Gia Hữu Linh Hồ: Chỉ Là Ngàn Năm
-
Chương 7: Nhất định cũng tương tư
“Thương Ương, ngươi biết ta sẽ không trở về.”
“Di Mộng, ngươi gả cho ta đi.” Thương Ương bỗng nhiên nói, ta nhìn hắn, trong ánh mắt hắn lóe lên sự kiên định.
Ta trầm mặc, thời điểm mở lời trên mặt mang đậm ý cười đùa bỡn: “Ngươi có thể trồng được hoa lê đỏ không?”
Ta nghĩ rằng hắn chỉ là kích động nói thế những ta đoán sai rồi. Hắn nhìn ta bình tĩnh mà kiên định, chậm rãi nói: “Di Mộng, nếu như ta có thể?”
Ta cười lắc đầu.
Thương Ương cười chua sót, bỗng nhiên hắn lật tay trái lên, một luồn ánh sáng xuất hiện, một bông hoa lê đỏ đang nằm trong tay hắn.
“Ngươi…” Ta chết lặng nhìn chằm chằm hoa lê kia, ta không thể nhận sai, chúng nó đều có ký hiệu của Huyền Nguyệt.
Thương Ương bình tĩnh nói: “Là Huyền Nguyệt đại nhân đưa cho ta, ngươi hẳn là biết những người như chúng ta không thể vào được kết giới.”
Ta tiếp nhận lấy bông hoa, hơi hơi cười, ta nghĩ ta nhất định cười rất khó coi, nghĩ đến biểu tình của Thương Ương lại càng ưu thương.
“Di Mộng, ta mang ngươi trở về.”
“Không.” Tuyệt đối không! Ta nắm chặt hoa lê trong bàn tay, nhìn về phương hướng Phi Nguyệt Cư, kiên định nói: “Ta sẽ không buông tha.”
Thương Ương đi rồi ta cũng bị bệnh, nằm ở trong phòng đóng cửa từ chối tiếp khách. Tú bà nôn nóng muốn chết, liền vội tìm một thầy thuốc đến xem bệnh cho ta.
Lão đại phu có một chòm râu dài, ngón tay già nua nhẹ nhàng đặt ở cổ tay ta thế nhưng lại không cách nào tìm thấy mạch đập. Ta nhìn thấy hắn cuối cùng cũng hoảng hốt một đường chảy khỏi mộng quán, không khỏi cười lạnh một tiếng. Tú bà sau khi hắn rời đi mà nhìn ta, cẩn thận đứng sau cửa, sắc mặt trắng bệch, một câu cũng lắp bắp đứt quãng cuối cùng cũng không nói gì, chạy nhanh rời khỏi căn phòng.
Ta nhìn bóng dáng nàng mà cười ha hả, nha đầu cũng sợ đến mức trốn góc phòng không dám đi ra.
Mấy ngày ngắn ngủi, tin tức ta không phải người bình thường lan ra khắp Kim Lăng, mọi người càng nói càng khó hiểu, sự việc càng truyền càng thực, không ít người đã tìm đến mộng quán.
Bất quá như vậy cũng tốt, dù sao ta cũng rất nhàn rỗi. Áo trắng phất phơ, ta nhìn hoa nở ngoài cửa sổ, những cô nương trong viện tú bà cũng không dám đến gần ta, rồi lại trộm mời đạo sĩ trong miếu tới trì ta, ta cười khanh khách nhìn người này, hấp thu hồn phách của hắn khiến hắn trở thành một kẻ ngu dốt kém cỏi, cứ khóc khóc cười cười làm náo động cả thành. Từ đó về sau, những lời đồn đại về ta liền giống như những loài cỏ dại sinh trưởng cực lớn mạnh.
Ta đem chính mình nhốt trong phòng, cũng không buồn để ý đến những lời đồn đại kia. Bất quá sự việc làm kinh động đến không ít những kẻ đạo sĩ chuyên hàng yêu trong nhân giới, đạo hành hơn hai trăm năm của ta tự nhiên là không thể thắng được bọn chúng, nhưng ta cũng không sợ hãi ngược lại có chút chờ mong họ mau đến.
Đây chính là cơ hội cuối cùng để ta gặp lại Huyền Nguyệt, ta đánh cược, dùng chính mạng sống của mình đánh cược.
Đạo sĩ hàng yêu này là một thanh niên dáng người đơn bạc, một dây xích vắt ngang qua người hắn, thoạt nhìn hắn trông thật gầy yếu, hắn đứng ngoài cửa sổ, chỉ vừa vặn mở ra hàng yêu phù đã bức ta phải xuất hiện.
Ta ở dưới tàng cây trúng phải một trưởng hung hãn của hắn, hắn ra tay nhanh nhẹn lưu loát, tàn nhẫn tuyệt tình. Người ta bị bắn đi thành một đường cong. Ta nghĩ nếu như cứ trực tiếp rơi xuống như thế này thì nguyên thần của ta khẳng định sẽ trực tiếp vỡ vụn.
Trong lúc hoảng hốt đó, một đạo ánh sáng thủy lam bao trùm lấy thân thể ta, ta ngã vào một lồng ngực ấm áp, hắn cuối cùng cũng đến, ta khẽ mỉm cười. Cái ôm của hắn vẫn an ổn như xưa nhưng lúc này tim hắn đập loạn, hô hấp cũng không ổn định, ta có thể xem hắn như thế này là vì ta có được không?
“Vị tiên sinh này, ta là người tại lê hoa linh sơn, còn đây là tiểu đông của ta nhất thời ham vui hạ phàm làm việc sai trái, mong ngươi đại nhân đại lượng buông tha cho nàng đi.” Thanh âm của Huyền Nguyệt thực mềm mỏng cũng không thiếu sự thành khẩn thật sự.
“Hừ, yêu quái này hoành loạn nhân gian, mị hoặc thiên hạ, không thể lưu lại.” Đạo sư hàng yêu nói ngắn gọn dứt khoát, rút đại xích trên người xuống rồi xông lên.
Huyền Nguyệt khẽ thở dài, hắn nắm chặt lấy tay ta, còn tay kia chợt lóe sáng, một trường kiếm lam quang xuất hiện.
Bọn họ đánh nhau tốc độ thật kinh người, đại sư hàng yêu nằm trên đất, kiếm của Huyền Nguyệt vững vàng chỉ thẳng vào yết hầu của hắn.
“Vị tiên sinh này, ngươi thua.” Huyền Nguyệt thu hồi kiếm, phất ống tay áo, mang ta rời khỏi mộng quán.
Ta si ngốc nhìn Huyền Nguyệt, lúc này mới phát giác hắn cư nhiên lại mặc y phục trắng khi ở Phi Nguyệt Cư, khuôn mặt gầy yếu đi không ít, xương có chút lộ ra. Như thế nào? Linh Lung chẳng lẽ không chăm sóc tốt cho hắn sao?
“Di Mộng, ngươi gả cho ta đi.” Thương Ương bỗng nhiên nói, ta nhìn hắn, trong ánh mắt hắn lóe lên sự kiên định.
Ta trầm mặc, thời điểm mở lời trên mặt mang đậm ý cười đùa bỡn: “Ngươi có thể trồng được hoa lê đỏ không?”
Ta nghĩ rằng hắn chỉ là kích động nói thế những ta đoán sai rồi. Hắn nhìn ta bình tĩnh mà kiên định, chậm rãi nói: “Di Mộng, nếu như ta có thể?”
Ta cười lắc đầu.
Thương Ương cười chua sót, bỗng nhiên hắn lật tay trái lên, một luồn ánh sáng xuất hiện, một bông hoa lê đỏ đang nằm trong tay hắn.
“Ngươi…” Ta chết lặng nhìn chằm chằm hoa lê kia, ta không thể nhận sai, chúng nó đều có ký hiệu của Huyền Nguyệt.
Thương Ương bình tĩnh nói: “Là Huyền Nguyệt đại nhân đưa cho ta, ngươi hẳn là biết những người như chúng ta không thể vào được kết giới.”
Ta tiếp nhận lấy bông hoa, hơi hơi cười, ta nghĩ ta nhất định cười rất khó coi, nghĩ đến biểu tình của Thương Ương lại càng ưu thương.
“Di Mộng, ta mang ngươi trở về.”
“Không.” Tuyệt đối không! Ta nắm chặt hoa lê trong bàn tay, nhìn về phương hướng Phi Nguyệt Cư, kiên định nói: “Ta sẽ không buông tha.”
Thương Ương đi rồi ta cũng bị bệnh, nằm ở trong phòng đóng cửa từ chối tiếp khách. Tú bà nôn nóng muốn chết, liền vội tìm một thầy thuốc đến xem bệnh cho ta.
Lão đại phu có một chòm râu dài, ngón tay già nua nhẹ nhàng đặt ở cổ tay ta thế nhưng lại không cách nào tìm thấy mạch đập. Ta nhìn thấy hắn cuối cùng cũng hoảng hốt một đường chảy khỏi mộng quán, không khỏi cười lạnh một tiếng. Tú bà sau khi hắn rời đi mà nhìn ta, cẩn thận đứng sau cửa, sắc mặt trắng bệch, một câu cũng lắp bắp đứt quãng cuối cùng cũng không nói gì, chạy nhanh rời khỏi căn phòng.
Ta nhìn bóng dáng nàng mà cười ha hả, nha đầu cũng sợ đến mức trốn góc phòng không dám đi ra.
Mấy ngày ngắn ngủi, tin tức ta không phải người bình thường lan ra khắp Kim Lăng, mọi người càng nói càng khó hiểu, sự việc càng truyền càng thực, không ít người đã tìm đến mộng quán.
Bất quá như vậy cũng tốt, dù sao ta cũng rất nhàn rỗi. Áo trắng phất phơ, ta nhìn hoa nở ngoài cửa sổ, những cô nương trong viện tú bà cũng không dám đến gần ta, rồi lại trộm mời đạo sĩ trong miếu tới trì ta, ta cười khanh khách nhìn người này, hấp thu hồn phách của hắn khiến hắn trở thành một kẻ ngu dốt kém cỏi, cứ khóc khóc cười cười làm náo động cả thành. Từ đó về sau, những lời đồn đại về ta liền giống như những loài cỏ dại sinh trưởng cực lớn mạnh.
Ta đem chính mình nhốt trong phòng, cũng không buồn để ý đến những lời đồn đại kia. Bất quá sự việc làm kinh động đến không ít những kẻ đạo sĩ chuyên hàng yêu trong nhân giới, đạo hành hơn hai trăm năm của ta tự nhiên là không thể thắng được bọn chúng, nhưng ta cũng không sợ hãi ngược lại có chút chờ mong họ mau đến.
Đây chính là cơ hội cuối cùng để ta gặp lại Huyền Nguyệt, ta đánh cược, dùng chính mạng sống của mình đánh cược.
Đạo sĩ hàng yêu này là một thanh niên dáng người đơn bạc, một dây xích vắt ngang qua người hắn, thoạt nhìn hắn trông thật gầy yếu, hắn đứng ngoài cửa sổ, chỉ vừa vặn mở ra hàng yêu phù đã bức ta phải xuất hiện.
Ta ở dưới tàng cây trúng phải một trưởng hung hãn của hắn, hắn ra tay nhanh nhẹn lưu loát, tàn nhẫn tuyệt tình. Người ta bị bắn đi thành một đường cong. Ta nghĩ nếu như cứ trực tiếp rơi xuống như thế này thì nguyên thần của ta khẳng định sẽ trực tiếp vỡ vụn.
Trong lúc hoảng hốt đó, một đạo ánh sáng thủy lam bao trùm lấy thân thể ta, ta ngã vào một lồng ngực ấm áp, hắn cuối cùng cũng đến, ta khẽ mỉm cười. Cái ôm của hắn vẫn an ổn như xưa nhưng lúc này tim hắn đập loạn, hô hấp cũng không ổn định, ta có thể xem hắn như thế này là vì ta có được không?
“Vị tiên sinh này, ta là người tại lê hoa linh sơn, còn đây là tiểu đông của ta nhất thời ham vui hạ phàm làm việc sai trái, mong ngươi đại nhân đại lượng buông tha cho nàng đi.” Thanh âm của Huyền Nguyệt thực mềm mỏng cũng không thiếu sự thành khẩn thật sự.
“Hừ, yêu quái này hoành loạn nhân gian, mị hoặc thiên hạ, không thể lưu lại.” Đạo sư hàng yêu nói ngắn gọn dứt khoát, rút đại xích trên người xuống rồi xông lên.
Huyền Nguyệt khẽ thở dài, hắn nắm chặt lấy tay ta, còn tay kia chợt lóe sáng, một trường kiếm lam quang xuất hiện.
Bọn họ đánh nhau tốc độ thật kinh người, đại sư hàng yêu nằm trên đất, kiếm của Huyền Nguyệt vững vàng chỉ thẳng vào yết hầu của hắn.
“Vị tiên sinh này, ngươi thua.” Huyền Nguyệt thu hồi kiếm, phất ống tay áo, mang ta rời khỏi mộng quán.
Ta si ngốc nhìn Huyền Nguyệt, lúc này mới phát giác hắn cư nhiên lại mặc y phục trắng khi ở Phi Nguyệt Cư, khuôn mặt gầy yếu đi không ít, xương có chút lộ ra. Như thế nào? Linh Lung chẳng lẽ không chăm sóc tốt cho hắn sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook