Bùi Ý im lặng mà hít một hơi thật sâu, cố gắng để không nhìn lung tung.

Hiện giờ Bạc Việt Minh đang ngã ngồi trên đất, trên người hắn còn vương những giọt nước, dáng người hắn đẹp quá đi mất.
Cảm nhận được có người tự tiện đi vào, sắc mặt hắn không còn miếng đau đớn nào, nhanh chóng mò lấy áo choàng tắm mặc vào, khi hắn mò mẫm cố gắng đứng dậy, đôi mắt màu xanh tràn ngập sự tức giận.

"Bùi Ý, tôi cho phép cậu vào chưa?"
Trong nhà này chưa có người hầu nào dám vào phòng hắn, cho dù là quản gia Khải cũng phải được sự cho phép của hắn mới được vào.
Vậy mà giờ có người lại không biết phép tắt mà xông vào, ngoại trừ Bùi Ý thì còn ai nữa?
"......"
Bùi Ý nhìn thấy Bạc Việt Minh hơi tức giận, cậu học theo cách nói chuyện của nguyên chủ, chậm rãi giải thích, "Tui, tui nghe thấy tiếng động, cửa không khoá."
"Cửa không khoá thì cậu có thể vào? Cậu quên tôi đã nói gì rồi à?"
Bạc Việt Minh hít một hơi, tức giận đến mức bất lực.

Hắn biết Bùi Ý vào đây không phải có ý đồ xấu, nhưng hắn chật vật như vậy còn bị người khác nhìn, vô tình lại kích thích bản tính kiêu ngạo và lòng tự tôn của hắn.

Từ sau vụ tai nạn xe làm mắt hắn không thấy đường, lúc nào Bạc Việt Minh cũng nghĩ làm thế nào để sinh hoạt như bình thường, nhưng đáng tiếc lại không thể, đến những việc nhỏ nhất hắn cũng không làm được.
Giống như ban nãy, vì không nhìn thấy vũng nước trên đất nên hắn mới dễ dàng bị ngã như vậy.
Ngày thường hắn luôn nghiêm túc, cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng đến khi trời tối hắn mới dám trút hết những uất ức trong lòng ra.
Hắn không khoá của phòng tắm để đề phòng khi hắn không thể làm được gì, còn có thể gọi người mà hắn tín nhiệm-Cao Khải đến giúp.
Vừa nãy vô tình ngã xuống đất, Bạc Việt Minh định nhịn đau cho qua, không muốn làm phiền Cao Khải, không ngờ được việc Bùi Ý tự nhiên đi vào.
"Đi ra." Bạc Việt Minh hơi lớn tiếng, lạnh giọng lặp lại, "Mau cút ra ngoài!"
"......"
Nếu là nguyên chủ thật thì sẽ sợ chạy tới mức không dám quay đầu lại, nhưng con người trong sáng như cậu thì không sợ.
Sau khi xem nguyên tác thì cậu biết bây giờ Bạc Việt Minh chắc hẳn rất giận đi, nhưng nhiều hơn tức giận là sự bất lực khi không làm được điều gì nên thân.
Hắn từng là thiên chi kiêu tử, nhưng rất nhanh lại biến thành tên mù, dù sau này mắt sẽ khỏi nhưng bây giờ là đoạn thời gian mà hắn gom góp sự thống khổ để sau này hắc hoá.
Bùi Ý nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Bạc Việt Minh, không do dự mà nói, "Không đi, anh, anh bị thương rồi, tui giúp."

Dù sao cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, nếu cậu quan tâm giúp đỡ hắn, không chừng ngoài làm chậm tốc độ vai ác hắc hoá, còn giúp cậu sống dễ hơn trong căn nhà này.
Bùi Ý chậm rì rì lặp lại, lời ít ý nhiều, "Tui giúp anh."
Bạc Việt Minh không ngờ Bùi Ý ngốc nghếch có thể nói ra lời này, hắn mất một nhịp mới thấy vết thương của mình.

Khuỷu tay phải của hắn bị trầy xước, chắc do ban nãy chống tay xuống nên mới vậy.

"Tôi tự làm được, cậu mau đi ra ngoài."
"Không, anh không làm được."
"......"
Bạc Việt Minh không ngờ Bùi Ý dám trả lời hắn như vậy, bỗng dưng không biết nói gì.

Bùi Ý nhìn miệng vết thương của Bạc Việt Minh, nói rõ ràng, "Máu chảy rất nhiều, bác Khải không ở đây nên tui giúp anh."
"......"
Vết thương càng ngày càng đau, cần phải cầm máu thoa thuốc, Bạc Việt Minh không muốn làm phiền bác Khải chạy qua đây, nhưng bản thân bây giờ rất bất lực.

Hắn trầm mặc, hơi do dự một lát rồi nói, "Bùi Ý."
Bùi Ý thấp giọng ừ một tiếng.

"Ở ngoài phòng khách, bàn trắng, ngăn thứ hai có hòm thuốc..." Bạc Việt Minh cố gắng diễn đạt rõ ràng, giọng nói dịu dàng, "Phiền cậu lấy dùm tôi hộp thuốc, được không?"
Ban nãy hắn còn hung dữ với cậu, vậy mà nhờ người khác thì thái độ rất tốt.

Bùi Ý cong môi, "Được."
Cậu ra ngoài phòng khách, tìm hộp thuốc theo miêu tả của Bạc Việt Minh, bên trong đều là thuốc trị bầm tím.

Mắt không thấy đường rất dễ té ngã.


Bùi Ý nghĩ vậy liền nhìn Bạc Việt Minh, trên người hắn có nhiều vết máu bầm.

Bạc Việt Minh ở trong phòng đang chỉnh lại áo choàng tắm rồi đi ra ngoài, hắn quen thuộc căn phòng nên đi vài bước là đến giường, "Bùi Ý, tìm thấy chưa?"
Bùi Ý đến gần đưa hộp thuốc cho hắn.
"Cảm ơn."
Bạc Việt Minh ngồi ngay mép giường, mở hộp thuốc sờ soạng tìm kiếm, ngón tay hắn bỗng đụng trúng thứ gì ấm ấm.

Bùi Ý đưa bông gòn cho hắn, "Cầm."
"......"
Bạc Việt Minh chớp chớp mắt, "Còn một cái bình nhỏ màu trắng, là bột thuốc cầm máu."
Bùi Ý nhìn qua liền thấy bột thuốc, cậu sợ mình thông minh quá sẽ bị phát hiện, nên giả vờ chọn sai hai ba lần, sau đó mới đưa đúng.
Bạc Việt Minh mở thuốc ra ngửi thử, hắn lấy bông gòn lau máu, nhưng vì không thấy đường nên lau một hồi vẫn còn.
Bùi Ý có bệnh ám ảnh cưỡng chế, không chịu nổi mà lấy bông gòn khác lau máu cho hắn.

Bạc Việt Minh dừng lại nhìn cậu, cậu giả vờ như không có gì, "Tui làm cho."
Bạc Việt Minh dừng tay, cầm bình thuốc đưa cho cậu, "Thấy chỗ vết thương không? Giúp tôi thoa lên chỗ đó đi."
Bùi Ý cầm lấy, rắc nhẹ lên miệng vết thương, mặt đối phương vì đau mà hơi nhăn lại, cậu lại rắc thêm thuốc sát trùng lên, nhìn thôi cũng biết đau đến cỡ nào rồi.
Bùi Ý thấy Bạc Việt Minh nhịn đau, một tay vừa rắc thuốc, một tay vỗ nhẹ quanh miệng vết thương.

Ngón tay ấm áp chạm vào làn da, cảm giác đau nhức được phân tán, kỹ thuật không thể chê vào đâu được.
"......"
Bạc Việt Minh cảm giác được động tác của cậu, đôi mắt màu lam hiện lên vẻ nghi ngờ, "Làm sao cậu học được cái này?"
Rốt cuộc lời đồn tiểu thiếu gia sinh hoạt bình thường còn không biết làm, coi như là nói quá, nhưng cũng đâu thể nào biết nhiều như vậy?
"Chú đánh tui, đau lắm á." Bùi Ý biết thế nào Bạc Việt Minh cũng nghi ngờ, lắp bắp mà bán thảm với hắn, "Mẹ nói làm như vậy sẽ không đau nữa."

Lợi dụng lý do này làm hắn không nghi ngờ nữa, cũng như cho hắn biết bộ mặt của Bùi gia, một công đôi việc.
Ngữ điệu của cậu vừa mềm mại vừa sợ hãi, có chút đánh thương.

Bạc Việt Minh ngơ ngác, bàn tay nắm chặt dần thả lỏng, không hỏi thêm gì nữa.

Bùi Ý thấy hắn phản ứng như ý cậu muốn, sự sợ hãi biến mất, cậu tiếp tục thoa thuốc.

Hai người không nói gì nữa, trong phòng còn lại tiếng nước rỉ từ nhà tắm vọng ra.

Bạc Việt Minh không nhìn được, cũng không đoán được tâm lý của Bùi Ý, trong đầu nhớ lại những việc bác Khải đã kể.

So với Bùi Ý ngốc ngốc mê sảng được Bùi gia đồn hoàn toàn khác, cảm thấy cậu giống một người bị tự kỉ hơn.

Người như vậy thật ra không ngốc, có suy nghĩ riêng cũng như có thể tự bảo vệ bản thân, chỉ cần không kích thích họ, nói chuyện nhẹ nhàng giúp họ mở lòng, có lẽ sau này sẽ tốt hơn thôi.

Khuỷu tay vẫn được vỗ nhẹ.

Bạc Việt Minh nhìn Bùi Ý đang thoa thuốc cho hắn, trước mặt chỉ là màu đen vô tận, khi một giác quan không hoạt động thì các giác quan còn lại sẽ phóng đại cảm giác.

Ngón tay Bùi Ý có chút ấm áp vì không có vết chai nào, từng xúc cảm mềm mại đang nhẹ vỗ về quanh vết thương, có lẽ do tác dụng của thuốc, phần bị chạm vào có hơi tê tê và có chút nóng.

Sau đó, Bùi Ý nắm lấy cổ tay hắn, nhiệt độ lòng bàn tay của cậu còn nóng hơn ngón tay rất nhiều.
"......"
Bạc Việt Minh bỗng dưng nhớ lại lúc nhỏ từng nuôi một chú mèo con, mỗi lần mèo con dùng đệm thịt đáng yêu chạm vào hắn, cảm giác không đau nhưng hơi ngứa.
Sau này mẹ vứt bỏ hắn mà trốn đi mất, họ hàng đưa hắn về Hoa Quốc ở cùng với Bạc gia, mèo con và hắn bị tách ra.

Đảo mắt đã 20 năm, mèo con trong trí nhớ của hắn không còn, người mẹ kia của hắn có lẽ sẽ không xuất hiện nữa.

Một lát sau, bên cạnh có tiếng sột soạt dọn dẹp đồ.


Bạc Việt Minh thu hồi suy nghĩ vớ vẩn, ánh mắt hơi mất tập trung, "Xong rồi?"
Lực đạo trên cổ tay biến mất, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng làm cảm giác nóng bức không còn, thay vào đó là sự mát mẻ.

Bùi Ý-người bị ám ảnh cưỡng chế đang ngồi sắp xếp lại hộp thuốc, không quan tâm đến hắn.
Dù sao nguyên chủ thường hay làm người câm, lúc cần thiết lại không nói cái gì, như vậy càng giống tên ngốc hơn.

Bạc Việt Minh thấy cậu im lặng có chút không thoải mái, nhưng vẫn không khách khí nói, "Cảm ơn."
Lạch cạch.
Bùi Ý đóng hộp thuốc lại.
Cậu nhìn Bạc Việt Minh đang ngồi ngay ngắn trước mặt, đột nhiên nhớ ra, ánh mắt hiện lên tia thích thú, "Anh, đừng đuổi tui nha, lần sau không làm vậy nữa." Giọng nói vừa uỷ khuất vừa cảnh giác, thật hoàn hảo.

Không cho phép cậu vào phòng tôi, nếu để tôi biết được thì lập tức đuổi cậu ra khỏi nhà
Bạc Việt Minh nhớ lại lời cảnh cáo mà hắn nói với Bùi Ý, hiếm khi thấy khó xử.
Bùi Ý trong tưởng tượng của hắn khác hoàn toàn, hắn cảm thấy hôn sự này có vẻ không u ám lắm.

Dù sao đều do trưởng bối trong nhà sắp đặt, cậu và hắn đều không có quyền lựa chọn.
"Chuyện hôm nay không tính, tôi không đuổi cậu." Bạc Việt Minh thả lỏng cơ mặt, nói thêm, "Sau này ngoại trừ việc cậu muốn bỏ đi, không ai có quyền đuổi cậu ngoài tôi."
Bùi Ý nhướng mày, mỉm mười nói, "Ừm."
Lúc chiều trong vườn còn lạnh lùng ra lệnh cậu, bây giờ thân hơn một chút, không phải sau này sẽ bị vả mặt sao?
Bạc Việt Minh che giấu sự xấu hổ, "Được rồi, cậu về phòng đi, sau này có thể gọi bác Khải đến giúp."
Giờ cũng muộn rồi, Bùi Ý không nghĩ nhiều mà đứng lên quay về phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, cậu nháy mắt xé bỏ lớp nguỵ trang ngoan ngoãn kia, khoé miệng giương lên một chút.

Bạc Việt Minh sau này hắc hoá điên cuồng trả thù, nhưng cảm xúc bây giờ vẫn ổn.

Dù sao cũng kết hôn rồi, cậu phải tìm con đường dễ đi hơn thôi.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương