Giả Làm Vợ Chồng Ở Hào Môn
-
12: Lễ Tình Nhân
Âm thanh không nhỏ thu hút sự chú ý của những người bên cạnh, ánh mắt bát quái lập tức từ bốn phương tám hướng bắn qua.
Khương Niệm có chút ngoài ý muốn, chỉ vào chính mình xác định lại lần nữa, “Tặng cho tôi?”
Quà vào Lễ Tình Nhân? Nghĩ như thế nào cũng không hình dung ra được Cố Trạch sẽ làm loại chuyện này, huống hồ bọn họ cũng chỉ là bạn bè cùng nhà, so sánh với người khác thì nhiều hơn một tờ giấy mà thôi.
Cái này… Được coi làm bộ làm tịch ha?
Hộp quà màu xanh lịch sự tao nhã hoàn toàn phù hợp với phong cách của anh.
Trên hộp không có logo vì vậy cũng không đoán được bên trong là thứ gì.
Trợ lý Trần đem hộp quà đặt vào tay Khương Niệm, lễ phép cười, “Cứ vậy nha, quà này liền giao cho người, chúc thiếu phu nhân Lễ Tình Nhân vui vẻ.”
“Cảm ơn, anh vất vả rồi.”
Tiểu Đinh tò mò ghé đầu qua, “Niệm tỷ, cả ngày hôm nay chị đều mang biểu tình ưu phiền thì ra là chờ quà của Cố tổng à?”
“Nhìn gói ghém như này chắc món gì quan trọng lắm, có phải mấy loại vòng cổ giá trị liên thành gì đó không?”
“Không biết.” Khương Niệm trở lại ghế nhìn điện thoại, Cố Trạch không gửi qua cho cô tin nhắn nào cả, “Bất quá cũng không khác gì nhau, nói không chừng quà này là do trợ lý Trần chọn.”
Vài người thấy vậy liền ghé qua, “Niệm Niệm, em không mở ra à, không hiếu kỳ sao?”
“Mau mở đi, mẹ nó chị đây tò mò muốn chết, chị muốn xem xem quà của nam thần là cấp bậc gì!”
“Cầu xin em đấy, mau mở ra đi.”
“……”
Khương Niệm không lay chuyển tình thế được, đành phải mở quà ra.
Cô mở rất chậm, thế nên khi nhìn thấy một góc bên trong lộ ra trong lòng liền có dự cảm chẳng lành, theo bản năng liền duỗi tay che lại.
Nói về độ nhạy hay sức mạnh thì trước nay không cần phải khổ tâm cân nhắc, người được đề cửa đầu tiên luôn là tiểu Đinh, cánh tay to tròn vươn tới đoạt lấy hộp quà, không chờ nổi một hơi mở toạc ra.
Chỉ thấy bên trong một quyển sách màu đen nhung an tĩnh nằm.
Tiêu đề được khắc màu vàng kim lấp lánh, tiêu đề nằm ở vị trí trung tâm, nét chữ lưu loát hữu lực đề to bảy chữ ——《 Cách Thức Tu Dưỡng Của Diễn Viên 》.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau hít thở không thông.
Sau hai ba giây trầm mặc, Khương Niệm ngồi trở lại ghế, ra vẻ kiên cường: “Muốn cười thì cười đi, đừng để nghẹn dễ bị nội thương.”
“Ha ha ha ha ha ha ha……”
Tiểu Đinh cười đến nghẹo đầu, “Hahaha, Cố tổng hài hước quá… ha ha ha, không được, hôm nay em phải đi tìm ngài ấy bái sư học đạo.”
“Đích thị là một nhân tài ha ha ha, người đàn ông thực dụng.” Văn tỷ vỗ vỗ bả vai cô.
“……”
Khương Niệm cảm thấy đau nửa đầu.
Ngón tay đỡ trán, làm bộ dạng suy nghĩ sâu xa.
Đối với Cố Trạch cô quả nhiên là không nên chờ mong, nhưng không ngờ tới cô lại còn non và xanh như vậy, quá dễ tin người
Đám người nói chuyện không sai biệt lắm, Khương Niệm nhìn tiểu Đinh khiến cô bé lập tức thu hồi ý cười.
Tiểu Đinh chân chó đi đến nghiêng đầu nói: “Không bằng chụp up lên vòng bạn bè đi, đổi mới động thái một chút, bằng không mấy người bạn của chị tưởng rằng hai người chơi trò hôn nhân đấy.”
“Không chụp có sao không?”
“Không sao, nhưng mà như thế chẳng phải uổng phí sao? Huống chi chúng ta chỉ chụp cái hộp mà thôi ai mà biết bên trong có cái gì.”
“Vậy… làm đi.”
Khương Niệm cầm kịch bản lên, dù sao từ trước tới giờ khu bình luận Weibo của cô cũng chẳng có cái mô tê gì, cùng lắm thì chắc có mấy người rảnh tay rảnh chân mới bấm vô thôi.
Tiểu Đinh chọn góc độ ngồi chụp ảnh.
Đang muốn đăng lên, Khương Niệm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó lập tức ngẩng đầu, “Tiểu Đinh, chẳng phải ông bà ta luôn dạy dỗ con cháu có qua có lại mới toại lòng nhau* hay sao?”
*Nguyên văn là: “Lễ thượng vãng lai: Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ” Mình muốn dịch thuần Việt nên dùng tục ngữ quen thuộc nha.
“Dạ?”
“Chị, phải đáp lễ!” Khương Niệm cười, má lúm đồng tiền lún sâu ngọt ngào.
Chuẩn bị quà đòi lại công đạo xong, cô giao cho tiểu Đinh đem đi gửi, không lâu sau nhân viên công tác đi tới gọi cô bắt đầu quay.
Suất diễn không nặng, cô cùng Văn tỷ phối diễn đã ăn ý hơn nên rất nhanh đã quay xong phần hôm nay.
Khương Niệm trở về thu thập đồ vật, tiện tay mở điện thoại, kỳ tích xuất hiện… Bài viết tiểu Đinh vừa đăng Weibo đã có hơn trăm ngàn lượt tương tác.
Khác với những lần trước toàn nick ảo, lần này không những có cả tài khoản có tick V mà còn có cả V+, úi chà… toàn là người sống.
【bấm tay tính toán, tài tinh động】:Chỉ có tôi muốn biết nam thần tặng cái gì sao?
Dưới lầu một đống +1.
Thậm chí còn có người hứng thú bừng bừng bắt đầu suy đoán, đồng thời không ngừng @Khương Niệm muốn xem quà.
Khương Niệm nhìn một lát rồi yên lặng đóng tab.
Cô hoặc là đăng sai ngày, hoặc là hôm nay chính là ngày xác chết vùng dậy, cương thi sống lại.
Văn tỷ đi tới đẩy bả vai Khương Niệm, chỉ vào cửa nói: “Bạn trai của đại tiểu thư Diệp Nhu tới, nhìn rất có tiền, đối xử với cô ta còn rất hào phóng.”
“Không biết thực sự là yêu người hay yêu vẻ bên ngoài đây, người sáng suốt liếc mắt một cái đã nhìn ra.”
Khương Niệm nhìn theo hướng Văn tỷ chỉ, thấy được người đàn ông ôm Diệp Nhu hoạt nhìn tầm 27-28 tuổi, đang gọi người lấy đồ từ cốp xe ra.
Người đàn ông ôn hòa, một tay đút túi nói: “Nhu Nhu nói với tôi gần đây cô ấy gây không ít phiền toái cho các vị, trong lòng rất áy náy.
Tôi và Nhu Nhu nghĩ phải cảm tạ mọi người chiếu cố vậy nên cơm tối hôm nay tôi mời, ai cũng có phần.”
Diệp Nhu nhấp môi cười, “Trong khoảng thời gian này quả thật gây không ít phiền toái, thật xin lỗi mọi người.”
“Nào có, Diệp tiểu thư khách khí.” Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, nhân viên công tác cũng không phải là không có mắt, Diệp Nhu đã chủ động giao hảo huống chi bọn họ cũng chẳng có thù hận cần gì phải đắt tội người ta.
“Ha, không rãnh.” An Kiều lười biếng đứng dậy trở lại phòng nghỉ của mình.
Diệp Nhu nâng khóe môi, đảo mắt thấy Khương Niệm liền chủ động đi tới, “Niệm Niệm, hôm nay em muốn ở lại đoàn phim ăn cơm hay phải về ăn cùng Cố Trạch?”
“Phải về.” Điều này là thật, cô đã dọn đồ xong rồi.
Ở bên ngoài ăn mấy ngày, Khương Niệm rất nhớ tay nghề của Phương tỷ.
Diệp Nhu dẫm lên giày cao gót 9 phân, gương mặt trang điểm tinh xảo: “Cũng đúng, em vừa kết hôn ở lại đoàn phim đã khó, nếu như Lễ Tình Nhân không ở cùng chồng mình chỉ sợ người khác có suy đoán lung tung.”
“Việc này em không nghĩ tới.”
Khương Niệm cầm túi và hộp quà, “Học tỷ, Văn tỷ, em đi trước.”
Cô cùng Diệp Nhu trước giờ không thân thiết, chỉ đơn giản là quan hệ đàn chị đi trước.
Khương Niệm không ngốc, đối phương là người như thế nào cô một lời không nói hết được nhưng vẫn dò ra vài phần.
Diệp Nhu đối với cô, chỉ là ngoài mặt thân thiện.
*
Trợ lý Trần ở trước công ty nhận được một hộp quà hồng nhạt, so với cái Cố tổng đưa Thiếu phu nhân còn long trọng hơn, bên ngoài hộp quà tô tô dán dán mấy cái sticker ngộ nghĩnh, trên đó còn có chữ viết: “Tặng cho ông xã thân yêu của em.
Moa moa!”
Kết thúc còn vẽ một gương mặt tươi cười.
Trợ lý Trần: “……”
Không nghĩ tới Thiếu phu nhân còn rất…… trẻ con.
Trợ lý Trần đi đến văn phòng của Cố Trạch, vì anh đang có hội nghị qua video nên hắn tay chân nhẹ nhàng đem hộp quà đặt lên bàn, mặt chính diện quay về phía Cố Trạch bảo đảm chỉ cần anh liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy miếng nhãn kia.
Lén lút nhìn lão đại nhà mình, tâm tình bát quái của hắn miêu tả cực kỳ sinh động, thậm chí còn nghĩ tới một ngày khối băng cao lãnh như lão đại bị con bé tình yêu nhập vào sẽ yêu đương điên cuồng ra sao.
Hí hí…
Nhưng mà tiếc là, thẳng đến khi ra ngoài, Cố Trạch vẫn chỉ chú ý vào cuộc họp, không chút động đậy.
Thật ra Cố Trạch đúng thật là đã thấy rồi.
Cái hộp quà màu hồng phấn kia, tính cách trẻ con, quá mức bắt mắt.
Xoay ghế đến gần, anh tùy tiện cầm hộp quà đến mở ra xem, bên trong là một chiếc hộp màu cam, tiếp tục mở lại là hộp màu vàng, chờ tới khi mở hết mấy cái hộp coi như gom đủ bộ bảy sắc cầu vồng.
Cũng may cái cuối cùng là một cái hộp màu đen.
Đồ vật bên trong cũng là một phong bì màu đen, mặt trên in ba chữ rất to ——《Hậu Hắc Học》*.
*- "Hậu" có nghĩa là "dày" hay còn được viết là "mặt dày".
-"Hắc" là đen cũng được viết rõ là "Tâm đen" hay "Tâm can đen tối".
Đây là quyển sách Lý Tôn Ngô viết về triết lý độc đáo mà ông nghiên cứu… mọi người muốn tìm hiểu chi tiết thì lên gg nhé.
Bàn tay đặt trên bìa khẽ cọ xát, Cố Trạch rũ mắt nhịn không được cười ra tiếng.
Dầu bên kia hội nghị, đặc biệt là vị đang lên tiếng có chút hoảng sợ ngẩng đầu, không biết làm sao thanh âm còn có chút phát run: “Cố, Cố tổng?”
“Tiếp tục.”
*
Khương Niệm về tới nhà, cơ hồ một trước một sau cùng xe Cố Trạch.
Cô xuống xe, Cố Trạch cũng xuống xe.
Ánh đèn bên ngoài thiên về tông lạnh, ánh mắt Cố Trạch cũng không kém hơn bao nhiêu, khi nhìn cô hệt như cái máy chỉ biết kiếm tiền không có cảm tình.
Khương Niệm bị anh nhìn một cái chân liền nhũn ra, không phải do tật xấu mới gây ra hôm nay mà là di chứng từ hồi bị bắt ở quán bar.
Sau đó cô đem việc này nói cho Cao Lộ nghe, Cao Lộ ở bên kia cười thiếu chút nữa thiếu khí mà chết, sau đó quạc quạc nói: “Cậu có điểm nào giống như gả chồng đâu, rõ ràng là tìm một ba ba cho mình!”
Nghĩ lại mới nhớ, việc hôm nay cũng là do anh khơi mào mà ra, vậy nên cô mắc cái gì phải chột dạ.
Ưỡn cao ngực ngẩng cao đầu, Khương Niệm đi qua, chỉ là thanh âm cứng đờ, “Chào buổi tối.”
Cố Trạch gật đầu, “Ừm.”
Hai người trước sau đi vào, mở cửa ra mới phát hiện phòng khách vốn dĩ đèn đuốc luôn sáng trưng nay lại tối đen như mực, nhìn không thấy người, cũng không nghe thấy âm thanh.
Tình huống này là sao?
Khương Niệm nhìn về phía Cố Trạch, Cố Trạch cũng nhíu mày liền đi vào sờ soạng bật đèn lên.
Mới vừa cất bước, chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng vang, những ngọn nến lơ lửng cạnh bàn cơm bị bật lửa đốt cháy.
Sáu ngọn nến đứng phân biệt lần lượt là bác Tề, Phương tỷ và đám người giúp việc, ánh sáng mỏng manh từ ngọn nến có thể miễn cưỡng thấy rõ mặt bọn họ.
Bọn họ hướng về phía hai người cười hở răng, “Chúc thiếu gia và thiếu phu nhân Lễ Tình Nhân vui vẻ.”
Hiệu quả ánh sáng từ mấy ngọn nến đó rất tốt, đặc biệt giống cô hồn dã quỷ trên sân khấu.
“A a a a!” Khương Niệm la ra tiếng, quay đầu liền đụng phải người Cố Trạch.
Bất chấp những cái khác duỗi tay câu lấy cổ anh, chân cũng lưu loát câu lấy chiếc eo rắn chắc của Cố Trạch, gắt gao vùi đầu vào cổ anh nhắm chặt mắt lại.
Cố Trạch: “……”
Cô câu rất chặt, thế nên hô hấp trước ngực đều mang mùi vị Khương Niệm, có chút vị ngọt ngào dịu dịu thật làm người ta nghiện ngập.
Tiểu cô nương toàn thân mềm như không xương, làn da mịn màng nhẵn nhụi, như bé gấu túi ghé vào người anh.
Cố Trạch giơ tay, dừng lại ở không trung một lúc mới vỗ vỗ lưng cô, khàn khàn nói: “…… Ngoan, không sao.
Là bác Tề và Phương tỷ, bọn họ là người không phải là ma.”
Hơi thở Khương Niệm rối loạn, trong mắt tất cả đều là cảnh tượng vừa rồi, hốt hoảng đến mất lí trí.
Cố Trạch liếc mắt qua, ý bảo bác Tề mở đèn lên.
Một lát sau, Khương Niệm mở mắt, tuy rằng còn chưa hòa hoãn, nhưng ý thức đã trở lại, thẹn thùng từ trên người Cố Trạch trèo xuống.
“Thực xin lỗi, tôi…… Phản ứng có phần quá khích.” Bên tai nóng bừng.
Cố Trạch nhìn cô, “Hiện tại tốt hơn chưa?”
“Tốt rồi.” Cô gật gật đầu.
Bác Tề và bọn người Phương tỷ lúc này cũng đã đi tới, ngượng ngùng giải thích nguyên nhân, vốn là muốn tạo ra kinh hỉ không nghĩ tới thành kinh hách.
Là cố ý chuẩn bị cho bọn họ bữa tối dưới ánh nến.
Khương Niệm dở khóc dở cười, cái mạng nhỏ này của cô sớm muộn gì cũng đi theo cái ý tốt này.
Bất quá cũng không thể lãng phí, Khương Niệm cùng Cố Trạch ngồi trên bàn ăn ở giữa còn có một bó hoa hồng.
Bữa ăn rất được dụng tâm làm thành chủ đề Lễ Tình Nhân.
Bác Tề và Phương tỷ rời đi, lưu lại không gian riêng cho hai người.
Ánh nến leo lắt, không khí dần dần trở nên có chút quỷ dị, trầm mặc mang theo quẫn bách.
Một lát sau, Khương Niệm tìm được một đề tài, giương mắt nhìn về phía Cố Trạch: “Không bằng chúng ta tâm sự chút đi?”
Cố Trạch nâng mắt lên nhìn cô.
Khương Niệm nuốt ngụm thức ăn, suy nghĩ cặn kẽ rồi nghiêm túc nói: “Ví dụ như anh có cái ước mơ gì?”
Cố Trạch: “……”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook