Giả Làm Vợ Chồng Ở Hào Môn
-
16: Bị Khi Dễ
Cánh tay bà nội Cố chống trên sô pha, môi đỏ cong thành vòng cung nhỏ, ánh mắt chờ mong như thiếu nữ đang xem phim Mary Sue.
“Lãng mạn à...” Khương Niệm dang tay, mặt không đổi sắc nói: “Tụi con cũng rất lãng mạn.
Nhưng nhìn xem, hôm nay bà tới anh ấy liền ngại ngùng như vậy.
Ngày thường chồng con rất dính người.”
“Có phải không, ông xã?”
Cổ tay áo lặng lẽ bị nắm còn thuận tiện bị nhéo hai cái, Cố Trạch nghiêng người nhìn, từ tính lặp lại lời cô nói, “Đúng vậy, rất dính người.”
Kém chút nữa Khương Niệm bị câu trần thuật bình tĩnh kia phá hoại công phu miệng lưỡi từ nãy giờ, hôm nay Cố Trạch vẫn như cũ, là cái máy kiếm tiền không có cảm tình.
“Vậy sao...” Bà nội Cố cười, cổ vũ nhìn bọn họ.
Ý bảo mong các con phối hợp biểu diễn, bà lão này phải xem được cảnh lãng mạn mới an tâm đi ngủ.
Đấu tranh tâm lý hồi lâu, Khương Niệm chậm rì rì xoay người sang bên cạnh, mắt hạnh mở to, chớp chớp nhìn anh cười trừ.
“Hôm nay tôi ăn rất ít.” Khương Niệm gục đầu xuống nhỏ giọng nói thầm, “Không có nặng đâu.”
Cố Trạch cúi đầu, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của cô, tóc xõa ra hai bên, chiếc cổ rụt lại xù xù lông như mèo con đang làm nũng...
Ngón tay vì khẩn trương mà xoắn xít với nhau, nhìn hệt như bị vứt bỏ.
Anh khom người vòng tay chặn ngang bế cô gái nhỏ lên, Khương Niệm đầu tiên là mở to mắt, sau đó lại phối hợp vươn tay ôm lấy cổ anh.
Cô nở nụ cười lúm đồng tiền ngay lập tức hiện ra, “Ông xã vất vả rồi, ông xã thật lợi hại!”
Cố Trạch đảo mắt qua nụ cười của Khương Niệm rồi nhấc chân lên lầu.
Thanh âm bà nội Cố không nhanh không chậm vang lên: “Hai đứa hẳn không phải là đang đóng kịch ngoài mặt thì đường mật ngọt ngào, vào phòng liền lãnh đạm phân giường ngủ đấy chứ?”
“Bà nội.” Cố Trạch dừng lại, bất đắc dĩ nhìn bà.
Cứ như vậy Khương Niệm lần nữa xuất hiện trong tầm mắt bà nội Cố.
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ra vẻ thẹn thùng: “Sao lại có chuyện đó chứ!”
“Vậy bà an tâm rồi.” Bà nội Cố phất tay, đeo kính vào rồi xem phim truyền hình mới nổi gần đây, tay đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp, khí chất ưu nhã không thể nào che giấu được.
Lên đến phòng, Cố Trạch thả Khương Niệm xuống.
Đây là lần đầu cô đặt chân đến phòng anh, màu sắc cũng không khác phòng cô là mấy, gam màu chủ đạo là trắng đen xám, tông màu lạnh và nghiêm túc y như chủ nhân của nó.
Khương Niệm đánh giá một vòng rồi chuyển tầm mắt qua Cố Trạch: “Phòng này lớn thật đấy.”
“Cùng một bản vẽ, diện tích hai phòng là như nhau.” Cố Trạch lấy khăn tắm và khăn lông đưa cho cô, “Em không cần cảm thán như vậy đâu, phòng tôi không có thiết kế phòng quần áo nên rộng rãi thêm một chút.”
“Tôi chưa giới thiệu Cao Lộ cho anh đúng không?” Khương Niệm hít vào một hơi, không đầu không đuôi nói một câu.
Cố Trạch nhìn cô, “Thế nào?”
Khương Niệm cầm khăn tắm cười một cái, “Có cơ hội sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
Nói rồi cô đi lấy đồ ngủ, áo dài quần dài không lộ ra nửa phần da thịt.
Mãi cho đến tiến phòng tắm cũng không dám nhìn Cố Trạch.
Khương Niệm tắm rửa dưỡng da xong mới chậm rải đẩy cửa phòng bước ra.
Cố Trạch dựa vào sô pha, laptop đặt trên đùi, chờ cô ra tới mới khép lại đứng dậy.
Khương Niệm tẩy trang xong khuôn mặt bóng loáng như trứng luộc đã bóc vỏ, trong mắt mang theo hơi nước tựa như chứa một mảng sương mù mông lung.
Tóc ướt rũ trên bờ vai mảnh khảnh làm đẫm một mảng.
Trên bộ đồ ngủ dài in hình Cậu Bé Bọt Biển (SpongeBob) và Patrick Star*.
Kiểu dáng bảo thủ lại ấu trĩ này đến Cố Nguyệt cũng chê không mặc.
Tâm tư này của cô liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu.
Sau khi Cố Trạch đi vào phòng tắm, Khương Niệm hít một hơi xốc chăn chui vào.
Chăn vừa được đổi mới, có thể ngửi được hương chanh nhàn nhạt từ nước giặt, thậm chí còn có vị của ánh mặt trời, thoải mái như vậy khiến cho người trong chăn sung sướng lăn lộn hai vòng.
Chỉ là quá nóng.
Khương Niệm để lộ ra đôi chân trần, khí lạnh thổi qua khiến cô thoải mái lắc lư ngón chân vài cái sau đó quăng chăn sang một bên.
Ép buộc bản thân nhắm mắt lại, chỉ là trong đầu đang bật nhạc nhảy Disco… nên đành phải lật người lại nằm chơi điện thoại.
Không lâu sau Cao Lộ gọi video tới cô liền bắt máy.
Cao Lộ mặc áo ngủ đắp mặt nạ nhìn quần áo Khương Niệm mặc nhịn không được cười ra tiếng: “Ôi, bảo bối, cậu đem áo ngủ hồi tiểu học ra mặc đấy à?”
“Hừ.”
“Quả thật mấy năm nay bề ngoài cậu chẳng có thay đổi gì, cái cơ thể nhỏ nhắn đó mặc gì cũng hợp, nhưng mà tốt xấu gì bây giờ cũng là một người phụ nữ bị gả đi rồi, có thể chủ ý đến tính thẩm mỹ chút không?”
Nói lung ta lung tung cái gì vậy?
Khương Niệm quăng một ánh mắt xem thường qua, “Tớ vẫn là một bảo bảo đáng yêu đấy!”
Hai người lại nói chuyện trên trời dưới đất một lúc.
“Khoan đã, đây đâu phải phòng của cậu?” Cao Lộ đột nhiên nheo mắt, dí sát màn hình ý vị hỏi: “Cậu đang ở phòng Cố Trạch?”
Khương Niệm nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, “Không phải!”
Cao Lộ chỉ vào màn hình cao giọng nói: “Bé cưng, phòng này sạch sẽ quá mức vừa nhìn đã biết là cái bệnh ám ánh cưỡng chế biến thái của chòm sao Xử Nữ, nhìn lại cậu xem, có điểm nào so sánh được?”
Cố Trạch vừa mở cửa phòng tắm, giọng nói mười phần khí thế của Cao Lộ đã vọng tới, anh nghe không xót chữ nào.
Ánh mắt bình tĩnh quét một vòng quanh phòng.
Ồ.
Hóa ra bày biện như vậy thì sẽ bị mắng là “bệnh ám ảnh cưỡng chế biến thái của chòm sao Xử Nữ”.
“Tớ……” Tay Khương Niệm run lên, thiếu chút nữa trực tiếp quăng điện thoại ra ngoài.
Tầm mắt Cố Trạch cuối cùng dừng trên người cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên: “Có chút sai rồi.”
Nghe được âm thanh Cao Lộ càng thêm xác định hét lên: “A a a, nhãi ranh Niệm Niệm, cậu đây là ngàn mong vạn muốn viên……”
Chữ “phòng” còn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị chỉ số thông minh của Khương Niệm đánh bật trở về.
Chẳng qua, chữ Hán bác đại tinh thâm, đã là “viên” thì ngoài viên phòng ra cũng có thể là bát quái giải mộng*.
*圜 [huán]: “viên” Chỉ ý trời
圆房: “Viên” trong viên phòng (động phòng)
“Không phải nói chòm sao Xử Nữ.”
“Là viên phòng!”
Khương Niệm: “……”
Cố Trạch: “……”
Cô bây giờ thật sự muốn cắn móng tay tự tử ngay tại chỗ.
Vội vàng tắt máy không dám cử động.
Qua rất nhiều giây trầm mặc Khương Niệm rụt cổ động tác cực nhẹ kéo chăn qua đem chính mình che lại, cái nóng quay ập đến nên đành để lộ đầu ngón chân trắng nón tinh xảo ra bên ngoài.
Làm vậy mà lại giải tỏa được không ít nhiệt độ.
Có câu nói vừa rồi của bà nội, hôm nay bọn họ bắt buộc phải ngủ chung một giường.
Cố Trạch bước chân đi qua mang theo làn nước hơi nhỏ, rũ mắt hỏi cô: “Có khó chịu không? Nếu cảm thấy khó chịu tôi sẽ sang sô pha ngủ.”
“…… Không có.”
Khương Niệm cảm thấy bà nội thần thông quảng đại như vậy, bà cố ý hỏi câu kia thì năng lực bới lông tìm vết không hề tầm thường.
Nhưng chờ đến khi Cố Trạch di chuyển, Khương Niệm cả người đều co quắp theo bản năng đem mông nhỏ dịch sang bên cạnh.
Tắt đèn bàn, Cố Trạch nằm xuống, tư thế ngay ngắn thẳng tắp.
Hô hấp nặng nề của Khương Niệm trong không khí yên tĩnh rõ mồn một, cô thật sự không ngủ được.
Nằm hồi lâu liền lật người hỏi: “Anh ngủ rồi à?”
“Chưa.”
“Tôi không ngủ được.” Khương Niệm nghiêng người cách một khoảng, tính toán nói: “Cố Trạch, nếu không tôi bấm huyệt cho anh nhé?”
Cố Trạch: “……”
“Anh xem không phải anh thoải mái đến ngủ gật sao, hơn nữa quần thâm mắt gần đây cũng giảm đi rất nhiều, đi đứng cũng toát ra sinh khí, đã làm một lần thì nên làm lần thứ 2 mới có hiệu quả.”
“Anh không cần suy xét đến tôi, vì dân phục vụ, tôi vô cùng vui vẻ!”
“……”
Cô giống như mở ra đề tài lảm nhảm, nói tới nói lui không thể ngừng.
Cố Trạch mở mắt, “Em ngủ không được, muốn vì dân phục vụ? Không bằng chúng ta vận động chút đi?”
“Phi, anh nghĩ cũng đừng nghĩ!” Khương Niệm nắm chặt cổ áo.
“Khẩn trương vậy à?”
Nửa người Khương Niệm ngồi thẳng dậy, cảnh giác nhìn Cố Trạch, “Làm người quan trọng nhất chính là phải có khế ước tinh thần*, không thể lật lọng, có một số việc lúc trước chúng ta đã nói rất rõ ràng.”
*Khế ước tinh thần: Giữa con người với con người, với tư cách là phần tử trong xã hội, là đã có khế ước (hợp đồng), tương tự như trong quan hệ lợi ích vật chất là có khế ước pháp lý, về giao lưu chia sẻ trong cuộc sống cũng có khế ước tinh thần.
Ngón tay thon dài đỡ trán, một lát sau Cố Trạch đứng dậy.
Trong ánh sáng tối tăm, hai người đối diện nhau làm Khương Niệm càng khẩn trương hơn.
Không phải có cái từ văn nhã bại hoại sao, hình dung đúng dáng vẻ bây giờ của Cố Trạch rồi đấy.
Cố Trạch giơ tay, đầu ngón tay hướng ra ban công.
Theo phương hướng anh chỉ, Khương Niệm nhìn thấy chiếc máy chạy bộ uy vũ đứng đó, cho dù dưới ánh trăng nó vẫn như cũ lóe lên vẻ kiệt ngạo khó thuần.
Khương Niệm: “……”
“Tôi, tôi không cần, kỳ thật tôi cảm thấy bấm huyệt ấy thích hợp hơn.” Khương Niệm rất thành khẩn nói.
Có thể khiến cô buổi tối hao tâm tốn sức chỉ có thể là dưỡng sinh: “Tôi đi tìm chút ngải thảo đây, lần này đảm bảo sẽ rất dễ chịu.”
Đang muốn đứng dậy bỗng nhiên bị một bàn tay to lớn chụp lên đầu.
Qua khe hở ngón tay, mắt hạnh ướt dầm dề lộ ra ngoài, cô kinh ngạc trừng mắt nhìn Cố Trạch, nói chuyện âm thanh mơ hồ không rõ, “Anh làm gì vậy?”
Mái tóc đen của Cố Trạch có chút hỗn loạn, hàng mi dài rũ xuống như phủ tầng sương lạnh, khóe môi mím thành đường cứ như vậy nhìn cô.
Không gian mơ hồ, toàn thân toát ra lệ khí.
Hình như cô sờ trúng mông lão hổ rồi.
Có bị đánh không…?
“Thật sự không ngủ được?”
“Không…… Không phải.” Khương Niệm kinh tâm động phách, liên tục lắc đầu, “Mệt rồi mệt rồi mệt rồi, tôi đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, có thể ngủ được rồi.”
“Không miễn cưỡng?”
Tay Khương Niệm run rẩy cầm lấy cánh tay Cố Trạch, sợ lão đại này bỗng nhiên nổi cơn thịnh nộ liền đem cái đầu nhỏ của cô xuống chơi.
“Thật sự không miễn cưỡng, tư thế ngủ của tôi rất tốt, ngủ rồi sẽ vô cùng an tĩnh.” m thanh Khương Niệm nho nhỏ, “Bảo đảm sẽ không lại quấy rầy anh.”
Cố Trạch lại nhìn cô, sau đó kéo người nằm xuống mới thu tay lại.
Khương Niệm tai qua nạn khỏi thở ra một hơi.
Qua một hồi lâu, cô mới hậu tri hậu giác đến phản ứng lại, cau mày ưu sầu lại cảm thấy mất mặt, nhỏ giọng nói thầm: “Tôi bị khi dễ rồi?”
Trong bóng đêm, Cố Trạch cong môi mỏng, không tiếng động cười một cái.
Yên tâm, không chỉ có lần này, những đêm của rất lâu về sau, không biết sẽ bị khi dễ bao nhiêu lần.
Đuôi mắt phiếm hồng, đôi mắt ướt đẫm nhìn anh, kiều khí câu lấy cổ anh, thút thít ủy khuất gọi, “Ông xã, đau, em đau.”
“Anh lừa đảo.”
Trong mộng, anh ôm lấy cô, hôn lên đôi mắt ấy khàn khàn nói; “Không, không có lừa em.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook