Mùa hè chầm chậm héo úa.

Côn trùng chết từng bầy như bụi phủ đầy chân nến.

Không khí dịu lại với mưa dầm và sắc hồng của sen nhạt phai theo gió.

Hoa thưa thớt, lá ngả vàng.

Một năm học mới bắt đầu và huyên náo trong nhà của Chu Hàm cũng dần lắng xuống.
Thế mà, khi nghe y định quay lại học phủ làm việc, Hàn Quân Cát lập tức lắc đầu phản đối.

Ngạc nhiên, y chất vấn.

"Tại sao? Năm học mới đã bắt đầu, cũng chẳng còn ai tới chúc mừng hay tặng quà cho ngươi vì thắng trận bình an về nhà nữa, bản thân ngươi có thể giải ngũ đi dạy tiếp, cớ gì ta thì lại không được?"
"Ta có bị bệnh đâu."
Mắt vẫn không rời khỏi trang sách bản thân đang đọc, hắn đáp thản nhiên, lại khiến Chu Hàm nghẹn lời ngay lập tức.

Y đương nhiên cảm thấy bệnh của mình không nghiêm trọng chút nào, nhưng y biết, nếu mình cãi cùn như vậy, người khó chịu sẽ là hắn.

Vì lo lắng mong chờ khi hắn mất tích, y mới đổ bệnh.

Khi hắn về, cũng vì lây dính Ma khí trên người hắn, sức khoẻ của y mới càng lâu hồi phục.

Nếu bây giờ y cứ ngoan cố không chịu nghỉ ngơi, sẽ khiến hắn lo lắng thêm.
Chỉ là ở nhà mãi y cũng không thoải mái, toàn thân bồn chồn ngứa ngáy.

Thế nên y chuyển sang vòi vĩnh.

"Bằng không cho ta đến học phủ chơi thôi.

Ta thăm Quách Niên, rồi vào sân tập nghịch kiếm một chút."
Cũng hiểu được phần nào sự bứt rứt của y, Hàn Quân Cát đặt sách xuống thở dài.

"Thăm Quách Niên thì được, nhưng nghịch kiếm thì ta sẽ theo ngươi, nếu mệt phải lập tức nghỉ ngay nhé!"
Ngày xưa lúc chưa hoà ly, lại là lần đầu có hài tử, cả Chu Hàm lẫn Hàn Quân Cát đều hết mực chăm bẵm cho Hàn Quân Tường.

Lúc nó bệnh, hắn chỉ còn thiếu mỗi việc bỏ nó vào Long cốt ủ ấm, lo lắng theo sát từng chút.

Khi ấy, Chu Hàm tuy không tới mức như hắn nhưng cũng một mực đồng tình, còn âm thầm tự dặn bản thân phải học theo, cẩn thận tỉ mỉ mà nuôi nấng hài tử tốt hơn.

Hiện tại bản thân bị bệnh y mới hiểu hết được cảm xúc của Hàn Quân Tường ngày trước, hẳn là bức bối khó chịu vô cùng.

Tính cách quá cẩn trọng của Hàn Quân Cát, thật sự không xấu nhưng lại khá phiền.

Thế nên, không thể trách, y chỉ đành miễn cưỡng thoả hiệp.

"Biết rồi biết rồi! Tất cả đều theo ý ngươi!"
Bước tới nắm tay y, hắn khẽ cười, lộ ra đôi phần mong mỏi.

"Giữ gìn sức khoẻ đi, để còn có sức mà làm lễ thành hôn!"
Chu Hàm méo mặt.

Dạo gần đây, tần suất nhắc đến chuyện thành hôn của hắn ngày càng nhiều thêm.

Đương nhiên, cả hai đã đồng tình sẽ tái hợp.

Nhưng y hoàn toàn không hề có ý định muốn tổ chức lễ thành hôn một lần nữa.

Trái ngược, hắn lại một mực không chịu, còn có chút phật ý khi y đưa ra ý kiến rằng lẳng lặng quay về sống cùng là được.
"Ngày xưa hoà ly ai nấy đều biết, bây giờ lẳng lặng trở về, thanh danh của ngươi sẽ như thế nào? Quân Tường và Tiểu Kiều sẽ có thân phận gì?"
Hàn Quân Cát nói thế.

Chu Hàm không cãi được gì nữa.

Thế là y bắt đầu cho rằng cả hai sẽ có một buổi thành hôn nho nhỏ trên danh nghĩa.

Nhưng không, theo lời Hàn Quân Cát đề cập và những cuộc nói chuyện giữa hắn cùng phụ mẫu gần đây mà y vô tình nghe được, e là lễ thành hôn này, chẳng khác mấy khi xưa.

Tận sâu trong thâm tâm, y vì vậy mà hơi ngại ngùng.

So với lần thành hôn trước, bây giờ đã thêm không ít tuổi, hài tử cũng có tận hai đứa, rình rang kêu gọi nhiều người đến nhìn, làm sao không xấu hổ cho được? Tuy nhiên, ý Hàn Quân Cát đã thế, Chu Hàm làm sao ngăn cản, cũng biết như vậy chắc sẽ khiến hài tử vui vẻ, nhất là Hàn Quân Tường luôn canh cánh chuyện gia đình bất hoà lâu nay.

Rốt cuộc, Chu Hàm vẫn để ý đến tâm tình của hài tử nhất, vì vậy cứ lẳng lặng mà thuận theo Hàn Quân Cát.
Hiện tại, lại nghe hắn nhắc đến chuyện thành hôn, y méo mặt nhưng không khó chịu gì, còn có tâm tình mà nói đùa mấy câu.

"Thành hôn hả? Bây giờ đâu còn là chuyện cần phải để ý đến ta.


Ta sớm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Có người khác, sẽ không muốn bất ngờ, lại chưa hay biết gì kia kìa!"
Vẫn nắm tay y, Hàn Quân Cát nghe nói đùa nhưng nét mặt lại trở nên trịnh trọng lạ thường.

Biểu cảm như thế, khiến y phì cười, tự nhủ mình phải ghi nhớ thật lâu nét mặt hiếm có này.
Chẳng rõ vì đã đến lúc thích hợp hay vì bị Chu Hàm nhắc nhở mà tới đêm hôm ấy, Hàn Quân Cát vì chuyện thành hôn mà làm đến bước cuối cùng: Tìm sự đồng ý của hài tử.
Sắp dùng xong bữa tối, hắn nhìn Chu Minh Kiều ăn bánh tráng miệng thật lâu, trong lòng vừa mềm mại vừa chua xót.

Đứa nhỏ này, ở cùng hắn thời gian vừa rồi, thân thiết mến tay mến chân dù chẳng hề biết chút nào về thân phận thật của hắn.

Trong khi hắn biết rõ bản thân là cha ruột của nhóc, lại không nói không rằng, thời gian trước còn xa lánh lợt lạt.

Cái tội của hắn với nhóc, chắc chắn không thể nào dễ dàng xoá bỏ được.

Thở dài, hắn gom hết can đảm, đưa tay xoa đầu nhóc, hỏi nhỏ.

"Tiểu Kiều, ngươi có biết ngươi vẫn còn một người cha nữa không?"
Chu Hàm đang cố gắng uống hết chén thuốc vừa đắng vừa hôi của mình, nghe câu hỏi này thì không khỏi vừa hào hứng vừa tò mò.

Y thật sự không biết Tiểu Kiều sẽ có biểu hiện như thế nào trước điều mình sắp được biết.

Mà cho dù ra sao, chắc chắn cũng sẽ thú vị lắm.
Không vui vẻ được như y, Hàn Quân Tường đang ăn bánh thì lập tức dừng lại, âm thầm quan sát nét mặt cha.

Dạo gần đây, nó đương nhiên có thấp thoáng nghe được kế hoạch về hôn lễ cho cuộc tái hợp giữa cha và phụ thân.

Thấy cha xông xáo như vậy mà mãi chẳng nói gì với Tiểu Kiều, nó vừa gấp vừa bực.

Hiện tại, mọi thứ cuối cùng cũng diễn ra như ý mình, trong lòng thế mà bất ngờ lại có chút lo lắng.

Tiểu Kiều có hiểu không? Có khi nào, sẽ buồn và khóc không? Nếu lỡ nhóc không chịu chấp nhận cha, phụ thân chắc chắn sẽ không ép nhóc.

Lúc đó, gia đình này, sẽ ra sao đây? Nhưng nó cũng không muốn ép nhóc, tình hình như vậy, thật là khó xử!
Mặc kệ ai nấy theo đuổi những suy nghĩ riêng, Chu Minh Kiều vẫn ăn bánh, ngước lên nhìn Hàn Quân Cát, đáp tỉnh bơ.

"Biết chứ!"
Ba người còn lại chấn động.

Chu Hàm vốn muốn lên tiếng thì nhóc đã giúp y bớt chút công sức đó.

Nhóc vừa nói vừa liếm mép dính bánh.

"Gia gia rất hay kể về cha cho Tiểu Kiều nghe đó!"
Ba người còn lại vỡ lẽ.

Thời gian có chiến tranh, ông cháu Tiểu Kiều càng thêm gần gũi khắng khít.

Dạo gần đây, nhóc lại lớn hơn, dám chơi nhiều trò táo bạo hơn, có khi còn chủ động tự chạy sang nhà ông bà thăm nom, so với Hàn Quân Tường ít nói lầm lì chỉ biết ôm cung tiễn, nhóc thân thiết với gia gia hơn mấy phần.

Xem chừng vì gần gũi thế, Hàn Du đã lén lút nói ra sự thật cho cháu trai nhỏ yêu quý biết hết rồi.
Thầm cảm ơn phụ thân, Hàn Quân Cát nén tiếng thở phào, rụt rè vuốt má Tiểu Kiều.

"Vậy, lâu nay cha không ở cạnh Tiểu Kiều? Tiểu Kiều có giận cha không?"
"Sao Hàn tiên sinh lại xưng cha với Tiểu Kiều? Hàn tiên sinh có phải là cha của Tiểu Kiều đâu!"
Lần này, người chấn động nhất là Hàn Quân Cát.

Đương nhiên, hắn không nghi ngờ gì thân phận của Chu Minh Kiều.

Nhưng máu mủ là cố định, tình cảm lại chẳng như thế.

Cũng không nghĩ được gì nữa, vừa nghe hài tử phủ nhận mình, hắn sợ nhiều hơn đau, vô thức nhìn về phía Chu Hàm.
Cũng chấn động, nhưng là chấn động vì ánh mắt của Hàn Quân Cát, Chu Hàm không nhịn được nổi nóng, cho rằng ông nhóc kia lại gây hoạ, nhếch môi cười đe doạ.

"Tiểu Kiều lại nói bừa cái gì đó? Thế rốt cuộc cha ngươi là ai? Gia gia nói thế nào với ngươi?"
Không hiểu sao phụ thân lại nổi nóng, Chu Minh Kiều hơi do dự, cũng không dám tiếp tục ăn bánh nữa, líu ríu nhích lại gần đại ca, xem chừng muốn trốn.

Nhóc đáp bằng giọng mũi.

"Gia gia nói không được kể ra.

Đây là bí mật!"
Nói bung bét hết rồi, còn bí mật gì nữa? Hàn Quân Tường cũng hiểu ông cháu Chu Minh Kiều có nhiều bí mật lúc chơi đùa nên cũng không lạ.

Trấn an nhóc, nó vỗ vỗ đầu nhóc thúc giục.


"Không sao, gia gia sẽ không mắng đâu, ta làm chứng cho ngươi, chỉ là lỡ miệng thôi."
Hiếm có lúc thấy đại ca chịu chủ động về phe với mình, Chu Minh Kiều lập tức giễu võ dương oai, đứng hẳn lên ghế, khua hai tay nhỏ.

"Gia gia kể là cha Tiểu Kiều rất giỏi đó.

Là bậc thầy Luyện Dược đó.

Còn từng đi đánh Ma tộc được Long Đế khen thưởng chiến giáp.

Cha tên là Hàn Quân Cát đó.

Ai trong Long tộc cũng đều biết tên cha đó."
Không nghĩ tới nhóc lại ngây thơ đến mức này, Hàn Quân Tường khó chịu chất vấn.

"Thế, cái người cha tên Hàn Quân Cát oai phong đó của ngươi, bao lâu nay ở đâu? Ngươi có biết mặt hắn không?"
Chẳng chút nao núng, Chu Minh Kiều hếch cằm nhỏ lên, mặt tỏ rõ vẻ kiêu ngạo.

"Gia gia nói Tiểu Kiều và cha đang chơi một trò chơi mà.

Cha đang đi trốn, khi nào Tiểu Kiều trở thành ấu long giỏi nhất học phủ thì mới thắng, mới có thể gặp cha.

Tiểu Kiều đang rất cố gắng đó, hết Nhập Môn này nhất định sẽ giành lấy vị trí hạng nhất, rồi được gặp cha."
Hoá ra, đây là cách mà Hàn Du lấp liếm cháu trai yêu quý.

Hàn Quân Tường nhìn đệ đệ lại tiếp tục bị lừa còn ngây thơ hào hứng đến vậy, trong lòng chua xót không chịu nổi, vừa giận vừa thương, cố chỉnh lại giọng nói muốn mắng nhóc vài câu nào ngờ Hàn Quân Cát đã nói trước.

"Đừng chơi nữa! Tiểu Kiều thắng rồi! Cha chịu thua.

Cha rất nhớ Tiểu Kiều.

Cha không trốn nữa đâu, cha muốn gặp Tiểu Kiều, muốn ở cạnh Tiểu Kiều.

Được không? Chúng ta đừng chơi nữa, được không?"
Lần đầu tiên mới thấy Hàn Quân Cát có vẻ mặt như vậy, Tiểu Kiều kinh ngạc lắm.

Ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, nhóc bỗng chồm lại gần, vươn tay nhỏ xoa xoa mặt hắn.

"Hàn tiên sinh, người khóc hả?"
Phì cười, hắn không ngờ nhóc lại nói thế, khẽ chớp chớp mắt.

"Không, cha làm sao lại khóc, cha đang rất vui.

Có thể gặp lại Tiểu Kiều, cha vui lắm."
Nghe mãi thành quen, nhóc cuối cùng đã chịu chú ý mà lẩm bẩm lặp lại.

"Cha? Hàn tiên sinh thật sự là cha của Tiểu Kiều sao?"
Hàn Quân Cát gật mạnh đầu nhưng trong lòng hơi nao núng, bắt đầu sợ nhóc không chịu chấp nhận mình.

Nhóc thì còn rất mơ hồ, vẫn theo thói quen nhìn về phía đại ca.

Không quá chắc chắn, nhóc thì thào.

"Đại ca, Hàn tiên sinh là cha của Tiểu Kiều sao?"
Sự thật là thế, Hàn Quân Tường cứ theo đó mà nói.

"Ừ!"
Nhóc nghiêng đầu.

"Cũng là cha của đại ca sao?"
Cười mệt mỏi, Hàn Quân Tường gật đầu.

Tiểu Kiều nhíu mày.

"Thế sao lâu nay đại ca không nói gì cả vậy?"
Líu lưỡi, nó bối rối gãi đầu.

Ấu long, lừa gạt thì tội nghiệp, nhưng đôi khi thật khiến người ta không biết đối phó thế nào để chúng đừng tổn thương, hay nói đúng hơn, để chính mình cũng đừng tổn thương.

Hàn Quân Tường vì vậy mà không thể không có chút đồng cảm với gia gia của mình, xấu hổ hùa theo.

"Ngươi và cha đang chơi, ta không thể phá hỏng được."
Như vỡ lẽ, nhóc hào hứng quay ngoắt sang phía Chu Hàm, vui vẻ kêu to.


"Phụ thân không nói gì cũng là vì không muốn phá Tiểu Kiều chơi đúng không?"
Đương nhiên, Chu Hàm lại càng không có lý gì đi vạch trần lời nói dối này.

Y khẽ cười, liếc nhìn Hàn Quân Cát.

"Phải.

Người phá hỏng hết, là cha ngươi đó!"
Cười lớn tiếng, Tiểu Kiều như một chú cún con nhảy ào vào lòng Hàn Quân Cát, hò hét chế nhạo.

"Cha thật là dở, thế mà chủ động chịu thua rồi.

Nhưng người đừng lo, dù không chơi nữa thì Tiểu Kiều vẫn sẽ cố gắng trở thành một ấu long giỏi nhất học phủ cho người xem.

Người đợi Tiểu Kiều nha!"
Nói rồi, nhóc còn như tự thấy mình oai phong, đắc ý lúc lắc thân hình nhỏ, hai chân đạp đạp lên đùi cha, nhìn cha cười híp mắt.

Không biết sau này lớn lên hiểu chuyện hơn nhóc có còn nhớ khoảnh khắc này hay không nhưng Hàn Quân Cát lại vì tiếng gọi "cha" lúc này của nhóc mà thắt cả tim.

Ôm chặt lấy nhóc, hắn khó khăn nói nhỏ.

"Được, cha sẽ đợi, sẽ đợi mà!"
Tiểu Kiều càng nói càng hăng, bắt đầu khoe khoang những thành tích gần đây ở học phủ, mở miệng khép miệng gọi "cha" liên hồi.

Bàn ăn vì thế trở nên vô cùng ồn ào, nhưng chỉ mình nhóc là vô tư vui vẻ, ba người còn lại, lặng lẽ nghẹn ngào.
- --
Đêm cuối hè chớm thu, khung cửa sổ mở rộng đón lấy từng luồng khí lạnh.

Hoa quế thưa tàn, hương ngọt chỉ mong manh lẩn quất, vẫn len lỏi được vào phòng.
Chu Hàm rời khỏi bồn nước thuốc, run khẽ, khụt khịt mũi thì lập tức được khăn lông lớn khô ráo trùm lấy.

Hàn Quân Cát đỡ y ngồi xuống giường, lấy thêm khăn giúp y lau đuôi tóc.

Nghe mùi thuốc hôm nay còn nồng hơn hôm qua bốc ra xung quanh, y nhăn mặt than thở.

"Ngày nào cũng ngâm nước thuốc, ta sắp biến thành một thang thuốc bổ rồi đấy!"
Nghiêm túc, Hàn Quân Cát giải thích.

"Chịu khó một chút đi.

Phụ thân cũng nói, tuy chỉ là bệnh vặt nhưng nếu không trị tận gốc, vì Ma khí ảnh hưởng ngươi sẽ suy kiệt thế này đến suốt đời.

Kiên nhẫn ít lâu nữa thôi!"
Chu Hàm hiểu rõ nhưng thói quen mè nheo lúc ở cạnh Hàn Quân Cát muôn năm không đổi được, vốn định càu nhàu thêm vài câu lại chợt nhận ra ánh mắt hắn hơi thất thần, lập tức tò mò.

"Làm sao đấy? Vẫn đang lo về Tiểu Kiều à?"
Ban nãy Tiểu Kiều đã vô tư nhận cha, Chu Hàm không hiểu sao Hàn Quân Cát vẫn có vẻ canh cánh không yên.

Và y đã đoán đúng.

Hắn buông khăn trên tay, thở dài.

"Ta vẫn nói dối nhóc.

Lòng có chút ăn năn."
Tính tình cứ cố chấp như vậy, thật sự không cảm thấy mệt mỏi hay sao? Chu Hàm thương cảm nhìn Hàn Quân Cát, loay hoay trong khăn lông, vừa tự mặc nội y vừa nói.

"Ngươi ngẫm thử mà xem, trần đời này có được mấy bậc thân sinh chưa từng nói dối hài tử của chính mình.

Trách thì trách bản thân quá ích kỷ hèn nhát mà thôi.

Người ta dối hài tử là để hài tử đừng lo lắng được an vui.

Còn ta ngươi, dối Tiểu Kiều chỉ cốt để bản thân bớt áy náy khó chịu.

Suy cho cùng, dám làm sai thì phải dám chịu phạt.

Tiểu Kiều bây giờ còn nhỏ, chúng ta nói dối nhóc.

Ít lâu nữa, lớn lên chắc chắn chẳng cần ai nói nhóc cũng hiểu ra.

Đến khi đó, giận hay tha, để nhóc tự quyết, chẳng phải đơn giản hơn sao?"
Dang tay ôm lấy Chu Hàm đã ăn vận xong xuôi chui vào ngực mình, Hàn Quân Cát nghe lòng đã yên tâm hơn đôi phần, vuốt vuốt vai y tán thưởng.

"Ngươi làm phụ thân giỏi thật!"
Cười híp mắt, y ngước mặt hôn vào cằm hắn, dáng vẻ ngọt ngào thân thiết.

"Giỏi cái gì chứ? Lúc nào cũng nghĩ, mặc kệ hết, cứ để hài tử tự quyết, vậy là xong."
Hàn Quân Cát cũng phì cười, dùng cả hai tay mân mê mặt y, cảm nhận sự gầy gò nhưng vẫn rất thích thú.

"Tiểu Kiều đúng là phiên bản thu nhỏ của ngươi."
Cho rằng hắn trêu đùa mình, Chu Hàm vừa cười vừa tức tối, hết đấm lại đá, dùng cả tay chân bám lấy hắn, chơi đến mệt lả, rất nhanh liền ngủ mất.

Đỡ y nằm ra giường đàng hoàng, hắn có chút thất vọng nhưng đành chịu.

Dạo này y vẫn còn bệnh, lại uống thuốc thường xuyên, làm sao lanh lợi như xưa được nữa.

Miễn cưỡng, hắn chỉ có thể lén lút hôn môi một chút, lại chưa đủ nên âu yếm ôm ấp hồi lâu mới tạm thoả mãn mà rời đi, muốn làm việc nhà để áp chế cảm giác thèm thuồng gần gũi.
Đêm cũng đã sâu, nhà tĩnh lặng, gió ngoài vườn xào xạc đuổi lá nghe rõ mồn một.


Hàn Quân Cát nhẹ chân tới lui quét dọn, vô tình liếc mắt thì thấy Hàn Quân Tường vẫn còn nằm dài trên trường kỷ đọc sách trong phòng, cửa mở toang.

Sợ ảnh hưởng nó học bài, hắn càng nhẹ nhàng hơn, bỗng nghe thấy tiếng chân lại gần.

Ngó qua nó đang bước ra cửa nhìn mình, hắn nói nhỏ.

"Làm ồn ngươi học bài đúng không? Xin lỗi, học tiếp đi, ta không quét nữa đâu!"
"Cha!"
Hàn Quân Cát siết chặt chổi trên tay.

Hắn hơi lo rằng nó sẽ trách mình vẫn nói dối Tiểu Kiều, lòng chẳng biết dùng cách gì để biện hộ.

Nhưng hắn còn đang rối loạn thì nó đã mở miệng trước.

"Bằng hữu ở lớp biết chuyện hôn lễ nên đòi tới.

Có được không?"
Hơi giật mình, rồi nhận ra điều nó đề cập, Hàn Quân Cát vừa mừng lại vừa bất ngờ.

"Được chứ, nhưng ngày đó vẫn phải đi học, tan học xong thì đến, bao nhiêu bằng hữu cũng được."
Hơi cau mày, Hàn Quân Tường bực bội không ngờ được rằng vào ngày thành hôn của chính mình mà cha vẫn để ý đến chuyện đi học của nó, còn không cho nó nghỉ học trọn ngày.

Biết chẳng thể thay đổi được tính cách kinh khủng này của hắn, nó chỉ đành lẩm bẩm chê bai.

"Đi học lúc nào chả được, hôn lễ có mỗi một ngày.

Người chả phân biệt được cái gì quan trọng hơn sao?"
Trợn mắt, hắn đanh giọng lại, vẻ mặt rõ ràng không hài lòng.

"Ngươi mới cần phải phân biệt lại chuyện gì quan trọng chuyện gì không đấy.

Học hành là cho tương lai sau này.

Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện tương lai của huynh đệ ngươi cơ chứ? Nhớ cho kỹ, hôm đó phải đi học tử tế, đầu óc đặt hết vào bài giảng.

Sớm đó còn có tiết thực hành Bắn Cung, thực hành thì nhớ cẩn thận, sơ sảy là bị thương, ngươi lẽ nào không biết? Chuyện gì thì chuyện, sức khoẻ học hành vẫn là hàng đầu, tơ tưởng lung tung, đừng trách ta!"
Không dưng cũng có thể giáo huấn thành một bài dài như vậy, Hàn Quân Tường dù bực mình cũng không thể không thầm thán phục cha.

Cái người này, tủn mủn chi li thành bản năng luôn rồi! Nhưng chỉ vì một câu "Có chuyện gì quan trọng hơn chuyện tương lai của huynh đệ ngươi cơ chứ?" của hắn liền khiến cho tâm tình của nó vui vẻ lạ thường, cũng chẳng còn muốn kì kèo thêm nữa, ngoan ngoãn gật đầu.

"Được rồi được rồi, hôm đó ta đi học là được chứ gì!"
Bất mãn trước thái độ qua loa đó của nó, hắn khẽ chặc lưỡi nhưng không bàn tới nữa, hạ giọng.

"Còn học bài thì ra nhà chính học, khơi đèn lớn lên, ở trong đây sợ Tiểu Kiều giật mình để đèn tù mù như thế là hư mắt đấy."
Ôm sách, Hàn Quân Tường phất tay áo tắt nến trong phòng, lục tục ra ngoài.

Hàn Quân Cát quay người, định bụng sẽ xuống bếp không làm phiền nó nữa.

Chân vừa đi được hai bước, lại bị gọi giật.

"Cha!"
Hắn quay lại.

Nó vặn vẹo sách trong tay, cúi mặt thì thào.

Gió thổi vào nhà, bóng nến chao nghiêng.

"Người cùng phụ thân, sẽ không cãi nhau nữa đúng không?"
Cổ hắn khô khốc, hắn đáp nhanh, dứt khoát.

"Không, ta hứa với ngươi đấy!"
Gật gật đầu, nó chạy sang nhà chính, hình như hơi mỉm cười, như một chú bé con.

Hàn Quân Cát nhìn theo, cũng khẽ cười, thầm nghĩ mình còn phải cố gắng nhiều nữa.
Đêm đó, hắn ngủ rất khuya, sau khi cả nhà đã say giấc.

Là người nguyên tắc, mất ngủ với hắn cũng là điều mới lạ.

Trong bóng tối, ôm chặt Chu Hàm, hắn suy nghĩ mông lung.

Hôm nay, hắn đã tìm lại được những gì hắn đánh mất.

Từ ngày mai, là bắt đầu phải giữ gìn.

Chông gai, và ngọt ngào, hắn vô cùng mong ngóng.

Được làm cha của các hài tử một lần nữa, vinh dự này, không được thờ ơ lần nữa.
Chu Hàm trở mình, hắn xoa nhẹ bờ vai y, thêm phần an tâm.

Có y, chỉ cần hắn chịu san sẻ, chuyện gì cả hai cũng làm được.

Thời gian qua, hắn đã hiểu được điều đó.

Hạnh phúc này tìm về nguyên vẹn, đều là nhờ có y khoan dung tha thứ cho hắn.

Ôm chặt y hơn, hắn khẽ nhắm mắt.
Và rồi, giấc ngủ muộn ùa tới, mềm mại êm đềm, hơn cả đêm chớm thu ngấp nghé bên ngoài khung cửa sổ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương