Hiện nay trước mắt, vấn đề lớn nhất chính là lương thực. Tiêu Hải nói để hắn nghĩ biện pháp, mấy ngày trước Tiêu Hải cũng đã đem về một ít gạo, nhưng chỉ bao nhiêu đấy lương thực đối với đại quân mấy chục vạn người thật sự là quá ít.
"Sao mà cả đám đều mặt mày ủ rũ vậy hả? Lão tử nói có lương thực, liền nhất định sẽ mang được lương thực về."
Tiêu Hải trợn mắt nói, hắn vừa nói vừa vung tay lên, trong nháy mắt từng túi từng túi lương thực liên tục xuất hiện trên mặt đất. Không Minh Kính của hắn là bảo vật không gian, không chỉ có thể liên lạc được với Tiêu Phàm, mà còn có thể cất giữ vật phẩm. Để mấy trăm tấn lương thực tại bên trong không gian, đối với hắn thật sự là một việc nhẹ nhàng thoải mái vô cùng.
"Đại soái, tất cả chỗ này đều là loại gạo trắng trước đó ngài mang về sao?"
Có một tướng quân vô cùng kinh hỉ cất tiếng nói.
Tiêu Phàm mua gạo phẩm chất rất bình thường. Nhưng đối với Tiêu Hải bọn hắn, cũng như binh lính phổ thông tại thế giới này mà nói, đây là lương thực cực kỳ tốt.
Họ đều bị ép tới mức phải tạo phản, thì tất nhiên có thể tưởng tượng được dân chúng bình thường đều là ăn lung tung gì đó, rất nhiều người thậm chí căn bản không có mà ăn. Họ ăn tro trấu, ăn vỏ cây, ăn cỏ dại, chỉ cần có thể sống sót được cái gì cũng ăn. Cháo gạo đối với bọn hắn đã là tốt vô cùng, càng không cần phải nói đến việc được ăn cơm trắng.
"Đúng vậy! Đã đi theo lão tử đoạt quyền, lão tử chắc chắn sẽ không để các ngươi phải đói bụng."
Tiêu Hải bá đạo nói, có lương thực hắn liền có niềm tin.
Mấy người tướng quân vội đi qua mở ra mấy bao nhìn vào, bọn hắn vô cùng vui mừng, quả nhiên bên trong đều là gạo trắng tinh. Loại gạo này còn tốt hơn so với gạo trong mấy tiệm lương thực đang bán. Gạo trong tiệm lương thực hạt thì ố vàng, bên trong còn lẫn không ít thóc, cũng sẽ có một ít sạn cát.
"Mang một nửa chỗ gạo này phân đến các doanh đi."
Tiêu Hải nói xong, lại đem một nửa chỗ gạo lần nữa thu vào không gian.
Toàn bộ phân phát xuống, nếu mà có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hắn muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
"Nghỉ ngơi hai ngày. Hai ngày sau, chúng ta khởi hành đi tới Ngân Nguyệt thành."
Tiêu Hải trầm giọng nói.
Ngân Nguyệt thành không nhỏ, bọn hắn muốn đánh chiếm được Ngân Nguyệt thành cũng không dễ dàng như vậy. Nhưng chỉ cần thành công chiếm được, bọn hắn sẽ có một cái căn cứ địa không tồi.
"Vâng!"
Một đám tướng quân đồng thanh nói, thần sắc bọn hắn ngưng trọng.
Trước khi đợt không khí lạnh đầu tiên đến đây, nếu bọn hắn không thể tiến vào Ngân Nguyệt thành, không ít bị thương binh sĩ quần áo phong phanh chưa chắc có thể sống sót vượt qua đoạn thời gian đó.
...
Ngày thứ hai, Tiêu Phàm tỉnh lại, nhìn hoàn cảnh xung quanh, hắn lắc lắc đầu. Hôm nay dù sao hắn cũng là người có tài sản trên mấy trăm ngàn vạn, vậy mà không chỉ không có mấy em gái ôm ngủ, mà còn tự nhiên phải ngủ nhà kho. Việc này nói ra cũng có chút mất mặt a.
Mở điện thoại di động lên, Tiêu Phàm nhìn lại một chút bài đăng ngày hôm qua. Bình luận trả lời tất nhiên đã hơn 3000, cũng may là trong đó không còn ai lại hoài nghi đến hắn nữa.
"Tam ca, cái quỷ gì vậy? Xoáy tóc trên đầu ngươi còn có thể di chuyển được hả?"
Trong Wechat, Trầm Thần gửi tin nhắn đến hỏi.
"Lão tứ, mấy chuyện linh tinh trên mạng xã hội ngươi ít hỏi lại, ngươi cũng không hiểu được đâu."
Tiêu Phàm trả lời một câu, đổi lấy Trầm Thần liên tục gửi đến mấy cái biểu cảm xem thường.
"Tam ca, ngươi với Tô giáo hoa thật là không có kịch hay à? Ngươi cố gắng lên, ráng theo đuổi được nàng a, nàng có thể quen biết nhiều học muội xinh đẹp đó, hắc hắc hắc."
Rất nhanh Trầm Thần lại nhận được tin nhắn.
"Ngươi cảm thấy ta cùng nàng có triển vọng không?"
"Ây...Thật giống như là có chút khó."
Trầm Thần biết rõ ràng con người Tiêu Phàm, các phương diện còn lại cũng không tệ. Lúc còn học phổ thông nếu không bị chuyện phụ mẫu qua đời ảnh hưởng, Tiêu Phàm hoàn toàn có khả năng đậu vào Thanh Bắc.
Nhưng Tiêu Phàm không có tiền a.
Cái nhà kia của Tiêu Phàm bọn hắn cũng đã qua chơi, chung cư cũ hơn chục năm, lại còn chỉ có bảy tám mươi mét vuông, sau này kết hôn Tiêu Phàm cũng không có người nhà giúp đỡ. Mà mấy tên đang công khai theo đuổi Tô Ấu Vi kia, tên nào tên nấy đều có tiền có thế.
"Vậy nên ngươi quỳ an lui ra đi."
"Tra nam."
Tiêu Phàm lắc lắc đầu, hắn khóa kỹ nhà kho rồi rời khỏi.
Hai giờ sau Tiêu Phàm đã có mặt ở sân bay, hắn muốn đi một chuyến đến Thụy Lệ, Vân Nam, bên đó có nhiều nguyên thạch. Lần này đi qua Tiêu Phàm tính toán cố gắng kiếm lời khoảng 1 ức (10.000 vạn). Hắn tiền vốn có hơn 700 vạn, chỉ cần gấp lên mười mấy lần liền có thể đạt tới 1 ức, nắm giữ được dị năng thấu thị, đối với hắn mà nói, chuyện này hoàn toàn có khả năng.
"Trình thúc, ta muốn nhờ ngài chuyện này."
Trong lúc ngồi chờ máy bay, Tiêu Phàm gọi điện thoại cho Trình Hưng Quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook