Gia Sư Gian Manh
-
Chương 5-2
"Thần Tinh, em thật thích dáng vẻ này của anh. Sau này, anh có thể thường xuyên hài hước như vậy trước mặt em không? Nếu không, người nhàm chán như em, sẽ khiến anh cảm thấy buồn tẻ lắm."
Trong lòng Quân Thần Tinh hết sức vui vẻ. Bởi vì, anh thích nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của Chu Thải Tâm tươi cười vui vẻ. Anh ghét cô tự biến bản thân mình thành người tự ti, u sầu. Nhưng anh không nói ra, chỉ cố ý làm vẻ mặt đau lòng, sau đó, làm nũng với cô.
"Thải Tâm, em... Sao em lại nói tôi đang chọc cười em chứ? Thật là đau lòng." Anh dùng một ngón tay, đau khổ chỉ về phía cô, vẻ mặt như phải chịu nỗi tủi thân to lớn. "Người ta như vậy là dễ thương mới phải chứ?"
Ai ngờ lời phản bác của anh càng làm cho Chu Thải Tâm cười vui vẻ hơn nữa. Cô xúc động đến nỗi ôm thật chặt thân thể anh, cười to rồi nói: "Em thật sự rất rất thích, thích anh như vậy."
Quân Thần Tinh lại đau lòng ôm lấy cô. Anh biết, chưa từng có ai hao tâm tổn trí như vậy để chọc cô cười, cũng như, cô chưa từng được cười vui vẻ đến vậy. Người nhà của cô đối xử với cô rất tốt, nhưng những người có tình cách nhiệt tình, hào phóng rộng rãi, không so đo tính toán như họ lại có một cô con gái cũng như em gái tính tình bình thản, hướng nội lại nhạy cảm như vậy. Đúng là hai loại tính cách trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, khiến họ cũng không thể nào hiểu rõ hết tâm tư của cô được.
Có lẽ, họ không cố ý. Coi như họ biết, cũng chỉ dùng những lời nói an ủi nhẹ nhàng khuyên bảo cô, để họ tự cảm thấy cô không có vấn đề gì nữa. Hơn nữa, họ cho rằng, bảo vệ cô an toàn chính là tình yêu thương tốt nhất mà họ dành cho cô. Họ không hay biết, nội tâm đa sầu đa cảm của Thải Tâm đã bị những kẻ khác hoàn toàn tổn thương.
Chỉ cần nghĩ đến Chu Thải Tâm lúc ở trường luôn bị bạn bè ức hiếp, chơi xấu, anh liền tức giận. "Thải Tâm, đồng ý với tôi, thứ Hai tới sẽ đi học lại, được không?" Anh đẩy nhẹ cô.
Chỉ thấy Chu Thải Tâm gật đầu. "Em vốn phải quay lại trường, nếu tiếp tục xin nghỉ học nữa, ba mẹ em sẽ nghĩ em xảy ra chuyện ở trường!"
"Vậy... Tôi vẫn sẽ là thầy giáo của em." Anh không muốn để người khác đến gần cô, biết được cô là một cô gái tốt! Cô chỉ có thể thuộc về mình anh mà thôi.
Chu Thải Tâm có chút khó xử nhìn anh. "Nhưng mà, hiệu trưởng..."
"Đừng lo. Bên phía hiệu trưởng tôi sẽ nói chuyện."
"Không được, hiệu trưởng đối xử với em tốt như vậy, em không muốn làm khó ông ấy. Ông ấy nói với em, lần này để em đi học tỏng tình huống đặc biệt như vậy phải mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được người sáng lập học viện đấy! Anh... Anh đang cười cái gì vậy?" Chu Thải Tâm khó hiểu nhìn Quân Thần Tinh, nhận ra lúc cô nói câu cuối xong, Quân Thần Tinh liền nở nụ cười, hơn nữa, nụ cười... Có hơi kinh khủng!
Quân Thần Tinh vừa nghĩ đến việc Lục Kiên làm, đến giờ vẫn còn bực tức. Nhưng mà, hiện tại Thải Tâm đã là của anh, anh liền tạm thời bỏ qua cho ông ấy. "Thải Tâm, chuyện này chỉ có hiệu trưởng và người nhà tôi biết. Bây giờ, tôi nói với em, em đừng tiết lộ ra ngoài, được không?"
"Được." Chu Thải Tâm lập tức gật đầu nói. "Chỉ cần là chuyện anh nói với em, em nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Quân Thần Tinh gật đầu, không biết vì sao, anh vô cùng tin tưởng cô. "Ừ. Vậy tôi sẽ nói cho em biết, thật ra thì người thành lập học viện Trúc Quang là tôi."
"Hả? Là anh!" Chu Thải Tâm kinh ngạc nói, "Em nghĩ là..."
"Rất nhiều người đều nghĩ như em, họ đều cho rằng học viện Trúc Quang chỉ là nơi đầu tư của nhà họ Quân. Thật ra thì, chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa thôi. Còn thực tế, người thành lập chính là tôi, tài sản và lợi nhuận đều do tôi đứng tên." Nếu bên ngoài đều cho rằng do nhà họ Quân đứng tên, anh cũng không phản đối. Nhưng thực tế, các khoản thu chi của các hạng mục đều do anh ký tên, chẳng qua, đây là chuyện hết sức bí mật, không phải ai cũng biết.
"Vậy..." Chu Thải Tâm nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên bấm đốt ngón tay tính toán một chút, sau đó, kinh ngạc kêu lên: "A! Vậy... Không phải lúc anh mười mấy tuổi, đã thành lập học viện Trúc Quang chứ?"
"Không sai! Tất cả đều do một mình tôi sáng lập nên."
Chu Thải Tâm kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời. Từ lúc quen biết anh đến nay, anh không ngừng khiến cô đi từ khiếp sợ này đến khiếp sợ khác. Người đàn ông xuất sắc như anh, sao cô có thể xứng đôi với anh chứ? Nhưng mà, cô lại vì anh xuất sắc như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo.
Dường như nghĩ đến điều gì, cô lại kêu lên: "Thần Tinh, hiệu trưởng nói em biết, học sinh muốn vào học trong Trúc Quang, đều phải trải qua sát hạch của một người, nhưng nhiều người như vậy, làm sao anh có thể... Ừm... Không được... Ưm..."
Sao anh lại nghĩ cô yên tĩnh, hướng nội được vậy? Nhìn cô vẫn nói không ngừng, như thế thì đến bao giờ anh mới có thể yêu thương cô lần nữa đây? Cho nên, diennnndaaanleeequuyyyydooon anh không thể làm gì khác hơn là chủ động che miệng cô lại, để cô không thể mở miệng nói được nữa. Ai ngờ cô lại cứ muốn đẩy anh ra, cố ý muốn nghe được đáp án.
Vì vậy, một muốn hôn, một lại liều mạng đẩy ra, hai người cứ như thế vừa hôn vừa đẩy. Cuối cùng, Quân Thần Tinh không chịu được nữa, anh ôm chằm lấy cô, nói với cô: "Tôi sẽ nói cho em biết, nhưng trước hết, em phải để tôi hôn em một cái đã."
"Nhưng mà..."
"Nếu em không để cho tôi hôn, vậy thì tôi sẽ không nói cho em biết." Anh nói lời uy hiếp.
"Thật sao?" Có người nào muốn hôn mà lại la hét cô như vậy chứ? Đã vậy còn dùng chiêu uy hiếp nữa chứ.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, Quân Thần Tinh không lo được nhiều chuyện như vậy. Anh vốn định nói chuyện một lát với cô thôi, ai ngờ lại nói lâu như vậy, nghĩ kỹ lại quả là lỗ vốn mà.
Ở trên giường, có ai mà không muốn giữ lấy những phút giây ân ái chứ? Dáng vẻ lúc này của hai người họ quả thật quá lãng phí thời gian rồi!
Anh nghiêng người hôn lên môi cô, đưa đầu lưỡi thăm dò vào miệng cô, hai tay không ngừng vuốt ve khắp cơ thể cô. Anh không muốn cho cô có cơ hội mở miệng thêm lần nữa!
Cô bị anh hôn đến mất cả lý trí, cũng bắt đầu tò mò học theo anh để đáp lại nụ hôn của anh, thỉnh thoảng quấn lấy đầu lưỡi anh, thỉnh thoảng lại cùng anh dây dưa trêu chọc trong miệng anh, chọc đến mức dục vọng của anh không cách nào hạ nhiệt nữa.
Anh khẽ vuốt những sợi tóc mềm mại buông xõa trên vai cô, cũng kéo cái mền đang ngăn cách giữa hai người ra. Bàn tay anh đặt lên hai bầu ngực tròn trịa của cô, khiến cho nụ hoa nhạy cảm của cô lập tức đứng lên.
"Ừm..." Cô thoải mái rên một tiếng, khuôn mặt áp chặt vào bàn tay đang vuốt ve chậm rãi của anh, cảm nhận sự yêu thương toàn tâm toàn ý của anh. Có lẽ, lời thổ lộ của anh đã khiến cho Chu Thải Tâm càng thêm nhạy cảm, cảm nhận rõ ràng hơn cảm giác mà anh đem đến cho cô, cũng càng tự nhiên hơn khi chấp nhận sự thân mật giữa hai người.
Anh nhìn đôi mắt giăng đầy sương mù của cô một cách nồng nàn, vẻ mặt say mê. Anh nhận ra mỗi khi anh nhìn cô thêm một lần, thì lại càng bị cô thu hút thêm. Anh cúi đầu, mang theo nụ hôn tràn đầy nhiệt tình cùng yêu thương hôn lên mặt cô, gáy cô.
Anh dùng ngón tay vuốt ve hai nụ hoa đang dựng lên của cô, nhìn thấy đỉnh nụ hồng nhạy cảm càng trở nên vươn cao hơn, tỏa ra sức hấp dẫn bí ẩn, thu hút anh. Vì vậy, anh hé môi ngậm lấy nụ hoa của cô, đồng thời mở rộng bàn tay xoa nắn hai bầu ngực mềm mại trắng ngần của cô.
"A..." Khoái cảm dâng lên từ nơi anh đang ngậm lan dần ra, khiến cô không nhịn được rên lên thành tiếng, thân thể mềm mại cũng bất giác giãy dụa theo.
Nụ hôn của anh trượt dần xuống theo cơ thể cô, lướt qua da thịt nơi bầu ngực, đi đến phần lõm xuống của bụng. Anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mút lấy da thịt cô, để lại những dấu vết nóng ấm. Sau đó, anh hài lòng trượt sâu xuống bên dưới, đưa tay chạm vào nơi bí ẩn của cô.
Ngón tay anh chạm vào cô, thăm dò nhụy hoa đang ẩn nấp sâu bên trong, trêu chọc khiến nó thức giấc.
"A... Thần..." Cô vội vàng rướn người lên để nghênh đón anh, chẳng kịp đợi anh xâm chiếm.
Khi ngón tay anh đi sâu vào trong khe hẹp, cô không chịu nổi mà thở gấp từng cơn, đưa ngón tay luồn vào mái tóc anh, ôm lấy đầu anh. "Xin anh..." Cô cảm nhận được sự thăm dò của anh không thể khiến cô thỏa mãn, vì vậy, cô đã xin anh tiến thêm bước nữa, xâm chiếm lấy cô.
Thấy cô bị dục vọng chi phối đến mức van cầu, Quân Thần Tinh nở một nụ cười có chút hư hỏng gian tà, "Xem ra, Thải Tâm bé nhỏ cũng là cô gái nhạy cảm và nhiệt tình."
Anh vừa nói xong, ngón tay là đưa sâu vào khe nhỏ của cô hơn nữa, dùng sức vuốt ve trong cơ thể cô...
Anh rút nhẹ ngón tay ra, tách rộng hai chân cô thêm nữa, kề miệng vào ngay giữa nhụy hoa, thổi nhẹ một cái khiến cô run rẩy thở gấp. Sau đó, anh nhếch môi cười gian, tựa đầu chôn sâu vào giữa hai chân cô, hôn nhẹ lên nhụy hoa, rồi liếm nó.
"A..." Cô hét lên thành tiếng, cảm nhận được khoái cảm đang đánh úp vào cô như thủy triều dâng lên, cảm giác được bên dưới cơ thể đã chảy ra rất nhiều chất lỏng...
Nhìn dấu vết nhiệt tình từ cô, ánh mắt anh càng trở nên u tối hơn. Anh đưa tay nhanh chóng vén từng lớp cánh hoa ra, nhìn chăm chú vào mật hoa vừa tiết, giữa nhụy hoa đang không ngừng run rẩy co rút lại khiến cho nụ hoa yếu ớt mỏng manh hoàn toàn hiện ra trước mắt anh.
"Thật đẹp... Nhìn nơi này của em xem, quyến rũ đến như vậy... Bây giờ, để tôi nếm thử xem, có thơm ngon như những món mỹ thực ban nãy không..." Anh khàn giọng nói xong, liền đưa nhẹ đầu lưỡi vào sâu trong đóa hoa của cô, liếm khẽ.
"A... Thần... Không chịu... Khó chịu quá..." Chu Thải Tâm lắc đầu, cảm nhận được đầu lưỡi trơn ướt của anh không ngừng trêu chọc nơi mẫn cảm của cô, khiến toàn thân cô vượt quá mức chịu đựng, co rút mạnh mẽ rồi trở nên yếu ớt, vô lực.
Thấy cô mất kiểm soát đến mức vặn vẹo cả cơ thể, khiến anh càng thêm say mê, vươn ngón tay ra, xấu xa mà ấn vào phần lõm xuống giữa đóa hoa, véo nhẹ tâm nhụy hoa, bên trong khe nhỏ cũng không ngừng bị lưỡi anh dày vò, khiến cô hoàn toàn đắm chìm vào dục vọng, dâng trào đến khi cô chạm đến khoái cảm cao trào!
Khi anh nhận ra bên trong cô càng lúc càng co rút mạnh mẽ hơn, anh biết cô đã sẵn sàng để tiếp nhận vật đàn ông to lớn của anh. Vì vậy, anh nâng cơ thể dậy, tiến thẳng vào nơi chật hẹp của cô, nơi vừa nóng ấm vừa chặt chẽ, bắt đầu chuỗi động tác lúc nông lúc cạn.
"A..." Cô không chịu được khoái cảm từ vật to lớn của anh ma sát nơi mẫn cảm của cô, bật ra tiếng rên rỉ, nhưng lập tức cũng bị nụ hôn của anh nuốt mất.
Tóc tai cô bung xõa rối bời trên người, dây dưa không dứt cùng anh, khuôn mặt ửng hồng như ráng chiều say mê chìm đắm trong khoái cảm, cặp mắt cũng mờ mịt trong dục vọng dâng trào.
Dáng vẻ đắm chìm trong dục vọng của cô càng khiến ngọn lửa cháy trong anh mãnh liệt hơn, bên dưới càng gấp rút ra vào hơn nữa.
Cô ôm chặt eo anh, chủ động nâng mông lên để nghênh đón sự ra vào mãnh liệt của anh.
Mùi vị kích tình, hơi thở gấp gáp tràn ngập khắp trong phòng.
Theo mỗi lần anh tiến sâu vào cô, nhịp đập trái tim cô càng thêm mạnh mẽ, giữa hai chân không ngừng tiết ra chất lỏng, giúp cho anh thuận lợi ra vào bên trong cô.
"Thích đến thế sao?" Anh thở hổn hển hỏi cô, động tác cũng không vì vậy mà chậm nhịp.
"Thích... Thích." Chu Thải Tâm thở gấp, trả lời đứt quãng.
Nhận được câu trả lời khẳng định từ cô, anh liền cười đến xấu xa, càng mạnh mẽ chiếm đoạt cô hơn.
Anh nhắm mắt lại, thân thể bên dưới lại đâm sâu thêm vài lần nữa, theo sự co rút mãnh liệt trong cơ thể cô, khiến cả anh và cô đều đạt đến cao trào.
Hai người cùng ăn món ăn tinh thần đầy vui sướng xong sau đó mới ăn đến món ăn do Chu Thải Tâm nấu! Quân Thần Tinh liền dẫn cô đến căn phòng bên cạnh. Một căn phòng vô cùng rộng lớn, còn có rất nhiều thiết bị mà Chu Thải Tâm chưa từng nhìn thấy bao giờ.
"Thải Tâm, đây là phòng nghiên cứu riêng của tôi. Phần lớn máy móc đều được tôi phát minh ra ở nơi này. Em xem, chỉ cần đưa tất cả danh sách vào trong ngăn chứa của máy này, nó sẽ tự động phân loại, sàng lọc, giúp tôi lựa chọn ra những người đủ tiêu chuẩn. Sau đó, nó cũng sẽ tự động gửi thư thông báo đến cho từng người, tôi chỉ việc giao cho trợ lý đi xử lý tiếp những việc còn lại thôi. Cùng lắm là mất 30 phút, mọi thứ đều được giải quyết xong xuôi.
Quân Thần Tinh đắc ý diennnndaaaanlllleeequyyydon chỉ vào một thiết bị nhìn giống một máy in cỡ lớn. Phía bên trên máy là một ngăn chứa, chỉ cần đưa văn bản vào, nó sẽ tự liên kết và tính toán, áp đặt những điều kiện và chính sách được nhập vào từ trước, xử lý nhanh chóng và dễ dàng vô cùng.
"Anh nói đây là thiết bị do anh phát minh sao?" Chu Thải Tâm ngạc nhiên hỏi anh. anh không ngừng mang đến cho cô thật nhiều bất ngờ.
"Đúng! Phòng nghiên cứu này có tất cả các loại thiết bị tốt nhất trên thế giới, cần gì cũng có. Tất cả những thiết bị bây giờ tôi đang nghiên cứu chỉ được sử dụng trong nội bộ nhà họ Quân mà thôi. Thỉnh thoảng cũng nhận thêm vài yêu cầu từ bên ngoài, nhưng phải nằm trong phạm vi tôi cho là hợp lý."
Chu Thải Tâm nhìn chằm chằm anh, "Thần Tinh, anh... Rốt cuộc anh là ai vậy? Tại sao..."
Quân Thần Tinh cắt ngang lời cô. "Tôi là ai? Thải Tâm, em ngốc hả? Cả tôi mà em cũng quên mất sao?" Anh cố ý nói thành chuyện cười.
"Em... Em không phải có ý này, anh đừng nói đùa, được không?" Chu Thải Tâm cảm nhận sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn hơn, cô nôn nóng muốn nhận được đáp án từ anh.
"Được, tôi không đùa nữa. Nhưng mà, tôi nói thật, tôi là Quân Thần Tinh, là thân phận thật sự của tôi, em đừng nghi ngờ, được không? Chẳng qua, tôi..." Anh đột nhiên ngập ngừng, nhìn chăm chú vào cô.
"Thải Tâm, tôi không gạt em. Hơn nữa, tôi cũng không muốn giữa chúng ta có bất kỳ điều gì che dấu. Bởi vì, tôi thật sự nghiêm túc với em."
Anh đổi giọng trở nên nghiêm túc, khiến cho Chu Thải Tâm cảm thấy, chuyện mà anh muốn nói với cô, là chuyên vô cùng quan trọng.
"Em có biết trên thế giới chỉ có khoảng 300 thiên tài hay không?"
Chu Thải Tâm lập tức gật đầu. "Em biết. Mấy năm trước, chuyện này còn được công bố rộng rãi, các nhà báo và đài truyền hình cũng ráo riết đưa tin. Mặc dù lúc đó em chỉ vừa lên trung học nhưng đối với chuyện đó vẫn rất ấn tượng."
"Vậy em còn nhớ được bao nhiêu về chuyện này?" Quân Thần Tinh hỏi cô.
Chu Thải Tâm cau mày, cố gắng suy nghĩ một chút, sau đó, mới mở miệng nói: "Em nhớ có khoảng 300 thiên tài gồm cả nam lẫn nữ. Trong đó, có ba người có điểm IQ cao hơn hẳn những người còn lại, khoảng 400 trở lên gồm 2 nam và 1 nữ. Họ sống ở các quốc gia khác nhau như Mỹ, Pháp và Đức."
"Không sai! Thải Tâm, tôi chính là người ở nước Mỹ, chỉ số IQ thiên tài là 498 điểm. Ngoài ra, khi ở Mỹ, tôi còn tham gia vào các dự án nghiên cứu chế tạo tên lửa, vệ tinh thử nghiệm. Hơn nữa, tôi còn đảm nhận vai trò bác sĩ nghiên cứu Buck với thù lao khá cao."
Trong lòng Quân Thần Tinh hết sức vui vẻ. Bởi vì, anh thích nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của Chu Thải Tâm tươi cười vui vẻ. Anh ghét cô tự biến bản thân mình thành người tự ti, u sầu. Nhưng anh không nói ra, chỉ cố ý làm vẻ mặt đau lòng, sau đó, làm nũng với cô.
"Thải Tâm, em... Sao em lại nói tôi đang chọc cười em chứ? Thật là đau lòng." Anh dùng một ngón tay, đau khổ chỉ về phía cô, vẻ mặt như phải chịu nỗi tủi thân to lớn. "Người ta như vậy là dễ thương mới phải chứ?"
Ai ngờ lời phản bác của anh càng làm cho Chu Thải Tâm cười vui vẻ hơn nữa. Cô xúc động đến nỗi ôm thật chặt thân thể anh, cười to rồi nói: "Em thật sự rất rất thích, thích anh như vậy."
Quân Thần Tinh lại đau lòng ôm lấy cô. Anh biết, chưa từng có ai hao tâm tổn trí như vậy để chọc cô cười, cũng như, cô chưa từng được cười vui vẻ đến vậy. Người nhà của cô đối xử với cô rất tốt, nhưng những người có tình cách nhiệt tình, hào phóng rộng rãi, không so đo tính toán như họ lại có một cô con gái cũng như em gái tính tình bình thản, hướng nội lại nhạy cảm như vậy. Đúng là hai loại tính cách trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, khiến họ cũng không thể nào hiểu rõ hết tâm tư của cô được.
Có lẽ, họ không cố ý. Coi như họ biết, cũng chỉ dùng những lời nói an ủi nhẹ nhàng khuyên bảo cô, để họ tự cảm thấy cô không có vấn đề gì nữa. Hơn nữa, họ cho rằng, bảo vệ cô an toàn chính là tình yêu thương tốt nhất mà họ dành cho cô. Họ không hay biết, nội tâm đa sầu đa cảm của Thải Tâm đã bị những kẻ khác hoàn toàn tổn thương.
Chỉ cần nghĩ đến Chu Thải Tâm lúc ở trường luôn bị bạn bè ức hiếp, chơi xấu, anh liền tức giận. "Thải Tâm, đồng ý với tôi, thứ Hai tới sẽ đi học lại, được không?" Anh đẩy nhẹ cô.
Chỉ thấy Chu Thải Tâm gật đầu. "Em vốn phải quay lại trường, nếu tiếp tục xin nghỉ học nữa, ba mẹ em sẽ nghĩ em xảy ra chuyện ở trường!"
"Vậy... Tôi vẫn sẽ là thầy giáo của em." Anh không muốn để người khác đến gần cô, biết được cô là một cô gái tốt! Cô chỉ có thể thuộc về mình anh mà thôi.
Chu Thải Tâm có chút khó xử nhìn anh. "Nhưng mà, hiệu trưởng..."
"Đừng lo. Bên phía hiệu trưởng tôi sẽ nói chuyện."
"Không được, hiệu trưởng đối xử với em tốt như vậy, em không muốn làm khó ông ấy. Ông ấy nói với em, lần này để em đi học tỏng tình huống đặc biệt như vậy phải mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được người sáng lập học viện đấy! Anh... Anh đang cười cái gì vậy?" Chu Thải Tâm khó hiểu nhìn Quân Thần Tinh, nhận ra lúc cô nói câu cuối xong, Quân Thần Tinh liền nở nụ cười, hơn nữa, nụ cười... Có hơi kinh khủng!
Quân Thần Tinh vừa nghĩ đến việc Lục Kiên làm, đến giờ vẫn còn bực tức. Nhưng mà, hiện tại Thải Tâm đã là của anh, anh liền tạm thời bỏ qua cho ông ấy. "Thải Tâm, chuyện này chỉ có hiệu trưởng và người nhà tôi biết. Bây giờ, tôi nói với em, em đừng tiết lộ ra ngoài, được không?"
"Được." Chu Thải Tâm lập tức gật đầu nói. "Chỉ cần là chuyện anh nói với em, em nhất định sẽ không tiết lộ ra ngoài."
Quân Thần Tinh gật đầu, không biết vì sao, anh vô cùng tin tưởng cô. "Ừ. Vậy tôi sẽ nói cho em biết, thật ra thì người thành lập học viện Trúc Quang là tôi."
"Hả? Là anh!" Chu Thải Tâm kinh ngạc nói, "Em nghĩ là..."
"Rất nhiều người đều nghĩ như em, họ đều cho rằng học viện Trúc Quang chỉ là nơi đầu tư của nhà họ Quân. Thật ra thì, chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa thôi. Còn thực tế, người thành lập chính là tôi, tài sản và lợi nhuận đều do tôi đứng tên." Nếu bên ngoài đều cho rằng do nhà họ Quân đứng tên, anh cũng không phản đối. Nhưng thực tế, các khoản thu chi của các hạng mục đều do anh ký tên, chẳng qua, đây là chuyện hết sức bí mật, không phải ai cũng biết.
"Vậy..." Chu Thải Tâm nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên bấm đốt ngón tay tính toán một chút, sau đó, kinh ngạc kêu lên: "A! Vậy... Không phải lúc anh mười mấy tuổi, đã thành lập học viện Trúc Quang chứ?"
"Không sai! Tất cả đều do một mình tôi sáng lập nên."
Chu Thải Tâm kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời. Từ lúc quen biết anh đến nay, anh không ngừng khiến cô đi từ khiếp sợ này đến khiếp sợ khác. Người đàn ông xuất sắc như anh, sao cô có thể xứng đôi với anh chứ? Nhưng mà, cô lại vì anh xuất sắc như vậy mà cảm thấy kiêu ngạo.
Dường như nghĩ đến điều gì, cô lại kêu lên: "Thần Tinh, hiệu trưởng nói em biết, học sinh muốn vào học trong Trúc Quang, đều phải trải qua sát hạch của một người, nhưng nhiều người như vậy, làm sao anh có thể... Ừm... Không được... Ưm..."
Sao anh lại nghĩ cô yên tĩnh, hướng nội được vậy? Nhìn cô vẫn nói không ngừng, như thế thì đến bao giờ anh mới có thể yêu thương cô lần nữa đây? Cho nên, diennnndaaanleeequuyyyydooon anh không thể làm gì khác hơn là chủ động che miệng cô lại, để cô không thể mở miệng nói được nữa. Ai ngờ cô lại cứ muốn đẩy anh ra, cố ý muốn nghe được đáp án.
Vì vậy, một muốn hôn, một lại liều mạng đẩy ra, hai người cứ như thế vừa hôn vừa đẩy. Cuối cùng, Quân Thần Tinh không chịu được nữa, anh ôm chằm lấy cô, nói với cô: "Tôi sẽ nói cho em biết, nhưng trước hết, em phải để tôi hôn em một cái đã."
"Nhưng mà..."
"Nếu em không để cho tôi hôn, vậy thì tôi sẽ không nói cho em biết." Anh nói lời uy hiếp.
"Thật sao?" Có người nào muốn hôn mà lại la hét cô như vậy chứ? Đã vậy còn dùng chiêu uy hiếp nữa chứ.
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của cô, Quân Thần Tinh không lo được nhiều chuyện như vậy. Anh vốn định nói chuyện một lát với cô thôi, ai ngờ lại nói lâu như vậy, nghĩ kỹ lại quả là lỗ vốn mà.
Ở trên giường, có ai mà không muốn giữ lấy những phút giây ân ái chứ? Dáng vẻ lúc này của hai người họ quả thật quá lãng phí thời gian rồi!
Anh nghiêng người hôn lên môi cô, đưa đầu lưỡi thăm dò vào miệng cô, hai tay không ngừng vuốt ve khắp cơ thể cô. Anh không muốn cho cô có cơ hội mở miệng thêm lần nữa!
Cô bị anh hôn đến mất cả lý trí, cũng bắt đầu tò mò học theo anh để đáp lại nụ hôn của anh, thỉnh thoảng quấn lấy đầu lưỡi anh, thỉnh thoảng lại cùng anh dây dưa trêu chọc trong miệng anh, chọc đến mức dục vọng của anh không cách nào hạ nhiệt nữa.
Anh khẽ vuốt những sợi tóc mềm mại buông xõa trên vai cô, cũng kéo cái mền đang ngăn cách giữa hai người ra. Bàn tay anh đặt lên hai bầu ngực tròn trịa của cô, khiến cho nụ hoa nhạy cảm của cô lập tức đứng lên.
"Ừm..." Cô thoải mái rên một tiếng, khuôn mặt áp chặt vào bàn tay đang vuốt ve chậm rãi của anh, cảm nhận sự yêu thương toàn tâm toàn ý của anh. Có lẽ, lời thổ lộ của anh đã khiến cho Chu Thải Tâm càng thêm nhạy cảm, cảm nhận rõ ràng hơn cảm giác mà anh đem đến cho cô, cũng càng tự nhiên hơn khi chấp nhận sự thân mật giữa hai người.
Anh nhìn đôi mắt giăng đầy sương mù của cô một cách nồng nàn, vẻ mặt say mê. Anh nhận ra mỗi khi anh nhìn cô thêm một lần, thì lại càng bị cô thu hút thêm. Anh cúi đầu, mang theo nụ hôn tràn đầy nhiệt tình cùng yêu thương hôn lên mặt cô, gáy cô.
Anh dùng ngón tay vuốt ve hai nụ hoa đang dựng lên của cô, nhìn thấy đỉnh nụ hồng nhạy cảm càng trở nên vươn cao hơn, tỏa ra sức hấp dẫn bí ẩn, thu hút anh. Vì vậy, anh hé môi ngậm lấy nụ hoa của cô, đồng thời mở rộng bàn tay xoa nắn hai bầu ngực mềm mại trắng ngần của cô.
"A..." Khoái cảm dâng lên từ nơi anh đang ngậm lan dần ra, khiến cô không nhịn được rên lên thành tiếng, thân thể mềm mại cũng bất giác giãy dụa theo.
Nụ hôn của anh trượt dần xuống theo cơ thể cô, lướt qua da thịt nơi bầu ngực, đi đến phần lõm xuống của bụng. Anh dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mút lấy da thịt cô, để lại những dấu vết nóng ấm. Sau đó, anh hài lòng trượt sâu xuống bên dưới, đưa tay chạm vào nơi bí ẩn của cô.
Ngón tay anh chạm vào cô, thăm dò nhụy hoa đang ẩn nấp sâu bên trong, trêu chọc khiến nó thức giấc.
"A... Thần..." Cô vội vàng rướn người lên để nghênh đón anh, chẳng kịp đợi anh xâm chiếm.
Khi ngón tay anh đi sâu vào trong khe hẹp, cô không chịu nổi mà thở gấp từng cơn, đưa ngón tay luồn vào mái tóc anh, ôm lấy đầu anh. "Xin anh..." Cô cảm nhận được sự thăm dò của anh không thể khiến cô thỏa mãn, vì vậy, cô đã xin anh tiến thêm bước nữa, xâm chiếm lấy cô.
Thấy cô bị dục vọng chi phối đến mức van cầu, Quân Thần Tinh nở một nụ cười có chút hư hỏng gian tà, "Xem ra, Thải Tâm bé nhỏ cũng là cô gái nhạy cảm và nhiệt tình."
Anh vừa nói xong, ngón tay là đưa sâu vào khe nhỏ của cô hơn nữa, dùng sức vuốt ve trong cơ thể cô...
Anh rút nhẹ ngón tay ra, tách rộng hai chân cô thêm nữa, kề miệng vào ngay giữa nhụy hoa, thổi nhẹ một cái khiến cô run rẩy thở gấp. Sau đó, anh nhếch môi cười gian, tựa đầu chôn sâu vào giữa hai chân cô, hôn nhẹ lên nhụy hoa, rồi liếm nó.
"A..." Cô hét lên thành tiếng, cảm nhận được khoái cảm đang đánh úp vào cô như thủy triều dâng lên, cảm giác được bên dưới cơ thể đã chảy ra rất nhiều chất lỏng...
Nhìn dấu vết nhiệt tình từ cô, ánh mắt anh càng trở nên u tối hơn. Anh đưa tay nhanh chóng vén từng lớp cánh hoa ra, nhìn chăm chú vào mật hoa vừa tiết, giữa nhụy hoa đang không ngừng run rẩy co rút lại khiến cho nụ hoa yếu ớt mỏng manh hoàn toàn hiện ra trước mắt anh.
"Thật đẹp... Nhìn nơi này của em xem, quyến rũ đến như vậy... Bây giờ, để tôi nếm thử xem, có thơm ngon như những món mỹ thực ban nãy không..." Anh khàn giọng nói xong, liền đưa nhẹ đầu lưỡi vào sâu trong đóa hoa của cô, liếm khẽ.
"A... Thần... Không chịu... Khó chịu quá..." Chu Thải Tâm lắc đầu, cảm nhận được đầu lưỡi trơn ướt của anh không ngừng trêu chọc nơi mẫn cảm của cô, khiến toàn thân cô vượt quá mức chịu đựng, co rút mạnh mẽ rồi trở nên yếu ớt, vô lực.
Thấy cô mất kiểm soát đến mức vặn vẹo cả cơ thể, khiến anh càng thêm say mê, vươn ngón tay ra, xấu xa mà ấn vào phần lõm xuống giữa đóa hoa, véo nhẹ tâm nhụy hoa, bên trong khe nhỏ cũng không ngừng bị lưỡi anh dày vò, khiến cô hoàn toàn đắm chìm vào dục vọng, dâng trào đến khi cô chạm đến khoái cảm cao trào!
Khi anh nhận ra bên trong cô càng lúc càng co rút mạnh mẽ hơn, anh biết cô đã sẵn sàng để tiếp nhận vật đàn ông to lớn của anh. Vì vậy, anh nâng cơ thể dậy, tiến thẳng vào nơi chật hẹp của cô, nơi vừa nóng ấm vừa chặt chẽ, bắt đầu chuỗi động tác lúc nông lúc cạn.
"A..." Cô không chịu được khoái cảm từ vật to lớn của anh ma sát nơi mẫn cảm của cô, bật ra tiếng rên rỉ, nhưng lập tức cũng bị nụ hôn của anh nuốt mất.
Tóc tai cô bung xõa rối bời trên người, dây dưa không dứt cùng anh, khuôn mặt ửng hồng như ráng chiều say mê chìm đắm trong khoái cảm, cặp mắt cũng mờ mịt trong dục vọng dâng trào.
Dáng vẻ đắm chìm trong dục vọng của cô càng khiến ngọn lửa cháy trong anh mãnh liệt hơn, bên dưới càng gấp rút ra vào hơn nữa.
Cô ôm chặt eo anh, chủ động nâng mông lên để nghênh đón sự ra vào mãnh liệt của anh.
Mùi vị kích tình, hơi thở gấp gáp tràn ngập khắp trong phòng.
Theo mỗi lần anh tiến sâu vào cô, nhịp đập trái tim cô càng thêm mạnh mẽ, giữa hai chân không ngừng tiết ra chất lỏng, giúp cho anh thuận lợi ra vào bên trong cô.
"Thích đến thế sao?" Anh thở hổn hển hỏi cô, động tác cũng không vì vậy mà chậm nhịp.
"Thích... Thích." Chu Thải Tâm thở gấp, trả lời đứt quãng.
Nhận được câu trả lời khẳng định từ cô, anh liền cười đến xấu xa, càng mạnh mẽ chiếm đoạt cô hơn.
Anh nhắm mắt lại, thân thể bên dưới lại đâm sâu thêm vài lần nữa, theo sự co rút mãnh liệt trong cơ thể cô, khiến cả anh và cô đều đạt đến cao trào.
Hai người cùng ăn món ăn tinh thần đầy vui sướng xong sau đó mới ăn đến món ăn do Chu Thải Tâm nấu! Quân Thần Tinh liền dẫn cô đến căn phòng bên cạnh. Một căn phòng vô cùng rộng lớn, còn có rất nhiều thiết bị mà Chu Thải Tâm chưa từng nhìn thấy bao giờ.
"Thải Tâm, đây là phòng nghiên cứu riêng của tôi. Phần lớn máy móc đều được tôi phát minh ra ở nơi này. Em xem, chỉ cần đưa tất cả danh sách vào trong ngăn chứa của máy này, nó sẽ tự động phân loại, sàng lọc, giúp tôi lựa chọn ra những người đủ tiêu chuẩn. Sau đó, nó cũng sẽ tự động gửi thư thông báo đến cho từng người, tôi chỉ việc giao cho trợ lý đi xử lý tiếp những việc còn lại thôi. Cùng lắm là mất 30 phút, mọi thứ đều được giải quyết xong xuôi.
Quân Thần Tinh đắc ý diennnndaaaanlllleeequyyydon chỉ vào một thiết bị nhìn giống một máy in cỡ lớn. Phía bên trên máy là một ngăn chứa, chỉ cần đưa văn bản vào, nó sẽ tự liên kết và tính toán, áp đặt những điều kiện và chính sách được nhập vào từ trước, xử lý nhanh chóng và dễ dàng vô cùng.
"Anh nói đây là thiết bị do anh phát minh sao?" Chu Thải Tâm ngạc nhiên hỏi anh. anh không ngừng mang đến cho cô thật nhiều bất ngờ.
"Đúng! Phòng nghiên cứu này có tất cả các loại thiết bị tốt nhất trên thế giới, cần gì cũng có. Tất cả những thiết bị bây giờ tôi đang nghiên cứu chỉ được sử dụng trong nội bộ nhà họ Quân mà thôi. Thỉnh thoảng cũng nhận thêm vài yêu cầu từ bên ngoài, nhưng phải nằm trong phạm vi tôi cho là hợp lý."
Chu Thải Tâm nhìn chằm chằm anh, "Thần Tinh, anh... Rốt cuộc anh là ai vậy? Tại sao..."
Quân Thần Tinh cắt ngang lời cô. "Tôi là ai? Thải Tâm, em ngốc hả? Cả tôi mà em cũng quên mất sao?" Anh cố ý nói thành chuyện cười.
"Em... Em không phải có ý này, anh đừng nói đùa, được không?" Chu Thải Tâm cảm nhận sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn hơn, cô nôn nóng muốn nhận được đáp án từ anh.
"Được, tôi không đùa nữa. Nhưng mà, tôi nói thật, tôi là Quân Thần Tinh, là thân phận thật sự của tôi, em đừng nghi ngờ, được không? Chẳng qua, tôi..." Anh đột nhiên ngập ngừng, nhìn chăm chú vào cô.
"Thải Tâm, tôi không gạt em. Hơn nữa, tôi cũng không muốn giữa chúng ta có bất kỳ điều gì che dấu. Bởi vì, tôi thật sự nghiêm túc với em."
Anh đổi giọng trở nên nghiêm túc, khiến cho Chu Thải Tâm cảm thấy, chuyện mà anh muốn nói với cô, là chuyên vô cùng quan trọng.
"Em có biết trên thế giới chỉ có khoảng 300 thiên tài hay không?"
Chu Thải Tâm lập tức gật đầu. "Em biết. Mấy năm trước, chuyện này còn được công bố rộng rãi, các nhà báo và đài truyền hình cũng ráo riết đưa tin. Mặc dù lúc đó em chỉ vừa lên trung học nhưng đối với chuyện đó vẫn rất ấn tượng."
"Vậy em còn nhớ được bao nhiêu về chuyện này?" Quân Thần Tinh hỏi cô.
Chu Thải Tâm cau mày, cố gắng suy nghĩ một chút, sau đó, mới mở miệng nói: "Em nhớ có khoảng 300 thiên tài gồm cả nam lẫn nữ. Trong đó, có ba người có điểm IQ cao hơn hẳn những người còn lại, khoảng 400 trở lên gồm 2 nam và 1 nữ. Họ sống ở các quốc gia khác nhau như Mỹ, Pháp và Đức."
"Không sai! Thải Tâm, tôi chính là người ở nước Mỹ, chỉ số IQ thiên tài là 498 điểm. Ngoài ra, khi ở Mỹ, tôi còn tham gia vào các dự án nghiên cứu chế tạo tên lửa, vệ tinh thử nghiệm. Hơn nữa, tôi còn đảm nhận vai trò bác sĩ nghiên cứu Buck với thù lao khá cao."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook