Giả Nghèo
-
C17: Chương 17
Edit: Y Dung
Sau tiết thứ hai là giờ nghỉ, phải ra sân trường chạy bộ, vừa chạy còn vừa phải hô khẩu hiệu ngốc nghếch.
Đồng Hoài cởi áo khoác đồng phục, bên trong là áo thun ba lỗ nhăm nhúm cũ kĩ. Nếu không phải Đồng Kính Viễn ôn tồn dỗ dành, có đánh chết cậu cũng không mặc cái áo xấu như vậy trên người mình.
Tiết Đình liếc nhìn cánh tay gầy gò trắng nõn lộ ra, không hiểu sao lúc đánh người lại có lực như vậy.
Thấy Tiết Đình nhìn mình, Đồng Hoài nắm chặt nắm đấm co cánh tay lại, dùng sức khoe cơ bắp: “Thấy tôi khỏe chưa?”
……
Tiết Đình đặt chai nước mới mở xuống, sợ mình không cẩn thận bị sặc.
Cậu che trán, miệng giật giật mấy lần, cuối cùng nghiêm nghị gật đầu: “Chưa từng thấy người nào khỏe như cậu.”
Đồng Hoài đạt được thỏa mãn khẽ chống cái bàn, không cần Tiết Đình tránh chỗ đã linh hoạt nhảy ra ngoài, còn đạp lên chân ghế của Trần Nguyên, bị Trần Nguyên đánh một cái cũng không giận.
Cậu còn định chờ Tiết Đình thì bị Triệu Cẩu nhìn thấy ôm cổ lôi đi trước, khi cậu ta lặng lẽ quay đầu đã bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Tiết Đình.
Cậu thực sự không giống học sinh ở độ tuổi này, ánh mắt tĩnh mịch sâu thẳm như hồ nước, nhìn từ xa rất thu hút nhưng khi đến gần mới phát hiện trên mặt nước phủ một lớp băng dày, từ chối bất cứ người nào muốn bước tới quan sát.
Triệu Cẩu rùng mình một cái, quay đầu hạ giọng: “Huynh đệ, lúc nãy cậu cho Trần Ngô một cú quá đỉnh! Có điều tôi muốn hỏi, quan hệ giữa cậu với Tiết Đình tốt như vậy từ khi nào thế?”
“À, cái này có chút phức tạp,” Đồng Hoài chọn việc có thể nói, “Nghỉ hè gặp phải chuyện phiền phức, cậu ta vừa vặn giúp tôi một tay, tôi lại vô tình giúp ông nội cậu ta một lần.”
“Duyên phận a,” Triệu Cẩu bừng tỉnh, “Hèn gì tôi bảo, chắc tiếng anh của câụ và bài tập hè đều là do cậu ta giúp đúng không?”
Đồng Hoài: “Nếu tôi nói tiếng Anh không phải, cậu tin không?”
Triệu Cẩu: “Giữa ban ngày mà sao lại bị say rồi?”
Chạy bộ xong, còn hai mươi phút nưã mới vào học.
Đầu tháng chín khí trời Lâm Lam vẫn rất nóng, Đồng Hoài chịu không được, vọt vào dưới bóng cây, một đường chạy chậm đến quầy bán quà vặt mua đá bào.
Giày thể thao mang hơi khó chịu, cũng là chủ ý ngu ngốc của Du Vấn mà ra, nói nếu không muốn bại lộ thì phải diễn nhập tâm một chút, nếu không bị phát hiện sẽ rất mất mặt.
Đồng Hoài liền đổi giày, không quen đứng trước quầy quà vặt hút đá bào, trên lưng bỗng nhiên bị vỗ một cái.
Cậu suýt chút là bị sặc, đưa tay chùi miệng, cũng không cần nhìn là ai, quay đầu liền đạp tới.
Qủa nhiên là Du Vấn đánh lén, con người này nghỉ hè mới có mấy ngày liền chạy đi du lịch, hôm nay mới gặp lại, thành thật để cho cậu đạp, cười hì hì trên dưới dò xét: “Để tôi nhìn xem tiểu vương tử nhà chúng ta giả làm người nghèo khổ như nào, sau giờ học đi đánh bóng không?”
Đồng Hoài nói: “Tôi tương đối muốn đánh cậu.”
Du Vấn thò người đi vào quầy bán quà vặt mua một chai nước lạnh, một hơi uống hết nửa chai, chỉ chỉ cửa sau trường học: “thấy mấy cái chỗ sát vách da lại ngứa.”
Ở giữa ba trường trung học có một bức tường phía sau rất dễ đi vào, giáo viên cũng không thể kiểm tra được.
Trường cấp ba bên này, sân bóng rổ trong nhà hay sân ngoài trời đều có lão Chương siêng năng đi bắt người, nếu muốn cúp học chơi bóng rổ mà không bị bắt, nhất định phải tạo dựng quan hệ tốt với sân bóng rổ kế bên.
Đương nhiên, tiền đề để phát triển tình hữu nghị bóng rổ cũng chính là là đánh vài trận.
Đồng Hoài suy nghĩ rồi lắc đầu, đụng ánh mắt nghi hoặc cuả Du Vấn, tạch lưỡi: “Đôi giày này rất khó chịu, ảnh hưởng phát huy của tôi.”
“Ai bảo cậu tìm đường chết,” Du Vấn cười trên nỗi đau của người khác,”Định khi nào lật bài?”
Đồng Hoài không có ý định nói cho Du Vấn nghe là mình không định lật bài, đang cân nhắc xem phải làm như thế nào thì Tiết Đình mới không bị cậu làm tức chết.
Cậu lại mua thêm một ly đá bào, tạm biệt Du Vấn ở quầy bán quà vặt, trở lại lớp học lại không gặp Tiết Đình.
Triệu Cẩu ghé vào chỗ ngồi, hai mắt sáng lên: “Cho tôi sao? Cảm ơn cảm ơn, Đồng ca thật tốt.”
Đồng Hoài trợn mắt trừng một cái: “Cho Tiết Đình. Cậu ta đâu rồi?”
“Cùng với bọn lớp trưởng và Trần Nguyên bị gọi tới phòng giáo viên rồi,” Triệu Cẩu rụt cổ lại, không dám hùng hổ cướp ly đá bào, “hình như là nói chuyện thi cử.”
Đồng Hoài nga một tiếng, không để ý, đưa đá bào cho Triệu Cẩu, dự định còn dư thời gian nằm sấp một lát. Đại diện lớp hóa vừa vặn đi ngang qua, ôm một chồng sách bài tập, thấy cậu đang rất nhàn, vội vàng hô: “Đồng ca qua giúp đỡ một chút đi, sắp bị chìm chết rồi.”
Đồng Hoài tiếp nhận một nửa chồng sách cùng đi vào phòng giáo viên, vào rồi lại chỉ gặp Lữ Tử Nhiên.
Ba người cùng ra khỏi văn phòng, Đồng Hoài buồn bực hỏi: “Lớp trưởng, Tiết Đình với Trần Nguyên đâu, không phải đi chung với cậu sao?”
Lữ Tử Nhiên do dự một chút, chỉ chỉ cuối hành lang: “Trần Nguyên đến quầy bán quà vặt, còn Tiết Đình…… Thầy Trần gọi Tiết Đình qua phòng làm họp nhỏ, còn gọi luôn Thầy Hứa, hình như tôi nghe bọn họ nhắc tới tên cậu.”
Phòng họp nhỏ mỗi tầng lầu đều có, chuyên dành cho giáo viên họp riêng với học sinh.
Do cân nhắc đến tâm lý của học sinh nên mới bố trí thêm, dù sao cái tuổi này đứa học sinh nào cũng nóng tính, sĩ diện là quan trọng nhất, nếu bị đám đông nhìn trừng trừng sẽ mất mặt, nói chuyện hoàn toàn không có hiệu quả.
Gọi Tiết Đình đến phòng họp nhỏ, còn gọi cả Hứa Tinh Châu, lại nhắc đến tên cậu?
Đồng Hoài lơ ngơ gật gật đầu, để hai người bọn họ về trước, bản thân đi về hướng kia.
Phòng làm việc nhỏ cửa không khóa, Đồng Hoài không định nghe lén, ngón tay nâng lên vừa muốn gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng của Trần Ngô: “…… Cho nên nói, Thầy Hứa, sao thầy có thể để Tiết Đình ngồi cùng với loại học sinh như Đồng Hoài chứ? Thầy không sợ xảy ra chuyện sao?”
Đồng Hoài đầu ngón tay trì trệ, híp mắt cẩn thận bình phẩm câu nói này.
Loại học sinh kia?
Loại nào?
Sau một lát, tiếng của Hứa Tinh Châu mới vang lên, tuy ôn hòa mang ý cười nhưng nhạt hơn so với bình thường: “Thầy Trần, thầy đừng kích động, Đồng Hoài mặc dù ham chơi một chút nhưng vẫn là một đứa trẻ tốt……”
“Đến trễ, trốn học, đánh nhau, gian lận, thành tích rối tinh rối mù, còn ở trước mặt mọi người nhục mạ giáo viên, cùng chơi thân với Du Vấn ban hai mà được xem là tốt sao? Trần Ngô thở dài, tận tình khuyên bảo, “Thầy Hứa, thầy còn trẻ dễ mềm lòng, tôi đã làm giáo viên mấy chục năm, gặp qua rất nhiều học sinh, thể loại như Đồng Hoài nói theo kiểu khó nghe chính là không cứu nổi, chỉ mang tai họa cho học sinh tốt. Thầy nhìn Trần Nguyên đi, mới ở gần cậu ta một lúc thôi là kì thi tháng liền rớt xuống mười hạng.”
Hứa Tinh Châu ngữ khí càng nhạt thêm: “Thành tích bị rớt là do thể trạng không tốt, Trần Nguyên phát sốt lúc đi thi. Mà Đồng Hoài không phải đã ở trên lớp chứng minh thực lực rồi sao? Đứa nhỏ kia dễ dàng kích động, có thể do cách thầy nói chuyện có hơi xúc động. Ban hai tôi cũng dạy, Du Vấn rất tôn trọng giáo viên, cũng thường xuyên trợ giúp bạn học. Trong mắt tôi, chúng đều là những đứa trẻ tốt, không phải là học sinh kém không có thuốc chữa.”
Dừng một chút, thanh âm của thầy trầm xuống, “Thầy Trần, có thể là kinh nghiệm dạy học của tôi chưa nhiều nhưng lấy thành tích phán định nhân phẩm và tương lai của một học sinh thì tôi không tiếp nhận được.”
Từ nhỏ đến lớn, Đồng Hoài ghét nhất chính là ngữ văn, cho đến khi lên cao trung gặp được Hứa Tinh Châu mới có thay đổi.
Hắn nghe Hứa Tinh Châu nói, trong lòng thấy ấm áp, cái mũi ê ẩm chát chát, ngón tay níu chặt một bên ống quần, lại thấy hơi kì lạ.
Trần Ngô với Hứa Tinh Châu rốt cuộc đang nói chuyện gì?
Cậu lần nữa giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, bên trong bỗng nhiên vang lên tiếng của Tiết Đình rất bình thản, từng lời từng chữ rất bình tĩnh: “Em cũng không đồng ý.”
Trần Ngô tựa hồ là bị hai người bọn họ phản bác nên tức giận: “Nói chuyện không ra cái gì, ngữ pháp thì rối tinh rối mù…… Tốt, nói nhiều như vậy vẫn là xem ý kiến của em đi. Tiết Đình, em có muốn đổi chỗ ngồi không?”
Đồng Hoài tay cứng lại ở cạnh cửa.
Thì ra là Trần Ngô sợ cậu làm hư Tiết Đình, muốn Tiết Đình đổi chỗ ngồi.
Theo tính tình nhất quán của Trần Ngô và phản ứng của Hứa Tinh Châu, tám phần là trước khi cậu tới, Trần Ngô đã quở trách cậu đủ loại tội trạng.
Chậc, sao lại khó chịu như thế.
Một người thầy giáo thế mà lại đi nói xấu một học sinh trước mặt một học sinh khác.
Đồng Hoài bực bội thả tay xuống.
Bây giờ mà cậu gõ cửa đi vào, nếu Tiết Đình muốn đổi chỗ đoán chừng sẽ không mở miệng.
Cậu không ở lại nghe Tiết Đình trả lời, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng họp nhỏ, trở lại ban ba đá văng đi cửa sau đi vào.
Triệu Cẩu đang đứng nói nhảm bên cạnh cửa sau, một tiếng bành vang lên, dọa đến lắc lư một cái, đã rất lâu không thấy Đồng Hoài nóng nảy như thế, buồn bực: “Cậu sao thế, sao mặt thối thành dạng này rồi?”
“Không có gì.” Đồng Hoài quẳng xuống một câu rồi ngồi vào vị trí của mình, nghiến răng nghiêm túc cân nhắc Quốc Khánh có nên trùm bao tải đánh Trần Ngô hay không.
Trần Ngô nói xấu cậu không ít, Tiết Đình sẽ nghĩ cậu như thế nào?
Thật vất vả mới có một người thuận mắt ngồi cùng bàn, chưa gì đã bị hù chạy đi.
Còn mấy phút nữa là tới giờ học, Đồng Hoài buồn bực nóng nảy, dưới mông như có đinh châm ngồi không yên.
Trần Nguyên vốn đang đọc cổ văn, gặp cậu thở phì phò, định lại gần nghe xem cậu gặp chuyện gì xui xẻo, đang vui mừng hớn hở thì bị ánh mắt sắc như dao của cậu dọa trở về: “Cách xa tôi một chút, bây giờ tôi nhìn ai cũng khó chịu.”
Triệu Cẩu ôm Trần Nguyên run lẩy bẩy, líu ríu: “Thật đáng sợ, ai đã làm cho Đồng ca chúng ta hắc hóa vậy?”
“Lăn đi.” Trần Nguyên quả quyết đá văng cậu ta.
Bên trong góc phòng áp suất tiếp tục hạ thấp, Trần Nguyên cùng Triệu Cẩu đùa giỡn với nhau xong, trộm nhìn Đồng Hoài, hai mặt nhìn nhau.
Đồng Hoài ở chung rất tốt, nhưng nổi nóng lên cũng không dễ chống đỡ.
Ba phút trước khi lên lớp, Tiết Đình trở về.
Thấy cậu ta Đồng Hoài không xao động, một tay thuần thục chuyển bút, ánh mắt rũ xuống bàn.
Tiết Đình ngồi xuống, lấy sách bài tập trên bàn bỏ vào balo.
Đồng Hoài trong lòng đột nhiên lạnh lùng nhảy một cái, rất bình tĩnh ngẩng đầu: “Muốn tôi giúp cậu không?”
Tiết Đình không biết đang nghĩ gì, hững hờ đem bài tập kẹp vào trong sách, giọng mũi khẽ nhếch: “Hả?”
“Cậu chuyển qua chỗ nào, tôi giúp cậu đem sách đi.”
Nghe được câu này, động tác của Tiết Đình dừng lại, lúc này mới quay đầu phát giác thái độ của nhóc tóc xoăn không đúng lắm.
Đồng Hoài nói dứt lời liền mím chặt môi, cậu vốn không giỏi che giấu cảm xúc, cả người hơi căng thẳng, ánh mắt vẫn như cũ buông xuống không nhìn Tiết Đình, hai hàng lông mi cong run lên một cái.
Giống như cún con sắp bị người vứt bỏ.
Tiết Đình rất nhạy cảm, trong đầu suy nghĩ một lát liền đoán được bảy tám phần.
Cậu rất muốn cười, không phải cười vì dáng vẻ kì quái của Đồng Hoài mà là cười cậu ta hiểu sai vấn đề.
Cậu nhàn tản dựa ra phía sau quan sát biểu hiện của Đồng Hoài, tâm tình rất tốt chỉ chỉ túi sách: “Được, lấy sách Hóa Học ra.”
“A?”
“A cái gì,” Tiết Đình nghiêng người sang, khuỷu tay khoác lên lưng ghế, nâng cằm, “Không phải cậu nói lấy sách cho tôi sao.”
Đồng Hoài nhận thấy có gì đó không đúng, rốt cục ngước mắt lên, chần chờ hỏi: “Không phải cậu muốn đổi chỗ ngồi sao?”
“Ai nói với cậu tôi muốn đổi chỗ ngồi?”
Tiết Đình nhìn chằm chằm sợi tóc rối trên đầu cậu, lúc này rốt cục cười nhẹ, đè lên kia sợi tóc kia thuận tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Đồng Hoài: “Lúc nãy cậu ở ngoài cửa nghe lén à?”
Đồng Hoài cảm thấy mất mặt, vành tai nóng lên, toàn thân không được tự nhiên đẩy tay cậu ta ra: “Tôi chỉ là không kịp gõ cửa thôi.”
“Đã nghe lén thì phải nghe đến cùng, bỏ dở nửa chừng thường dễ phát sinh hiểu lầm.” Tiết Đình giống như không để ý, gặp giáo viên tới, thanh âm nhẹ nhàng thấp đi, “câu trả lời của tôi là, không đổi.”
Đồng Hoài lặng im một lát, một mặt cái tôi trong lòng nổi lên không muốn thừa nhận, mặt khác lại rất xấu hổ: “Tôi đâu có để ý, cậu nói với tôi làm gì.”
Thấy cậu miễn cưỡng, Tiết Đình híp mắt, có chút khó chịu.
Thừa dịp lớp trưởng hô đứng dậy, cậu cố ý làm rơi bút, đạp đạp giày Đồng Hoài.
Nhặt bút dùm là chuyện thường tình của thời học sinh, Đồng Hoài quen thuộc xoay người lại nhặt, Tiết Đình cũng lập tức cúi người.
Trong tầm mắt chỉ có chân bàn cùng tiếng bạn học xao động, chân đá vào chân, thanh âm phút chốc yên tĩnh, dưới bàn học như là một thế giới khác, thật nhỏ hẹp.
Hai người cách rất gần, hơi thở của Tiết Đình ấm áp, lúc nói chuyện thanh âm gần trong gang tấc, Đồng Hoài nhịn không được nghiêng tai.
Một giây sau cậu liền hối hận.
Máy điều hòa trong phòng học không biết bị ai mở mười chín độ, lạnh buốt, không mặc áo khoác sẽ không chịu được.
Lỗ tai cậu mẫn cảm, hơi thở ấm áp kia chầm chậm đến trêu vào lỗ tai thật ngứa, giống như côn trùng từ tai tiến vào tim, lại từ trái tim nhảy lên làm huyết dịch chuyển vận đến toàn thân.
Gương mặt cũng nóng lên.
“Đúng vậy a, cậu không để ý.”
Ngón tay Tiết Đình thon dài vượt qua cậu nhặt lên chiếc bút kia, hai cánh tay không cẩn thận đụng nhau.
Ấm áp, lạnh buốt, xúc cảm rõ ràng.
Lúc người này nói câu đó thế mà còn cười, ý cười trong đáy mắt thật ác liệt.
Muốn khóc mà không khóc được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook