Giả Thanh Cao
-
11: Quả Nhiên Không Còn Giả Vờ Hiền Lành Ngoan Ngoãn Nữa Rồi
“Lục tổng, chắc anh đã biết tình hình hiện nay, việc hợp tác của chúng ta khó mà tiếp tục.
Dù sao đây cũng là việc ngoài ý muốn, bên Giang thịnh muốn chấm dứt hợp đồng, ý Lục tổng như thế nào?” Giang Cẩn Ngôn đi thẳng vào vấn đề.
“Giang tổng, tôi hiểu vấn đề bây giờ có khó khăn.
Nhưng ngừng hợp tác bên tôi sẽ chịu thiệt thại nặng nề.
Nhất là tôi cũng không làm gì với mảnh đất đó được nữa, anh nói xem có đúng không?”
“Lục tổng nói hơi quá rồi, hiện tại chỉ là người bị thương, cũng không thiệt hại tính mạng, dự án này dừng lại.
Một thời gian sau mọi người còn ai nhớ đến chuyện này, chẳng phải mảnh đất này sẽ lại có giá trị như cũ sao?”
“Giang tổng không thể nói như vậy được, người tuy không mất mạng, nhưng khác gì tàn phế.
Nhất là bây giờ người dân cũng đang còn biểu tình ngoài kia…”
“Nhưng xảy ra vụ việc này cũng không phải lỗi của chúng tôi, việc xây dựng công trình chính là do anh chủ trì.” Trợ lý Lâm bất bình lên tiếng.
Giang tổng ra hiệu cho trợ lý Lâm ngừng nói.
Anh cười, ánh mắt nhìn thẳng Lục Danh, chậm rãi nói:
“Vậy ý Lục tổng là muốn chúng tôi đền bù hợp đồng?”
Đối diện với cái nhìn trực diện của anh, Lục Danh hơi chột dạ, nhưng hắn biết không thể nhân nhượng.
“Đền bù có thể không cần, nhưng Giang tổng, anh xem nếu có thể mua lại mảnh đất này như ban đầu đã từng thương lượng, như vậy mọi chuyện cũng coi như được giải quyết.”
“Ha ha, Lục tổng thật biết nói đùa.”
Thấy thái độ Giang Cẩn Ngôn vẫn ngạo mạn như vậy.
Lục Danh bực bội nghĩ thầm, hiện cổ phiếu của Giang Thịnh đã rớt thậm tệ, nhưng anh ta vẫn còn ra vẻ như vậy.
Nhưng hắn không thể hiện thái độ ra ngoài, chỉ cười nịnh nọt:
“Tất nhiên là giá cả hoàn toàn có thể thương lượng.
Giang tổng cũng đã nói, đợi mọi việc lắng xuống, miếng đất này vẫn rất tốt đó sao?”
Biết hắn đã cắn câu, Giang Cẩn Ngôn giả vờ xuống nước:
“Vậy phải coi cái giá mà anh đưa ra như thế nào?”
Lục Danh nghe được lời này thì mở cờ trong bụng, liền sảng khoái nói:
“Chỉ hai phần ba so với giá ban đầu, Giang tổng thấy thế nào?”
Lâm Tĩnh nghe câu này thì thầm mắng hắn là tên cáo già, đến mức này mà vẫn không muốn chịu thiệt.
Bây giờ bán nửa giá chắc gì đã có người mua, nhưng anh không ngờ Giang tổng vậy mà lại đồng ý.
“Được, quyết định như vậy.
Tôi cũng không muốn mất thêm thời gian.
Nhã Tịnh, cô mau soạn hợp đồng cho giám đốc Lục.”
“Dạ, Giang tổng.” Nhã Tịnh đáp, thực ra tất cả giấy tờ hồ sơ cô đã chuẩn bị sẵn, nhưng vẫn giả vờ mất thời gian một lúc mới xong.
Đến trưa, mọi việc xem như đã kết thúc.
Lục Minh chính thức hủy hợp đồng hợp tác với Giang Thịnh và Hoàng Đạt, thay vào đó là hợp đồng sang nhượng quyền sở hữu miếng đất của dự án Lãm Nguyệt.
Rời khỏi công ty Lục Minh, trợ lý Lâm bức xúc hỏi:
“Tên này đúng là đê tiện, giờ mà vẫn muốn bán giá cao, anh Giang sao lại đồng ý với hắn, rõ ràng khi nãy mà anh ép xuống nửa giá hắn cũng sẽ bán.”
“Làm gì cũng nên có chừng mực, nếu ép hắn quá.
Đến khi hắn biết bị chúng ta lừa, không biết sẽ giở thủ đoạn hèn hạ gì sau lưng.
Dù sao cũng không nên gây thù với những người như vậy.” Giang tổng chầm chậm giải thích.
“Lâm Tĩnh, cậu đem toàn bộ phần tiền dư ra từ việc ép giá hắn, đem chia lại cho các hộ dân trước đây đã bị Lục Danh chèn ép bán rẻ đi.”
“Vâng, tôi lập tức làm ngay.” Lâm Tĩnh đã hiểu dụng ý của Giang tổng.
“Còn nữa, cậu giúp cho hai bác khởi kiện lại vụ án, đừng để Lục Danh dùng tiền bưng bít vụ này.”
Nhã Tịnh từ đầu đến cuối vẫn yên lặng lắng nghe họ nói chuyện.
Qua vụ việc lần này cô cũng học được rất nhiều điều.
Thứ nhất, người làm ăn càng lớn thì đạo đức càng quan trọng.
Thứ hai chính là, Giang tổng nhiệt tình trả lời thắc mắc của Lâm Tĩnh, còn cô thì nửa chữ cũng keo kiệt không nói.
Trước khi quay trở lại Thành phố, Nhã Tịnh ghé qua bệnh viện thăm Nhất Nam một chuyến.
Lần này, tinh thần anh ta đi xuống một cách rõ rệt.
Anh ta nhìn cô, ánh mắt buồn bã xen lẫn hối hận:
“Xin lỗi, tôi đáng ra không nên làm vậy.
Nhưng nếu tôi chết đi, mẹ và em gái tôi phải làm sao, tôi không còn cách nào khác.”
“Không, anh sai rồi, làm sai chính là làm sai dù cho bất kỳ lý do gì đi chăng nữa.
Lần này may mắn không có ai bị thương nặng, nhưng anh có từng nghĩ cho những người đồng nghiệp ngày đêm kề cận anh không?”
“Lỡ như họ không nghe lời anh mà vẫn lên dàn giáo thì sao? Còn có quản lý, giám đốc giám sát công trình này.
Họ phải đối mặt với trách nhiệm hình sự vì tội tắc trách.
Họ cũng giống anh, cũng cần có tiền để lo cho người thân, người nhà.”
Lời nói kiên quyết của cô khiến Nhất Nam hoàn toàn sụp đổ.
Anh ta lên tiếng cầu xin:
“Xin cô hãy giúp tôi, đừng nói với mẹ tôi chuyện này, cầu xin cô.”
Nhưng Nhã Tịnh không thể đáp ứng, vụ việc đã rất lớn, không thể giấu được nữa.
Công chúng đều cần một lời giải thích của họ.
Cô chỉ có thể im lặng nhìn anh khóc lóc.
“Tôi hy vọng anh có thể mạnh mẽ, sửa chữa sai lầm của mình, tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột nữa, nếu anh còn nghĩ cho mẹ và em gái anh.”
Cô đi rồi, sau lưng vẫn còn vang lên tiếng khóc của Nhất Nam.
Hiện tại, anh ta không chỉ đối mặt với trách nhiệm hình sự, còn phải đền bù số tiền rất lớn cho những thiệt hại mà anh ta gây ra.
Cô không giúp được anh ấy, người có thể giúp anh ta chắc chỉ có thể là Giang tổng.
Sáng sớm, Nhã Tịnh đã gõ cửa phòng Giang tổng, sau khi nghe tiếng anh đồng ý cô mới lặng lẽ tiến vào.
Giang tổng đang bận rộn với rất nhiều hồ sơ cần anh ký sau gần nửa tháng ở Phúc Giang, chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô, xong lại tiếp tục với công việc.
Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy cô lên tiếng.
“Tìm tôi có việc gì?”
“Giang tổng, tôi…”
“Không dám nói?”
“Muốn xin cho Nhất Nam?” Giang Cẩn Ngôn lập tức đoán ra.
“Đúng vậy, tôi biết lần này anh ấy phạm sai lầm rất lớn nhưng hoàn cảnh của anh ta cũng rất đáng thương.”
Giang Cẩn Ngôn nhìn thẳng cô, ánh mắt vô cùng sắc bén:
“Đáng thương là có quyền làm sai?”
“Ý tôi không phải như vậy, chỉ là…”
“Nhã Tịnh, làm kinh doanh không thể quá mềm lòng, nếu không người thiệt chỉ có cô mà thôi.”
“Tôi đã hiểu, Giang tổng.
Vậy tôi xin phép.” Nhã Tịnh mím môi, cô biết có nói thêm cũng không thuyết phục được anh, người đàn ông lạnh lùng này.
Mọi rắc rối đã giải quyết xong, thậm chí mang lại kết quả tốt ngoài mong đợi.
Nhưng Nhã Tịnh lại không vui nổi, cô nghĩ đến bà Hòa cùng Di nguyệt, không biết bây giờ họ thế nào.
Tan làm, trên đường về cô suy nghĩ một lúc liền nhắn tin cho Di Nguyệt, đồng thời gửi cho cô bé một ít tiền mà cô tiết kiệm được.
Tuy không nhiều, nhưng cũng giúp được phần nào khó khăn của họ.
Nhưng ngay lập tức cô bé đã gọi lại cho cô:
“Chị Tịnh, tiền này em không thể nhận.
Chị đã giúp em rất nhiều rồi, em rất mang ơn chị.”
“Giúp? Nhưng chị đâu có làm gì?”
“Giang Thịnh không những không khởi kiện anh em, mà còn nhờ luật sư giúp cho anh ấy giảm án.
Tiền nằm viện của anh ấy, Giang tổng cũng chi trả toàn bộ.
Thật sự em không biết phải nói thế nào, anh ấy thật có lỗi với mọi người.”
“Là Giang tổng, không phải chị.
Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện đã qua.
Anh hai em thế nào rồi?”
“Em và mẹ đã nói chuyện với anh hai, em cũng đã lớn rồi, em có thể vừa học vừa làm và lo cho mẹ.
Anh ấy đã hiểu ra, đồng ý sẽ cố gắng chiến đấu với bệnh tật và tận hưởng những ngày vui vẻ với mẹ và em.”
“Được vậy thì tốt quá.
Di Nguyệt, đợi có kết quả Đại học, hy vọng có thể gặp lại em ở Thành phố.
Nếu cần chị giúp gì thì đừng ngại nhé!”
“Dạ, nhất định rồi, em hứa.” Cô nhóc vui vẻ đáp.
Giang tổng đã giúp đỡ họ, nhưng tại sao lại không nói với cô? Nhớ lại lúc sáng cô còn tỏ thái độ với anh ấy, Nhã Tịnh hơi áy náy.
Cô quyết định quay lại công ty để xin lỗi anh.
Mọi người gần như đã tan làm hết, nhưng phòng Giang tổng vẫn sáng đèn.
Cô mở cửa bước vội vào, liền đâm sầm vào người trước mặt.
“Xin lỗi, tôi quên gõ cửa.” Nhã Tịnh lúng túng.
Giang Cẩn Ngôn nhìn cô, tự hỏi có nên đổi tên cô thành “cô nàng xin lỗi” không, biếng nhác hỏi:
“Lại có chuyện gì?”
“Chuyện của Nhất Nam, cảm ơn anh, Giang tổng.
Hồi sáng là thái độ tôi không tốt.”
“Nhất Nam, ý cô là chuyện công ty không khởi kiện anh ta?”
Nhã Tịnh gật đầu, cô cảm giác biểu hiện của Giang tổng có gì đó không đúng.
“Cô nhầm rồi, tôi không giúp anh ta.
Tôi chỉ giữ lời hứa với Đức Cường.” Giang tổng thản nhiên.
“Vậy nên anh ta mới đồng ý khai tất cả mọi chuyện?”
“Đúng, chứ cô nghĩ còn lý do gì nữa?”
Hóa ra là cô nhầm thiệt, Nhã Tịnh thấy hơi mắc cỡ, cô vì chuyện này mà chạy hộc tốc quay lại công ty.
“Xin lỗi Giang tổng, là tôi hiểu nhầm.” Cô thở dài.
“Ý cô là hiểu nhầm tôi là người tốt.” Giang Cẩn Ngôn hỏi ngược lại cô, giọng điệu giễu cợt.
“Không, không.
Tôi không có ý đó.” Cô vội xua tay giải thích.
Sao mỗi lần đối diện với Giang tổng là cô như quên mất tiếng mẹ đẻ.
“Ý tôi là tôi tưởng anh không cứng…”
“Cô nói tôi không cứng?” Giang tổng cắt ngang lời cô muốn nói, miệng cười như không cười, hạ thấp tầm mắt nhìn thẳng vào cô.
Nhã Tịnh cảm giác gương mặt mình nóng bừng.
Cô lập tức nhìn thẳng anh, nói rõ ràng từng chữ một:
“Tôi muốn nói là, tôi đã nghĩ anh không cứng rắn như vẻ bề ngoài, nhưng tôi đã nhầm.
Anh quả nhiên rất cứng.”
“Nếu vậy không còn việc gì, tôi xin phép.” Cô lạnh lùng nói.
Nhã Tịnh biết, đối phó với Giang tổng, nếu cô không mạnh mẽ sẽ bị anh chèn ép.
Cô nhất định không để cho anh được đà lần tới, tùy ý mà chọc ghẹo.
Nhã Tịnh đi rồi, văn phòng chỉ còn một mình Giang Cẩn Ngôn.
Anh ta bật cười:
“Quả nhiên, không còn giả vờ hiền lành ngoan ngoãn nữa rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook