi.”
Rose bấu lấy ngón tay mình, nhìn vào hư vô mà nói với Mandy “Em nghĩ mình nên dừng lại. Trong đầu anh ấy, em lúc nào cũng hành xử như một con ngốc. Em lúc nào cũng chỉ khiến tâm trạng anh ấy trở nên tồi tệ mà thôi. Có lẽ, đã đến lúc em cần phải suy nghĩ lại về mối quan hệ này.”
Mandy nhìn Rose ân cần nói “Không phải do em, Rose. Em là cô gái hoàn hảo, em không được phép hạ thấp bản thân mình như thế chỉ vì Roy xa lánh em.”
Rose không lên tiếng, gương mặt đã không còn muốn thể hiện một cảm xúc nào.
"Anh ấy vẫn còn trẻ con và không thể điều khiển được cảm xúc của mình. Thật ra, hai người rất giống nhau có biết không?"
Rose ngước nhìn Mandy.
"Cả hai người đều ngốc như nhau vậy, từ bé đến tận bây giờ. Ngốc nghếch không biết thể hiện tình cảm của bản thân, dày vò nhau quá lâu rồi."
Rose cười một chút, nỗi buồn vẫn chưa thể vơi đi. Thứ mà trong lòng cô đang nghĩ tới lúc này chỉ có thể là dừng lại thôi. Thấy ánh mắt lo lắng của Mandy dành cho mình, cô vội đổi chủ đề “Chị tính ra sân bay bây giờ luôn sao?”
Mandy gật đầu “Đưa em đến trường rồi chị sẽ ra sân bay luôn.”
“Chị sẽ về sớm chứ?”
“Chị sẽ hoàn thành nốt việc học hành bên đó.”
Đột nhiên, Mandy đưa tay khẽ vén lại mái tóc cho Rose rồi mỉm cười “Mọi thứ sẽ ổn thôi, chị hứa."
Lúc này, chiếc xe đã dừng lại tại học viện Mander, Mandy nhìn về phía sau mỉm cười vỗ vai Rose “Bước vào và cho tên đó biết thế nào là Rose đi.”
Rose rất cảm động, cô ôm Mandy một cái trước khi xuống xe. Hai người đưa tay tạm biệt nhau. Rose đưa mắt nhìn theo chiếc xe cho đến khi chiếc xe khuất dần cô mới quay người bước đi.
Đi được một đoạn thì Rose gặp Bella. Bella có vẻ hơi lúng túng, cô từ từ bước tới trước mặt Rose.
.
Mandy ngồi trên xe đợi cho tới khuất bóng Rose cô mới ra lệnh cho chiếc xe chuyển bánh. Lúc này, điện thoại cô đột nhiên reo lên. Mandy mỉm cười khi biết chủ nhân của cuộc gọi, cô vội đáp: “Tôi chuẩn bị ra sân bay rồi đây thưa cô Karin cao quý.”
Karin vui vẻ cười “Mau lên đó! Tớ đợi cậu.”
Mandy gật đầu đáp lại “Biết rồi mà. Lúc đến nơi chắc cậu cũng biểu diễn xong rồi.”
“Mà cậu qua đây học nốt thật sao? Tớ thấy mọi người đều quý cậu mà sao cậu không học ở Mander luôn đi.” Karin tò mò hỏi.
Mandy đưa mắt nhìn ra con đường, cảm nhận làn gió mát mẻ sớm mai, cô đưa mắt nhìn những cành cây và bầu trời một cảm giác rất tự hào “Thật ra, phu nhân cũng muốn tớ theo học ở đây, tớ cũng rất yêu Mander, yêu thiên nhiên ở đây nhưng cậu biết đó, tớ từng nói ông tớ là giáo sư văn học ở đại học Harvard mà. Ông đã cống hiến rất nhiều cho ngôi trường này, bản thân là cháu gái, tớ cũng muốn được theo học ngôi trường mà ông từng vun đắp.”
“Được rồi, cô nhà văn trẻ của tôi ơi. Mau qua đây gặp tôi đi vì tôi nhớ cô lắm rồi.”
“Tớ cũng vậy. Lát gặp lại.”
Hai cô gái mỉm cười thích thú qua điện thoại. Mandy tắt máy sau đó dựa đầu vào bên cửa sổ. Cô đưa mắt nhìn lên bầu trời cao ấy.
Đã rời xa và trở về rất nhiều lần nhưng tại sao vẫn luyến tiếc đến thế?
.
“Tớ thật sự đã nói chuyện đó cho cậu sao?” Rose đưa mắt ngờ ngợ nhìn Bella.
“Cậu muốn hỏi chuyện gì cơ?” Bella lúng túng.
“Chuyện hôn ước. Tớ đã nói thật sao?”
Bella mỉm cười “Là cậu nói mà, cậu không nhớ thật sao?”
Rose có vẻ chán nản “Không sao đâu, dù sao tớ cũng không muốn đề cập chuyện này nữa. Mọi chuyện cũng qua rồi, cậu cũng đừng nghĩ gì.” Nói xong, cô bước đi.
Bella vội nói theo “Tớ vẫn có thể làm bạn với cậu chứ?”
Rose quay người nhìn Bella, cô mỉm cười “Tất nhiên rồi, tớ đã nói chuyện cũ thì nên bỏ qua mà.”
Bella vô cùng vui vẻ đi tới bên cạnh Rose giơ ngón út lên “Làm hòa nhá.”
Rose mỉm cười sau đó ngoắc tay lại “Ừm.”
“Cậu vào lớp trước đi. Tớ đi mua nước nhé!” Bella nói sau đó quay người bỏ đi.
Rose đưa mắt nhìn theo bóng lưng đó mà ngay cả trong chính bản thân cô cũng nhẹ lòng hơn “Sao tớ lại giận cậu chứ?”
Cô đi vào lớp. Ngay lúc này, cô chạm mặt anh ấy. Người con trai có hôn ước năm mười tuổi với mình. Roy đưa mắt nhìn Rose bằng cái vẻ mặt không chút biểu cảm nào. Cô đưa mắt nhìn Roy không nói một câu nào chỉ cứ như vậy mà bước qua anh.
Roy đứng lặng người đưa mắt nhìn theo bóng lưng người con gái ấy.
Cảm giác thật lạ.
Rose bước vào lớp, lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống học như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Như mọi khi, đến giờ ăn trưa. Peter đi tới bên cạnh Rose mỉm cười “Đi ăn chứ?”
Rose đưa mắt nhìn Peter vui vẻ đáp “Vâng ạ.” Sau đó gấp cuốn sách trên bàn lại.
Mọi người cùng nhau bước xuống nhà ăn. Lúc này, Roy đã ở đây trước, anh cũng chẳng nói gì với cô cả. Anh đặt đĩa đồ ăn mình vừa lấy xuống bàn sau đó ngồi xuống.
Ted đưa mắt nhìn sau đó quay qua Rose “Em ngồi đây đi. Để anh với Nick lấy đồ ăn.”
Rose mỉm cười “Em tự đi lấy được mà. Em muốn xem nhà bếp hôm nay có những món gì.”
Roy vẫn không hề hấn gì, anh lấy điện thoại ra để chơi game. Thực chất muốn cho cô thấy vẻ vô cảm của bản thân.
Peter quay qua Ted “Lấy giúp anh một suất, anh đi lấy nước.”
Rose nhìn Peter vội nói “Em muốn uống nước cam. Anh lấy cho em luôn nhé.”
Peter mỉm cười “Tất nhiên là được” sau đó anh quay qua chỗ Roy “Còn em thì sao?”
Roy nhìn Peter cười “Nước gì cũng được, không phải nước cam là được.”
Peter không nói một lời nào, anh đi tới thẳng thừng cốc đầu Roy. Roy vội cau mày nhìn Peter “Cái anh này!”
Sau khi lấy đồ ăn xong, mọi người trở về bàn. Peter cũng lấy nước về, anh đặt đồ xuống bàn. Roy đưa mắt nhìn mấy cốc nước trên bàn sau đó lại nhìn lên người anh họ thân quý của mình “Nước cam? Anh đùa em à?”
Ted với lấy cốc nước cam vui vẻ “Uống nước hoa quả tốt cho sức khoẻ mà.”
Roy đặt chiếc điện thoại xuống đưa mắt nhìn sang Peter đang thản nhiên uống nước. Anh suy nghĩ “Anh em gì mà lúc nào cũng chỉ chọc tức nhau.”
“Anh Royce…” Một cô gái đi tới chỗ Roy, ánh mắt lấp lánh còn giọng điệu bẽn lẽn nói.
Mọi người đưa mắt nhìn cô gái đó. Roy hơi bất ngờ quay người nhìn lại ngờ ngợ. Đúng lúc này, Rose cũng bước tới.
Cô gái bước tới gần hơn chỗ Roy “Là em này, anh không nhớ à?”
Rose đưa mắt nhìn, mọi người có thể chưa nhận ra nhưng cô đã nhận ra rồi. Đây là Emma, người đã tặng bánh ngọt cho Roy ở đây. Cô vẫn không hề nói gì đi tới đặt khay đồ ăn xuống bàn, kéo ghế thản nhiên ngồi xuống.
Roy hơi nhíu mày, anh nhìn Emma mỉm cười “Là Emma à?”
Peter đưa mắt nhìn Rose, anh đặt cốc nước cam cạnh cô. Rose nhìn anh “Em cảm ơn.”
Emma vui vẻ liền túm lấy tay Roy “Là em đây, anh hứa sẽ cho em số điện thoại cơ mà. Anh có số em rồi sao không gọi em?”
Roy cười “Do tôi quên mất. Xin lỗi em nhé.” Anh đảo mắt nhìn về phía Rose nhưng cô vẫn đang rất thản nhiên ăn. Roy lấy cốc nước cam trên bàn đưa cho Emma “Em uống chút nước cam đi, nước hoa quả rất tốt cho các cô gái.”
Ted có vẻ sắp mất kiên nhẫn, anh đặt đôi đũa xuống bàn khoanh tay nhìn đứa em trước mặt. Nick thì lại lo lắng nhiều hơn đến suy nghĩ của Rose.
Emma đưa mắt nhìn mọi người. Hình như không ai quan tâm đến sự xuất hiện của cô nhưng nếu được ngồi ăn cạnh những người này, cô sẽ trở nên rất nổi tiếng. Chỉ cần nghĩ vậy thôi cũng đủ khiến cô sẵn sàng làm mọi thứ, Emma vui vẻ đưa tay với lấy cốc nước cam sau đó nhìn Roy “Em có thể ngồi ăn ở đây cùng với mọi người luôn không ạ.”
Roy đảo mắt nhìn về phía Peter “Chuyện này…”
Peter vẫn rất bình tĩnh anh đưa mắt nhìn Emma “Xin lỗi, chúng tôi…”
“Không sao đâu, nếu em ấy muốn cứ để em ấy cùng ăn.”
Câu nói vừa kết thúc thì mọi ánh mắt đều dồn về phía Rose. Rose nhìn Peter mỉm cười. Đột nhiên, một dáng người quen thuộc phía sau Peter khiến Rose bị chú ý “Bella?”
Peter quay người nhìn lại.
Bella vừa bê đĩa đồ ăn tới gần, cô đang tìm chỗ ngồi. Rose vội nói “Cậu ngồi đây ăn cùng luôn đi.”
Bella có chút lúng túng đưa mắt nhìn Rose. Mọi ánh mắt lúc này cũng đã chuyển hướng tập trung về phía Bella.
Roy thở dài, anh vứt cái thìa xuống bàn sau đó quay qua nhìn Rose “Vẫn chưa hiểu ra vấn đề à? Tôi nói em thế mà em vẫn chơi với cô ta?”
“Roy, em thôi đi.” Ted cau mày.
Rose không chút bối rối, cô đưa mắt nhìn Roy “Nếu vậy, anh cứ ăn với bạn anh đi, em sẽ ăn với bạn của em.” Nói rồi, cô đứng dậy đi ra phía Bella “Chúng ta qua bên kia đi.”
Roy tức giận. Emma không hiểu chuyện gì cô tiến tới muốn nói gì đó thì anh đã lên tiếng “Tôi muốn ở một mình.” Nghe tới đây, cô lặng lẽ rời đi.
Ted thở dài “Nuốt không nổi.”
Peter đưa mắt nhìn về chỗ Rose. Cô bé đó thật sự ổn chứ?
.
Suốt giờ học, tâm trạng của Roy rất tệ. Thái độ của cô như thế là sao? Vừa hết tiết học, anh đã đứng dậy rời đi. Ted nhìn theo “Này, còn ba tiết nữa đấy!”
Roy không hề để tâm, anh cứ thẳng thừng bỏ đi. Ted vội vã đi theo.
Nick đưa mắt nhìn Peter “Anh không ngăn cản sao?”
Peter vẫn đang đọc sách anh nói “Để Ted theo nó đi, lát nữa chúng ta cần nói chuyện với Rose.”
Kết thúc buổi học, Peter ngồi dưới ghế đá đợi. Lúc này, Bella từ từ tiến tới. Peter tưởng là tiếng chân của Rose nên anh quay người nhìn lại. Bella nhìn Peter cô hơi ngại còn anh thì lại bất ngờ trước sự xuất hiện của cô.
Bella nhìn Peter “Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu, chúng ta có thể đi đâu đó uống nước…”
Không để cô nói hết câu, anh đã ngắt lời “Tôi không muốn, bây giờ và sau này cũng vậy. Đừng gây rắc rối thêm nữa.” Nói xong, anh đứng dậy định bỏ đi thì Bella đã giơ tay chắn ngang đường anh “Tôi xin lỗi vì đã làm rối mọi chuyện lên. Tôi thật sự xin lỗi.”
Peter đưa mắt nhìn Bella. Cô nhìn anh nghẹn ngào “Tôi không hề muốn như vậy đâu, Rose là người bạn duy nhất mà tôi có, cậu nghĩ tôi muốn làm loạn lên sao? Các cậu ai cũng như vậy chứ gì?”
Peter vẫn rất bình tĩnh, thấy anh như vậy cô bèn nói tiếp “Các cậu vừa sinh ra đã được chú ý, đã được yêu quý. Còn tôi, đến một người bạn thật sự tôi còn chẳng có. Tôi đáng bị thế lắm sao?”
Peter nhìn cô vẫn giữ ánh mắt đó “Chúng ta không thể làm bạn đâu.” Anh bỏ đi.
Bella siết chặt tay. Cô đưa mắt nhìn theo bóng lưng người con trai đó… Đã làm bộ dạng đến thế này mà hắn vẫn không mềm lòng sao? Bella vô cùng thất vọng, cô quay người bỏ đi.
Từ đằng xa, Nick lặng im quan sát tất cả. Anh lặng lẽ bước theo Bella.
Bella đi ra phía sau trường, cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi tựa người vào tường. Ánh mắt có chút mệt mỏi. Cô rút trong túi ra một bao thuốc. Nick hơi bất ngờ trước cảnh tượng này.
Hút hết điếu thuốc, Bella quay người rời đi. Anh suy nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định đi theo. Thì ra đây là con đường mà cô đi về. Đột nhiên, Bella rẽ vào một quán tiện lợi, Nick thấy vậy vội rẽ vào theo. Ngay lúc này, cô thấy anh “Nicholas?” Bella hơi bất ngờ.
Nick lúng túng “Sao vậy?” Anh vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Bella tiến gần về phía anh cau mày hỏi “Sao anh lại ở đây?”
Nick đảo mắt nhìn về phía quầy hàng “Thì tôi mua đồ ở đây mà.”
“Chỗ này cách nhà cậu, tôi nghĩ không gần đâu. Một thiếu gia như cậu sao lại mua đồ ở đây nhỉ?” Cô nghi ngờ.
Nick vội bỏ qua ánh mắt đó, anh đi tới quầy lấy một gói snack “Tôi vẫn mua ở đây mà.”
Bella gật đầu, cô đi lấy một phong kẹo sau đó ra quầy thanh toán rồi lập tức rời đi. Nick vội vã chạy theo.
Đi được một đoạn. Bella rẽ vào trong một cái ngõ, anh cũng vội vã rẽ theo.
Bụp!
Bella kéo vai Nick đẩy vào tường, cô nhìn anh “Lại trùng hợp rồi này.”
Nick vội vã tỏ ra bất ngờ “Ơ, cậu cũng đi đường này à?”
Bella cau mày “Cậu theo dõi tôi đấy à?”
“Tại sao tôi phải làm vậy chứ?” Nick tránh né sau đó quay người bỏ đi trước. Bella bước theo sau túm lấy vai anh. Nick hơi giận mình. Bella ghì mạnh “Nếu cậu còn theo tôi nữa, cậu chết chắc.”
Nick có chút ấp úng “Có chuyện đó sao?”
Cô không nói gì thêm quay người bỏ đi. Nick lặng người nhìn theo cô “Haizz bị lộ sớm vậy sao?” Anh suy nghĩ.
Bella tức giận. Tên đó nghi ngờ mình rồi sao? Đột nhiên một đám nữ sinh chặn đường cô.
“Đây không phải là Bella sao?”
Bella đưa mắt nhìn “À, bạn cũ này.”
Đám học sinh nhìn nhau cười lớn “Nghe nói mày chuyển trường. Để bọn tao xem nào.” Một cô gái tiến tới kéo áo Bella.
“Mander?” Bọn chúng hơi bất ngờ.
Bella thở dài “Bỏ tay ra…”
“Này, nhà mày mà đủ tiền vào đây học sao? Loại như mày á?”
Đúng lúc này, Nick lúng túng. Anh vội nấp vào bức tường gần đó. Chuyện gì nữa đây? Anh bắt đầu lo lắng, liệu có nên ra mặt không?
Trong khi Nick đang bận suy nghĩ thì Bella đã thẳng tay túm tóc một đứa “Loại gì cơ?”
“Này! Mày dám à?”
Bọn chúng đưa mắt nhìn nhau muốn xông lên thì Bella đã giơ chân đạp cho đứa đầu tiên một cái.
Thôi được rồi, mình sẽ giúp cô ấy một lần. Nghĩ tới đây, anh quay người bước ra.
Nick lặng người trước cảnh tượng trước mắt. Bella cúi xuống nhặt chiếc balo lên. Cô đưa tay chỉnh lại cổ áo sau đó bước thẳng tiếp mà không hề hay biết sự xuất hiện của anh. Đám học sinh nằm dưới đất mà đau đớn, đứa ôm tay, đứa ôm bụng, đứa ôm chân.
Lại chuyện gì đây? Một đám học sinh gồm sáu người mà bị xử gọn lẹ trong vài phút vậy sao? Nick đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Bella. Cô gái này là sao đây?
.
“Anh Peter…” Rose đưa mắt nhìn hơi bất ngờ khi thấy Peter đang ngồi cạnh mình trong thư viện. Đã quá giờ rồi mà anh ấy vẫn ngồi đây để đợi cô. Có lẽ, cô đã quá tập trung vào suy nghĩ mà quên mất mọi thứ xung quanh rồi.
Peter đưa mắt nhìn cô “Em đọc xong cuốn sách đó chưa?”
Rose mỉm cười gấp cuốn sách vào “Anh biết rồi à?” Cô còn chẳng mở sang trang mới một lần nào. Anh ấy lúc nào cũng nhìn thấu được tâm tư của cô. Anh ấy vẫn cứ đợi cô, cho cô có thời gian để suy nghĩ, cứ lặng lẽ và ấm áp.
“Nếu đã suy nghĩ xong thì mau đi giải quyết với tên đó thôi.” Peter đứng dậy đưa bàn tay về phía cô.
“Đi đâu cơ ạ?”
Hai người cùng nhau bước ra khuôn viên trường. Từ phía xa, Ted và Roy cũng bước tới. Ted giơ tay chào về phía Peter kèm theo phía sau là gương mặt hiện rõ sự muộn phiền của Roy.
Rose siết chặt tay lại, cô bước tới trước mặt Roy còn anh lại dành cho cô một ánh mắt hết sức thờ ơ.
“Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi.”
Roy đưa mắt nhìn cô.
“Cái hôn ước này, chúng ta hãy cùng nhau phá bỏ nó đi.” Cô nhìn anh nghiêm túc nói.
Peter và Ted đưa mắt nhìn nhau. Một sự ngạc nhiên và khó hiểu.
Roy lặng người đi.
Phía sau bước từng gần đó. Một người đã chứng kiến tất cả, hắn rất đắc ý, nhếch mép cười sau đó quay người lặng lẽ rời đi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook