Giả Mạo Quả Phụ
Chương 7-1

Sáng sớm lúc vào công ty, Đái Tình Mỹ sẽ thường đến phòng làm việc của Tổng giám đốc để kiểm tra một thể.

Đối với các tài liệu khẩn cấp và quan trọng...... Cô sắp xếp toàn bộ chúng ở vị trí thích hợp.

Nhìn thời gian một chút, dự tính khoảng mười phút nữa Lam Doãn Khang sẽ vào phòng làm việc, sau đó cô sẽ phải báo cáo những lịch trình hôm nay cần phải làm và các hạng mục cần chú ý, sau đó pha một tách trà để trên bàn anh.

Tâm thần Đái Tình Mỹ thấp thỏm trở lại chỗ ngồi, một mặt mong đợi nhìn thấy anh, mặt khác vừa sợ nhìn anh đến, rõ ràng hai loại cảm xúc khác nhau đang giầy vò cô.

Khi tiếng bước chân quen thuộc từ xa đến gần, đi về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc, tim cô thoáng chốc đập mạnh ——

"Đái thư ký, đem văn bản hợp tác và bản thiết kế của Vũ Thành đến đây cho tôi, sau đó thông báo Trương quản lý bộ tài vụ lập tức tới tìm tôi, tôi có chuyện muốn hỏi hắn. Buổi trưa trước liên lạc với chi nhánh công ty bên kia, muốn hắn nói cùng công ty đối phương tiến hành hợp tác ở đâu, lúc nào, và ai đại diện tiến hành ký hợp đồng? Đem hội nghị buổi chiều lên trước nữa giờ, mời tất cả chủ quản hội nghị tham dự đúng giờ, còn có......"

Đái Tình Mỹ cố gắng bắt kịp tốc độ làm việc của Lam Doãn Khang, cố gắng đem những việc anh giao phó ghi nhớ.

Sau đó anh vung tay lên, cô lập tức đi tiến hành.

Từ đầu tới cuối, anh cũng không liếc nhìn cô một cái, trong đầu chỉ toàn là công việc.

Không sai, bây giờ là giờ làm việc, cô biết công việc quan trọng, đây cũng là cách thức anh làm việc, mau chóng, hung ác, chính xác, nhưng mà, cô không khỏi có chút mất mác, giống như chuyện xảy ra tối hôm qua, tất cả là do cô tưởng tưởng, không hề tồn tại.

Cô không cầu mong gì nhiều, một ánh mắt, một cái mỉm cười nhẹ, hoặc là một câu chào hỏi —— Buổi sáng tốt lành, Mỹ Tình.

Cô phát hiện, cô không hiểu nhiều về Lam Doãn Khang, anh luôn có biện pháp để mình bình tĩnh, còn cô vì anh mà thao thức cả đêm!

Cô có chút buồn bực......

Được rồi, là rất buồn bực rất buồn bực. Cô đem túi lọc chứa lá trà ném vào tách nước nóng, sau đó, sau đó gọi điện thoại đến Trương quản lý  bộ tài vụ lập tức lên lầu, cũng tìm ra giấy tờ liên quan của Vũ thành, mắt liếc thời gian bên dưới màng hình máy vi tính, nhanh chóng lấy ra túi lọc và đậy nắp lại tách trà, cùng cới chuẩn bị các tài liệu liên quan đưa tới phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Đi tới trước cánh cửa, cô nặng nề thở ra một hơi, đem tất cả buồn bực trong lòng ném ra phía sau rối mới bước vào.

"Tổng giám đốc, đây là bản thiết kế và hiệp ước của Vũ thành."

"Ừ." Anh đang xem tài liệu ngày hôm qua chưa xem xong.

Khi cô xoay người rời đi thì Lam Doãn Khang đang ngồi ở bàn làm việc đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen sâu không thấy đáy chăm chú nhìn theo bóng lưng của Đái Tình Mỹ......

Hình như cô thất vọng bởi vì anh quá lạnh lùng sao?

Haizz, cô không biết, lúc thời thời khắc khắc mình bị hấp dẫn bởi người phụ nữ bên cạnh, tuyệt đối không làm cho người khác cảm thấy dễ chịu, ngược lại là một loại khảo nghiệm, khảo nghiệm định lực cùng nguyện tắc của bản thân.

Anh híp mắt nhìn đồng hồ đeo trên tay một cái, thời gian làm việc mới bắt đầu, cách thời gian tan sở còn rất nhiều, thật chết người!

Trở lại chỗ ngồi, Đái Tình Mỹ bắt đầu liên lạc với chi nhánh công ty đối tác, xử lý tốt nhiệm vụ anh giao, điện thoại cũng reo lên liên tục, công việc một việc tiếp một việc, cô đột nhiên cảm thấy bận rộn thật tốt, để cô không nhớ đến người đàn ông lạnh luung bên trong cánh cửa kia.

Còn mấy phút nữa, gần đến bảy giờ tối, Đái Tình Mỹ còn chưa có tan việc.

Bởi vì ở công trình gập sự cố, dẫn đến cổ piếu tập đoàn bị giảm mạnh, hội nghị chủ quản cấp cao diễn ra không thuận lợi. Rõ ràng là đã hợp trước nữa giờ, nhưng kết thúc lại trễ hơn gần hai giờ so với thời gian đã định trước, trong phòng làm việc không khí nặng nề khác thường.

Lam Doãn Khang nhìn tài liệu tương quan đưa tới trước đó, vừa lắng nghe chủ quản báo cáo, vừa mới bắt đầu còn cố gắng ẩn nhẫn, nhưng sau đó cơn thịnh nộ bùng phát, trong lòng mọi người đều kêu than đầy trời, ngay cả cô ngồi bên cạnh đảm nhiệm giấy tờ cũng lo lắng nho nhỏ.

Thật may là cuối cùng cũng có một chuyện tốt, chính là công ty đối tác bên Thượng Hải chấp nhận hợp tác, mấy ngày nữa Lam Doãn Khang sẽ phải đi Thượng Hải, tự bản thân đi ký hợp đồng quan trọng.

Nếu hợp tác thành công, có sự trợ giúp bên Thượng Hải thì thị trường bất động sản nhiều năm nay của công ty Thủy Lam sẽ nhảy vọt và lớn mạnh hơn ở Đại Lục, đây chính là một tin tốt, cuối cùng thì mọi người trong phòng họp cũng tìm thấy đường sống trong chổ chết.

Bây giờ, Lam Doãn Khang vẫn còn cùng với đội ngũ luật sư thảo luận các vấn đền, cô thân là thư ký thì tự nhiên cũng không thể tan việc, ở chổ này đợi lệnh.

Cô đứng trước bàn, đưa lưng về phía cửa phòng làm việc, đem chòng tài liệu vừa mới đưa tới vào buổi chiều phân loại và đem cất.....

Điện thoại vang lên, cô gọn gàng nắm lên ống nghe nói, "Alo, phòng làm việc của tổng giàm đốc công ty xây dựng Thủy Lam......"

Cô đem ống nghe kẹp vào vai, vừa dùng điện thoại đi động mà công ty cấp để phân phối hay kiểm tra thời gian buôn bán của công ty, vừa cùng người ở đầu dây bên kia xác nhận lời mời tham gia bửa tiệc quan trọng, vừa tiến hành phân loại tài liệu chưa hoàn thành lúc nãy.

Bỗng nhiên, bên hông căng cứng, Đái Tình Mỹ giật mình, ống nghe ở vai trượt xuống, cô vội vàng giữ lấy kẹp vào giữa vai và đầu, kịp thời túc tục cuộc gọi.

Cô quay đầu lại nhìn người khởi xướng một cái, tên kia trên mặt không có một tia e thẹn, vẫn phách lối vòng quanh hông cô, dùng một cái tay khác tùy ý rút ra một sấp tài liệu cô vừa phân loại, không chút để ý nhìn.

Đái Tình Mỹ không biết, giống như anh đang nhìn tài liệu, nhưng thật ra là đang nhìn đường cong ở cổ của cô.

Bởi vì động tác kẹp ống nghe, mà để lộ một đường cô xinh đẹp, vô cùng vui tai vui mắt......

"Tốt, thời gian cứ định như thế, về phần địa điểm đến lúc đó phiền toái Lâm bí thư cho tôi biết, cám ơn." Cô lấy ra ống nghe, thả lại chỗ cũ.

"Người nào?"

"Lâm bí thư, là bữa tiệc của Tổng giám đốc cùng Âu đổng."

Đái Tình Mỹ muốn tránh thoát vòng bên hông tay, thế nhưng anh lại để xuống phần tài liệu, ngược lại thêm một cáng tay, ôm cô càng chặt hơn, đem cô vây trong lòng ngực anh.

"Nơi này là phòng làm việc." Cô lo lắng nhắc nhở.

Anh không biết, anh như vậy ôm cô, sẽ làm cô nhớ tới tối ngày hôm qua, sau đó cả người trở nên mềm yếu lại không chuyên nghiệp.

"Yên tâm, buổi chiều phát hỏa như thế, anh bảo đảm, trong thời gian ngắn không ai dám tới gần gian phòng làm việc này."

"Nhưng Tổng giám đốc, bây giờ là giờ làm việc." Anh cả ngày không để ý tới cô, hiện tại lại đem cô ôm thật chặt, đây là ý gì? Đái Tình Mỹ cảm đã có điểm uất ức.

"Đã tan việc rồi." Anh nhìn đồng hồ đeo tay cười nói. "Tặng em một vật." Anh duỗi tay, từ tập tài liệu trong phòng họp anh đang cầm rút ra một bản phát họa.

"Ở đâu ra, là anh vẽ?" Cô hỏi.

Đương nhiên, phía dưới bức tranh là chữ “L” ký hiệu của riêng anh. Anh nhíu hai hàng lông mày lại, dùng ánh mắt để trả lời.

Dùng bút máy để phát họa, lại vô cùng hoàn mỹ. Đái Tình Mỹ thầm nghĩ, nếu chiếc ghế trong tranh là thật, cô nhất định ngày nào cũng ngồi trên nó không muốn rời đi.

"Anh vẽ lúc nào vậy?" Rõ ràng hôm nay công việc sắp xếp rất dầy đặt.... Cô chợt nghiêng đầu, "Chẳng lẽ anh vẽ trong lúc đang họp?!"

Lam Doãn Khang không lên tiếng, chấp nhận.

Này, người này, trong hội nghị mắng chửi mắng người khác dữ dội như vậy, kết quả cư nhiên thừa dịp lúc họp mà trộm vẽ.

"Lúc họp muốn tìm một ít chuyện để giết thời gian, lại nói linh cảm tới, không nhanh lên vẽ xuống, chờ linh cảm qua rồi, muốn vẽ cũng vẽ không đước." Anh dùng lý lẽ như việc đương nhiên vậy.

"Bại hoại!" Mặc dù trong miệng lầu bầu, nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, cô thận trọng muốn đem tấm phát họa để vào trong sổ ghi chép, muốn cất giữ nó thật tốt.

"Đợi chút, vẫn chưa thể cho em ——"

"Không phải muốn tặng em sao?" Cô không hiểu.

"Đây là bản phát họa, tặng em là cái ghế, chờ anh làm xong sẽ cho em ký nhận." Anh nhẹ nhàng rút lại tờ giấy.

Đây là bản phát họa, còn tặng cô là chiếc ghế......"Cho nên, sẽ có một cái ghế giống như đúc trong hình?" Đột nhiên đầu óc chuyển động nhanh, cập mắt mở lớn đầ vui mừng.

Lam Doãn Khang khẽ nhíu mày, "Nếu không thì sao?" Anh đem thân thể nghiêng về phía trước, hai tay chống lên chiếc bàn sau lưng cô, nghiêng người thật gần cô, trầm giọng hỏi.

"Sẽ rất lâu sao?" Cô không thể chờ đợi muốn được xem ngay.

Anh điểm một cái lên mũi của cô, "Kiên nhẫn chút, làm bằng gỗ vốn là cần một chút thời gian, lại nói, cái ghế tự anh làm, giá trị tuyệt đối đáng chờ đợi, không phải sao?"

Trời ạ, là anh tự mình làm cái ghế?! Vậy khẳng định là toàn thế giới độc nhất vô nhị!

Tin tức này khiến Đái Tình Mỹ vui vẻ rụt cổ xuống, nhất thời nét mặt trở nên rất ngọt, khóe miệng cong cong giống như là ăn mật ngọt, gương mặt vui sướng rạng rỡ, làm người khác không nhịn được thật muốn hôn cô.

Trong lòng rung động, Lam Doãn Khang không nói hai lời liền ngậm chặt đôi môi của cô, bừa bãi nhấp nháp thưởng thức, nàng vô thức bấu víu vai anh.

Vành tai và tóc mai chạm vào nhau triền miên, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, chiếc lưỡi mềm mại dây dưa với nhau, không nhanh không chậm, giống như đang nhảy điệu Valse.

Thì ra cảm giác hôn thật làm người ta phấn kích như vậy, thật ngọt, thật động lòng người, đây là cảm giác mà Lam Doãn Khang trước kia chưa từng có.

Ánh mắt mơ màng của cô thật đẹp, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh của đàn ông.

Nụ hôn vừa ngừng, anh nhìn cô, nhìn người con gái đang bấu víu lấy bả cai anh, nhìn cô đang còn trong trạng thái mê ly say lòng người, in sâu vào trong đôi mắt đang phát ra lửa của anh.

Mắt hơi mở, Đái Tình Mỹ thấy anh vẫn đang nhìn cô, trái tim khẩn trương như muốn nhảy ra ngoài, gương mặt như ánh thâm một lớp phấn hồng, người cô giống như cấy quạt trước gió không ngừng khẽ rung, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

"Anh đừng nhìn em như vậy được không?" Anh như vậy không nói một câu nhìn cô, làm người ta lo lắng, hại cô không nhịn được phát run.

"Tại sao?" Thanh âm anh khàn khàn hỏi.

"Không có ai bị nhìn chằm chằm như vậy mà cảm thấy tự nhiên."

"Anh thích nhìn thì sao?." Lam Doãn Khang kiêu ngạo trả lời.

"Anh có biết hay không anh rất bá đạo?"

"Hiện tại biết." Tay anh đùa nghịch mái tóc ngắn của cô, tóc cô thật mảnh thật mềm, giống như tóc trẻ con vậy, không giống với những cô gái trẻ tuổi thường thích để tóc quăn, kiểu tóc ngắn xinh xắn của cô làm người khác dễ chú ý, phối hợp với đôi mắt vô tội, thật sự làm cho người ta rất muốn khi dễ cô.

Đái Tình Mỹ nhìn anh tại ngay từ đầu không chút để ý đến híp mắt lại, tròng mắt từ đạm bạt càng ngày càng trở nên sâu và đen, khi gương mặt tuấn tú lần nữa tiến tới gần cô, cô vội vã che miệng mình, không để cho anh được như ý.

"Không thể lại hôn em!"

"Ha ha,  Tiểu Mỹ thân ái, anh cảm thấy chúng ta rất ăn ý." Anh nói.

Anh nghĩ muốn tiếp tục làm chuyện xấu ý thế mà cô đều biết, điều này làm cho Lam Doãn Khang cảm thấy vui mừng, nhưng có tiếc nuối nho nhỏ, tại sao cô lại thông minh như vậy đây?

Tức giận nhìn anh một cái, "Tổng giám đốc, nếu như không có việc gì, thỉnh cho phép tôi tan việc trước." Cô cầm đồ, chuẩn bị chạy.

Lam Doãn Khang Lạp nhìn cô, vẻ mặt bễ nghễ mà nói: "Ai nói không có chuyện gì? Còn cuộc hẹn."

"Em không quan tâm!" Cô nghịch ngợm đối mặt với anh làm mặt ngoáo ộp, hoàn toàn không e sợ.

"Đái Tình Mỹ, em xong đời!"

Yêu luôn làm cho con người điên cuồng, những lời nói này thật không sai!

Vào ban đêm, khi Lam Doãn Khang lái xe chạy băng băng trên xa lộ cao tốc, trong lòng Đái Tình Mỹ có một loại cảm giác kích động cùng hưng phấn không nói nên lời.

Anh nói muốn dẫn cô đến một nơi, một nơi riêng tư thuộc về anh!

Bọn họ chạy ở đường cao tốc xung quanh toàn là những hàng cây, đèn đường phát sáng ra hai bên đường, xe rẽ trái rồi rẽ phải, mặc dù con đường xa lạ nhưng cô lại cảm thấy yên tĩnh lạ thường.

Xe đột nhiên ngừng lại, bọn họ dừng tại một khu trang viên nào đó.

Trong màn đêm, xuyên qua ánh sáng đèn xe, cô nhìn thấy một căn nhà biệt thự màu trắng với những đường viền màu xanh đen.

Lam Doãn Khang dẫn đầu bước xuống xe, đứng ở phía trước sườn xe đợi cô bước ra. Cô cởi dây an toàn ra, kích động chạy về phía anh, để tay mình vào bàn tay ấm áp của anh.

"Đây là nơi mà ông ngoại anh tặng cho anh. Khi còn bé, ông thường dẫn anh tới đây, tay nghề làm trạm trỗ của anh cũng từ nơi này đi theo ông ngoại học tập từng chút một."

Ông ngoại Lam Doãn Khang là người đứng đầu của kiến tạo Nghiệp Long, lúc đầu cha anh chỉ là một kiến trúc sư mới vào nghề, yêu con gái một của kiến tạo Nghiệp Long, sau khi kết hôn mới thành lập công ty xây dựng Thủy Lam.

Khi còn bé, cha anh rất bận, luôn là không thấy bóng dáng, vì thế mà tầm mắt kiến trúc của Lam Doãn Khang là do ông ngoại ảnh hưởng.

Ông thường dẫn anh đi tới các công trình đang thi công, cho anh coi những bản thiết kế, chỉ cho anh cách điêu khắc gỗ như thế nào, để cho tuổi thơ của anh trãi qua tràn đầy thú vị mà những đứa trẻ khác không có.

Bước lên bậc thang, bọn họ đi vào cửa chính biệt thự, Lam Doãn Khang mở ra cánh cửa khép chặt, để cho cô xem những gì có sau cánh cửa ——

Ánh đèn chợt sáng, trong nháy mắt Đái Tình Mỹ có chút không thích ứng  đước, cho đến thích ứng ánh sáng, cô chậm rãi xem toàn bộ không gian.

Rất trống trải, rất chất phác, bên trong biệt thự lưu lại các kiến trúc thể trạng còn nguyên, thiết kế giản lược tự nhiên, hơn nữa một cửa sổ thủy tinh thật lớn....

"Cửa sổ sát đất thật tuyệt!"

"Lầu hai đúng là thiết kế như vậy. Ban đầu ông ngoại thiết kế căn phòng này, chính là hy vọng nó cùng với thiên nhiên hòa làm một, ông cố ý thiết kế đơn giản, khiến căn nhà hòa vào với thiên nhiên. Sau khi anh về nước, cuối tuần anh thường đến đây, có lúc cả ngày không làm gì, có khi chỉ chạy xe vòng vòng, có khi ngắm mây trời, thỉnh thoảng làm một ít đồ."

Nghe thật sự rất tuyệt! Trên mặt Đái Tình Mỹ xuất hiện  sự say mê.

Nàng cũng muốn ở chỗ này, cái gì cũng không muốn, cái gì đều không làm, dựa vào lòng người đàn ông mình yêu, lặng lẽ ngắm mây trời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương