Giả Làm Bạn Trai
-
Chương 13
Nghe Chu Dục hỏi Hà Hòa lại càng xoắn xuýt, nhưng lại làm bộ như không có chuyện gì mà đi qua rút giấy vẽ về.
“Cảm thấy quen cũng bình thường thôi, có rất nhiều người cảm thấy hình vẽ người trên tranh đều y hệt nhau mà.”
“Vậy sao?” Chu Dục thắc mắc nhìn Hà Hòa, vậy nhóc đỏ mặt cái gì chứ?
“Ừm.” Hà Hòa tỉnh như ruồi đem giấy vẽ cuộn lại hết thành một cuộn đem vào phòng làm việc, rồi đi ra nấu nước cho Chu Dục.
“Để tôi làm cho.” Chu Dục nấu nước, rửa tay sạch sẽ xong mới nhớ ra mình cần phải chải chuốt lại một chút. “Tôi mượn nhà vệ sinh một chút nhé?”
“Vâng.”
Chu Dục vào toilet rửa mặt, chỉnh lại quần áo, vuốt tóc ngay ngắn, vẩy vẩy nước, lại nhìn vào trong gương mới sực tỉnh ra.
Trên bức tranh đó không phải vẽ mình thì còn ai vào đây. (Tui đã nói mà =)))
Tuy rằng xem tranh và nhìn mặt trực tiếp sẽ có sự khác biệt, nhưng nghĩ kĩ lại khuôn mặt kia chính là vẽ mình không sai được, chẳng trách nhìn quen như vậy.
Mà nói đi phải nói lại, Hà Hòa vẽ mình làm gì?
Chu Dục vừa tò mò vừa kích động, tim đập thình thịch, giống như vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, toàn bộ tâm trí giờ phút này đều là “Hà Hòa vẽ mình, Hà Hòa thế mà vẽ mình, sao nhóc ấy lại muốn vẽ mình”. Anh đang vô cùng vô cùng muốn xem hết một lượt đống giấy vẽ đó, xem thử xem có phải trên đó đều là tranh vẽ mình hay không.
Nhưng cuộn giấy đó bị Hà Hòa đem vào phòng làm việc cả rồi. Chu Dục tiếc ơi là tiếc, bụng dạ cồn cào lại đầy thắc mắc nên lúc đi ra ánh mắt nhìn Hà Hòa có hơi quái quái.
Hà Hòa bị anh nhìn cũng muốn xoắn quẩy theo, không phải anh ta phát hiện ra cái gì rồi chứ?
Chu Dục bắt đầu bắt chuyện: “Cậu thích vẽ tranh à, đặt hẳn một cái giá vẽ lớn như vậy trong nhà?”
Hà Hòa nói: “Tôi học mĩ thuật mà, đó là công việc của tôi.”
“À, vậy mấy bức tranh vừa rồi đều là vẽ cho khách hàng sao?”
“Đúng rồi.”
Chu Dục hơi thất vọng, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần: “Vậy bình thường cậu hay vẽ cái gì?”
Hà Hòa nói đại khái: “Vẽ tranh minh họa cho tiểu thuyết ấy mà.”
“Tiểu thuyết gì vậy? Võ hiệp, kì ảo, khoa học viễn tưởng? Hay là trinh thám?
Không, không phải, là cái loại nam cũng sinh được em bé ấy, sẽ làm anh hết hồn luôn.
Hà Hòa không biết phải nói sao, khó khăn mở lời: “Chỉ là tiểu thuyết tình cảm bình thường thôi, chắc anh không có đọc loại truyện này đâu.”
“Tiểu thuyết lãng mạn à? Vậy bức tranh vừa rồi hẳn là vẽ nam chính rồi, vẽ rất đẹp, thế còn nữ chính thì sao?
Bây giờ Hà Hòa mới biết thì ra Chu Dục có tính lảm nhảm, sau khi anh ta cởi bộ lễ phục hoa lệ kia ra thì giống như cũng hạ phàm luôn. Tính cách người này thật sự ngoài dự kiến của cậu, làm cậu hơi bối rối.
Mà Chu Dục nói một lúc lâu mới nhận ra mình lỡ tay nấu mì luôn rồi. Ặc, không phải mình tới ăn chực cơm chiều sao? Đợi đã, vậy Hà Hòa ăn cái gì?
Hà Hòa ăn sủi cảo đông lạnh. Cậu vớt một đĩa sủi ảo đầy ụ từ trong nồi ra, pha một chén nước chấm, bỏ giấm, thêm dầu mè và ớt vào nữa, màu sắc nhìn rất bắt mắt hấp dẫn. Cậu để sủi cảo vào chén chấm chấm chấm, lăn qua lăn lại cho nước sốt dính đều, sau đó há miệng ra, một miếng ăn cả cái sủi cảo, vẻ mặt đầy thỏa mãn. (Ăn có cái sủi cảo thôi mà dễ thương dữ vậy)
Chu Dục nhìn đĩa sủi cảo đông lạnh rồi lại nhìn sang mì ăn liền của mình, cân nhắc xem ăn cái nào thì dạ dày sẽ không biểu tình.
Tuy Hà Hòa ăn có vẻ rất ngon, nhưng…anh nhịn không được mà nói: “Đây là bữa tối của cậu hả?”
“Phải.” Hà Hòa nói. “Tôi không nấu cơm, ăn như vầy tiện hơn, dù sao cũng chẳng khác gì ra ngoài ăn.”
Chợt di động Hà Hòa đặt trên bàn reo lên, có tin nhắn WeChat. Chu Dục theo phản xạ liếc nhìn một cái liền thấy một hàng chữ dày đặc “Giục bản thảo giục bản thảo giục bản thảo” giống như dí chết người ta vậy.
Hà Hòa lướt tay mở tin nhắn ra xem, xem xong liền ủ rũ.
“Sao vậy?”
“Ầy, thì kêu tôi giao bản thảo á.” Biên tập viên Tiểu Giáp nói cậu ấm tác giả kia đột nhiên muốn xem trước năm trang minh họa, ngày mai phải có. Cơ mà Hà Hòa còn chưa vẽ được cảnh nóng với chân dung tiểu thụ nữa.
Cậu buông đũa, gõ chữ nhoay nhoáy, hỏi xem có thể dời deadline chút không.
Tiểu Giáp liền lập tức gọi điện qua luôn: “Chừng nào thì cậu xong?”
Hà Hòa tính toán thời gian: “Ít nhất cũng phải năm ngày, ngày mai em còn phải lên trường nữa.”
“Năm ngày lâu quá, bên kia đang hối gấp lắm, nhiều nhất chỉ được ba ngày thôi, có cần anh qua giúp cậu tô màu không?”
“Thôi thôi để em tự làm.” Hà Hòa làm công việc ba chấm này không muốn có người giúp đâu, lại còn đụng tới tranh vẽ thì càng không muốn.
“Hay anh qua nấu cơm cho cậu, dọn dẹp nhà cửa luôn?”
“Khỏi đi anh ơi.” Cơm ổng nấu mà ăn được hả?
Chu Dục ngồi một bên vểnh tai nghe nãy giờ vội hỏi: “Tôi có thể giúp gì không?”
Hà Hòa ngắm ngắm khuôn mặt anh: “Không có, cảm ơn anh.”
Chu Dục buồn rầu mà nói: “Gần đây tôi cũng chưa tìm được việc làm, chắc sắp không còn tiền ăn rồi. Nếu có việc gì tôi làm được em cứ nói, nấu ăn, làm việc nhà cái gì tôi cũng biết hết, chỉ cần bao ăn là được.
Hà Hòa ngẩn ra một lúc: “Không phải tôi mới chuyển tiền thù lao cho anh rồi sao?”
Chu Dục tỏ vẻ rầu rĩ: “Lấy tiền mua nhà hết rồi, mỗi tháng còn phải trả tiền vay nữa, đàn ông tuổi này áp lực lớn lắm đó.”
Hà Hòa nhìn tới nhìn lui cũng không thấy Chu Dục có chỗ nào giống đang khổ sở vì nợ nần: “Không phải anh có nhiều bạn bè sao?”
“Bạn bè chỉ giúp được lúc gấp chứ đâu có giúp được lúc nghèo. Bọn họ đều nghĩ rằng tôi sống rất tốt, tôi cũng không muốn làm họ lo lắng.”
Cũng có lý, Hà Hòa do dự một lúc, không nói gì.
Chu Dục nhìn ra cậu bắt đầu dao động rồi, sung sướng trong lòng, ăn sạch chén mì hồi nào không hay. Anh ngồi thêm một lúc nữa rồi trở về phòng.
Về đến nơi, Chu Dục thấy mình mới đi có nửa tiếng mà căn hộ đã được trang hoàng xong hết, nhìn sơ qua thì không thấy gì nhưng quan sát kĩ sẽ nhận ra nội thất đều là đồ cao cấp hiếm có khó tìm.
Anh rất hài lòng, gọi điện cho đội chuyển nhà: “Các cậu làm rất tốt, à bây giờ tôi có một yêu cầu nữa, đem đồ nội thất dọn đi hết cho tôi. Đúng đúng, dọn vào thế nào thì dọn đi thế ấy, tốt nhất là dọn trong đêm luôn. Lúc lên xuống lầu nhớ nhẹ nhàng nhé, đừng ồn đến hàng xóm của tôi.”
Người của đội chuyển nhà bên kia: “…”
“Cảm thấy quen cũng bình thường thôi, có rất nhiều người cảm thấy hình vẽ người trên tranh đều y hệt nhau mà.”
“Vậy sao?” Chu Dục thắc mắc nhìn Hà Hòa, vậy nhóc đỏ mặt cái gì chứ?
“Ừm.” Hà Hòa tỉnh như ruồi đem giấy vẽ cuộn lại hết thành một cuộn đem vào phòng làm việc, rồi đi ra nấu nước cho Chu Dục.
“Để tôi làm cho.” Chu Dục nấu nước, rửa tay sạch sẽ xong mới nhớ ra mình cần phải chải chuốt lại một chút. “Tôi mượn nhà vệ sinh một chút nhé?”
“Vâng.”
Chu Dục vào toilet rửa mặt, chỉnh lại quần áo, vuốt tóc ngay ngắn, vẩy vẩy nước, lại nhìn vào trong gương mới sực tỉnh ra.
Trên bức tranh đó không phải vẽ mình thì còn ai vào đây. (Tui đã nói mà =)))
Tuy rằng xem tranh và nhìn mặt trực tiếp sẽ có sự khác biệt, nhưng nghĩ kĩ lại khuôn mặt kia chính là vẽ mình không sai được, chẳng trách nhìn quen như vậy.
Mà nói đi phải nói lại, Hà Hòa vẽ mình làm gì?
Chu Dục vừa tò mò vừa kích động, tim đập thình thịch, giống như vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, toàn bộ tâm trí giờ phút này đều là “Hà Hòa vẽ mình, Hà Hòa thế mà vẽ mình, sao nhóc ấy lại muốn vẽ mình”. Anh đang vô cùng vô cùng muốn xem hết một lượt đống giấy vẽ đó, xem thử xem có phải trên đó đều là tranh vẽ mình hay không.
Nhưng cuộn giấy đó bị Hà Hòa đem vào phòng làm việc cả rồi. Chu Dục tiếc ơi là tiếc, bụng dạ cồn cào lại đầy thắc mắc nên lúc đi ra ánh mắt nhìn Hà Hòa có hơi quái quái.
Hà Hòa bị anh nhìn cũng muốn xoắn quẩy theo, không phải anh ta phát hiện ra cái gì rồi chứ?
Chu Dục bắt đầu bắt chuyện: “Cậu thích vẽ tranh à, đặt hẳn một cái giá vẽ lớn như vậy trong nhà?”
Hà Hòa nói: “Tôi học mĩ thuật mà, đó là công việc của tôi.”
“À, vậy mấy bức tranh vừa rồi đều là vẽ cho khách hàng sao?”
“Đúng rồi.”
Chu Dục hơi thất vọng, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần: “Vậy bình thường cậu hay vẽ cái gì?”
Hà Hòa nói đại khái: “Vẽ tranh minh họa cho tiểu thuyết ấy mà.”
“Tiểu thuyết gì vậy? Võ hiệp, kì ảo, khoa học viễn tưởng? Hay là trinh thám?
Không, không phải, là cái loại nam cũng sinh được em bé ấy, sẽ làm anh hết hồn luôn.
Hà Hòa không biết phải nói sao, khó khăn mở lời: “Chỉ là tiểu thuyết tình cảm bình thường thôi, chắc anh không có đọc loại truyện này đâu.”
“Tiểu thuyết lãng mạn à? Vậy bức tranh vừa rồi hẳn là vẽ nam chính rồi, vẽ rất đẹp, thế còn nữ chính thì sao?
Bây giờ Hà Hòa mới biết thì ra Chu Dục có tính lảm nhảm, sau khi anh ta cởi bộ lễ phục hoa lệ kia ra thì giống như cũng hạ phàm luôn. Tính cách người này thật sự ngoài dự kiến của cậu, làm cậu hơi bối rối.
Mà Chu Dục nói một lúc lâu mới nhận ra mình lỡ tay nấu mì luôn rồi. Ặc, không phải mình tới ăn chực cơm chiều sao? Đợi đã, vậy Hà Hòa ăn cái gì?
Hà Hòa ăn sủi cảo đông lạnh. Cậu vớt một đĩa sủi ảo đầy ụ từ trong nồi ra, pha một chén nước chấm, bỏ giấm, thêm dầu mè và ớt vào nữa, màu sắc nhìn rất bắt mắt hấp dẫn. Cậu để sủi cảo vào chén chấm chấm chấm, lăn qua lăn lại cho nước sốt dính đều, sau đó há miệng ra, một miếng ăn cả cái sủi cảo, vẻ mặt đầy thỏa mãn. (Ăn có cái sủi cảo thôi mà dễ thương dữ vậy)
Chu Dục nhìn đĩa sủi cảo đông lạnh rồi lại nhìn sang mì ăn liền của mình, cân nhắc xem ăn cái nào thì dạ dày sẽ không biểu tình.
Tuy Hà Hòa ăn có vẻ rất ngon, nhưng…anh nhịn không được mà nói: “Đây là bữa tối của cậu hả?”
“Phải.” Hà Hòa nói. “Tôi không nấu cơm, ăn như vầy tiện hơn, dù sao cũng chẳng khác gì ra ngoài ăn.”
Chợt di động Hà Hòa đặt trên bàn reo lên, có tin nhắn WeChat. Chu Dục theo phản xạ liếc nhìn một cái liền thấy một hàng chữ dày đặc “Giục bản thảo giục bản thảo giục bản thảo” giống như dí chết người ta vậy.
Hà Hòa lướt tay mở tin nhắn ra xem, xem xong liền ủ rũ.
“Sao vậy?”
“Ầy, thì kêu tôi giao bản thảo á.” Biên tập viên Tiểu Giáp nói cậu ấm tác giả kia đột nhiên muốn xem trước năm trang minh họa, ngày mai phải có. Cơ mà Hà Hòa còn chưa vẽ được cảnh nóng với chân dung tiểu thụ nữa.
Cậu buông đũa, gõ chữ nhoay nhoáy, hỏi xem có thể dời deadline chút không.
Tiểu Giáp liền lập tức gọi điện qua luôn: “Chừng nào thì cậu xong?”
Hà Hòa tính toán thời gian: “Ít nhất cũng phải năm ngày, ngày mai em còn phải lên trường nữa.”
“Năm ngày lâu quá, bên kia đang hối gấp lắm, nhiều nhất chỉ được ba ngày thôi, có cần anh qua giúp cậu tô màu không?”
“Thôi thôi để em tự làm.” Hà Hòa làm công việc ba chấm này không muốn có người giúp đâu, lại còn đụng tới tranh vẽ thì càng không muốn.
“Hay anh qua nấu cơm cho cậu, dọn dẹp nhà cửa luôn?”
“Khỏi đi anh ơi.” Cơm ổng nấu mà ăn được hả?
Chu Dục ngồi một bên vểnh tai nghe nãy giờ vội hỏi: “Tôi có thể giúp gì không?”
Hà Hòa ngắm ngắm khuôn mặt anh: “Không có, cảm ơn anh.”
Chu Dục buồn rầu mà nói: “Gần đây tôi cũng chưa tìm được việc làm, chắc sắp không còn tiền ăn rồi. Nếu có việc gì tôi làm được em cứ nói, nấu ăn, làm việc nhà cái gì tôi cũng biết hết, chỉ cần bao ăn là được.
Hà Hòa ngẩn ra một lúc: “Không phải tôi mới chuyển tiền thù lao cho anh rồi sao?”
Chu Dục tỏ vẻ rầu rĩ: “Lấy tiền mua nhà hết rồi, mỗi tháng còn phải trả tiền vay nữa, đàn ông tuổi này áp lực lớn lắm đó.”
Hà Hòa nhìn tới nhìn lui cũng không thấy Chu Dục có chỗ nào giống đang khổ sở vì nợ nần: “Không phải anh có nhiều bạn bè sao?”
“Bạn bè chỉ giúp được lúc gấp chứ đâu có giúp được lúc nghèo. Bọn họ đều nghĩ rằng tôi sống rất tốt, tôi cũng không muốn làm họ lo lắng.”
Cũng có lý, Hà Hòa do dự một lúc, không nói gì.
Chu Dục nhìn ra cậu bắt đầu dao động rồi, sung sướng trong lòng, ăn sạch chén mì hồi nào không hay. Anh ngồi thêm một lúc nữa rồi trở về phòng.
Về đến nơi, Chu Dục thấy mình mới đi có nửa tiếng mà căn hộ đã được trang hoàng xong hết, nhìn sơ qua thì không thấy gì nhưng quan sát kĩ sẽ nhận ra nội thất đều là đồ cao cấp hiếm có khó tìm.
Anh rất hài lòng, gọi điện cho đội chuyển nhà: “Các cậu làm rất tốt, à bây giờ tôi có một yêu cầu nữa, đem đồ nội thất dọn đi hết cho tôi. Đúng đúng, dọn vào thế nào thì dọn đi thế ấy, tốt nhất là dọn trong đêm luôn. Lúc lên xuống lầu nhớ nhẹ nhàng nhé, đừng ồn đến hàng xóm của tôi.”
Người của đội chuyển nhà bên kia: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook