Giả hôn
Chương 4:

Nam Thành xưa nay còn gọi là Ôn Thành, quanh năm bốn mùa như xuân, gió tháng mười không có chút lạnh lẽo, thổi trên mặt trái lại có chút ấm áp.
Gió ấm áp, nhưng lòng người lại rất lạnh, có một cơn giận vô danh cuồn cuộn dâng lên.
Tài xế riêng Cao Huy lần thứ ba nhìn trộm bóng dáng ngồi sau, lại một lần nữa bị vẻ mặt lạnh như băng của ông chủ dọa sợ.
Trong trí nhớ dáng vẻ sát khí đằng đằng này của ông chủ vẫn là chuyện bốn năm trước, cố tổng giám đốc Lâm đột nhiên bị đột quỵ, nội bộ công ty đại loạn, Lâm Thần Khuynh du học ở Mỹ xa xôi bị tận lực giấu giếm, không hề hay biết.
Khi đó tập đoàn Lâm thị loạn trong giặc ngoài, nhân viên chi nhánh cấp cao bằng mặt không bằng lòng, nói trắng ra ai cũng thèm muốn vị trí tổng giám đốc, thậm chí có người còn bán đứng công ty liên hợp với đối thủ cạnh tranh ác ý muốn thu mua cổ phiếu Lâm thị với ý đồ chiếm đoạt Lâm thị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng tập đoàn Lâm thị lớn như vậy Lâm thị không phải là ai muốn nuốt thì có thể nuốt.
Quá nhiều lỗ hổng bất đồng cũng có chỗ có lợi, chỗ xấu là hạng mục không thể tiến triển bình thường, chỗ tốt là Lâm Thần Khuynh từ trong tranh đấu của bọn họ nhìn được điều không thích hợp.
Chỉ có thể nói lòng Lâm Thần Khuynh kín đáo đến mức làm cho người ta sợ hãi, tìm hiểu tận nguồn gốc để biết sự tình từ đầu đến cuối, đêm đó đi cả một đêm để trở lại Nam Thành.
Lâm Thần Khuynh đột nhiên xuất hiện làm rối loạn âm mưu của một số người, những chuyện còn chưa kịp thực hiện kia đang sinh sôi nảy nở lại mắc cạn, có người hận đến nghiến răng nghiến lợi, dứt khoát hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm cho xong, muốn diệt trừ người.
Cách đơn giản nhất chính là tai nạn xe cộ, ngày hôm sau, sau khi Lâm Thần Khuynh trở về, gặp phải tình huống xe tải mất khống chế, may mà anh ở Mỹ từng có một khoảng thời gian đam mê đua xe, kỹ thuật lái xe rất cao, an toàn vượt qua nguy hại lần đó.
Sự thoát hiểm thành công của anh đã định ra rằng nguyện vọng của một số người kia sẽ thất bại. Kiên cường trở về, mạnh mẽ dứt khoát thanh tẩy phần thịt thối bên trong tập đoàn, rút gân lột da, trong ba tháng, tập đoàn Lâm thị thay đổi hoàn toàn.
Những nhân viên cấp cao ỷ vào công lao của mình về nghỉ hưu, người rời đi thì cứ rời đi.
Cao Huy tận mắt chứng kiến sự ra đời của một vương giả, thời gian không dài, cũng chỉ nửa năm, năm đó Lâm Thần Khuynh mới hai mươi bốn tuổi.
Nửa năm sau, lão tổng giám đốc Lâm từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển đến phòng bệnh bình thường, buổi chiều cùng ngày, tập đoàn Lâm thị đưa ra tuyên bố: Lão tổng giám đốc Lâm từ chức, Lâm Thần Khuynh đảm nhiệm làm tân tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị.
Xét thấy thủ đoạn tàn khốc dứt khoát của Lâm Thần Khuynh, nhân viên bên trong không ai dám phản bác, một số lãnh đạo cao tầng có mắt nhìn cao đã dẫn đầu bày tỏ quan điểm của mình, gửi tin nhắn chúc mừng trong nhóm công ty.
Trận này quản lý tối cao tập đoàn Lâm thị đã bị thay đổi, lấy việc lão tổng giám đốc Lâm bị bệnh làm khởi đầu, cũng lấy ông ấy khỏi bệnh làm chuyện cuối cùng, cùng tháng, Lâm Thần Khuynh dốc lòng bàn bạc dự án 10 tỷ ở nước ngoài.
Giới kinh doanh Nam Thành xôn xao một hồi, nhao nhao gọi anh là Hắc Mã trong giới kinh doanh.
Chỉ là Cao Huy có chút không rõ, địa vị của Lâm thị ở Nam Thành hiện giờ hoàn toàn không cần dựa vào thông gia để củng cố, Tổng giám đốc Lâm vì sao phải cưới con gái lớn nhà họ Khương?
Cuộc sống sau hôn nhân còn không viên mãn.
Nhìn vẻ mặt đen thui này, còn tối hơn bầu trời đêm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cao Huy nuốt nước bọt, chỉ vào ánh đèn bên ngoài nói: “Tổng giám đốc Lâm, hôm nay có màn trình diễn ánh sáng.”
Nam Thành hàng năm vào tháng 10 đều tổ chức màn trình diễn ánh sáng kéo dài nửa tháng, đây là do lực lượng chính phủ triển khai, mục đích là xây dựng danh hiệu thủ đô du lịch Nam Thành, qua đó thu hút khách du lịch nước ngoài.
Ngoài màn trình diễn ánh sáng tháng 10, còn có màn trình diễn pháo hoa tháng 11, trình diễn trang phục quy mô lớn vào tháng 12 và còn nhiều điều nữa.
Mí mắt Lâm Thần khuynh cũng không thèm nhúc nhích một chút, đầu ngón tay trắng muốt vuốt ve màn hình điện thoại di động, lạnh giọng nói: “Muốn xem à?”
“...... Không.” Cao Huy lắc đầu, thầm nghĩ: Đây là lại làm sao vậy? Rốt cuộc là người nào mù mắt lại chọc cho ông chủ tức giận??
Bỗng nhiên, trong lúc vô tình cậu ta nhìn thấy điện thoại di động của Lâm Thần Khuynh, trên màn hình hình như hình là bóng dáng của một người phụ nữ.
Một người phụ nữ?
Cao Huy kinh ngạc nghĩ, trên thế giới này có thể làm cho ông chủ phí tâm ngoại trừ bà Lâm, cậu ta thật sự không biết còn người phụ nữ nào nữa
Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy??
-
“Lá gan của em cũng lớn lắm rồi đấy.”
Khương Ngọc Doanh đang khiêu vũ, bất thình lình bị Mã Điêu túm lấy cánh tay kéo xuống sân khấu, kéo vào hàng ghế phía đông.
“Tổ tông ơi, bà cô ơi, con gái nhà họ Khương ơi, cô chê tôi sống lâu quá rồi có phải không?” Mã Điêu kéo cô lên sofa, xóa bóp mi tâm: “Em không sợ bị bọn paparazzi chụp được sao?”

*Thợ săn ảnh.
Khương Ngọc Doanh bưng ly rượu uống một ngụm lớn, ngón tay vòng quanh dọc theo vách chén, không thèm để ý nói: “Paparazzi sẽ chụp em sao?”
“Sao không?” Ma Điêu nói: “Nhìn thế thôi chỗ nào chả có đám săn ảnh.”
“Đó là nghệ sĩ có lưu lượng cao.” Khương Ngọc Doanh lắc lư chén rượu nói, “Loại người có fans hâm mộ như em chỉ có tám vạn ngay cả netizen* cũng không tính là diễn viên nhỏ tuyến bốn mươi, ai sẽ chụp chứ.”
*Giang cư mận..
Nghĩ đến chuyện Lâm Thần Khuynh trào phúng cô là “ngôi sao của tám vạn fan”, cô tức giận không thôi, nghiến răng nghiến lợi lại uống một ngụm lớn.
Khương Ngọc Doanh vô tâm vô phế quen rồi, đột nhiên “phân tích sâu sắc” như vậy thật sự Mã Điêu có chút không quen, anh ấy ngồi trên một cái ghế sa lon khác, trừng mắt nói: “Có phải có ai nói cái gì không? Ai đó bắt nạt em à? Ai vậy? Đàn ông hay phụ nữ?”
Khương Ngọc Doanh nhíu mày, còn chưa mở miệng, Mã Điêu vỗ mạnh đùi: “Anh biết rồi, có phải là đàn ông hay không?”
Ngực anh ấy phập phồng không yên, mắng chửi: “Người đàn ông chó nào thế, em nói cho anh biết, anh trai em dẫn em đi dạy cho anh ta bài học!”
Trong mắt Mã Điêu, Khương Ngọc Doanh vừa là nghệ sĩ trong tay, vừa là người thân của mình, anh ấy vẫn coi cô như em gái.
Đương nhiên, ban đầu quan hệ của bọn họ cũng không hài hòa như vậy, nghệ sĩ và người đại diện trong giới giải trí hơn phân nửa là cùng có lợi, rất khó để bộc lộ tình cảm chân thành với nhau, sở dĩ anh ấy thẳng thắn với Khương Ngọc Doanh cũng là có nguyên nhân. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con gái cưng nhà họ Khương tuy nói là được nuông chiều, nhưng bản tính thuần thiện, biết anh ấy không có tiền chạy chữa cho mẹ già, lặng lẽ liên lạc với bệnh viện, sau đó còn không nói cho anh ấy biết, nếu không phải bác sĩ một lần lỡ miệng, anh ấy vốn cũng không biết sự thật.
Thực ra không phải tiền thuốc men được miễn phí, cũng không phải tình cờ bác sĩ phẫu thuật đến Nam Thành, thì ra tất cả đều là Khương Ngọc Doanh cẩn thận sắp xếp.
Sau khi Mã Điêu biết được chân tướng, suy nghĩ nhiều mất một đêm, ngày hôm sau giống như là thay đổi thành người khác, anh ấy tự nhủ, nhất định phải biến Khương Ngọc Doanh thành đỉnh cao trong giới giải trí.
Chí khí thì ngút trời, nhưng hành động có chút bất lực, bà cô họ Khương đây vốn cũng không, ham, lắm.
Mã Điêu vẻ mặt “nhìn thấy con mình bị bắt nạt thì chịu không nổi”, nhíu mày nói: “Rốt cuộc là người đàn ông chó nào chọc em tức giận?”
Khương Ngọc Doanh thấy anh ấy tức giận phát điên, nhướng mày: “Anh thật sự muốn giúp em sao?”
“Giúp, nhất định phải giúp.” Mã Điêu vỗ ngực ʘʘ nói: “Nói cho anh biết.”
Khương Ngọc Doanh buông ly để xuống, hai chân đan chéo, nhếch môi nói: “Lâm Thần Khuynh.”
“Lâm Thần...” Mã Điêu đột nhiên dừng lại, nháy mắt mấy cái: “Ai?”
Khương Ngọc Doanh: “Lâm Thần Khuynh.”
Mã Điêu nhất thời giống như một quả bóng da bị trút giận, hai má cũng không phồng nổi nữa, nuốt nước miếng xuống: “Lâm, Tổng giám đốc Lâm thì.”
Khương Ngọc Doanh chống cằm liếc anh ấy, trêu đùa nói: “Cho nên, anh định làm gì để giúp em trút giận đây?”
Hai tay Mã Điêu ôm bụng: “Ôi, bụng anh đau, vậy anh đi toilet trước, trở về chúng mình lại nói chuyện sau.”
Dứt lời xong, chạy nhanh như chớp.
Khương Ngọc Doanh thấy anh ấy chuồn nhanh hơn thỏ, lắc đầu, uống xong một chút rượu cuối cùng trong chén, vừa định đứng dậy, điện thoại di động vang lên, có người gửi tin nhắntới.
Người đàn ông chó: [Ở đâu?]
Trong khoảng thời gian Lâm Thần khuynh ở nước ngoài, Khương Ngọc Doanh vẫn luôn ở chung cư riêng của mình Tụy Nhã Uyển, đó là bất động sản cha Khương mua cho cô, ở trung tâm thành phố Đại Dược Tằng, hơn hai trăm mét vuông.
Trang trí bên trong dựa theo sở thích của cô, nhà thiết kế hàng đầu quốc tế tự mình vẽ, mỗi một chỗ đều thể hiện tính cách thiếu nữ của cô Khương đây và cha Khương đại tài khí thô*
*đại tài khí thô: tiền nhiều như nước.
Miễn là cô không đi ra ngoài để đi công tác thì cô thường ngủ ở Tụy Nhã Uyển.
Công chúa nhỏ tinh tế: [ở Tụy Nhã Uyển.]
Người đàn ông chó: [Em có chắc không? ]
Khương Ngọc Doanh nhìn câu trả lời của anh nhất thời lâm vào trầm tư, lời này của ạnh là có ý gì? Nghi ngờ cô sao?

Công chúa nhỏ tinh tế: [Tôi đang ngủ, không có thời gian để trò chuyện với anh.]
Trả lời xong, vừa định rời khỏi tin nhắn thoại, lại hiện lên một tin nhắn nữa.
Người đàn ông chó: [Nếu đã buồn ngủ, thì chờ anh quay lại ngủ cùng với nhau]
Khương Ngọc Doanh bỗng dưng từ trên sô pha đứng lên, cùng nhau? Cùng nhau? Cùng nhau cái rắm, cô không có ở nhà.
Người đàn ông chó: [Tôi đang ở dưới Tụy Nhã Uyển.]
Một hình ảnh lớn mật hiện lên trước mắt Khương Ngọc Doanh, một tên đàn ông chó lòng lang dạ sói nào đó bắt được tiểu công chúa tinh xảo cả đêm không về, tên đàn ông chó dứt khoát, một không làm, hai là đã làm thì không nghỉ, đối với tiểu công chúa...
Cô rùng mình mạnh một cái, vội vàng trả lời: [Tôi không tiện. ]
Người đàn ông chó: [Tôi rất tiện.]
Khương Ngọc Doanh: ...
Khương Ngọc Doanh chưa từng thấy qua người không biết ý như vậy, đây là do ở Mỹ quá lâu, văn tự nước mình cũng không nhận ra à?
Xem ra cô cần phải nhắc nhở anh một chút.
Công chúa nhỏ tinh tế: [Thỏa thuận trước hôn nhân đã viết không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. ]
Người đàn ông chó: [Cũng đã nói, để duy trì hình tượng vợ chồng yêu thương nhau cần phải phối hợp vô điều kiện.]
Người đàn ông chó: [Trái với hẹn ước, hai mươi vạn.]
Khương Ngọc Doanh: ...
Cô híp mắt nhìn chăm chú vào điện thoại di động, hận không thể kéo người đối diện qua đây đánh cho một trận, một lúc lâu sau, trả lời: [Sau khi tôi tỉnh ngủ có thói quen phải tắm rửa xong mới có thể ra ngoài, nếu anh nhất định phải vào, vậy chờ tôi tắm rửa xong đi. ]
Cô không tin anh không bất mãn.
Người đàn ông chó: [Được.]
Khương Ngọc Doanh đang tự mãn vì trí thông minh vặt của mình, lại nhận được hai tin nhắn trên điện thoải.
Người đàn ông chó: [Sau khi tắm thì mặc đồ ngủ vào.]
Người đàn ông chó: [Dáng vẻ em mặc đồ ngủ có lẽ sẽ rất đẹp.]
Khương Ngọc Doanh: ...
Bây giờ cô đang ở câu lạc bộ Tinh Hải, đi đâu tìm đồ ngủ chứ?!
Chắc chắn là anh cố ý.
Chờ đã, anh vừa nói gì?
Nói rằng cô trông đẹp trong bộ đồ ngủ á?
Anh thừa nhận cô xinh đẹp?!!
Phụ nữ mà được khen ngợi sẽ dễ dàng lung lay.
Khương Ngọc Doanh vội vàng gọi điện thoại cho Mã Điêu: “Anh Mã, anh đang ở đâu? Mau đến đón em đi.”
Mã Điêu vỗ vào cửa không biết từ lúc nào cửa đã bị khóa trái, ngượng ngùng không nói mình bị nhốt trong toilet, tìm đại một lý do lung tung. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Doanh Doanh, anh đến bệnh viện thăm mẹ anh, em tự nghĩ cách trở về đi.”
Khương Ngọc Doanh: ... Anh đi cũng đúng lúc đấy.

Cao Huy ở ngoài cửa lạnh mặt xua tay với những người đến toilet, mấy người nhao nhao quay trở lại.
Cao Huy lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: “Tổng giám đốc Lâm, làm xong rồi.”
Lâm Thần nghiêng mày đảo mắt khép chặt cửa xe, trên mặt hiện ra một nụ cười lạnh không dễ phát hiện, đầu ngón tay gõ vào màn hình điện thoại di động, tựa hồ đang đếm cái gì đó.
Một.
Hai.
Ba.
Cửa phòng mở ra, có người xuất hiện ở cửa, trên mặt tô lớp trang điểm đậm, hàng mi dài giống như cây quạt nhấp nháy, bởi vì đeo mặt nạ, trên má có hai vết lằn.
Hai vệt rất nông.
Sau khi đi ra, cô cẩn thận nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai, đeo kính râm nhấc chân đi về phía trước.
Đang đi bộ, đột nhiên dừng lại.
Khương Ngọc Doanh chậm rãi xoay người, không biết vì sao, cô luôn cảm thấy có người đi theo mình, kéo kính râm xuống nhìn một chút, phía sau ngoại trừ ánh đèn hành lang đong đưa, còn có ánh đèn vàng thỉnh thoảng lập lòe, không hề có cái gì, cô thở dài một hơi, xoay người tiếp tục đi.
Ra khỏi câu lạc bộ Tinh Hải, bắt một chiếc taxi, đi thẳng tới Tụy Nhã Uyển.
Cũng không biết đêm nay có hoạt động gì hay không, khắp nơi đều là người, lại còn kẹt xe, lúc cô đến được Tụy Nhã Uyển, đã qua một giờ.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra cảnh Lâm Thần Khuynh chậm rãi nói “hai mươi vạn”, không dám trì hoãn, lòng nóng như lửa đốt tiến thẳng vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, từ từ chạy lên trên.
Cao Huy ý bảo tài xế dừng lại, xuyên qua gương chiếu hậu cậu ta nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngay ngắn, thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Lâm, đến rồi.”
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt sắc nét của người đàn ông, hàng lông mày rậm, mắt phượng khẽ nhíu, môi mím thành một đường, cằm căng chặt, sắc mặt ngưng trọng.
Quanh người tỏa ra sự lạnh lẽo, giống như vừa mới từ Nam Cực trở về.
Cao Huy mím môi, dáng vẻ cứ như muốn nói lại thôi.
Lâm Thần Khuynh liếc mắt ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Nói.”
Yết hầu Cao Huy lăn qua lăn, nuốt nước miếng xuống, cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, vừa rồi ở câu lạc bộ vì sao anh không xuất hiện?”
Cậu ta vốn tưởng là người phụ nữ nào khác chọc giận ông chủ, đến câu lạc bộ Tinh Hải mới biết được, ra là bà chủ.
Cũng đúng, có thể làm cho tâm tình tổng giám đốc Lâm dao động, ngoại trừ phu nhân thật đúng là không có người phụ nữ nào khác.
Chỉ là cậu ta không rõ a, tại sao lại không vạch trần đúng lúc đó luôn?
Lâm Thần Khuynh ngước mắt ngắm nhìn trời sao, đêm nay sao có hơi nhiều, chớp mắt nhìn, cũng khó để giải thích luôn được.
“Xem kịch vui.”
Cao Huy: “Dạ?”
Lâm Thần Khuynh: “Kế tiếp mới đặc sắc.”
Cao Huy: “...”
Thật sự là một boy tâm cơ chính hiệu.
Khương Ngọc Doanh vào phòng, vừa đá giày trên chân vừa đi về phía phòng tắm, tắm rửa giả là điều không thể, phải nhanh chóng làm ướt người, cô mặc quần áo đứng dưới vòi hoa sen, vừa mới làm ướt một nửa, chuông cửa vang lên.
Không cần đoán cũng biết là ai, cô tắt vòi hoa sen vội vàng đi vào phòng thay đồ, từ trong tủ quần áo tìm bộ đồ ngủ, kéo quần áo ướt ra bắt đầu thay.
Nhưng mà thất sách rồi, quần áo ướt không dễ cởi, lãng phí thêm hai phút.
Khi chuông cửa vang lên lần thứ ba, cô bọc tóc ướt sũng ra mở cửa.
Ngoài cửa có một vị thần từ ở trên trời trở về, vị thần ở cửa này thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt kia thật đẹp làm cho người ta tâm loạn gan run.
Nhất là bộ dáng khẽ nhếch khóe môi của anh quả thực là tuyệt sắc nhân gian.
Tuyệt sắc nhân gian bình thường luôn lạnh mặt, tối nay trên mặt có một nụ cười yếu ớt, đông lạnh quen rồi, chuông báo trong lòng Khương Ngọc Doanh động vang lên, lần trước khi anh lộ ra biểu tình này là khi cô tự tay ký hiệp ước trước hôn nhân ngay cả tự do cũng không còn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này anh sẽ làm gì?
Không kịp suy nghĩ kỹ, cô giả vén lọn tóc, sau đó mới nhớ tới tóc đã bọc hết lại rồi, xấu hổ búng ngón tay đang giơ lên một cái, sau đó thuận thế áp mặt vào một bên tay, khuỷu tay dựa vào khung cửa, chớp mắt, cười chào hỏi: “Anh tới rồi.”
Sợ lộ ra cái gì, cô còn hiếm khi khen anh một câu: “Bộ âu phục màu bạc này của anh có phải là vừa mới thay phải không? Rất hợp với anh đấy, rất đẹp trai.”

Ọe.
Nôn thầm trong lòng.
Lâm Thần Khuynh đánh giá cô một lượt, tầm mắt dừng lại ở một nơi nào đó cao ngất, lạnh nhạt nói: “Tiệc rượu từ thiện ban nãy cũng mặc bộ này.”
“......”
“Đi nhà cũ cũng vậy.”
“......”
Khương Ngọc Doanh lần đầu tiên vỗ mông ngựa mà lại vỗ vào đùi ngựa, thất sách rồi thất sách rồi. Nhưng mà việc này thật không trách cô được, cô cũng không nhìn thẳng vào mắt anh, càng không có khả năng chú ý tới anh mặc quần áo gì.
Khương Ngọc Doanh xấu hổ cười cười, thân thể nhịn không được lui về phía sau một chút.
Lâm Thần Khuynh hất cằm lên, nhấc chân đi vào trong.
Khương Ngọc Doanh đưa tay ngăn lại: “Làm gì?”
Lâm Thần Khuynh: “Hai mươi vạn. “
“......”
Khương Ngọc Doanh cắn môi tránh ra, chờ sau khi anh vào phòng, đột nhiên nhớ tới bên trong rất lộn xộn, rất nhanh lướt qua anh, khom lưng nhặt giày dép, quần áo rải rác trên mặt đất, nhặt một nửa phía sau truyền đến giọng nói.
“Không cần cố ý làm như vậy.”
“Cái gì cơ?”
“Em như vậy cũng không phải ngày một ngày hai mà.”
“......”
Khương Ngọc Doanh dừng lại ở đó, suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
Anh đang chế giễu cô có phải không?
Chê cô không dọn dẹp phòng à?
Chờ một chút, đây chính là nhà của cô, cô thích như thế nào thì là thế nấy, dựa vào cái gì để cho anh khoa tay múa chân.
Khương Ngọc Doanh cũng không nhặt, một tay ném quần áo giày dép trong tay xuống, chậm rãi đứng thẳng lưng, cười lạnh nói: “Anh tới đây chỉ để tìm tôi để cãi nhau à?”
Lâm Thần Khuynh thu lại mắt không kiên nhẫn, liếc mắt một cái nói: “Anh tới ngủ với em.”
“Khụ khụ.” Khương Ngọc Doanh ho khan hai tiếng, ngủ? Mẹ nó ai muốn ngủ với anh!
Cô chỉ vào cánh cửa nói: “Tạm biệt, không tiễn!”
Lâm Thần Khuynh xoay nhẫn cưới, tốt bụng nhắc nhở: “Đừng quên thỏa thuận trước hôn nhân.”
Khương Ngọc Doanh lập tức nổi giận: “Thỏa thuận trước hôn nhân cũng không nói bà đây muốn ngủ với anh !”
Lâm Thần Khuynh chậm rãi nói: “Nhưng thỏa thuận trước hôn nhân viết không thể đi câu lạc bộ đêm.”
“Ai đi câu lạc bộ đêm, tôi mới...”Âm lượng của Khương Ngọc Doanh giống như dãy núi chập chùng, một giây trước ở đỉnh cao một giây sau ở đỉnh thấp nhất, cô ngửa cổ nói: “Tôi không đi câu lạc bộ đêm.”
Lâm Thần Khuynh vừa móc điện thoại di động vừa đi lên trước, mở màn hình đưa tới trước mắt cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Làm gì?” Khương Ngọc Doanh trợn trắng mắt nhìn lướt qua, bên trong đang phát một đoạn video nào đó, một người phụ nữ đang được bao quanh, dáng người nóng bỏng nhảy múa.
Cuối cùng người phụ nữ quay lại, để lộ khuôn mặt đeo mặt nạ bướm.
Lâm Thần Khuynh nhướng mày: “Quen không?”
Khương Ngọc Doanh ưỡn ngực, chém như đinh chặt sắt nói: “Không, quen, biết.”





Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương