Giả hôn
-
Chương 1:
Nam Thành.
Tại một bữa tiệc từ thiện ở khách sạn Quang Hải
“Khương Ngọc Doanh, ai cho cô mặc cùng kiểu với tôi!” Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà vang lên lạch cạch, Tống Viện dùng sức đẩy cửa phòng nghỉ ra, cà phê trong tay đang muốn hắt ra thì bị dội ngược trở lại, tất cả đều đổ lên lễ phục dạ hội màu trắng của chính mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta trợn mắt trợn tròn, hận không thể ăn sống người trước mắt.
Mười phút trước, cô ta được đám người vây quanh đi tới hội trường, rượu vang đỏ uống được một nửa đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, rất chói mắt chính vì người kia mặc bộ lễ phục màu trắng giống hệt cô ta, ngay cả phụ kiện trên lễ phục cũng giống nhau.
Bọn họ đụng hàng rồi!
Cô ta và Khương Ngọc Doanh mặc cùng kiểu!
Tống Viện kéo trợ lý vào trong góc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải để cô trông coi con nhỏ kia sao? Sao mà nó vẫn đến đây vậy?”
Bữa tiệc từ thiện này là để cứu trợ trẻ em thất học, tất cả đều là những nhân vật có mặt mũi và một số ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí ở Nam Thành.
Nghệ sĩ của công ty điện ảnh và truyền hình Diệu Huy cũng được mời tham gia, nhưng tại đây không bao gồm Tống Viện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì để tham gia tiệc lần này Tống Viện phải dùng rất nhiều thủ đoạn, phải dỗ dành người chống lưng vui vẻ mới có được cơ hội này. Cô ta cũng đặc biệt đặt thiết kế trang phục để nổi bật trong bữa tiệc từ thiện này.
Trước khi xuất phát, đã cố ý dặn dò trợ lý trông chừng Khương Ngọc Doanh rồi, thầy bói nói, cô ta với người tuổi dần khắc nhau, cũng trùng hợp, cả Diệu Huy cũng chỉ có một mình Khương Ngọc Doanh tuổi dần.
Cô ta không muốn bị cô cản trở.
Nhưng sự tình vẫn xảy ra sơ hở, Khương Ngọc Doanh thế nhưng vẫn tới tiệc rượu, còn mặc đụng hàng với bộ lễ phục cô ta mặc.
Tống Viện thấy cô đến phòng nghỉ lập tức đi theo, thấy bốn phía không có ai, cô ta dùng sức đẩy cửa ra, giơ ly cà phê hắt về phía cô.
Ai ngờ Khương Ngọc Doanh đã sớm chuẩn bị, tay nhẹ nhàng đẩy, chiếc cốc quay ngược lại, tất cả cà phê bên trong đều đổ lên lễ phục dạ hội màu trắng của Tống Viện.
Lễ phục thuần khiết như tuyết trong khoảnh khắc thay đổi hình dáng, khắp nơi đều là vết bẩn, thảm không nỡ lòng nhìn.
Khương Ngọc Doanh chậc chậc hai tiếng: “Thật đáng thương.”
Tống Viện lấy lại tinh thần, chỉ vào cô nói: “Cô, cô dám hắt tôi à?”
Khương Ngọc Doanh vung tay cô ta ra, không nhanh không chậm nói: “Vì cô xứng đáng.”
Tống Viện kiếm chuyện cũng không phải một lần hai lần, hôm nay còn bảo trợ lý nhốt cô ở trong phòng chứa đồ, xem ra hổ không phát uy thì chẳng khác gì mèo bệnh* mất.
*Hổ không phát uy thì chẳng khác gì mèo bệnh: Giống kiểu Sư tử không gầm, chó tưởng rừng xanh vô chủ=))) ý nói nếu không phát huy hết khả năng thì sẽ trở thành một người thất bại, dễ bị khinh thường
“Cô, tôi đánh chết cô.” Nói xong Tống Viện lại vươn tay.
“Đánh tôi?” Ánh mắt Khương Ngọc Doanh tối sầm lại, nắm lấy cổ tay cô ta: “Nằm mơ.”
Ngay sau đó giơ tay kia lên, trở tay cho cô ta một cái tát, một phát này đánh không nhẹ, trên mặt Tống Viện lập tức xuất hiện dấu năm ngón tay đỏ tươi.
Cô ta che mặt và cau mày và nói: “Cô đánh tôi, cô đánh tôi, cô dám đánh tôi.”
Dường như không ngờ Khương Ngọc Doanh sẽ thật sự ra tay, sự kích động lại một lần nữa dấy lên: “Nhìn tôi xé nát miệng cô đi.”
Đầu ngón tay vừa chạm tới Khương Ngọc Doanh, khóe mắt bỗng nhiên quét tới bóng dáng trên hành lang dài, một giây sau, thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nhíu mày suy sụp mặt mày sợ hãi nói: “Chị Doanh, chị, em thật lòng coi chị như chị, em biết trong lòng chị không thoải mái, ghen tị vì em đẹp hơn chị, ghen tị với nội thất 90-60-90 của em tốt hơn chị, nhưng... Nhưng làm sao mà chị có thể đánh người, làm sao chị có thể chứ?”
Cô ta che mặt, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu uất ức là có bấy nhiêu uất ức.
Khương Ngọc Doanh rất quen với Tống Viện rồi, nhìn cô ta giả vờ giả vịt đưa tay lau nước mắt lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, khoan thai nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quả nhiên, có một người đứng bên ngoài.
Ôi!!! Còn là một người quen.
Thân hình người đàn ông cao lớn, ngũ quan thanh tú, nhất là đôi mắt phượng của anh, ba phần lộ ra sự lạnh lẽo, bốn phần lộ ra sự uy nghiêm, còn lại ba phần là rất quyến rũ.
Thường thường chỉ lơ đãng nhìn nhau một cái, cũng có thể làm cho hô hấp người ta chậm lại.
Người đàn ông như vậy rất nguy hiểm, liếc mắt một cái cũng có thể chết người.
Khương Ngọc Doanh nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười vô danh.
Đuôi lông mày Lâm Thần Khuynh hơi nhíu lại một chút, chỉ thoáng qua.
Tống Viện nhìn thấy góc nghiêng chết người của Lâm Thần Khuynh, đến hồn cũng bị câu đi rồi. Cô ta nhớ tới người đại diện đã tận tình khuyên bảo, Lâm Thần Khuynh chính là kim chủ lớn nhất Nam Thành, chỉ cần hầu hạ anh cho tốt là được thi cái gì cũng không lo.
Đàn ông cũng chỉ có một đức tính, lên giường cởi quần áo sẽ không so đo với đàn bà, chỉ cần thầm thì bên gối, cái gì cũng dễ nói.
Tài nguyên, nhà cửa, xe hơi, tiền, bất cứ thứ gì cũng sẽ có.
Người đại diện nói rất nhiều, Tống Viện đều ghi nhớ trong lòng, lúc này nhìn thấy Lâm Thần Khuynh hận không thể không nhào tới. Cô ta ổn định lại tinh thần, làm đủ loại dáng vẻ mình bị ức hiếp, chậm rãi nghênh đón, đỏ mắt gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm.”
Đầu ngón tay vươn ra lại đột ngột rút lại khi sắp chạm vào cánh tay Lâm Thần Khuynh.
Quên mất, anh thích sạch sẽ, những người khác không thể chạm vào.
Tống Viện không hổ là xuất thân từ đào tạo chính quy, khóc rất giỏi, dáng vẻ *lê hoa đái vũ càng làm cho người ta đau lòng, vừa khóc vừa nói: “Lâm tổng, đây là chuyện nội bộ công ty chúng tôi, ngài, ngài ngàn vạn lần đừng nói cho Tổng giám đốc Ngô biết. Tất cả là tại tôi không tốt, chị Doanh, chị ấy...”
*Lê hoa đái vũ : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Điểm cần nói đến thì dừng càng có thể dễ gây chú ý hơn là nói toẹt hết ra.
Điểm ấy Tống Viện rất nắm chắc.
Diệu Huy gần đây có hợp tác với tập đoàn Lâm thị, cơ hội ôm đùi này cô ta nhất định phải nắm chắc.
Thấy tầm mắt Lâm Thần Khuynh rơi xuống mặt Khương Ngọc Doanh, cô ta vội vàng chuyển đề tài: “Lâm tổng, tôi, quần áo của tôi bị ướt hết rồi, anh có thể dẫn tôi đi thay quần áo không?”
Lúc thay quần áo có thể tiến hành rất nhiều chuyện, cô ta đã nghĩ kĩ làm thế nào để giữ người ta lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Về phần Khương Ngọc Doanh, lần sau sẽ tìm cô để tính sổ.
Lâm Thần Khuynh từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, sau vài giây đứng lại, khuôn mặt lạnh lùng xoay người đi về hướng khác.
Tống Viện vui vẻ, hung hăng liếc Khương Ngọc Doanh một cái, xách làn váy đuổi theo.
Đi được vài bước, người đàn ông dừng bước, giọng nói lạnh đến tổn thương lòng người: “Ai bảo cô đi theo?”
“Hả? “Tống Viện đang đắc chí không hiểu ý gì: “Sao ạ?”
Lâm Thần Khuynh vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cút ra xa một chút.”
Tống Viện động cũng không dám động, hô hấp cũng không dám dùng sức thở quá mạnh, hai tay đan vào nhau vẻ mặt luống cuống đứng tại chỗ.
Khương Ngọc Doanh khẽ cười ra tiếng, cái này đã là gì?
Ôi, đáng đời.
Lâm Thần Khuynh mặt không cảm xúc xoay người liếc mắt về phía sau, ánh mắt lạnh như băng bắn tới, dường như cái gì cũng không nói, lại giống như cái gì cũng nói ra rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Ngọc Doanh đọc hiểu ý của anh, ngăn khóe môi cong lên ho nhẹ một tiếng, trong lòng tự nhủ: Tên đàn ông chó thật sự khá lắm.
Nửa năm không gặp tính tình lại khó chiều hơn rồi.
Còn ánh mắt kia của anh là muốn làm gì?
Nhướng mày là muốn com mon bây bi à?
Hừ, cô đây không thèm tới.
Khương Ngọc Doanh không nhúc nhích, ánh đèn rơi xuống trên mặt cô càng làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc.
Mắt Lâm Thần Khuynh hơi rủ xuống lại chậm rãi nâng lên, ý lạnh giữa hai hàng lông mày tăng thêm, khuôn mặt giống như đóng băng, người bên cạnh nhìn còn thấy lạnh người: “Lại đây.”
Tống Viện tưởng là đang nói chuyện với cô ta, khóe miệng nhếch lên, tiếng “Vâng” kia vừa định nói ra, quay đầu đã bị giội một chậu nước đá, bên tai vang lên thanh âm lạnh lẽo cực kì.
“Cô Tống, không phải nói cô.”
Tống Viện: “......”
Lâm Thần Khuynh: “Tổng giám đốc Ngô chưa nói cho cô biết là tôi ghét mùi nước hoa sao?”
Răng Tống Viện cắn môi dưới, dáng vẻ ‘ai thấy cũng sẽ thương’: “Lâm tổng, tôi...”
“Đừng để tôi gặp lại cô lần nữa.” Lâm Thần Khuynh nói.
“...” Tống Viện mất thăng bằng, thân thể ngã về phía vách tường.
Sau đó, cô ta nhìn thấy Khương Ngọc Doanh cười nhẹ đi tới, nhíu mũi ngửi một chút, gật đầu nói: “Quả thật gây ngạt thở cho người khác.”
Tống Viện: “......”
Tầng trên cùng là phòng khách quý, Khương Ngọc Doanh vốn định chạy trốn giữa chừng, cô cũng không có ý gì khác, đơn thuần là không muốn gặp anh.
Chỉ là chân vừa bước ra lại bị kéo trở về, cửa thang máy đóng lại, cô bị người ta đặt lên cánh cửa thang máy.
Lớp điêu khắc sau lưng truyền đến luồng hơi lạnh lẽo, cô nhịn không được rùng mình một cái, trong lòng mắng: Tên đàn ông chó anh dùng sức như vậy làm gì!
Đập chết cô.
Tâm trạng Khương Ngọc Doanh khó chịu, dùng sức đẩy anh: “Bỏ ra.”
Lâm Thần Khuynh dùng một tay cố định hai tay cô, giơ cao lên đỉnh đầu cô, tay kia bóp eo cô, lạnh lùng nói: “Không bỏ.”
Khương Ngọc Doanh nhíu mày nhìn anh, cánh tay không nhúc nhích được, chân còn có thể cử động, không nói hai lời, nhấc chân đá lên đùi anh: “Buông tay ra.”
Gương mặt giống như bị gió tuyết đóng băng của Lâm Thần Khuynh rốt cục cũng có chút thay đổi, lông mày nhíu lại cùng một chỗ, bóp eo cô, thấp giọng nói: “Em đang mưu sát chồng mình sao?”
Khương Ngọc Doanh: “...”
Lâm Thần Khuynh là chồng cô.
Quan hệ thông gia của hai nhà là do trưởng bối định ra, thông gia thương mại không có bất kỳ cơ sở về tình cảm nào, trước khi kết hôn chỉ gặp qua hai lần, một lần là đính hôn, một lần là lĩnh chứng.
Ngày đi lĩnh chứng còn xảy ra một chuyện nhỏ, người đàn ông chó má này ước chừng để cho cô chờ một tiếng đồng hồ mới đến cục dân chính, nếu không phải có quản gia do mẹ phái đi theo, cô sẽ bỏ mặc kệ tất cả. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lĩnh giấy chứng nhận xong, anh buông một câu “Tôi còn có việc” rồi tự mình rời đi trước.
Khương Ngọc Doanh vốn là ngồi xe tới, chỉ là trong lúc lĩnh chứng giữa chừng quản gia dẫn tài xế đi rồi, còn có ý tốt để cô với chồng mới bồi dưỡng tình cảm.
Tình cảm đã không bồi dưỡng, trái lại còn nảy sinh không ít bực bội.
Lâm Thần Khuynh thế nhưng lại thất hẹn với cô.
Người đàn ông này quá chó rồi.
Cuối cùng Khương Ngọc Doanh tự mình bắt taxi về nhà.
Tuy nói quá trình lĩnh chứng rất phiền phức, nhưng hôn lễ lại rất hoàn hảo, nhà họ Lâm rất coi trọng đám hỏi này, nhẫn cưới giá trị cũng hơn trăm triệu, chứ đừng nói đến sính lễ khác.
Hôn lễ thịnh thế này có thể cho người ta say sưa nói thật lâu, mọi người đối với Lâm phu nhân rất là tò mò.
Nhưng mà điều đáng tiếc chính là, người ngoài chưa từng tận mắt nhìn thấy cô trông như thế nào.
Chỉ là nghe nói, cô có làn da trắng, xinh đẹp chân dài, nhan sắc có thể sánh ngang với nữ minh tinh trong giới giải trí.
Đám truyền thông bát quái càng lớn mật suy nghĩ, người phụ nữ được Lâm Thần Khuynh lấy chắc chắn là không tầm thường, Lâm phu nhân nhất định là đại mỹ nhân.
Khương Ngọc Doanh đúng là đại mỹ nhân, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như họa, đường cong thân thể lả lướt hấp dẫn, tựa như người từ trong tranh đi ra.
Đôi mắt của cô dài, con ngươi hơi đen, khuôn mặt to cỡ bàn tay, khi cười đẹp động lòng người.
Người khác ưa thích uốn tóc, nhưng cô lại thích mái tóc thẳng, mái tóc đen nhánh làm nổi bật làn da của cô càng thêm trắng nõn trơn mượt.
Lúc này tâm tình đại mỹ nhân tựa hồ tốt lên, đuôi mắt cô nhướn lên, hời hợt tạo ra một vòng cung, trong con ngươi trong suốt sáng ngời lấp lánh ánh sáng, sáng rọi đốt cháy lòng người, lời nói ra mang theo chút ý cười mơ hồ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ồ, giết người à, vậy... Tôi nên bắt đầu từ đâu đây?”
“Ở đây?”
Nói xong, Khương Ngọc Doanh đá rơi giày trên chân, ngón chân cách vớ câu lên ống quần anh, từng chút từng chút chậm rãi di chuyển lên. Ngón chân nghịch ngợm, di chuyển từ bên ngoài vào bên trong, cuối cùng đáp xuống đầu gối của anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh rũ mắt liếc mắt một cái, khi ngước mắt lên, mặt biến sắc.
Anh giữ chặt vòng eo của cô kéo người ta vào lòng, đường môi mím thẳng, cằm kéo căng, trầm giọng nói: “Thú vị không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook