"Vị này là y tiên mà tổ phụ tìm thấy!" Lữ Du Anh ngữ khí hưng phấn nói, nàng ta nhịn không được ngắm y tiên liếc mắt một cái, lại lập tức quay đầu làm bộ như không có việc gì.

Y tiên này đúng là Lăng Tiêu, hắn cùng Tần quốc công thương nghị, hôm nay dùng loại phương thức này tới thăm Tống phủ, thăm dò trong phủ có gì kỳ lạ không.

Chỉ là không nghĩ tới, Tần quốc công còn gọi Tấn Vương phi tới, muốn hắn thuận thế nhìn xem đây có phải là yêu quái hay không.

Khi xe ngựa Lăng Tiêu ngừng ở trước cửa Tấn Vương phủ, liền cảm giác thanh âm của Tấn Vương phi có chút quen tai, hắn vén bức màn lên muốn nhìn một chút, ai ngờ vẫn bị Lữ Du Anh ngăn trở tầm mắt, chờ tới bây giờ, hắn mới rốt cuộc thấy rõ bộ dáng Vương phi, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên trong chớp mắt.

Nhị sư muội? Nàng ta sao lại thành Tấn Vương phi rồi? Đây là lại chơi cái trò gì nữa đây?
Ý cười trên mặt Lăng Tiêu càng sâu, một đôi mắt cười cong cong nhìn chằm chằm vào Nguyên Tư Trăn không bỏ, hắn hướng mọi người hành lễ, "Tại hạ Lăng Tiêu, biết chút y thuật, chịu Tần quốc công phó thác, đặc biệt tới xem bệnh cho phu nhân."
Nguyên Tư Trăn nhìn vào ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lại tràn ngập khiêu khích của hắn, trong nháy mắt có chút kinh ngạc hoảng loạn.

Lăng Tiêu sao cũng tới thành Trường An? Xem ra trấn yêu phù trong tay Lý Hoài thật là kiệt tác của hắn, vậy hiện tại hắn tới nơi này là do Lý Hoài gửi gắm trừ đến yêu hay sao?
Cẩu nam nhân......!Tối hôm qua thử chưa đủ, hôm nay vậy mà còn diễn một tràn lớn như vậy để đâm nàng một dao!
Nguyên Tư Trăn biết lúc này nàng tuyệt không có thể lộ sơ hở, trong lòng tuy là sóng to gió lớn, trên mặt cũng không chút sứt mẻ, làm như hoàn toàn không quen biết hắn, nàng vào vai Vương phi tự phụ nhìn hắn gật gật đầu.

Lăng Tiêu tính cách cổ quái thích nắm lấy không buông, hắn thấy Nguyên Tư Trăn phản ứng như thế, lại không khỏi có chút hưng phấn, cái sư muội này tuyệt đối là che giấu chủ ý quỷ quái gì đây, trùng hợp Lăng Tiêu hắn thích nhất chính là phá hư chuyện tốt của người khác!
Huống hồ Tần quốc công còn hoài nghi nàng là yêu vật, trong đó nhất định có cái bí mật gì đó rất thú vị......!

Lữ Du Vi tất nhiên biết Lăng Tiêu là đạo sĩ, nàng ta cũng làm bộ cũng không quen biết hắn, mời tất cả mọi người vào trong phủ ngồi xuống.

Nguyên Tư Trăn vừa đi vào Tống trạch, liền lập tức nghe thấy được một mùi hồ ly loáng thoáng trong không khí, nàng có chút kinh ngạc, yêu khí này có chsut tương tự với con hồ yêu ngày ấy trà trộn vào Tấn Vương phủ, chẳng lẽ là một ổ? Vậy Lăng Tiêu tới đây rốt cuộc là vì con hồ yêu này hay là vì nàng vậy?
Lữ Du Anh sau khi đến chính sảnh liền không ngừng nhìn xung quanh, nàng ta nghe người ta nói tỷ phu gần đây sủng một kỹ nữ Dương Châu, liền nhịn không được muốn nhìn một chút rốt cuộc là hồ ly tinh như thế nào, chọc tới mức tỷ tỷ nàng ta bệnh thành như vậy, nhưng nàng ta tìm hồi lâu cũng không thấy người, chỉ sợ là tỷ phu cũng không dám để cho hồ ly tinh kia ra đây gặp khách.

Nàng ta thấy Tống Thế Cơ tuy nét mặt toả sáng, nhưng thân hình lại có chút gầy ốm, tưởng hắn cả ngày sa vào tìm hoan mua vui mà ra, liền tức giận nói: "Tỷ phu, sao tỷ tỷ của ta bị bệnh thì thôi đi, ngươi thoạt nhìn cũng gầy đi không ít a, chẳng lẽ là người trong phủ không hầu hạ tốt sao?"
Lữ Du Vi thấy muội muội mở miệng liền mang theo góc cạnh như vậy, vội vàng đưa mắt ra hiệu, ý bảo nàng ta đừng vô lễ như vậy, nhưng Lữ Du Anh hoàn toàn không ý thức được, tiếp tục nói: "Dứt khoát nhờ y tiên Lăng Tiêu xem mạch cho ngươi luôn đi, xem xem có phải việc triều đình bận rộn quá hay không, lại làm thân thể ngươi suy sụp đến mức này."
Công phu cầm bút của Tống Thế Cơ rất lợi hại, văn chương là nước chảy mây trôi, nhưng bên ngoài lại không phải là người nhanh mồm dẻo miệng, tuy hắn nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói của Lữ Du Anh, lại chỉ có chút tức giận, vẫn chưa nói gì.

Nghe Lữ Du Anh vừa nói như vậy, Nguyên Tư Trăn cũng chú ý tới thân thể Tống Thế Cơ xác thật có chút đơn bạc, nhưng tinh thần lại rất tốt, đặc biệt là làn da kia, căng mịn vô cùng, thậm chí còn muốn tinh tế hơn cả nữ tử, nhìn thấy thật sự là quái dị.

Nàng khi trên xe ngựa đã nghe Lữ Du Anh nói qua, Tống Thế Cơ lấy được một nữ tử Dương Châu tới, lúc này mới vắng vẻ Lữ Du Vi, nàng không khỏi đem chuyện Tống Thế Cơ khác thường liên hệ lại cùng với con hồ ly trong tòa viện này, liền lên tiếng nói: "Du Anh chớ có nói bậy, không bằng chúng ta đi cùng phu nhân đến nội viện trước, để y tiên bắt mạch cho phu nhân?"
Lữ Du Vi thấy nàng giảng hòa, liền muốn đứng dậy đi về nội viện, nói: "Lăng Tiêu y tiên, thỉnh bên này."
Lăng Tiêu từ sau khi vào cửa, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười hiền lành, lúc này liền đứng dậy đi theo Lữ Du Vi cùng vào nội viện, lại đột nhiên quay đầu nhìn Tống Thế Cơ nói: "Tại hạ thật ra cảm thấy, lời của Lữ nhị cô nương nói không phải không có lý, Tống lang quân vẫn nên lưu ý chút thân thể mới tốt."
Tống Thế Cơ vừa định trả lời, lại không biết vì sao khi đối diện với đôi mắt tràn đầy quan tâm của Lăng Tiêu, lại cảm thấy có chút lạnh cả người, hắn nuốt nước miếng, cũng nuốt luôn lời đến bên miệng trở về.
Nguyên Tư Trăn thấy vậy, liền biết Lăng Tiêu cũng phát hiện Tống Thế Cơ có chỗ không ổn, không khỏi trong lòng sinh ra một tia nguy cơ.

Nàng cùng Lăng Tiêu hiện nay vốn chính là đang tranh truyền thừa của tổ sư, nàng phải đem công đức họa đầy mặt đèn, Lăng Tiêu thì phải họa đầy dù giấy, vốn dĩ cho rằng chỉ có nàng tới thành Trường An, ai ngờ Lăng Tiêu cũng tới xem náo nhiệt, hai người hiện nay còn theo dõi cùng một con yêu vật, tất nhiên là không thể thiếu tranh đoạt một phen.


Nàng vội vàng đi theo Lữ Du Vi tiến vào hậu viện, lại nghe Lữ Du Vi ngữ khí nhàn nhạt mà nói: "Nếu y tiên ở đây, không bằng kêu hết nữ quyến trong phủ đến xem như thế nào?"
Lăng Tiêu gật gật đầu, cung kính nói: "Tất nhiên là có thể."
Lữ Du Vi liền nhìn hạ nhân bên người nói: "Ngươi đi mời Liễu nương tử đến đi."
Thấy hai người bọn họ đối thoại như thế, Nguyên Tư Trăn liền đoán được nguyên do trong đó, chắc là Lữ Du Vi hoài nghi vị Liễu nương tử trong phủ này có dị, mới nhờ Tần quốc mời đạo sĩ tới, giả làm y tiên vào phủ điều tra.

Nghĩ thông suốt việc này, nàng không khỏi buông lỏng trong lòng, xem ra cũng không phải nhắm vào nàng mà tới, vừa rồi mắng oan Lý Hoài......!
Bất quá việc này nếu đã để cho nàng gặp được, cũng sẽ không chắp tay nhường yêu vật này cho Lăng Tiêu.

"Vương phi cũng muốn xem bệnh?" Lăng Tiêu đột nhiên nhìn Nguyên Tư Trăn nói.

Nguyên Tư Trăn làm lơ vẻ nghiền ngẫm trong mắt hắn, hơi hơi nghiêng đầu, khẽ cười một tiếng nói: "Như thế nào? Y tiên cảm thấy ta thoạt nhìn có bệnh?"
Lăng Tiêu lộ ra biểu tình sợ hãi, vội vàng nói: "Là tại hạ lỗ mãng, Vương phi tha tội."
Nguyên Tư Trăn hừ lạnh trong lòng, cái tên này cũng biết diễn quá đi chứ!
Nhưng trong mắt Lữ Du Anh xem ra, lại cảm thấy Nguyên Tư Trăn có chút cổ quái, sao đột nhiên lại làm khó dễ người, nàng ta vội vàng bênh vực Lăng Tiêu nói: "Lăng Tiêu lang quân chỉ là xuất phát từ quan tâm mà thôi, cũng không có ý gì!"
"Ta cũng chỉ nói đùa thôi." Nguyên Tư Trăn cười ngâm ngâm mà nhìn Lữ Du Anh nói, đôi mắt nhưng vẫn nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.


Lữ Du Anh nhìn nhìn Nguyên Tư Trăn, lại nhìn nhìn Lăng Tiêu, cứ cảm thấy giữa hai người có chút quỷ dị, rồi lại không thể nói rõ chỗ nào không đúng.

Còn không đợi nàng ta nghĩ lại, liền thấy hạ nhân Tống phủ dẫn theo tiểu nương tử váy áo vàng nhạt đi đến, nói vậy đây là sủng thiếp Liễu nương tử của Tống Thế Cơ.
Liễu nương tử này cũng giống như Lục nô, dáng người yểu điệu, khuôn mặt thanh tú, eo nhỏ càng là thon gọn đến một tay có thể ôm hết.

Chỉ là nàng không giống như các tiểu cô nương khác ở Hàm Hương Các, ăn nói khép nép như vậy, mà hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá mọi người trong viện.

Liễu nương tử hướng mọi người hành lễ xong liền nhìn Lữ Du Vi hỏi: "Phu nhân gọi ta có chuyện gì? Ta còn đang bận hầm canh cho lang quân đây!"
Lữ Du Vi thấy nàng ta trước mặt người ngoài mà vẫn ngang ngược kiêu ngạo như vậy, không thèm cho vị chính thất phu nhân là nàng chút mặt mũi nào, không khỏi trên mặt trắng bệch, hít vào một ngụm khí mới nhíu mày nói: "Trong phủ vừa lúc có một vị đại phu y thuật cao minh đến, ta nghĩ thuận đường thì xem hết cho các nữ quyến trong phủ."
Liễu nương tử nhìn về phía Lăng Tiêu, thấy lang quân bày môi hồng răng trắng, không chút nào giống một đại phu, nhịn không được trêu ghẹo: "Lang quân trẻ tuổi như vậy đã y thuật cao minh, thật là vô cùng hiếm thấy."
Lăng Tiêu không đáp lời nàng ta, duỗi tay ra ý bảo Liễu nương tử ngồi xuống.

Mặt Liễu nương tử lộ vẻ khinh thường, cố tình lắc lắc tay áo rộng mới ngồi xuống trước mặt Lăng Tiêu.

Nàng ta không tin Tống phu nhân sẽ đột nhiên hảo tâm như vậy, chỉ cảm thấy muốn hại nàng ta, sợ cái đại phu này sẽ kê cho nàng ta chút phương thuốc tránh thai mà thôi, nên trong lòng tràn đầy cảnh giác.

Lăng Tiêu ấn xuống mạch môn của nàng ta, bàn tay giấu trong tay áo nhéo mấy cái pháp quyết, sau một lúc lâu mới ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp mà nói: "Liễu nương tử thân thể không gì trở ngại, bớt thức đêm một chút là được."
Liễu nương tử không nghĩ tới Lăng Tiêu sẽ nói nhẹ nhàng như vậy, mặt lộ vẻ nghi ngờ mà rút tay lại, đưa mắt nhìn Lữ Du Vi hỏi: "Vậy ta đây đi về trước?"
Lữ Du Vi nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy Lăng Tiêu khẽ gật đầu, liền do dự một chút nói: "Ngươi trở về đi......"
Liễu nương tử lui ra rồi, Lăng Tiêu lại giúp Lữ Du Vi bắt mạch, Nguyên Tư Trăn thấy hắn làm cũng rất ra hình ra dáng, nhịn không được hỏi: "Đại phu tuổi còn trẻ y thuật đã như thế lợi hại, không biết bái sư từ chỗ nào vậy?"
Lăng Tiêu nhướng mày, chậm rì rì mà đáp: "Dưới chân núi Chung Hoàng Sơn."

"Nghe sao có vẻ giống một đạo quan nhỉ?" Nguyên Tư Trăn làm bộ kinh ngạc tiếp tục hỏi.

"Bần đạo vừa học đạo lại học y, hai bên vốn là có chỗ tương thông." Lăng Tiêu thản nhiên đáp.

"Thì ra là thế, vậy xem ra còn phải gọi lang quân một tiếng đạo trưởng, không biết đạo trưởng cảm thấy phong thuỷ Tống phủ như thế nào?" Nguyên Tư Trăn thấy phản ứng của Lăng Tiêu mới rồi, liền biết Liễu nương tử kia không có gì không ổn, nàng cũng chưa nhìn ra được yêu khí hay sát khí gì ở trên người Liễu nương tử, nói vậy yêu khí trong phủ hẳn có xuất xứ khác.

Lăng Tiêu cười, Nguyên Tư Trăn thậm chí cảm thấy trong mắt hắn còn ẩn ẩn mang theo chút chờ mong, "Phong thuỷ thật ra không tồi, chỉ là có chút tiểu yêu quấy nhiễu thanh tịnh mà thôi."
Lữ Du Anh nghe vậy liền hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc nói: "Cái gì! trong phủ tỷ tỷ có yêu quái? Vậy phải làm sao bây giờ!"
"Nhị cô nương chớ hoảng sợ, bần đạo đợi lát nữa sẽ rải chút bọt nước trước phòng Tống phu nhân, nếu buổi tối có yêu vật đến, không chỉ có có thể cản trở nó vào phòng, còn có thể lưu lại tung tích của nó." Lăng Tiêu nói.

"Không có biện pháp gì bắt nó ngay bây giờ sao?" Lữ Du Anh vội la lên.

Lăng Tiêu lắc đầu, "Ta cũng chỉ là cảm nhận được hơi thở yêu vật, nói không chừng nó không hẳn là thường trú trong phủ, ban ngày còn tránh ở nơi khác, tới ban đêm mới có thể nhập phủ."
Lữ Du Anh còn muốn nói nữa, Lữ Du Vi lại nhẹ nhàng vỗ vỗ nàng ta, ý bảo nàng ta đừng hoảng hốt, nhẹ giọng nói: "Ta tin lời đạo trưởng nói, hôm qua treo trấn yêu phù của đạo trưởng, xác thật không gặp thân ảnh con hồ yêu kia nữa, xin nhờ đạo trưởng nhanh chóng thi thuật."
Nguyên Tư Trăn nghe vậy liền biết suy đoán lúc trước của nàng hoàn toàn chính xác, Lăng Tiêu cùng Lữ Du Vi đã sớm có tiếp xúc, hôm nay đúng là giả trang thành y tiên tới trong phủ trừ yêu.

Trong lòng nàng càng thêm nghi hoặc, mấy con hồ yêu này rốt cuộc cùng Hàm Hương Các, cùng mấy cô nương Dương Châu tới đó có quan hệ gì, sao càng ngày càng liên lụy nhiều người như vậy......!
Còn có cái cổ độc hạ trên da người kia, Nguyên Tư Trăn mới vừa rồi cũng lưu ý móng tay Liễu nương tử, nàng ta vẫn không có sơn móng tay, móng tay vẫn là màu sắc vốn có, không hề sung huyết như của ma ma Quản Sự kia.

Chẳng lẽ cái cổ da người ở Hàm Hương Các da cùng chuyện hồ yêu không hề có liên hệ? Chỉ là trùng hợp xảy ra trên người các cô nương từ Dương Châu tới hay sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương