Giả Làm Bạn Trai
-
Chương 34
Hà Hòa về nhà liên lạc với Văn Duyên, trao đổi với anh về kế hoạch tìm chuyên viên định giá tài sản, Văn Duyên liền đi tìm người ngay. Anh vốn đang xúc tiến chuyện buôn bán cổ phần, tin tức này vừa công bố ra, mọi người nghe tin Hà Hòa muốn định giá cổ phần thì biết ngay cậu đang đánh tiếng tìm người mua.
Trong nhất thời có rất nhiều người rục rịch có ý đồ.
Nhưng Hà Chấn Minh cũng không phải là kẻ ngu, chỉ cần ông ta chặn trước một bước, tuyên bố ai dám động đến 10% cổ phần này chính là muốn đối địch với nhà họ Hà thì chắc chắn sẽ làm người có ý dè chừng.
Ai không có bản lĩnh hất cẳng người nhà họ Hà ắt sẽ không dám nhăm nhe gì nữa.
Như vậy, sàng lọc kĩ thì chỉ có ba đối tượng đáng xem xét.
Đầu tiên là nhà họ Từ. Thật ra nhà họ Từ và nhà họ Hà không có khúc mắc nghiêm trọng gì. Nhà họ Từ làm giàu nhờ du lịch, họ đang có trong tay vài khu đất ngon, muốn khai thác làm khu du lịch sinh thái. Nhà họ Hà thì chuyên về địa ốc, kiến trúc, thậm chí còn liên quan tới cò mồi bất động sản, mua đi bán lại, nên vụ thâu tóm này nếu thành công sẽ rất có lời. Hơn nữa nhà họ Từ cũng có tham gia vào thị trường nhà đất, Hà thị sụp, bọn họ tiến hành sáp nhập hai công ty lại thì nghiễm nhiên trở thành bá chủ một phương.
Đối tượng thứ hai là nhà họ Hạ. Nhà họ Hạ có ân oán với nhà họ Hà từ lâu. Lúc trước bất đắc dĩ phải kết thành thông gia nhưng sau đó lại chọc ra một cái sọt li dị to đùng. Nếu không phải hai nhà vẫn còn dính líu chuyện làm ăn nên phải giao ra cổ phần để kiềm chế đối phương thì hai nhà hẳn đã trở mặt thành thù từ lâu. Nay có cơ hội lật đổ nhà họ Hà, bọn họ nằm mơ chắc cũng cười.
Nhưng Hà Hòa có muốn gia đình này thông qua cậu để bành trướng thế lực không là một chuyện đáng bàn. Cậu không có cảm tình gì đáng kể với nhà họ, bọn họ ngược lại chắc cũng hận cậu muốn chết. Mấy năm nay Hà Hòa vung tiền có phân nửa là đào từ nhà họ Hạ mà ra.
“Còn bên thứ ba là ai?” Hà Hòa bình tĩnh hỏi.
Văn Duyên nhìn cậu một cái rồi mới nói: “Nhà họ Chu.”
“Chu?” Hà Hòa hơi kinh ngạc. “Là nhà họ Chu kia sao?”
Văn Duyên gật đầu.
Nếu nói hai nhà Hà, Hạ đã xem là gia tộc lớn thì nhà họ Chu càng được xem là cây đa cây đề trong giới thượng lưu. Nhà họ Chu lập nghiệp từ quân đội, có những vị lão thành cách mạng chống lưng. Con cháu nhà họ cũng không phải dạng vừa, biết tận dụng ưu thế của mình, chỉ chuyên đầu tư vào những dự án lớn đem lại phúc lợi cho xã hội và người dân, không những vậy mà còn kéo đầu tư nước ngoài cho quốc gia, hoàn toàn được xem như một trong những cánh chim đầu đàn rất được nể trọng trong giới thương nghiệp.”
Cho đến ngày hôm nay, nhà họ Chu vẫn đang có một vị trí rất vững chắc trong quân giới, mà sản nghiệp nhà họ cũng không kém cạnh là bao. Loại công ty gia đình như Hà thị không thể đặt lên bàn cân để so sánh với họ được.
Vấn đề ở đây là nhà họ Chu muốn cổ phần của công ty nhà họ Hà làm gì?
Để giải đáp thắc mắc, Hà Hòa nhận lời đi gặp người đại diện của bên kia. Người đến thương lượng là một người rất chuyên nghiệp, song phương định xong giá trị số cổ phần đó rất nhanh. Họ cho Hà Hòa một cái giá rất ổn, gần như không cò kè mặc cả gì.
Hà Hòa vẫn không nén được tò mò mà hỏi lý do họ muốn số cổ phần này.
Người đại diện nho nhã lễ độ mỉm cười, nói: “Sếp của chúng tôi nói lý do thứ nhất là vì anh ta chướng mắt Hà thị, thứ hai là vì anh ta muốn lấy lòng người thương.”
Lấy lòng người thương? Vậy là người trong lòng anh ta thích mớ cổ phần này hả? Nhưng mà mặc kệ lý do là gì, nếu người ta đã không ưa nhà họ Hà thì khi đã lấy được cổ phần tới tay chắc sẽ không quay đầu đi giúp nhà họ Hà đâu nhỉ?
Đột nhiên người đại diện hỏi Hà Hòa: “Cậu Hà, tôi mạn phép hỏi một câu. Điều kiện tiên quyết để cậu được quyền xử lý cổ phần là cậu phải kết hôn, vậy cậu đã có ý trung nhân chưa?”
Hà Hòa thoải mái trả lời: “Cái này không thành vấn đề, vị ngồi bên cạnh tôi đây chính là đối tượng sắp cưới của tôi, sẽ không làm ảnh hưởng đến việc chuyển giao cổ phần cho quý vị đâu.”
Người kia nghe vậy thì nhìn thật kĩ Văn Duyên, nhìn đến mức anh cảm thấy quái quái, hơi ớn lạnh trong lòng thì người kia mới thôi.
“Thì ra là vậy, nhưng mà cũng không cần quá gấp gáp đâu, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh thì cứ chờ chúng ta sắp xếp được thời gian giao dịch cụ thể rồi hai người đi đăng ký cũng không muộn.”
Hà Hòa nói: “Chúng tôi cũng dự định như vậy.”
Sau khi ba người đi khỏi chỗ hẹn, một thanh niên bước ra từ phòng bao sát bên cạnh, nhìn theo hướng họ rời đi nghiến răng nghiến lợi. A Hòa vậy mà lại muốn kết hôn với cái người…cái người họ Văn kia! Mới không gặp có mấy ngày đâu chứ!
Từ phía sau anh có một người dáng dấp tương tự bước ra theo. Người nọ nhìn điệu bộ tức xì khói của anh, cười cười: “Người ta kết hôn chỉ vì quyền xử lý cổ phần thôi mà, chắc chắn sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ ly hôn thôi.”
Chu Dục dậm chân: “Vậy cũng không được luôn!” Hơn nữa lỡ mà…lỡ mà không ly thì anh biết làm sao bây giờ.
Chu Thịnh ngắm nghía bộ dáng dậm chân đấm ngực của Chu Dục, cảm thấy cạn lời. Anh chưa từng thấy Chu Dục phát khùng lên như vậy.
Tuy nhiên Chu Dục rất nhanh lấy lại bình tĩnh. “Anh, anh cứ kéo dài thời gian bên này giúp em đi.”
“OK.”
…
Hà Hòa quay về chờ tin tức của nhà họ Chu, nhưng mà lạ là cứ chờ mãi mà mà không thấy họ nói năng gì. Nhà họ Chu thì chưa thấy, chỉ thấy tiệc mừng thọ của ông nội Hà sắp đến.
Rốt cuộc Hà Chấn Minh cũng đã đưa ra quyết định, bàn bạc giá cả với Hà Hòa, muốn hạ giá xuống thấp hơn 20% so với giá thị trường. Hà Hòa cảm thấy phiền phức vì bị ông ta cù nhây mãi, nhưng nhà họ Chu bên kia vẫn chưa báo tin chắc chắn cho cậu, thế là để trấn an ông ta, cuối cùng Hà Hòa cũng mớm mồi là mình sẽ chịu chuyển nhượng với cái giá thấp hơn thị trường 10%.
Nhà họ Hà đồng ý.
Song Hà Chấn Minh nói rằng bây giờ không huy động được ngay số tiền lớn như vậy, cho nên chỉ giao ước miệng. Hai ngày sau là tiệc mừng thọ của ông nội Hà Hòa, Hà Chấn Minh yêu cầu Hà Hòa phải đích thân thông báo cho mọi người việc nhượng lại cổ phần này.
Hà Hòa biết ngay ý đồ của bọn họ, vừa muốn nhây không chịu trả tiền liền vừa muốn lấy tin tức này ra để trấn áp những cổ đông khác đang ngo ngoe rình rập Hà thị.
Hà Hòa cũng đồng ý luôn.
Chớp mắt đã đến ngày mừng thọ. Ngày hôm nay nhà họ Hà đón tiếp vô số khách khứa, không khí vô cùng náo nhiệt. Không ít khách đến dự tiệc hôm nay nghe tin Hà Hòa đã về bèn muốn đến xem thử cậu ba Hà trong lời đồn ra sao. Nghe đồn cậu ta bất hòa với người trong nhà nên hằng năm đều làm Tán Tài Đồng Tử không biết mệt, tặng không một số tiền lớn ra ngoài để thi gan với nhà họ. Vì lý do đó nên Hà Hòa vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Bữa tiệc trôi qua gần phân nửa thời gian, Hà Chấn Minh liền ra hiệu cho Hà Hòa, ý bảo đã đến lúc cậu lên đài. Thế nhưng Hà Hòa vừa dợm bước lên sân khấu thì ngoài cửa chợt vang lên một trận xôn xao, tiếp đó, có vài người bước vào sảnh lớn. Đến khi thấy rõ là ai đến, mọi người đều ồ lên.
Khách đến trễ là hai người trẻ tuổi mang theo một hàng vệ sĩ, cả hai người đều thân cao chân dài, mặt mày tuấn tú, khí thế không tầm thường. Người đi bên trái mọi người không quen mặt lắm nhưng người đi bên phải thì gần như không ai không nhận ra.
Là cháu đích tôn tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Chu, Chu Thịnh.
Sau khi nhận ra người đến, sắc mặt mọi người đều trở nên vi diệu. Ai nấy tụm năm tụm ba lại khe khẽ bàn tán hoặc giao lưu bằng mắt với nhau. Từ khi nào mà nhà họ Hà có máu mặt như thế? Năm nay không phải năm mừng thọ chẵn tuổi của ông Hà vậy mà có thể khiến người thừa kế nhà họ Chu đích thân tới tham dự là cớ làm sao?
Mà người bất ngờ và vui sướng nhất cũng là toàn thể người nhà họ Hà. Ông Hà vội vàng dẫn ba người con trai cùng với mấy đứa cháu trai cháu gái ra đón tiếp cậu cả Chu. Người nào người nấy đều vô cùng niềm nở, lời hay tuôn hoài không dứt, đại ý là cậu Chu đến đây hôm nay quả thật là rồng đến nhà tôm.
Cảnh tượng được ưu ái nên mừng rỡ kia thật sự không hợp diễn ra trên người ông Hà – một người lớn tuổi đã lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh – chẳng khác nào tự làm mất mặt.
Nhưng hiện giờ những người ở đây cũng không ai có ý kiến gì, dù sao người kia cũng là cháu đích tôn của nhà họ Chu đó. Chu Thịnh tuy là dân làm ăn nhưng ông nội anh, cha anh đều là người có vai vế trong quân đội cả.
Chu Thịnh chỉ cười cười, nhận lấy hộp quà từ tay trợ lý đưa cho ông Hà rồi nói vài lời chúc mừng. Sau đó, anh giới thiệu người đứng bên cạnh mình: “Đây là em trai tôi, Chu Dục, là đứa cháu được ông nội cưng nhất nhà.”
Ở đây có rất nhiều người không hề biết Chu Dục là ai, nhưng chỉ cần một câu “được ông nội cưng nhất nhà” đã đủ nói lên địa vị ở nhà họ Chu của anh. Vì thế không có ai tỏ thái độ không đúng mực, ai nấy đều tranh nhau tiến lên bắt chuyện với anh.
Nhưng cũng có người biết được một ít chuyện ngày xưa của nhà họ Chu, lén tám với người đứng gần mình.
“Chu Dục? Là đứa con trai một của chú hai nhà họ Chu đó hả?”
“Chú hai nhà họ Chu không phải là cái người đang ở trong tù sao?”
“Suỵt, nói nhỏ chút.”
“Sao tôi nghe đồn là chú hai đó bị chính vợ mình đưa vào tù mà? Sau đó bà vợ kia dẫn theo đứa con đi mất, bây giờ còn dám trở lại à?”
“Chuyện nhà người ta làm sao mình biết được, bà không nghe Chu Thịnh nói cậu ta là đứa cháu được cưng nhất hay sao, nếu lời đồn là thật thì làm sao lại được ông Chu yêu thích nhất chớ?”
Bên này mọi người bàn luận sôi nổi, bên kia người nhà họ Hà cũng vội vàng chào hỏi, chỉ duy độc một mình Hà Hòa đứng ở xa là vô cùng kinh ngạc. Nhưng cậu chỉ ngạc nhiên một chốc mà thôi, sau một chút dường như vỡ lẽ ra mọi chuyện, cậu mím môi, nhìn Chu Dục đang bị đám người vây quanh ở giữa sảnh một cái rồi quay người bỏ đi.
Từ khi Chu Dục đi vào không lúc nào là không chú ý đến Hà Hòa, thấy cậu quay đi thì làm sao còn nhịn được, không màng gì đến mọi người đang xúm xít chào hỏi mình, gạt đám đông ra đuổi theo Hà Hòa.
Anh đi mà như chạy, hai ba bước đã đuổi kịp cậu, trong ánh mắt sửng sốt của mọi người, nắm tay cậu níu lại: “A Hòa!”
Hà Hòa quay đầu lại, xụ mặt: “Buông ra!”
“Không buông, A Hòa, em đi gấp quá, chẳng cho anh cơ hội giải thích gì cả. Em tin anh, anh thực sự không phải cố ý giấu diếm thân phận, cũng không phải phường lừa gạt phụ tình đâu.”
Người kia đang nắm chặt tay mình không chịu buông, ánh mắt vô cùng chân thành, thậm chí có vẻ xuống nước nài nỉ…
Hà Hòa mím môi, khẽ nói: “Giải thích cái gì với tôi? Nếu anh đã là cậu ấm nhà họ Chu thì làm gì cần mưu tính đồ trong tay tôi, là tôi hiểu lầm anh.”
Chu Dục cho dù không hiểu Hà Hòa đến chân tơ kẽ tóc thì cũng hiểu đến bảy tám phần. Chuyện Hà Hòa thực sự để bụng có lẽ không phải là cổ phần gì đó, mà là việc anh đã lừa cậu, nói dối để tiếp cận cậu.
Chu Dục vội vàng muốn nói rõ chân tướng, nhưng bây giờ không phải là lúc thiên thời địa lợi nhân hòa, chưa kể đến việc mọi người còn đang nhìn chằm chằm kia. Anh đành bất đắc dĩ nói: “Đợi xong chuyện ở đây anh sẽ nói hết sự thật cho em biết, nhưng bây giờ em bớt giận bớt giận chút có được không…đi mà?”
Hà Hòa không muốn dây dưa với anh ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thế này, nhưng nghĩ đến việc nhà họ Chu chủ động hợp tác với mình chắc chắn có sự tác động từ phía Chu Dục. Không nhắc đến những thứ khác, Chu Dục xem như đã giúp mình một chuyện lớn. Hà Hòa chắc chắn không hề muốn làm mất mặt người đã đứng về phía mình trước mặt mọi người. Bây giờ Chu Dục chủ động xông tới giữ cậu lại thế này, nếu cậu kiên quyết giãy ra rồi bỏ đi luôn thì trăm phần trăm anh sẽ bị người ta xầm xì đồn đoán.
Hà Hòa hít sâu một hơi, nói: “Anh buông tay ra trước đã, tôi sẽ không đi.”
Chu Dục khẽ thở phào, anh biết mà, chắc hẳn Hà Hòa sẽ không làm bẽ mặt mình trong trường hợp như thế này. Chu Dục cũng chẳng thèm để ý người khác nghĩ gì đâu, nhưng nếu có thể dùng cách này để giữ Hà Hòa lại, cho anh một cơ hội giãi bày thì anh sẽ không ngại bỉ ổi một chút.
Trong nhất thời có rất nhiều người rục rịch có ý đồ.
Nhưng Hà Chấn Minh cũng không phải là kẻ ngu, chỉ cần ông ta chặn trước một bước, tuyên bố ai dám động đến 10% cổ phần này chính là muốn đối địch với nhà họ Hà thì chắc chắn sẽ làm người có ý dè chừng.
Ai không có bản lĩnh hất cẳng người nhà họ Hà ắt sẽ không dám nhăm nhe gì nữa.
Như vậy, sàng lọc kĩ thì chỉ có ba đối tượng đáng xem xét.
Đầu tiên là nhà họ Từ. Thật ra nhà họ Từ và nhà họ Hà không có khúc mắc nghiêm trọng gì. Nhà họ Từ làm giàu nhờ du lịch, họ đang có trong tay vài khu đất ngon, muốn khai thác làm khu du lịch sinh thái. Nhà họ Hà thì chuyên về địa ốc, kiến trúc, thậm chí còn liên quan tới cò mồi bất động sản, mua đi bán lại, nên vụ thâu tóm này nếu thành công sẽ rất có lời. Hơn nữa nhà họ Từ cũng có tham gia vào thị trường nhà đất, Hà thị sụp, bọn họ tiến hành sáp nhập hai công ty lại thì nghiễm nhiên trở thành bá chủ một phương.
Đối tượng thứ hai là nhà họ Hạ. Nhà họ Hạ có ân oán với nhà họ Hà từ lâu. Lúc trước bất đắc dĩ phải kết thành thông gia nhưng sau đó lại chọc ra một cái sọt li dị to đùng. Nếu không phải hai nhà vẫn còn dính líu chuyện làm ăn nên phải giao ra cổ phần để kiềm chế đối phương thì hai nhà hẳn đã trở mặt thành thù từ lâu. Nay có cơ hội lật đổ nhà họ Hà, bọn họ nằm mơ chắc cũng cười.
Nhưng Hà Hòa có muốn gia đình này thông qua cậu để bành trướng thế lực không là một chuyện đáng bàn. Cậu không có cảm tình gì đáng kể với nhà họ, bọn họ ngược lại chắc cũng hận cậu muốn chết. Mấy năm nay Hà Hòa vung tiền có phân nửa là đào từ nhà họ Hạ mà ra.
“Còn bên thứ ba là ai?” Hà Hòa bình tĩnh hỏi.
Văn Duyên nhìn cậu một cái rồi mới nói: “Nhà họ Chu.”
“Chu?” Hà Hòa hơi kinh ngạc. “Là nhà họ Chu kia sao?”
Văn Duyên gật đầu.
Nếu nói hai nhà Hà, Hạ đã xem là gia tộc lớn thì nhà họ Chu càng được xem là cây đa cây đề trong giới thượng lưu. Nhà họ Chu lập nghiệp từ quân đội, có những vị lão thành cách mạng chống lưng. Con cháu nhà họ cũng không phải dạng vừa, biết tận dụng ưu thế của mình, chỉ chuyên đầu tư vào những dự án lớn đem lại phúc lợi cho xã hội và người dân, không những vậy mà còn kéo đầu tư nước ngoài cho quốc gia, hoàn toàn được xem như một trong những cánh chim đầu đàn rất được nể trọng trong giới thương nghiệp.”
Cho đến ngày hôm nay, nhà họ Chu vẫn đang có một vị trí rất vững chắc trong quân giới, mà sản nghiệp nhà họ cũng không kém cạnh là bao. Loại công ty gia đình như Hà thị không thể đặt lên bàn cân để so sánh với họ được.
Vấn đề ở đây là nhà họ Chu muốn cổ phần của công ty nhà họ Hà làm gì?
Để giải đáp thắc mắc, Hà Hòa nhận lời đi gặp người đại diện của bên kia. Người đến thương lượng là một người rất chuyên nghiệp, song phương định xong giá trị số cổ phần đó rất nhanh. Họ cho Hà Hòa một cái giá rất ổn, gần như không cò kè mặc cả gì.
Hà Hòa vẫn không nén được tò mò mà hỏi lý do họ muốn số cổ phần này.
Người đại diện nho nhã lễ độ mỉm cười, nói: “Sếp của chúng tôi nói lý do thứ nhất là vì anh ta chướng mắt Hà thị, thứ hai là vì anh ta muốn lấy lòng người thương.”
Lấy lòng người thương? Vậy là người trong lòng anh ta thích mớ cổ phần này hả? Nhưng mà mặc kệ lý do là gì, nếu người ta đã không ưa nhà họ Hà thì khi đã lấy được cổ phần tới tay chắc sẽ không quay đầu đi giúp nhà họ Hà đâu nhỉ?
Đột nhiên người đại diện hỏi Hà Hòa: “Cậu Hà, tôi mạn phép hỏi một câu. Điều kiện tiên quyết để cậu được quyền xử lý cổ phần là cậu phải kết hôn, vậy cậu đã có ý trung nhân chưa?”
Hà Hòa thoải mái trả lời: “Cái này không thành vấn đề, vị ngồi bên cạnh tôi đây chính là đối tượng sắp cưới của tôi, sẽ không làm ảnh hưởng đến việc chuyển giao cổ phần cho quý vị đâu.”
Người kia nghe vậy thì nhìn thật kĩ Văn Duyên, nhìn đến mức anh cảm thấy quái quái, hơi ớn lạnh trong lòng thì người kia mới thôi.
“Thì ra là vậy, nhưng mà cũng không cần quá gấp gáp đâu, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh thì cứ chờ chúng ta sắp xếp được thời gian giao dịch cụ thể rồi hai người đi đăng ký cũng không muộn.”
Hà Hòa nói: “Chúng tôi cũng dự định như vậy.”
Sau khi ba người đi khỏi chỗ hẹn, một thanh niên bước ra từ phòng bao sát bên cạnh, nhìn theo hướng họ rời đi nghiến răng nghiến lợi. A Hòa vậy mà lại muốn kết hôn với cái người…cái người họ Văn kia! Mới không gặp có mấy ngày đâu chứ!
Từ phía sau anh có một người dáng dấp tương tự bước ra theo. Người nọ nhìn điệu bộ tức xì khói của anh, cười cười: “Người ta kết hôn chỉ vì quyền xử lý cổ phần thôi mà, chắc chắn sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ ly hôn thôi.”
Chu Dục dậm chân: “Vậy cũng không được luôn!” Hơn nữa lỡ mà…lỡ mà không ly thì anh biết làm sao bây giờ.
Chu Thịnh ngắm nghía bộ dáng dậm chân đấm ngực của Chu Dục, cảm thấy cạn lời. Anh chưa từng thấy Chu Dục phát khùng lên như vậy.
Tuy nhiên Chu Dục rất nhanh lấy lại bình tĩnh. “Anh, anh cứ kéo dài thời gian bên này giúp em đi.”
“OK.”
…
Hà Hòa quay về chờ tin tức của nhà họ Chu, nhưng mà lạ là cứ chờ mãi mà mà không thấy họ nói năng gì. Nhà họ Chu thì chưa thấy, chỉ thấy tiệc mừng thọ của ông nội Hà sắp đến.
Rốt cuộc Hà Chấn Minh cũng đã đưa ra quyết định, bàn bạc giá cả với Hà Hòa, muốn hạ giá xuống thấp hơn 20% so với giá thị trường. Hà Hòa cảm thấy phiền phức vì bị ông ta cù nhây mãi, nhưng nhà họ Chu bên kia vẫn chưa báo tin chắc chắn cho cậu, thế là để trấn an ông ta, cuối cùng Hà Hòa cũng mớm mồi là mình sẽ chịu chuyển nhượng với cái giá thấp hơn thị trường 10%.
Nhà họ Hà đồng ý.
Song Hà Chấn Minh nói rằng bây giờ không huy động được ngay số tiền lớn như vậy, cho nên chỉ giao ước miệng. Hai ngày sau là tiệc mừng thọ của ông nội Hà Hòa, Hà Chấn Minh yêu cầu Hà Hòa phải đích thân thông báo cho mọi người việc nhượng lại cổ phần này.
Hà Hòa biết ngay ý đồ của bọn họ, vừa muốn nhây không chịu trả tiền liền vừa muốn lấy tin tức này ra để trấn áp những cổ đông khác đang ngo ngoe rình rập Hà thị.
Hà Hòa cũng đồng ý luôn.
Chớp mắt đã đến ngày mừng thọ. Ngày hôm nay nhà họ Hà đón tiếp vô số khách khứa, không khí vô cùng náo nhiệt. Không ít khách đến dự tiệc hôm nay nghe tin Hà Hòa đã về bèn muốn đến xem thử cậu ba Hà trong lời đồn ra sao. Nghe đồn cậu ta bất hòa với người trong nhà nên hằng năm đều làm Tán Tài Đồng Tử không biết mệt, tặng không một số tiền lớn ra ngoài để thi gan với nhà họ. Vì lý do đó nên Hà Hòa vừa xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Bữa tiệc trôi qua gần phân nửa thời gian, Hà Chấn Minh liền ra hiệu cho Hà Hòa, ý bảo đã đến lúc cậu lên đài. Thế nhưng Hà Hòa vừa dợm bước lên sân khấu thì ngoài cửa chợt vang lên một trận xôn xao, tiếp đó, có vài người bước vào sảnh lớn. Đến khi thấy rõ là ai đến, mọi người đều ồ lên.
Khách đến trễ là hai người trẻ tuổi mang theo một hàng vệ sĩ, cả hai người đều thân cao chân dài, mặt mày tuấn tú, khí thế không tầm thường. Người đi bên trái mọi người không quen mặt lắm nhưng người đi bên phải thì gần như không ai không nhận ra.
Là cháu đích tôn tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Chu, Chu Thịnh.
Sau khi nhận ra người đến, sắc mặt mọi người đều trở nên vi diệu. Ai nấy tụm năm tụm ba lại khe khẽ bàn tán hoặc giao lưu bằng mắt với nhau. Từ khi nào mà nhà họ Hà có máu mặt như thế? Năm nay không phải năm mừng thọ chẵn tuổi của ông Hà vậy mà có thể khiến người thừa kế nhà họ Chu đích thân tới tham dự là cớ làm sao?
Mà người bất ngờ và vui sướng nhất cũng là toàn thể người nhà họ Hà. Ông Hà vội vàng dẫn ba người con trai cùng với mấy đứa cháu trai cháu gái ra đón tiếp cậu cả Chu. Người nào người nấy đều vô cùng niềm nở, lời hay tuôn hoài không dứt, đại ý là cậu Chu đến đây hôm nay quả thật là rồng đến nhà tôm.
Cảnh tượng được ưu ái nên mừng rỡ kia thật sự không hợp diễn ra trên người ông Hà – một người lớn tuổi đã lăn lộn nhiều năm trong giới kinh doanh – chẳng khác nào tự làm mất mặt.
Nhưng hiện giờ những người ở đây cũng không ai có ý kiến gì, dù sao người kia cũng là cháu đích tôn của nhà họ Chu đó. Chu Thịnh tuy là dân làm ăn nhưng ông nội anh, cha anh đều là người có vai vế trong quân đội cả.
Chu Thịnh chỉ cười cười, nhận lấy hộp quà từ tay trợ lý đưa cho ông Hà rồi nói vài lời chúc mừng. Sau đó, anh giới thiệu người đứng bên cạnh mình: “Đây là em trai tôi, Chu Dục, là đứa cháu được ông nội cưng nhất nhà.”
Ở đây có rất nhiều người không hề biết Chu Dục là ai, nhưng chỉ cần một câu “được ông nội cưng nhất nhà” đã đủ nói lên địa vị ở nhà họ Chu của anh. Vì thế không có ai tỏ thái độ không đúng mực, ai nấy đều tranh nhau tiến lên bắt chuyện với anh.
Nhưng cũng có người biết được một ít chuyện ngày xưa của nhà họ Chu, lén tám với người đứng gần mình.
“Chu Dục? Là đứa con trai một của chú hai nhà họ Chu đó hả?”
“Chú hai nhà họ Chu không phải là cái người đang ở trong tù sao?”
“Suỵt, nói nhỏ chút.”
“Sao tôi nghe đồn là chú hai đó bị chính vợ mình đưa vào tù mà? Sau đó bà vợ kia dẫn theo đứa con đi mất, bây giờ còn dám trở lại à?”
“Chuyện nhà người ta làm sao mình biết được, bà không nghe Chu Thịnh nói cậu ta là đứa cháu được cưng nhất hay sao, nếu lời đồn là thật thì làm sao lại được ông Chu yêu thích nhất chớ?”
Bên này mọi người bàn luận sôi nổi, bên kia người nhà họ Hà cũng vội vàng chào hỏi, chỉ duy độc một mình Hà Hòa đứng ở xa là vô cùng kinh ngạc. Nhưng cậu chỉ ngạc nhiên một chốc mà thôi, sau một chút dường như vỡ lẽ ra mọi chuyện, cậu mím môi, nhìn Chu Dục đang bị đám người vây quanh ở giữa sảnh một cái rồi quay người bỏ đi.
Từ khi Chu Dục đi vào không lúc nào là không chú ý đến Hà Hòa, thấy cậu quay đi thì làm sao còn nhịn được, không màng gì đến mọi người đang xúm xít chào hỏi mình, gạt đám đông ra đuổi theo Hà Hòa.
Anh đi mà như chạy, hai ba bước đã đuổi kịp cậu, trong ánh mắt sửng sốt của mọi người, nắm tay cậu níu lại: “A Hòa!”
Hà Hòa quay đầu lại, xụ mặt: “Buông ra!”
“Không buông, A Hòa, em đi gấp quá, chẳng cho anh cơ hội giải thích gì cả. Em tin anh, anh thực sự không phải cố ý giấu diếm thân phận, cũng không phải phường lừa gạt phụ tình đâu.”
Người kia đang nắm chặt tay mình không chịu buông, ánh mắt vô cùng chân thành, thậm chí có vẻ xuống nước nài nỉ…
Hà Hòa mím môi, khẽ nói: “Giải thích cái gì với tôi? Nếu anh đã là cậu ấm nhà họ Chu thì làm gì cần mưu tính đồ trong tay tôi, là tôi hiểu lầm anh.”
Chu Dục cho dù không hiểu Hà Hòa đến chân tơ kẽ tóc thì cũng hiểu đến bảy tám phần. Chuyện Hà Hòa thực sự để bụng có lẽ không phải là cổ phần gì đó, mà là việc anh đã lừa cậu, nói dối để tiếp cận cậu.
Chu Dục vội vàng muốn nói rõ chân tướng, nhưng bây giờ không phải là lúc thiên thời địa lợi nhân hòa, chưa kể đến việc mọi người còn đang nhìn chằm chằm kia. Anh đành bất đắc dĩ nói: “Đợi xong chuyện ở đây anh sẽ nói hết sự thật cho em biết, nhưng bây giờ em bớt giận bớt giận chút có được không…đi mà?”
Hà Hòa không muốn dây dưa với anh ngay trước mặt bàn dân thiên hạ thế này, nhưng nghĩ đến việc nhà họ Chu chủ động hợp tác với mình chắc chắn có sự tác động từ phía Chu Dục. Không nhắc đến những thứ khác, Chu Dục xem như đã giúp mình một chuyện lớn. Hà Hòa chắc chắn không hề muốn làm mất mặt người đã đứng về phía mình trước mặt mọi người. Bây giờ Chu Dục chủ động xông tới giữ cậu lại thế này, nếu cậu kiên quyết giãy ra rồi bỏ đi luôn thì trăm phần trăm anh sẽ bị người ta xầm xì đồn đoán.
Hà Hòa hít sâu một hơi, nói: “Anh buông tay ra trước đã, tôi sẽ không đi.”
Chu Dục khẽ thở phào, anh biết mà, chắc hẳn Hà Hòa sẽ không làm bẽ mặt mình trong trường hợp như thế này. Chu Dục cũng chẳng thèm để ý người khác nghĩ gì đâu, nhưng nếu có thể dùng cách này để giữ Hà Hòa lại, cho anh một cơ hội giãi bày thì anh sẽ không ngại bỉ ổi một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook