Giá Như Em Chưa Từng Yêu
-
Chương 5: Cái chết chính là cách giải thoát duy nhất
Giọng điệu ngày càng nặng nề, Bạch Hạc Hiên gằng từng chữ một:"Là do cô xứng đáng!"
Cố cười Lam Đình Niên chua chát lòng:"Phải tất cả đều là do tôi xứng đáng!"
"Việc nên hay không nên tôi đều đã chịu đủ rồi vậy anh cũng nên buông tha cho tôi được rồi chứ?"
"Lam Đình Niên tôi nhắc lại thêm lần nữa..... Không bao giờ!" Bạch Hạc Hiên hất mạnh một cái làm cô Lam Đình Niên liền chới với mà ngã nhào ra giường.
Tay ôm lấy cổ mình xoa xoa, đôi mắt đỏ hoe đầy hận thù Lam Đình Niên trân trân liếc nhìn Bạch Hạc Hiên:"Rõ ràng anh hận tôi nhiều đến như thế nhưng tại sao vẫn một mực không chịu buông tha cho tôi?"
Ánh mắt nheo lại Bạch Hạc Hiên nhấn mạnh hai từ:"Buông tha?"
Bỗng bật cười thành tiếng anh cợt nhã:"Thật nực cười! Lam Đình Niên cô thật nực cười! Cô nên xác định rõ ngay từ ban đầu là ai không buông tha ai!"
"Con người Bạch Hạc Hiên tôi đây một ngày còn hận thì nhất định tôi phải đòi, một ngày Thanh Lam còn chưa tỉnh thì một ngày cô còn phải ở lại đây! Ở lại đây để trả giá cho những tội ác của mình! Cô rõ chưa? Cô đừng hòng có cái suy nghĩ sẽ trốn thoát được khỏi tôi!"
"Tình yêu của tôi và Nhã Thanh Lam bị cắt đôi thì cả đời này cô cũng đừng mong trọn vẹn! Tôi nhất định sẽ khiến cuộc đời cô vĩnh viễn chìm vào trong ngục tối cho đến khi nào hả dạ mới thôi!"
"Bạch Hạc Hiên là tôi nhìn nhầm anh!" Tay quơ loạn tấm chăn Lam Đình Niên tiện tay phủ lên người mình, cuộn tròn thân hình gầy guộc trong chăn, Lam Đình Niên cố trấn an bản thân mình thật nhiều thật nhiều.
Chưa bao giờ cô muốn buông bỏ tất cả như hiện tại nhưng tuyệt nhiên lại bị Bạch Hạc Hiên ngang nhiên trói buộc. Tay lại sờ nhẹ lên phần bụng phẳng lì của mình Lam Đình Niên lại mũi lòng nhiều hơn.
Giá như ngày ấy cô không gặp và đem lòng yêu người đàn ông tên Bạch Hạc Hiên này?
Giá như ngày ấy cô không không yếu lòng thỏa hiệp với Bạch phu nhân?
Giá như tối ngày hôm ấy cô không lên xe của Nhã Thanh Lam?
Giá như.....?
Nhưng cuộc đời này làm gì có hai từ "giá như" chứ!
Ngày mà cô khoác tay anh cùng anh bước vào lễ đường, lòng cô luôn hi vọng rằng năm tháng sau này sẽ dịu dàng với tình yêu của cô, và hơn hết anh và cô cũng sẽ được như ý nguyện.
Chỉ là năm tháng quá đỗi tàn nhẫn!
Tình yêu của cô thì vẫn luôn tròn vẹn mà yên ở đó!
Còn tình yêu của anh một chút vẫn không sinh sôi nảy nở, một chút vẫn không có chỗ trống dành cho cô!
Lam Đình Niên cô sai rồi!
Tình yêu của cô hèn mọn quá!
Từ trong chăn tiếng nức nở vang lên ngày một lớn hơn, Bạc Hạc Hiên đứng ngay bên cạnh tất nhiên nghe rõ từng chút một.
Chỉ là lòng anh không có đủ can đảm để bước đến ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng mà vỗ về cô. Cuộc đời của anh, tình yêu của anh đều bị cô ngang nhiên cưỡng đoạt thì tại sao anh phải dịu dàng với cô?
Xiết chặt lòng bàn tay, đè tất cả những yếu mềm của lòng mình vào trong, Bạch Hạc Hiên một lực kéo phăng tấm chăn ra khỏi người Lam Đình Niên, gió lạnh ùa đến, dòng nước mắt lạnh lẽo thấm vào từng thớ thịt, Lam Đình Niên co thân mình lại hai tay ôm chặt lấy gối chân, nước mắt thấm đẫm cả gối, mắt cũng nhòe đi, đôi tay run run cô liên tục ghì mạnh móng tay vào chân mình.
Đến khi máu tươi đã nhuộm đỏ cả ga giường cô vẫn không thể tìm thấy được chút ấm áp, ngay cả trong hơi thở của chính mình cũng trở nên lạnh lẽo.
Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình lạc lỏng và cô đơn như lúc này!
Cô thật muốn từ bỏ cuộc sống này quá!
Môi lưỡi cạ chặt vào nhau, hơi thở ngày càng trở nên nặng nề và gấp rút.
Là cắn lưỡi tự tử?
Bạch Hạc Hiên liền lao đến trèo thẳng lên giường, lật người Lam Đình Niên, tay dùng lực bóp chặt lấy khuôn miệng của cô mà dùng sức hét lên:"Lam Đình Niên cô điên rồi! Há miệng ra ngay cho tôi!"
Ánh mắt trừng lên kiên quyết đến độ chẳng thể cản ngăn, Lam Đình Niên vẫn ra sức vùng vẫy, răng vẫn cứ cắn chặt, đầu lưỡi đã bắt đầu rỉ máu, từng cơn gió lạnh chậm chạp mà thổi qua mang theo tiếng động vật kêu trong đêm tối tĩnh mịch, xương sống có độ rùng rợn nhất định, Lam Đình Niên liên tục cười cười như một oan hồn u uất.
Cô nghĩ con cô trở về rồi. Chắc là bé con trở về để mang cô theo cùng!
Ở dưới đó lạnh!
Bé con lại nhỏ như thế, chắc là không chống chọi được!
Cô phải đi cùng bé con!
Hàm răng được chỉ thị của não bộ mà hạ quyết tâm, dứt khoát cắn mạnh một cái, giây phút một dòng máu tươi ào ạt chảy ra cũng là lúc bàn tay của Bạch Hạc Hiên thành công ép được Lam Đình Niên mở miệng.
Nhìn dòng máu tươi, cùng hình ảnh người con gái đã ngất lịm trong vòng tay mình, Bạch Hạc Hiên chỉ kịp hét lên một cái tên:"Lam Đình Niên.....!"
Ngay lập tức y bác sĩ cũng theo chỉ thị từ chiếc chuông reo ở đầu giường mà chạy đến.
Mất hơn một lúc lâu, để đội ngũ y bác sĩ khâu lại vết thương ở đầu lưỡi của Lam Đình Niên, cũng rất may vết thương không quá sâu, không có gì quá đáng ngại.
Tạm thời Lam Đình Niên vì tác dụng phụ của liều thuốc an thần mà chưa thể tỉnh.
Ngồi bên cạnh giường bệnh của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên sờ nhẹ lên hàng mi khép chặt, lòng không biết vì cái gì mà chùn xuống mang đầy đau đớn.
Anh hận cô!
Nhưng nhìn thấy cô thế này lòng anh lại không mấy vui vẻ?
Anh là vì cái gì chứ?
Cố cười Lam Đình Niên chua chát lòng:"Phải tất cả đều là do tôi xứng đáng!"
"Việc nên hay không nên tôi đều đã chịu đủ rồi vậy anh cũng nên buông tha cho tôi được rồi chứ?"
"Lam Đình Niên tôi nhắc lại thêm lần nữa..... Không bao giờ!" Bạch Hạc Hiên hất mạnh một cái làm cô Lam Đình Niên liền chới với mà ngã nhào ra giường.
Tay ôm lấy cổ mình xoa xoa, đôi mắt đỏ hoe đầy hận thù Lam Đình Niên trân trân liếc nhìn Bạch Hạc Hiên:"Rõ ràng anh hận tôi nhiều đến như thế nhưng tại sao vẫn một mực không chịu buông tha cho tôi?"
Ánh mắt nheo lại Bạch Hạc Hiên nhấn mạnh hai từ:"Buông tha?"
Bỗng bật cười thành tiếng anh cợt nhã:"Thật nực cười! Lam Đình Niên cô thật nực cười! Cô nên xác định rõ ngay từ ban đầu là ai không buông tha ai!"
"Con người Bạch Hạc Hiên tôi đây một ngày còn hận thì nhất định tôi phải đòi, một ngày Thanh Lam còn chưa tỉnh thì một ngày cô còn phải ở lại đây! Ở lại đây để trả giá cho những tội ác của mình! Cô rõ chưa? Cô đừng hòng có cái suy nghĩ sẽ trốn thoát được khỏi tôi!"
"Tình yêu của tôi và Nhã Thanh Lam bị cắt đôi thì cả đời này cô cũng đừng mong trọn vẹn! Tôi nhất định sẽ khiến cuộc đời cô vĩnh viễn chìm vào trong ngục tối cho đến khi nào hả dạ mới thôi!"
"Bạch Hạc Hiên là tôi nhìn nhầm anh!" Tay quơ loạn tấm chăn Lam Đình Niên tiện tay phủ lên người mình, cuộn tròn thân hình gầy guộc trong chăn, Lam Đình Niên cố trấn an bản thân mình thật nhiều thật nhiều.
Chưa bao giờ cô muốn buông bỏ tất cả như hiện tại nhưng tuyệt nhiên lại bị Bạch Hạc Hiên ngang nhiên trói buộc. Tay lại sờ nhẹ lên phần bụng phẳng lì của mình Lam Đình Niên lại mũi lòng nhiều hơn.
Giá như ngày ấy cô không gặp và đem lòng yêu người đàn ông tên Bạch Hạc Hiên này?
Giá như ngày ấy cô không không yếu lòng thỏa hiệp với Bạch phu nhân?
Giá như tối ngày hôm ấy cô không lên xe của Nhã Thanh Lam?
Giá như.....?
Nhưng cuộc đời này làm gì có hai từ "giá như" chứ!
Ngày mà cô khoác tay anh cùng anh bước vào lễ đường, lòng cô luôn hi vọng rằng năm tháng sau này sẽ dịu dàng với tình yêu của cô, và hơn hết anh và cô cũng sẽ được như ý nguyện.
Chỉ là năm tháng quá đỗi tàn nhẫn!
Tình yêu của cô thì vẫn luôn tròn vẹn mà yên ở đó!
Còn tình yêu của anh một chút vẫn không sinh sôi nảy nở, một chút vẫn không có chỗ trống dành cho cô!
Lam Đình Niên cô sai rồi!
Tình yêu của cô hèn mọn quá!
Từ trong chăn tiếng nức nở vang lên ngày một lớn hơn, Bạc Hạc Hiên đứng ngay bên cạnh tất nhiên nghe rõ từng chút một.
Chỉ là lòng anh không có đủ can đảm để bước đến ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng mà vỗ về cô. Cuộc đời của anh, tình yêu của anh đều bị cô ngang nhiên cưỡng đoạt thì tại sao anh phải dịu dàng với cô?
Xiết chặt lòng bàn tay, đè tất cả những yếu mềm của lòng mình vào trong, Bạch Hạc Hiên một lực kéo phăng tấm chăn ra khỏi người Lam Đình Niên, gió lạnh ùa đến, dòng nước mắt lạnh lẽo thấm vào từng thớ thịt, Lam Đình Niên co thân mình lại hai tay ôm chặt lấy gối chân, nước mắt thấm đẫm cả gối, mắt cũng nhòe đi, đôi tay run run cô liên tục ghì mạnh móng tay vào chân mình.
Đến khi máu tươi đã nhuộm đỏ cả ga giường cô vẫn không thể tìm thấy được chút ấm áp, ngay cả trong hơi thở của chính mình cũng trở nên lạnh lẽo.
Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình lạc lỏng và cô đơn như lúc này!
Cô thật muốn từ bỏ cuộc sống này quá!
Môi lưỡi cạ chặt vào nhau, hơi thở ngày càng trở nên nặng nề và gấp rút.
Là cắn lưỡi tự tử?
Bạch Hạc Hiên liền lao đến trèo thẳng lên giường, lật người Lam Đình Niên, tay dùng lực bóp chặt lấy khuôn miệng của cô mà dùng sức hét lên:"Lam Đình Niên cô điên rồi! Há miệng ra ngay cho tôi!"
Ánh mắt trừng lên kiên quyết đến độ chẳng thể cản ngăn, Lam Đình Niên vẫn ra sức vùng vẫy, răng vẫn cứ cắn chặt, đầu lưỡi đã bắt đầu rỉ máu, từng cơn gió lạnh chậm chạp mà thổi qua mang theo tiếng động vật kêu trong đêm tối tĩnh mịch, xương sống có độ rùng rợn nhất định, Lam Đình Niên liên tục cười cười như một oan hồn u uất.
Cô nghĩ con cô trở về rồi. Chắc là bé con trở về để mang cô theo cùng!
Ở dưới đó lạnh!
Bé con lại nhỏ như thế, chắc là không chống chọi được!
Cô phải đi cùng bé con!
Hàm răng được chỉ thị của não bộ mà hạ quyết tâm, dứt khoát cắn mạnh một cái, giây phút một dòng máu tươi ào ạt chảy ra cũng là lúc bàn tay của Bạch Hạc Hiên thành công ép được Lam Đình Niên mở miệng.
Nhìn dòng máu tươi, cùng hình ảnh người con gái đã ngất lịm trong vòng tay mình, Bạch Hạc Hiên chỉ kịp hét lên một cái tên:"Lam Đình Niên.....!"
Ngay lập tức y bác sĩ cũng theo chỉ thị từ chiếc chuông reo ở đầu giường mà chạy đến.
Mất hơn một lúc lâu, để đội ngũ y bác sĩ khâu lại vết thương ở đầu lưỡi của Lam Đình Niên, cũng rất may vết thương không quá sâu, không có gì quá đáng ngại.
Tạm thời Lam Đình Niên vì tác dụng phụ của liều thuốc an thần mà chưa thể tỉnh.
Ngồi bên cạnh giường bệnh của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên sờ nhẹ lên hàng mi khép chặt, lòng không biết vì cái gì mà chùn xuống mang đầy đau đớn.
Anh hận cô!
Nhưng nhìn thấy cô thế này lòng anh lại không mấy vui vẻ?
Anh là vì cái gì chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook