Điện ảnh thành chỉ có một bãi đỗ xe, cách phim trường của Giang Chức có gần ngàn mét.

Giang Duy Nhĩ đi tới, dọc theo đường đi vô cùng cẩn thận, chờ xác định không ai đi theo, mới lên một chiếc xe, vừa ngồi xuống người đã bị một bàn tay kéo qua.

Tiếu Lân Thư khẩu trang cũng không mang, chỉ mỉm cười nhìn cô.

Giang Duy Nhĩ lo lắng có paparazzi, lui ra một chút: "Không phải anh có thông cáo sao?"

Anh càng không chịu, kéo cô vào trong lòng ngực: "Nhớ em."

Âm thanh khàn khàn đến kỳ cục, anh hẳn là cực kỳ mệt, Giang Duy Nhĩ vừa định hỏi anh sao đột nhiên lại về, đã bị anh dùng sức ôm lấy, khiến cô có chút kinh ngạc.

"Làm sao vậy?"

Tiếu Lân Thư cằm gác ở trên vai cô: "Duy Nhĩ."

"Ừm."

Anh không nói gì cả, chỉ là hôn cô.

Giang Duy Nhĩ bận tâm là còn ở bên ngoài, đẩy đẩy anh: "Sẽ bị chụp được."

"Chụp thì chụp đi." Anh lại thò lại gần, nhẹ nhàng hôn khóe môi cô.

Giang Duy Nhĩ mềm lòng, tùy anh vậy, một cúi đầu, thấy hắn cổ tay áo lộ ra một tiểu khối làn da: "Tay anh sao vậy?"

Tay anh rũ xuống: "Không sao, đóng phim bị thương thôi."

Cô không yên tâm kéo tay áo anh.

"Đừng nhìn."

Tiếu Lân Thư đè lại tay cô.

"Em nhìn một cái." Giang Duy Nhĩ cởi nút áo cổ tay của anh xuống, cuốn tay áo lên, ánh mắt nháy mắt nhíu lại, "Gạt em, không phải đóng phim bị thương, đây là bỏng tàn thuốc."

Trên cánh tay anh, có hai vết sẹo do bỏng tàn thuốc.

Tiếu Lân Thư bật cười: "Bị em phát hiện rồi." Anh rất thích cười, khi khóe mắt hướng lên trên, toàn bộ ánh mắt đều sáng lên, thẳng thắn nhìn về phía cô có chút lấy lòng, "Anh lén hút một điếu."

Anh tính tình tốt, luôn ôn hòa.

Giang Duy Nhĩ không tức giận với anh được, cũng không nỡ giận dỗi, nhìn thấy cánh tay anh bị bỏng thì hết sức đau lòng: "Vất vả lắm mới cai được."

Anh cười mút hôn mặt cô: "Sau này không dám nữa, anh bảo đảm."

Trước kia anh hút thuốc nhiều vô cùng, là Giang Duy Nhĩ bảo anh cai.

Cách đó năm mươi mét, Phương Lý Tưởng đang khom lưng, vịn cây cột ở bãi đỗ xe, người cúi chín mươi độ về trước, nghiêng tai nghe lén, đang tập trung tinh thần, đột nhiên có người từ sau vỗ lưng cô.

"Lý Tưởng."

Cô quay mạnh đầu lại, ngón tay che miệng: "Suỵt."

Thấy cô thần thần bí bí, Chu Từ Phưởng liền nhỏ giọng mà nói chuyện: "Cô đang làm gì vậy?"

Vẻ mặt Phương Lý Tưởng mâu thuẫn vừa kích động lại thương tâm, nói nhỏ: "Trợ lý của tôi, và nam thần của tôi đang Vụng! Trộm!" Nói xong, cô lại dựng lỗ tai lên nghe nghóng đằng trước, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, "Ai u, nghe không được gì cả!" Thật tiếc nuối mà.

Thính lực của Chu Từ Phưởng rất tốt, âm thanh ngoài trăm mét, chỉ cần cô muốn nghe đều có thể nghe được không sai chút nào, vì thế cô thuật lại từ đầu tới đuôi một đoạn đối thoại.

"Bảo bảo, cho anh hôn một cái nữa." Mặt không biểu cảm.

"Anh hôn thì hôn, không cho nói." Lại là mặt không biểu cảm.

"Ừm, không nói." Tiếp tục mặt không biểu cảm.

"Chán ghét." Vẫn là mặt không biểu cảm.

Một đoạn ngắn lời âu yếm, Chu Từ Phưởng chỉnh tề đọc ra, ngữ khí giọng điệu giống như đọc thuộc lòng bài văn.

Phương Lý Tưởng nhất thời không phản ứng: "Cô làm gì vậy?"

Giờ phút này Chu Từ Phưởng mang biểu cảm vừa đứng đắn vừa lãnh đạm: "Không phải cô muốn nghe sao? Mấy lời yêu đương vụng trộm của họ tôi đều nghe được, tôi nghe giúp cô rồi nói cho cô."

Phương Lý Tưởng: "..."

Đây là bảo bối nha.

Phương Lý Tưởng cảm thấy Chu Từ Phưởng thật là vừa lạnh lùng vừa đáng yêu lại ngoan, chuyện nghe lén người ta yêu đương vụng trộm cô làm không sao nhưng không thể dạy hư Chu Từ Phưởng như tờ giấy trắng về chuyện nam nữ này, hai người liền cùng nhau đi ra ngoài.

"Từ Phưởng, gần đây có phải cô rất thiếu tiền không?"

Chu Từ Phưởng cách cô hơi xa, dường như không thích người khác tới gần, khuôn mặt cũng lui vào trong mũ áo, cô nói: "Tôi muốn mua một món đồ rất quý."

Phương Lý Tưởng biết cô có chút ít khó khăn trong giao tiếp, liền đi ra sau cô cách cô một khoảng: "Tôi giới thiệu cho cô một công việc."

Cô nói: "Tôi không làm thế thân lõa thể."

"Không phải lõa thể, anh họ của tôi sáng tạo một bộ sưu tập, gần đây đang tìm người mẫu tóc." Phương Lý Tưởng cảm thấy được, cấm dục Chu Từ Phưởng trên người có một cổ thần bí vô cùng khốc soái, chẳng qua chỉ cần cô chau mày, lại là gương mặt chán đời thượng đẳng, dù sao thấy thế nào cũng đẹp, chỉ là chưa từng thấy cô cười, không biết cô cười rộ lên là bộ dạng thế nào.

"Tôi phải làm cái gì?"

Phương Lý Tưởng hào khí ngất trời: "Không cần làm gì cả, để hắn làm tóc cho cô là được, cô cứ việc đưa ra giá cao!"

"Được."

Bởi vì không thể làm thế thân lõa thể, Chu Từ Phưởng về nhà trước, sau đó đến dưới cầu Bát Nhất sớm bày quán dán màn hình.

Toàn bộ một buổi trưa, bầu không khí trong phim trường có chút sai sai, lại không thể nói không đúng chỗ nào, dù sao nữ chính Dư Nhiên bị Giang Chức mắng đến khóc, nói cô ta diễn chính là cứt chó.

7 giờ tối.

A Vãn đã giúp Giang Chức đặt chỗ xong, hẹn với bác sĩ tâm lý nổi danh đế đô ở trà hiên Hồ Luân.

"Bác sĩ Khâu đã ở bên trong chờ ngài."

Chạng vạng có mưa, mùa đông ngày mưa lạnh vô cùng.

Giang Chức đeo khẩu trang: "Cậu không cần đi theo."

Anh để A Vãn lại, đẩy cửa xe ra, bung cái dù màu đen che lên đi vào trong mưa, cách màn mưa mù mênh mông, A Vãn thấy anh cúi đầu ho cả đoạn đường.

Haizz, ông chủ không chỉ thân thể bị bệnh, gần đây tâm cũng bị bệnh.

Khách ở trà hiên Hồ Luân đều là đơn độc ngăn cách, tính bảo mật rất tốt, Giang Chức đẩy cửa ra, bên trong đã có người đang đợi.

Người đàn ông mang tây trang giày da thấy anh đi vào lập tức đứng lên, có chút câu nệ mà gọi một tiếng: "Giang thiếu."

Giang Chức tháo khẩu trang rồi cởi áo khoác, trong phòng ngoài phòng một lạnh một nóng, độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn, khuôn mặt trắng nõn của anh rất nhanh đã phiếm hồng: "Ngồi xuống đi."

Âm thanh không có sức.

Là một ma ốm như trong lời đồn.

Bác sĩ Khâu ngẩng đầu nhìn thoáng qua lập tức lại cúi đầu, gương mặt này cũng giống như tin đồn, mặt Bạch Lê hoa nhạt, thật sự là đẹp.

Giang Chức ngồi xuống, dùng khăn xoa xoa nước mưa dính trên đầu ngón tay: "Tôi tìm ông cố vấn chuyện này, tôi không hy vọng bất kỳ ai biết, đặc biệt là người nhà họ Giang."

Tim bác sĩ Khâu đập mạnh, kinh sợ: "Tôi hiểu rồi."

Giang Chức giọng điệu tùy ý, rót ly trà nhuận môi: "Không cần lo lắng, không có chuyện gì khác, chỉ hỏi ông mấy vấn đề."

"Ngài mời hỏi."

Anh trầm mặc một hồi, tựa như không biết mở miệng thế nào, mày nhíu một hồi lâu: "Tôi có một người bạn." Tạm dừng ba giây, nhấn mạnh, "Đây là chuyện của bạn tôi."

Bác sĩ Khâu bị 囧 đến quên cả khẩn trương: "..."

Tiểu bá vương Giang gia, cũng chơi loại hệ liệt làm bộ là chuyện của bạn này?

Như là sợ ông không tin, Giang Chức còn giải thích một câu, giọng điệu như là chuyện râu ria: "Tiết Bảo Di biết chứ, Tiết gia lão nhị, chính là chuyện của hắn."

Cái gì đều biết còn muốn làm bộ cái gì cũng không biết Khâu bác sĩ bày ra vẻ mặt nghiêm trang: "Ừm, đã hiểu, là chuyện của Tiết tiểu nhị gia."

Giang thiếu ngài nói cái gì chính là cái đó.

Giang Chức nhấp một ngụm trà, động tác ưu nhã mà phẩm: "Hắn là gay, nhưng gần hắn hoài nghi hắn bị bẻ thẳng." Anh lại nhấp một ngụm trà, uống mà còn thất thần, "Tôi muốn biết đồng tính luyến ái có thể bẻ thẳng hay không."

Cho nên, Giang thiếu là bị bẻ thẳng?

Tin tức lớn nha!

Bác sĩ Khâu trong hồi hộp còn có chút kích động khó có thể ức chế: "Điều này cũng có khả năng, môi trường có quan hệ rất lớn đến xu hướng giới tính."

Ông mới vừa nói xong, hai hàng mày kiếm của Giang Chức liền nhăn lại.

"Hắn chỉ là hoài nghi, làm sao mới có thể xác định?" Anh buông cái ly, hầu kết lăn một chút, ngồi thẳng hơn.

Từ biểu cảm nhỏ tới nói, đây là hoảng hốt.

Bác sĩ Khâu cũng hoảng hốt theo: "Có thể nói anh.. bạn của anh Tiết tiểu nhị gia có dấu hiệu cụ thể nào khác với trước kia không?"

Trong mắt Giang Chức như hoa đào tháng ba, nhan sắc xinh đẹp chăm chú tự hỏi hồi lâu.

"Hắn luôn muốn người nữ kia, nhưng hắn nhìn thấy cô ấy lại không thoải mái." Giữa mày nhăn một chút, anh lại bưng ly lên, lần này uống một hớp lớn, như là còn khát liếm liếm môi, "Không gặp được càng không thoải mái."

P/s: Anh không phải tên Giang Chức, anh họ Đỗ tên Thừa :))

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương