Người ta dựa vào đâu mà đi tin tưởng một người mới chứ?

Những nhiệm vụ như Tô Ấu Vi có thể nhận được hiện tại thì lượng công việc và tiền công tương phản, người khác tốn một tháng cũng chưa chắc hoàn thành được công việc sáu ngàn tệ này.

"Tô học muội, chờ đã."

"Ngươi tìm được phòng ở thích hợp chưa?"

Tiêu Phàm dò hỏi.

Tô Ấu Vi lắc lắc đầu, mấy ngày nay nàng hoàn toàn không đi tìm nhà, dù có tìm chăng nữa, thời gian ngắn như vậy chắc cũng chẳng tìm được nơi nào hợp ý.

Tiêu Phàm nói:

"Nếu ngươi không ngại, có thể tới bên này ở tạm mấy ngày. Ta có việc cần ra ngoài một thời gian."

Hắn muốn về quê một chuyến.

Phải thắp hương cho ba mẹ, báo với bọn họ chuyện ông nội chưa mất, cũng nói cho bọn họ bên Lương Võ đã lần được một vài manh mối.

Ngoài ra, hắn còn cần tới nơi khác mua sắm lương thực.

Chưa kể quần áo qua mùa đông!

Còn phải tới thị trường đổ thạch của nơi khác xem thử nữa.

Xử lý xong toàn bộ những chuyện này cũng tốn khoảng mười ngày, nửa tháng.

"Tiêu học trưởng phải đi đâu xa nhà à?"

Tô Ấu Vi kinh ngạc.

Còn chưa tới kỳ nghỉ.

Tiêu Phàm gật đầu:

"Chắc sẽ ra ngoài khoảng nửa tháng, nếu ngươi không sợ người ta đồn bậy thì cứ qua đây ở. Nhân dịp này tranh thủ tìm nhà thuê."

"Cảm ơn học trưởng."

"Vậy ta sẽ dọn tới!"

Tô Ấu Vi mừng rỡ nói.

Tiêu Phàm vội ngăn Tô Ấu Vi lại:

"Mai ngươi hãy chuyển, tối nay ta còn ngủ ở đây."

Tuy là có hai phòng ngủ, nhưng Tô Ấu Vi chuyển tới cũng bất tiện nhiều.

"Vâng vâng."

Mặt Tô Ấu Vi đỏ lên.

Tiêu Phàm vào trong nhà lấy một chiếc chìa khóa ra.

"Tô học muội, đây là chìa khóa nhà, mai ngươi chuyển thẳng tới là được. Nếu người khác biết ngươi ở đây thì cứ nói với họ là ngươi thuê nhà này. Ngươi có thời gian nửa tháng tìm nơi khác để ở."

Tô Ấu Vi nhận chìa khóa, mau chóng rời đi.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Phàm còn chưa rời giường thì đã nghe chuông cửa vang dội.

Tô Ấu Vi kéo một vali tới.

"Tô học muội chuyển sớm vậy à?"

Tiêu Phàm thấy Tô Ấu Vi ngoài cửa thì ngẩn người.

Trời vừa mới hưng hửng sáng mà thôi.

Mặt trời còn chưa dâng lên kia kìa!

Tô Ấu Vi bất đắc dĩ:

"Giờ này ít người, nếu chờ muộn hơn, ta kéo vali ra ngoài sẽ dẫn tới vài phiền toái không đáng có."

Tiêu Phàm nhìn Tô Ấu Vi một lát, đồng ý gật đầu

Đúng là có phiền toái như thế thật.

Nỗi muộn phiền của mấy người đẹp.

Không như hắn, từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ buồn phiền vấn đề này.

Hắn mới phạt kinh tẩy tủy, giá trị nhan sắc cũng tăng tới cấp bậc nam khôi rồi, nhưng vẫn cách nhan sắc thần tiên của Tô Ấu Vi cả một khoảng lớn.

Còn chưa kể, đàn ông một nghèo che trăm tốt.

Vì người khác biết hắn nghèo, thành ra dù hắn đẹp trai hơn vài phần cũng sẽ bị ngó lơ.

"Tô học muội tự thu dọn nhé, ta ngủ tiếp một lát."

Tiêu Phàm ngáp một cái.

Hôm nay hắn định tới Đổng Ký Nguyên Thạch một chuyến, sau đó về quê. Nhưng giờ mới sáng sớm, Đổng Ký Nguyên Thạch người ta còn chưa mở cửa.

"Vâng, vâng."

Tô Ấu Vi kéo vali vào phòng ngủ phụ.

Tiêu Phàm về phòng mình, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp dang dở.

Cũng không biết phạt kinh tẩy tủy chưa hoàn chỉnh hay là sử

dụng thấu thị nhãn tiêu hao quá lớn, hắn cảm thấy mình ngủ đủ mười tiếng đồng hồ mới sảng khoải.

"Tốt quá rồi."

Tô Ấu Vi dọn dẹp đồ đạc xong, lẳng lặng nhìn cây hoa gạo ngoài cửa sổ.

Nắng sớm chiếu rọi lên đóa gạo đỏ chói, vô cùng lộng lẫy.

Tô Ấu Vi dậy quá sớm, thành ra nằm dài trên giường cũng ngủ thiếp đi.

"Thích thật đấy."

Hai tiếng sau, Tô Ấu Vi tỉnh lại.

Thời gian này nàng hay bị mất ngủ, ngủ không an giấc, nhưng ở nơi này ngủ rất thoải mái.

"Chào buổi sáng!"

Tiêu Phàm cũng đã dậy, vừa từ phòng ngủ chính đi ra đã gặp Tô Ấu Vi.

Tô Ấu Vi ngủ ngon, tinh thần sáng láng, càng thêm đẹp đến nhiếp người.

"Chào buổi sáng học trưởng."

Hai má Tô Ấu Vi ửng hồng.

Nói xong, nàng vội lùi vào phòng mình.

"Chậc chậc, nếu có hoa hậu giảng đường thế này ở chung hình như cũng không tệ lắm."

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.

Chẳng qua hắn cũng chỉ nghĩ chơi thôi, không hề có ý tưởng ấy chút nào.

Ông nội còn đang tạo phản nơi dị giới, phấn khởi chiến đấu tắm máu kia kìa!

Ba mẹ đã mất, cả ba lẫn mẹ hắn đều là con một, lại chỉ sinh mình hắn, thế nên giờ này Tiêu Hải là người thân duy nhất còn lại của hắn.

Cho dù không nói tới thân tình, hắn tiếp tục giúp đỡ Tiêu Hải thì Tiêu Hải cũng sẽ cho hắn đủ loại chỗ tốt, tương lai cứ phải gọi là tươi sáng.

Có tiền, có thực lực, đến lúc ấy còn có thể thiếu gái theo hay sao?

"Tô học muội, nhớ tranh thủ thời gian tìm phòng mới nhé."

"Bye bye."

Tiêu Phàm rửa mặt xong, nhanh chóng rời đi.

Tô Ấu Vi ló đầu nhỏ ttrong phòng ra tới, nhìn trái nhìn phải, thấy Tiêu

Phàm không có ở đây mới ra khỏi phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương