Vốn dĩ nàng vừa thấy hắn đã tính bỏ qua nơi này.
Nhưng Tiêu Phàm từ chối dứt khoát như vậy, thành ra Tô Ấu Vi yên tâm về nhân phẩm của Tiêu Phàm hơn nhiều.
Tiêu Phàm nhíu mày.
Đương nhiên là không thể cho Tô Ấu Vi thuê nơi này.
Nhưng dù gì người ta cũng là đàn em, chỉ muốn xem thôi mà còn không cho thì cũng không được hay lắm.
"Mời vào."
Tiêu Phàm tránh sang một bên nhường đường.
Tô Ấu Vi tiến vào, trong nhà gọn gàng sạch sẽ, riêng điểm này đã khiến nàng rất hài lòng.
"Phòng này đấy."
Tiêu Phàm dẫn Tô Ấu Vi tới phòng ngủ phụ.
Tô Ấu Vi liếc mắt một cái đã ưng gian phòng này.
Màu sắc, trang trí trong phòng đều vừa khớp với sự yêu thích của nàng, trước cửa sổ còn có vài cành hoa gạo mà cô thích, bông gạo đỏ tươi khiến hai mắt Tô Ấu Vi sáng lấp lánh.
"Đàn anh Tiêu, ba mẹ ngươi không ở chung với ngươi à?"
Tô Ấu Vi dò hỏi.
Tiêu Phàm lắc đầu không lên tiếng.
Hai người không quen thuộc, Tô Ấu Vi không cần biết chuyện hắn mồ côi.
"Đàn anh Tiêu, ta chụp vài tấm hình được không?"
"Được."
Tô Ấu Vi chụp vài tấm hình, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
"Thể chất của ta đã cải thiện rất nhiều, người trong gương chắc chắn là ông nội rồi."
"Kiếm đâu ra lượng lớn lương thực bây giờ?"
Tiêu Phàm thầm sầu lo.
Tại xã hội hiện đại, chỉ cần có tiền thì cũng dễ dàng mua được lượng lớn lương thực thôi. Vấn đề ở chỗ hắn không có tiền.
Mười vạn trong thẻ chẳng thấm vào đâu.
Theo lý mà nói, ba mẹ hắn gặp tai nạn xe cộ qua đời, lẽ ra tiền bồi thường tử vong do tai nạn phải hơn một trăm vạn tệ. Nhưng tài xế gây chuyện bỏ trốn, vụ án này chưa được phá, hoàn toàn không có tiền bồi thường.
"Chẳng nhẽ lại bán nhà?"
Trong đầu Tiêu Phàm xẹt qua ý tưởng này.
Tuy rằng phòng ở chỉ có bảy, tám mươi mét vuông mà thôi, nhưng gần trường học, bán khoảng trăm vạn cũng không thành vấn đề.
"Không được! Không được!"
Tiêu Phàm nhanh chóng hủy diệt suy nghĩ này của mình.
Nhà là do ba mẹ lưu lại cho hắn, nơi này chịu tải rất nhiều hồi ức của hắn.
"Mà thôi, phải kiếm cái nhà kho trước đã."
Việc này thì đơn giản hơn nhiều.
Hai tiếng sau, Tiêu Phàm đã thuê được một nhà kho tương đối thích hợp.
Vị trí hơi hẻo lánh, giá cả cũng phải chăng.
Năm trăm mét vuông, mỗi tháng tám nghìn tệ.
Tiêu Phàm nài nỉ hồi lâu đối phương mới chịu đồng ý trả theo tháng.
"Giờ cũng chỉ còn hơn chín vạn tệ, gạo hơi xấu cũng đã ba tệ một cân rồi, còn phải chừa một ít tiền sinh hoạt nữa. Tính ra mua được nhiều nhất là ba mươi tấn."
Tiêu Phàm cau chặt mày.
"Cứ mua cái đã."
Tiêu Phàm không có đường đầu mối tốt, trực tiếp tìm tới một siêu thị lớn.
Siêu thị lại không dự trữ nhiều gạo giá thấp đến thế, chỉ có thể đặt hàng. Muốn điều phối ba mươi tấn tới bên này cũng không khó.
"Ngày kia đưa tới địa chỉ này, không có vấn đề gì chứ?"
Tiêu Phàm add Wechat của giám đốc bán hàng, chia sẻ định vị nhà kho cho đối phương.
"Sếp Tiêu yên tâm, hoàn toàn không có vấn đề."
"Trước khi giao hàng sẽ có người liên hệ sếp Tiêu."
Giám đốc bán hàng cười ha hả.
Tiêu Phàm nói:
"Nếu lần này hợp tác vui vẻ, có khả năng về sau còn cần. Nếu ta lấy nhiều, mong rằng giám đốc Từ sẽ ưu đãi một chút."
"Dễ bàn, dễ bàn."
Tiêu Phàm rời đi.
Hắn nhìn tài khoản hiển thị số dư 2000 tệ, cau chặt mày.
Vẫn phải cho thuê gian phòng kia.
Nếu không thì hai nghìn tệ cũng chẳng dùng được bao lâu, chưa phát đạt đã chết đói cũng nên.
Thế thì phải kiếm cái gương đặt trong phòng ngủ chính, nếu ông nội liên hệ thì dùng gương trong phòng ngủ chính là được.
Nửa tiếng sau, hắn sắp về đến nhà.
Chuông điện thoại lại chợt vang lên.
"Hử?"
Tiêu Phàm nhìn thoáng qua.
Người gọi là Tô Ấu Vi.
Hôm qua Tô Ấu Vi có gọi liên hệ trước, hắn có ấn tượng với dãy số này.
"Chắc là thuê được phòng rồi nên gọi báo cho mình một tiếng. Cũng lễ phép ghê."
Tiêu Phàm thầm nhủ trong lòng.
Hắn nhận điện thoại.
"Đàn anh Tiêu, ngươi chưa cho người ta thuê phòng kia đâu đúng không? Ta muốn thuê."
Giọng Tô Ấu Vi có vẻ không quá thích hợp.
Tiêu Phàm nghi ngờ:
"Phòng thì chưa cho ai thuê, nhưng đàn em Tô thuê chỗ ta không tiện cho lắm. Đàn em Tô vẫn nên tìm thử chỗ khác xem thế nào."
"Đàn anh Tiêu đang ở nhà đúng không?"
"Ngươi có thể mở cửa dùm ta trước được chứ?"
Tô Ấu Vi run giọng hỏi.
"Ta không ở nhà, nhưng sắp đến nhà rồi."
Tiêu Phàm cúp điện thoại, bước nhanh hơn, giọng Tô Ấu Vi có vẻ thật sự sợ hãi.
Hai phút sau, Tiêu Phàm đã đến trước cửa nhà.
Tô Ấu Vi ngồi xổm ngoài cửa, hai tay ôm vòng đầu gối, bả vai hơi run rẩy.
"Đàn em Tô, sao lại..."
Tiêu Phàm nghi hoặc hỏi.
Tô Ấu Vi vội đứng lên, thấy Tiêu Phàm mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Ban nãy ta gặp một chủ cho thuê nhà, đối phương trông không giống người tốt, còn theo dõi ta một đoạn đường. Đàn anh Tiêu, cho ta thuê căn phòng kia đi mà."
Tô Ấu Vi nghĩ lại còn sợ.
"Bé con, nói xấu người ta sau lưng là hư đấy nhé. Thằng ranh kia mở cửa ra, rồi hai đứa cùng đi vào, nếu không cũng đừng trách ông đây không khách sáo."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook