Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái
-
Chương 56
"Chức Ca Nhi, cậu đừng nhụt chí mà, không vừa ý mấy người này, Nhị gia ta lại mang mấy đầu bảng tới cho cậu."
Thật ra A Vãn muốn nói là --
Ông chủ, Chu tiểu thư tới, mau bảo Nhị gia dẫn nhóm phụ nữ của anh ta đi chỗ khác chơi đi.
Lòng trung thành hộ chủ, thiên y vô phùng, thông minh tuyệt đỉnh cứ như vậy mà chết non từ trong trứng, A Vãn cũng rất bất đắc dĩ, anh chỉ có thể xấu hổ lại không mất lễ phép mà mỉm cười: "Chu tiểu thư, trùng hợp quá."
Giây tiếp theo, tiếng ho khan ngưng bặt.
A Vãn cũng không biết ông chủ đến bên cạnh anh thế nào, tóm lại chính là như một cơn gió.
"Em, sao em lại ở đây?"
Đôi mắt không biết nhìn hướng nào, tay cũng không biết để đâu, còn nói lắp nữa chứ, cỡ nào giống chột dạ, cỡ nào giống chưa đánh đã khai, cỡ nào giống người chồng hồng hạnh xuất tường bị vợ bắt được.
Giang Chức dáng vẻ tâm hoảng ý loạn, chần chờ đứng ở cửa, trời giá rét mà anh lại bắt đầu đổ mồ hôi.
Lại nhìn Chu Từ Phưởng, hai tiếng trước mặc màu hồng giờ đổi thành đen toàn thân, phía dưới mũ chỉ lộ nửa mặt than vạn năm không thay đổi: "Em phải đi giao thức ăn, tạm biệt."
Tạm biệt xong, cô xách theo hai túi cháo gan heo và rau dưa, cúi đầu lặng yên đi khỏi không một tiếng động, chỉ dùng dư quang khóe mắt lén nhìn thoáng qua tám người phụ nữ mặc đồ thiếu vải kia.
Giang Chức chỉ ngây người vài giây rồi nhấc chân đuổi theo.
"Chu Từ Phưởng."
Cô quay đầu lại: "Có chuyện gì sao?"
Giang Chức nới lỏng cổ áo một chút, lộ ra làn da trắng nõn bên trong, còn có hầu kết hơi đỏ lên: "Không phải như em thấy đâu."
Chu Từ Phưởng: "Ồ."
Hết rồi?
Chỉ có vậy thôi?
Giang Chức như bị cô nhét vào một cục bông lớn vào lòng, vừa phiền muộn vừa ngứa ngáy.
"Em phải đi gấp."
Cô xoay người muốn đi, Giang Chức vừa định gọi cô lại, cô lại tự quay đầu, dường như rất do dự, rất rối rắm, nhíu hai hàng lông mày nhăn lại.
Cô nhìn anh thấm thía mà khuyên một câu: "Giang Chức, anh nhất định phải chú ý thân thể."
Giang Chức: "..."
Con mẹ nó, anh không chơi gái!
Chu Từ Phưởng giao thức ăn xong liền ra khỏi Phù Sinh cư, cô thấy hai nữ một nam đang đứng ở cổng lớn, trời lạnh như vậy, hai người phụ nữ đều mặc đồ ít vải, tay như củ sen treo trên người tên đàn ông, đều nháo không chịu để gã đi.
Tên đàn ông liền xấu xa mà nói: "Lưu luyến hả, vậy đều đi cùng gia nha."
Sau đó gã ta trái ôm phải ấp đi vào một chiếc xe thể thao, xe còn chưa khởi động đã vang lên tiếng chuông điện thoại.
"Chuyện gì?"
"Anh ở đâu? Sao còn chưa về?"
"Đang tăng ca."
"Mấy giờ anh về? Tiểu Bảo có hơi sốt."
"Chờ tôi hết bận rồi lại nói."
Sau đó gã đàn ông ngắt điện thoại, chạy xe đi mất.
Người xấu!
Tra nam!
Chu Từ Phưởng dời con cừu đá nhỏ qua một bên, nhặt viên đá trên đất, quay đầu lại nhắm ngay sau lốp chiếc xe thể thao kia, nhìn chăm chú rồi một chân sút viên đá.
"Bụp!"
Xe nổ lốp.
Gã ta còn đang mắng lời thô tục.
Chu Từ Phưởng hừ một tiếng trong lòng, sau đó đội nón màu vàng chuyên dụng của nhân viên giao hàng lên, đẩy xe đi được vài bước, đột nhiên thấy một cái thùng rác, bước chân cô dừng lại, nhìn trong chốc lát lại buông xe ra, đi qua đạp thùng rác một cái. Thật sự là một cước rất rất nhẹ, chỉ là đá chơi, nhưng sức của cô quá lớn.
Rầm một tiếng vang lớn. Thùng rác liền ngã đổ.
Sao cô lại muốn đá thùng rác vậy? Thật phiền quá!
Chu Từ Phưởng ảo não mà túm tóc một phen, ngồi xổm xuống đỡ thùng rác lại, sau đó nhặt từng bọc rác rớt ra bỏ lại vào thùng..
Đột nhiên, một đôi giày da dừng trước một đống rác, sau đó một bóng dáng châu đầu che khuất cô.
"Em đang làm gì vậy?"
Chu Từ Phưởng ngẩng đầu thấy Giang Chức, anh đứng nghiêng người phía ánh đèn neon bảy màu, những điểm sáng đầy màu sắc dừng trong mắt anh, giống như ánh đèn của hàng vạn nhà.
Cô ngửa đầu nhìn anh, nói: "Em đang nhặt rác." Thật ra cô cũng không biết mình đang làm cái gì, cũng không biết đang nói cái gì, dù sao cũng là lung tung rối loạn, cô còn nói, "Một cái chai có thể bán được một đồng."
Vừa lúc, trong tay đang cầm một chai nước khoáng.
Giang Chức: "..."
Cô đội nón bảo hiểm màu vàng, ngồi xổm trên mặt đất, giống một cây nấm sinh động.
Giang Chức đi hai bước về phía ánh sáng đèn.
"Đừng nhặt, dơ." Anh khom lưng xốc mũ áo hoodie của cô, kéo cô qua một bên, buông tay xong rồi quay đầu lại bảo "A Vãn, anh qua nhặt đi."
A Vãn: "..."
Lớn tới vậy rồi, thật sự là lần đầu tiên nhặt rác, tâm tình A Vãn vi diệu nói không nên lời.
"Em không có gì muốn nói với anh sao?" Giang Chức chỉ mặc cái áo lông đứng trong gió, gương mặt phát đau vì gió lạnh, ánh mắt không nghiêng không lệch mà đối diện với cô.
Chu Từ Phưởng trầm mặc một hồi.
Cô cảm thấy mình nói ra thì không thích hợp, nhưng cô lại không nhịn được: "Giang Chức, anh đừng chơi với mấy người phụ nữ đó."
"Vì sao?"
Cô nghiêm túc lại đứng đắn: "Nếu vậy anh sẽ không phải là công dân tốt."
Giang - công dân tốt - Chức cho rằng đối phương ham mê sắc đẹp của mình hơn nữa nảy sinh chiếm hữu dục với nhan sắc của anh: "..."
Công dân tốt cái rắm!
Cái người sắt thép thẳng nữ không hiểu tình thú này!
Giang Chức cũng không biết bực cô nhiều hơn, hay là bực chính mình nhiều hơn, gương mặt anh tuấn cứng đờ, giọng cộc cằn nói: "Anh không chơi gái!"
------ Chuyện ngoài lề ------
Giang Chức: Phưởng bảo bối, có phải ghen không?
Chu Từ Phưởng: Không có, em chỉ là hy vọng anh có thể làm một công dân tốt.
Giang Chức: .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook