Giả hôn
Chương 8:

Khương Ngọc Doanh uống quá nhiều, hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ một trăm triệu. Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, cô xoa huyệt Thái Dương ngồi dậy, nhìn bốn phía trống rỗng, nhất thời có chút thất thần.

Trong lúc hoảng hốt, hình ảnh nào đó đêm qua ùa vào đầu.

Cô say khướt tóm cổ áo Lâm Thần Khuynh lên, vừa học tiếng mèo kêu vừa gọi anh là bé ngoan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Thần Khuynh rất tức giận, nhíu mày đẩy cô ra. Mà cô thì giống như bạch tuộc quần lấy anh, cánh tay ôm chặt vòng eo anh.

Anh bẻ tay cô ra, ném mạnh cô lên sô pha rồi xoay người rời đi. Cô nhân cơ hội đứng lên, nhảy lên lưng anh.

Anh thuận thế nâng mông cô, cô ngây ngô cười nhéo lỗ tai anh, gọi anh là chó nhỏ.

……

Hình ảnh lại lần nữa thay đổi, Lâm Thần Khuynh xoa bóp giữa hai đầu lông mày, cảnh cáo cô mau xuống. Cô lắc đầu không muốn, anh lại nói muốn nói gì mà cô thì bắt đầu cắn anh.

Chiếc cổ người đàn ông thon dài, cắn còn khá thích.

Nghĩ đến đây, mặt Khương Ngọc Doanh ‘bùm’ bỗng chốc đỏ bừng lên. Cô đã làm cái quái gì vậy trời??

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ cho rằng những chuyện đó đã đủ để khiến cô không chỗ dung thân rồi. Nào ngờ sau đó lại nhớ lại, Lâm Thần Khuynh che sườn cổ, một tay hơi dùng sức kéo cô xuống, sau đó xoay người đè cô xuống thảm.

Bởi vì cô lăn qua lộn lại rất vui sướng, cho nên cổ áo mở rộng ra, khiến con đường sự nghiệp đáng tự hào của cô lộ ra ngoài như ẩn như hiện, liên tục phập phồng kích thích các giác quan của anh.

Đầu ngón tay cô di chuyển từ đầu lông mày đến môi anh, lại chạm vào hầu kết gợi cảm của anh, đôi mắt ngấn nước ngày càng trở nên mờ ảo.

Đuôi mày hơi nhướng, ánh mắt quyến rũ.

Cô dịu dàng gọi anh, bé ngoan, bé chó nhỏ.

Trên trán Lâm Thần Khuynh chảy mồ hôi, con ngươi sâu thẳm lập lòe tia sáng. Anh cảnh cáo cô, đừng lộn xộn.

Cô lưu luyến cười cười: “Tôi cứ động đấy.”

Nói rồi, chân bắt đầu trở nên không thành thật.

Đá chỗ này, lại đá chỗ kia, cũng không biết đá phải nơi nào khiến người đàn ông đang đè lên người cô rên lên một tiếng. Sau đó, tư thế của hai người lập tức thay đổi.

Cô ở trên.

Anh ở dưới.

Anh tóm đôi tay cô vắt chéo ra sau lưng, khiến cô không thể động đậy.

Lại thuận thế kẹp lấy cả hai chân cô.

Cả tay và chân đều không thể động, cô mê mang liếc nhìn anh, cong môi cười nói: “Bé ngoan, thật đẹp.”

“Hôn hôn.”

Vừa dứt lời, cô đã chu môi cúi xuống…

“Không.” Khương Ngọc Doanh chìm đắm trong suy nghĩ đến mức ngã xuống giường. Những hình ảnh đó trong khoảnh khắc vỡ nát, cô vỗ vỗ khuôn mặt nóng bừng lắc đầu: “Không thể nào, không thể nào! Đêm qua chắc chắn không phải mình.”

Có lẽ là bởi vì ảnh hưởng của những hình ảnh đó quá lớn mà cô hoảng hốt cả buổi sáng, ngay cả Lâm Lan nói chuyện cô cũng không nghe vào.


“Chị dâu, chị có đang nghe em nói không?” Giọng nói thanh thúy của Lâm Lan vang lên từ đầu dây bên kia.

“A, nghe.” Khương Ngọc Doanh hoàn hồn: “Vừa nãy em nói gì vậy?”

Lâm Lan cười nói: “Mấy ngày nữa không phải chị muốn quay chương trình à. Thừa dịp mấy ngày còn rảnh rỗi này, chị em mình cùng đi ra nước ngoài chơi một chuyến đi.”

Khương Ngọc Doanh không muốn đi lắm. Chỉ là tối hôm qua quá xấu hổ, cô nhất thời không biết đối mặt với Lâm Thần Khuynh như thế nào, đi ra ngoài tránh đầu ngọn gió cũng được.

Cô lập tức đồng ý: “Được thôi.”

-

Buổi chiều, hai người ngồi trên máy bay bay đến Los Angeles. Vẫn như chuyến đi lần trước, cả hai đều đi tay không. Trên máy bay, Lâm Lan tháo kính râm xuống, nhướng mày, giật mình hỏi: “Chị dâu, môi chị làm sao vậy?”

Khương Ngọc Doanh vội vàng duỗi tay sờ: “Làm sao vậy?”

“Sưng.” Lâm Lan nhìn sát vào, đôi mắt lóe sáng: “Rách môi.”

Khương Ngọc Doanh: “……”

Những hình ảnh bị cưỡng chế quên đi lại lần nữa hiện lên. Khi cô hôn Lâm Thần Khuynh không cẩn thận đập vào răng anh, khiến môi bị chảy máu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cũng may vết thương không quá to, không nhìn kỹ căn bản không nhìn thấy.

Cô vén tóc tơ lên, giải thích: “Nóng trong người.”

Lâm Lan ngày thường thần kinh đơn giản và trong sáng, lúc này như đầu óc như được khai sáng. Cô nhóc hiếu kỳ không ngần ngại học hỏi: “Nóng trong người sẽ bị vậy à chị? Nóng trong người sẽ bị sưng đúng không chị? Rõ ràng chị là bị va vào đâu mà.”

Cô nhóc chớp chớp mắt, lông mi suýt chút nào chạm vào mặt Khương Ngọc Doanh, cẩn thận nhìn: “Chị bị đập vào đâu vậy? Cái muỗng? Đũa? Không đúng, hình như giống đập vào răng hơn nha.”

“……” Thân thể Khương Ngọc Doanh căng thẳng, tay kéo vạt áo, nuốt nước miếng, ánh mắt trốn tránh: “Không phải, chỉ là nóng trong người thôi.”

Khi cô nói dối có thói quen chớp mắt, tần suất còn khá nhanh.

Lâm Lan nhìn chằm chằm cô: “Thật à chị?”

Khương Ngọc Doanh duỗi tay đẩy cô ra: “Ừm, thật mà.”

Một lát sau, Lâm Lan lại thò qua, chống cằm nói: “Nhưng mà nhìn đâu giống nóng trong người đâu.”

Cô còn nhân cơ hội phân tích khi nóng trong người môi sẽ như thế nào, mà môi chị dâu lại thế này, thái độ nghiêm túc có thể sánh với dạy học.

Khương Ngọc Doanh dùng ánh mắt ‘bà cô em có thể ngừng lại một lát được không?’ nhìn cô. Thậm chí còn nghĩ, nếu thật sự đưa cho em ấy một cái thước dạy học, chắc chắn em ấy sẽ trở thành giáo viên thực thụ.

Giáo viên thực thụ tiếp tục không ngại học hỏi kẻ dưới, mãi đến khi hỏi đến mức khiến Khương Ngọc Doanh buồn ngủ, liên tục ngáp ngắn ngáp dài mới dừng lại.

Cuối cùng còn liếc nhìn Khương Ngọc Doanh với ánh mắt đầy ‘tình củm’ và nghĩ sau này nhất định phải nói lại cho anh trai biết.

Nếu không, cô thật có lỗi với thẻ vàng anh trai đưa cho cô.

Nói đến thẻ vàng, ánh mắt Lâm Lan lại lần nữa thay đổi. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của Khương Ngọc Doanh hồi lâu.

Thẻ vàng này là lúc sáng anh trai tự mình đưa tới cho cô. Trong lúc trò chuyện, anh còn nhắc tới thời tiết ở Los Angeles không tồi, có thể tới đó chơi.

Tuy rằng Lâm Lan kinh ngạc với hành động của anh trai già nhà mình, nhưng nghĩ đến có thể đi ra ngoài chơi liền mặc kệ tất cả, cười tủm tỉm đồng ý.

Lâm Thần Khuynh vuốt ve miệng chén trà, nhàn nhạt nhắc nhở: “Con gái một mình đi ra nước ngoài không an toàn.”


Lâm Lan liên tục nói tên mấy người bạn tốt, Lâm Thần Khuynh đều rũ mắt, mặt vô biểu cảm.

Sau đó, cô vỗ trán nói: “Hay em đi cùng chị dâu nhé.”

Lâm Thần Khuynh đặt chén trà xuống, nhìn đồng hồ, nói: “Tùy em.”

……

Lâm Lan bỗng nhiên ý thức được. Đây còn không phải do anh trai đã tính toán trước, nếu không đang nhiên đang lành anh đưa cho cô thẻ làm gì, hoàn toàn không giống tác phong cao lãnh ngày thường của anh một chút nào.

Cô bừng tỉnh đại ngộ [1], quả nhiên đàn ông đều có tâm tư.

[1] Bừng tỉnh đại ngộ: chỉ là tình trạng thoát khỏi sự hiểu biết ra một chuyện mà trước đây luôn luôn không hiểu

-

Đến khi tới Los Angeles, sắc trời đã tối. Hai chị em đi dùng bữa tối trước, sau đó thì đi ngâm nước nóng hai tiếng. Đến ngày hôm sau mới mở ra hình thức điên cuồng mua sắm.

Khương Ngọc Doanh vốn định trả tiền, nhưng Lâm Lan ngăn cô lại: “Chị dâu, sao có thể để chị tự mình trả tiền chứ. Để em, tiêu của anh em đi.”

Quẹt thẻ vàng không hề đau lòng.

Khương Ngọc Doanh có một ưu điểm, đó chính là không biết khách khí. Nếu là thẻ của Lâm Thần Khuynh, vậy cô còn băn khoăn cái gì nữa, mỗi loại váy dài bản giới hạn đều mua một cái.

Còn có giày, túi xách, trang sức, thấy cái gì thích đều ra tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn ra tay không chút thương xót nào.

Khương Ngọc Doanh không phải chỉ mua cho mỗi bản thân, cô còn cố ý mua một số món cho cha mẹ Lâm. Trước khi rời khỏi cửa hàng, cô nhìn thấy khuy măng sét kim cương trên quầy, hơi dừng lại, rồi quay về.

Tiêu nhiều tiền của Lâm Thần Khuynh như vậy, cũng nên tỏ vẻ một chút. Cô ra hiệu cho nhiên viên cửa hàng lấy khuy măng sét ra, cẩn thận xem xét.

Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh ba hoa chích chòe giới thiệu sản phẩm, gần như thổi phồng nó lên tận trời.

Khương Ngọc Doanh càng xem càng thích, cười cười hỏi giá.

Nhân viên cửa hàng cung kính trả lời: Ba mươi triệu.

Khương Ngọc Doanh gật gật đầu. Từ khi kết hôn đến bây giờ, cô chưa từng tặng quà cho Lâm Thần Khuynh một lần nào. Lần này coi như tâm trạng tốt, làm việc thiện, vừa định kêu nhân viên cửa hàng gói vào thì chuông điện thoại vang lên.

Mã Điêu gọi điện thoại tới, giọng nói có hơi vội vàng: “Doanh Doanh, có phải em đã biết hay không?”

Ánh mắt Khương Ngọc Doanh chưa từng rời khỏi khuy măng sét, hỏi: “Biết cái gì?”

“Chuyện thử vai đó.” Mã Điêu nói: “Công ty mình hợp tác với tập đoàn Lâm thị để quay bộ phim 《Tiếu Giai Nhân》. Hôm nay là ngày thử vai.”

“Hả?” Khương Ngọc Doanh kinh ngạc cảm thán: “Hôm nay?”

“Em không biết à?” Mã Điêu hỏi: “Tổng giám đốc Lâm không nói gì với em à?” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mã Điêu tiếp tục nói: “Lần thử vai này không công khai, anh cũng chỉ là nghe trợ lý Lưu nói. Nhưng không đúng, lấy quan hệ hiện tại giữa em vào tổng giám đốc Lâm, anh ta cũng phải nên suy xét đến em chứ.”

Sắc mắt Khương Ngọc Doanh chậm rãi trầm xuống.

Mã Điêu tiếp tục dẫm vào mìn: “Em nói tổng giám đốc Lâm cũng thật là! Tốt xấu gì em cũng là vợ anh ta, đều là người nhà cả, sao không thể chăm sóc nhau một chút?”

“Bang.” Khương Ngọc Doanh đập khuy măng sét lên quầy.


Nhân viên cửa hàng hỏi: “Tiểu thư có muốn mua không?”

Khương Ngọc Doanh cong môi chậm rãi nói: “Ngại quá.”

Ba mươi triệu, anh ta không xứng.

Anh ta chỉ xưng với ba tệ.

Không nghe kỹ Mã Điêu nói gì sau đó, hai ngày sau cô mua sắm càng điên cuồng hơn, cô lớn nhà họ Khương chỉ chuyên chọn mua đồ sang quý.

Lâm Lan giống như bé fan nhỏ nhìn cô, ngay cả những lời nịnh nọt đều giống như đã chuẩn bị từ trước. Cho dù cô mua cái gì, Lâm Lan đều phải khen một lần.

“Oa, chị dâu, chị thật xinh đẹp, tuyệt thế giai nhân.”

“Đời trước anh trai em hẳn là phải cứu vớt cả hệ ngân hà, đời này có có thể lấy được một tuyệt thế giai nhân như chị.”

“Mắt em bẩn rồi, về sau em không thể nào nhìn được phàm phu tục tử trên thế gian nữa.”

“Tiên nữ, thật vất vả cho chị, phải xuống phàm giới phổ độ chúng sinh.”

“……”

Lâm Lan nịnh hót khiến cả Khương Ngọc Doanh đã từng gặp qua nhiều sóng to gió lớn đều có chút không chịu nổi, tâm trạng buồn bực ngay lập tức bị cuốn bay.

Khi đến sân bay, đi ngang qua một con đường nhỏ, cô thấy ven đường có người đang bày quán. Chủ quán ăn mặc bình dị, ngay cả biển quảng cáo cũng là viết bằng tay.

—— Khu hai tệ.

—— Khu ba tệ.

—— Khu năm tệ.

Khương Ngọc Doanh cho tài xế dừng xe lại, rồi bảo Lâm Lan chờ trong xe một lát. Cô xuống xe đi về phía hàng quán.

Lâm Lan không biết cô định làm gì, hạ cửa sổ xe xuống nhìn theo. Chỉ thấy Khương Ngọc Doanh nhìn ngó của khu năm tệ trước, sau đó lại xem xét khu ba tệ, cuối cùng dừng lại ở khu hai tệ.

Cũng không biết đã nói gì với chủ quán, người đàn ông trung niên lấy ra một cái hộp thủ công tinh xảo, lại lấy ra một thứ gì đó giống như một nút thắt từ dưới tấm kính của quầy.

Cúi đầu thổi bụi đi, sau đó cho vào hộp.

Khương Ngọc Doanh trả tiền và cầm lấy.

Lâm Lan vẻ mặt khó hiểu, chị dâu mua cho ai vậy?

-

Ba ngày nay, điện thoại Lâm Thần Khuynh vẫn luôn không ngừng vang lên tiếng thông báo, đôi khi thậm chí còn vang liên tiếp năm tiếng liền. Mới đầu Cao Huy còn tưởng rằng xảy ra chuyện lớn gì, sau đó trong lúc vô tình nhìn thấy thì ra là thông báo trừ tiền.

Có lần cậu không cẩn thận đọc được và nhìn thấy số tiền bị trừ trong tin nhắn, giao dịch thấp nhất là sáu con số, cao nhất là tám con số.

Chẳng trách ông chủ liều mạng làm việc đến vậy, bà chủ tiêu tiền thật sự là như nước.

Chỉ là cậu còn phát hiện một chuyện, ông chủ hình như…

Không thấy khó chịu.

Nghe được thông báo tin nhắn của điện thoại, lông mày con hơi động một chút xíu.

Tâm trạng có vẻ vẫn ổn.

Sau nhiều lần như vậy, Cao Huy trở nên to gan hơn, buột miệng thốt ra một câu vỗ mông ngựa: “Phu nhân thật là biết săn sóc ngài.”

Lâm Thần Khuynh dừng bút, chậm rãi nhướng mi: “Hửm?”

Cao Huy khen: “Chủ động quản lý tiền tài giúp ngài.”


Cao Huy: “Là nội trợ hiền hậu.”

Có lẽ là do vỗ mông ngựa đúng chỗ, hôm nay tâm trạng Lâm Thần Khuynh cũng không tệ, ít nhất thì lúc phê bình người khác cũng không dùng vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cút.”

Mà là ôn hòa nói: “Công ty ở chi nhánh Ấn Độ đang thiếu một giám đốc, tôi thấy anh rất thích hợp.”

Vị cấp cao kia run chân, suýt chút nữa quỳ xuống, vẻ mặt đưa đám: “Tổng giám đốc Lâm, lần sau tôi không dám nữa.”

Giọng điệu Lâm Thần Khuynh nhàn nhạt nói: “Ồ, trong vòng 5 năm không được trở về.”

Buổi chiều anh vẫn luôn bận mở họp, không có thời gian xem điện thoại. Đến lúc có thời gian rảnh rỗi, điện thoại đã có một thông báo. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Là thông báo trừ tiền mấy tiếng trước, điều thú vị là số tiền tiêu thụ chỉ có 14 tệ.

Lâm Thần Khuynh ngồi trong xe, đầu ngón tay đặt lên môi, trong ánh sáng lập lòe của điện thoại, đôi mắt anh hiện lên vẻ nghi hoặc. Mười bốn tệ?

Khác biệt hoàn toàn với tiêu chuẩn tiêu tiền của Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân cho dù có bố thí cho ăn mày ven đường vẫn luôn là ít nhất năm con số. Mà mười bốn tệ này, chẳng lẽ có hàm nghĩa đặc biệt gì đấy?

-

Khương Ngọc Doanh đi spa xong mới về nhà. Khi về đến cửa tình cờ đụng phải Lâm Thần Khuynh, nụ hôn ngại ngùng mấy ngày hôm trước đã hoàn toàn không còn sót lại chút gì khi mà Lâm Thần Khuynh không cho cô đi thử vai.

Người đàn ông tâm cơ.

Con chó thối.

Lâm Thần Khuynh liếc cô một cái, không nói lời nào bước vào cửa.

Khương Ngọc Doanh nhớ tới mấy thứ mà mình đã mua, vừa định nhắc nhở anh cẩn thận. Ai ngờ một chân anh đá phải rương hành lý khiến cái lắp mở ra, một đống chai lọ rơi đầy đất.

Sắc mặt Lâm Thần Khuynh hơi trầm xuống, chân đang giơ lên thậm chí còn không tìm thấy nơi để đặt xuống, cứ xấu hổ giơ lên như vậy.

Khương Ngọc Doanh thấy thế, nhịn cười nói: “Từ từ.”

Đầu tiên, cô dùng chân gạt đống đồ sang một bên, sau đó tìm ra một cái hộp không quá mới, màu đỏ trong đống chai lọ rồi xoay người đi tới, mi mắt cong cong: “Cho anh này.”

Lâm Thần Khuynh: “Cái gì?”

Khương Ngọc Doanh: “Quà đó.”

Lâm Thần Khuynh nhận lấy, khi mở hộp ra ngón tay còn bị kẹp vào.

Khương Ngọc Doanh nhắc nhở anh: “Cẩn thận, thứ này đắt lắm.”

Đã bao giờ Lâm Thần Khuynh thấy cô để ý một thứ gì đó đến như vậy, cho nên hiếm khi anh không mở miệng chọc tức người mà hỏi: “Em cố ý mua cho tôi?”

Cố ý.

Rất cố ý.

Khương Ngọc Doanh gật gật đầu: “Trước khi lên máy bay tôi đặc biệt mua cho anh đấy, vì mua nó mà tôi suýt chút nữa lỡ chuyến.”

Lâm Thần Khuynh như là nhớ tới gì đó: “Mua trước khi lên máy bay?”

Khương Ngọc Doanh: “Ừm.”

“Khoản thanh toán cuối cùng?”

“Đúng vậy.”

“Mười bốn tệ?”

“……!”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương