Giả hôn
-
Chương 12:
Lâm Lan dẫm bom quá nhiều tự nhiên thành nghiện, cái chân nhỏ vẫn tiếp tục điên cuồng thăm dò: “Ai da, chị dâu, tên ngốc mà chị nói là ai vậy? Em có quen biết không?”
“Thời buổi nào rồi mà còn bị lừa bởi một tấm hình chụp chứ, người này quả thật không được thông minh lắm nha.”
“Khi nào có cơ hội chị giới thiệu cho em quen biết một chút đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh âm chế nhạo của Lâm Lan xuyên qua tai nghe truyền đến đầu dây bên này: “Em cũng muốn nhìn thử xem tên ngốc mà chị nói mặt mũi trông như thế nào?”
“…… Khụ khụ.” Khương Ngọc Doanh liền phát ra một trận ho nhẹ.
Chỉ số thông minh của Lâm Lan như thế này…… Thật đúng là đáng lo ngại mà.
Khương Ngọc Doanh giơ tay đỡ trán, một lát sau lại giả bộ ho khụ khụ để nhắc nhở một lần nữa.
Nhưng thật đáng tiếc, đêm nay Lâm Lan càng nói càng hăng, chỉ số thông minh cũng giảm một cách nghiêm trọng, lặp đi lặp lại hành động “Đào hố dẫm bom rồi lại dẫm bom đào hố”, giống như muốn đoạt được danh hiệu “chuyên gia vô địch đào hố”.
Đề tài nói đang từ chuyện tên ngốc kia lại nhanh chóng chuyển qua chuyện lần sau lại muốn đi tới hội sở Tinh Hải để khiêu vũ, lại còn luôn nhấn mạnh điểm quan trọng, lúc đi phải chọn thời điểm Lâm Thần Khuynh không có ở nhà hãy đi, như vậy mới có thể chơi một cách thỏa thích được.
“……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kia Khương Ngọc Doanh cũng không cảm thấy em ấy nói nhiều, qua đêm nay cô liền hối hận muốn thay đổi cái suy nghĩ đó, đây chính là phiên bản cải tiến của “bé nhiều chuyện”, có vài lần cô muốn cúp điện thoại, nhưng đều bị cái mỏ nhiều chuyện của em ấy nói hết chuyện này đến chuyện khác mà làm quên luôn cả mục đích ban đầu.
Sau mấy lần vật lộn đấu tranh, Khương Ngọc Doanh giành trước nói: “Thời gian không còn sớm, cúp điện thoại rồi đi nghỉ ngơi thôi.”
Lâm Lan vẫn đang hưng phấn đến nổi không thể ngừng nói, cô dường như không muốn nghe bất cứ lời từ chối nào lúc này, năn nỉ nói: “Chị dâu ơi, tám chuyện thêm một chút xíu nữa đi mà.”
“……” Nếu còn lại tám tiếp cô nghi ngờ mình sẽ chết.
Khương Ngọc Doanh một lần nữa khẽ nâng mí mắt nhìn về phía Lâm Thần Khuynh đang ở đối diện, con ngươi đen nhánh của anh mơ hồ phản chiếu ra gương mặt cô, đuôi lông mày nhăn lại, nhìn cô với vẻ mặt không biết phải nói gì.
Cô xấu hổ đến mức muốn tìm cái khe đất nào đó mà chui vào.
“Chị dâu, chị dâu, chị vẫn đang nghe đó chứ?” Lâm Lan kêu gọi.
Khương Ngọc Doanh vừa muốn trả lời thì di động đã đổi người cầm, bên cạnh truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Là anh.”
Có lẽ là đêm nay ánh trăng quá say lòng người hoặc là Lâm Lan chơi đến quá hăng, cô thế nhưng không có nhận ra được giọng nói của Lâm Thần Khuynh, mà là thuận miệng hỏi lại: “Anh là ai?”
Lâm Thần Khuynh mặt vô biểu tình nói: “Đồ ngốc.”
Lâm Lan: “……”
Khương Ngọc Doanh: “……”
Cuộc gọi bị cắt đứt, Lâm Thần Khuynh đem điện thoại nhét trở lại trong tay Khương Ngọc Doanh, ánh mắt sáng quắc mà liếc cô, khẩu hình miệng rõ ràng mà lặp lại hai chữ.
Không phát ra tiếng, nhưng Khương Ngọc Doanh vẫn có thể hiểu được.
Anh nói: “Thật tốt.”
Khương Ngọc Doanh sờ sờ chóp mũi, muốn nói: Cô thật ra cảm thấy không tốt lắm.
Đang muốn nói thêm thì xe đột nhiên dừng lại, Cao Huy nói: “Tổng giám đốc Lâm, phu nhân, đã tới nơi rồi.”
Khương Ngọc Doanh xuyên qua cửa kính xe nhìn ra, bên ngoài tràn ngập ánh sáng, ba chữ ‘ Tụy Nhã Uyển ’ lóe đến hoa cả mắt.
Cô dùng ánh mắt ý bảo Lâm Thần Khuynh xuống xe, nhưng mà cái tên đàn ông này vẫn cứ ngồi im như một bức tượng, thật sự là thích làm màu mà, cô nhấp nhấp môi, cũng lười chẳng muốn để ý tới anh nữa.
Tên đàn ông chết tiệt này suốt ngày muốn làm pho tượng thạch cao, nhưng cô lại không có sở thích như vậy nha.
Cô ngước mắt cười tủm tỉm nói với Cao Huy một câu: “Chúc trợ lý Cao ngủ ngon nhé.”
Cao Huy kinh ngạc đến mức luống cuống, vừa cởi đai an toàn vừa mỉm cười nói: “Phu nhân ngài chờ một chút, tôi đi mở cửa xe cho ngài.”
Tay vừa mới đặt lên tay cầm của cửa xe, đang định nhấc chân, sau lưng liền truyền đến một tiếng “khụ”, phát ra chỉ đúng một tiếng.
Cao Huy không dám động, anh khó xử mà nhìn Khương Ngọc Doanh lại nhìn qua Lâm Thần Khuynh, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi……”
“Phu nhân có tay.” Lâm Thần Khuynh nói.
Lời ngầm: Cô ấy có thể tự mở cửa xe.
Cao Huy đưa tay lùi về, mấp máy môi, đem lời muốn nói lập tức nuốt trở vào.
Khương Ngọc Doanh bĩu môi, không mở thì không mở, cô có thể tự mình mở cửa!
Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng mở ra cửa xe, nhấc chân xuống xe, giày cao gót dẫm vang lên từng tiếng lộc cộc, lại một lần nữa phô ra dáng người thướt tha yêu kiều của cô.
Cao Huy vì muốn hòa hoãn không khí mà thuận miệng khen một câu: “Nhan sắc của phu nhân thật sự quá đẹp mắt.”
Vừa dứt lời, phía sau lưng bỗng nhiên cảm thấy một trận ớn lạnh.
Lâm Thần Khuynh từ xoang mũi hừ ra một câu: “Đẹp?”
Cao Huy phản xạ có điều kiện gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, vội vàng giải thích: “Ý của tôi là, phu nhân đẹp như vậy chỉ có thể xứng đôi với ngài mà thôi.”
Lời của anh ta nói chính là xuất phát từ tận đáy lòng.
Lâm Thần Khuynh không nói chuyện, chỉ là đuôi lông mày hơi nhếch, thần sắc lại tốt hơn một ít, dựa vào ánh đèn mờ nhạt ở ven đường nhìn về phía thân ảnh thon gầy thướt tha phía trước.
Khương Ngọc Doanh quay đầu bước đi một hồi lâu rồi, vốn tưởng rằng anh ta sẽ theo kịp, ai biết cô đã đi gần tới cổng lớn rồi mà phía sau vẫn không có bất luận một tiếng bước chân nào.
Cô dừng lại bước chân, lặng lẽ quay đầu xem phía sau.
Tên đàn ông chết tiệt kia vẫn dựa lưng vào ghế dựa, đôi mắt nhìn chăm chú phía trước, góc nghiêng của gương mặt để lộ ra những đường cong tinh xảo, không biết anh đem cúc áo phía trên cùng của áo sơ mi cởi ra khi nào, lúc này nhìn lại, thật khiến người ta cảm thấy vừa thư sinh vừa cầm thú mà. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh thưởng cho anh một cái nhìn đầy xem thường, sau đó lại đem sự chú ý dời đến những ngón tay của anh, nhấc lên rồi lại để xuống, không biết anh ta đang muốn làm cái gì??
Nhìn sau một lúc lâu cũng không hiểu anh đang làm cái giống gì, cô bĩu môi, trong lòng nói: Mặc kệ anh, muốn làm gì thì làm, cô tự mình về nhà cũng được!
Lâm Thần Khuynh nâng ngón tay gõ xuống đến lần thứ năm thì ngoài xe truyền đến âm thanh bước đi lộc cộc của giày cao gót, tiếp theo có người khom lưng ngồi vào trong xe.
Một cái tay khác của anh thoáng lui về phía sau, giống như là đem thứ gì nhét vào sau người vậy.
Cao Huy kêu một tiếng: “Phu nhân.”
Khương Ngọc Doanh cong lên khóe mắt cười cười, thuận tay vừa đấm lại vừa bóp cánh tay cho Lâm Thần Khuynh, chớp chớp mắt mấy cái.
“Cái kia…… Anh làm việc xong rồi sao?”
Lâm Thần Khuynh nâng lên mí mắt nhàn nhạt đảo qua: “Không có.”
“Không sao cả, anh cứ tiếp tục làm đi.” Nói xong Khương Ngọc Doanh lại bóp nhẹ cánh tay của anh: “Tôi ở chỗ này chờ anh.”
“Chờ tôi?” Lâm Thần Khuynh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Em không phải vội vã muốn trở về nhà sao?”
“Ai nói.” Khương Ngọc Doanh cười thành một đóa hoa: “Tôi đột nhiên phát hiện anh mới là quan trọng nhất, so với về nhà tôi càng nguyện ý ở chỗ này cùng anh.”
Ánh mắt cô triền miên thắm thiết, người không biết gì có khi còn cho rằng bọn họ chắc là yêu nhau vô cùng.
Sự thật là, cô không quay về được.
Đi ra ngoài chơi đùa lâu như vậy, không biết cô đã đem chìa khóa để ở chỗ nào rồi, mới vừa rồi cô đã tìm một lúc lâu mà cũng không tìm thấy.
Chỉ có thể lộn ngược trở lại, tìm Lâm Thần Khuynh để cùng nhau về nhà.
Nhưng cô không thể nói rõ nguyên nhân được, để tránh tên đàn ông chệt tiệt này làm bộ làm tịch, lại suy diễn ra thêm cái lý do xàm xí gì đó mà chính mình nghe thôi cũng đã thấy buồn nôn mất.
“Haiz, tôi chỉ cần không được nhìn thấy anh một lát thôi là cảm thấy vô cùng lo lắng đó.”
“Không đúng, là một phút không thấy được anh là tôi đã thấy âu lo rồi.”
“Cho nên, tôi sẽ ở đây chờ anh cùng đi về nhà.”
Nhìn cái sự thâm tình này của cô, rồi biểu tình thể hiện vô cùng đúng chỗ, cô cũng phải bội phục chính mình ấy chứ, chớp chớp mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh.
Lâm Thần Khuynh cố ý kéo dài giọng nói, rất giống như là đang xúc động: “Không ngờ ở trong lòng em, tôi mà lại quan trọng đến như vậy sao?”
“Quan trọng, đương nhiên là rất quan trọng rồi.” Khương Ngọc Doanh lại bịa chuyện ba hoa chích chòe: “Anh chính là… quan trọng nhất.” …Đồ chó.
Di động Lâm Thần Khuynh bỗng đổ chuông, trực tiếp đánh gãy lời anh đang định nói.
Cuộc điện thoại này ước chừng kéo dài đến mười phút, Khương Ngọc Doanh cũng bóp tay mười phút, tay nhỏ đều mệt muốn rã rời, cô ỉu xìu mà nhìn anh.
Kết thúc điện thoại, Lâm Thần Khuynh tầm mắt lại nhìn về hướng cô: “Có việc gì gấp sao?”
Khương Ngọc Doanh lấy lòng cười cười: “Không gấp không gấp, tôi có rất nhiều thời gian mà.”
Tên đàn ông chết tiệt này có bị mù không vậy, không thấy được cô đang rất sốt ruột hay sao.
Lâm Thần Khuynh ngữ khí bình tĩnh nói: “Vậy sao, vậy tiếp tục chờ đi.”
“……” Khương Ngọc Doanh thành kính ân cần mà thăm hỏi mười tám đời tổ tiên nhà anh.
Ánh mắt Lâm Thần Khuynh trong lúc vô tình chú ý đến trên cửa kính xe, nơi đó ẩn ẩn chiếu ra gương mặt tinh xảo của một cô gái, bất quá biểu tình lúc này của cô lại không được tốt, đuôi lông mày nhíu lại, trừng mắt, hàm răng cắn chặt, nhìn qua cực kỳ giống một con hải cẩu đang tức giận.
Khóe miệng anh như có như không mà giương lên một chút..
Khương Ngọc Doanh vừa vặn ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Anh định làm cái gì đó?”
Lâm Thần Khuynh thu liễm nét tươi cười trên mặt, bình tĩnh nói: “Trên đầu của em có……”
Anh nhất thời không nghĩ ra có cái gì.
Khương Ngọc Doanh thấy biểu tình của anh thực nghiêm túc, lập tức cũng khẩn trương lên, cô từ nhỏ đã sợ mấy con côn trùng kì kì quái quái, vội hỏi: “Có cái gì?”
Lâm Thần Khuynh nói: “Hình như là……”
“Có phải có sâu hay không?” Khương Ngọc Doanh sợ hãi, đầu tiến đến trước mặt anh, đẩy qua đẩy lại: “Mau, mau, mau giúp tôi lấy ra.”
Khương Ngọc Doanh đã giúp Lâm Thần Khuynh tìm được một cái lý do rất tốt, Lâm Thần Khuynh bắt đầu vạch những sợi tóc đen như mực của cô.
Khương Ngọc Doanh cúi đầu đợi đã lâu đều chưa thấy xong, hỏi: “Đã xong chưa vậy?”
“Từ từ.”
Cô lại đợi trong chốc lát: “Còn chưa xong sao?”
Nếu còn chưa xong thì cổ của cô sẽ bị gãy mất.
Lâm Thần Khuynh nhàn nhạt nói: “Xong rồi.”
Khương Ngọc Doanh thở ra một hơi dài, đầy mặt đều thể hiện “xém nữa là bị hù chết”, lôi kéo cánh tay của anh nói: “Anh không thể trở về rồi lại tiếp tục làm việc được sao?”
Nơi này khẳng định còn có đồng bọn của đám côn trùng kia.
Thật là quá không an toàn.
“Nếu em thấy sốt ruột thì có thể đi trước.”
“……” Nếu là có chìa khóa thì cô còn ở đây chờ anh làm gì!
Khương Ngọc Doanh khóe miệng ngậm cười nói: “Tôi vẫn muốn ở lại đây với anh.”
Tên đàn ông chết tiệt này chờ đi, một ngày nào đó tôi sẽ làm cho anh phải đẹp mặt.
Ngày làm anh phải đẹp mặt thì chưa thấy đâu, còn ngày làm cô phải thét lên thất thanh thì lại tới trước rồi, vì trước đó đã chịu sự kích thích đến từ côn trùng, giờ Khương Ngọc Doanh nhìn chỗ nào cũng cảm giác sẽ có sâu xuất hiện.
Lúc xuống xe chân cũng không dám đạp xuống đất, sợ dẫm trúng một con côn trùng nhỏ nào đó, mà càng cẩn thận thì lại càng ra sai lầm, đi không được vài bước, trước mắt tựa hồ có cái gì bay vèo qua.
Khương Ngọc Doanh sợ tới mức thét chói tai mà nhảy vào trong lòng ngực của người con trai đứng phía sau, cánh tay vòng qua ôm cổ của anh, hai chân cũng vòng lên eo anh, giọng nói run run rẩy rẩy nói: “Có, có sâu kìa.”
Lâm Thần Khuynh thân thể nghiên ra phía sau, kéo kéo cánh tay của cô: “Không có sâu, mau xuống đi.”
“Có, thực sự có mà.” Khương Ngọc Doanh tay châm giống bạch tuộc ôm chặt lấy người của anh, không dám quay đầu lại xem.
Lâm Thần Khuynh cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc, lại nói thêm lần nữa: “Đi xuống.”
Khương Ngọc Doanh lắc đầu cự tuyệt: “Không được, tôi sợ lắm.”
Hai người giằng co hai phút, làm cho bảo vệ cửa đều phải ngước mắt nhìn qua, Cao Huy liền xuất hiện như một vị thần mà nói: “Tổng giám đốc Lâm, tôi thấy phu nhân sợ không hề không nhẹ, ngài nên ôm cô ấy đi vào đi.”
Tiếp theo anh ta lại để sát vào nhỏ giọng nói thầm: “Nói như thế nào phu nhân cũng đang làm việc trong giới giải trí, vạn nhất bị paparazzi* chụp đến thì thật là…… Xấu mặt”.
*Thợ săn ảnh
Lâm Thần Khuynh nhận lấy cái túi xách của phụ nữ từ trong tay của Cao Huy, vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ mà ôm Khương Ngọc Doanh đi về phía trước.
Cao Huy quay trở lại xe, vừa mới đóng cửa thì thấy một cái gì đó giống như là vật trang sức, anh khom lưng cầm lấy, cầm vật trang sức kia lên liền cảm thấy kinh ngạc mà nghĩ: Ủa, cái này không phải là chìa khóa của phu nhân sao?
Như thế nào lại ở chỗ ngồi của tổng giám đốc Lâm thế này??
Mặc kệ, vẫn là nên chạy nhanh trở về trả lại đi.
Cao Huy vội vàng đuổi theo.
Khương Ngọc Doanh dựa vào lý do “em sợ sâu” mà ăn vạ ở trên người của Lâm Thần Khuynh không chịu đi xuống, ngày cả lúc anh tìm chìa khóa mở cửa, cô cũng gắt gao ôm lấy người anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn lạnh mặt nói cô đi xuống.
Cô hồng chóp mũi tỏ ra ủy ủy khuất khuất.
Hai bên giằng co qua lại khiến cho hành động của hai người chậm đi rất nhiều, thật vất vả mở được cửa phòng, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện.
Cao Huy hưng phấn chạy tới: “Đây có phải là chìa khóa của phu nhân đúng không ạ?”
Khương Ngọc Doanh quay đầu lại xem, đôi mắt tức khắc liền sáng lên: “Là của tôi, anh tìm được ở chỗ nào vậy?”
Lâm Thần Khuynh ho khan định nhắc nhở, Cao Huy đã nói: “Ở ghế sau của xe, chỗ vị trí mà tổng giám đốc Lâm ngồi.”
Hiện trường chiến tranh, bắt đầu ——
Bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Thần Khuynh: “……”
Khương Ngọc Doanh: “……”
Cao Huy: “Tổng giám đốc Lâm, ngài vừa rồi không cảm giác được chỗ ngồi có chút cộm sao?”
Lâm Thần Khuynh: “……”
Cao Huy tiếp tục phá đám: “Tôi còn tưởng rằng là ngài cố ý để ở đó nữa chứ.”
Lâm Thần Khuynh: “……”
Chờ anh ta nói xong mấy câu này mới rốt cuộc ý thức được cái gì, cố ý? Ông chủ cố ý làm như vậy?
Yết hầu anh lăn lộn, bỗng nhiên nuốt một ngụm nước miếng: “Tổng giám đốc Lâm, tôi còn có việc, hẹn gặp lại!”
Khương Ngọc Doanh từ trên người Lâm Thần Khuynh nhảy xuống, chọc ngực anh nói.
“Ha ha.”
“Tổng giám đốc Lâm, ngài cố ý sao?”
“Cố ý giấu chìa khóa của tôi?”
Lâm Thần Khuynh không có chút nào cảm thấy thẹn khi bị đương sự bắt được tại chỗ, mày kiếm bằng phẳng: “Huề nhau.”
Huề nhau?
Khương Ngọc Doanh trừng mắt hỏi anh: “Tôi đã làm gì anh mà anh kêu hai chúng ta huề nhau?”
Lâm Thần Khuynh vừa đẩy cửa đi vào vừa nói một câu: “Lừa gạt tên ngốc.”
“……” Khương Ngọc Doanh trước nay chưa thấy ai thù dai đến như vậy, không phải chỉ là gửi cho anh ta một bức ảnh thôi sao? Hơn nữa, anh cũng lừa gạt cô cơ mà.
Việc này không thể cứ như vậy mà cho qua được.
Cô bước nhanh mấy bước chân đi vào trong phòng, chặn ở trước người của anh: “Vậy vừa rồi tôi vừa đấm vừa bóp tay cho anh thì tính thế nào đây?”
Lâm Thần Khuynh cởi bỏ nút tay áo: “Lâm phu nhân hình như đã quên chính mình lên lầu bằng cách nào rồi nhỉ, có cần tôi nhắc nhở cho em thêm một lần nữa không?”
“……” Được rồi, là anh ôm cô đi lên.
Khương Ngọc Doanh cắn cắn môi: “Được, coi như anh lợi hại.”
Cô thở phì phì xoay người đi đi về hướng phòng tắm.
Lâm Thần Khuynh vừa cởi nút trên áo vest vừa nhẹ nhàng nói: “Có côn trùng đang bay tới.”
“A ——” giây tiếp theo, Khương Ngọc Doanh lại nhảy lên người anh, cánh tay gắt gao ôm chặt cổ, còn mặt thì vùi vào hõm cổ của anh, run rẩy vai mà nói: “Ở đâu? Ở đâu?”
Lâm Thần Khuynh vỗ vỗ bả vai cô: “Đi xuống.”
Khương Ngọc Doanh: “Không xuống, có côn trùng.”
Cô vẫn cứ treo trên người anh, chết sống cũng không buông tay.
Khi đến cửa phòng tắm, Lâm Thần Khuynh lại nói: “Đi xuống.”
“Không xuống đâu.”
“Không có côn trùng.”
“Sao cơ?”
Khương Ngọc Doanh nhìn vào mắt của anh mới biết mình bị lừa, thở phì phì từ trên người anh nhảy xuống, giơ tay muốn đánh người.
“Rầm” Cửa phòng tắm đột nhiên đóng lại, Khương Ngọc Doanh suýt nữa thì bị đụng vào cái mũi, cô sờ sờ chóp mũi, đang muốn mắng chửi người thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Là Mã Điêu gọi tới, thông báo cho cô biết ngày mai phải đi thành phố B quay quảng cáo, chuyến bay khởi hành lúc năm giờ sáng.
Khương Ngọc Doanh hưng phấn đồng ý, cô còn tưởng rằng hợp đồng quảng cáo này đã bị thất bại rồi chứ, hì hì, hợp đồng không bị hủy bỏ, vậy là cô đã bước thêm được một bước gần hơn với hai mươi vạn rồi.
À, không đúng, là bốn mươi vạn.
Lần trước bị tên đàn ông chó má kia tính kế, hai mươi vạn bị nhân đôi lên thành bốn mươi vạn rồi.
Bất quá cũng không có gì quan trọng, bốn mươi vạn sao? Cô nỗ nỗ lực lực nhất định là có thể kiếm được.
Đêm nay, bởi vì sắp phải đi quay quảng cáo, nên Khương Ngọc Doanh không lại để ý tới Lâm Thần Khuynh, mà Lâm Thần Khuynh cũng bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại thế là đi ra ngoài cả một đêm không trở về.
Ngày hôm sau, Khương Ngọc Doanh lên máy bay mới nhìn đến tin nhắn của anh, gửi tối hôm qua lúc mười một giờ.
[ Công ty có việc, đêm nay tôi không quay về. ]
Đã qua mấy giờ rồi, cũng không cần thiết phải trả lời làm gì, Khương Ngọc Doanh kéo bịt mắt xuống, chìm vào giấc ngủ trong tiếng nhắc nhở cằn nhằn của Mã Điêu.
Cô là kiểu người không thể ngủ thiếu giấc được, nếu thiếu giấc thì sẽ bị đau đầu liền.
Mã Điêu căn bản đang nói cho cô nghe phải làm cách nào giữ gìn tình cảm vợ chồng với Lâm Thần Khuynh, như thế nào để ôm đùi anh chồng giàu có của cô, nói mãi nói mãi, vừa quay đầu đã thấy cô ngủ rồi, tức giận đến nỗi vỗ mạnh vào đùi của mình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Haiz, thật là đau đầu mà.
-
Quảng cáo quay chụp hết ba ngày, ngày thứ tư Khương Ngọc Doanh vỗn dĩ cho rằng có thể thật tốt mà nghỉ ngơi thoải mái, ai ngờ lại nhận được thông báo phải đi thành phố C quay chương trình truyền hình.
Chương trình truyền hình yêu cầu quay tổng cộng bốn kỳ, bên phía tổ tiết mục hy vọng bốn kỳ này có thể quay xong trong một lần luôn, sau này sẽ dựa vào hiệu quả chiếu ra mà có sự tăng giảm thích hợp.
Loại chuyện này thông thường đều là do đạo diễn cùng biên kịch quyết định, Khương Ngọc Doanh chỉ có thể nghe và làm theo ý kiến của họ. Ba kỳ đầu các nghệ sĩ cộng sự khá tốt, khách khách khí khí, quá trình thu hoàn thành thật sự rất thuận lợi, còn kỳ cuối cùng sẽ có nghệ sĩ mới xuất hiện.
Mọi người đều đang suy đoán người tới sẽ là ai đây.
Mã Điêu lôi kéo tay áo Khương Ngọc Doanh đem người kéo qua một bên, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, phía sau liền truyền đến tiếng cười nói, có người hô to một câu: “Là Tống Viện.”
“Thật sự là Tống Viện.”
“Cô ấy thật xinh đẹp.”
Tống Viện lướt qua đám người đang ồn ào bàn tán, lập tức đi hướng Khương Ngọc Doanh: “Doanh Doanh đã lâu không gặp.”
Nụ cười giả tạo, bộ dạng nói chuyện thì giả dối, thật sự làm cho người cảm thấy chán ghét.
Khương Ngọc Doanh không nghĩ để ý tới cô ta, xoay người đi về phía cầu thang.
Tống Viện cũng đi theo, khi đã rời khỏi đám người ồn ào kia một đoạn rất xa thì mới tiến lên giữ tay của cô: “Chạy cái gì? Thấy sợ hãi khi nhìn thấy tôi sao?”
Khương Ngọc Doanh hất văng tay của cô ta ra: “Cô có bệnh hả.”
Tống Viện đầu tiên là nhìn về hướng đoàn người, sau đó lại nhìn về phía lối ra của thang máy, âm thầm tính kế tốt thời gian, khiêu khích nói: “Khương Ngọc Doanh, có phải cô cho rằng chính mình rất lợi hại phải không?”
Khương Ngọc Doanh gật đầu: “Đúng vậy, rất lợi hại nha.”
Tống Viện hạ thấp giọng nói: “Vậy cô nói xem, lần này ai trong hai ta sẽ thắng?”
Khương Ngọc Doanh: “?”
Tống Viện kéo theo tay của cô lui về phía sau: “Doanh doanh tại sao cô lại đẩy tôi?”
Mọi người đều nhìn về phía bên này, có người còn kêu lên hoảng sợ.
Tiếp theo từ thang máy đi ra một người, lông mày như kiếm, đôi mắt như sao, ngũ quan rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, đặc biệt đẹp.
Khương Ngọc Doanh nháy mắt hiểu rõ chuyện này là như thế nào: “Đến đây đến đây, để bổn tiểu thư giúp cô một phen nhé.”
“Cái gì?” Trong sự kinh ngạc của Tống Viện, Khương Ngọc Doanh thu lại sức lực của bản thân, thân thể cũng đi theo ngã về phía trước.
Kế hoạch mà Tống Viện suy nghĩ chính là, cô sẽ lợi dụng Khương Ngọc Doanh để giả vờ té ngã, đem sai lầm này đổ hết lên đầu của cô ta, sau đó dựa vào lực lôi kéo cánh tay cô ta ổn định thân thể đang ngã về phía sau của chính mình, như vậy mặc dù ngã cũng sẽ không bị ngã đau.
Nhưng không nghĩ tới, Khương Ngọc Doanh thế nhưng một chút cũng không ra sức kéo lại cô, nhìn tư thế còn có chút muốn đè lên người cô nữa.
Tống Viện cũng không muốn làm cái đệm lưng cho người khác, ở thời điểm sắp rơi xuống đất, cô chủ động buông tay Khương Ngọc Doanh ra.
Do không khống chế tốt lực đạo nên chính cô lại bị lăn xuống thêm hai bậc thang.
Như cánh hoa rơi thật thảm mà lăn xuống cầu thang.
Khương Ngọc Doanh dùng tay giữ chặt tay vịn cầu thang, tự chính mình đứng lên, toàn thân không bị một chút vết thương nào.
Tống Viện:…… Bị cô ta tính kế rồi.
Cô vừa khóc vừa lên tiếng kêu: “Tổng giám đốc Lâm.”
Lâm Thần Khuynh đứng yên, từ trên cao nhìn xuống chỗ cô, bình tĩnh lạnh lùng nói: “Nếu đã té bị thương, vậy chương trình truyền hình cũng không cần phải quay nữa đâu.”
Người phụ trách của tổ tiết mục đúng ở bên cạnh cúi đầu khom lưng: “Được được, đều nghe theo ý ngài.”
Đây chính là người tài trợ giàu có rất khó khăn mới tìm tới được, nên cần thiết phải nghe theo rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Viện làm sao có thể cam tâm, chỉ vào Khương Ngọc Doanh nói: “Là cô ấy, là cô ấy đẩy tôi.”
Lâm Thần Khuynh khẽ nâng lên mí mắt.
Cao Huy đứng ra: “Có ai nhìn thấy được không?”
Mọi người cùng nhau lắc đầu: “Không thấy được.”
Cao Huy: “Xem ra cô Tống bị ngã không hề nhẹ nha, đầu óc đều đã hồ đồ rồi, có ai tới giúp đỡ đưa cô Tống đây đi bệnh viện kiểm tra đi.”
Tống Viện lên sân khấu thật là hoành tráng rồi lại cúi thấp đầu mà lui đi ra ngoài, xuất hiện tổng cộng còn chưa đến năm phút đồng hồ.
Khương Ngọc Doanh đang mừng thầm trong lòng, chợt có hơi thở trong trẻo thoảng qua trước người cô, sau đó trong tay của cô lại nhiều ra thêm một đồ vật.
Thẻ mở cửa phòng.
Bỗng nhiên, cô lại ý thức được một vấn đề.
Quan hệ giữa cô với tên đàn ông chết tiệt này làm gì thân thiết đến trình độ cùng nhau mướn phòng chứ, chẳng lẽ ——
Thẻ mở cửa là đưa cho người khác????
Chỉ là đưa lộn đến trên tay của cô????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook