Giả Thành Thân Xong Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ FULL
-
19: Liên Hoa Chín Đế
Trong điện Tuyên Chính, dưới hai hàng cột chạm trổ rồng phượng, Lý Hoài đang đứng hàng đầu gần long ỷ nhất, hết sức chuyên chú mà cùng triều thần nghị sự.
Hôm nay hắn có thể cảm giác được tầm mắt phụ hoàng đánh giá chăm chú nhìn về hắn, ngôn hành cử chỉ càng cẩn thận hơn.
Sau khi bãi triều, Lý Hoài hành lễ theo quy củ, đợi bá quan văn võ ra khỏi đại điện, đang định xoay người rời đi, liền nghe giọng phụ hoàng vẫn luôn cũng không lên tiếng chợt trầm giọng nói một câu, "Ngươi nhiều ngày nay tiến bộ không ít."
Dù chưa điểm danh gọi tên, nhưng Lý Hoài biết phụ hoàng nhất định đang nói mình, liền xoay người lại hành lễ, cất cao giọng nói: "Thay phụ hoàng phân ưu, là bổn phận của nhi thần."
Đương kim Thánh Thượng Lý Diên Khánh cực kỳ nghiêm khắc đối với mấy hoàng tử, Lý Hoài sau khi thành thân chậm trễ triều chính, tác phong bất chính vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn, nhưng nhiều ngày nay lại thấy Lý Hoài cần cù như vậy, trong lời nói hay việc làm đều có chỗ đáng khen, trong lòng không khỏi sinh ra chút ý khen thưởng.
"Qua mấy ngày nữa là sinh thần của ngươi, muốn lễ vật gì?" Lý Diên Khánh hỏi.
Lý Hoài cất bước tiến lên, trầm giọng nói: "Hài nhi không cần lễ vật, cũng không định ăn mừng sinh thần gì, chỉ mong phụ hoàng chuẩn cho hài nhi đi hoàng lăng, tế bái mẫu thân một chút là được."
Ngày kỵ của Lữ quý phi cũng là mấy ngày sau, sau khi mẫu thân đi, Lý Hoài không còn tâm tư ăn mừng sinh thần gì, huống hồ hắn mất trí nhớ, không có ký ức của mấy năm nay, với hắn mà nói, mẫu thân chỉ mới qua đời không lâu.
Lý Diên Khánh thấy cái đứa con thứ ba long chương phượng tư cung kính đứng cúi đầu, bộ dáng có vài phần giống mình khi còn trẻ, vừa lòng gật gật đầu, chuẩn cho thỉnh cầu của Lý Hoài, xong phất tay ý bảo mọi người lui ra.
"Đúng rồi." Lý Diên Khánh nhìn đến Ngô Vương Lý Mộc đứng bên cạnh Lý Hoài, lại nói với hắn: "Nghe nói trong phủ ngươi có hỉ?"
Lý Mộc vội vàng tiến lên nói, "Vốn nghĩ qua chút thời gian lại báo cho phụ hoàng, Trắc phi An thị trong phủ hài nhi đã có thai ba tháng."
"Chuyện tốt, trẫm còn chưa có hoàng tôn đâu!" Lý Diên Khánh cao giọng cười to vài tiếng, cực kỳ vui mừng, tay áo rộng thêu kim long của hắn vung lên, ban thưởng cho Lý Mộc chút dược liệu quý báu cùng đồ vật này nọ rồi mới bảo bọn họ lui ra.
Lý Hoài đi tuốt đàng trước, ra khỏi Tuyên Chính Điện mới nhìn Lý Mộc nói: "Chúc mừng Tứ đệ."
"Đa tạ tam ca." Ngô Vương Lý Mộc xua xua tay, mặt lộ vẻ ưu sầu, "Đáng tiếc hài nhi này lại là của An thị, nếu có thể là con vợ cả......"
Lý Hoài biết rõ bản tính Mộc, hắn làm sao có chuyện rối rắm sự tình như vậy, lời này bất quá chỉ là đổi một cách khác để khoe khoang thôi, liền theo câu chuyện của hắn nói: "Hoàng gia làm gì có phân đích thứ chứ, nếu thật sự nói lên, chúng ta không phải đều xem như con vợ lẽ không lên được mặt bàn sao?"
Lý Mộc nghe vậy, ánh mắt phức tạp mà nhìn thoáng qua hắn, thật lâu sau mới nói: "Tam ca nói đúng."
Lý Hoài hơi hơi gật đầu, không cần nhiều lời nữa.
Hai người một đường theo bậc thang cẩm thạch trắng đi ra cửa Tuyên Chính điện, Lý Mộc lúc này mới hướng hắn hành lễ chia tay: "Ta còn muốn đi bái kiến mẫu hậu, cáo từ tam ca trước vậy."
Người vừa muốn xoay đi, lại quay đầu nhìn Lý Hoài khẽ cười một tiếng, "Đệ đệ đoạt trước tam ca như vậy, tam ca chớ trách."
Lý Hoài nhướng mày, khóe miệng cong lên, vẫn không trả lời hắn, một bộ không để ý lắm.
Lý Hoài thật sự không quá để ý đến chuyện con nối dõi, ký ức hắn còn chưa khôi phục, việc triều đình, việc gia trạch còn chưa chải vuốt rõ ràng, sao có thể sinh một hài tử ở thời điểm mơ hồ thế này được.
Lý Mộc biết Lý Hoài sủng ái Vương phi Nguyên thị, thành thân nửa năm rồi mà Nguyên thị chưa hề có động tĩnh gì, nói vậy chắc chắn Lý Hoài có nôn nóng.
Từ nhỏ đến lớn, bất luận văn hay võ, Lý Hoài đều có thể ép hắn một đầu, cũng may sau khi Lý Hoài cưới Nguyên thị, phụ hoàng không vui, nhưng hôm nay Lý Hoài chỉ nói nói chút chuyện không có thành tựu gì, phụ hoàng liền khen một câu, Lý Mộc lúc này thật sự là nhịn không được muốn nương theo chuyện con nối dõi để leo lên đầu tam ca một lần.
Chỉ là hắn vừa mới nếm đến làm Lý Hoài ăn mệt khoái ý, liền thấy hạ nhân Ngô Vương phủ vội vã đi tới, biểu tình nghiêm túc tiến đến bên tai hắn cấp báo.
Lý Hoài thấy biểu tình hắn biến đổi, sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống, liền biết nhất định đã xảy ra biến cố gì, nhưng hắn cũng không hề dừng lại, xoay người đi về phía ngoài cửa cung.
Mới vừa cởi áo choàng ngồi lên trên xe ngựa, hắn liền phất tay ý bảo ảnh vệ tiến vào.
"Đêm qua vương phủ có gì dị thường?" Lý Hoài lạnh giọng hỏi, hắn nhớ lại hành vi của Nguyên Tư Trăn tối hôm qua, ảnh vệ vốn vẫn luôn âm thầm hộ vệ, ắt hẳn có thể biết được một ít.
Ai ngờ ảnh vệ lại nói: "Đêm qua vương phủ đều vẫn như thường."
"Ngươi xác định?" Lý Hoài sắc mặt không vui, ngữ khí lạnh xuống.
Ảnh vệ có chút nghi hoặc nhìn hắn một cái, lại vội vàng nói: "Đúng là không có gì dị thường."
Ảnh vệ này theo hắn nhiều năm, luận trung thành hay luận năng lực đều không thể bắt bẻ, đặc biệt là người trước mắt tên là Mạnh Du đây, khi còn trong quân đã đi theo hắn, tâm tư kín đáo, thân thủ cũng vô cùng nhanh nhẹn.
"Mấy ngày này ngươi đi theo Vương phi, chuyện lớn nhỏ gì đều phải bẩm báo với ta." Lý Hoài suy nghĩ một lát, mới lạnh lùng nói.
Mạnh Du tuy không hiểu Vương gia vì sao đột nhiên muốn hắn nhìn chằm chằm Vương phi, nhưng Lý Hoài từ trước đến nay bày mưu lập kế, làm việc đều nói có sách mách có chứng, hắn chỉ cần cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ là được, không cần nghĩ nhiều, liền lĩnh mệnh lui ra.
- ------------------------------------
Rời khỏi chùa Hồng Phúc, Nguyên Tư Trăn cùng Quốc công phu nhân cùng trở về Tấn Vương phủ, ngồi ở chính sảnh chờ Lý Hoài hạ triều.
Nàng thấy Quốc công phu nhân không có ý muốn rời đi, nhịn không được lên tiếng hỏi, "Phu nhân hôm nay không cần hồi phủ cùng quốc công đại nhân dùng bữa?"
"Lão già kia có cái gì cần quan tâm, trong phủ người như vậy, còn cần ta có mặt để làm gì?" Quốc công phu nhân nhíu mày nói: "Hắn mấy ngày nay cứ điên điên khùng khùng, trong miệng toàn nói cái gì......"
Lời Quốc công phu nhân nói đến bên miệng, lại cảm giác không tiện nói Tần Quốc công bảo Nguyên Tư Trăn là yêu vật trước mặt nàng, đổi giọng nói: "Lão toàn nói mê sảng."
Nguyên Tư Trăn gật gật đầu, một bộ đoan trang hiền thục, "Ta ngày khác mang chút đồ bổ đi thăm ông vậy."
Quốc công phu nhân vội vàng xua tay, "Không cần ngươi để ý, ngươi tự quản mình tốt đi là được rồi.
Lần trước hốt thuốc xong, có uống đàng hoàng hay không?"
Nguyên Tư Trăn sợ nhất là Quốc công phu nhân nhắc tới việc này, vội vàng gật đầu nói: "Có có, uống xong thật là cảm thấy thân mình thoải mái hơn rất nhiều."
"Ừ, vậy thì tốt rồi." Quốc công phu nhân lại nói: "Ta lại đi hiệu thuốc lấy thêm chút cho ngươi, miễn cho sau này người muốn hốt thuốc nhiều, muốn mua cũng mua không được."
"Không...!Không cần!" Nguyên Tư Trăn vội vàng xua tay, nàng nhớ tới mùi vị khó nghe kia liền có chút buồn nôn, Quốc công phu nhân còn muốn nàng tiếp tục uống, sao được chứ! Nhất định phải nghĩ biện pháp chấm dứt việc này!
Tâm tư Nguyên Tư Trăn vừa chuyển, nổi lên một ý niệm vây Nguỵ cứu Triệu.
Nàng làm ra bộ muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ nhìn Quốc công phu nhân, lại vội vàng né tránh ánh mắt của bà.
Quốc công phu nhân quả nhiên truy vấn, "Làm sao vậy? Cứ nói đi đừng ngại."
Nguyên Tư Trăn nhẹ nhàng cắn cắn môi, khóe mắt ửng đỏ, như hạ quyết tâm, tiến đến trước mặt Quốc công phu nhân, ấp a ấp úng nói: "Ta có uống......!Cũng là vô dụng......!Còn có uống thì cũng là......!Vương gia uống."
"Cái gì!" Quốc công phu nhân trong lòng kinh hãi, lập tức hiểu rõ ý Nguyên Tư Trăn, vậy mà là vấn đề của Lý Hoài?
Nguyên Tư Trăn vội vàng ra ý bảo Quốc công phu nhân nhỏ giọng, "Phu nhân ngàn vạn chớ có lộ ra, cũng chớ nhắc đến chuyện này ở trước mặt Vương gia, chàng là một đại nam nhân, ta sợ......"
Quốc công phu nhân vỗ vỗ tay nàng, sắc mặt phiền muộn mà nói: "Ta hiểu......!Ta hiểu."
"Phu nhân cũng không cần lo lắng quá mức, có lẽ là gần đây Vương gia mệt nhọc một chút, lực bất tòng tâm." Nguyên Tư Trăn lại bồi thêm một câu, quyết định không thể một chân dẫm chết Lý Hoài, miễn cho kích thích đến Quốc công phu nhân.
Quốc công phu nhân thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp mà nhìn Nguyên Tư Trăn, "Thật ủy khuất ngươi."
"Phu nhân nói gì vậy, ta không ủy khuất." Nguyên Tư Trăn duỗi tay xoa xoa khóe mắt không tồn tại chút nước mắt, nghĩ thầm vậy thì vị Quốc công phu nhân này sẽ không lại ép nàng uống thuốc nữa đi.
"Không thể tưởng tượng được....!Không thể tưởng tượng được......" Quốc công phu nhân lắc đầu than nhẹ, đang muốn lại an ủi Nguyên Tư Trăn vài câu, liền thấy Lý Hoài một thân triều phục đỏ ứng, dáng người thẳng lưng mà đi đến.
Lý Hoài nhìn thấy ngoại tổ mẫu, vội vàng hành lễ, "Tổ mẫu hôm nay tới thăm tôn nhi?"
Quốc công phu nhân nhìn Lý Hoài trước mắt tuấn tú lịch sự, anh khí mười phần, trong lòng càng phiền muộn, bà quét mắt nhìn Lý Hoài từ đầu đến chân một lần, nhàn nhạt thở dài.
"Tổ mẫu làm sao vậy?" Lý Hoài thấy bà như thế, cho rằng trên người mình có cái gì dơ bẩn, cúi đầu đi xem, lại thấy triều phục không dính một hạt bụi, không khỏi nhìn về phía Nguyên Tư Trăn vành mắt ửng đỏ đứng một bên.
Nguyên Tư Trăn trong lòng hoảng hốt, sao vừa mới nói xấu hắn xong hắn liền trở lại, Quốc công phu nhân ngàn vạn lần đừng nói lỡ miệng nha!
"Không có gì, chắc là mệt." Nguyên Tư Trăn gượng cười đáp.
"Vậy tổ mẫu không bằng dùng bữa ở chỗ ta đi, rồi nghỉ ngơi một chút." Lý Hoài không hiểu được ẩn tình trong đó, chỉ cảm thấy ánh mắt Quốc công phu nhân nhìn mình tràn đầy ưu sầu.
Không biết vì sao, Quốc công phu nhân nhìn thấy bộ dáng cung cung kính kính này của hắn liền tức giận, lại nghĩ tới hắn đã thành như vậy còn muốn đi hoa lâu, lạnh giọng nói: "Ăn cái gì mà ăn, lão thân phải về phủ!"
Nguyên Tư Trăn bị thanh âm của bà làm cho hoảng sợ, vội vàng trấn an, "Phu nhân bớt tức giận, ta liền cho người chuẩn bị xe ngựa, đưa phu nhân hồi phủ."
Quốc công phu nhân lúc này nhìn lại Nguyên Tư Trăn, thấy thế nào cũng thật thuận mắt, cháu dâu này của bà lớn lên xinh đẹp lại thảo hỉ, còn không có lúc nào mà không giữ gìn cho Lý Hoài, mấy ngày nay thật sự là ủy khuất con bé.
Bà nắm tay Lý Hoài đặt vào tay Nguyên Tư Trăn, nhìn Lý Hoài lời thấm thía mà nói: "Nguyên thị hiền huệ, đối với ngươi tình ý chân thành, ngươi phải thật quý trọng!"
Dứt lời, bà lại trừng mắt nhìn đứa tôn tử không nên thân nhà mình, cầm lấy quải trượng của mình, đi nhanh ra hướng ngoài cửa, còn phẩy phẩy ống tay áo, ý bảo hai người đừng tiễn.
Lý Hoài nhìn theo thân ảnh Quốc công phu nhân đi xa, cứ cảm thấy thái độ của bà thập phần kỳ quái, trong mắt bà không chỉ có phiền muộn, tựa hồ còn có chút thất vọng......!
"Xảy ra chuyện gì?" Lý Hoài quay đầu hỏi Nguyên Tư Trăn.
Nguyên Tư Trăn lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt vô tội mà nói: "Không có gì mà, có thể là chuyện xảy ra hôm nay ở chùa Hồng Phúc dọa đến Quốc công phu nhân chăng?."
Nàng và Lý Hoài vẫn còn tay trong tay, không giống như vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng của hắn, bàn tay hắn rắn chắc ấm áp, vậy mà giúp nàng đuổi đi chút lạnh lẽo đầu xuân.
Lý Hoài hồ nghi nhìn chăm chú mặt nàng, đột nhiên thấy trước mái trước của nàng có một sợi tóc mảnh đang rũ xuống, lại thấy bên má nàng một đường xước hồng hồng.
Hắn buông tay đang nắm tay Nguyên Tư Trăn ra, vén sợi tóc của nàng lên, nhíu mày hỏi: "Sao lại bị thương rồi?"
Nguyên Tư Trăn sửng sốt, lúc này mới nhớ tới tối hôm qua khi con hồ ly già kia tự bạo yêu đan, làm mấy hòn đá bay lên trúng vào mặt nàng, chỉ là vết trầy này cực nhỏ, nàng cũng không để ở trong lòng, lại không nghĩ rằng bị Lý Hoài phát hiện.
"Có lẽ là vụn băng bắn lên thôi." Tròng mắt Nguyên Tư Trăn chuyển động, vội vàng nghĩ ra cái cớ qua loa lấy lệ, "Hôm nay có tiểu hài tử nghịch ngợm, làm đá chọi thủng mặt băng,vụn băng mới bắn lên, chắc xước qua mặt ta.
Nhưng lại nói tiếp, tội lỗi của đống vụn băng này lớn lắm nha, trắc phi của Ngô Vương đạp phải bị trượt một ngã luôn đó!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook