Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
-
Chương 390: V138: Giám định
Editor: Noãn
Beta-er: Chan
Mộc Như Lam nhìn Ritana đầu tóc rối xù, một mắt đeo băng, mắt còn lại u ám quỷ dị như có ý cười lại như chứa dục vọng nồng đậm, vết thương mấy ngày nay có vẻ đã được bôi thuốc, ít nhất nhìn bề ngoài cũng không quá nghiêm trọng.
Mộc Như Lam nhìn ả bị đẩy lên máy bay, nụ cười vẫn trên môi như cũ, ai sẽ tin lời nói của một tội phạm chứ? Đừng quên cô mới là nạn nhân suýt bị ả hại chết đấy.
Máy bay cất cánh bay tới San Francisco - Mỹ vào sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Khiêm Nhân, mấy thành viên FBI và Ritana hạ cánh ở đây, sau đó lại bay đi New York vì Mộc Như Lam phải về học viện Bạch Đế tiếp tục học.
Vừa nhìn sân trường rộng lớn quen thuộc được hàng rào cây xanh bao quanh, nhìn thì có vẻ tự do đến cả tường rào cũng không có, nhưng thực tế lại nghiêm ngặt như căn cứ quân sự.
Mộc Như Lam đem thẻ từ cắm vào thiết bị cảm ứng, cửa trường mở ra nhanh chóng, tìm được xe golf ở sau cửa, cô chậm rãi tới khu ký túc xá mở cửa, trước tiên ngủ một giấc rồi ngày mai đi học.
Lúc đi qua trung tâm khu giáo dục, Mộc Như Lam phát hiện rất nhiều học sinh tụ tập xếp hạng ở đại sảnh hoặc bên ngoài, từ xa có thể thấy các loại dụng cụ y tế, có vẻ đang tổ chức kiểm tra sức khỏe.
Có học sinh thấy Mộc Như Lam, lập tức dẫn đến không ít tiếng kêu, dáng vẻ rất kích động: "A! Là điện hạ! Đã lâu không gặp!"
"Điện hạ! Buổi trưa tốt lành."
"Buổi trưa tốt lành!"
"..."
Mộc Như Lam đi từ đầu đến cuối, như đại minh tinh bước trên sân khấu, những lời chào hỏi đếm không hết khiến cô cũng không thể làm ngơ trở về, đành mỉm cười gật đầu với họ, đang muốn tăng tốc độ lại không ngờ thấy phó hội trưởng hội học sinh Sefino đứng trên bậc thang trước sảnh vẫy cô, Mộc Như Lam không thể không lái xe qua: "Có chuyện gì hả?"
Sefino đẩy gọng kính, đồng phục màu trắng với hoa văn vàng trên người vẫn nghiêm trang chỉnh tề, hắn gật đầu, hỏi: "Cô ăn sáng chưa?"
Mộc Như Lam nghĩ tới cái bánh mì bị cô vứt qua một bên vẫn chưa ăn vì mệt mỏi, lắc đầu: "Sao thế?"
"Vậy thì tốt rồi. Mỗi năm học viện Bạch Đế lại tổ chức kiểm tra sức khoẻ một lần, hy vọng ghi vào hồ sơ tình hình thân thể khỏe mạnh của mỗi học sinh, hơn nữa sẽ thông báo về cho người nhà họ, nên biết học viện Bạch Đế vốn có trách nhiệm với từng học sinh trong trường. Cô vẫn chưa có ghi chép sức khỏe, nếu như có thời gian thì xuống làm một chút đi, cô là người đứng đầu bảng xếp hạng học viện nên không cần xếp hàng, có thể ưu tiên kiểm tra luôn, không tốn nhiều thời gian."
Mộc Như Lam hỏi: "Rất quan trọng hả?" Kiểm tra sức khoẻ gì đó ở thành phố K trước kia cũng có một năm một lần, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương cũng luôn để ý tình hình sức khỏe của cô, vậy nên tình trạng thân thể của cô tương đối tốt, nếu như không quan trọng thì cô lười phải kiểm tra.
Sefino gật đầu một cái: "Ừ, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô."
"Ừ, vậy cũng được." Mộc Như Lam được Sefino đỡ xuống xe, đi tới đại sảnh xếp hạng, học sinh đang đến lượt thấy Mộc Như Lam lập tức nhường vị trí không chút dị nghị bất mãn, chỉ vì bốn vị trí đầu trên bảng xếp hạng lớn đằng trước đều là tên của cô.
Mộc Như Lam cũng không từ chối, quy định trường này là như thế, cô việc gì phải nhường theo thứ tự trước sau? Mà bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi sau bàn thấy vậy cũng không ngạc nhiên, cũng không có thái độ tôn kính gì đối với điện hạ như cô, hoàn toàn là dáng vẻ công việc bận rộn, nhìn chung rất kiêu ngạo.
Sefino đứng ở bên người Mộc Như Lam, từ lúc Mộc Như Lam đưa thẻ từ vào thiết bị điện tử thì phòng an ninh điều khiển đã gọi cho tổng bộ Bạch Đế, mà Hắc Báo ở bên tổng bộ, cũng là hội trưởng hội học sinh trên danh nghĩa đã nói tình hình của Mộc Như Lam cho Sefino, bảo hắn chiếu cố cô một chút. Vậy nên hiện tại hắn định luôn đi theo giúp đỡ Mộc Như Lam.
"Đây là đội bác sĩ đứng đầu Bạch Đế quốc do ngài Hayabusa của bộ y học dẫn đầu, đều là tinh anh trong tinh anh, yên tâm giao cho bọn họ là được." Sefino ở bên giải thích.
Mộc Như Lam gật đầu, khó trách, thì ra là đội tinh anh của Bạch Đế, có lý do để kiêu ngạo.
Đo mạch, huyết áp, xét nghiệm máu, vân vân... làm xong rất nhanh, quả thật không tốn nhiều thời gian, Mộc Như Lam ra xe golf trở về biệt thự của cô, phát hiện thú cưng nhỏ không ở phòng ngoan ngoãn chờ cô mà lại bay đâu mất, trên cửa sổ dán một tờ giấy, đại khái là Tiểu Bạch đi Washington với bọn Tần Phá Phong.
Ném tờ giấy vào thùng rác, Mộc Như Lam lên lầu rửa mặt xong liền lên giường ngủ.
Bên kia, căn biệt thự vốn là của Tần Lãnh Nguyệt phía trước biệt thự của Mộc Như Lam. Rất nhiều rương để ở cửa, bên trong đều là đồ dùng của Tần Lãnh Nguyệt, một người đàn ông mặc áo blouse trắng ôm từng rương ra ngoài, trên tai đeo một tai nghe màu xanh để liên lạc.
"... Biết rồi, tôi sẽ nghiên cứu virus kia thật tốt, mà nếu muốn tôi ở đây thì cũng phải cho người dọn dẹp đống đồ bỏ đi ở đây chứ, làm tôi sắp mệt chết rồi…. Biết rồi, tôi đã có chút ý tưởng rồi, chờ tôi thí nghiệm xong sẽ báo lại, giờ tôi nói mấy người cũng không hiểu…. Tôi phải dọn phòng tiếp, tắt máy đây…." Hayabusa cúp điện thoại, xếp cái rương ra ngoài, lại cúi đầu nhìn áo blouse bị nhiễm bẩn, nhất thời nhíu mày đi vào trong nhà.
Dọn nhiều đồ ra ngoài như vậy mà bên trong chẳng những không sạch sẽ ngăn nắp lại còn có vẻ bừa bãi hơn, các loại đồ rơi trên đất, trên ghế sofa, trên bàn, đến cả chỗ đặt chân cũng không có.
Hắn nhấc chân bước qua mấy dụng cụ đi tới trước ghế sofa, ngồi lên một dụng cụ như máy âm hưởng ở trên ghế, cúi người lấy một xấp giấy A4 và một khối gỗ giống như khối rubik đặt lên bàn, qua khe mở của khối lập phương có thể thấy hai cái ống bên trong, một ống màu vàng, ống còn lại màu xanh biếc.
Là virus CM và thuốc giải.
Vật quý giá như vậy mà một ống chỉ có 20ml, thuốc giải có mười mấy ml, virus CM lại còn bị vơi đi một nửa, trong đó có một phần hắn dùng để nghiên cứu, nhưng phần lớn là do Morse lấy đi làm chuyện xấu.
Quả nhiên không hổ là tiến sĩ Desno, thật là khó khăn, tài liệu sót lại ở phòng nghiên cứu cũng không có gì liên quan đến cách tạo ra virus, toàn bộ phải do tự mình nghiên cứu thì chỉ sợ dùng hết ống virus này cũng không nghiên cứu được cái rắm gì. Cũng may sau khi hắn vừa ôm hy vọng vừa lấy thuốc giải nghiên cứu lại phát hiện một thứ không ngờ tới nhất - DNA. (N: Nguyên văn tác giả là "cái rắm" toy cứ để nguyên vậy cho đặc sắc:]])
Có lẽ thứ này chính là mắt xích lỗi ngoài ý muốn của tiến sĩ Desno, sau đó chế được virus CM, thuốc giải thường là chất có thành phần gần với thuốc độc nhưng có tác dụng ức chế hoặc kích thích cơ thể tạo đề kháng chống độc, nếu thuốc giải có thứ DNA di truyền thì bên trong virus tất nhiên cũng sẽ có thứ này, đã tìm được một thứ vậy thì sẽ từ từ phát hiện được nguồn gốc chế tạo virus.
Về vấn đề tại sao bọn hắn không ở tổng bộ mà lại chạy đến học viện Bạch Đế là vì biết lũ Giáo Hội kia sẽ không từ bỏ lòng tham với virus mà giành lại bằng mọi giá, vậy nên sau khi xử lý nội gián của Giáo Hội, bọn họ liền nhân dịp kiểm tra sức khỏe chạy qua đây, tránh bị Giáo Hội quấy rối, hơn nữa Bạch Đế chuẩn bị ra tay với Giáo Hội, bọn họ nghiên cứu ở tổng bộ cũng không an toàn.(cre: diendanlqd&watpad)
Hayabusa tập trung nhìn sơ đồ phân tích mọi thứ có liên quan theo suy nghĩ của hắn trên giấy A4, một người đàn ông mặc áo blouse đi vào, cầm trên tay một xấp giấy và một dãy ống nghiệm đậy nút chân không chứa máu, bên ngoài ống nghiệm máu dán tên của từng người. "Lão Đại, đây là phần báo cáo DNA mới nhất sáng nay của nhóm học sinh, chọn DNA có hoạt tính mạnh nhất và chất lượng nhất theo ngài nói, trong 50 người mới có được 11 người phù hợp yêu cầu.”
Hayabusa đưa tay nhận xấp báo cáo DNA và ống máu nói: "Đưa đây cho tôi, sau đó cậu giúp tôi sắp xếp lại đồ." Cấp dưới gật đầu, tay chân lanh lẹ bắt đầu làm việc, vừa nói: "Lần trước chúng ta lấy DNA của nhiều người trong tổng bộ như vậy, hình như chỉ có của boss là có phản ứng tương đối rõ ràng, thí nghiệm với mấy loại DNA của đám nhỏ trong học viện này có lẽ phản ứng cũng không lớn lắm?"
Hayabusa liếc nhìn báo cáo nói: "Đừng xem thường bọn họ, những nhóm người này đi ra ngoài sẽ là một nhóm vương giả tương lai trong xã hội."
Sau khi tìm ra DNA trong thuốc giải bọn họ đã lấy lượng lớn DNA của người trong Bạch Đế để thí nghiệm, phát hiện DNA hoạt tính càng mạnh, chất lượng càng cao thì càng có thể dung hợp với virus, mà càng yếu thì càng dễ bị virus CM phân giải và phá hủy, bọn họ cần lượng DNA lớn để làm thí nghiệm, vừa đúng lúc học sinh ở học viện Bạch Đế có thể thông qua đợt kiểm tra sức khỏe cung cấp cho họ một phần coi như tài liệu.
Vương giả nào có nhiều như vậy, cũng không phải là cải trắng bày bán trên đường.
Cấp dưới xem thường nhún vai, không nói thêm gì, tiếp tục khuân đồ.
Thời gian từ từ trôi qua, khi màn đêm lặng lẽ phủ xuống Mộc Như Lam mới tỉnh lại sau nửa ngày ngủ say, đúng lúc chuông cửa vang, cô ra ban công nhỏ nhìn xuống thấy Sefino mới đi xuống mở cửa.
"Tôi không biết cô không ăn gì, cho nên chỉ mang chút đồ ăn nhẹ qua." Sefino đi vào trong nhà, cầm thức ăn lấy từ phòng ăn đặt lên bàn.
"Cảm ơn anh." Mộc Như Lam mỉm cười nói.
Sefino gật đầu: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi."
"Được." Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Sefino ra khỏi phòng ngồi lên xe golf rời đi.
Nghỉ ngơi thoải mái xong đúng là cảm thấy rất đói bụng, ngồi ở trên ghế sofa vừa ăn vừa gọi cho Mặc Khiêm Nhân, biết Ritana đã chính thức ngồi tù ở Coen, hiện tại ở Nhật Bản đang chuẩn bị mở quan tòa, sáng sớm hôm nay bọn họ sẽ xuống máy bay đến tòa án nhận phán quyết, chứng cớ xác thực, pháp bất dung tình.
Cửa phòng giam đóng lại loảng xoảng.
Hai tay Ritana nắm song sắt màu đen lạnh như băng, nhìn người đàn ông lạnh lùng lạnh nhạt trước mặt, nụ cười quỷ dị lạnh như băng trên khóe môi, ả mở miệng, giọng nói khàn khàn u ám thì thào gần như không nghe rõ, âm thanh tạo thành một giai điệu kì dị: "Mày... Sẽ hối hận... Thượng Đế sẽ trừng phạt mày... Vừa dùng danh hiệu chính nghĩa lùng bắt ác ma, lại vừa làm bạn với ác ma, mày sẽ không được chết tử tế..."
Mặc Khiêm Nhân đứng im, thần sắc thờ ơ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng liếc qua nụ cười của ả, xoay người rời đi giống như xem thường một con kiến hôi.
Các nữ tâm thần ở lầu ba phát ra tiếng cười quái dị, ánh mắt Ritana hung ác nhìn qua những phạm nhân kia, nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Khiêm Nhân: "Thượng Đế nhất định sẽ trừng phạt mày! Mày sẽ hối hận! Lam bạn với ác ma, thứ giả nhân giả nghĩa!"
Hắn là người ‘Thiện’ ư? Tới bây giờ vẫn chưa có ai nói hắn là người lương thiện.
(N: bản gốc là “ngụy thiện giả” – người giả vờ lương thiện, nên MKN mới hỏi “hắn là người thiện ư”, nhưng ta thấy để “giả nhân giả nghĩa” nó hợp hoàn cảnh hơn nên xin phép đổi xíu nhé)
Mặc Khiêm Nhân cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thân nhẫn, ánh mắt của hắn nhìn thẳng phía trước, lạnh nhạt mà sắc bén như có thể nhìn thấu tất cả giả dối trên thế gian.
Ác ma sao? Cô ấy không phải. So với ác ma chân chính, cô ấy vẫn rất thiện lương. Vậy nên cô ấy là Thiên Sứ, Thiên Sứ trong ác ma.
...
Beta-er: Chan
Mộc Như Lam nhìn Ritana đầu tóc rối xù, một mắt đeo băng, mắt còn lại u ám quỷ dị như có ý cười lại như chứa dục vọng nồng đậm, vết thương mấy ngày nay có vẻ đã được bôi thuốc, ít nhất nhìn bề ngoài cũng không quá nghiêm trọng.
Mộc Như Lam nhìn ả bị đẩy lên máy bay, nụ cười vẫn trên môi như cũ, ai sẽ tin lời nói của một tội phạm chứ? Đừng quên cô mới là nạn nhân suýt bị ả hại chết đấy.
Máy bay cất cánh bay tới San Francisco - Mỹ vào sáng sớm ngày thứ hai, Mặc Khiêm Nhân, mấy thành viên FBI và Ritana hạ cánh ở đây, sau đó lại bay đi New York vì Mộc Như Lam phải về học viện Bạch Đế tiếp tục học.
Vừa nhìn sân trường rộng lớn quen thuộc được hàng rào cây xanh bao quanh, nhìn thì có vẻ tự do đến cả tường rào cũng không có, nhưng thực tế lại nghiêm ngặt như căn cứ quân sự.
Mộc Như Lam đem thẻ từ cắm vào thiết bị cảm ứng, cửa trường mở ra nhanh chóng, tìm được xe golf ở sau cửa, cô chậm rãi tới khu ký túc xá mở cửa, trước tiên ngủ một giấc rồi ngày mai đi học.
Lúc đi qua trung tâm khu giáo dục, Mộc Như Lam phát hiện rất nhiều học sinh tụ tập xếp hạng ở đại sảnh hoặc bên ngoài, từ xa có thể thấy các loại dụng cụ y tế, có vẻ đang tổ chức kiểm tra sức khỏe.
Có học sinh thấy Mộc Như Lam, lập tức dẫn đến không ít tiếng kêu, dáng vẻ rất kích động: "A! Là điện hạ! Đã lâu không gặp!"
"Điện hạ! Buổi trưa tốt lành."
"Buổi trưa tốt lành!"
"..."
Mộc Như Lam đi từ đầu đến cuối, như đại minh tinh bước trên sân khấu, những lời chào hỏi đếm không hết khiến cô cũng không thể làm ngơ trở về, đành mỉm cười gật đầu với họ, đang muốn tăng tốc độ lại không ngờ thấy phó hội trưởng hội học sinh Sefino đứng trên bậc thang trước sảnh vẫy cô, Mộc Như Lam không thể không lái xe qua: "Có chuyện gì hả?"
Sefino đẩy gọng kính, đồng phục màu trắng với hoa văn vàng trên người vẫn nghiêm trang chỉnh tề, hắn gật đầu, hỏi: "Cô ăn sáng chưa?"
Mộc Như Lam nghĩ tới cái bánh mì bị cô vứt qua một bên vẫn chưa ăn vì mệt mỏi, lắc đầu: "Sao thế?"
"Vậy thì tốt rồi. Mỗi năm học viện Bạch Đế lại tổ chức kiểm tra sức khoẻ một lần, hy vọng ghi vào hồ sơ tình hình thân thể khỏe mạnh của mỗi học sinh, hơn nữa sẽ thông báo về cho người nhà họ, nên biết học viện Bạch Đế vốn có trách nhiệm với từng học sinh trong trường. Cô vẫn chưa có ghi chép sức khỏe, nếu như có thời gian thì xuống làm một chút đi, cô là người đứng đầu bảng xếp hạng học viện nên không cần xếp hàng, có thể ưu tiên kiểm tra luôn, không tốn nhiều thời gian."
Mộc Như Lam hỏi: "Rất quan trọng hả?" Kiểm tra sức khoẻ gì đó ở thành phố K trước kia cũng có một năm một lần, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương cũng luôn để ý tình hình sức khỏe của cô, vậy nên tình trạng thân thể của cô tương đối tốt, nếu như không quan trọng thì cô lười phải kiểm tra.
Sefino gật đầu một cái: "Ừ, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô."
"Ừ, vậy cũng được." Mộc Như Lam được Sefino đỡ xuống xe, đi tới đại sảnh xếp hạng, học sinh đang đến lượt thấy Mộc Như Lam lập tức nhường vị trí không chút dị nghị bất mãn, chỉ vì bốn vị trí đầu trên bảng xếp hạng lớn đằng trước đều là tên của cô.
Mộc Như Lam cũng không từ chối, quy định trường này là như thế, cô việc gì phải nhường theo thứ tự trước sau? Mà bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi sau bàn thấy vậy cũng không ngạc nhiên, cũng không có thái độ tôn kính gì đối với điện hạ như cô, hoàn toàn là dáng vẻ công việc bận rộn, nhìn chung rất kiêu ngạo.
Sefino đứng ở bên người Mộc Như Lam, từ lúc Mộc Như Lam đưa thẻ từ vào thiết bị điện tử thì phòng an ninh điều khiển đã gọi cho tổng bộ Bạch Đế, mà Hắc Báo ở bên tổng bộ, cũng là hội trưởng hội học sinh trên danh nghĩa đã nói tình hình của Mộc Như Lam cho Sefino, bảo hắn chiếu cố cô một chút. Vậy nên hiện tại hắn định luôn đi theo giúp đỡ Mộc Như Lam.
"Đây là đội bác sĩ đứng đầu Bạch Đế quốc do ngài Hayabusa của bộ y học dẫn đầu, đều là tinh anh trong tinh anh, yên tâm giao cho bọn họ là được." Sefino ở bên giải thích.
Mộc Như Lam gật đầu, khó trách, thì ra là đội tinh anh của Bạch Đế, có lý do để kiêu ngạo.
Đo mạch, huyết áp, xét nghiệm máu, vân vân... làm xong rất nhanh, quả thật không tốn nhiều thời gian, Mộc Như Lam ra xe golf trở về biệt thự của cô, phát hiện thú cưng nhỏ không ở phòng ngoan ngoãn chờ cô mà lại bay đâu mất, trên cửa sổ dán một tờ giấy, đại khái là Tiểu Bạch đi Washington với bọn Tần Phá Phong.
Ném tờ giấy vào thùng rác, Mộc Như Lam lên lầu rửa mặt xong liền lên giường ngủ.
Bên kia, căn biệt thự vốn là của Tần Lãnh Nguyệt phía trước biệt thự của Mộc Như Lam. Rất nhiều rương để ở cửa, bên trong đều là đồ dùng của Tần Lãnh Nguyệt, một người đàn ông mặc áo blouse trắng ôm từng rương ra ngoài, trên tai đeo một tai nghe màu xanh để liên lạc.
"... Biết rồi, tôi sẽ nghiên cứu virus kia thật tốt, mà nếu muốn tôi ở đây thì cũng phải cho người dọn dẹp đống đồ bỏ đi ở đây chứ, làm tôi sắp mệt chết rồi…. Biết rồi, tôi đã có chút ý tưởng rồi, chờ tôi thí nghiệm xong sẽ báo lại, giờ tôi nói mấy người cũng không hiểu…. Tôi phải dọn phòng tiếp, tắt máy đây…." Hayabusa cúp điện thoại, xếp cái rương ra ngoài, lại cúi đầu nhìn áo blouse bị nhiễm bẩn, nhất thời nhíu mày đi vào trong nhà.
Dọn nhiều đồ ra ngoài như vậy mà bên trong chẳng những không sạch sẽ ngăn nắp lại còn có vẻ bừa bãi hơn, các loại đồ rơi trên đất, trên ghế sofa, trên bàn, đến cả chỗ đặt chân cũng không có.
Hắn nhấc chân bước qua mấy dụng cụ đi tới trước ghế sofa, ngồi lên một dụng cụ như máy âm hưởng ở trên ghế, cúi người lấy một xấp giấy A4 và một khối gỗ giống như khối rubik đặt lên bàn, qua khe mở của khối lập phương có thể thấy hai cái ống bên trong, một ống màu vàng, ống còn lại màu xanh biếc.
Là virus CM và thuốc giải.
Vật quý giá như vậy mà một ống chỉ có 20ml, thuốc giải có mười mấy ml, virus CM lại còn bị vơi đi một nửa, trong đó có một phần hắn dùng để nghiên cứu, nhưng phần lớn là do Morse lấy đi làm chuyện xấu.
Quả nhiên không hổ là tiến sĩ Desno, thật là khó khăn, tài liệu sót lại ở phòng nghiên cứu cũng không có gì liên quan đến cách tạo ra virus, toàn bộ phải do tự mình nghiên cứu thì chỉ sợ dùng hết ống virus này cũng không nghiên cứu được cái rắm gì. Cũng may sau khi hắn vừa ôm hy vọng vừa lấy thuốc giải nghiên cứu lại phát hiện một thứ không ngờ tới nhất - DNA. (N: Nguyên văn tác giả là "cái rắm" toy cứ để nguyên vậy cho đặc sắc:]])
Có lẽ thứ này chính là mắt xích lỗi ngoài ý muốn của tiến sĩ Desno, sau đó chế được virus CM, thuốc giải thường là chất có thành phần gần với thuốc độc nhưng có tác dụng ức chế hoặc kích thích cơ thể tạo đề kháng chống độc, nếu thuốc giải có thứ DNA di truyền thì bên trong virus tất nhiên cũng sẽ có thứ này, đã tìm được một thứ vậy thì sẽ từ từ phát hiện được nguồn gốc chế tạo virus.
Về vấn đề tại sao bọn hắn không ở tổng bộ mà lại chạy đến học viện Bạch Đế là vì biết lũ Giáo Hội kia sẽ không từ bỏ lòng tham với virus mà giành lại bằng mọi giá, vậy nên sau khi xử lý nội gián của Giáo Hội, bọn họ liền nhân dịp kiểm tra sức khỏe chạy qua đây, tránh bị Giáo Hội quấy rối, hơn nữa Bạch Đế chuẩn bị ra tay với Giáo Hội, bọn họ nghiên cứu ở tổng bộ cũng không an toàn.(cre: diendanlqd&watpad)
Hayabusa tập trung nhìn sơ đồ phân tích mọi thứ có liên quan theo suy nghĩ của hắn trên giấy A4, một người đàn ông mặc áo blouse đi vào, cầm trên tay một xấp giấy và một dãy ống nghiệm đậy nút chân không chứa máu, bên ngoài ống nghiệm máu dán tên của từng người. "Lão Đại, đây là phần báo cáo DNA mới nhất sáng nay của nhóm học sinh, chọn DNA có hoạt tính mạnh nhất và chất lượng nhất theo ngài nói, trong 50 người mới có được 11 người phù hợp yêu cầu.”
Hayabusa đưa tay nhận xấp báo cáo DNA và ống máu nói: "Đưa đây cho tôi, sau đó cậu giúp tôi sắp xếp lại đồ." Cấp dưới gật đầu, tay chân lanh lẹ bắt đầu làm việc, vừa nói: "Lần trước chúng ta lấy DNA của nhiều người trong tổng bộ như vậy, hình như chỉ có của boss là có phản ứng tương đối rõ ràng, thí nghiệm với mấy loại DNA của đám nhỏ trong học viện này có lẽ phản ứng cũng không lớn lắm?"
Hayabusa liếc nhìn báo cáo nói: "Đừng xem thường bọn họ, những nhóm người này đi ra ngoài sẽ là một nhóm vương giả tương lai trong xã hội."
Sau khi tìm ra DNA trong thuốc giải bọn họ đã lấy lượng lớn DNA của người trong Bạch Đế để thí nghiệm, phát hiện DNA hoạt tính càng mạnh, chất lượng càng cao thì càng có thể dung hợp với virus, mà càng yếu thì càng dễ bị virus CM phân giải và phá hủy, bọn họ cần lượng DNA lớn để làm thí nghiệm, vừa đúng lúc học sinh ở học viện Bạch Đế có thể thông qua đợt kiểm tra sức khỏe cung cấp cho họ một phần coi như tài liệu.
Vương giả nào có nhiều như vậy, cũng không phải là cải trắng bày bán trên đường.
Cấp dưới xem thường nhún vai, không nói thêm gì, tiếp tục khuân đồ.
Thời gian từ từ trôi qua, khi màn đêm lặng lẽ phủ xuống Mộc Như Lam mới tỉnh lại sau nửa ngày ngủ say, đúng lúc chuông cửa vang, cô ra ban công nhỏ nhìn xuống thấy Sefino mới đi xuống mở cửa.
"Tôi không biết cô không ăn gì, cho nên chỉ mang chút đồ ăn nhẹ qua." Sefino đi vào trong nhà, cầm thức ăn lấy từ phòng ăn đặt lên bàn.
"Cảm ơn anh." Mộc Như Lam mỉm cười nói.
Sefino gật đầu: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi."
"Được." Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Sefino ra khỏi phòng ngồi lên xe golf rời đi.
Nghỉ ngơi thoải mái xong đúng là cảm thấy rất đói bụng, ngồi ở trên ghế sofa vừa ăn vừa gọi cho Mặc Khiêm Nhân, biết Ritana đã chính thức ngồi tù ở Coen, hiện tại ở Nhật Bản đang chuẩn bị mở quan tòa, sáng sớm hôm nay bọn họ sẽ xuống máy bay đến tòa án nhận phán quyết, chứng cớ xác thực, pháp bất dung tình.
Cửa phòng giam đóng lại loảng xoảng.
Hai tay Ritana nắm song sắt màu đen lạnh như băng, nhìn người đàn ông lạnh lùng lạnh nhạt trước mặt, nụ cười quỷ dị lạnh như băng trên khóe môi, ả mở miệng, giọng nói khàn khàn u ám thì thào gần như không nghe rõ, âm thanh tạo thành một giai điệu kì dị: "Mày... Sẽ hối hận... Thượng Đế sẽ trừng phạt mày... Vừa dùng danh hiệu chính nghĩa lùng bắt ác ma, lại vừa làm bạn với ác ma, mày sẽ không được chết tử tế..."
Mặc Khiêm Nhân đứng im, thần sắc thờ ơ, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng liếc qua nụ cười của ả, xoay người rời đi giống như xem thường một con kiến hôi.
Các nữ tâm thần ở lầu ba phát ra tiếng cười quái dị, ánh mắt Ritana hung ác nhìn qua những phạm nhân kia, nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Khiêm Nhân: "Thượng Đế nhất định sẽ trừng phạt mày! Mày sẽ hối hận! Lam bạn với ác ma, thứ giả nhân giả nghĩa!"
Hắn là người ‘Thiện’ ư? Tới bây giờ vẫn chưa có ai nói hắn là người lương thiện.
(N: bản gốc là “ngụy thiện giả” – người giả vờ lương thiện, nên MKN mới hỏi “hắn là người thiện ư”, nhưng ta thấy để “giả nhân giả nghĩa” nó hợp hoàn cảnh hơn nên xin phép đổi xíu nhé)
Mặc Khiêm Nhân cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua thân nhẫn, ánh mắt của hắn nhìn thẳng phía trước, lạnh nhạt mà sắc bén như có thể nhìn thấu tất cả giả dối trên thế gian.
Ác ma sao? Cô ấy không phải. So với ác ma chân chính, cô ấy vẫn rất thiện lương. Vậy nên cô ấy là Thiên Sứ, Thiên Sứ trong ác ma.
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook