Gia Tộc Mander
-
Chương 5:
“Nghe tin gì chưa?”
“Chuyện gì thế?”
“Peterson… sẽ vào đây học đó”
“Ý cậu là Peterson nhà Mander Line?”
“Đúng, bọn họ thực sự sẽ học ở đây đó”
“Ý cậu là tất cả anh em nhà Mander Line?”
“Đúng vậy, tớ nghe được trên phòng giáo viên đó”
Các cô gái phía sau bắt đầu thì thầm, đám học sinh bắt đầu nháo nhào lên, ai cũng mong chờ điều sắp xảy ra. Vừa hồi hộp vừa bồn chồn. Những quý tử nhà Mander thật sự rất nổi tiếng. Họ sẽ học ở đây thật sao?
Thú vị quá.
“Chúng ta phải học ở đây thật sao?” Ted đơ mặt nhìn vào cuốn tạp chí của học viện M.
“Ừ, chúng ta sẽ học ở đây, vì đây là trường của Mander nên các em đừng gây chuyện” Peter điềm đạm nói.
“Trường này ông để ai phụ trách trông coi vậy?” Roy vừa chơi điện thoại vừa hỏi.
Nick nhìn Roy bỗng nảy ra vài suy nghĩ “Anh tính thay hiệu trưởng à?”
Peter vội cắt ngay “Không được, ngôi trường này là do bác Athelsan nắm giữ nên tuyệt đối đừng có quậy phá”
“Athelsan? Con trai út của ông út Kart đó hả?” Roy nhìn Peter hỏi.
Peter gật đầu sau đó đưa tách trà lên miệng uống.
Nick có chút lo lắng “Nhà ông Kart sao???” Hai chữ “sợ hãi” hiện rõ lên trán cậu.
“Lo lắng làm gì? Ông ấy cũng chỉ là em trai của ông nội thôi mà” Ted thản nhiên nói.
Trước sự thản nhiên của Ted thì Nick lại có suy nghĩ khá tiêu cực “Anh không nhớ sao, ông Kart rất nghiêm khắc và độc đoán, các con của ông ấy cũng vậy. Đặc biệt là Amory - con của bác Athelsan lúc nào cũng đố kị và ganh đua với các anh mà”
“Thì sao? Thằng đó có bao giờ thắng?”
“Thôi cái sự vô tư của anh đi Ted! Em nghiêm túc lo lắng đó”
Roy đặt chiếc điện thoại xuống bàn “Được rồi Nick, em không cần lo lắng đâu. Bọn anh sẽ ‘ngoan’ là được chứ gì?”
“Nghe vậy còn bất an hơn.” Nick thở dài.
“Thôi đi học nào” Peter nói rồi đứng dậy.
Ted uể oải vứt cuốn tạp chí sau đó lấy chiếc áo khoác bên cạnh mặc vào. Roy có vẻ thích thú cậu đứng dậy vỗ vai Nick sau đó chạy đi trước.
Thứ mình lo lắng không thừa đâu. Nick suy nghĩ sau đó bước theo sau Roy.
“Bọn họ đã rời đi rồi đó ạ thưa phu nhân” Mandy lễ phép nói sau đó đặt ly trà xuống bàn cho phu nhân Ernesta.
Phu nhân nhìn Mandy mỉm cười “Ta đột ngột gọi con về nước có phiền con không?”
“Dạ không ạ. Dù sao thì con cũng sớm hoàn thành chương trình học thôi ạ”
“Ta thật may mắn khi có con ở bên cạnh”
“Phu nhân đừng nói vậy, con mới là người may mắn chứ ạ. Từ nhỏ đã được theo người học hỏi, mẹ con cũng được người rất coi trọng. Ơn nghĩa này con không bao giờ đền đáp hết ạ”
Bà mỉm cười rồi đặt ly trà xuống bàn.
“Có một số việc khiến ta lo lắng” Phu nhân Ernesta đan tay lại.
“Có chuyện gì thế ạ?”
…
“Họ tới rồi”
Hội học sinh túm lại ở cổng trường để chào đón những vị tân học viên.
Peter đẩy cửa bước xuống trước con ngưỡng mộ của bao người. Anh đưa mắt nhìn xung quanh. Quả là Học Viện danh giá nhà Mander, kiến trúc tinh xảo, đồng phục học viện cũng khác hẳn. Ted cũng bước xuống theo “Chúng ta được đón tiếp chưa này”
Nối tiếp phía sau là xe của Roy và Nick. Cả hai đều bước xuống sau đó đi tới bên cạnh Ted.
Đám nữ sinh được một phen náo loạn, ai đấy cũng mê mệt trước vẻ đẹp của cả bốn người. Mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau. Tuy Peter và Ted là sinh đôi nhưng hai người lại toát ra thần thái khác biệt hoàn toàn.
“Mọi người đã tới rồi ạ”
Giọng nói quen thuộc đến rùng mình khiến Roy đơ cả người. Anh nhìn sang bên trái thì đã thấy Rose đứng bên cạnh họ.
“Cô cũng tới???”
“Roy, chú ý ăn nói” Peter nhắc nhở.
“Thằng nhóc này nói chuyện với vị hôn thê như thế à?” Ted huých người Roy một cái, không quên cười khểnh vào mặt Roy.
Trước nụ cười chào đón của các anh thì Roy lại trơ bộ mặt không chào mừng mấy. Hình ảnh “cái đuôi” lại tiếp tục hiện lên cũng đủ khiến anh thấy phiền toái.
Ted nhìn Roy mà đắc ý sau đó ghé vào tai thủ thỉ “Học sinh ở đây toàn là các công tử thôi, không giữ chặt vào mất thì đừng có mà khóc đấy nhé”
“Ai có khả năng cứ việc” Roy đưa tay chỉnh lại cổ áo sau đó bỏ đi trước.
Mấy đứa con gái cứ đưa mắt mà nhìn theo.
“Thôi được rồi, chúng ta cùng vào đi”
Peter rút từ trong túi áo ra một phong thư sau đó nhẹ nhàng tiến tới đưa cho vị hiệu trưởng. Hiệu trưởng nhẹ nhàng mở phong thư ra xem sau đó đưa mắt nhìn những người trước mặt “Vậy là ngài Kram muốn các vị học ở đây?”
Peter mỉm cười lễ phép nói “Thầy cứ xưng hô bình thường đi ạ, từ bây giờ bọn em sẽ là học viên của thầy”
Hiệu trưởng gật đầu đặt tờ giấy xuống bàn “Tuy là xuất thân nhà Mander nhưng cũng không thể chuẩn bị đồng phục riêng cho các em được đâu”
Peter lễ phép đáp “Chuyện đó là đương nhiên ạ, chúng em không cần đồng phục đặc cách, học viên nào cũng giống nhau mà”
Thầy hiệu trưởng khá hài lòng trước sự hiểu chuyện của Peter. Ông đưa tay với lấy chiếc điện thoại gọi “Phiền cô cho gọi thầy Marcos”
Một lúc sau từ bên ngoài cửa phát ra tiếng gõ. Hiểu trưởng lên tiếng “Vào đi”
Một người đàn ông khoảng trừng hơn ba mươi tuổi. Peter đưa mắt nhìn có vẻ bất ngờ. Thầy giáo trẻ vậy mà đã được dạy học tại đây sao?
“Giới thiệu với các em đây là thầy Marcos Q Ente - đã tốt nghiệp thạc sĩ tại đại học nổi tiếng của Mỹ - sau này cũng sẽ là thầy chủ nhiệm của các em”
Mấy anh em đưa mắt nhìn nhau sau đó lễ phép cúi đầu chào.
“Được rồi các em theo tôi”
Anh em nhà Mander đi dọc hành lang của ngôi trường. Đây không phải lần đầu họ đến đây, mọi thứ không khác nhiều lắm. Vẫn là lối kiến trúc cổ điển đến từng viên gạch và không khí đậm mùi quý tộc. Họ qua cánh cửa lớp cao tầm 5 mét tiến vào căn phòng rộng lớn.
“Cả lớp, đây là học viên mới của trường ta” Thầy chủ nhiệm đưa mắt nhìn xuống bên dưới lớp nói.
Đám học sinh thích thú vô cùng. Cũng không còn lạ lẫm gì với những gương mặt này. Những gương mặt xuất hiện trên các tạp chí hàng ngày. Họ chính xác là người nổi tiếng.
Peter đi tới phía trước
“Chào mọi người. Tôi là Peterson Mander Line”. Nói xong anh quay sang mấy đứa em như ra hiệu cho cả đám giới thiệu tên.
“Terence Mander Line” Ted mỉm cười nhìn chằm chằm vào đám đông trước mặt.
Họ biết tên chúng ta hết mà? Roy đảo mắt trong suy nghĩ của mình nhưng vẫn mở miệng giới thiệu “Royce” Trước ánh mắt đáng sợ của người anh cả.
“Tôi là Nicholas.M.Rowan”
“Mình là Rosallen.. rất vui được làm quen với mọi người..” Rose chớp mắt trong sự bối rối vì tất cả ánh mắt đang nhìn về phía mình. Như thể đang rất tò mò cô là ai mà lại nhập học cùng anh em nhà Mander.
“Vậy là họ bằng tuổi nhau hết sao?” Mấy nữ sinh nhìn nhau bàn tán.
Từ trong đám học sinh thì một người đứng dậy đưa mắt nhìn Peter “Anh, chúng ta lại học cùng lớp rồi”
“Amory?” Roy ngờ ngợ.
Ted cau mày “Ớ, tưởng thằng này kém tuổi mình mà nhỉ?”
“Đâu Amory bằng tuổi chúng ta đó” Nick ghé tai Ted thủ thỉ.
Peter mỉm cười bước xuống phía dưới “Lâu rồi không gặp Amory” sau đó anh kéo ghế ngồi xuống bàn phía sau Amory.
Amory quay mắt nhìn lại “Em lúc nào cũng khoẻ”
Đúng vậy, đây là trường của Mander mà làm sao có thể thiếu con cháu nhà Mander được. Sau này còn chạm mặt nhiều đây.
Đột nhiên một cô gái bước tới trước mặt Peter “Tôi là Bella Walker”
Peter chưa kịp bất ngờ, Nick đã vội nhận ra ngay “Là cô???”
Bella đưa mắt nhìn Nick - không có chút ấn tượng.
“Cô là người tôi đã gặp ở trung tâm mua sắm mà, cô còn ngang nhiên tranh chiếc vòng tay với tôi mà”
“Là anh à” Bella bình thản đáp.
“Vậy hai người quen nhau sao?” Peter xen vào với đôi mắt tò mò.
“Không hẳn” Bella lạnh lùng nói.
Nick có chút hơi gượng “Đúng vậy chỉ vô tình gặp nhau ở đó thôi anh”
Bella lại tiếp tục nhìn Peter “Tôi muốn làm quen với cậu”
Peter nhìn cô gái này. Ánh mắt đó đang toang tính gì nhỉ? Peter cũng không nghĩ ngợi gì nhiều anh đưa bàn tay bắt tay lại với cô “Rất vui được làm quen”
Roy và Ted đưa mắt nhìn nhau. Roy nở một nụ cười có chút ranh ma “Gì đây?”
Nick ngồi xuống bàn, mắt không ngừng rời khỏi bóng lưng của Bella. Cô ấy cũng ở đây? Bữa tiệc hôm đó cũng vậy? Mình cũng gặp cô ta ở đó nhưng lại biết mất một cách kì lạ. Bây giờ lại xuất hiện ở đây? Còn bắt chuyện với Peter? Chỉ là tình cờ thôi sao?
Hàng ngàn suy nghĩ chạy trong đầu cậu. Hay là mình nghĩ quá nhiều rồi?. Cậu thấy Bella liên tục nhìn về phía Peter, trong lòng thấy có vẻ không đúng. Chả lẽ cô ta…Có nên nói chuyện này cho Peter biết không nhỉ?
Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, Roy uể oải vươn vai đứng dậy “Nào đi ăn thôi, em đói rồi”
Ted chống tay uể oải nói “Được… thôi…”
Còn chưa kịp ra khỏi lớp thì từ bên ngoài mấy người cũng đi tới “Bọn em tới để gặp các anh này”
Ted đơ mặt ra - Cái đám em họ này phiền thật đấy, chỉ là đi học thôi mà… Ở nhà gặp nhau đã thấy phiền lắm rồi giờ còn gặp trên trường nữa.
Amory đứng dậy “Anh em một nhà thì phải đi ăn với nhau chứ”
Roy thản nhiên bước tới vỗ vai Amory “Không cần đâu, bàn ăn của bọn anh bốn người thôi là đủ”
Amory nhíu mày.
Roy vừa đi vừa phủi tay thản nhiên bước qua khẽ nhiếc miệng cười khểnh một cái. Nhóc con đừng làm cái vẻ mặt khiêu chiến đấy nữa, chú chưa đủ tuổi.
Ted cũng thản nhiên bước qua. Nick vội vã đi sau. Peter cũng gấp cuốn sách đang đọc trên bàn lại đứng dậy rồi bỏ đi.
Amory đưa mắt nhìn theo. Từ nhỏ các người đã coi thường tôi chứ gì? Anh em cái gì chứ? Khác nhau ở mỗi cấp bậc người sinh ra thôi mà.
“Thằng nhóc đó sao lúc nào cũng bày ra vẻ mắt như thể anh em mình ăn cắp cái gì của nó vậy” Ted vừa đi vừa nói.
“Thì từ bé nó đã ganh đua với chúng mình mà. Lúc nào cũng muốn mình là người quan trọng nhất” Nick vội đáp.
“Kệ đi, em không quan tâm. Dù sao nó cũng chỉ là em thì nên ngoan ngoãn làm một đứa em đi” Roy khoác vai Peter nói.
Peter không phản ứng gì, anh chỉ khẽ gật đầu.
Rose từ đằng xa đi tới “Roy, em có thể ngồi ăn với mọi người được không?”
“Kh_” Roy chưa kịp nói thì Ted đã cắt ngang “Tất nhiên là được rồi”
Đột nhiên từ đằng sau một cô gái vô cùng xinh đẹp bước tới đưa chiếc bánh ra trước mặt Roy “Anh Royce… có thể nhận cái bánh này được không?”
Bánh ư? Roy đưa mắt nhìn chiếc bánh kem. Anh không thích đồ ngọt tẹo nào, cô gái này trông cũng xinh đẹp đó nhưng không phải gu của anh. Anh định từ chối nhưng đột nhiên thấy ánh mắt bất an của vị hôn thê bên cạnh. Ánh mắt đó càng khiến anh muốn làm điều ngược lại.
“Được thôi”. Roy mỉm cười với lấy hộp bánh. Lấy xong không quên mỉm cười lại với cô gái đó. Khiến cho cô đỏ mặt không giấu được niềm vui sướng mà cười thật tươi.
Cô gái vui ngồi xuống bàn “Em là Emma Clenda”
Rose có chút chạnh lòng. Đúng vậy, mười năm trước cũng vậy bây giờ cũng vậy… anh ấy chưa từng suy nghĩ tới cảm xúc của mình. Cô quay người bỏ đi.
Roy đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Rose. Thầm nhủ mình đã làm điều đúng đắn trong con đường khiến phu thê chán ghét mình.
Peter lắc đầu chán nản định đi tới phía của Roy thì đột nhiên một người đã đi ngang qua cố tình huých trúng anh.
“Đi đứng kiểu gì đấy?” Ted cau mày.
“Thôi kệ đi” Peter nói rồi vẫn đi về phía Roy.
Roy vẫn vui vẻ ngồi cạnh cô gái kia cười cười nói nói. Nick từ từ bước tới ngồi xuống “Xin lỗi Emma, bọn anh có chuyện riêng bây giờ”
Emma ngại ngùng “Không có gì đâu ạ, em xin phép” nói xong cô vội vã rời đi trong sự hân hoan ở trong lòng.
Peter ngồi xuống bên cạnh Roy “Em không thích bánh ngọt tại sao còn nhận? Em làm thế chỉ để Rose buồn thôi à?”
“Đó là chuyện của em”
“Không chỉ thế mày lại tiếp tục làm một cô gái ảo tưởng rồi kia kìa” Ted than thở.
“Họ tự mình ngã thôi”. Nói rồi anh mỉm cười.
Rose bỏ ra ngoài hành lang, cảm thấy không muốn ăn uống gì nữa. Đã bên cạnh anh ấy lâu như vậy cũng không thể làm anh ấy thích mình, nếu cứ tiếp tục như vậy liệu có ổn không. Hôn sự của hai đứa có thật sự… Cô lau nước mắt trên mặt, ‘Không, mình thích anh ấy đến vậy, mình không thể bỏ cuộc’
“Chuyện gì thế?”
“Peterson… sẽ vào đây học đó”
“Ý cậu là Peterson nhà Mander Line?”
“Đúng, bọn họ thực sự sẽ học ở đây đó”
“Ý cậu là tất cả anh em nhà Mander Line?”
“Đúng vậy, tớ nghe được trên phòng giáo viên đó”
Các cô gái phía sau bắt đầu thì thầm, đám học sinh bắt đầu nháo nhào lên, ai cũng mong chờ điều sắp xảy ra. Vừa hồi hộp vừa bồn chồn. Những quý tử nhà Mander thật sự rất nổi tiếng. Họ sẽ học ở đây thật sao?
Thú vị quá.
“Chúng ta phải học ở đây thật sao?” Ted đơ mặt nhìn vào cuốn tạp chí của học viện M.
“Ừ, chúng ta sẽ học ở đây, vì đây là trường của Mander nên các em đừng gây chuyện” Peter điềm đạm nói.
“Trường này ông để ai phụ trách trông coi vậy?” Roy vừa chơi điện thoại vừa hỏi.
Nick nhìn Roy bỗng nảy ra vài suy nghĩ “Anh tính thay hiệu trưởng à?”
Peter vội cắt ngay “Không được, ngôi trường này là do bác Athelsan nắm giữ nên tuyệt đối đừng có quậy phá”
“Athelsan? Con trai út của ông út Kart đó hả?” Roy nhìn Peter hỏi.
Peter gật đầu sau đó đưa tách trà lên miệng uống.
Nick có chút lo lắng “Nhà ông Kart sao???” Hai chữ “sợ hãi” hiện rõ lên trán cậu.
“Lo lắng làm gì? Ông ấy cũng chỉ là em trai của ông nội thôi mà” Ted thản nhiên nói.
Trước sự thản nhiên của Ted thì Nick lại có suy nghĩ khá tiêu cực “Anh không nhớ sao, ông Kart rất nghiêm khắc và độc đoán, các con của ông ấy cũng vậy. Đặc biệt là Amory - con của bác Athelsan lúc nào cũng đố kị và ganh đua với các anh mà”
“Thì sao? Thằng đó có bao giờ thắng?”
“Thôi cái sự vô tư của anh đi Ted! Em nghiêm túc lo lắng đó”
Roy đặt chiếc điện thoại xuống bàn “Được rồi Nick, em không cần lo lắng đâu. Bọn anh sẽ ‘ngoan’ là được chứ gì?”
“Nghe vậy còn bất an hơn.” Nick thở dài.
“Thôi đi học nào” Peter nói rồi đứng dậy.
Ted uể oải vứt cuốn tạp chí sau đó lấy chiếc áo khoác bên cạnh mặc vào. Roy có vẻ thích thú cậu đứng dậy vỗ vai Nick sau đó chạy đi trước.
Thứ mình lo lắng không thừa đâu. Nick suy nghĩ sau đó bước theo sau Roy.
“Bọn họ đã rời đi rồi đó ạ thưa phu nhân” Mandy lễ phép nói sau đó đặt ly trà xuống bàn cho phu nhân Ernesta.
Phu nhân nhìn Mandy mỉm cười “Ta đột ngột gọi con về nước có phiền con không?”
“Dạ không ạ. Dù sao thì con cũng sớm hoàn thành chương trình học thôi ạ”
“Ta thật may mắn khi có con ở bên cạnh”
“Phu nhân đừng nói vậy, con mới là người may mắn chứ ạ. Từ nhỏ đã được theo người học hỏi, mẹ con cũng được người rất coi trọng. Ơn nghĩa này con không bao giờ đền đáp hết ạ”
Bà mỉm cười rồi đặt ly trà xuống bàn.
“Có một số việc khiến ta lo lắng” Phu nhân Ernesta đan tay lại.
“Có chuyện gì thế ạ?”
…
“Họ tới rồi”
Hội học sinh túm lại ở cổng trường để chào đón những vị tân học viên.
Peter đẩy cửa bước xuống trước con ngưỡng mộ của bao người. Anh đưa mắt nhìn xung quanh. Quả là Học Viện danh giá nhà Mander, kiến trúc tinh xảo, đồng phục học viện cũng khác hẳn. Ted cũng bước xuống theo “Chúng ta được đón tiếp chưa này”
Nối tiếp phía sau là xe của Roy và Nick. Cả hai đều bước xuống sau đó đi tới bên cạnh Ted.
Đám nữ sinh được một phen náo loạn, ai đấy cũng mê mệt trước vẻ đẹp của cả bốn người. Mỗi người mang một vẻ đẹp khác nhau. Tuy Peter và Ted là sinh đôi nhưng hai người lại toát ra thần thái khác biệt hoàn toàn.
“Mọi người đã tới rồi ạ”
Giọng nói quen thuộc đến rùng mình khiến Roy đơ cả người. Anh nhìn sang bên trái thì đã thấy Rose đứng bên cạnh họ.
“Cô cũng tới???”
“Roy, chú ý ăn nói” Peter nhắc nhở.
“Thằng nhóc này nói chuyện với vị hôn thê như thế à?” Ted huých người Roy một cái, không quên cười khểnh vào mặt Roy.
Trước nụ cười chào đón của các anh thì Roy lại trơ bộ mặt không chào mừng mấy. Hình ảnh “cái đuôi” lại tiếp tục hiện lên cũng đủ khiến anh thấy phiền toái.
Ted nhìn Roy mà đắc ý sau đó ghé vào tai thủ thỉ “Học sinh ở đây toàn là các công tử thôi, không giữ chặt vào mất thì đừng có mà khóc đấy nhé”
“Ai có khả năng cứ việc” Roy đưa tay chỉnh lại cổ áo sau đó bỏ đi trước.
Mấy đứa con gái cứ đưa mắt mà nhìn theo.
“Thôi được rồi, chúng ta cùng vào đi”
Peter rút từ trong túi áo ra một phong thư sau đó nhẹ nhàng tiến tới đưa cho vị hiệu trưởng. Hiệu trưởng nhẹ nhàng mở phong thư ra xem sau đó đưa mắt nhìn những người trước mặt “Vậy là ngài Kram muốn các vị học ở đây?”
Peter mỉm cười lễ phép nói “Thầy cứ xưng hô bình thường đi ạ, từ bây giờ bọn em sẽ là học viên của thầy”
Hiệu trưởng gật đầu đặt tờ giấy xuống bàn “Tuy là xuất thân nhà Mander nhưng cũng không thể chuẩn bị đồng phục riêng cho các em được đâu”
Peter lễ phép đáp “Chuyện đó là đương nhiên ạ, chúng em không cần đồng phục đặc cách, học viên nào cũng giống nhau mà”
Thầy hiệu trưởng khá hài lòng trước sự hiểu chuyện của Peter. Ông đưa tay với lấy chiếc điện thoại gọi “Phiền cô cho gọi thầy Marcos”
Một lúc sau từ bên ngoài cửa phát ra tiếng gõ. Hiểu trưởng lên tiếng “Vào đi”
Một người đàn ông khoảng trừng hơn ba mươi tuổi. Peter đưa mắt nhìn có vẻ bất ngờ. Thầy giáo trẻ vậy mà đã được dạy học tại đây sao?
“Giới thiệu với các em đây là thầy Marcos Q Ente - đã tốt nghiệp thạc sĩ tại đại học nổi tiếng của Mỹ - sau này cũng sẽ là thầy chủ nhiệm của các em”
Mấy anh em đưa mắt nhìn nhau sau đó lễ phép cúi đầu chào.
“Được rồi các em theo tôi”
Anh em nhà Mander đi dọc hành lang của ngôi trường. Đây không phải lần đầu họ đến đây, mọi thứ không khác nhiều lắm. Vẫn là lối kiến trúc cổ điển đến từng viên gạch và không khí đậm mùi quý tộc. Họ qua cánh cửa lớp cao tầm 5 mét tiến vào căn phòng rộng lớn.
“Cả lớp, đây là học viên mới của trường ta” Thầy chủ nhiệm đưa mắt nhìn xuống bên dưới lớp nói.
Đám học sinh thích thú vô cùng. Cũng không còn lạ lẫm gì với những gương mặt này. Những gương mặt xuất hiện trên các tạp chí hàng ngày. Họ chính xác là người nổi tiếng.
Peter đi tới phía trước
“Chào mọi người. Tôi là Peterson Mander Line”. Nói xong anh quay sang mấy đứa em như ra hiệu cho cả đám giới thiệu tên.
“Terence Mander Line” Ted mỉm cười nhìn chằm chằm vào đám đông trước mặt.
Họ biết tên chúng ta hết mà? Roy đảo mắt trong suy nghĩ của mình nhưng vẫn mở miệng giới thiệu “Royce” Trước ánh mắt đáng sợ của người anh cả.
“Tôi là Nicholas.M.Rowan”
“Mình là Rosallen.. rất vui được làm quen với mọi người..” Rose chớp mắt trong sự bối rối vì tất cả ánh mắt đang nhìn về phía mình. Như thể đang rất tò mò cô là ai mà lại nhập học cùng anh em nhà Mander.
“Vậy là họ bằng tuổi nhau hết sao?” Mấy nữ sinh nhìn nhau bàn tán.
Từ trong đám học sinh thì một người đứng dậy đưa mắt nhìn Peter “Anh, chúng ta lại học cùng lớp rồi”
“Amory?” Roy ngờ ngợ.
Ted cau mày “Ớ, tưởng thằng này kém tuổi mình mà nhỉ?”
“Đâu Amory bằng tuổi chúng ta đó” Nick ghé tai Ted thủ thỉ.
Peter mỉm cười bước xuống phía dưới “Lâu rồi không gặp Amory” sau đó anh kéo ghế ngồi xuống bàn phía sau Amory.
Amory quay mắt nhìn lại “Em lúc nào cũng khoẻ”
Đúng vậy, đây là trường của Mander mà làm sao có thể thiếu con cháu nhà Mander được. Sau này còn chạm mặt nhiều đây.
Đột nhiên một cô gái bước tới trước mặt Peter “Tôi là Bella Walker”
Peter chưa kịp bất ngờ, Nick đã vội nhận ra ngay “Là cô???”
Bella đưa mắt nhìn Nick - không có chút ấn tượng.
“Cô là người tôi đã gặp ở trung tâm mua sắm mà, cô còn ngang nhiên tranh chiếc vòng tay với tôi mà”
“Là anh à” Bella bình thản đáp.
“Vậy hai người quen nhau sao?” Peter xen vào với đôi mắt tò mò.
“Không hẳn” Bella lạnh lùng nói.
Nick có chút hơi gượng “Đúng vậy chỉ vô tình gặp nhau ở đó thôi anh”
Bella lại tiếp tục nhìn Peter “Tôi muốn làm quen với cậu”
Peter nhìn cô gái này. Ánh mắt đó đang toang tính gì nhỉ? Peter cũng không nghĩ ngợi gì nhiều anh đưa bàn tay bắt tay lại với cô “Rất vui được làm quen”
Roy và Ted đưa mắt nhìn nhau. Roy nở một nụ cười có chút ranh ma “Gì đây?”
Nick ngồi xuống bàn, mắt không ngừng rời khỏi bóng lưng của Bella. Cô ấy cũng ở đây? Bữa tiệc hôm đó cũng vậy? Mình cũng gặp cô ta ở đó nhưng lại biết mất một cách kì lạ. Bây giờ lại xuất hiện ở đây? Còn bắt chuyện với Peter? Chỉ là tình cờ thôi sao?
Hàng ngàn suy nghĩ chạy trong đầu cậu. Hay là mình nghĩ quá nhiều rồi?. Cậu thấy Bella liên tục nhìn về phía Peter, trong lòng thấy có vẻ không đúng. Chả lẽ cô ta…Có nên nói chuyện này cho Peter biết không nhỉ?
Tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên, Roy uể oải vươn vai đứng dậy “Nào đi ăn thôi, em đói rồi”
Ted chống tay uể oải nói “Được… thôi…”
Còn chưa kịp ra khỏi lớp thì từ bên ngoài mấy người cũng đi tới “Bọn em tới để gặp các anh này”
Ted đơ mặt ra - Cái đám em họ này phiền thật đấy, chỉ là đi học thôi mà… Ở nhà gặp nhau đã thấy phiền lắm rồi giờ còn gặp trên trường nữa.
Amory đứng dậy “Anh em một nhà thì phải đi ăn với nhau chứ”
Roy thản nhiên bước tới vỗ vai Amory “Không cần đâu, bàn ăn của bọn anh bốn người thôi là đủ”
Amory nhíu mày.
Roy vừa đi vừa phủi tay thản nhiên bước qua khẽ nhiếc miệng cười khểnh một cái. Nhóc con đừng làm cái vẻ mặt khiêu chiến đấy nữa, chú chưa đủ tuổi.
Ted cũng thản nhiên bước qua. Nick vội vã đi sau. Peter cũng gấp cuốn sách đang đọc trên bàn lại đứng dậy rồi bỏ đi.
Amory đưa mắt nhìn theo. Từ nhỏ các người đã coi thường tôi chứ gì? Anh em cái gì chứ? Khác nhau ở mỗi cấp bậc người sinh ra thôi mà.
“Thằng nhóc đó sao lúc nào cũng bày ra vẻ mắt như thể anh em mình ăn cắp cái gì của nó vậy” Ted vừa đi vừa nói.
“Thì từ bé nó đã ganh đua với chúng mình mà. Lúc nào cũng muốn mình là người quan trọng nhất” Nick vội đáp.
“Kệ đi, em không quan tâm. Dù sao nó cũng chỉ là em thì nên ngoan ngoãn làm một đứa em đi” Roy khoác vai Peter nói.
Peter không phản ứng gì, anh chỉ khẽ gật đầu.
Rose từ đằng xa đi tới “Roy, em có thể ngồi ăn với mọi người được không?”
“Kh_” Roy chưa kịp nói thì Ted đã cắt ngang “Tất nhiên là được rồi”
Đột nhiên từ đằng sau một cô gái vô cùng xinh đẹp bước tới đưa chiếc bánh ra trước mặt Roy “Anh Royce… có thể nhận cái bánh này được không?”
Bánh ư? Roy đưa mắt nhìn chiếc bánh kem. Anh không thích đồ ngọt tẹo nào, cô gái này trông cũng xinh đẹp đó nhưng không phải gu của anh. Anh định từ chối nhưng đột nhiên thấy ánh mắt bất an của vị hôn thê bên cạnh. Ánh mắt đó càng khiến anh muốn làm điều ngược lại.
“Được thôi”. Roy mỉm cười với lấy hộp bánh. Lấy xong không quên mỉm cười lại với cô gái đó. Khiến cho cô đỏ mặt không giấu được niềm vui sướng mà cười thật tươi.
Cô gái vui ngồi xuống bàn “Em là Emma Clenda”
Rose có chút chạnh lòng. Đúng vậy, mười năm trước cũng vậy bây giờ cũng vậy… anh ấy chưa từng suy nghĩ tới cảm xúc của mình. Cô quay người bỏ đi.
Roy đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Rose. Thầm nhủ mình đã làm điều đúng đắn trong con đường khiến phu thê chán ghét mình.
Peter lắc đầu chán nản định đi tới phía của Roy thì đột nhiên một người đã đi ngang qua cố tình huých trúng anh.
“Đi đứng kiểu gì đấy?” Ted cau mày.
“Thôi kệ đi” Peter nói rồi vẫn đi về phía Roy.
Roy vẫn vui vẻ ngồi cạnh cô gái kia cười cười nói nói. Nick từ từ bước tới ngồi xuống “Xin lỗi Emma, bọn anh có chuyện riêng bây giờ”
Emma ngại ngùng “Không có gì đâu ạ, em xin phép” nói xong cô vội vã rời đi trong sự hân hoan ở trong lòng.
Peter ngồi xuống bên cạnh Roy “Em không thích bánh ngọt tại sao còn nhận? Em làm thế chỉ để Rose buồn thôi à?”
“Đó là chuyện của em”
“Không chỉ thế mày lại tiếp tục làm một cô gái ảo tưởng rồi kia kìa” Ted than thở.
“Họ tự mình ngã thôi”. Nói rồi anh mỉm cười.
Rose bỏ ra ngoài hành lang, cảm thấy không muốn ăn uống gì nữa. Đã bên cạnh anh ấy lâu như vậy cũng không thể làm anh ấy thích mình, nếu cứ tiếp tục như vậy liệu có ổn không. Hôn sự của hai đứa có thật sự… Cô lau nước mắt trên mặt, ‘Không, mình thích anh ấy đến vậy, mình không thể bỏ cuộc’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook