Giả hôn
-
Chương 20:
Khương Ngọc Doanh cũng không phải là người dễ dàng nhận thua, khóe miệng mang theo nụ cười, ánh mắt cô nhướng lên, ngẩng đầu nhìn anh: "Được, vậy thì cứ thử xem."
Giọng nói vừa dứt thì có cuộc gọi đến, là một số lạ, cô cũng không biết là số của ai.
Nhưng điều đó không ngăn được cô hết giận anh.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh, cô cười nói: "A lô."
Âm thanh vừa giòn tan vừa mềm mại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu dây bên kia có chút ngẩn ngơ không hiểu gì: "Doanh Doanh, anh là Thường Phi đây."
Giọng nói của người đàn ông vang lên lanh lảnh, nghe có vẻ rất phấn khích.
“A, Thường Phi.” Nụ cười trên mặt Khương Ngọc Doanh dần dần phóng đại, ánh sáng trong mắt cô khúc xạ đến đôi mắt của Lâm Thần Khuynh, dường như chói mắt hơn bao giờ hết.
Thậm chí vẻ mặt của Lâm Thần Khuynh còn tối sầm lại.
Dường như dù Khương Ngọc Doanh có giẫm phải bom cũng không thèm ngoảnh đầu quay lại, cô nhẹ giọng hỏi: "Anh về nhà rồi sao?"
Thường Phi trở về: "Ừm, anh vừa mới về tới."
Khương Ngọc Doanh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lâm Thần Khuynh, muốn xem cái tên chó má này có thể chống đỡ được bao lâu, tay phải buông thõng bên người nhẹ nhàng gõ lên bức tường phía sau, vừa nói vừa đếm thầm.
"Doanh Doanh, ngày mai em có rảnh không? Anh muốn mời em đi xem phim."
"Đương nhiên, nếu không thích xem phim truyền hình, chúng ta cũng có thể xem phim điện ảnh khác, gần đây có mấy bộ phim tình cảm mới ra rất hay đó."
Khương Ngọc Doanh rất sợ người nào đó không thể nghe rõ tiếng mình, thế là cố tình chuyển cuộc gọi sang chế độ loa ngoài, bên trong điện thoại lại vang lên tiếng của Thường Phi: "Nếu không chúng ta cùng nhau đi xem triển lãm nghệ thuật nhé. Anh nhớ em rất quan tâm đến hội họa hồi còn đi học."
"Nếu em muốn đi nghe ca nhạc cũng có thể."
Trong đầu Thường Phi chỉ tràn ngập một suy nghĩ đó chính là nhất định phải hẹn được cô ra ngoài cùng mình.
"Chuyện này..." Khương Ngọc Doanh vẫn chưa mở miệng đáp ứng, cô chỉ nhướng mày nhìn Lâm Thần Khuynh.
“Gần đây có phải em đang rất bận không?” Thường Phi thông cảm nói: “Không sao, anh có thể đợi em mà.”
Để thể hiện hình ảnh một người đàn ông cực phẩm 100%, anh lại tiếp tục nói: "Anh đợi bao lâu cũng không thành vấn đề".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh nhướng mày với Lâm Thần Khuynh, như muốn nói: Nghe đi này.
Đây là những gì một người đàn ông bình thường nên nói.
“Ngày mai, ngày kia, ngày mốt, hay tuần sau…” Thường Phi còn chưa nói xong, trong điện thoại đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Ngày mai, ngày kia cô ấy không rảnh, ngày mốt hay tuần sau cũng không rảnh!"
Thường Phi đang mơ màng “sắp được hẹn hò với người trong mộng”, bỗng nhiên bị một tiếng động lớn đánh thức, trong lòng chợt buồn bực: “Anh là ai?”
Lâm Thường Khuynh lạnh lùng lên tiếng: "Cô ấy luôn ..."
Cô còn chưa nói xong đã bị giật lại điện thoại, Khương Ngọc Doanh nhấn loa ngoài, thuận theo lời Lâm Thần Khuynh: "Anh...trai lớn của em."
“Anh trai..?” Thường Phi không nhớ Khương Ngọc Doanh còn có người anh trai nào khác, đang định mở miệng hỏi một câu, Khương Ngọc Doanh đã vội vàng nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, thôi nhé, tạm biệt.”
Sau đó cô vội vàng cúp điện thoại.
Cuộc hôn nhân này người ngoài không nên biết, ngoài nội dung trong thỏa thuận, có một điều kiện rất quan trọng đó là tính chất công việc của cô.
Tình trạng hôn nhân của diễn viên phải được giữ bí mật.
Khương Ngọc Doanh thở ra một hơi dài, thật nguy hiểm, suýt chút nữa bí mật của cô đã bị lộ mất .
Hơi thở còn chưa kịp ổn định, trên đỉnh đầu liền truyền đến một thanh âm chất vấn: "Bà Lâm đây hình như rất sợ thì phải?"
"..."
"Nếu em quan tâm đến anh ta như vậy, sao em lại đồng ý lấy tôi chứ?"
"..."
Có lúc Khương Ngọc Doanh rất muốn đập cái đầu của người đàn ông này ra xem bên trong chứa cái gì, cô đây có phải đang rất vui hay không? Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con mắt nào của anh nhìn ra rằng cô rất quan tâm đến người kia hả?
Cô làm vậy chính là vì công việc đấy.
Thế là cô mở miệng giải thích: "Đó là vì tôi. . ."
Đợi đã, tại sao cô phải giải thích cho anh hiểu chứ?
Cô cũng đâu có làm gì sai chứ?
Thế là vì muốn đổi chủ đề, Khương Ngọc Doanh giương cổ nói: "A, tôi sợ anh hiểu lầm thôi."
Lần này Lâm Thần Khoanh thật sự rất tức giận, cũng không biết tại sao bản thân lại tức giận đến thế, vươn tay ôm lấy eo của cô, anh dùng sức kéo cô lại gần mình: "Tôi không cho phép."
Thân thể hai người ép sát vào nhau, hơi nóng truyền qua quần áo rất nóng, rất nóng.
Mặt Khương Ngọc Doanh không tự chủ đỏ lên, lỗ tai cũng thoáng đỏ ửng, mùi bạc hà trên người anh quá nồng khiến miệng cô khô khốc, nói năng thiếu tự tin: “Anh không cho phép cái gì?”
“Không cho phép em lại đi gặp anh ta.” Lâm Thần Khuynh kiên định nói.
Bình thường anh hay nói với cô bằng giọng điệu ra lệnh, sau đó cô sẽ tức phận xoay người bỏ đi, nhưng lúc này không biết là do nóng nảy hay vì cái gì khác, mấy lời phản bác đã đến kẽ rằng nhưng đành phải nuốt trở lại.
Cô không trả lời.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Lâm Thần Khuynh như một sự phản đối thầm lặng, đầu ngón tay nâng cằm cô lên, trầm giọng hỏi: "Đã nghe rõ chưa?"
Khương Ngọc Doanh nhìn anh chằm chằm, ánh mắt từ vầng trán nhẵn nhụi rơi xuống sống mũi cao, rồi đến đôi mắt đen sâu thẳm kia, cô cứ thế nhìn anh, ngón tay đột nhiên co lại.
Trong khi cố vùng vẫy thoát ra, cô nói: "Anh quản được tôi chắc."
Nói xong, cô liền nhấc chân muốn rời đi, Lâm Thần Khuynh kéo cánh tay của cô lại: "Đi đâu hả? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong."
"Đi tiểu." Khương Ngọc Doanh không khách khí hỏi: "Làm sao thế? Đến cả chuyện này cũng cần phải xin phép anh sao?"
Người nào cũng đều có ba điều khẩn cấp, và không ai có thể ngăn cản họ.
Cho dù là một người bình tĩnh như Lâm Thần Khuynh, nhưng khi nghe thấy điều này vẻ mặt cũng hơi khựng lại đôi chút, anh rút tay về, chỉ nhẹ nhàng nói: "Em đi đi, tôi đợi em ở đây."
Đi tiểu chỉ là một cái cớ, nhưng nếu anh đã muốn đợi, vậy thì cứ đợi đi.
Khương Ngọc Doanh hốt hoảng chạy vội vào phòng tắm.
Khi cánh cửa vừa khép lại, điện thoại di động của Lâm Thần Khuynh liền reo lên, Lâm Lan với vai trò thái giám trong "Hoàng đế không vội vàng giết chết thái giám", cô đã tìm thấy nhiều trang web trên Internet về cách chung sống hòa thuận như một cặp vợ chồng.
Các trang web lần lượt được gửi vào điện thoại của Lâm Thần Khuynh.
#Vợ nói gì cũng đúng, đừng bao giờ đối đầu trực tiếp với vợ#.
#Là người đàn ông tốt thì không bao giờ tỏ ý ghét vợ#
#Người vợ tốt chính là được chồng cưng chiều#
#Người chồng biết dỗ dành phụ nữ mới là đàn ông đích thực, gia đình có thịnh vượng hay không phụ thuộc vào việc người đàn ông đó có đối xử tốt với phụ nữ hay không.#
#Mười biệt danh thân mật giữa vợ và chồng.#
#Những niềm vui nho nhỏ giữa vợ chồng với nhau.#
#Nếu bạn muốn lấy trái tim của một người phụ nữ, bạn phải nắm lấy dạ dày của cô ấy trước.#
Phía bên dưới cô còn đăng thêm một bộ công thức nấu ăn cho sức khỏe.
Hơn nữa còn kiên nhẫn dạy dỗ anh: [Anh trai, em biết anh có rất nhiều việc phải làm mỗi ngày, nhưng di sản tổ tiên của nhà họ Lâm chúng ta không thể bị lãng quên, năm đó cha cũng đã dùng thủ đoạn này để theo đuổi mẹ đấy. Anh ơi, anh à, mấy cái này chính là kho báu đấy.]
Lâm Thần Khuynh dùng đầu ngón tay xem từng cái một, đó đều là chữ viết tay của cha anh.
Lâm Lan: [Anh trai này, gần đây em rất thích một chiếc túi, lát nữa em sẽ gửi link cho anh, anh nhớ mua cho em nhé. Dễ thương, jpg. ]
Giây tiếp theo, Lâm Thần Khuynh liền nhận được một đường liên kết, anh nhanh chóng nhấp vào và trực tiếp trả tiền.
Lâm Lan gửi đến một loạt biểu tượng cảm ơn, nhưng Lâm Thần Khuynh phớt lờ chúng và nhìn chằm chằm vào công thức cô gửi một lúc lâu, đôi mắt đen của anh dần nóng lên.
Cao Huy gọi điện đến nói rằng đang bị kẹt xe, phải mất một lúc mới đến nơi được.
Người đàn ông trẻ tuổi tài cao thoáng thấy nam nữ hôn nhau trên đường, liền quái lạ nói: “Tổng giám đốc Lâm, nếu anh muốn dỗ dành phu nhân thì không nên làm mấy chuyện này đâu.”
Lâm Thần Khuynh tùy ý hỏi: "Vậy tôi nên làm gì?"
Cao Huy nói: "Lúc nãy tôi có gặp Mateo, anh ấy nói phu nhân vẫn chưa ăn tối, tại sao anh không ..." Làm chút gì đó nhỉ.
Lâm Thần Khuynh nói "rất rắc rối" và nhanh chóng cúp điện thoại.
Hai giây sau, anh quay người bước vào phòng bếp.
Khương Ngọc Doanh bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, đập mặt vào gương cho nóng, nóng quá, thật nóng mà.
Rõ ràng nhiệt độ hôm nay thấp hơn hôm qua vài độ nhưng cô lại cảm thấy nóng hơn hôm qua rất nhiều. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không chỉ có nóng, cô còn có chút khô miệng, trong lòng cứ như có lửa thiêu đốt.
Khương Ngọc Doanh há miệng thở dốc, thử mấy lần đều không được, mặt ngày càng đỏ hơn, thế là cô mở vòi nước lên và bắt đầu rửa mặt.
Từng giọt nước bắn lên mặt, nhiệt độ cuối cùng cũng hạ xuống.
Cảm giác nóng nực biến mất, cô dựa vào bức tường, hướng khuôn mặt về phía bồn tắm và suy nghĩ về quá khứ của mình.
Đôi mi run run nghĩ: cô bị sao vậy?
Trước đây đâu có thế này chứ?
Càng nghĩ về chuyện vừa rồi, trong lòng cô càng trở nên rối bời, cứ đi đi lại lại không ngừng trong phòng tắm.
Mỗi lần cất bước là trong đầu liền nảy ra những suy nghĩ khác nhau.
Cuối cùng, cô đổ lỗi cho Lâm Thần Khuynh về vấn đề này.
Một người đàn ông không có bản lĩnh thì dùng nước hoa quái quỷ gì chứ?
Cô tìm lý do mà không phải lý do, đúng vậy, tất cả những phản ứng nóng mặt đỏ bừng đều là do nước hoa mà ra cả.
Khương Ngọc Doanh vỗ vỗ mặt của mình, cô phải ra ngoài nhắc nhở anh một chút.
Cũng không biết bản thân đã loay hoay bao lâu, sau khi ra ngoài, cô tìm khắp mấy phòng ngủ cũng không thấy ai, cuối cùng nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng trong phòng bếp.
Tay áo sơ mi của người đàn ông đứng trước bếp lò xắn lên đến khuỷu tay, để lộ cánh tay rắn chắc, những ngón tay trắng như sứ nhẹ nhàng khuấy thìa.
Không biết là do ánh đèn hay là do người mà ngón tay Khương Ngọc Doanh nhất thời run lên, mi mắt hơi giật giật.
Mắt nheo lại rồi lại mở lớn, trong ánh mắt có một biểu cảm mà ngay cả bản thân cô cũng không biết là gì.
Khi hơi nóng cuộn tròn bốc lên và tỏa ra mùi thơm, cô ngửi thấy mùi thơm của cơm, cái bụng đang đói của cô liền phản ứng một cách mạnh mẽ.
Ngay cả cái bụng cũng đã lên tiếng kêu gào thảm thiết rồi.
Khương Ngọc Doanh xấu hổ đưa tay che bụng, Lâm Thần Khuynh quay đầu nhìn sang, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Cô lúng túng cười cười, không chút do dự giải thích: "Không phải tôi kêu anh đâu."
“Tôi biết rồi.” Lâm Thần Khuynh liếc nhìn cô một cái, không chút lưu tình vạch trần cô: “Em không có kêu, là cái bụng của em kêu."
Khương Ngọc Doanh: ...
Cô không cần mặt mũi nữa sao?
Sau vài giây bế tắc, cô tuyệt vọng nghĩ, thôi quên đi, người đói thì cần gì mặt mũi chứ, hiện tại quan trọng nhất chính là được ăn no.
Khương Ngọc Doanh sẽ không bao giờ ăn khi đói, nhưng một khi bụng đói mà ăn sẽ dễ bị đau dạ dày.
Cô chắp tay sau lưng, đi chầm chậm từng bước đi tới, cô thò đầu từ sau lưng anh, dùng ánh mắt "người ngoài hành tinh" nhìn chằm chằm anh: "Thì ra anh biết nấu cháo sao?"
Trong mắt cô ấy, Lâm Thần Khuynh là loại cao thủ "Tôi có thể kiếm được 10 vạn chỉ trong một phút", một người đàn ông như vậy làm sao có thời gian rửa tay, thật sự khiến cô không thể tưởng tượng nổi.
Cũng không đúng.
Chính là chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện như thế.
Hoàn toàn không có cách nào để đánh đồng được.
Khi hỏi, cô không ngờ Lâm Thần Khuynh sẽ lên tiếng giải thích, dù sao anh là loại người "còn nói thêm lời nào nữa là bị giết ngay", nên cô cũng chỉ buộc miệng hỏi vu vơ mà thôi.
Không quan trọng là anh có trả lời hay không.
Nhưng anh đã trả lời cô với một giọng điệu rất nhẹ nhàng.
"À, tôi đã từng nấu ăn khi còn học đại học ở nước ngoài."
"Đại học? Một mình anh sao? Không có người giúp việc sao?"
Cô không dám tưởng tượng một mình anh ở một đất nước xa lạ mà không có ai đi cùng, tuy cũng từng du học nhưng cô chưa bao giờ cô đơn.
Cha Khương thậm chí còn cử người đến trường học cùng cô để đảm bảo an toàn cho cô.
Cô cũng được một người giúp việc phục vụ khi cô trở về nhà, cho nên cô chưa bao giờ cô độc cả.
Bàn tay đang khuấy động của Lâm Thần Khuynh dừng một chút, trầm giọng nói: "Ừm, chỉ có một mình tôi mà thôi."
“Anh không cảm thấy sợ sao?” Lông mi Khương Ngọc Doanh run rẩy hỏi, sau đó cô mới nhận ra mình biết rất ít về Lâm Thần Khuynh.
Tuy nhiên, cuộc hôn nhân thương mại khiến cả hai người họ không có quá nhiều cơ hội để tìm hiểu nhau, cô chỉ cần biết rằng khi bọn họ ở bên nhau, điều đó sẽ có lợi cho cả người nhà họ Lâm và họ Khương. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những thứ khác nằm ngoài sự quan tâm của cô.
Sợ sao?
Lâm Thần Khuynh lắc đầu: "Tôi không có thời gian để sợ hãi."
"Hả?"
“Quá bận.” Anh nói và nhìn cô một cách khó hiểu.
Khương Ngọc Doanh tự động hiểu ra: ý của anh là mỗi ngày bận rộn đến mức không có thời gian để sợ hãi, loại chuyện "sợ hãi" nhỏ xíu này chỉ có ở những người phụ nữ nhỏ bé như cô mà thôi.
Một người phụ nữ nhỏ bé không thể làm gì được cả.
Khương Ngọc Doanh xì mũi coi thường, vừa đi vừa nói lảm nhảm, tốt nhất không nên đâm chọt vào chuyện này nữa.
Quên đi, cô đói bụng lắm rồi, người đói không có quyền ghét người khác.
Cô chủ động kết thúc đề tài chẳng mấy bổ ích này lại, yên lặng vươn tay muốn lấy thìa nếm thử nhưng lại bị đánh vào mu bàn tay khi chưa kịp chạm vào.
Mà cái người đánh vào mu bàn tay của cô lên tiếng nói: "Nóng lắm."
Khương Ngọc Doanh thu tay lại, thì thào nói: "Tôi không sợ nóng."
Nhưng cô rất sợ đói.
Khi bị đói mốc meo cả lên, cô sẽ bỏ qua mọi thứ xung quanh.
Quên đi những cuộc cãi vã, quên đi những lời mắng mỏ và chửi thề, cô công chúa nhỏ kiêu ngạo trong phút chốc chuyển sang một người ngọt ngào và dịu dàng, cô giật mạnh ống tay áo của anh: "Tôi đói rồi."
"Từ từ được không rất nóng đấy?"
Cô thèm thuồng nhìn thức ăn trước mặt, còn làm ra mấy cái hành động nũng nịu và đáng yêu, đôi mắt to ngấn nước cứ nhấp nháy liên tục. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Công chúa nhỏ đói lắm rồi."
"Mặt bị đói muốn hóp lại luôn rồi."
"Thật là đáng thương quá mà."
Cô giật mạnh tay áo anh và lắc liên hồi.
Lâm Thần Khuynh để thìa xuống, bắt gặp ánh mắt cháy bỏng của cô, nhặt những sợi tóc dính vào khóe môi, đột nhiên anh tiến lại gần cô: "Chờ đã, để tôi lấy cho em ăn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook