Gia Hữu Linh Hồ: Chỉ Là Ngàn Năm
-
Chương 4: Ngàn năm vẫn yêu
Ta bắt đầu thật sự tập luyện phương pháp phá giới dưới sự giám sát của Linh lão nhân, mỗi ngày ta đều tập luyện hai canh giờ sau đó lại đi giúp Huyền Nguyệt tỉa lá cây, xem như là lao động ẩn dật kết hợp đi.
Phong ấn của Thiên đế quả thực huyền ảo, một tháng sau ta miễn cưỡng có thể thực hành được. Sau khi biết chuyện của Linh Lung, tâm trạng ta cứ thấy khuyết khuyết, sau khi học xong ta liền cấp tốc đến xin Huyền Nguyệt chuẩn bị xuống nhân gian du ngoạn một ngày.
Huyền Nguyệt mặc áo trắng, nằm ngả bên giường, trên tay còn cầm một cuốn sách, xem ra rất chăm chú đọc.
Huyền Nguyệt tốt đẹp như vậy, cho dù là ai nhìn thấy cũng không thể không động tâm, đáng tiếc…
“Huyền Nguyệt, ta chuẩn bị xuống nhân gian một ngày.”
Huyền Nguyệt bỏ tay xuống, quay đầu mê mang nhìn ta: “Sao?” Khóe miệng hắn còn lưu lại nét tươi cười từ nội dung trong quyển sách đang đọc.
Bắt đầu cảm thấy không muốn đi, ta bị ý nghĩ đó làm cho kinh sợ, chẳng qua chỉ là đi một ngày thôi mà. Ta cười nói: “Huyền Nguyệt ta nói ta chuẩn bị xuống nhân gian chơi một ngày.”
Huyền Nguyệt nghe vậy bình tĩnh nhìn ta: “Cẩn thận một chút, đi sớm về sớm.”
Ta gật đầu nhìn sâu vào đôi mắt hắn, xoay người ra khỏi Phi Nguyệt Cư.
Này chính là nhân gian sao? Ta chán ghét nhìn những người xung quanh mình ánh mắt ngả ngớn làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, giờ khắc này lại nghĩ tới hoa lê đỏ cùng với Huyền Nguyệt kia trong bộ y phục màu trắng.
Ta tiếc nuối tiêu sái đi vào một quán trà lâu, trên sân khấu có một người áo xanh đang hát một vở kịch, ta cẩn thận nghe:
“ Linh Lung nâng cốc chờ Huyền Nguyệt
Một thân áo trắng chiếu nguyệt minh
Ngàn năm lưu luyến tâm bất loạn
Hoa lễ hết trắng người chẳng còn…”
Đây là? Đây là xướng lên vì Huyền Nguyệt cùng Linh Lung sao? Ta nghi hoặc nghĩ, thì ra truyền thuyết này cả thiên hạ đều đã biết sao?
“Người áo xanh này chính là người có dung mạo khuynh quốc khuynh thành đây.” Các khách nhân một bên bàn tán nghị luận.
“Đúng, người này nghe nói chỉ bán nghệ chứ không bán thân.”
“Tên là gì?”
“Gọi là Linh Lung…”
Cái gì!? Ta kinh ngạc đứng lên.
“Linh Lung!”
Thanh âm quen thuộc truyền đến, ta nhìn lại, là Huyền Nguyệt, hắn vì quá tuấn tú nên phải mang khăn che mặt, nhưng như vậy cũng không khó nhìn ra sự khinh hỉ trên khuôn mặt hắn lúc này, hắn tách đám người ra, như một cơn gió lướt qua chiếc bàn ta đang ngồi, hơn một trăm năm nay đây là lần đầu tiên ta thấy hắn thất thố, trong lòng có một loại cảm giác không hiểu được, trống không, giống như một căn phòng lạnh lẽo hư vô.
Ta nhìn về phía sân khấu, có một đôi yêu nhau, nữ tử tay áo lụa là, y phục trắng như vầng trăng non, đôi mắt trong suốt như lưu ly công khai khiêu khích.
Chúng ta cùng nhau trở về Phi Nguyệt Cư, ta đi phía sau bọn họ, suốt đường không nói chuyện.
Ta chán ghét Linh Lung, đây là bí mật đã bị công khai, trừ Huyền Nguyệt có thể bọn họ cũng đều biết. Những ngày cùng ta làm bạn dưới gốc cây hoa lê đỏ, Linh lão nhân thường xuyên kể chuyện cho ta nghe, giờ kỳ quái là lão cũng không giống như những lần trước cảnh cáo ta, chỉ yên lặng đứng một hồi rồi rời đi, cũng không còn kể chuyện xưa cho ta nữa.
Suốt hai trăm năm qua đầu tiên ta chán ghét một người đến như vậy, chán ghét gương mặt của nàng, chán ghét thanh âm của nàng, chán ghét nụ cười của nàng, chán ghét cả hơi thở của nàng. Nhưng không thể không thừa nhận nàng rất đẹp, không phải đẹp khiến cho người ta thần xiêu phách lạc đầy dụ hoặc, mà là một cái đẹp thanh nhã như hoa bách hợp say đắm lòng người.
Ta vẫn như cũ ngồi trên cành cây trong sân Phi Nguyệt Cư, cô đơn cười, đột nhiên rơi lệ.
Ban đêm ta nghe thấy trong phòng có tiếng ca động lòng người của Linh Lung, văng vẳng vương vấn quanh những đó hoa lê nhàn nhạt, dừng lại trong đáy lòng tĩnh lặng của ta.
“Sắc xuân đã tàn, tịch mịch đã hết.
Sao không cùng lãng quên.
Gương mặt bên người, đáy mắt giữa trời mênh mông ấy.
Trăng sáng lanh lảnh.
Quân tử đoan chính
Sớm chiều khắc trong lòng…”
“Không thể quên vậy thì sớm chiều khắc trong lòng.” Ta thì thào tự nói, nhìn thấy ảnh ngược của ta dưới dòng nước, ánh trăng chiếu lên làn da trắng nhợt, đôi mắt quyến rũ, xiêm y màu đỏ, hình dạng này thật lẳng lơ diêm dúa dị thường.
Ta quả nhiên sẽ không học được bộ dáng thanh thuần trời sinh ấy.
“Sớm chiều khắc trong lòng.” Ta không khỏi cười khổ, trong tim Huyền Nguyệt cũng sớm chiều chỉ khắc hai chữ Linh Lung.
Ta nở một nụ cười, nụ cười hẳn rất khó coi, ta suốt hơn trăm năm vì hắn mà biến thành người, nhưng sao bằng hắn cùng Linh Lung hơn ngàn năm sớm chiều không quên?
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, ta nghiêng đầu mỉm cười.
“Tại sao lại ở đây? Huyền Nguyệt khẽ hỏi, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Nửa đêm nhàn rỗi đi ngắm trăng.” Ta chỉ vào mặt trăng indưới nước, học cười thật dịu dàng.
Huyền Nguyệt đến ngồi cạnh ta, vẻ mặt hắn có chút mơ hồ, làm cho ta có một ảo tưởng hắn đang ưu thương.
“Hôm nay của một ngàn năm trước, ta gặp Linh Lung trong rừng hoa lê. Ta còn nhớ rõ nàng một thân hồng y rực rỡ, xuất hiện trong rừng hoa vô cùng đẹp mắt.”
Phong ấn của Thiên đế quả thực huyền ảo, một tháng sau ta miễn cưỡng có thể thực hành được. Sau khi biết chuyện của Linh Lung, tâm trạng ta cứ thấy khuyết khuyết, sau khi học xong ta liền cấp tốc đến xin Huyền Nguyệt chuẩn bị xuống nhân gian du ngoạn một ngày.
Huyền Nguyệt mặc áo trắng, nằm ngả bên giường, trên tay còn cầm một cuốn sách, xem ra rất chăm chú đọc.
Huyền Nguyệt tốt đẹp như vậy, cho dù là ai nhìn thấy cũng không thể không động tâm, đáng tiếc…
“Huyền Nguyệt, ta chuẩn bị xuống nhân gian một ngày.”
Huyền Nguyệt bỏ tay xuống, quay đầu mê mang nhìn ta: “Sao?” Khóe miệng hắn còn lưu lại nét tươi cười từ nội dung trong quyển sách đang đọc.
Bắt đầu cảm thấy không muốn đi, ta bị ý nghĩ đó làm cho kinh sợ, chẳng qua chỉ là đi một ngày thôi mà. Ta cười nói: “Huyền Nguyệt ta nói ta chuẩn bị xuống nhân gian chơi một ngày.”
Huyền Nguyệt nghe vậy bình tĩnh nhìn ta: “Cẩn thận một chút, đi sớm về sớm.”
Ta gật đầu nhìn sâu vào đôi mắt hắn, xoay người ra khỏi Phi Nguyệt Cư.
Này chính là nhân gian sao? Ta chán ghét nhìn những người xung quanh mình ánh mắt ngả ngớn làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, giờ khắc này lại nghĩ tới hoa lê đỏ cùng với Huyền Nguyệt kia trong bộ y phục màu trắng.
Ta tiếc nuối tiêu sái đi vào một quán trà lâu, trên sân khấu có một người áo xanh đang hát một vở kịch, ta cẩn thận nghe:
“ Linh Lung nâng cốc chờ Huyền Nguyệt
Một thân áo trắng chiếu nguyệt minh
Ngàn năm lưu luyến tâm bất loạn
Hoa lễ hết trắng người chẳng còn…”
Đây là? Đây là xướng lên vì Huyền Nguyệt cùng Linh Lung sao? Ta nghi hoặc nghĩ, thì ra truyền thuyết này cả thiên hạ đều đã biết sao?
“Người áo xanh này chính là người có dung mạo khuynh quốc khuynh thành đây.” Các khách nhân một bên bàn tán nghị luận.
“Đúng, người này nghe nói chỉ bán nghệ chứ không bán thân.”
“Tên là gì?”
“Gọi là Linh Lung…”
Cái gì!? Ta kinh ngạc đứng lên.
“Linh Lung!”
Thanh âm quen thuộc truyền đến, ta nhìn lại, là Huyền Nguyệt, hắn vì quá tuấn tú nên phải mang khăn che mặt, nhưng như vậy cũng không khó nhìn ra sự khinh hỉ trên khuôn mặt hắn lúc này, hắn tách đám người ra, như một cơn gió lướt qua chiếc bàn ta đang ngồi, hơn một trăm năm nay đây là lần đầu tiên ta thấy hắn thất thố, trong lòng có một loại cảm giác không hiểu được, trống không, giống như một căn phòng lạnh lẽo hư vô.
Ta nhìn về phía sân khấu, có một đôi yêu nhau, nữ tử tay áo lụa là, y phục trắng như vầng trăng non, đôi mắt trong suốt như lưu ly công khai khiêu khích.
Chúng ta cùng nhau trở về Phi Nguyệt Cư, ta đi phía sau bọn họ, suốt đường không nói chuyện.
Ta chán ghét Linh Lung, đây là bí mật đã bị công khai, trừ Huyền Nguyệt có thể bọn họ cũng đều biết. Những ngày cùng ta làm bạn dưới gốc cây hoa lê đỏ, Linh lão nhân thường xuyên kể chuyện cho ta nghe, giờ kỳ quái là lão cũng không giống như những lần trước cảnh cáo ta, chỉ yên lặng đứng một hồi rồi rời đi, cũng không còn kể chuyện xưa cho ta nữa.
Suốt hai trăm năm qua đầu tiên ta chán ghét một người đến như vậy, chán ghét gương mặt của nàng, chán ghét thanh âm của nàng, chán ghét nụ cười của nàng, chán ghét cả hơi thở của nàng. Nhưng không thể không thừa nhận nàng rất đẹp, không phải đẹp khiến cho người ta thần xiêu phách lạc đầy dụ hoặc, mà là một cái đẹp thanh nhã như hoa bách hợp say đắm lòng người.
Ta vẫn như cũ ngồi trên cành cây trong sân Phi Nguyệt Cư, cô đơn cười, đột nhiên rơi lệ.
Ban đêm ta nghe thấy trong phòng có tiếng ca động lòng người của Linh Lung, văng vẳng vương vấn quanh những đó hoa lê nhàn nhạt, dừng lại trong đáy lòng tĩnh lặng của ta.
“Sắc xuân đã tàn, tịch mịch đã hết.
Sao không cùng lãng quên.
Gương mặt bên người, đáy mắt giữa trời mênh mông ấy.
Trăng sáng lanh lảnh.
Quân tử đoan chính
Sớm chiều khắc trong lòng…”
“Không thể quên vậy thì sớm chiều khắc trong lòng.” Ta thì thào tự nói, nhìn thấy ảnh ngược của ta dưới dòng nước, ánh trăng chiếu lên làn da trắng nhợt, đôi mắt quyến rũ, xiêm y màu đỏ, hình dạng này thật lẳng lơ diêm dúa dị thường.
Ta quả nhiên sẽ không học được bộ dáng thanh thuần trời sinh ấy.
“Sớm chiều khắc trong lòng.” Ta không khỏi cười khổ, trong tim Huyền Nguyệt cũng sớm chiều chỉ khắc hai chữ Linh Lung.
Ta nở một nụ cười, nụ cười hẳn rất khó coi, ta suốt hơn trăm năm vì hắn mà biến thành người, nhưng sao bằng hắn cùng Linh Lung hơn ngàn năm sớm chiều không quên?
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, ta nghiêng đầu mỉm cười.
“Tại sao lại ở đây? Huyền Nguyệt khẽ hỏi, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Nửa đêm nhàn rỗi đi ngắm trăng.” Ta chỉ vào mặt trăng indưới nước, học cười thật dịu dàng.
Huyền Nguyệt đến ngồi cạnh ta, vẻ mặt hắn có chút mơ hồ, làm cho ta có một ảo tưởng hắn đang ưu thương.
“Hôm nay của một ngàn năm trước, ta gặp Linh Lung trong rừng hoa lê. Ta còn nhớ rõ nàng một thân hồng y rực rỡ, xuất hiện trong rừng hoa vô cùng đẹp mắt.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook