Giả hôn
Chương 28:

Khương Ngọc Doanh suýt chút nữa đã ném điện thoại ra ngoài: “Em…"
Vừa mới nói được một chữ, Lâm Lan đã cúp điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho cô.
Công chúa nhỏ, người đẹp tâm thiện: [Chị dâu, em sai rồi, em không biết chị đang làm gì, em có tội.]
Công chúa nhỏ, người đẹp tâm thiện: [Không nghĩ tới anh trai em lại biết chơi như thế, kinh ngạc.jpg. ]
Công chúa nhỏ, người đẹp tâm thiện: [Chị dâu, em tin rồi. ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Công chúa nhỏ, người đẹp tâm thiện: [Lần trước em còn nói chị show ân ái là giả, em thu lại lời nói. chị và anh trai em là dòng suối mát trong số các cặp vợ chồng nhà giàu, là tấm gương của hôn nhân giới thượng lưu, là cặp đôi không plastic nhất trong số các cặp vợ chồng plastic, là ai nói xem mắt không đáng tin! Sai quá sai!]
Công chúa nhỏ, người đẹp tâm thiện: [Anh chị chính là hình mẫu của em!yyds.]
Một giây tiếp theo, công chúa nhỏ, người đẹp tâm thiện đổi biệt danh trên tin nhắn thành: Ta tỉnh ngộ.
Ta tỉnh ngộ: [Chị dâu, câu hỏi cuối cùng, em sắp làm được làm cô sao? Em có nên chuẩn bị món quà cho cháu nhỏ của em không? Ya hoo, em sắp phải làm cô rồi.]
Lại một tên điên nằm mơ nữa.
Công chúa nhỏ, tinh xảo mỹ lệ: [Cưng ơi cưng nghĩ nhiều rồi.]
Ta tỉnh ngộ: [Ý chị là sao? Chẳng lẽ… em đã được làm cô rồi, chị đã có á?]
Ta tỉnh ngộ: [Chị dâu, chị ngàn lần đừng mang cục cưng chạy á á á á, nếu chạy thì đừng quên dẫn em theo. ]
Đứng trước lối tư duy nhảy cóc của Lâm Lan, Khương Ngọc Doanh chỉ có thể thở dài, kết thúc cuộc trò chuyện: [Sau này ít xem drama Hàn Quốc đi. ]
Ta tỉnh ngộ: [Tại sao? Ham học hỏi.jpg.]
Công chúa nhỏ, xinh đẹp tinh tế: [Rớt IQ. ]
Trò chuyện kết thúc, Khương Ngọc Doanh bắt gặp ánh mắt của Lâm Thần Khuynh , khóe mắt co rút, tình ý nhỏ giọt, bà đây không hầu anh nữa: “Chó nhỏ à, anh tự tắm đi.”
Cô nhấc chân bước ra ngoài rồi đóng cửa lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh đứng dưới vòi hoa sen mà trong đầu chỉ có một câu: "Chó nhỏ à…”
Mười phút sau, anh ra khỏi phòng tắm, Cao Huy gọi điện báo cáo công việc: “Tổng giám đốc, bên Phương Á đã trả lời rồi, ngày mai sẽ ký hợp đồng. Bên Hoằng Hải cũng đồng ý nhường ra chút lợi nhuận. Dự án Lâm Tây hôm nay bắt đầu khởi công, giám đốc Lâm gần đây không có hành động gì, bên bộ phận tài vụ hết thảy cũng bình thường.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh đợi Cao Huy nói xong, thuận miệng hỏi: "Chó nhỏ là có ý gì?"
Hai giây sau Cao Huy mới phản ứng, những việc tư khiến cho ông chủ mở miệng vàng hỏi quá nửa là liên quan đến bà chủ, để mới nói thẳng ra thì đó hẳn là xưng hô của bà chủ đối với ông chủ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng nói: "Là biệt danh, có nghĩa rất thích."
“Hử?” Lâm Thần Khuynh không tin cho lắm.

Cao Huy nói thêm: “Những cô gái nhỏ trên mạng đều gọi người yêu của họ như vậy, càng yêu càng ác, xưng hô cũng ác như thế.”
Âm điệu Cao Huy cao lên, vui vẻ nói: "Tổng giám đốc, phu nhân rất là yêu anh đấy.”
Đôi môi mím thẳng của Lâm Thần Khuynh dần dần nhếch lên, anh thản nhiên nói: "Quan sát giám đốc Lâm.”
Cao Huy nghe ra mấy phần vui vẻ trong giọng điệu của anh, cười đáp: "Vâng."
Khương Ngọc Doanh từ trong phòng để quần áo đi ra, nhìn thấy chính là cảnh tượng Lâm Thần Khuynh cười ôn nhu dịu dàng nói chuyện điện thoại, trong lòng nhất thời có chút khác thường. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hóa ra anh cũng biết cười.
Cô cứ tưởng anh quyên tặng nụ cười của mình cho tổ chức từ thiện nào đó rồi chứ.
Cô nhấc chân đi hai bước rồi dừng lại, quay đầu nhìn qua, nói chuyện với ai mà vui vẻ như thế hả?
Đó giờ lúc nói chuyện với cô, chưa từng thấy anh như vậy qua.
Phụ nữ?
Bạn là con gái??
Hay là Lưu Tiểu kia???
Có một số chuyện không thể nghĩ sâu, càng nghĩ lại càng thấy nóng hết cả mề, chẳng hạn như lúc này, tâm tình tốt của Khương Ngọc Doanh đã hoàn toàn biến mất, lúc đi ngang qua anh, anh cứ như không nhìn thấy, cả nhìn cũng không nhìn một cái.
Lâm Thần Khuynh đưa tay ra ngăn cô lại.
Khương Ngọc Doanh nhướng mày: “Gì đấy?"
Mặt lạnh te, trong lòng lại không ngừng suy nghĩ: mau giải thích đi, nếu không công chúa nhỏ sẽ nổi giận đấy.
Lâm Thần Khuynh nhìn cô chằm chằm, nhớ tới lời Cao Huy đã nói, sắc mặt lại trở nên dễ chịu hơn, giọng nói bất giác nhẹ nhàng hơn: “Em đi đâu vậy?"
Khương Ngọc Doanh ngẩng đầu, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, ngực như muốn bốc hỏa, nghe đi nghe đi, nào giống với lúc nói chuyện điện thoại với hồ ly tinh chứ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong mắt vẫn còn độ ấm.
Nói chuyện cũng nhẹ nhàng hẳn.
Anh còn…
Anh còn chủ động nắm lấy tay cô.
Không được, không chịu nổi.
Khương Ngọc Doanh miễn cưỡng cười nói: "Tâm tình anh tốt lắm hả?"
Lâm Thần Khuynh không phủ nhận, gật đầu nói: "Vẫn ổn."

“Vì cuộc điện thoại vừa nãy?” Khương Ngọc Doanh liếc mắt một cái, hỏi.
Tâm trạng của anh đúng là sau khi nghe Cao Huy nói mới tốt lên, anh lại gật đầu: “Ừ."
Đám lửa giận của Khương Ngọc Doanh sắp không kìm được, người khác ăn vụng đều lén lén lút lút, anh thì đi ngược lại, dám công khai thừa nhận luôn. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hổ không gầm thì tưởng là Hello Kitty đấy hả?!
Cô ném ra ánh mắt sắc bén ‘thẳng thắn được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị’, lại dùng tư thế ‘ta là chính cung ai dám khiêu chiến quyền uy của ta’ chống nạnh hỏi: “Hồ ly tinh anh vừa gọi điện thoại là ai?!”
Lâm Thần Khuynh sửng sốt một chút: “Cái gì mà hồ ly tinh?"
Không thừa nhận?
Vừa xong mà còn không thừa nhận?
Trước kia chỉ cảm thấy tên chó này rất chó, hiện tại thêm cả cặn bã nữa, một tên cặn bã.
Cô chọc điện thoại của anh: “Tiểu, hồ, ly, tinh!”
Lâm Thần Khuynh còn chưa lên tiếng, một giọng đàn ông phát ra từ ống nghe: "Thưa phu nhân, là tôi."
"..."
Hồ ly tinh?
Cao Huy?
Khương Ngọc Doanh nhìn Lâm Thần Khuynh bằng ánh mắt ‘Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi nghe thấy cái gì’, chớp chớp mắt: “Người vừa nói chuyện điện thoại với anh là ai?"
Lâm Thần Khuynh mặt không cảm xúc nói: “Trợ lý Cao."
Khương Ngọc Doanh: ... cô đã chết.
Cao Huy ở đầu bên kia giải thích: "Phu nhân, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải là hồ ly tinh."
Khương Ngọc Doanh: "..."
Anh im đi!
Lâm Thần Khuynh lại phân phó một câu, sau đó cúp điện thoại, một tay đút túi, hạ mi hỏi: "Em có cái gì muốn giải thích không?"
Lúc Khương Ngọc Doanh chột dạ thì có thói quen nháy mắt, hàng mi dài run lên, lùi lại một bước, xoa xoa cổ cố đánh trống lảng: “Tôi đói quá."
Lâm Thần Khuynh nhìn cô nhắc nhở: "Đó là cái cổ."
“Ồ, sai rồi.” Khương Ngọc Doanh đặt tay lên bụng, vẻ mặt đau khổ nói: “Tôi đói bụng thật mà.”

Lâm Thần Khuynh nhìn diễn xuất vụng về của Lâm phu nhân, quyết định bỏ qua vấn đề hồ ly tinh, ngược lại nhớ đến một vấn đề khác. Anh hỏi: “Chó con nhỏ là có ý gì?”
"Chó ..." Khương Ngọc Doanh suýt nữa thốt lên, cái này cũng không hiểu, anh vẫn còn là người sao? Sau khi nghĩ đến hậu quả, cô liền đổi miệng: “Đó là biệt danh."
"Cho nên." Lâm Thần Khuynh cúi người gần hơn: “Em rất yêu thích tôi?"
Khương Ngọc Doanh rùng mình một cái, đầu ngón tay chạm lên vai anh nhẹ nhàng đẩy ra một chút khoảng cách: “Anh hiểu như vậy cũng đúng.”
“Cũng đúng?” Lâm Thần Khuynh không hổ là doanh nhân ưu tú, sinh viên tốt nghiệp loại đại học hàng đầu, rất giỏi bắt được điểm mấu chốt: “Có ý gì? Chẳng lẽ còn có ý nghĩa khác?”
Căn cứ vào tinh thần muốn biết phải hỏi, anh định tìm kiếm trên Internet. Tổng giám luôn bận rộn không bao giờ lướt web, anh thực sự không quá tinh thông với các loại ngôn ngữ mạng này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh thấy anh định làm gì, một phen đoạt lấy điện thoại, cúi người che bụng: “Đau bụng quá."
Lâm Thần Khuynh không phải người không phân biệt được nặng nhẹ, thấy cô cúi gập người thì cũng quên mất phải lấy lại điện thoại, đỡ tay cô: “Đi, đưa em đi bệnh viện."
"Tại sao tôi lại đến bệnh viện?"
“Không phải em đau bụng à?”
Bụng cô có đau không?
Ồ, giả vờ thôi.
Cô lại cúi xuống: “Tôi là đau bụng."
“Vậy thì phải đến bệnh viện.” Lâm Thần Khuynh nói.
“Nhưng tôi đói.” Khương Ngọc Doanh bĩu môi, chớp mắt.
“Đói bụng không phải là đau dạ dày sao?” kiến thức Tổng Giám Đốc Lâm bác học lại mở ra, ánh mắt của anh đầu tiên là quét qua mặt cô hai vòng, sau đó dừng lại trên bụng cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh cắn môi, đưa ra lời giải thích hợp lý: “Vốn là đau dạ dày, nhưng sau đó lại thay đổi rồi.”
Cô ngoắc ngoắc ngón tay anh: “Tôi thật sự không cần đến bệnh viện đâu, ăn chút gì đó là được."
Cô quyết tâm giả vờ bệnh đến cùng, vừa đi xuống cầu thang liền duỗi thẳng tay, trong hai mắt tràn đầy ánh sáng: “Đau bụng quá, đi không nổi."
Lâm Thần Khuynh nhìn cô chằm chằm một lúc, ôm lấy eo cô, nhắc nhở: "Ôm cổ tôi."
Khương Ngọc Doanh ngoan ngoãn ôm cổ anh, mặt áp vào ngực anh, tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên bên tai cô.
Một bên cổ của cô lại bị ngứa.
Cô điều chỉnh tư thế, cọ cọ trong lồng ngực anh, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp: “Đừng nhúc nhích."
“Ồ.” Khương đại tiểu thư khó lắm mới nghe lời ngoan như vậy, vẫn luôn duy trì một tư thế không thay đổi.
Thím Ngô muốn thấy thế thì muốn giúp đỡ nhưng lại bị ánh mắt của Lâm Thần Khuynh ép trở lại, bà vội vàng tránh ra.
Lâm Thần Khuynh đặt Khương Ngọc Doanh ngồi xuống ghế, xoay người phân phó với thím Ngô: “Thím đi hâm nóng canh đi."
Thím Ngô gật đầu, bưng bát canh rời đi, khi trở về, bát canh đã bốc hơi nghi ngút, bà đặt bát canh đến trước mặt Khương Ngọc Doanh: “Phu nhân, mời ăn cơm."
Khương Ngọc Doanh gật đầu, thật ra cô không có cảm giác thèm ăn, nhưng trong tình huống này thì cô phải ăn, vừa nhấc thìa múc canh, một bàn tay đã nắm lấy cô.
Chủ nhân của bàn tay ngũ quan rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, làn da trắng như sứ, ngay cả sườn mặt cũng là cái loại có thể khiến người ta thất thanh hét đến chói cả tai ấy. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khương Ngọc Doanh theo tay anh nhìn sang, khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô nghe thấy anh nói: "Tôi đút cho em ăn."
Cô muốn từ chối nhưng anh lại nói: "Em không đau bụng à?"
Được rồi, hố do chính mình đào thì chỉ có thể tự mình lấp.
Cô đành để thìa xuống, ngoan ngoãn mở miệng.
Lâm Thần Khuynh ngồi bên cạnh cô, cầm thìa đút từng miếng, không cẩn thận làm rơi vãi cũng sẽ cẩn thận lau sạch cho cô.
Khương Ngọc Doanh dùng ánh mắt ‘Không phải anh bị trúng tà đấy chứ’ đánh giá anh, thật sự không có chỗ nào không bình thường à?
Núi băng trở nên chu đáo là điềm báo quỷ yêu xuất hiện, cô cần phải cẩn thận.
Thím Ngô ở nhà họ Lâm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bà thấy Lâm Thần Khuynh làm chuyện này, nhất thời trăm mối ngổn ngang, muốn đem tin tức tốt này nói cho ông Lâm bà Lâm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình cảm của thiếu gia và phu nhân rất tốt, có lẽ sẽ sớm có cháu mà bê thôi.
Khương Ngọc Doanh cuối cùng cũng ăn xong một bát canh, nói gì cũng không ăn thêm nữa, đưa tay lên che miệng: "Tôi buồn ngủ quá."
Lâm Thần Khuynh đặt thìa xuống, lại làm kiệu chạy bằng cơm, ôm Khương Ngọc Doanh đi lên lầu, ánh mắt ngẫu nhiên hạ xuống, chiếu trong mắt Khương Ngọc Doanh giống như gió xuân.
Tuy rằng không biết tên chó này muốn làm cái quỷ gì, nhưng cô vẫn rất là hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
Khương Ngọc Doanh cong khóe môi, nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn, sườn cổ lại không tự chủ mà ngứa ngáy, hình như còn ngứa hơn lần trước.
Cô đưa tay chạm vào cằm anh, tầm mắt hai người giao nhau, cô xấu hổ, anh lưu luyến, sau đó cô nghe được anh nói:
"Mèo con nhỏ."
(Clm :))), chị gọi anh là tên chó, anh gọi chị là con mèo nhỏ, được vlin)
"...!!" Cái quái gì thế?
Trước khi Lâm Thần Khuynh đưa cô vào phòng ngủ, anh còn ân cần giải thích: “Chó con nhỏ, mèo con nhỏ, biệt danh."
Khương Ngọc Doanh: ... Biệt cái cục c**.
Anh tuyệt đối là cố ý.
Cô vừa lắc chân vừa định bảo anh buông ra, tầm mắt Lâm Thần Khuynh nhìn xuống thảm rồi hỏi: "Áo sơ mi của tôi đâu?"
"..." Giờ là lúc nói về chuyện áo sơ mi à?
Trong tủ anh có cả lố ấy, thiếu một cái thì có làm sao?
Giây tiếp theo, Lâm Thần Khuynh cau mày, đột nhiên buông ra, nếu không phải Khương Ngọc Doanh sớm có chuẩn bị thì tư thế thì ngã xuống sẽ chắc chắn khó coi, cô nhìn bóng người đang đi xa, hỏi: “Anh đi làm gì?”
Lâm Thần Khuynh : "Tìm áo sơ mi."
Khương Ngọc Doanh: "..." Tôi còn nằm ở chỗ này, anh tìm áo cái rắm.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương