Giả quý tộc
Chương 40:

Hai mươi năm trước khi ly hôn với Dương Vi, cả đời Tống Triết không thể nói là trôi chảy, nhưng vẫn luôn ở phía trên người khác. Anh chưa bao giờ cho người thấy mình thấp quá mức, cũng không phải người biết khom lưng.
Không chỉ anh, ngay cả Dương Vi, cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày Tống Triết có thể vì một phần tình cảm, mà thoái nhượng đến trình độ này.
Nhưng thoái nhượng như vậy, đối với Dương Vi mà nói không phải là cảm động.
Cô nhìn đêm tối, hoảng hốt nhớ tới thiếu niên áo trắng năm đó, bộ dáng tùy ý nhướng mày, cô nhịn không được hỏi ra miệng: “Tống Triết, tại sao anh lại trở nên như thế này?”
Tại sao có thể vì một phần cảm tình mà để mình bị giẫm đạp đến trình độ này?
Tại sao có thể để mình đi đến nông nỗi này?
Câu hỏi khiến anh nhẹ nhàng run rẩy.
“Anh có thể làm gì bây giờ?” anh khàn khàn lên tiếng, “Em bảo anh làm gì bây giờ?”
Không bỏ xuống được, không rời đi được, luyến tiếc,nhưng cầu cũng không được.
Phần tình cảm này, nó tới quá sớm, nhưng lại tỉnh quá muộn.
Nếu nó tới chậm một chút, có lẽ trong cuộc sống của anh trừ bỏ Dương Vi, còn có thể có những người khác.
Nếu tỉnh sớm một chút, anh và cô, cũng không đến mức đi đến một bước này.
Dương Vi nhẹ nhàng thở dài, cô vỗ vỗ hắn tay, có chút mỏi mệt: “Buông ra ,ngủ trước đi.”
“Em đồng ý với anh.”
Tống Triết cố chấp cầu xin một đáp án, sau một hồi, rốt cuộc Dương Vi cũng mở miệng: “A Triết, mỗi một phần tình cảm đều mang theo sự độc chiếm. Nếu tôi thích người khác, sao có thể cùng anh ở bên nhau?”
“Vậy em không cần thích người khác,” Tống Triết nôn nóng mở miệng, “Em thích anh, em lại thích anh một lần nữa, lần này anh sẽ không làm em thất vọng , anh sẽ không làm em khổ sở, em lại thích anh một lần……”
“A Triết,” Dương Vi than nhẹ, “Thích một người, làm sao có thể khống chế? Anh đáp ứng tôi sẽ học cách buông tay, nếu anh học không được, chúng ta vẫn không cần gặp mặt, thẳng đến khi anh học được thì tốt hơn, Hử?”
Nghe được lời này, Tống Triết liền biết không thể tiếp tục ép buộc cô. Anh lẳng lặng ôm cô, không lên tiếng. Dương Vi nhắm mắt lại, ôn hòa nói: “Ngủ đi.”
Một tiếng ngủ đi này như nhắc nhở anh, Tống Triết hiểu, anh gian nan thu hồi tay lại, sau đó dựa vào giường, vẫn luôn nhìn bóng lưng cô, không nói gì.

Chờ Dương Vi ngủ say, anh thật cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng dán ở trên lưng cô.
Anh quá quý trọng giờ khắc này.
Điều này đã từng là một khoảnh khắc trong tầm tay của anh, nhưng hiện giờ anh mới rõ ràng, một khắc như vậy, sẽ chỉ càng ngày càng ít, hơn nữa càng ngày càng khó có được.
Dương Vi ngủ một giấc tỉnh lại, Tống Triết ở sau lưng cô, nhẹ nhàng dựa vào lưng cô, giống như một đứa trẻ, ngủ ngon lành.
Dương Vi giơ tay chạm chạm vào trán anh, xác nhận anh không phát sốt, mới đứng dậy đi phòng bếp nấu cháo, sau khi nấu xong cháo , cô để lại một mẩu giấy, sau đó ra về.
Chờ cô ra khỏi cửa, anh mở to mắt, ngơ ngác nhìn mép giường.
Dương Vi về phòng của mình rửa mặt, sau đó trực tiếp đi giải trí Gạo, ở trên đường , cô gọi điện thoại cho Phương Hoài, xác nhận Chu Văn không có việc gì, ngày hôm qua nôn xong liền đi ngủ, cô nói với Phương Hoài : “Cậu giúp tôi nói tiếng xin lỗi cùng anh Văn, là tôi khiến anh ấy bị liên luỵ.”
“ Cái này thì tính gì là bị liên luỵ,” Phương Hoài thở dài, “Cô cũng nhìn ra trong lòng anh ấy nghẹn chuyện này, có lửa nhưng không tìm thấy nơi phát, không bằng thừa dịp cơ hội này, thống khoái phát tiết một lần. Có hại cũng là Tống Triết, anh ta trông như ma ốm vừa nhìn đã biết là người không thể uống, tối hôm qua dạ dày không xuất huyết chứ?”
“Không.” Dương Vi mỉm cười, lại nói: “anh Văn thế nào?”
“Cứ như vậy,” Phương Hoài có chút bất đắc dĩ, “Dương Vi , tôi nói thật, kỳ thật nhà của chúng tôi Chu Văn cái gì cũng tốt, quá khứ của anh ấy và Mộ Nhu đều đã qua, cô nghe thấy người ngoài giới nói chuyện này, cũng đừng tin. Chu Văn anh ấy thật sự muốn buông tay, cũng thật sự quyết tâm muốn bắt đầu một đoạn tình cảm một lần nữa. Chờ sau này hai người thật sự ở bên nhau, cô sẽ biết anh ấy rất tốt.”
“Phương tiên sinh……” Dương Vi dở khóc dở cười, “Tôi và anh Văn không phải như anh tưởng tượng đâu.”
“Hai người có thể phát triển .” Phương Hoài lập tức mở miệng, “Cô xem Chu Văn đối xử với cô cũng không tồi đi? Tôi nhìn ra được , cô cảm thấy anh ấy không tồi, tôi sẽ giúp cô hỏi thăm qua, cô cho anh ấy chút thời gian, anh ấy sẽ thích cô.”
“Phương tiên sinh,” Dương Vi biết hiện tại Phương Hoài không tiếc sức lực muốn đem Chu Văn đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, cô cũng không muốn giải thích, chỉ có thể nói, “Chờ anh Văn tỉnh lại , giúp tôi nói một tiếng xin lỗi với anh ấy, cảm ơn anh.”
Dương Vi kết thúc cuộc trò chuyện với Phương Hoài, không bao lâu thì tới giải trí Gạo rồi.
Cô vừa mới đi vào công ty, Hướng Duy liền gọi cô lên, cầm một đống số liệu nói: “Số liệu gần đây rất tốt, một video ngắn của cô lượt like đã qua ngàn vạn, ông chủ rất vừa lòng. Cô biết hiện tại ratings của chương trình chơi nói chữ đã tới trình độ nào chưa?”
“Bao nhiêu?” Dương Vi đẩy cửa phòng huấn luyện ra, Hướng Duy kích động nói: “12.8%! một chương trình thực tế bình thường cũng vượt quá 2 tất cả mọi người đều nói rất lợi hại, hiện tại 12.8%, Vi Vi, cô biết không, gần đây điện thoại của chúng ta quả thực bị mấy nhà quảng cáo gọi hỏng rồi! Cô đúng là cho tôi tin tưởng rất lớn, tôi cảm thấy tôi quá tuyệt vời, tôi sao có thể có con mắt tinh tường như vậy ……”
Hướng Duy ở sau lưng Dương Vi lải nhải, Dương Vi bị anh ta nói cho đau cả đầu, chạy nhanh giơ tay nói: “Được rồi, tôi đã biết, anh nhanh đi ra ngoài đi, tôi phải chuẩn bị.”
“Được!” Hướng Duy vui vẻ nói, “Vi Vi, cô chuẩn bị thật tốt đi, lần này nhất định phải đoạt giải quán quân, đừng cho bọn họ nói xuất thân người nổi tiếng trên mạng của chúng ta là hoang dã. Vi Vi,” Hướng Duy nắm chặt nắm tay, “Cố lên!”

Dương Vi mỉm cười, gật đầu tiếp nhận sự cổ vũ này, Hướng Duy bị cô đuổi ra ngoài, cô quay đầu bắt đầu chuẩn bị cho vòng thi kế tiếp của chương trình chơi nói chữ .
Kỳ tiếp theo của chương trình chơi nói chữ chính là trận chung kết, lần này còn lại tổng cộng sáu người, mức độ thiết kế thập phần phức tạp, tính giải trí cũng mạnh hơn, ngoại trừ biện luận cùng độc diễn, hai phân đoạn này cần chuẩn bị trước tiên, dư lại bao gồm “Nhiễu khẩu lệnh” “Truyền lời” “Phối âm” từng phân đoạn, đều phải phát huy tại hội trường thi.
Tiết mục độc diễn của Dương Vi nhanh chóng được thiết kế với hai nội dung đó là Allegro cùng kỹ năng nói chuyện, vì thế cô vẫn luôn đi theo thầy giáo để luyện tập các kỹ năng cũng như nội dung nói chuyện, vừa đánh Allegro vừa học.
Tống Triết xử lý xong công việc trong tay, liền đến cửa phòng huấn luyện , cách cửa kính anh nhìn người phụ nữ bên trong, một mặt đánh Allegro, mặt khác trên gương mặt bày ra biểu tình cổ quái hiếm lạ.
Anh nhịn không được bật cười, anh đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cô.
Cô nói quá chuyên chú, hoàn toàn không chú ý tới anh, kỳ thật anh cũng nghe không rõ cô đang nói gì, nhưng chỉ cần lẳng lặng nhìn như vậy, anh đã cảm thấy bên trong người nọ dường như cực kỳ có ý tứ.
Tống Triết xem cô nói vài câu, sau đó hắng giọng nói, uống một ngụm nước, suy nghĩ, anh bảo Cao Lâm đi mua kẹo ngậm cho nhuận giọng, lại chuẩn bị thêm một chén canh tuyết lê.
Dương Vi luyện tập quá nhập tâm, chờ tới khi giọng nói bắt đầu đau, rốt cuộc cô mới dừng lại, lúc này những người khác trong công ty cũng đi về gần hết, cô uống ngụm nước, nghỉ ngơi một lát, vừa quay đầu lại, đã thấy Tống Triết nằm bò lên bàn làm việc bên ngoài.
Dường như anh chờ rất lâu rồi, cũng giống như quá mệt mỏi, nên mới ghé vào cạnh bàn ngủ gật.
Khi anh ngủ nhìn qua không hề có chút tính công kích nào, khuôn mặt tuấn mỹ văn nhã ở dưới ánh đèn đẹp đến mức làm người ta cảm thấy trái tim phải rung động.
Trong tay anh cầm một cái bình giữ ấm, một chiếc bát sứ có nắp, chén sứ trắng với những nét hoa văn tinh tế, còn có một túi kẹo ngậm. Gần như trong nháy mắt Dương Vi vừa nhìn thấy là cô đã biết ý tứ của anh.
Cô đứng trong phòng, do dự một lát, cuối cùng cô vẫn đi lên phía trước, đẩy đẩy anh. Tối hôm qua anh mới ầm ĩ lại bị bệnh một hồi, ngủ như bây giờ, cô sợ anh bị cảm lạnh.
Cô đụng vào khiến Tống Triết mở mắt, anh vừa thấy Dương Vi đi ra, vội vàng đứng dậy, sờ soạng mắt kính bên cạnh, có chút mỏi mệt đeo mắt kính lên nói: “Anh chuẩn bị cho em canh tuyết lê, em uống tạm cho đỡ khát, còn lót dạ nữa, anh đã bảo bọn họ ở nhà chuẩn bị đồ ăn, em luyện giọng cả một ngày khẳng định không thoải mái, ăn chút đồ thanh đạm chứ?”
Cô mỉm cười, không nói gì, trong lòng Tống Triết thấp thỏm , vội vàng nói: “Anh và em không đến được với nhau, nó cũng không đáng để em phải từ chối……”
Nhìn bộ dáng hoảng loạn của Tống Triết, cô cười khẽ chỉ vào giọng nói, Tống Triết hiểu ra, cô là mất tiếng, không phải cự tuyệt. Anh vội vàng thay cô mở cắp chén, đem canh tuyết lê nâng đến trước mặt cô: “Uống cái này trước?”
Ánh mắt Dương Vi rơi xuống canh tuyết lê, canh còn ấm áp, màu sắc sáng trong, giọng nói của cô có chút đau, vừa nhìn liền cảm thấy thoải mái.
Cô đột nhiên phát hiện, trong chuyện chăm sóc người khác này, Tống Triết càng ngày càng làm thoả đáng. Anh đứng ở góc độ của đối phương tự hỏi người khác suy nghĩ gì, sau đó từ góc độ của đối phương nghiêm túc suy nghĩ và thực hiện.

Trong lòng Dương Vi nói không nên lời đó là cảm giác gì, cô có chút vui mừng, lại mang theo vài phần mất mát, thậm chí mang theo vài phần sợ hãi. Cô cảm thấy mình quả thực như mấy người phụ nữ thấy bạn trai cũ phất lên nhanh là lại hám giàu, hy vọng đối phương tốt lên, nhưng khi anh tốt lên rổi, hai người lại không thể ở bên nhau. Mà loại cảm giác mất mát này khiến cô vạn phần sợ hãi, đối với bất cứ manh mối gì có thể khiến tình cảm của cô đối với Tống Triết như tro tàn bùng cháy, cô đều phải thập phần cảnh giác.
Trong đầu cô miên man suy nghĩ rất nhiều, nhưng thần sắc trên mặt vẫn bất biến, cô vươn tay , bưng chén lên, cái miệng nhỏ uống một ngụm.
Thấy cô uống xong, Tống Triết nhẹ nhàng thở ra, chờ cô uống xong, anh lại cho cô nước và kẹo ngậm, tất cả Dương Vi đều tiếp nhận, lúc này trái tim của Tống Triết mới hạ xuống, anh vui vẻ nói: “Chúng ta trở về đi, anh đưa em về.”
Dương Vi không nói gì, Tống Triết lấy túi xách của cô, đi bên người cô, cao hứng nói: “Em chuẩn bị thế nào rồi? Em không cần nói với anh, em chỉ cần chớp mắt là tốt rồi. Chớp một cái chính là không tồi, chớp hai cái chính là thực tốt.”
Nghe được lời này, Dương Vi nhịn không được mỉm cười, Tống Triết thả chậm bước chân, đi bên cạnh cô, vắt hết óc nói chuyện với cô.
Dương Vi không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mỉm cười, mỗi một câu Tống Triết đều đã chuẩn bị từ sớm, trong thời gian chờ đợi cô, anh cố gắng lọc mỗi một câu của chính mình.
Anh sợ mình lại quản không được mà há mồm, nói chuyện làm tổn thương cô, vì thế anh mang tất cả những lời định nói gõ thành bản nháp, sau đó cân nhắc. Giờ phút này cô không thể đáp lời, ngược lại khiến bản thảo anh chuẩn bị tốt có không gian phát huy.
Dương Vi đi theo anh lên xe, nghe anh nói chuyện vừa khẩn trương vừa thấp thỏm, hình như anh đặc biệt sợ bầu không khí tẻ ngắt, vì thế vẫn luôn chuyển đề tài.
Trong chốc lát lúc thì anh nói về chú ba, chốc lại nói về thị trường chứng khoán, chốc lát lại nói về chiến lược bố cục hiện tại của Tống thị, chốc lại nói chuyện với cô về tình huống hiện tại.
Mất tiếng khiến Dương Vi không cần đáp lại, loại cảm giác không cần đáp lại này giúp trạng thái của cô được thả lỏng. Cô không chút để ý nghe anh nói chuyện, đồng thời cúi đầu lẳng lặng xem di động.
Cô vừa mới tiến vào Weibo, liền thấy hot search đã bùng nổ.
“Bạn trai Võ Luân không phải Tống công tử.”
Nhìn thấy cái hot search này, Dương Vi ngẩn người, cô theo bản năng nhìn thoáng qua Tống Triết vẫn đang lải nhải nói chuyện.
Tống Triết thực khẩn trương, anh không nhìn thấy ánh mắt Dương Vi, Dương Vi thấy anh vẫn đang nỗ lực nói chuyện, đem ánh mắt chuyển qua, dừng trên di động. Cô do dự một lát, rốt cuộc vẫn click mở cái hot search kia, tìm được bài thanh minh của Võ Luân.
Lý trí nói cho cô, kỳ thật tất cả những thứ này không có quan hệ gì với cô, mặc kệ quan hệ giữa Võ Luân và Tống Triết là gì, cũng không ảnh hưởng đến quyết định vào giờ phút này của cô.
Nhưng nội tâm cô lại luôn có vài phần chấp niệm như vậy, cô luôn cảm thấy, ít nhất trong quá khứ mình đã từng tham dự trong chuyện này, cô có tư cách biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô click mở bài thanh minh, Tống Triết vẫn lải nhải ở bên cạnh như cũ.
Võ Luân chủ yếu nói về chuyện của ba năm trước. Ba năm trước khi cô ta bị chụp ảnh cùng một người đàn ông cùng nhau ra vào nhà của cô ta, lúc đó khi bị phóng viên truy vấn, cô ta đã thả ra thông tin về tình yêu của cô ta và Tống Triết. Sau đó Tống Triết dưới sự truy vấn của phóng viên, anh đã thừa nhận mối quan hệ yêu đương cùng Võ Luân.
Võ Luân trần thuật lại sự tình đã trải qua, nói cho mọi người, người kia không phải Tống Triết, mà là một tên côn đồ ở đầu đường, một mặt bởi vì đối phương là một người bình thường, cô ta không muốn người khác quấy rầy anh ta; mặt khác khi đó công ty cảm thấy hình tượng của đối phương không tốt, cho nên cô ta mới tìm người bạn tốt là Tống Triết tới “Gánh trách nhiệm”, đánh yểm trợ cho cô ta nhiều năm như vậy.
Tên côn đồ năm đó, hiện giờ trong giới rock and roll cũng có chút danh tiếng, năm đó không thích hợp để thừa nhận, hiện tại thừa nhận, dường như cũng không có gì, chỉ là cho dù thừa nhận, cũng đã qua rất nhiều năm rồi, cô ta và đối phương đã sớm chia tay từ lâu rồi.
Bài thanh minh này vừa tung ra, fans của Võ Luân lập tức xuất hiện khống chế tình hình, dưới phần bình luận tất cả đều cổ vũ Võ Luân cố lên, ca ngợi hành động bảo vệ bạn trai của cô ta, hoặc là chính là trêu chọc Tống Triết đủ “Nghĩa khí”.

Dương Vi nhìn bài thanh minh này, không nói một lời, trong lòng cô rất rõ ràng, Võ Luân không có khả năng vô duyên vô cớ nói ra chuyện đó tại thời điểm này , đặc biệt là cô ta còn cố ý nhắc về người đàn ông năm đó.
Tống Triết đi tìm Võ Luân đòi giải thích là chuyện không ngoài ý muốn, nhưng Tống Triết làm chuyện này, lại không nói với cô, cô mới cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Cô giương mắt nhìn Tống Triết, Tống Triết đang thương lượng với cô chờ chương trình “Chơi nói chữ ” kết thúc, anh sẽ sắp xếp lịch trình của cô , vừa quay đầu lại, thấy Dương Vi đang lẳng lặng nhìn anh.
Anh không khỏi cười: “Em nhìn anh làm cái gì?”
“Là anh đi tìm Võ Luân?” Cô trực tiếp mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, đau đớn như giọng nói bị xé rách. Tống Triết không nói chuyện, lẳng lặng lái xe, Dương Vi tiếp tục dò hỏi, “Nếu đã làm, tại sao không nói cho tôi?”
“Nói cho em để làm gì chứ?” Tống Triết nhìn phía trước, thần sắc bình thản, “Anh biết em không muốn tiêp tục dây dưa với những việc này, lại khiến em bị cuốn vào, em cũng cảm thấy phiền lòng.”
“Nếu tôi không biết,” Dương Vi hắng giọng nói, “Anh làm mấy chuyện đó có ý nghĩa gì?”
Cô thật sự cảm thấy kỳ quái, cô bắt đầu sờ không rõ chiêu số của Tống Triết. Anh làm mấy chuyện đó, còn không phải là muốn cô cảm động, lại nói cho chính mình, anh trả giá, anh nỗ lực sao?
Nếu cô không biết, thì làm thế nào để cảm động?
Nghe được lời này, dường như Tống Triết cũng biết cô đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt trào phúng của anh chợt lóe rồi lướt qua, anh nhìn phía trước, lạnh nhạt mở miệng: “Vậy không phải hiện tại em cũng biết rồi sao?”
Dương Vi nhìn ra anh không cao hứng, cũng không hề trêu chọc.
Rất lâu sau, rốt cuộc Tống Triết vẫn không nghẹn được cơn giận này, anh nắm chặt tay lái, khắc chế cảm xúc nói: “Anh không phải trẻ con, không phải mỗi một chuyện đều muốn em nhìn thấy, muốn em khen ngợi. Anh làm chỉ vì anh muốn làm, em không cần nghĩ thời thời khắc khắc anh đều muốn làm em cảm động hoặc có ý gì khác. Anh làm cái gì là chuyện của anh, không có quan hệ gì với em.”
“Tuy rằng trước kia xác thực anh không được tính là tốt,” Tống Triết hít sâu một hơi, giương mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo vài phần oán giận, “Nhưng em cũng không cần nghĩ anh bất kham (*) đến như vậy.”
(*) bất kham: không chịu nổi






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương