Giá Như Em Chưa Từng Gặp Chị
-
Chương 16
"Cứ cho là ngươi sẽ ngốc một chút để ta dễ dàng ức hiếp nhưng xem ra, cho dù là ở thân phận nào người đều rất thông minh a" nguyên thần tươi cười tinh nghịch đáp lại Hoàng Nhã Kỳ
"Ngươi có thể nói cho ta biết thân phận thật sự của ta không?" Hoàng Nhã Kỳ nhìn nàng cười, nụ cười trên khóe môi cũng bất giác sâu thêm.
"Không được, chuyện thân phận của ngươi vẫn nên do ngươi tự khám phá. Ta...ta chỉ có thế nói với ngươi, không phải ta không muốn nói mà là do trước khi ngươi bắt đầu kiếp thứ nhất của luân hồi thì đã phong ấn toàn bộ kí ức thời gian đó cùng với toàn bộ tu vi và sức mạnh của người vào trong nội đan rồi. Ta tuy là nguyên thần nhưng vì bản thể chủ động phong ấn, nên ta cũng không thể biết rõ lí do lúc ấy vì sao ngươi lại làm như vậy, ta lại càng không có kí ức về đoạn thời gian đó." nói đến đây nguyên thần dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó, nguyên thần đưa mắt nhìn Hoàng Nhã Kỳ, bản tay phải bỗng chốc đưa lên chạm vào mặt của nàng mà vuốt ve, nguyên thần dùng sức mạnh thăm dò thần thức Hoàng Nhã Kỳ nhưng không ngờ sức mạnh của nàng căn bản không đủ lớn để thăm dò thần thức người này. Vì thế mà dẫn đến phản phệ, ói ra một ngụm máu tươi. Nhìn nguyên thần bản thân đang vuốt ve khuôn mặt mình lại bất ngờ ói máu, Hoàng Nhã Kỳ sắc mặt trắng bệt nhanh tay đỡ lấy người kia, quan tâm hỏi han:" ngươi không sao chứ, sao đột nhiên lại thổ quyết" đôi mày Hoàng Nhã Kỳ bây giờ nhíu chặt, nụ cười trên môi cũng không còn nữa, nàng đang rất lo lắng cho người kia.
Nhận được sự quan tâm từ bản thể, nguyên thần không kìm chế được tâm tình, nước mắt đột nhiên rơi xuống, từng giọt rơi vào tay Hoàng Nhã Kỳ.
"Ngươi làm sao lại khóc, đau ở đâu sao?" Hoàng Nhã Kỳ lo lắng tột độ, nữ tử xinh đẹp trước mắt rơi nước mắt, nàng ta lại là nguyên thần của nàng làm sao nàng lại không đau xót chứ.
"Ngươi là đồ đáng ghét, cho dù bây giờ không có tu vi, linh lực cũng không có, thần thức của ngươi cũng không để ta dễ đang xâm nhập" dáng vẻ ủy khuất trách móc của nguyên thần hiện lên khiến Hoàng Nhã Kỳ giảm bớt được sự lo lắng, nàng nhanh chóng mở lời nói:" ta không hiểu ý của ngươi, ngươi lúc nãy là thâm nhập thần thức ta sao?"
"Ừm" nguyên thần dùng giọng mũi trả lời, thân thể ôm chầm lấy thân thể Hoàng Nhã Kỳ. Cả hai người ngã xuống giường, nguyên thần ôm chầm lấy thân thể Hoàng Nhã Kỳ không buông.
"Ta rất nhớ ngươi, tuy lúc trước chúng ta cãi nhau không ít, ngươi cũng thường xuyên ức hiếp ta, không cho ta ra ngoài dạo chơi,mỗi lần ta cố ý muốn thăm dò thần thức của ngươi ngươi cũng không nặng tay mà giảm nhẹ phòng bị để ta không bị thương nặng, ngươi vẫn luôn ôn nhu như vậy với ta..."
"Trước đây ta thật sự cũng như vậy ư?" Hoàng Nhã Kỳ không cảm thấy phản cảm với hành động ôm ấp đụng chạm của nguyên thần, ngược lại cảm giác thân thuộc một lần nữa ùa về. Khiến nàng cảm thấy cả người thoải mái. Hoàng Nhã Kỳ an tĩnh nhắm mắt lại, hơi thở cũng trở nên đều đặn hơn.
"Phải, ngươi đối với ai cũng lạnh nhạt. Nhưng luôn đối với Trần Tĩnh An và ta ôn nhu như thế." nguyên thần vui vẻ kể lại.
"Ta với Tĩnh An trước đây cũng như vậy?"
"Ừm, khi đó mỗi lần ngươi ôm ta như vậy, Trần Tĩnh An đều ghen tuông bừa bãi, nhưng nàng ta thật ra cũng không có ác ý với ta, chỉ là thuận miệng đe dọa ta, sau đó cũng mặc kệ cho ta bám dính lấy ngươi"
"Nguyên thần, ngươi tên là gì?"
"Ngươi luôn gọi ta là nguyên thần, cũng không đặt tên cho ta. Ngươi luôn nói ta với ngươi là một, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, chúng ta không khác nhau mà dính liến một thể. Nếu ngươi đặt tên cho ta thì chính là đang khiến ta tách khỏi mối ràng buộc này"
"Vậy sao?"
"Ừm"
"Ngươi có thể cho ta biết tên của ta trước đây không?" Hoàng Nhã Kỳ suy nghĩ chốc lát lại đặt ra câu hỏi.
"Không thể a, thân phận ngươi rất đặc biệt, ta nói tên ngươi liền sẽ biết" nguyên thần lắc đầu hàm ý biểu thị sự từ chối.
"Theo như ngươi nói thì ta rất lợi hại, thế tại sao ta và Tĩnh An vẫn luôn xa cách"
"Thật ra ngươi rất lợi hại, ngươi cũng biết đến sự tồn tại của ta, tuy nhiên ở hai kiếp trước ngươi chính là vẫn không tìm được câu trả lời cho câu hỏi bản thân ngươi thật sự là ai. Ngươi luôn nói với ra do thời cơ chứa đến, ta thật ra cũng cảm thấy như vậy. Nhưng không hiểu sao khi ngươi luân hồi ở kiếp này, ta lại có cảm giác mãnh liệt ngươi sẽ tự tìm được câu trả lời cho câu hỏi của ngươi"
"Ta rất thông minh sao?" Hoàng Nhã Kỳ nâng tay bắt lấy bàn tay đang đùa nghịch tóc nàng.
"Rất thông minh, cũng rất xinh đẹp" nguyên thân cau mày khi bàn tay bị người kia phát hiện.
"Ta thấy ngươi xinh đẹp hơn ta, mặc dù chúng ta có bề ngoài giống nhau"
" Là do ngươi chưa có linh lực trên người, à phải rồi ta quên mất mục đích chính, mau ngồi dậy, ta truyền linh lực cho người" nguyên thần nhanh chóng kéo tay Hoàng Nhã Kỳ ngồi dậy cùng nàng. Sau đó xoay người Hoàng Nhã Kỳ quay lưng lại với chính mình. Nguyên thần thu triển pháp lực, truyền linh lực vào người Hoàng Nhã Kỳ. Hoàng Nhã Kỳ vốn dĩ cảm thấy thân thể rất bình thường, nhưng khi nhận được nguồn linh lực từ người kia, cơ thể bổng nhiên dâng lên cảm giác thoải mái đến tột độ. Linh khí nồng đậm từ người của nguyên thần thoát ra, truyền hết thẩu vào cơ thể Hoàng Nhã Kỳ, toàn thân Hoàng Nhã Kỳ cảm nhận được lỗ chân lông đều thư giãn mở ra. Cuồn cuộn linh lực mạnh mẽ không ngừng tràn vào khắp người hội tụ tại đan điền sau đó liên tục xung kích đến toàn bộ kinh mặc trong người nàng.
"Cảm thấy thế nào?" nguyên thần dừng tay, thu lại linh lực sau đó nhẹ nhàng hỏi thăm Hoàng Nhã Kỳ.
"Rất tốt, ta cảm thấy cơ thể như được thay da đổi thịt, tràn trề sức sống" Hoàng Nhã Kỳ vui vẻ nêu lên cảm nhận.
"Ngươi dễ dàng hấp thụ linh khí như vậy là do ngươi từ lâu đã thấu hiểu hết thảy môn pháp tắc của mọi loại tu luyện, tuy hiện giờ ngươi không có kí ức nhưng cũng không ngăn cản năng lực thông tuệ bên trong ngươi...Nhã Kỳ, có phải từ nhỏ khi vừa mới sinh ra ngươi có mang một sợi dây trên cổ?" nguyên thần đang nói thì có vẻ như đã nhớ ra điều gì nên nhanh chóng hỏi nàng.
"Phải, ta có nghe mấy người hàng xóm kể lại, quả thật lúc nhỏ ta luôn mang trên người sợi dây đó, cho dù đung bất kì cách thức gì cũng không thể lấy nó ra được. Lúc nhỏ ta vẫn là ăn đòn rất nhiều,thậm chí nhiều lúc cảm tưởng bản thân sẽ chết nhưng sau đó ta vẫn luôn cảm giác có cái gì đó luôn chữa trị cho ta. Mãi cho đến khi ta sống cũng với Tĩnh An sợi dây đó mới biến mất". Hoàng Nhã Kỳ cẩn thận nhớ lại từng chi tiết, sau đó kể ra cụ thể cho nguyên thần nghe.
"Là do sợi dây đó giúp ngươi chữa trị, khi đó ngươi còn là người phàm, nên nó chỉ xuất hiện khi ngươi bị thương, đến khi cảm nhận được ngươi an toàn nó sẽ tự động biến mất. Hiện giờ ngươi đã có linh lực, việc khiến nó trở lại cũng rất dễ dàng." nguyên thần nghe xong thì cặn kẽ giải thích cho Hoàng Nhã Kỳ hiểu. Nàng ta cũng đưa tay lên trước ngực Hoàng Nhã Kỳ, nhắm mắt lại, bổng chốc một nguồn ánh sáng chói lóa màu vàng hiện lên khiến Hoàng Nhã Kỳ vô cùng chói mắt. Sợi dây đó lại xuất hiện, viên đá trên sợi dây cũng không phải là mang trên mình màu đen như trong kí ức của Hoàng Nhã Kỳ nữa, hiện giờ nó hiện lên vô cùng xinh đẹp, rực rõ màu sắc, toàn thân ánh kim hiện lên vô cùng rực rỡ.
"Nhã Kỳ, đây là Nữ Oa Thạch, ngươi tuyệt đối không thể để bất kì ai biết đến sự tồn tại của nó kể cả Tĩnh An ngươi cũng không được cho nàng biết. Thời cơ chưa chín mùi nếu lỡ ai đó biết đến sự tồn tại của nó, với năng lực hiện giờ của ngươi e là khó bảo vệ được cho bản thân ngươi.Đợi đến khi ngươi phá bỏ được phong ấn của nội đan lấy lại được tất cả tu vi như lúc trước, ngươi sẽ hiểu rõ những điều ta nói. Còn nữa, chuyện ta và ngươi gặp nhau cũng không được cho Tĩnh An biết, bây giờ còn là thời điểm nhạy cảm, thiên cơ tuyệt đối không thể được tiết lộ. Hai ngày sau ngươi cùng nang đến núi Vong Ưu hấp thụ linh khí, trái đất trong hai ngày tới sẽ có nhiều chuyển biến, lúc đó khi ngươi hấp thụ linh lực đủ tốt ta sẽ giúp ngươi nâng cấp tu vi." nguyên thần cẩn thận nhắc nhở từng chuyện với Hoàng Nhã Kỳ, giọng nói cũng không còn ôn nhu dịu dàng nữa, lúc này đây Hoàng Nhã Kỳ nhận thấy được sự nghiêm túc mà nãy giờ nàng không nhìn ra, điều này khiến nàng ý thức đưỡc thân phận đặc biệt của bản thân, đồng thời cũng biết rõ những điều nguyên thần dặn dò nàng là vô cũng quan trọng.
"Được, ta hiểu rõ. Nhất định sẽ chú ý"
Hoàng Nhã Kỳ suy nghĩ trong chốc lát sau đó mới tiếp tục lên tiếng
"Sức mạnh của ngươi lớn như vậy, có phải trước đây ta cũng như ngươi?"
"Ta chỉ là nguyên thần của ngươi, sức mạnh của nguyên thần chỉ bằng một phần ba sữc mạnh chân chính của bản thể. Đây chỉ mới so về mặt sức mạnh và tu vi, thần thức của ngươi chính là vô cùng mạnh mẽ, nhớ lại lúc trước khi ngươi biết rõ ta cố ý xâm nhập thần thức của ngươi, ngươi liền từ bỏ tất cả phòng bị để ta vào xem thế nhưng ta căn bản là không thể thâm dò ngược lại khiến bản thân bị thương đến nghiêm trọng. Hiện giờ ngươi không có sức mạnh ta thâm dò ngươi cũng lập tức thổ huyết, vậy thì ngươi nghĩ thử xem ngươi là mạng như thế nào?" Nguyên thần ngoài miệng nhắc lại chuyện cũ nhưng thật ra giọng nói chính là bới móc lại chuyện cũ, không chỉ bới móc mà còn là muốn thể hiện sự ủy khuất cho Hoàng Nhã Kỳ nhìn thấy.
Hoàng Nhã Kỳ mỉm cười, đưa tay trấn an nguyên thần.:" nếu đã biết ta lợi hại như vậy ngươi còn cố tình thâm dò ta, không thể trách ra a"
"Ngươi quá đáng" nguyên thần mặt mày méo mó nhìn Hoàng Nhã Kỳ.
"Không chơi cùng ngươi nữa, trở về với Tĩnh An của ngươi, ta chơi cũng thần thú của ta" nguyên thần giận dỗi quay người, bước đến chỗ tứ đại thần thú. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve Bạch Hổ, tay còn lại lại vuốt ve Thanh Long.
Hoàng Nhã Kỳ mỉm cười tươi rói, bước chân cũng đi về phía của Chu Tước và Huyền Vũ mà vuốt ve.
"Bốn con thú này là gi"
"Bọn nó là tứ đại thần thú, lần lượt là Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ." nguyên thần cảm thấy đột nhiên muốn dở thố trêu chọc Hoàng Nhã Kỳ thế nên liền nhanh miệng bồi thêm: "đều là sủng vật thần thú của ngươi"
"Ồ, ta thì ra lại có sở thích nuôi sủng vật...ta có nên xem ngươi như một sủng vật không? Hửm?" Hoàng Nhã Kỳ nhận ra được ý trêu ghẹo của người kia, biết rõ nàng ấy là nguyên thần thân thuộc của bản thân thế nên liền không kiên cử mà trêu chọc
"Ngươi...ngươi...tại sao khi ngươi không có linh lực dễ thương biết bao nhiêu, khi có linh lực vào rồi lại trở về với dáng vẻ y như trước vậy?" nguyên thần bực bội lên tiếng trách móc.
"Có lẽ là do đây mới là bản chất thật sự của ta a" Hoàng Nhã Kỳ thu lại ý cười, trở nên nghiêm túc mà nói
"Ngươi....ây da không nói với ngươi, ta đi nghỉ ngơi, hao tổn nhiều linh lực như vậy ta phải nghỉ ngơi thật thoải mái" nguyên thần vươn vai, đi đến bên chiếc giường quen thuộc mà nằm xuống nghỉ ngơi.
"Khoan ngủ đã, ta muốn liên lạc với ngươi thì thế nào?"Hoàng Nhã Kỳ vốn dĩ định để nguyên thần nghỉ ngơi thế nhưng lại chợt nghĩ đến nàng không biết cách thức liên lạc cùng với nguyên thần của nàng a.
"Chỉ cần nhớ đến ta là được, ta sẽ đáp trả với ngươi bằng thần thức. Ngươi muốn gặp ta trực tiếp thì cứ nghĩ đến việc gặp ta là được, còn muốn rời khỏi thì cũng chỉ cần nghĩ bản thân ngươi sẽ rời khỏi." nguyên thần nhắm chặt mắt, mệt nhọc lên tiếng.
"Ta đi trước ngươi nghỉ ngơi thật tốt" Hoàng Nhã Kỳ tiến đến vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nguyên thần vài cái, sau đó mới nói lời từ biệt rồi biến mất.
Đợi đến khi Hoàng Nhã Kỳ thực sự rời khỏi, lúc này nguyên thần mới lặng lẽ mở mắt. Sự bướng bĩnh và nũng nịu trước mặt Hoàng Nhã Kỳ cũng biến mất, sự chững chạc và điềm tĩnh lại hiện lên.
"Huyền Nữ, dù cho là nguyên thần của ngươi, là người tồn tại song song cùng ngươi, ngươi vẫn chính là không cho ta biết ngươi rốt cuộc vì sao lại đau khổ như vậy. Ngươi luôn như thế, chịu đựng mọi chuyện một mình cũng không muốn ta gánh vác cùng ngươi một phần đau khổ. Khi xưa bị giam giữ trong Kết Giới cũng vậy, ngươi không muốn ta cùng ngươi khổ sở liền phong ấn ta lại, đến khi ngươi ở vị trí đứng đầu, gặp chuyện khổ sở cũng là không muốn gánh vác cùng ta. Luân hồi đến kiếp thứ ba, ngươi rốt cuộc còn phải chịu bao nhiêu cực khổ chứ?" nước mắt nguyên thần rơi xuống, thân ảnh cô đơn trong bộ bạch y bao trùm cả không gian rộng lớn. Ánh mắt của nguyên thần lúc này đây đã không còn thuần khiến và đẹp đẽ như ánh mắt Hoàng Nhã Kỳ nhìn thấy. Ánh mắt ấy, giờ đây chỉ còn lại sự tan thương.
__________________________________
Lời của tác giả
Lý Huyền Nữ phong ấn kí ức cùng tu vi và sức mạnh vào nội đan, ép buộc bản thân đi vào vòng xoáy luân hồi. Đầu thai trở thành Hoàng Nhã Kỳ ở kiếp thứ nhất, gặp gỡ và yêu say đắm Trần Tĩnh An ở thời điểm đó. Thế nhưng vì chưa biết được thân phận thật sự của bản thân là ai? Hoàng Nhã Kỳ cùng Trần Tĩnh An không thể chống lại được "Thiên Đạo". Hoàng Nhã Kỳ mặc dù không tìm được bí ẩn về thân phận bản thân, nhưng với tính giác ngộ hơn người từng bước tiến đến cảnh giới cao nhất. Nàng từ chối việc tiếp tục tu luyện để trực tiếp phi thăng thành tiên ở lại địa giới cùng Trần Tĩnh An. Nhưng cũng bởi hai chữ "Thiên Đạo" ngăn cách, Hoàng Nhã Kỳ độ kiếp thất bại. Tình duyên của hai người họ kết thúc đầy đau khổ ở kiếp thứ nhất.
Tiếp tục trở lại với vòng xoáy luân hồi do sức mạnh ẩn chứa bên trong của Hoàng Nhã Kỳ, Hoàng Nhã Kỳ tiếp tục kiếp sống thứ hai, duyên phận của hai người họ vẫn không dứt. Hoàng Nhã Kỳ cùng Trần Tĩnh An yêu nhau lại cũng bởi vì "Thiên Đạo" mà trở thành kẻ thù, chiến đầu vì trách nhiệm gia tộc, cuối cùng lại rơi vào cảnh cùng nhau đồng quy vu tận.
Ở kiếp thứ ba này, liệu Hoàng Nhã Kỳ có nhớ ra được thân phận thật sự của bản thân hay không? Theo lời nói của nguyên thần, một khi Hoàng Nhã Kỳ nhớ ra thân phận, dù cho là ai đi nữa cũng không có khả năng ngăn cản nàng cùng Trần Tĩnh An bên nhau, "Thiên Đạo" cũng là không thể. Vậy Hoàng Nhã Kỳ thật sự là ai? Huyền Nữ? Lý Huyền Nữ, ngoài một thân phận được tiếc lộ trong chap sau thì còn có thân phận nào khác nữa không?
"Ngươi có thể nói cho ta biết thân phận thật sự của ta không?" Hoàng Nhã Kỳ nhìn nàng cười, nụ cười trên khóe môi cũng bất giác sâu thêm.
"Không được, chuyện thân phận của ngươi vẫn nên do ngươi tự khám phá. Ta...ta chỉ có thế nói với ngươi, không phải ta không muốn nói mà là do trước khi ngươi bắt đầu kiếp thứ nhất của luân hồi thì đã phong ấn toàn bộ kí ức thời gian đó cùng với toàn bộ tu vi và sức mạnh của người vào trong nội đan rồi. Ta tuy là nguyên thần nhưng vì bản thể chủ động phong ấn, nên ta cũng không thể biết rõ lí do lúc ấy vì sao ngươi lại làm như vậy, ta lại càng không có kí ức về đoạn thời gian đó." nói đến đây nguyên thần dừng lại một chút, dường như đang suy nghĩ gì đó, nguyên thần đưa mắt nhìn Hoàng Nhã Kỳ, bản tay phải bỗng chốc đưa lên chạm vào mặt của nàng mà vuốt ve, nguyên thần dùng sức mạnh thăm dò thần thức Hoàng Nhã Kỳ nhưng không ngờ sức mạnh của nàng căn bản không đủ lớn để thăm dò thần thức người này. Vì thế mà dẫn đến phản phệ, ói ra một ngụm máu tươi. Nhìn nguyên thần bản thân đang vuốt ve khuôn mặt mình lại bất ngờ ói máu, Hoàng Nhã Kỳ sắc mặt trắng bệt nhanh tay đỡ lấy người kia, quan tâm hỏi han:" ngươi không sao chứ, sao đột nhiên lại thổ quyết" đôi mày Hoàng Nhã Kỳ bây giờ nhíu chặt, nụ cười trên môi cũng không còn nữa, nàng đang rất lo lắng cho người kia.
Nhận được sự quan tâm từ bản thể, nguyên thần không kìm chế được tâm tình, nước mắt đột nhiên rơi xuống, từng giọt rơi vào tay Hoàng Nhã Kỳ.
"Ngươi làm sao lại khóc, đau ở đâu sao?" Hoàng Nhã Kỳ lo lắng tột độ, nữ tử xinh đẹp trước mắt rơi nước mắt, nàng ta lại là nguyên thần của nàng làm sao nàng lại không đau xót chứ.
"Ngươi là đồ đáng ghét, cho dù bây giờ không có tu vi, linh lực cũng không có, thần thức của ngươi cũng không để ta dễ đang xâm nhập" dáng vẻ ủy khuất trách móc của nguyên thần hiện lên khiến Hoàng Nhã Kỳ giảm bớt được sự lo lắng, nàng nhanh chóng mở lời nói:" ta không hiểu ý của ngươi, ngươi lúc nãy là thâm nhập thần thức ta sao?"
"Ừm" nguyên thần dùng giọng mũi trả lời, thân thể ôm chầm lấy thân thể Hoàng Nhã Kỳ. Cả hai người ngã xuống giường, nguyên thần ôm chầm lấy thân thể Hoàng Nhã Kỳ không buông.
"Ta rất nhớ ngươi, tuy lúc trước chúng ta cãi nhau không ít, ngươi cũng thường xuyên ức hiếp ta, không cho ta ra ngoài dạo chơi,mỗi lần ta cố ý muốn thăm dò thần thức của ngươi ngươi cũng không nặng tay mà giảm nhẹ phòng bị để ta không bị thương nặng, ngươi vẫn luôn ôn nhu như vậy với ta..."
"Trước đây ta thật sự cũng như vậy ư?" Hoàng Nhã Kỳ không cảm thấy phản cảm với hành động ôm ấp đụng chạm của nguyên thần, ngược lại cảm giác thân thuộc một lần nữa ùa về. Khiến nàng cảm thấy cả người thoải mái. Hoàng Nhã Kỳ an tĩnh nhắm mắt lại, hơi thở cũng trở nên đều đặn hơn.
"Phải, ngươi đối với ai cũng lạnh nhạt. Nhưng luôn đối với Trần Tĩnh An và ta ôn nhu như thế." nguyên thần vui vẻ kể lại.
"Ta với Tĩnh An trước đây cũng như vậy?"
"Ừm, khi đó mỗi lần ngươi ôm ta như vậy, Trần Tĩnh An đều ghen tuông bừa bãi, nhưng nàng ta thật ra cũng không có ác ý với ta, chỉ là thuận miệng đe dọa ta, sau đó cũng mặc kệ cho ta bám dính lấy ngươi"
"Nguyên thần, ngươi tên là gì?"
"Ngươi luôn gọi ta là nguyên thần, cũng không đặt tên cho ta. Ngươi luôn nói ta với ngươi là một, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, chúng ta không khác nhau mà dính liến một thể. Nếu ngươi đặt tên cho ta thì chính là đang khiến ta tách khỏi mối ràng buộc này"
"Vậy sao?"
"Ừm"
"Ngươi có thể cho ta biết tên của ta trước đây không?" Hoàng Nhã Kỳ suy nghĩ chốc lát lại đặt ra câu hỏi.
"Không thể a, thân phận ngươi rất đặc biệt, ta nói tên ngươi liền sẽ biết" nguyên thần lắc đầu hàm ý biểu thị sự từ chối.
"Theo như ngươi nói thì ta rất lợi hại, thế tại sao ta và Tĩnh An vẫn luôn xa cách"
"Thật ra ngươi rất lợi hại, ngươi cũng biết đến sự tồn tại của ta, tuy nhiên ở hai kiếp trước ngươi chính là vẫn không tìm được câu trả lời cho câu hỏi bản thân ngươi thật sự là ai. Ngươi luôn nói với ra do thời cơ chứa đến, ta thật ra cũng cảm thấy như vậy. Nhưng không hiểu sao khi ngươi luân hồi ở kiếp này, ta lại có cảm giác mãnh liệt ngươi sẽ tự tìm được câu trả lời cho câu hỏi của ngươi"
"Ta rất thông minh sao?" Hoàng Nhã Kỳ nâng tay bắt lấy bàn tay đang đùa nghịch tóc nàng.
"Rất thông minh, cũng rất xinh đẹp" nguyên thân cau mày khi bàn tay bị người kia phát hiện.
"Ta thấy ngươi xinh đẹp hơn ta, mặc dù chúng ta có bề ngoài giống nhau"
" Là do ngươi chưa có linh lực trên người, à phải rồi ta quên mất mục đích chính, mau ngồi dậy, ta truyền linh lực cho người" nguyên thần nhanh chóng kéo tay Hoàng Nhã Kỳ ngồi dậy cùng nàng. Sau đó xoay người Hoàng Nhã Kỳ quay lưng lại với chính mình. Nguyên thần thu triển pháp lực, truyền linh lực vào người Hoàng Nhã Kỳ. Hoàng Nhã Kỳ vốn dĩ cảm thấy thân thể rất bình thường, nhưng khi nhận được nguồn linh lực từ người kia, cơ thể bổng nhiên dâng lên cảm giác thoải mái đến tột độ. Linh khí nồng đậm từ người của nguyên thần thoát ra, truyền hết thẩu vào cơ thể Hoàng Nhã Kỳ, toàn thân Hoàng Nhã Kỳ cảm nhận được lỗ chân lông đều thư giãn mở ra. Cuồn cuộn linh lực mạnh mẽ không ngừng tràn vào khắp người hội tụ tại đan điền sau đó liên tục xung kích đến toàn bộ kinh mặc trong người nàng.
"Cảm thấy thế nào?" nguyên thần dừng tay, thu lại linh lực sau đó nhẹ nhàng hỏi thăm Hoàng Nhã Kỳ.
"Rất tốt, ta cảm thấy cơ thể như được thay da đổi thịt, tràn trề sức sống" Hoàng Nhã Kỳ vui vẻ nêu lên cảm nhận.
"Ngươi dễ dàng hấp thụ linh khí như vậy là do ngươi từ lâu đã thấu hiểu hết thảy môn pháp tắc của mọi loại tu luyện, tuy hiện giờ ngươi không có kí ức nhưng cũng không ngăn cản năng lực thông tuệ bên trong ngươi...Nhã Kỳ, có phải từ nhỏ khi vừa mới sinh ra ngươi có mang một sợi dây trên cổ?" nguyên thần đang nói thì có vẻ như đã nhớ ra điều gì nên nhanh chóng hỏi nàng.
"Phải, ta có nghe mấy người hàng xóm kể lại, quả thật lúc nhỏ ta luôn mang trên người sợi dây đó, cho dù đung bất kì cách thức gì cũng không thể lấy nó ra được. Lúc nhỏ ta vẫn là ăn đòn rất nhiều,thậm chí nhiều lúc cảm tưởng bản thân sẽ chết nhưng sau đó ta vẫn luôn cảm giác có cái gì đó luôn chữa trị cho ta. Mãi cho đến khi ta sống cũng với Tĩnh An sợi dây đó mới biến mất". Hoàng Nhã Kỳ cẩn thận nhớ lại từng chi tiết, sau đó kể ra cụ thể cho nguyên thần nghe.
"Là do sợi dây đó giúp ngươi chữa trị, khi đó ngươi còn là người phàm, nên nó chỉ xuất hiện khi ngươi bị thương, đến khi cảm nhận được ngươi an toàn nó sẽ tự động biến mất. Hiện giờ ngươi đã có linh lực, việc khiến nó trở lại cũng rất dễ dàng." nguyên thần nghe xong thì cặn kẽ giải thích cho Hoàng Nhã Kỳ hiểu. Nàng ta cũng đưa tay lên trước ngực Hoàng Nhã Kỳ, nhắm mắt lại, bổng chốc một nguồn ánh sáng chói lóa màu vàng hiện lên khiến Hoàng Nhã Kỳ vô cùng chói mắt. Sợi dây đó lại xuất hiện, viên đá trên sợi dây cũng không phải là mang trên mình màu đen như trong kí ức của Hoàng Nhã Kỳ nữa, hiện giờ nó hiện lên vô cùng xinh đẹp, rực rõ màu sắc, toàn thân ánh kim hiện lên vô cùng rực rỡ.
"Nhã Kỳ, đây là Nữ Oa Thạch, ngươi tuyệt đối không thể để bất kì ai biết đến sự tồn tại của nó kể cả Tĩnh An ngươi cũng không được cho nàng biết. Thời cơ chưa chín mùi nếu lỡ ai đó biết đến sự tồn tại của nó, với năng lực hiện giờ của ngươi e là khó bảo vệ được cho bản thân ngươi.Đợi đến khi ngươi phá bỏ được phong ấn của nội đan lấy lại được tất cả tu vi như lúc trước, ngươi sẽ hiểu rõ những điều ta nói. Còn nữa, chuyện ta và ngươi gặp nhau cũng không được cho Tĩnh An biết, bây giờ còn là thời điểm nhạy cảm, thiên cơ tuyệt đối không thể được tiết lộ. Hai ngày sau ngươi cùng nang đến núi Vong Ưu hấp thụ linh khí, trái đất trong hai ngày tới sẽ có nhiều chuyển biến, lúc đó khi ngươi hấp thụ linh lực đủ tốt ta sẽ giúp ngươi nâng cấp tu vi." nguyên thần cẩn thận nhắc nhở từng chuyện với Hoàng Nhã Kỳ, giọng nói cũng không còn ôn nhu dịu dàng nữa, lúc này đây Hoàng Nhã Kỳ nhận thấy được sự nghiêm túc mà nãy giờ nàng không nhìn ra, điều này khiến nàng ý thức đưỡc thân phận đặc biệt của bản thân, đồng thời cũng biết rõ những điều nguyên thần dặn dò nàng là vô cũng quan trọng.
"Được, ta hiểu rõ. Nhất định sẽ chú ý"
Hoàng Nhã Kỳ suy nghĩ trong chốc lát sau đó mới tiếp tục lên tiếng
"Sức mạnh của ngươi lớn như vậy, có phải trước đây ta cũng như ngươi?"
"Ta chỉ là nguyên thần của ngươi, sức mạnh của nguyên thần chỉ bằng một phần ba sữc mạnh chân chính của bản thể. Đây chỉ mới so về mặt sức mạnh và tu vi, thần thức của ngươi chính là vô cùng mạnh mẽ, nhớ lại lúc trước khi ngươi biết rõ ta cố ý xâm nhập thần thức của ngươi, ngươi liền từ bỏ tất cả phòng bị để ta vào xem thế nhưng ta căn bản là không thể thâm dò ngược lại khiến bản thân bị thương đến nghiêm trọng. Hiện giờ ngươi không có sức mạnh ta thâm dò ngươi cũng lập tức thổ huyết, vậy thì ngươi nghĩ thử xem ngươi là mạng như thế nào?" Nguyên thần ngoài miệng nhắc lại chuyện cũ nhưng thật ra giọng nói chính là bới móc lại chuyện cũ, không chỉ bới móc mà còn là muốn thể hiện sự ủy khuất cho Hoàng Nhã Kỳ nhìn thấy.
Hoàng Nhã Kỳ mỉm cười, đưa tay trấn an nguyên thần.:" nếu đã biết ta lợi hại như vậy ngươi còn cố tình thâm dò ta, không thể trách ra a"
"Ngươi quá đáng" nguyên thần mặt mày méo mó nhìn Hoàng Nhã Kỳ.
"Không chơi cùng ngươi nữa, trở về với Tĩnh An của ngươi, ta chơi cũng thần thú của ta" nguyên thần giận dỗi quay người, bước đến chỗ tứ đại thần thú. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve Bạch Hổ, tay còn lại lại vuốt ve Thanh Long.
Hoàng Nhã Kỳ mỉm cười tươi rói, bước chân cũng đi về phía của Chu Tước và Huyền Vũ mà vuốt ve.
"Bốn con thú này là gi"
"Bọn nó là tứ đại thần thú, lần lượt là Thanh Long, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ." nguyên thần cảm thấy đột nhiên muốn dở thố trêu chọc Hoàng Nhã Kỳ thế nên liền nhanh miệng bồi thêm: "đều là sủng vật thần thú của ngươi"
"Ồ, ta thì ra lại có sở thích nuôi sủng vật...ta có nên xem ngươi như một sủng vật không? Hửm?" Hoàng Nhã Kỳ nhận ra được ý trêu ghẹo của người kia, biết rõ nàng ấy là nguyên thần thân thuộc của bản thân thế nên liền không kiên cử mà trêu chọc
"Ngươi...ngươi...tại sao khi ngươi không có linh lực dễ thương biết bao nhiêu, khi có linh lực vào rồi lại trở về với dáng vẻ y như trước vậy?" nguyên thần bực bội lên tiếng trách móc.
"Có lẽ là do đây mới là bản chất thật sự của ta a" Hoàng Nhã Kỳ thu lại ý cười, trở nên nghiêm túc mà nói
"Ngươi....ây da không nói với ngươi, ta đi nghỉ ngơi, hao tổn nhiều linh lực như vậy ta phải nghỉ ngơi thật thoải mái" nguyên thần vươn vai, đi đến bên chiếc giường quen thuộc mà nằm xuống nghỉ ngơi.
"Khoan ngủ đã, ta muốn liên lạc với ngươi thì thế nào?"Hoàng Nhã Kỳ vốn dĩ định để nguyên thần nghỉ ngơi thế nhưng lại chợt nghĩ đến nàng không biết cách thức liên lạc cùng với nguyên thần của nàng a.
"Chỉ cần nhớ đến ta là được, ta sẽ đáp trả với ngươi bằng thần thức. Ngươi muốn gặp ta trực tiếp thì cứ nghĩ đến việc gặp ta là được, còn muốn rời khỏi thì cũng chỉ cần nghĩ bản thân ngươi sẽ rời khỏi." nguyên thần nhắm chặt mắt, mệt nhọc lên tiếng.
"Ta đi trước ngươi nghỉ ngơi thật tốt" Hoàng Nhã Kỳ tiến đến vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nguyên thần vài cái, sau đó mới nói lời từ biệt rồi biến mất.
Đợi đến khi Hoàng Nhã Kỳ thực sự rời khỏi, lúc này nguyên thần mới lặng lẽ mở mắt. Sự bướng bĩnh và nũng nịu trước mặt Hoàng Nhã Kỳ cũng biến mất, sự chững chạc và điềm tĩnh lại hiện lên.
"Huyền Nữ, dù cho là nguyên thần của ngươi, là người tồn tại song song cùng ngươi, ngươi vẫn chính là không cho ta biết ngươi rốt cuộc vì sao lại đau khổ như vậy. Ngươi luôn như thế, chịu đựng mọi chuyện một mình cũng không muốn ta gánh vác cùng ngươi một phần đau khổ. Khi xưa bị giam giữ trong Kết Giới cũng vậy, ngươi không muốn ta cùng ngươi khổ sở liền phong ấn ta lại, đến khi ngươi ở vị trí đứng đầu, gặp chuyện khổ sở cũng là không muốn gánh vác cùng ta. Luân hồi đến kiếp thứ ba, ngươi rốt cuộc còn phải chịu bao nhiêu cực khổ chứ?" nước mắt nguyên thần rơi xuống, thân ảnh cô đơn trong bộ bạch y bao trùm cả không gian rộng lớn. Ánh mắt của nguyên thần lúc này đây đã không còn thuần khiến và đẹp đẽ như ánh mắt Hoàng Nhã Kỳ nhìn thấy. Ánh mắt ấy, giờ đây chỉ còn lại sự tan thương.
__________________________________
Lời của tác giả
Lý Huyền Nữ phong ấn kí ức cùng tu vi và sức mạnh vào nội đan, ép buộc bản thân đi vào vòng xoáy luân hồi. Đầu thai trở thành Hoàng Nhã Kỳ ở kiếp thứ nhất, gặp gỡ và yêu say đắm Trần Tĩnh An ở thời điểm đó. Thế nhưng vì chưa biết được thân phận thật sự của bản thân là ai? Hoàng Nhã Kỳ cùng Trần Tĩnh An không thể chống lại được "Thiên Đạo". Hoàng Nhã Kỳ mặc dù không tìm được bí ẩn về thân phận bản thân, nhưng với tính giác ngộ hơn người từng bước tiến đến cảnh giới cao nhất. Nàng từ chối việc tiếp tục tu luyện để trực tiếp phi thăng thành tiên ở lại địa giới cùng Trần Tĩnh An. Nhưng cũng bởi hai chữ "Thiên Đạo" ngăn cách, Hoàng Nhã Kỳ độ kiếp thất bại. Tình duyên của hai người họ kết thúc đầy đau khổ ở kiếp thứ nhất.
Tiếp tục trở lại với vòng xoáy luân hồi do sức mạnh ẩn chứa bên trong của Hoàng Nhã Kỳ, Hoàng Nhã Kỳ tiếp tục kiếp sống thứ hai, duyên phận của hai người họ vẫn không dứt. Hoàng Nhã Kỳ cùng Trần Tĩnh An yêu nhau lại cũng bởi vì "Thiên Đạo" mà trở thành kẻ thù, chiến đầu vì trách nhiệm gia tộc, cuối cùng lại rơi vào cảnh cùng nhau đồng quy vu tận.
Ở kiếp thứ ba này, liệu Hoàng Nhã Kỳ có nhớ ra được thân phận thật sự của bản thân hay không? Theo lời nói của nguyên thần, một khi Hoàng Nhã Kỳ nhớ ra thân phận, dù cho là ai đi nữa cũng không có khả năng ngăn cản nàng cùng Trần Tĩnh An bên nhau, "Thiên Đạo" cũng là không thể. Vậy Hoàng Nhã Kỳ thật sự là ai? Huyền Nữ? Lý Huyền Nữ, ngoài một thân phận được tiếc lộ trong chap sau thì còn có thân phận nào khác nữa không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook