Giả Nghèo
C30: Chương 30

Edit: Y Dung

Về nhà giày vò lâu như vậy, chờ Đồng Hoài nằm xuống ngủ đã gần bốn giờ sáng.

Mí mắt cậu nặng nề dính vào nhau, làm gì cũng không chịu mở ra, chỉ lẩm bẩm một câu giường không đủ mềm.

Một giây trước còn đang nói chuyện, một giây sau liền ngủ mất.

Tiết Đình lắc đầu, nghiêng thân đem Đồng Hoài di chuyển đến bên giường.

Đứa nhóc khi ngủ phi thường nghe lời, tùy ý xoay chuyển, mềm nhũn như không có xương cốt, động tác mạnh một chút lông mày với mũi liền nhăn lại, so với lúc tỉnh còn yếu ớt hơn.

Tiết Đình xếp chăn mền và cho cậu, ngồi bên giường buông mí mắt nhìn cậu một lát.

Nhóc đầu xoăn làm tu hú chiếm tổ chim khách ngã chổng vó, tướng ngủ một lời khó nói hết, cũng giống như gương mặt của cậu, thiên nhiên vô hại, không chút nào phòng bị.

Trong đầu Tiết Đình bỗng nhiên hiện lên hình ảnh cái eo nhỏ nhắn, còn có cái xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện và phần eo phía trong lưng quần rộng rãi.

Đồng Hoài là một nhóc con xinh đẹp.

Chỗ đó cũng rất đẹp.

Nhưng cậu ta là con trai, đường cong so với con gái còn bén hơn, hầu kết đang phát triển, lồng ngực bằng phẳng.

…… vậy sao cậu còn để trong lòng?

Đối phương là nam sinh.

Tiết Đình nhắm mắt, xoa mi tâm chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy mình không bình thường.

Cậu đứng dậy tắt đèn nhưng không lên giường đi ngủ, nhẹ chân nhẹ tay ngồi vào trước bàn sách, mở đèn bàn, điều chỉnh độ sáng thấp xuống.

Bóng đêm cực nồng cực sâu, ngoại ô yên tĩnh như bị rút sạch hết thảy tiếng vang, yên lặng như tờ.

Bất luận một chút thanh âm nào xuất hiện trong đêm đều sẽ vang vọng như kinh lôi cuồn cuộn.

Tiết Đình chậm rãi lấy sách bài tập ra, sợ khi viết có tiếng động quá lớn nên chỉ im lặng xem, trong đầu vẽ ra cách giải, lúc bất đắc dĩ mới cầm bút bi, ghi qua loa lên giấy nháp vài chữ.

Ngòi bút gạch một cái là xong, không nghe thấy tiếng.

Ngoài cửa sổ dần dần lộ ra nắng sớm mờ mờ.

Mi tâm của Đồng Hoài giãn ra, hô hấp thanh cạn, ngủ mê tới vô tri vô giác.

Lúc cậu gặp chuyện xui xẻo, kiểu gì cũng sẽ mơ lại chuyện đó một lần, làm mình bị suy nhược tinh thần.

Tỉ như bị Trần Ngô nói xấu, mơ thấy cha ruột không cần cậu nữa, lần bị tiểu lưu manh ăn cướp, mơ thấy mình bị đâm, còn nằm trên giường đinh sắt.

Đêm nay phá lệ ngủ ngon.

Giống như có thần bảo hộ, đuổi ác mộng đi mất.

Lúc tỉnh lại đã qua mười một giờ.

Đồng Hoài mờ mịt mở mắt ra, nhất thời quên mình ở đâu, quen thói muốn nằm ở trong chăn, đùi phải khẽ động, bắp chân rồi mắt cá chân liền truyền đến đau nhức kịch liệt.


Bị đau bất ngờ, cậu ngơ ngác cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm bắp chân bị bao bọc chặt chẽ, chuyện tối hôm qua mới chậm rãi hiện ra, đầu lông rối bời, âm thanh trầm thấp dựa vào.

Trong phòng không có ai, bên gối đặt một bộ đồ áo thun và quần dài sạch sẽ mới tinh, nhỏ hơn bộ áo ngủ cậu đang mặc.

Đồng Hoài cẩn thận ngồi dậy, chậm rãi thay đổi quần áo của Tiết Đình, phát hiện rất vừa vặn.

Cổ chân với bắp chân động một cái là đau, điện thoại lại không có pin, Đồng Hoài trông mong ngồi bên giường, trong lòng gọi tên Tiết Đình.

Giống như nghe được tiếng của cậu, một giây sau cửa phòng cùm cụp đẩy ra, Tiết Đình cầm theo đôi dép lê đi đến.

Đồng Hoài đang vội vã muốn đi vệ sinh, tranh thủ giang hai cánh tay, suy yếu gọi: “Tiết ca, tôi đi không được.”

Tiết Đình: ……

Tiết Đình buông dép lê xuống, cũng giống tối hôm qua bế Đồng Hoài lên.

Đồng Hoài toàn thân không thích ứng, cảm giác không có chút khí khái nam tử nào, nhưng thân không dám phản kháng, ủy khuất thương lượng: “Có thể đừng ôm kiểu như vậy không?”

“Có thể,” Tiết Đình ngữ khí lành lạnh, “cõng trên lưng hoặc là tự đi, chọn một.”

Đồng Hoài: “Cảm ơn, cậu ôm tôi tràn đầy khí khái.”

Nói xong còn đưa tay ôm cổ Tiết Đình, sợ cậu ta không kiên nhẫn ném mình xuống.

Ý cười trong đáy mắt Tiết Đình lóe lên liền biến mất, ôm Đồng Hoài vào phòng tắm.

Sau đó cậu ta nhàn nhàn khoanh tay, tựa cạnh cửa, nhìn Đồng Hoài khó khăn vịn tường chầm chập chuyển đến bồn cầu, nhếch môi trừng tới một đôi mắt ngập nước, bên tai đỏ bừng.

Cậu rốt cục nhịn không được, nghiêng đầu cười ra tiếng, miễn cưỡng dương tay, không khi dễ người ta, đóng cửa rời đi.

Chờ Đồng Hoài rửa mặt xong, Tiết Đình kiên nhẫn chờ bên ngoài ôm cậu đi xuống lầu.

Ông cụ Tiết chân còn bệnh cũ, người già xương cốt yếu ớt, khôi phục rất chậm, đến bây giờ đi đứng vẫn không lưu loát, cầm bình nước ấm, run rẩy từ ngoài phòng đi tới, thấy Đồng Hoài bị Tiết Đình ôm xuống, vội vàng thả đồ trong tay xuống, đi tới trước.

Trong nhất thời, hai thương binh đều thấy trong mắt đối phương hiện lên sự đồng cảm cùng trìu mến, cùng chung chí hướng.

Ông cụ Tiết ngồi vào ghế sa lon, vỗ vỗ bên người, ra hiệu Tiết Đình thả người xuống.

Tiết Đình buông Đồng Hoài xuống, nửa híp mắt nhìn chằm chằm họ: “Nội đừng có lôi cậu ta chạy loạn.”

Đồng Hoài và ông cụ Tiết cùng nhau khịt mũi một cái.

Ông cụ Tiết đã nghe Tiết Đình kể lại chuyện tối hôm qua, đeo kính lão, lo lắng đánh giá Đồng Hoài: “Tiểu Đồng a, còn chỗ nào không thoải mái không? Có đau không?”

Đồng Hoài khi còn bé yếu ớt, một chút vết thương nhỏ sẽ không chịu yên tĩnh, vắt hết óc gây chú ý cho Đồng Kính Viễn, tốt nhất là để ông lập tức bỏ công việc chạy tới với cậu.

Đến khi mười lăm mười sáu tuổi, cậu ngược lại không thích làm cho Đồng Kính Viễn vì cậu mà chậm trễ công việc, huyên thuyên nghĩ ra các lý do linh tinh và phàn nàn để giấu đi những va chạm tổn thương và bệnh tật.

Chỉ cần không xảy ra vấn đề lớn thì không cần nói cho Đồng Kính Viễn biết.

Vẫn nghĩ rằng con trai giống như lúc còn nhỏ, Đồng Kính Viễn cảm thấy con trai nếu có bệnh khẳng định sẽ nói, không nói chính là không sao, bởi vậy phi thường yên tâm.

Cho nên khi nghe được ông cụ Tiết hỏi, Đồng Hoài theo thói quen không muốn để trưởng bối lo lắng, cười híp mắt: “Chỉ có bắp chân bị thương, không đau, không đau chút nào, ông đừng lo lắng.”

“Nói xạo, làm gì có chuyện bị thương mà không đau.”


Ông cụ Tiết không thèm nể mặt, bàn tay khô gầy nhẹ nhàng kéo tay Đồng Hoài qua, nhìn trên tay cậu cũng bị trầy da, thở dài: “Trước mặt ông nội không cần cố gượng, đứa bé này.”

Đồng Hoài chậm chạp trừng mắt nhìn, cảm thấy hốc mắt hơi nóng nóng.

Ông cụ Tiết tràn ngập từ ái, đáng tiếc lại có một đứa cháu trai băng lãnh không chiếm được đất dụng võ, nhìn thấy đứa trẻ trước mặt ngoan ngoãn, càng gặp càng thích, càng nhìn càng đau lòng, suy nghĩ lại hành động của cháu trai, đột nhiên mở miệng: “Tiểu Đồng, trong nhà cháu cũng không có ai, chân bị thương không tự lo được, hay la…… tạm thời chuyển qua bên này?”

“A?” Đồng Hoài ngây người.

Cậu vẫn còn đang nghĩ sẽ đến nhà Du Vấn, nhưng sau khi đến nhà Du Vấn thì làm sao giao phó với Tiết Đình.

Ông cụ đã mở miệng, kiên định: “Tới đây cũng tiện, có thể chăm sóc lẫn nhau, a? Đình Đình không thích nói chuyện, trong nhà không có người cỡ tuổi nó, có thêm cháu cũng thêm được chút âm thanh.”

Kinh ngạc qua đi, phản ứng đầu tiên của Đồng Hoài là từ chối, nhưng thấy ông lão thành khẩn, cũng không biết từ chối như thế nào.

Mà Tiết Đình sẽ đồng ý sao?

Trong lòng cậu đang tìm câu từ để từ chối khéo, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng nói thanh đạm: “Thêm cậu cũng không gọi là nhiều.”

Đồng Hoài giương mắt, đụng phải ánh mắt của Tiết Đình.

Tiết Đình đứng cạnh cửa phòng bếp thần sắc như thường, ánh mắt nước sâu không gợn sóng, nhìn không ra cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu, giống như nếu đợi không được câu trả lời sẽ không thu hồi ánh mắt.

Mặc dù cậu ta không nói thêm gì, nhưng Đồng Hoài cảm thấy Tiết Đình hi vọng cậu ở lại.

Lời vừa tới miệng chuyển ngoặt một cái, môi của cậu giật giật: “Vậy…… Làm phiền rồi.”

Ông cụ nhếch miệng cười một tiếng, Tiết Đình bình thản dạ, về phòng bếp tiếp tục làm việc.

Lời nói ra khỏi miệng như tát nước ra ngoài, Đồng Hoài há to miệng, quả thực hoài nghi Tiết Đình là yêu quái mị hoặc lòng người.

Nếu không tại sao hai người vừa chạm mắt, cậu liền không chút nghĩ ngợi đồng ý.

Không đợi quá lâu, hai người ăn chùa chờ đến cơm trưa. Tiết Đình đem đồ ăn lên bàn, xoa xoa tay, cởi tạp dề, nhấc túi đồ ăn cho mèo trong góc tường: “Hai người cứ ăn trước.”

Đồng Hoài nhớ tới ba con mèo con đang nuôi ở chỗ cậu ta, tranh thủ thời gian nhấc tay: “Tôi cũng muốn đi.”

Tiết Đình a một tiếng, nghiêng mắt nhìn cậu, nửa ôm cậu đi từ từ đến gian phòng nhỏ trống bên cạnh.

Đồ vật trong phòng đều dọn sạch sẽ, bên tường dựng một cái ổ mèo thủ công, đẹp hơn so với trên thị trường bán, bên trong phủ một lớp thảm mềm.

Ba con mèo con ghé vào bên cửa sổ, đảo cái bụng phơi nắng, nghe được động tĩnh meo meo chạy tới.

Đồng Hoài cứng đờ ôm đùi phải, nắm lấy Tiết Đình như quải trượng, cũng mặc kệ mấy con mèo nhỏ có nghe hay không, nhìn bọn chúng nói: “Tìm được Tiểu hoa rồi, chờ nó khỏe lại sẽ dẫn nó trở về đoàn tụ cùng mấy đứa, đừng lo lắng a.”

Nói xong lại nhỏ tiếng bổ sung: “Đến lúc đó bắt mấy đứa đi triệt sản.”

…… Tiết Đình nhìn cậu, “cậu không cần nói cho bọn chúng cái này.”

“Bọn chúng cũng có quyền cảm kích mà.”

Nói xong, Đồng Hoài thừa dịp Tiết Đình xoay người ngược lại cho mèo ăn, cũng đi theo cúi người lần lượt sờ sờ lông mấy con mèo con ấm hồ hồ.

Những con mèo nhỏ tiến đến bát đồ ăn cho mèo, từ từ ăn.


Tiết Đình liếc mắt nhìn Đồng Hoài xoa cái này, bóp cái kia, một mặt quên cả trời đất, ác liệt nhướng nhướng mày ngồi dậy.

Đồng Hoài không kịp chuẩn bị, a một tiếng, suýt chút ngã sấp xuống, phản xạ có điều kiện ôm chặt Tiết Đình, giận tái đi: “Cậukhông thể thông báo trước một tiếng sao?”

Tiết Đình ngoắc ngoắc khóe môi, thuận thế nắm eo của cậu, không để ý cậu hỏi, đổi chủ đề: “Ông nội đang sốt ruột chờ, đi.”

Đồng Hoài chân còn đau, không có khẩu vị, bất quá ăn cơm ở nhà người ta, cậu không muốn bỏ thừa quá nhiều, nửa bát cơm nhai kỹ nuốt chậm, đến khi ông cụ đi ngủ trưa mới ăn xong, nhìn Tiết Đình cầm chén đĩa đi, cậu nhớ tới một việc, lắc một cái: “Tiết ca, sữa của tôi đâu?”

Tiết Đình nhớ tối qua cậu đang nửa chết nửa sống còn lo cho bình sữa bò, không nói gì, lấy sữa bò trong tủ lạnh ra, đưa cho cậu một hộp: “Cậu thích uống sữa bò lắm hả?”

“Có thể cao lên,” Đồng Hoài nghiêm túc, chỉ lên đỉnh đầu, “cậu nhìn tôi xem có phải là cao hơn lúc nghỉ hè không? Hôm trước tôi có đo, một mét bảy tám!”

“Bốn xuống năm lên, chính là một mét tám!”

Người chân chính một mét tám trầm mặc xuống, nhìn chằm chằm sợi tóc quăn trên đỉnh đầu của tên gian lận, qua loa nga một tiếng: “Cao.”

Đồng Hoài hồ nghi: “Sao tôi cảm giác ngữ khí của cậu không chân thành cho lắm?”

Tiết Đình suy nghĩ, quyết định thuận theo bản tâm, vui sướng ấn cọng tóc xoăn đó xuống: “Hiện tại cậu 1m76.”

Đồng Hoài: ……

Đù.

Đáng ghét như Đồng Kính Viễn.

Trước khi quyết định khôi phục tự do hành động sẽ tạm thời ở nhờ nhà Tiết Đình, phải đem một vài đồ thiết yếu tới.

Mà thời tiết đang chuyển lạnh.

Cuối tuần không làm gì Đồng Hoài cũng thấy lạnh.

Trước đó Tiết Đình có gọi cho Hứa Tinh Châu, kể sơ sự tình, xin đêm nay tự học buổi tối.

Lập tức lấy xe đạp ra, ôm Đồng Hoài ngồi lên phía sau.

Đồng Hoài chân đau, cuộn tròn dựa vào Tiết Đình, lần này không bị đẩy ra.

Cậu yên tâm thoải mái, trước khi ăn cơm đã sạc pin điện thoại, sau khi mở máy trực tiếp vào Wechat.

Tốc độ đường truyền không tốt lắm, qua mấy giây mới load được tin tức, là tin nhắn buổi sáng từ Thư ký Lâm.

– Thư ký Lâm: Tốt.

– Thư ký Lâm: Tiểu Hoài, người này có tiền án đánh nhau ẩu đả chém người cướp bóc cái gì cũng đều làm qua, cậu không bị thương chứ???

– Thư ký Lâm: Thức dậy phải kể tôi nghe tình huống thật!

Đồng Hoài suy nghĩ, đầu ngón tay chọt chọt màn hình.

– Không cong rất thẳng: chú Lâm, chú thấy cháu giống như sẽ bị thương sao, bạn học cháu hiện còn chưa đứng không nổi, cháu muốn trút giận cho cậu ấy.

– Thư ký Lâm: Thật sự không bị thương? Là bạn học lần trước sao?

– Không cong rất thẳng: Đúng vậy, cậu ta đánh nhau thật lợi hại, nhưng một mình không chịu nổi, may mắn cảnh sát kịp thời tới.

Người không ở đây, Đồng Hoài vẽ chuyện như điêu khắc tượng, Thư ký Lâm và Đồng Kính Viễn cùng phạm vào một sai lầm, tưởng Đồng Hoài vẫn là đứa nhóc kia, mỗi khi cảm vặt đều khóc chít chít gọi b aba nhanh về nhà, yên lòng, không tiếp tục hỏi nữa.

Chỉ cần ông ta hỏi thêm một bước, lời nói dối của Đồng Hoài sẽ bị vạch trần.

Đồng Hoài khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, đối phương im lặng một lát, nhảy ra câu nói: Được, việc này dễ làm, bạn học kia của cậu nửa đời sau cũng sẽ không gặp lại tên đó. Nói đi, cậu ta tên gì?

Đồng Hoài biết gốc rạ không sai biệt lắm, gõ chữ: Tiết Đình.


Tiết Đình a.

Thư ký Lâm nghĩ thầm, vậy thì không cần chúng ta xuất thủ a.

Ông triệt để thả lỏng trong lòng, trả về cái OK.

Thuận lợi giải quyết Thư ký Lâm, Đồng Hoài nhẹ nhàng thở ra.

Giờ khắc này cậu lại thấy rất may mắn, may mắn việc làm ăn của Đồng Kính Viễn mở rộng đến nước ngoài, luôn đi công tác, không có ở bên này nhìn cậu, nếu không tuyệt đối sẽ bị lộ.

Chờ Đồng Kính Viễn lần sau trở về, đoán chừng Lâm Lam đã có tuyết lớn.

Đưa di động bỏ vào trong túi, Đồng Hoài hướng phía trước, ôm eo Tiết Đình, cái cằm chống trên lưng cậu ta: “Tiết ca, chúng ta đi xem Tiểu Hoa trước đi?”

Thanh âm của cậu mơ hồ không rõ, nghe mềm nhũn, cằm dưới nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Tiết Đình, cách tầng vải hơi mỏng, mỗi một chữ xúc cảm đều vô cùng rõ ràng.

Phía sau lưng bị ngứa, Tiết Đình một tay tay nắm xe đạp, xoay tay lại không nhẹ không nặng đẩy cậu: “Không được làm nũng.”

Đồng Hoài né tránh tay của cậu, bĩu môi: “Cậu hung dữ như thế, người yêu cậu biết không?”

Tiết Đình không trả lời, bởi vì cậu không có người yêu.

Đến chỗ bác sỹ thú y, Đồng Hoài cong vẹo được Tiết Đình đỡ xuống, vỗ vỗ cái yên, lời nói thấm thía: “Đình Đình, cậu phải nỗ lực, nếu không đổi xe đạp, về sau người yêu cậu phải ngồi khóc bên trong BMW đấy.”

Tiết Đình nghe được hai chữ trước liền không thèm để ý cậu, khóa kỹ xe đạp, mang cậu đi vào trong.

Tiểu Hoa không hổ là bá chủ khu mèo hoang, sức sống mạnh mẽ lạ thường, tối hôm qua lúc đưa tới còn yếu ớt, làm xong tiểu phẫu rồi uống thuốc, được tỉ mỉ chăm sóc một đêm, hôm nay liền khôi phục sức sống, gặp ai cũng đưa cái mặt không dễ trêu chọc ra.

Mắt trái của nó kém chút bị mù, cũng may Đồng Hoài tới kịp thời.

Hiện tại cặp mắt xinh đẹp phỉ thúy đã có thể nửa mở, hoàn hảo không chút tổn hại phản chiếu hai bóng người đến thăm nó.

Mèo tam thể từ trước đến nay gặp ai cũng xù lông đã buông xuống phòng bị, suy yếu trừng mắt nhìn, tinh tế kêu một tiếng.

Đồng Hoài nhìn thái độ khác thường của con mèo nhỏ, ngo ngoe muốn động: “Tiết Đình, cậu nói xem hiện tại nếu tôi sờ nó, nó còn có sức cào tôi không?”

“Bị bệnh à.” Tiết Đình khuyên cậu: “Đừng tìm đường chết.”

“Không,” Đồng Hoài nghiêm chỉnh, “Tôi thích dáng vẻ không phản kháng của nó khi tôi sờ nó.”

Tiết Đình: ……

Vậy tôi cũng thật thích dáng vẻ cậu không phản kháng được khi tôi sờ cậu.

Đồng Hoài quen biết Tiểu Hoa mấy tháng, rốt cục đánh bạo, vươn tay qua

Ngoài dự liệu, Tiểu Hoa mặt tràn đầy ‘ngươi nếu dám đụng ta ngươi liền chết chắc’ lại không hề phản kháng.

Nó tựa hồ biết thiếu niên trước mặt vì cứu nó mà bị thương, thuận theo cúi thấp đầu, dùng cái đầu xù lông nhẹ nhàng ủi ủi tay Đồng Hoài.

Đồng Hoài thoáng sững sờ, sau một khắc, ý cười từ đáy mắt bắn ra, lan tràn đến khóe miệng, ngạc nhiên quay đầu gọi: “Tiết Đình, cậu nhìn này!”

Ánh mắt Tiết Đình lướt qua khóe mắt đang cười của cậu.

Bởi vì từ đáy lòng tới đáy mắt, ý cười lan tràn đến cong môi, Đồng Hoài tươi cười không hề trộn lẫn bất cứ dối trá nào, tạp chất hay lo lắng.

Giống như trong bóng tối, đột nhiên bay lên một đốm pháo hoa rực sáng.

Chiếu lấp lánh.

Cậu không nhìn Tiểu Hoa, ánh mắt thẳng tắp rủ xuống trên mặt Đồng Hoài, tay nắm chặt rồi buông ra.

Yên tĩnh nửa ngày, cậu mới ừ một tiếng: “Thấy rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương