Vừa mở điện thoại ra, Tô Ấu Vi ngây ngẩn cả người, Tiêu Phàm vậy mà chuyển khoản mười vạn nhân dân tệ cho nàng.
"Tô học muội, đây không phải cho ngươi mượn, tiền này là quyên góp cho cô nhi viện."
"Không cần phải trả lại tiền, nhưng tiền thuê nhà vẫn phải trả."
Tô Ấu Vi nắm thật chặt điện thoại, trong lòng nàng, từng tia từng tia dòng nước ấm đang phun trào.
"Học trưởng, không cần nhiều tiền như vậy đâu, ba vạn nhân dân tệ là đủ rồi."
Tô Ấu Vi vội vàng nhắn tin cho Tiêu Phàm.
"Ngươi xác định là đủ sao? Ta sợ là hết năm nay chi phí ăn uống của cô nhi viện đều không có cách giải quyết. Cầm lấy đi."
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, trong mắt Tô Ấu Vi lệ quang lấp lóe.
"Vi Vi, ngươi thế nào? Ngươi đừng để chính mình bị ủy khuất đi vay tiền, ta đã chuẩn bị điện thoại, có lẽ có khả năng gom góp được ba vạn nhân dân tệ."
Viện trưởng đi đến gần Tô Ấu Vi đang khẩn trương nói.
Tô Ấu Vi xoa xoa nước mắt rồi đáp:
"Viện trưởng, người không cần gọi điện thoại nữa đâu, ta vừa mới nhận được tin nhắn, học trưởng hắn đã chuyển cho ta mười vạn nhân dân tệ."
"Nói là quyên góp cho cô nhi viện."
Viện trưởng nghe xong liền giật mình.
"Mười vạn nhân dân tệ cũng không phải là số lượng nhỏ, số tiền này người nhận hay không nhận?"
Tô Ấu Vi nhìn về phía viện trưởng, nàng nói tiếp:
"Học trưởng quyên góp người nhận đi."
Nghe Tô Ấu Vi nói xong, viện trưởng cười ha hả nhìn qua nàng.
Nếu như đối với Tiêu Phàm không có cảm giác tốt đẹp, Tô Ấu Vi tuyệt đối sẽ không nói như vậy.
"Được rồi, nếu Vi Vi đã nói như vậy, vậy bà già này coi như đây là sính lễ."
"Viện trưởng!"
Tô Ấu Vi dậm chân, khuôn mặt nàng một lần nữa lại đỏ bừng.
Lúc này Tiêu Phàm đang ở bên ngoài bệnh viện, hắn hoàn toàn không biết còn có một màn này.
Mười vạn nhân dân tệ làm sính lễ, nếu như có thể lấy được Tô Ấu Vi, không biết có bao nhiêu người muốn đưa số tiền này.
"Bản án cha mẹ không biết có tiến triển gì không."
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, rồi hắn lên một chiếc xe taxi.
"Sư phụ, đi đến đại đội hình sự trinh sát Thành Nam."
Không đầy nửa giờ sau, xe taxi đã đến, Tiêu Phàm thần sắc phức tạp nhìn qua kiến trúc trước mặt.
Đại đội hình sự trinh sát Thành Nam hắn đã đi đi lại lại không ít lần.
"Tiêu Phàm, ngươi tới rồi, ngồi đi."
Chẳng mấy chốc Tiêu Phàm đã đi vào trong, Lương Võ thấy Tiêu Phàm đến liền nhẹ gật đầu.
"Lương đội trưởng, bản án cha mẹ ta có tiến triển gì không?"
Tiêu Phàm không có ngồi, hắn đứng đấy dò hỏi.
Lương Võ nghe xong trầm ngâm nói:
"Có một số tiến triển, nhưng không dễ để nói cho ngươi biết tình tiết cụ thể của vụ án, cho ta thời gian hai tháng, ta nhất định sẽ điều tra ra."
Lương Võ cũng không có ý định nói cho Tiêu Phàm tình hình thực tế trước khi tìm ra kẻ sát nhân.
Một mặt, nếu như Tiêu Phàm biết, hung thủ có khả năng cũng sẽ phát giác được; mặt khác, nếu như không tìm thấy hung thủ, lý do là cha mẹ mình đã chết trong một vụ tai nạn giao thông, Tiêu Phàm sẽ dễ tiếp nhận hơn một chút.
…
Nghe Lương Võ nói vậy, Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn về phía hắn:
“Đội trưởng Lương, ngươi xác định là trong vòng hai tháng có thể điều tra ra sao?”
Cho dù có tiến triển, bản án cũ năm năm trước, muốn điều tra ra cũng không có dễ dàng như vậy.
Lương Võ nghe xong, cười cười nói:
"Hôm nay cấp trên giao cho ta toàn quyền phụ trách vụ án này, không được trì hoãn bản án, điều tra hai tháng hẳn là không sai biệt lắm."
Tra một vụ án hai tháng, đối với Lương Võ mà nói đã rất dư dả, bình thường coi như nghi án mấy năm trước cũng không có khả năng cho nhiều thời gian như vậy.
Thấy hắn nói thế, trong lòng Tiêu Phàm hơi động, trùng hợp như vậy sao?
Đúng vào thời điểm này lại thành lập tổ chuyên án điều tra, tám chín phần mười là do lão Ngụy hỗ trợ.
"Đội trưởng Lương, vậy xin nhờ ngươi."
Tiêu Phàm đứng lên nói.
Lương Võ vỗ vỗ vào bả vai Tiêu Phàm rồi nói:
"Năm năm ngươi hẳn là cũng vất vả rồi, tuổi còn trẻ, ngươi nên nói chuyện yêu đương đi, hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt một chút."
"Ta có một đứa cháu gái, tướng mạo thanh tú, ngươi có muốn làm quen hay không?"
Tiêu Phàm nghe xong vội vàng lùi lại, hắn nói:
"Đội trưởng Lương, ta vẫn còn trẻ, còn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương."
Vừa nói hắn vừ quay người tranh thủ thời gian chạy trốn.
Cô cháu gái kia của Lương Võ, hắn đã may mắn gặp qua một lần, người cao một mét sáu, cân nặng tầm một trăm sáu.
"Hình như gần đây Tiêu Phàm sáng sủa tự tin hơn một chút, các ngươi có cảm giác như vậy hay không?"
Lương Võ hỏi người đứng bên cạnh.
"Hình như là như vậy, có khả năng có quan hệ cùng cái cô gái xinh đẹp trước đó, nàng tên là Tô Ấu Vi thì phải, đội trưởng Lương, ta cảm thấy cháu gái ngươi sợ là không có hi vọng rồi."
Lương Võ trừng mắt liếc nhìn hắn, nói:
"Cháu gái ta so với Tô Ấu Vi chênh lệch lớn như vậy sao?"
Nghe thấy hắn hỏi vậy, mọi người xung quanh cố nín cười.
Bọn họ đã khắc sâu ấn tượng về nhan sắc của Tô Ấu Vi, ở trong TV cũng khó tìm ra được một người xinh đẹp có thể so sánh với nàng, nhưng cháu gái của Lương Võ cũng khó dùng từ xinh đẹp để hình dung.
"Làm việc đi, làm việc đi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook