Giả Làm Vợ Chồng Ở Hào Môn
-
Chương 7
Editor: Bắc Nguyệt Tề Nhất
Cố Trạch vừa xuống xe đã chú ý tới Khương Niệm đứng một góc sau lùm cây, áo thun trắng sữa phối với quần jean, mái tóc uốn cong như sóng biển xõa tung trên áo choàng, trong tay cầm một điếu thuốc cháy hơn nửa không ngừng thay đổi tư thế.
Một lúc sau Khương Niệm nâng tay đem điếu thuốc đặt giữa môi khẽ rít một hơi.
“Khụ khụ khụ!”
Cô nhíu mày, ánh mắt ghét bỏ nhìn đồ vật trong tay.
Hương vị tệ như vậy mà vẫn có người nghiện thứ này?
Đang muốn ném xuống đất lại nghe thấy âm thanh của bác Tề “Thiếu phu nhân!”
Cánh tay khựng trong không trung Khương Niệm cứng đờ quay đầu nhìn về phía sau, ngoài bác Tề ra còn có bóng dáng đĩnh bạt của người đàn ông, tây trang nghiêm túc gọn gàng, đôi chân dài cùng giày da bóng loáng… Còn ai khác ngoài người chồng trên danh nghĩa của cô chứ.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Niệm bịt tai trộm chuông* đem tay giấu ra sau lưng.
*Bịt tai trộm chuông: Tự mình lừa mình.
Khẽ liếm môi dưới, cô đảo tầm mắt bâng quơ nói: “Hôm nay, tan làm sớm ha.”
“Ừm.”
Một âm duy nhất từ trong miệng Cố Trạch phát ra càng làm Khương Niệm khẩn trương hơn.
Hiện tại, cô thật sự đã lâm vào tình cảnh nữ sinh cấp 3 phản nghịch làm bộ làm tịch trốn đi hút thuốc nhưng lại bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp.
Tay run run, hận không thể đem điếu thuốc còn sót lại nuốt vào bụng.
“Hahaha, thời tiết bên ngoài không tệ, tôi đi dạo xong rồi, về trước đây.” Khương Niệm tiếp tục giả ngu giả ngơ chắp tay sau lưng né trái né phải tránh hai người.
“Thiếu phu nhân, người có muốn đem điếu thuốc chưa cháy hết kia nộp lên cho thiếu gia không? Thuốc lá thật sự không tốt, không thích hợp với người.” Bác Tề không chút lưu tình mở miệng, nhìn Khương Niệm ánh mắt chứa đầy đạo lí lãng tử quay đầu quý hơn vàng.
Khuôn mặt Khương Niệm chợt nhăn nhúm.
Cô bỗng dưng hiểu ra vì sao bác Tề xuất hiện ở đây rồi.
Bác Tề chìa tay ra, “Thiếu phu nhân, đưa cho tôi nào.”
Khương Niệm quét mắt liếc ông một cái, bác Tề vẫn thờ ơ như cũ.
“Bác Tề, bác thật thật sự quá đáng, có tuổi như vậy rồi còn chơi trò cáo trạng?” Khương Niệm lòng đầy căm phẫn, “Lần trước con còn nói với Cố Trạch cho bác nghỉ, bác quay đầu liền bán đứng con?”
Mày liễu nhíu chặt rất ư là ủy khuất.
Khương Niệm khẽ che mắt, một bên nói một bên vắt óc suy nghĩ cách thoát thân.
Dư quang chợt dừng lại trước vị trí cửa lớn không xa, mắt thấy chỉ cần một bước lớn liền tới, vội vàng chuẩn bị xắn ống quần ra trận.
“Em cho rằng như vậy liền có thể thành công nói sang chuyện khác?” Cố Trạch vẫn luôn không mở miệng từ nãy tới giờ đột nhiên lên tiếng.
Khương Niệm: “……”
Thở dài một hơi, Khương Niệm ngoan ngoãn đi tới, từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá đặt vào tay Cố Trạch.
Anh nhướng mày vẫn như cũ chìa tay.
Quá đáng vừa thôi nha!
Khương Niệm lại đem nửa điếu thuốc cháy dở đưa qua, “Lần này thật sự hết rồi!”
Anh thu tay đem số thuốc lá đưa cho bác Tề, bác Tề lúc này mới yên tâm đi vào thiêu hủy toàn bộ tang chứng vật chứng.
“Không phải tôi muốn hút thuốc mà bởi vì yêu cầu của vai diễn thôi.” Khương Niệm nghĩ đến lúc đầu đặt ra những quy tắc không hy vọng bạn cùng phòng làm, điều thứ nhất cô nhắc tới chính là cấm hút thuốc vậy nên vẫn phải giải thích một chút.
Khương Niệm cùng Cố Trạch đi vào nhà, “Trong bộ phim mới nhận, tôi đóng vai thiếu nữ phản nghịch, vì muốn diễn tốt tôi phải hóa thân thành nhân vật, như vậy nhập diễn càng dễ hơn.”
Kỳ thật không cần Khương Niệm giải thích anh cũng đoán được.
Anh dừng lại, “Lần sau diễn cảnh uống thuốc độc, em làm thế nào?”
“Nếu uống thuốc độc tôi có thể khiến bản thân trông thật hao gầy!” Khương Niệm cười, đáy mắt hiện lên tia giảo hoạt, vấn đề này cô sớm đã nghĩ tới nếu thật sự có nhân vật như vậy cô nguyện ý hy sinh!
Cố Trạch: “…… Nếu em muốn diễn tốt vai thiếu nữ phản nghịch cũng không phải không có phương pháp khác.”
“Phương pháp gì?”
“Tiếp xúc gần với thiếu nữ phản nghịch, so với việc trở thành một hàm răng khô vàng như trong gói thuốc kia, càng hiệu quả hơn.” Cố Trạch lời ít ý nhiều, “Cố Nguyệt, em có thể gặp mặt em ấy vài lần.”
“Cố Nguyệt?” Khương Niệm có chút ấn tượng mơ hồ, pink thiếu nữ, chỉ xuất hiện ở hôn lễ vài phút liền rời đi gia yến cũng không tham gia.
“Ừm.
Tôi cho em phương thức liên lạc.” Cố Trạch nói rồi lấy điện thoại ra, đem dãy số đưa cho Khương Niệm.
Khương Niệm nghĩ đến thiếu nữ mắt lãnh mi lạnh có chút khó xử, “Hôm nào anh có thời gian chúng ta cùng mặt?”
“Không cần.”
“Vì sao?”
Thần sắc Cố Trạch lạnh đi rất nhiều, “Gặp lại đứa đầu tóc hỗn loạn kia nhất thời không kiềm chế được.”
Khương Niệm: “……”
Thì ra không phải anh trai nào cũng xem em gái là bảo bối.
*
Khương Niệm thử liên lạc với Cố Nguyệt.
Tiểu nha đầu biết được thân phận của cô thì sửng sốt mấy giây, ngay sau đó hừ một tiếng, “Anh em tới với chị hả? Không gặp, em sẽ không cho anh ấy bất cứ cơ hội nào động tới tóc em đâu, nằm mơ đi!”
“Không có anh của em, chỉ có chị và em thôi, gặp nhau một chút chứ?”
Cố Nguyệt ở đầu bên kia tạm dừng, “Nghe nói chị là diễn viên, vậy có thể mang em đến đoàn phim chơi không?”
“Chỉ cần gặp nhau là được.”
“Thành giao!”
Hai người hẹn gặp nhau ở trường của Cố Nguyệt.
Địa điểm hẹn gặp này có hơi đặc biệt…
Khương Niệm dựa theo lời nói con bé đứng ven tường chờ, không lâu sau từ bên trong ném ra một cái balo đính đầy đinh sắt, bộ dáng thoạt nhìn không dễ chọc.
Cố Nguyệt bò lên tường.
Đầu tóc như bị điện giật uốn éo sửng lên, khuôn mặt phúng phính lớn bằng bàn tay, rõ ràng ngũ quan vô cùng thanh tú lại vẽ kín cả mặt.
Cố Nguyệt ngồi trên đầu tường, thấy Khương Niệm liền giơ tay hất cằm, “Chị dâu.”
Chào hỏi xong thì từ trên tường nhảy xuống.
Áo khoác đồng phục bị con bé cởi ra buộc bên hông, bên trong lộ dây khuyên rốn.
Da thịt thiếu nữ trắng như tuyết, đụng vào phảng phất cảm giác mát lạnh.
Cố Nguyệt đánh giá trên dưới Khương Niệm, lại gần cảm thán, "Lần trước nhìn không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại mới thấy chị dâu, chị rất xinh đẹp nha!”
“Cảm ơn em.” Khương Niệm cười cười nhặt balo đưa cho Cố Nguyệt, “Còn chưa tan học cứ vậy mà rời đi, có sao không?”
“Không có việc gì, tụi em bị dạy dỗ quen rồi.” Cố Nguyệt đeo balo lên lưng, “Chị nói muốn cùng em trải nghiệm sinh hoạt hàng ngày vậy mà ăn mặc kiểu này, đi chơi với bạn em không thích hợp.”
Khương Niệm cúi đầu nhìn quần áo chính mình, đúng là không thích hợp, "Vậy chị nên mặc như thế nào?”
“Đi theo em.” Cố Nguyệt kéo Khương Niệm vào khu thương mại gần đó.
Con bé quen đường quen nẻo vào trong cửa hàng, tùy tiện đưa Khương Niệm thử vài món đồ.
Áo lệch nửa vai màu đỏ, phía dưới phối với quần thể thao ống rộng màu đen.
“Đây là linh hồn!” Cố Nguyệt đi đến đem mũ lưỡi trai phản mang chụp lên đầu cô, “Hoàn mỹ.”
Khương Niệm nhìn bản thân trong gương, phảng phất như một người xa lạ, từ nhỏ tới giờ cô chưa từng làm qua chuyện khác người gì, điều phản loạn duy nhất chính là lựa chọn con đường diễn viên này.
Hôm nay lần đầu tiên trang điểm như vậy, dã tính trong xương cốt giống như sống dậy.
Cô bỗng nhiên lại mong chờ sự tình tiếp theo.
Cố Nguyệt mang theo Khương Niệm vào quán bar.
Lúc bắt đầu Khương Niệm còn có chút thất vọng, nơi này cô đã tới, cảm thấy rất tẻ nhạt.
Nhưng vừa mở cửa ra, bên trong hiện ra từng gương mặt trẻ tuổi, tóc nhuộm đủ các loại màu sắc, trong mắt mang theo nhuệ khí, ánh mắt đánh giá cô không chút khách khí.
Một đoạn eo nhỏ lộ ra ngoài như gốm sứ trắng tinh lóa mắt, tựa hồ chỉ cần một bàn tay liền có thể nắm chắc, niết trong tay, thoáng dùng sức sẽ lưu lại dấu tay làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
“Đây là, người mới?” Thiếu niên nhuộm một đầu tóc đỏ, máu nóng nổi lên ngo ngoe rục rịch đến gần.
Cố Nguyệt trừng mắt nhìn người vừa nói chuyện, “Đây là chị dâu tao, đem nước miếng tụi bây nuốt xuống hết, mầm non mới nhú như tụi mày, chị dâu tao không có hứng thú.”
“Tao khinh, mày nói chuyện thật quá đáng, ai là mầm non mới nhú? Tao sớm đã là đại thụ rồi được chưa!”
Nói xong liền nhận được cả đám ánh mắt xem thường.
Khương Niệm cười cười, vừa bắt đầu chơi cùng nhau còn cảm thấy đối phương là đám con nít choai choai, đến khi lên bàn rượu, uống lên uống xuống một hồi mới thấy tửu lượng của đám nhóc này không thể xem nhẹ, trong miệng không ngừng thốt ra từ ngữ mới lạ làm cho Khương Niệm như là rơi vào thế giới mới.
Cảm giác làm một thiếu nữ phản nghịch, cũng không tồi!
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Trạch: Tôi cho em đi theo làm gì?
Khương Niệm: Quan sát, nhưng mà từ xưa đến nay, chỉ có thâm nhập vào bên trong mới có thể lấy được tư liệu chân thật nhất, điểm hy sinh này, tôi có thể!
Cố Trạch:……
Editor: Bắt đầu từ tuần sau toy phải đi học full 3 buổi ròy, không biết khi nào mới lấp xong hố này...!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook