Gia Hữu Linh Hồ: Chỉ Là Ngàn Năm
-
Chương 2: Chuyện cũ
Huyền Nguyệt đánh thức ta dậy, hắn một thân bạch y, khuôn mặt tuấn dật không mang theo chút mệt mỏi nào. Ta dụi dụi mắt, không ngờ ta lại ngủ quên.
“Huyền Nguyệt, ngươi cuối cùng cũng trở lại.” Ta vui vẻ nói.
“Như thế nào, ngươi có phải ở một mình rất buồn không?” Huyền nguyệt nhu hòa nói.
Ta bất mãn nói: “Đúng vậy, ta buồn đến sắp chết rồi.”
Huyền Nguyệt cười cười: “Hoa lê ngươi chăm sóc cũng không tồi, vậy thưởng cho ngươi xuống núi một ngày.”
Ta cao hứng ngảy dựng lên, lôi kéo góc áo của Huyền Nguyệt nói: “Huyền Nguyệt ngươi thật tốt quá.”
“Ha ha.” Huyền Nguyệt cười khẽ: “Ngươi đừng vui mừng vội, xung quanh Phi Nguyệt Cư đều đặt kết giới, ngươi đầu tiên phải học được cách phá kết giới đã.”
“Cái gì?”
Những ngày kế tiếp ta đi theo Huyền Nguyệt học cách phá kết giới, cũng vì thế mà ta mới biết được ở Phi Nguyệt Cư này không chỉ có mình ta và Huyền Nguyệt, còn có một lão nhân chưởng quản linh sơn.
Huyền Nguyệt gọi lão là Linh công, ta gọi lão là Linh lão nhân. Người này bị Huyền Nguyệt gọi tới giám sát ta luyện tập, ta thường thường kéo râu dài của lão bắt lão kể chuyện xưa cho ta nghe. Sau mấy tháng ta đã nghe được vô số những câu chuyện tình yêu, chiến tranh giữa thần, nhân, ma, quỷ.
“Như vậy, Huyền Nguyệt đâu?” Ta ngồi trên cành cây, váy dài rủ xuống cùng với hoa lê hợp thành một, Linh lão nhân ngồi dưới tàng cây vuốt râu cười đầy gian xảo: “Tiểu Lê tử, cuối cùng cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ rồi sao.”
Ta bị nhìn thấu tâm tư lại sợ lão không nói, giả bộ không sao: “Linh lão nhân, ta chỉ là hỏi chút thôi.”
Linh lão nhân lại vuốt chòm râu: “Một khi đã như vậy ta đây chẳng nói.” Nói xong liền thong thả bước đi.
Ta gấp đến độ từ trên cây nhảy xuống, ngăn trước mặt lão nói: “Linh công, ngươi nói cho ta biết đi.”
Lão nhân cười lớn, hắn nói: “Cũng đúng nhưng dù sao ngươi cũng còn một tháng nữa mới học xong.”
“Được.” Ta nghĩ cũng chưa muốn học xong sớm, loại phương pháp phá giới này đối với ta mà nói rất đơn giản.
Linh lão nhân gật gật đầu, lão lại ngồi xuống, ta cũng vội vàng ngồi theo lão.
“Đây là một câu chuyện xưa rất dài.” Mỗi lần mở đầu đều là những lời này, ta bất đắc dĩ trở mình một cái xem thường.
Mãi một lúc thật lâu sau ta mới hiểu được dài lâu trong lời mở đầu không phải là câu chuyện xưa rất dài mà là tưởng niệm rất dài, thực sự rất dài lâu.
“Rất nhiều năm về trước, thời điểm đó ta vẫn là tộc trưởng linh sơn Hồ tộc.” Linh lão nhân cảm khái nói.
Ta kinh ngạc hỏi: “Lão cũng là người Hồ tộc sao?”
“Đúng vậy.” Linh lão nhân đáp lại: “Ta có một cháu gái, gọi là Linh Lung, nàng là một cô nương thông mình xinh đẹo nhưng không phải là một cô nương bình thường, khi nàng năm trăm tuổi, con trai Thiên đế đi vào linh sơn tìm tiên dược thì vừa hay nhìn thấy Linh Lung hóa thân thành người, ngài vô cùng thích thú, ban cho nàng tiên cốt, cho nàng đứng vào hàng tiên ban, nàng chính là niềm kiêu hãnh của Hồ tộc chúng ta.”
“A” Ta có chút kinh ngạc ao ước nhưng lại quên mất đây vốn không phải là chuyện xưa mà ta muốn nghe, ta tò mò hỏi: “Thế giờ nàng ở đâu?”
“Hiện tại…” Linh lão nhân có chút ẩm đạm lắc đầu: “Hiện tại nàng chính là hoa lê ở linh sơn này.”
“Cái gì!?” Ta ngẩng đầu kinh hãi, nhìn về phía rừng hoa một bên đỏ rực một bên trắng xóa, nàng tại sao lại biến thành rừng hoa lê này?
Ta không cam lòng hỏi: “Vì sao?”
Linh lão nhân nhìn ta, trong ánh mắt thoát ra sự bi thương, giống như đang nhìn về quá khứ. Cuối cùng lão cũng nói.
“Linh Lung đứng vào hàng tiên ban, lại có được một cuộc sống tự do tự tại ở linh sơn. Có một ngày nàng nói với ta, ông nội, cháu muốn rời khỏi núi đi tu luyện, cháu muốn trở thành một hồ tiên vĩ đại mà không phải là một tiểu tiên như bây giờ luôn dựa vào sự thương tiếc của người ấy.”
Đó chính là ước mộng của Linh Lung, khát vọng của một cô gái.
Ta mặc dù rất lo lắng, nhưng hồ tộc chúng ta vốn không giống hạng người nhát gan. Vì thế ta chỉ cẩn thận dặn dò nàng ngàn vạn lần không được lưu luyến người nào hay một nơi nào, sớm ngày trở về.
Linh Lung nghiêm túc đáp ứng, cũng tuân thủ đúng hẹn.
Nàng đi rất nhiều nơi nhưng chưa bao giờ lưu luyến, mãi cho tới một lần ở dưới chân núi, nàng gặp được một người thiếu chút nữa đã hủy đi hi vọng tương lai của Hồ tộc.”
Ta nghe đến đây trực giác biết chuyện này chắc hẳn cùng Huyền Nguyệt có quan hệ, ta chấn tĩnh, càng chăm chú lắng hơn.
“Huyền Nguyệt, ngươi cuối cùng cũng trở lại.” Ta vui vẻ nói.
“Như thế nào, ngươi có phải ở một mình rất buồn không?” Huyền nguyệt nhu hòa nói.
Ta bất mãn nói: “Đúng vậy, ta buồn đến sắp chết rồi.”
Huyền Nguyệt cười cười: “Hoa lê ngươi chăm sóc cũng không tồi, vậy thưởng cho ngươi xuống núi một ngày.”
Ta cao hứng ngảy dựng lên, lôi kéo góc áo của Huyền Nguyệt nói: “Huyền Nguyệt ngươi thật tốt quá.”
“Ha ha.” Huyền Nguyệt cười khẽ: “Ngươi đừng vui mừng vội, xung quanh Phi Nguyệt Cư đều đặt kết giới, ngươi đầu tiên phải học được cách phá kết giới đã.”
“Cái gì?”
Những ngày kế tiếp ta đi theo Huyền Nguyệt học cách phá kết giới, cũng vì thế mà ta mới biết được ở Phi Nguyệt Cư này không chỉ có mình ta và Huyền Nguyệt, còn có một lão nhân chưởng quản linh sơn.
Huyền Nguyệt gọi lão là Linh công, ta gọi lão là Linh lão nhân. Người này bị Huyền Nguyệt gọi tới giám sát ta luyện tập, ta thường thường kéo râu dài của lão bắt lão kể chuyện xưa cho ta nghe. Sau mấy tháng ta đã nghe được vô số những câu chuyện tình yêu, chiến tranh giữa thần, nhân, ma, quỷ.
“Như vậy, Huyền Nguyệt đâu?” Ta ngồi trên cành cây, váy dài rủ xuống cùng với hoa lê hợp thành một, Linh lão nhân ngồi dưới tàng cây vuốt râu cười đầy gian xảo: “Tiểu Lê tử, cuối cùng cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ rồi sao.”
Ta bị nhìn thấu tâm tư lại sợ lão không nói, giả bộ không sao: “Linh lão nhân, ta chỉ là hỏi chút thôi.”
Linh lão nhân lại vuốt chòm râu: “Một khi đã như vậy ta đây chẳng nói.” Nói xong liền thong thả bước đi.
Ta gấp đến độ từ trên cây nhảy xuống, ngăn trước mặt lão nói: “Linh công, ngươi nói cho ta biết đi.”
Lão nhân cười lớn, hắn nói: “Cũng đúng nhưng dù sao ngươi cũng còn một tháng nữa mới học xong.”
“Được.” Ta nghĩ cũng chưa muốn học xong sớm, loại phương pháp phá giới này đối với ta mà nói rất đơn giản.
Linh lão nhân gật gật đầu, lão lại ngồi xuống, ta cũng vội vàng ngồi theo lão.
“Đây là một câu chuyện xưa rất dài.” Mỗi lần mở đầu đều là những lời này, ta bất đắc dĩ trở mình một cái xem thường.
Mãi một lúc thật lâu sau ta mới hiểu được dài lâu trong lời mở đầu không phải là câu chuyện xưa rất dài mà là tưởng niệm rất dài, thực sự rất dài lâu.
“Rất nhiều năm về trước, thời điểm đó ta vẫn là tộc trưởng linh sơn Hồ tộc.” Linh lão nhân cảm khái nói.
Ta kinh ngạc hỏi: “Lão cũng là người Hồ tộc sao?”
“Đúng vậy.” Linh lão nhân đáp lại: “Ta có một cháu gái, gọi là Linh Lung, nàng là một cô nương thông mình xinh đẹo nhưng không phải là một cô nương bình thường, khi nàng năm trăm tuổi, con trai Thiên đế đi vào linh sơn tìm tiên dược thì vừa hay nhìn thấy Linh Lung hóa thân thành người, ngài vô cùng thích thú, ban cho nàng tiên cốt, cho nàng đứng vào hàng tiên ban, nàng chính là niềm kiêu hãnh của Hồ tộc chúng ta.”
“A” Ta có chút kinh ngạc ao ước nhưng lại quên mất đây vốn không phải là chuyện xưa mà ta muốn nghe, ta tò mò hỏi: “Thế giờ nàng ở đâu?”
“Hiện tại…” Linh lão nhân có chút ẩm đạm lắc đầu: “Hiện tại nàng chính là hoa lê ở linh sơn này.”
“Cái gì!?” Ta ngẩng đầu kinh hãi, nhìn về phía rừng hoa một bên đỏ rực một bên trắng xóa, nàng tại sao lại biến thành rừng hoa lê này?
Ta không cam lòng hỏi: “Vì sao?”
Linh lão nhân nhìn ta, trong ánh mắt thoát ra sự bi thương, giống như đang nhìn về quá khứ. Cuối cùng lão cũng nói.
“Linh Lung đứng vào hàng tiên ban, lại có được một cuộc sống tự do tự tại ở linh sơn. Có một ngày nàng nói với ta, ông nội, cháu muốn rời khỏi núi đi tu luyện, cháu muốn trở thành một hồ tiên vĩ đại mà không phải là một tiểu tiên như bây giờ luôn dựa vào sự thương tiếc của người ấy.”
Đó chính là ước mộng của Linh Lung, khát vọng của một cô gái.
Ta mặc dù rất lo lắng, nhưng hồ tộc chúng ta vốn không giống hạng người nhát gan. Vì thế ta chỉ cẩn thận dặn dò nàng ngàn vạn lần không được lưu luyến người nào hay một nơi nào, sớm ngày trở về.
Linh Lung nghiêm túc đáp ứng, cũng tuân thủ đúng hẹn.
Nàng đi rất nhiều nơi nhưng chưa bao giờ lưu luyến, mãi cho tới một lần ở dưới chân núi, nàng gặp được một người thiếu chút nữa đã hủy đi hi vọng tương lai của Hồ tộc.”
Ta nghe đến đây trực giác biết chuyện này chắc hẳn cùng Huyền Nguyệt có quan hệ, ta chấn tĩnh, càng chăm chú lắng hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook